Kiều Mạt tan tầm vừa ra ngoài đại sảnh, một chiếc xe BMW màu đen dừng sát ngay cạnh cô.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi xuống xe, rất nhã nhặn, lễ phép hỏi cô: “Cô là Kiều Mạt?”
Cô không rõ đối phương là ai, từ đâu đến, nhưng vẫn gật gật đầu.
Đối phương tự giới thiệu: “Xin chào. Tôi là dượng của Kỷ Vĩ, Lí Bỉnh Hiền.”
Kiều Mạt từng nghe Kỷ Vĩ kể về từng thành viên trong gia đình, được biết Lí Bỉnh Hiền là giám đốc điều hành một công ty giao dịch bất động sản, đột nhiên Lí Bỉnh Hiền xuất hiện trước mặt cô, khiến cô rất nghi ngờ.
“Xin chào Lý tổng.” Cô chào hỏi rất khách sáo, khuôn phép.
Ông rất khách khí nói: “Kiều Mạt, tôi cứ gọi thẳng tên cô vậy đi, buổi tối cô có rảnh không?”
Kiều Mạt không hiểu lắm, cô không trả lời.
Hắn nói: “Chị của vợ tôi, chính là mẹ của Kỷ Vĩ muốn mời cô ăn tối, mọi người đều đến cả, Kỷ Vĩ tan ca xong sẽ qua đó luôn, cô có rảnh không?”
Kiều Mạt hết sức ngạc nhiên, sao bỗng dưng lại mời cô đến ăn tối? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa cô tin chắc mẹ Kỷ Vĩ bỗng nhiên lại muốn mời cô ăn tối, chắc chắn không đơn giản chỉ là ăn tối thông thường, có lẽ là hồng môn yến.
Cô rất bối rối, nhưng vừa lúc đó Lí Bỉnh Hiền đứng ra giảng giải: “Cô là bạn gái của Kỷ Vĩ, mọi người gặp mặt một chút cũng là lẽ thường, dù sao cũng đã gặp mặt nhau rồi, người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm sum họp, cũng không có gì to tát cả.”
Vị giám đốc quả là khéo ăn khéo nói, Kiều Mạt còn đang do dự, nhưng ông ta vừa đấm vừa xoa, không cho để cô đắn đo, cân nhắc nhiều, liền kéo cô lên xe.
Ngồi sau xe, Kiều Mạt lén nhắn tin cho Kỷ Vĩ, bàn tay run rẩy toát mồ hôi nhiều đến nỗi chút nữa là đánh rơi điện thoại.
“Dì bảo dượng anh đón em về nhà ăn tối.”
Hắn liền nhắn tin lại ngay, “Anh cũng vừa mới biết, dạo này mẹ anh đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, làm việc gì cũng tự mình quyết định, nhưng em không cần lo lắng quá, anh sẽ luôn bên cạnh em, dù có ai coi chúng ta như miếng lót giày vứt trong chuồng lợn hôi thối, cũng không thể tách rời.”
Kiều Mạt không biết nói gì nữa, hắn sao sánh với vẩn gì vậy chứ.
Ngay sau đó, lái xe đã chở Lí Bỉnh Hiền và Kiều Mạt đến một nhà handg.
Kiều Mạt đành bước theo Lí Bỉnh Hiền đi vào nhà hàng, trực giác cho thấy, chân nặng như đeo chì, giống như đi gặp gỡ một ………..
Đẩy cánh cửa phòng sang trọng, hôm nay là lần thứ hai Kiều Mạt gặp mẹ của Kỷ Vĩ, giờ gặp lại, cô càng cảm thấy sợ toát mồ hôi.
Chị em nhà Âu Dương ăn mặc tao nhã, thanh lịch, mặt trang điểm tỉ mỉ, Lí Bỉnh Hiền giỏi ăn nói, Kiều Mạt còn gặp hai người lạ mặt khác.
Một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, một cô gái xinh đẹp, thanh tú khoảng mười tám mười chín tuổi.
Ngay lập tức cô liền biết hai thanh niên kia là em họ của Kỷ Vĩ.
Dường như cả nhà họ Kỷ đều lên sàn diễn, việc này khiến cô rất kinh ngạc, mà trước đó cô chưa hề chuẩn bị gì, đứng trước mặt những người ăn mặc tao nhã, trang điểm thanh lịch, tỉ mỉ này, cô nhìn lại cách ăn mặc của mình, càng thấy tự ti hơn.
Âu Dương Mai khách sáo nói: “Vào đi, cô Kiều.”
Âu Dương Bình đứng ra giới thiệu, bà giới thiệu cô với mọi người: “Cô Kiều, chồng tôi cô cũng gặp rồi nên tôi không phải giới thiệu nữa, hai người kia, một người là con trai tôi, Thế Quân, một ngườu là con gái tôi, Thế Anh.”
Lí Thế Quân và Lí Thế Anh đúng là hai cậu ấm cô chiêu, ăn mặc rất phong cách, hợp thời trang, lúc này thấy Kiều Mạt, dường như ánh mắt họ đầy vẻ tò mò, khó hiểu, cô gái này sao có thể quyến rũ được anh họ phong lưu, lãng tử của họ chứ?
Kiều Mạt than thầm trong lòng, chỉ mong sao Kỷ Vĩ mau đến đây.
Mười lăm phút sau Kỷ Vĩ mới đến, thấy mọi người có mặt đông đủ cũng giật mình sửng sốt.
Âu Dương Mai hỏi con trai: “Mẹ đột ngột mời cô Kiều đến ăn tối, con không để ý chứ?”
Kỷ Vĩ còn biết nói sao được nữa, hắn đành nói : “Mẹ, phong cách của mẹ luôn độc đáo mà, nhưng lần sau mẹ có mời nữa thì hãy thông báo với con một tiếng trước, ít nhiều gì con cũng cần chuẩn bị tâm lý.”
Lí Bỉnh Hiền gọi phục vụ bưng thức ăn lên. Ông khách khí hơi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô thích ăn gì?”
Kiều Mạt vội đáp: “Gì cũng được ạ.”
Kỷ Vĩ nhẹ nắm tay cô dưới bàn ăn, vỗ nhẹ lên đùi cô, ý nói cô không cần căng thẳng quá.
Mỗi một món ăn đều rất tinh xảo, vẻ mặt chị em nhà Âu Dương vẫn cứng ngắc như lúc gọi cô vào phòng, điều này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nên cô ăn cơm rất dè dặt, vừa không hỏi gì cũng không nói nhiều, người khác hỏi cô điều gì, cô liền trả lời câu đó, hệt như lần đầu tiên Lâm Đại Ngọc đến Cổ Phủ, thận trọng trong từng lời nói, cử chỉ.
Âu Dương Mai vừa ăn cơm vừa nói chuyện với con trai, từ chuyện trên trời đến chuyện ba của Kỷ Vĩ, hai mẹ con trò chuyện rất hòa hợp nhưng lại hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Kiều Mạt, cũng chẳng thèm liếc mắt cô lấy một cái.
Lúc này, Lí Thế Anh vô tình liếc xuống khăn trải bàn, hệt như phát hiện ra châu lục mới mà hét toáng lên: “Mẹ, anh họ con đang sờ đùi chị Kiều.”
Kiều Mạt giật nảy mình, vội rụt chân lại.
Một câu đó khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, duy chỉ có Lí Thế Quân vừa ăn vừa cười, hắn cốc vào đầu em gái một cái, “Vợ chồng người ta đang tình tứ với nhau, em ngồi đó nhìn lén cái gì?”
Kỷ Vĩ cũng bực tức mắng em họ: “Không phải em đến từ Hoa Quả Sơn đấy chứ?”
Lí Thế Anh khó chịu cắm cúi ăn cơm.
Kiều Mạt vô cùng xấu hổ. Cả bữa cơm cô chỉ trầm mặc không nói gì, trong lòng Kỷ Vĩ cũng buồn bực, hắn hoàn toàn hiểu được tâm tư của cô.
Việc dằn vặt nhất cũng không phải những việc này, mà là sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm, Lí Thế Quân và Thế Anh ngồi một bên chơi bài, ba vị trưởng bối nhà họ Kỷ ngồi đối diện Kỷ Vĩ và Kiều Mạt.
Lúc này Âu Dương Mai mới lên tiếng.
Bà bình thản nói: “Cô Kiều, cô không nghĩ xem vì sao đột nhiên tôi lại mời cô đến ăn tối là có dụng ý gì.”
Kiều Mạt còn chưa đáp lời, Kỷ Vĩ đã nói với mẹ: “Mẹ à, mẹ nói gì vậy chứ, mọi người đều là người một nhà, cùng nhau ăn bữa cơm thì có gì lạ đâu.”
Âu Dương Mai không thèm đếm xỉa gì đến con trai, bà nhìn Kiều Mạt, mắt sáng như đuốc, mỗi câu nói đều sắc bén vô cùng, “Cô Kiều, hôm nay cô cũng gặp gỡ gia đình tôi rồi đấy, ngoại trừ ba Kỷ Vĩ đang đi công tác không về được, những người khác cô cũng đã gặp rồi, tuy vậy, chồng tôi có về kịp hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Thẳng thắn mà nói, từ lầ đầu tiên gặp cô, tôi đã không ưa cô rồi, nhưng thật ra nếu con trai tôi sống chung với cô, tôi sẽ nghiêm túc xem xét gia cảnh của cô, bây giờ tôi muốn thẳng thắn nói cho cô quan điểm của tôi, tôi cảm thấy cô không hợp với Kỷ Vĩ, dù là gia thế, bằng cấp, công việc, nhân phẩm đều không phù hợp. Có lẽ cô cho rằng tôi kiêu ngạo thích chèn ép người khác, lấy gia cảnh, và quan điểm môn đăng hộ đối ra mà áp đặt lên cô, nhưng sự thật là vậy, những cô gái có hoàn cảnh như cô đầy rẫy ngoài xã hội, tôi không rõ con trai tôi mê đắm cô ở điểm gì, tóm lại một chuyện, tôi không muốn cô yêu đương con trai tôi. Nếu cô cứ khăng khăng sống chung với Kỷ Vĩ, vậy thì tùy cô. Kỷ Vĩ, mẹ không đồng ý, đây là quan điểm của mẹ.”
Đúng là người xảo quyệt, hệt như thái hậu thời xưa.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi xuống xe, rất nhã nhặn, lễ phép hỏi cô: “Cô là Kiều Mạt?”
Cô không rõ đối phương là ai, từ đâu đến, nhưng vẫn gật gật đầu.
Đối phương tự giới thiệu: “Xin chào. Tôi là dượng của Kỷ Vĩ, Lí Bỉnh Hiền.”
Kiều Mạt từng nghe Kỷ Vĩ kể về từng thành viên trong gia đình, được biết Lí Bỉnh Hiền là giám đốc điều hành một công ty giao dịch bất động sản, đột nhiên Lí Bỉnh Hiền xuất hiện trước mặt cô, khiến cô rất nghi ngờ.
“Xin chào Lý tổng.” Cô chào hỏi rất khách sáo, khuôn phép.
Ông rất khách khí nói: “Kiều Mạt, tôi cứ gọi thẳng tên cô vậy đi, buổi tối cô có rảnh không?”
Kiều Mạt không hiểu lắm, cô không trả lời.
Hắn nói: “Chị của vợ tôi, chính là mẹ của Kỷ Vĩ muốn mời cô ăn tối, mọi người đều đến cả, Kỷ Vĩ tan ca xong sẽ qua đó luôn, cô có rảnh không?”
Kiều Mạt hết sức ngạc nhiên, sao bỗng dưng lại mời cô đến ăn tối? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa cô tin chắc mẹ Kỷ Vĩ bỗng nhiên lại muốn mời cô ăn tối, chắc chắn không đơn giản chỉ là ăn tối thông thường, có lẽ là hồng môn yến.
Cô rất bối rối, nhưng vừa lúc đó Lí Bỉnh Hiền đứng ra giảng giải: “Cô là bạn gái của Kỷ Vĩ, mọi người gặp mặt một chút cũng là lẽ thường, dù sao cũng đã gặp mặt nhau rồi, người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm sum họp, cũng không có gì to tát cả.”
Vị giám đốc quả là khéo ăn khéo nói, Kiều Mạt còn đang do dự, nhưng ông ta vừa đấm vừa xoa, không cho để cô đắn đo, cân nhắc nhiều, liền kéo cô lên xe.
Ngồi sau xe, Kiều Mạt lén nhắn tin cho Kỷ Vĩ, bàn tay run rẩy toát mồ hôi nhiều đến nỗi chút nữa là đánh rơi điện thoại.
“Dì bảo dượng anh đón em về nhà ăn tối.”
Hắn liền nhắn tin lại ngay, “Anh cũng vừa mới biết, dạo này mẹ anh đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, làm việc gì cũng tự mình quyết định, nhưng em không cần lo lắng quá, anh sẽ luôn bên cạnh em, dù có ai coi chúng ta như miếng lót giày vứt trong chuồng lợn hôi thối, cũng không thể tách rời.”
Kiều Mạt không biết nói gì nữa, hắn sao sánh với vẩn gì vậy chứ.
Ngay sau đó, lái xe đã chở Lí Bỉnh Hiền và Kiều Mạt đến một nhà handg.
Kiều Mạt đành bước theo Lí Bỉnh Hiền đi vào nhà hàng, trực giác cho thấy, chân nặng như đeo chì, giống như đi gặp gỡ một ………..
Đẩy cánh cửa phòng sang trọng, hôm nay là lần thứ hai Kiều Mạt gặp mẹ của Kỷ Vĩ, giờ gặp lại, cô càng cảm thấy sợ toát mồ hôi.
Chị em nhà Âu Dương ăn mặc tao nhã, thanh lịch, mặt trang điểm tỉ mỉ, Lí Bỉnh Hiền giỏi ăn nói, Kiều Mạt còn gặp hai người lạ mặt khác.
Một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, một cô gái xinh đẹp, thanh tú khoảng mười tám mười chín tuổi.
Ngay lập tức cô liền biết hai thanh niên kia là em họ của Kỷ Vĩ.
Dường như cả nhà họ Kỷ đều lên sàn diễn, việc này khiến cô rất kinh ngạc, mà trước đó cô chưa hề chuẩn bị gì, đứng trước mặt những người ăn mặc tao nhã, trang điểm thanh lịch, tỉ mỉ này, cô nhìn lại cách ăn mặc của mình, càng thấy tự ti hơn.
Âu Dương Mai khách sáo nói: “Vào đi, cô Kiều.”
Âu Dương Bình đứng ra giới thiệu, bà giới thiệu cô với mọi người: “Cô Kiều, chồng tôi cô cũng gặp rồi nên tôi không phải giới thiệu nữa, hai người kia, một người là con trai tôi, Thế Quân, một ngườu là con gái tôi, Thế Anh.”
Lí Thế Quân và Lí Thế Anh đúng là hai cậu ấm cô chiêu, ăn mặc rất phong cách, hợp thời trang, lúc này thấy Kiều Mạt, dường như ánh mắt họ đầy vẻ tò mò, khó hiểu, cô gái này sao có thể quyến rũ được anh họ phong lưu, lãng tử của họ chứ?
Kiều Mạt than thầm trong lòng, chỉ mong sao Kỷ Vĩ mau đến đây.
Mười lăm phút sau Kỷ Vĩ mới đến, thấy mọi người có mặt đông đủ cũng giật mình sửng sốt.
Âu Dương Mai hỏi con trai: “Mẹ đột ngột mời cô Kiều đến ăn tối, con không để ý chứ?”
Kỷ Vĩ còn biết nói sao được nữa, hắn đành nói : “Mẹ, phong cách của mẹ luôn độc đáo mà, nhưng lần sau mẹ có mời nữa thì hãy thông báo với con một tiếng trước, ít nhiều gì con cũng cần chuẩn bị tâm lý.”
Lí Bỉnh Hiền gọi phục vụ bưng thức ăn lên. Ông khách khí hơi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô thích ăn gì?”
Kiều Mạt vội đáp: “Gì cũng được ạ.”
Kỷ Vĩ nhẹ nắm tay cô dưới bàn ăn, vỗ nhẹ lên đùi cô, ý nói cô không cần căng thẳng quá.
