Kỷ Vĩ dừng xe lại, đứng đối diện cửa hàng bánh ngọt, từ chỗ này có thể nhìn rõ ràng mọi hoạt động đang diễn ra bên trong.
Hắn ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bên trong, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy Kiều Mạt, cô mặc quần áo đồng phục màu trắng, đội chiếc mũ cao màu trắng, rất chuyên tâm làm bánh ga tô.
Mọi món ngọt đều hoàn mỹ, hắn lẳng lặng suy nghĩ, hóa ra tình yêu cũng vậy, duyên phận thật sự kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến, trong cuộc đời tình ái như sóng tràn bờ, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái tên là Kiều Mạt, cô làm tặng mình một chiếc bánh ga tô, nhưng cũng lưu lại trong tim hắn những xúc cảm ngọt ngào.
Thật ra, bánh ga tô ăn rất ngon, ngậm một chút là tan trong miệng, ngọt mà không ngấy, lại trêu đùa chê trách cô như vậy, hơn nữa không chỉ một lần, đổi lại là đàn ông cũng không chấp nhận nổi huống chi là một cô gái.
Hắn có chút áy náy.
Kiều Mạt rất tập trung, tỉ mỉ, nheo mắt cẩn thận nhìn cô, hắn có thể nhìn thấy cô đang làm hoa hồng.
Nhớ tới lời cô từng nói: “Ba mẹ ban cho chúng ta sinh mạng và vẻ ngoài, trên đường đời phải tự bước đi trên đôi chân của mình, bất luận con đường ấy có gập ghềnh, gian khổ, chúng ta cũng phải tự mình bước đi.”
Kỷ Vĩ hiểu được, so sánh với những thiên kim tiểu thư giàu có sống an nhàn, sung sướng, tuy rằng hoàn cảnh của Kiều Mạt không bằng, nhưng cô kiếm sống dựa vào hai bàn tay mình, trên người cô toát lên vẻ cứng cỏi và tự tin hơn hẳn so với đám người kia.
Hắn dựa trên ghế, nhớ tới việc về nhà tối qua.
Tối qua, mẹ hắn gọi điện bắt hắn về, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết, lại là chuyện kết hôn với con gái của cục trưởng cục thuế vụ và tài chính quốc gia.
Nhà Kỷ Vĩ ở vùng ngoại thành, mẹ hắn Âu Dương Mai xuất thân danh giá, giàu có, biệt thự này là bất động sản thuộc sở hữu cá nhân của mẹ, ba Kỷ Vĩ là công chức trên tỉnh, công việc bận rộn, mỗi tuần chỉ về một lần, bình thường ba mẹ đều ở lại trong thành phố, cũng không thường xuyên về, nếu không phải vì chuyện của con trai, Âu Dương Mai cũng không thường xuyên về.
Biệt thự bên cạnh biệt thự nhà họ Kỷ, là nhà của dì Kỷ Vĩ, Âu Dương Bình, hai biệt thự ngay sát nhau, ban đầu còn có tường vây ngăn giữa, nhưng vì là nhà của hai chị em nên phá bỏ bức tường vây đi thành hai biệt thự liền kề, nhìn từ ngoài vào, hai biệt thự liền nhau như một tòa biệt thự lớn.
Âu Dương Mai hỏi hắn: “Sao con không nói với Cao Dao rằng con không thích nó, mấy ngày trước chẳng phải con hẹn hò với nó rất vui sao?”
Đúng là có việc này.
Ho khan một tiếng, hắn giải thích với mẹ: “Mẹ, mẹ cũng biết con người con thích ăn thịt, mẹ lại cố tình tặng con một cây rong biển khô, mẹ đã bao giờ nhìn thấy con hổ ăn cây trúc chưa?”
Ba ngày trước, con gái của Cục trưởng Cao kia lại hẹn hắn ra ngoài, hai người ngồi trong nhà ăn, thấy cô cố ý ăn mặc đẹp đẽ đến chỗ hẹn, trong lòng hắn thực băn khoăn, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hắn nói với cô mọi người làm bạn bè thì tốt hơn. Tin chắc là người lý trí như cô có thể hiểu được, không ngờ được là mẹ biết tin tức này nhanh đến vậy.
Trong mắt mọi người, đôi khi đều cảm thấy hắn đối với chuyện tình cảm giống như một trò chơi, không cho là thật, nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được, phần tình cảm này, hết thảy đều không thể thu hút được sự chú ý của hắn.
Tuy rằng Âu Dương Mai mất hứng nhưng đối với con trai cũng không còn cách nào, bà nói với con trai: “Con đã quen biết Cao Dao một thời gian rồi, dù xét về phương diện nào đi nữa, nó cũng rất hợp với con.”
Hắn trả lời mẹ: “Mẹ, quần lót con mặc cỡ bao nhiêu chỉ có mình con biết, mẹ nào có biết đâu? Cho nên chuyện như vậy, phải để tự con nguyện ý mới được.”
Vừa lúc Âu Dương Bình đang ở nhà chị gái, bà bưng thức ăn từ bếp ra, nghe thấy hai mẹ con nói chuyện, nhịn không được cười, “Kỷ Vĩ, sao cháu lại cãi lời mẹ cháu nữa thế.”
Kỳ thật hắn hoàn toàn hiểu được tấm lòng của ba mẹ, nhưng, giống như hắn từng nói, ba mẹ hiểu rất rõ về hắn, biết rõ hắn mặc quần lót cỡ bao nhiêu, giày cỡ bao nhiêu, hợp hay không hợp, chỉ có bản thân mới hiểu rõ, tuy rằng trước kia từng gặp gỡ rất nhiều bạn gái, nhưng đều dựa trên nguyên tắc ngươi tình ta nguyện, nếu đã không thích, cho dù đối phương có là công chúa nhất quyết chọn hắn là phò mã đi nữa, hắn đã không muốn thì cũng chẳng ích gì.
Thấy Kiều Mạt đang tháo khẩu trang và tạp dề ra, chắc cũng sắp tan ca rồi, hắn vội gọi điện thoại cho cô.
Kiều Mạt vừa nghe điện thoại vừa đến phòng nghỉ.
Hắn cẩn thận hỏi cô: “Sau khi tan ca có thể mời em………..”
Kiều Mạt bình tĩnh, dịu dàng từ chối hắn: “Tôi đã hẹn đi ăn tối cùng mấy đồng nghiệp sau khi tan ca.”
“Đồng nghiệp thì ngày nào chẳng gặp, em có lỡ hẹn một vài lần cũng không ảnh hưởng gì nhiều, lát nữa anh tới đón em, được không?”
Kiều Mạt cố ý không nể mặt hắn, “Hẹn hò cũng phải có trước có sau, đã nhận lời người ta rồi thì sao có thể nói đổi liền đổi.”
Hắn có chút chán nản, từ chối hắn thẳng thừng như vậy? Hắn nhìn vào cửa hàng bánh ngọt, có thể nhìn thấy Kiều Mạt rất rõ, điều này khiến hắn rất tức giận, thậm chí hắn còn nghi ngờ, là bản thân mình không đủ hấp dẫn hay là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô gái này tính tình thẳng thắn, không nể mặt thì chính là không nể mặt.
Trong điện thoại cô nhàn nhạt nói với hắn: “Tôi còn đang bận, anh có việc gì không? Nếu không có việc gì, tạm thời cứ vậy đi.”
Thoáng cái hắn mất hết sĩ diện? Đây là có ý gì? Ngay cả nói chuyện phiếm cũng không muốn trò chuyện với hắn sao?
Có chút giận dỗi, đúng là chú cừu nhỏ háo thắng, được thôi, chúng ta cùng thi xem ai là người xuống nước làm hòa trước.
Hắn gọi điện thoại cho bạn: “Trần Hữu Đạo, buổi tối có rảnh không?”
Hắn ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bên trong, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy Kiều Mạt, cô mặc quần áo đồng phục màu trắng, đội chiếc mũ cao màu trắng, rất chuyên tâm làm bánh ga tô.
Mọi món ngọt đều hoàn mỹ, hắn lẳng lặng suy nghĩ, hóa ra tình yêu cũng vậy, duyên phận thật sự kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến, trong cuộc đời tình ái như sóng tràn bờ, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái tên là Kiều Mạt, cô làm tặng mình một chiếc bánh ga tô, nhưng cũng lưu lại trong tim hắn những xúc cảm ngọt ngào.
Thật ra, bánh ga tô ăn rất ngon, ngậm một chút là tan trong miệng, ngọt mà không ngấy, lại trêu đùa chê trách cô như vậy, hơn nữa không chỉ một lần, đổi lại là đàn ông cũng không chấp nhận nổi huống chi là một cô gái.
Hắn có chút áy náy.
Kiều Mạt rất tập trung, tỉ mỉ, nheo mắt cẩn thận nhìn cô, hắn có thể nhìn thấy cô đang làm hoa hồng.
Nhớ tới lời cô từng nói: “Ba mẹ ban cho chúng ta sinh mạng và vẻ ngoài, trên đường đời phải tự bước đi trên đôi chân của mình, bất luận con đường ấy có gập ghềnh, gian khổ, chúng ta cũng phải tự mình bước đi.”
Kỷ Vĩ hiểu được, so sánh với những thiên kim tiểu thư giàu có sống an nhàn, sung sướng, tuy rằng hoàn cảnh của Kiều Mạt không bằng, nhưng cô kiếm sống dựa vào hai bàn tay mình, trên người cô toát lên vẻ cứng cỏi và tự tin hơn hẳn so với đám người kia.
Hắn dựa trên ghế, nhớ tới việc về nhà tối qua.
Tối qua, mẹ hắn gọi điện bắt hắn về, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết, lại là chuyện kết hôn với con gái của cục trưởng cục thuế vụ và tài chính quốc gia.
Nhà Kỷ Vĩ ở vùng ngoại thành, mẹ hắn Âu Dương Mai xuất thân danh giá, giàu có, biệt thự này là bất động sản thuộc sở hữu cá nhân của mