Kiều Mạt sợ hết hồn, tựa như một vở tuồng diễn hai bộ ba lời, cô còn chưa định thần lại đã bị hắn mạnh mẽ lôi đi, khi tỉnh táo lại, cô theo bản năng giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ tốn công vô ích, mà hắn lại kéo cô vào sau một cánh cửa. Ngay sau đó đạp một cái đóng sầm cánh cửa lại. [*** Bộ trong hát tuồng có nghĩa là diễn xuất của nghệ sĩ đều phải phân đúng từng bộ diễn. Vì vậy mới gọi là “hát bộ”, “diễn bộ”, “ra bộ”]
Kiều Mạt vừa nhìn quanh, càng tức giận: “Anh làm trò gì vậy, đây là nhà vệ sinh nam.”
“Vớ vẩn, nhà vệ sinh nữ anh còn vào được sao?”
Kiều Mạt định lách qua hắn ra ngoài lại bị hắn chặn lại, hai tay chống hông, hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn cô chằm chằm.
Kiều Mạt khó chịu, cô quát lớn: “Anh nhìn gì mà nhìn? Tóc tôi dính đất hay mặt tôi mọc hoa ư?”
Kỷ Vĩ rất giận.
Đúng hơn là hờn dỗi.
Hai tháng chia ly, đã hai tháng rồi, hắn nghe lời mẹ đi hẹn hò với con gái của Cao Cục trưởng vài lần, nhưng hắn vẫn không có một chút tình cảm nào với cô bạn thời tiểu học này, thật giống như ăn phải một món ăn không nêm muối, hôm nay hắn hẹn gặp cô ta, chính vì muốn nói chuyện rõ ràng dứt khoát một lần, họ không hợp nhau, không ngờ cái cô đại tiểu thư kia lại giận điên lên.
“Sớm biết không hợp, vì sao còn hẹn hò với anh?”
Hắn cũng hiểu được bản thân chẳng ra sao cả, mắc cạn trên một bến cảng mang tên Kiều Mạt, dù có đổi sang bến đỗ khác cũng không thể nhổ neo được, không chỉ làm lãng phí thời gian của mình mà còn khiến người khác mộng tưởng, cho nên hắn quyết định từ hôm nay sẽ coi mình như nàng Đậu Nga chết oan, tùy cô giải quyết.
Sau khi món tráng miệng được bưng lên, là bánh puffs prôtêin, cô bạn thời tiểu học kia liền dùng dĩa dằm nát bánh, tựa như trút hết mọi bực tức lên đĩa bánh ấy, cô ta gọi bồi bàn đến: “Đây mà gọi là món ăn sao? Trình độ của thợ làm bánh chỉ như vậy thôi sao? ”
Hắn thật không muốn đứng nhìn người phụ nữ kiêu căng này phát cáu ra sao, cô ta thích làm gì thì làm, thứ lỗi cho hắn không thể theo hầu.
Hắn đứng lên đến quầy thu ngân thanh toán, vừa quay người lại liền nhìn thấy Kiều Mạt, hắn vừa mừng vừa lo, lập tức đi qua đó thì nhìn thấy hai người phụ nữ đang giằng co.
Không thể nhịn được nữa, nên hắn cũng chẳng thèm để ý đến thể diện, nếu cô ta là đàn ông thì hắn đã sớm đấm cho vài cái rồi, hắn cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ chua ngoa, nhưng hắn chẳng quan tâm.
Lúc này, hắn có chút tức tối nhìn chằm chằm Kiều Mạt đang đứng trước mặt.
Vốn định mắng mỏ cô vài câu, không ngờ lời nói ra lại trở nên bình tĩnh đến vậy.
“Nói đi, mấy ngày này em đã đi đâu? Vì sao phải chơi trò mất tích? Đổi số điện thoại, thôi việc, anh gọi điện, nhắn tin cho em, hẳn là em cũng biết, vì sao em không nhắn lại cho anh dù chỉ một tin?”
Giọng hắn dịu xuống: “Em, cô gái biến thái này.”
Kiều Mạt hứ một tiếng: “Vừa vặn tôi cũng có chút vướng mắc tình cảm với anh.”
“Kiều Mạt.” Dẫu sao thì trong lòng hắn thấy vui vẻ hơn là buồn bực, hắn quyết định không thèm sĩ diện nữa, làm người nhát gan trước mặt cô một lần, “Xin lỗi.”
Kiều Mạt rưng rưng nước mắt, cô cúi đầu, “Anh Kỷ, hẳn là anh đang đi cùng bạn gái, anh không cần phải lãng phí thời gian với một thợ làm bánh trong nhà vệ sinh nam đâu.”
“Cô ta không phải bạn gái của anh.
“Có phải hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi còn phải làm việc, hiện vẫn đang trong giờ làm việc.”
Hắn cản cô lại: “Mấy giờ em tan ca, anh chờ em.”
Kiều Mạt cười nhạt: “Không cần đâu, hết giờ làm tôi còn có hẹn.”
Hắn ngây người một chút liền dễ dàng nắm tay cô: “Em có hẹn với người khác? Em nghĩ anh là ai?”
Kiều Mạt đáp: “Anh là bạn của Kiều Mạt, chào anh Kỷ, rất vui khi gặp lại anh ở đây, chúc anh ăn uống vui vẻ.”
Hắn tức đến không nói nên lời, đúng là một tên cướp Lương Sơn vô lại chuyên giết người phóng hỏa.
Hắn nổi cáu: “Kiều Mạt, em coi anh là gì? Em coi anh như nô lệ tình dục sao? Rốt cuộc trong lòng em, anh là người thế nào?”
Kiều Mạt thẳng thắn đáp: “Anh Kỷ, anh coi tôi là loại người gì? Là người tùy tiện đứng trong nhà vệ sinh nam trò chuyện với anh sao? Cho dù anh có chuyện muốn nói, anh cũng nên chọn một địa điểm, thời gian phù hợp, ít ra cũng nên tôn trọng tôi một chút.”
“Được, hết giờ làm, anh chờ em.”
“Không sao, anh có thể chờ, tôi cũng không nhất thiết phải đến gặp anh.”
Cô định đi, hắn lại chặn cửa ngăn cô lại: “Em………..,em không thể đi như vậy được.” Hắn tựa như một kẻ dở hơi, nghĩ mãi không ra liền buông một câu: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Kiều Mạt đánh giá hắn một lượt :”Anh Kỷ, anh đừng nói rằng đó là lần đầu tiên của anh nha, loại trách nhiệm này tôi không gánh nổi đâu.” Cô nhỏ giọng nói, “Thật ra là anh đã được lợi, cần gì phải nói như kiểu tủi thân lắm vậy.”
Hắn nhìn cô gái quá đáng này, đúng là cô gái không thèm phân rõ trắng đen phải trái, đã không nói lý lẽ lại càng quá đáng, cuối cùng hắn căm hận nói.
“Anh được lợi? Được, anh hỏi em một chuyện, một con trâu đi cày ruộng, cày xong rồi, xin hỏi có nên nói một lời cám ơn với nó không, hay là con trâu đó nên cám ơn mảnh ruộng kia.”
Kiều Mạt cũng sững sờ, trâu cày ruộng, hắn lại có thể ví von như vậy.
Hắn dứt khoát chơi xấu, “Được rồi, không phải em nói anh được lợi sao? Phải rồi, anh là trâu còn em là một mẫu ruộng, vậy bây giờ trâu cày ruộng xong rồi, không phải cũng nên nói lời cám ơn với chú trâu đó sao?”
Kiều Mạt cực kỳ tức giận, trong lúc giận dữ, biết rõ hắn chỉ trêu chọc cô nhưng vẫn nhịn không được mà giơ tay đánh hắn.
Hắn liền giữ chặt cánh ta đang ra sức kéo, cào, cấu lại, nắm chặt trong tay mình.
Kiều Mạt khóc nức nở, vẻ mặt đầy tủi thân.
Đột nhiên, phòng tuyến trong tim ầm ầm sụp đổ. Không chờ cô hối hận, hắn mạnh mẽ vươn tay ôm chặt cô vào lòng.
Kiều Mạt liền kinh ngạc, theo bản năng đánh hắn, hắn bế cô lên dễ dàng tựa như bưng một khay thức ăn, không thèm giải thích gì liền đặt cô lên cạnh cửa sổ, lúc Kiều Mạt định đá hắn, hắn dễ dàng giữ chặt đầu cô lại, hung hăng cắn mút đôi môi ngày đêm mong nhớ này.
Kiều Mạt tủi thân tựa như người vợ nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp, vừa khóc vừa gắng sức đẩy hắn, luôn miệng mắng chửi: “Sắc quỷ, lưu manh. Cút đi.”
Vừa dứt lời, cửa buồng vệ sinh nam bên cạnh mở ra, một bóng người cao lớn lao ra ngoài, Kiều Mạt liếc mắt qua vai Kỷ Vĩ, vừa nhìn thấy người này, nhất thời ánh mắt trợn tròn, cô gắng sức kéo Kỷ Vĩ.
Là Kim Tông Trạch.
Không đợi Kỷ Vĩ quay đầu lại, Kim Tông Trạch liền túm cổ áo hắn kéo lại gần,vừa ngẩng đầu lên liền ăn trọn một đấm, nắm tay rắn chắc đấm mạnh vào mặt Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai người đàn ông nhảy bổ vào nhau.
Cô vội giậm chân: “Đừng đánh!”
Hai người đàn ông dừng lại, ba người mặt đối mặt nhìn nhau.
Sau đó, một bồi bàn nam vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy cảnh này, tò mò liếc nhìn quanh, gãi đầu, lúc này Kiều Mạt mới nhớ ra đây là nhà vệ sinh nam, nhớ tới một màn hết sức vô lý vừa rồi, cô vô cùng xấu hổ, mở cưa chạy ra ngoài.
Ngồi trên một thùng lớn màu đỏ sau bếp, lòng cô loạn như cào cào ngồi ôm đầu.
Cô cúi gằm mặt nhìn đầu ngón chân, một đôi giày da đen của đàn ông lọt vào tầm mắt cô, là Kim Tông Trạch.
Kiều Mạt ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, cô giơ tay tỏ ý tạm dừng, “Nếu anh muốn hỏi tôi, người đàn ông kia là thế nào, anh đừng hỏi nữa.”
Kiều Mạt vừa nhìn quanh, càng tức giận: “Anh làm trò gì vậy, đây là nhà vệ sinh nam.”
“Vớ vẩn, nhà vệ sinh nữ anh còn vào được sao?”
Kiều Mạt định lách qua hắn ra ngoài lại bị hắn chặn lại, hai tay chống hông, hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn cô chằm chằm.
Kiều Mạt khó chịu, cô quát lớn: “Anh nhìn gì mà nhìn? Tóc tôi dính đất hay mặt tôi mọc hoa ư?”
Kỷ Vĩ rất giận.
Đúng hơn là hờn dỗi.
Hai tháng chia ly, đã hai tháng rồi, hắn nghe lời mẹ đi hẹn hò với con gái của Cao Cục trưởng vài lần, nhưng hắn vẫn không có một chút tình cảm nào với cô bạn thời tiểu học này, thật giống như ăn phải một món ăn không nêm muối, hôm nay hắn hẹn gặp cô ta, chính vì muốn nói chuyện rõ ràng dứt khoát một lần, họ không hợp nhau, không ngờ cái cô đại tiểu thư kia lại giận điên lên.
“Sớm biết không hợp, vì sao còn hẹn hò với anh?”
Hắn cũng hiểu được bản thân chẳng ra sao cả, mắc cạn trên một bến cảng mang tên Kiều Mạt, dù có đổi sang bến đỗ khác cũng không thể nhổ neo được, không chỉ làm lãng phí thời gian của mình mà còn khiến người khác mộng tưởng, cho nên hắn quyết định từ hôm nay sẽ coi mình như nàng Đậu Nga chết oan, tùy cô giải quyết.
Sau khi món tráng miệng được bưng lên, là bánh puffs prôtêin, cô bạn thời tiểu học kia liền dùng dĩa dằm nát bánh, tựa như trút hết mọi bực tức lên đĩa bánh ấy, cô ta gọi bồi bàn đến: “Đây mà gọi là món ăn sao? Trình độ của thợ làm bánh chỉ như vậy thôi sao? ”
Hắn thật không muốn đứng nhìn người phụ nữ kiêu căng này phát cáu ra sao, cô ta thích làm gì thì làm, thứ lỗi cho hắn không thể theo hầu.
Hắn đứng lên đến quầy thu ngân thanh toán, vừa quay người lại liền nhìn thấy Kiều Mạt, hắn vừa mừng vừa lo, lập tức đi qua đó thì nhìn thấy hai người phụ nữ đang giằng co.
Không thể nhịn được nữa, nên hắn cũng chẳng thèm để ý đến thể diện, nếu cô ta là đàn ông thì hắn đã sớm đấm cho vài cái rồi, hắn cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ chua ngoa, nhưng hắn chẳng quan tâm.
Lúc này, hắn có chút tức tối nhìn chằm chằm Kiều Mạt đang đứng trước mặt.
Vốn định mắng mỏ cô vài câu, không ngờ lời nói ra lại trở nên bình tĩnh đến vậy.
“Nói đi, mấy ngày này em đã đi đâu? Vì sao phải chơi trò mất tích? Đổi số điện thoại, thôi việc, anh gọi điện, nhắn tin cho em, hẳn là em cũng biết, vì sao em không nhắn lại cho anh dù chỉ một tin?”
Giọng hắn dịu xuống: “Em, cô gái biến thái này.”
Kiều Mạt hứ một tiếng: “Vừa vặn tôi cũng có chút vướng mắc tình cảm với anh.”
“Kiều Mạt.” Dẫu sao thì trong lòng hắn thấy vui vẻ hơn là buồn bực, hắn quyết định không thèm sĩ diện nữa, làm người nhát gan trước mặt cô một lần, “Xin lỗi.”
Kiều Mạt rưng rưng nước mắt, cô cúi đầu, “Anh Kỷ, hẳn là anh đang đi cùng bạn gái, anh không cần phải lãng phí thời gian với một thợ làm bánh trong nhà vệ sinh nam đâu.”
“Cô ta không phải bạn gái của anh.
“Có phải hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi còn phải làm việc, hiện vẫn đang trong giờ làm việc.”
Hắn cản cô lại: “Mấy giờ em tan ca, anh chờ em.”
Kiều Mạt cười nhạt: “Không cần đâu, hết giờ làm tôi còn có hẹn.”
Hắn ngây người một chút liền dễ dàng nắm tay cô: “Em có hẹn với người khác? Em nghĩ anh là ai?”
Kiều Mạt đáp: “Anh là bạn của Kiều Mạt, chào anh Kỷ, rất vui khi gặp lại anh ở đây, chúc anh ăn uống vui vẻ.”
Hắn tức đến không nói nên lời, đúng là một tên cướp Lương Sơn vô lại chuyên giết người phóng hỏa.
Hắn nổi cáu: “Kiều Mạt, em coi anh là gì? Em coi anh như nô lệ tình dục sao? Rốt cuộc trong lòng em, anh là người thế nào?”
Kiều Mạt thẳng thắn đáp: “Anh Kỷ, anh coi tôi là loại người gì? Là người tùy tiện đứng trong nhà vệ sinh nam trò chuyện với anh sao? Cho dù anh có chuyện muốn nói, anh cũng nên chọn một địa điểm, thời gian phù hợp, ít ra cũng nên tôn trọng tôi một chút.”
“Được, hết giờ làm, anh chờ em.”
“Không sao, anh có thể chờ, tôi cũng không nhất thiết phải đến gặp anh.”
Cô định đi, hắn lại chặn cửa ngăn cô lại: “Em………..,em không thể đi như vậy được.” Hắn tựa như một kẻ dở hơi, nghĩ mãi không ra liền buông một câu: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Kiều Mạt đánh giá hắn một lượt :”Anh Kỷ, anh đừng nói rằng đó là lần đầu tiên của anh nha, loại trách nhiệm này tôi không gánh nổi đâu.” Cô nhỏ giọng nói, “Thật ra là anh đã được lợi, cần gì phải nói như kiểu tủi thân lắm vậy.”
Hắn nhìn cô gái quá đáng này, đúng là cô gái không thèm phân rõ trắng đen phải trái, đã không nói lý lẽ lại càng quá đáng, cuối cùng hắn căm hận nói.
“Anh được lợi? Được, anh hỏi em một chuyện, một con trâu đi cày ruộng, cày xong rồi, xin hỏi có nên nói một lời cám ơn với nó không, hay là con trâu đó nên cám ơn mảnh ruộng kia.”
Kiều Mạt cũng sững sờ, trâu cày ruộng, hắn lại có thể ví von như vậy.
Hắn dứt khoát chơi xấu, “Được rồi, không phải em nói anh được lợi sao? Phải rồi, anh là trâu còn em là một mẫu ruộng, vậy bây giờ trâu cày ruộng xong rồi, không phải cũng nên nói lời cám ơn với chú trâu đó sao?”
Kiều Mạt cực kỳ tức giận, trong lúc giận dữ, biết rõ hắn chỉ trêu chọc cô nhưng vẫn nhịn không được mà giơ tay đánh hắn.
Hắn liền giữ chặt cánh ta đang ra sức kéo, cào, cấu lại, nắm chặt trong tay mình.
Kiều Mạt khóc nức nở, vẻ mặt đầy tủi thân.
Đột nhiên, phòng tuyến trong tim ầm ầm sụp đổ. Không chờ cô hối hận, hắn mạnh mẽ vươn tay ôm chặt cô vào lòng.
Kiều Mạt liền kinh ngạc, theo bản năng đánh hắn, hắn bế cô lên dễ dàng tựa như bưng một khay thức ăn, không thèm giải thích gì liền đặt cô lên cạnh cửa sổ, lúc Kiều Mạt định đá hắn, hắn dễ dàng giữ chặt đầu cô lại, hung hăng cắn mút đôi môi ngày đêm mong nhớ này.
Kiều Mạt tủi thân tựa như người vợ nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp, vừa khóc vừa gắng sức đẩy hắn, luôn miệng mắng chửi: “Sắc quỷ, lưu manh. Cút đi.”
Vừa dứt lời, cửa buồng vệ sinh nam bên cạnh mở ra, một bóng người cao lớn lao ra ngoài, Kiều Mạt liếc mắt qua vai Kỷ Vĩ, vừa nhìn thấy người này, nhất thời ánh mắt trợn tròn, cô gắng sức kéo Kỷ Vĩ.
Là Kim Tông Trạch.
Không đợi Kỷ Vĩ quay đầu lại, Kim Tông Trạch liền túm cổ áo hắn kéo lại gần,vừa ngẩng đầu lên liền ăn trọn một đấm, nắm tay rắn chắc đấm mạnh vào mặt Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai người đàn ông nhảy bổ vào nhau.
Cô vội giậm chân: “Đừng đánh!”
Hai người đàn ông dừng lại, ba người mặt đối mặt nhìn nhau.
Sau đó, một bồi bàn nam vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy cảnh này, tò mò liếc nhìn quanh, gãi đầu, lúc này Kiều Mạt mới nhớ ra đây là nhà vệ sinh nam, nhớ tới một màn hết sức vô lý vừa rồi, cô vô cùng xấu hổ, mở cưa chạy ra ngoài.
Ngồi trên một thùng lớn màu đỏ sau bếp, lòng cô loạn như cào cào ngồi ôm đầu.
Cô cúi gằm mặt nhìn đầu ngón chân, một đôi giày da đen của đàn ông lọt vào tầm mắt cô, là Kim Tông Trạch.
Kiều Mạt ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, cô giơ tay tỏ ý tạm dừng, “Nếu anh muốn hỏi tôi, người đàn ông kia là thế nào, anh đừng hỏi nữa.”
/68
|