Mỗi một món ăn đều rất tinh xảo, vẻ mặt chị em nhà Âu Dương vẫn cứng ngắc như lúc gọi cô vào phòng, điều này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nên cô ăn cơm rất dè dặt, vừa không hỏi gì cũng không nói nhiều, người khác hỏi cô điều gì, cô liền trả lời câu đó, hệt như lần đầu tiên Lâm Đại Ngọc đến Cổ Phủ, thận trọng trong từng lời nói, cử chỉ.
Âu Dương Mai vừa ăn cơm vừa nói chuyện với con trai, từ chuyện trên trời đến chuyện ba của Kỷ Vĩ, hai mẹ con trò chuyện rất hòa hợp nhưng lại hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Kiều Mạt, cũng chẳng thèm liếc mắt cô lấy một cái.
Lúc này, Lí Thế Anh vô tình liếc xuống khăn trải bàn, hệt như phát hiện ra châu lục mới mà hét toáng lên: “Mẹ, anh họ con đang sờ đùi chị Kiều.”
Kiều Mạt giật nảy mình, vội rụt chân lại.
Một câu đó khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, duy chỉ có Lí Thế Quân vừa ăn vừa cười, hắn cốc vào đầu em gái một cái, “Vợ chồng người ta đang tình tứ với nhau, em ngồi đó nhìn lén cái gì?”
Kỷ Vĩ cũng bực tức mắng em họ: “Không phải em đến từ Hoa Quả Sơn đấy chứ?”
Lí Thế Anh khó chịu cắm cúi ăn cơm.
Kiều Mạt vô cùng xấu hổ. Cả bữa cơm cô chỉ trầm mặc không nói gì, trong lòng Kỷ Vĩ cũng buồn bực, hắn hoàn toàn hiểu được tâm tư của cô.
Việc dằn vặt nhất cũng không phải những việc này, mà là sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm, Lí Thế Quân và Thế Anh ngồi một bên chơi bài, ba vị trưởng bối nhà họ Kỷ ngồi đối diện Kỷ Vĩ và Kiều Mạt.
Lúc này Âu Dương Mai mới lên tiếng.
Bà bình thản nói: “Cô Kiều, cô không nghĩ xem vì sao đột nhiên tôi lại mời cô đến ăn tối là có dụng ý gì.”
Kiều Mạt còn chưa đáp lời, Kỷ Vĩ đã nói với mẹ: “Mẹ à, mẹ nói gì vậy chứ, mọi người đều là người một nhà, cùng nhau ăn bữa cơm thì có gì lạ đâu.”
Âu Dương Mai không thèm đếm xỉa gì đến con trai, bà nhìn Kiều Mạt, mắt sáng như đuốc, mỗi câu nói đều sắc bén vô cùng, “Cô Kiều, hôm nay cô cũng gặp gỡ gia đình tôi rồi đấy, ngoại trừ ba Kỷ Vĩ đang đi công tác không về được, những người khác cô cũng đã gặp rồi, tuy vậy, chồng tôi có về kịp hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Thẳng thắn mà nói, từ lầ đầu tiên gặp cô, tôi đã không ưa cô rồi, nhưng thật ra nếu con trai tôi sống chung với cô, tôi sẽ nghiêm túc xem xét gia cảnh của cô, bây giờ tôi muốn thẳng thắn nói cho cô quan điểm của tôi, tôi cảm thấy cô không hợp với Kỷ Vĩ, dù là gia thế, bằng cấp, công việc, nhân phẩm đều không phù hợp. Có lẽ cô cho rằng tôi kiêu ngạo thích chèn ép người khác, lấy gia cảnh, và quan điểm môn đăng hộ đối ra mà áp đặt lên cô, nhưng sự thật là vậy, những cô gái có hoàn cảnh như cô đầy rẫy ngoài xã hội, tôi không rõ con trai tôi mê đắm cô ở điểm gì, tóm lại một chuyện, tôi không muốn cô yêu đương con trai tôi. Nếu cô cứ khăng khăng sống chung với Kỷ Vĩ, vậy thì tùy cô. Kỷ Vĩ, mẹ không đồng ý, đây là quan điểm của mẹ.”
Đúng là người xảo quyệt, hệt như thái hậu thời xưa.
/68
|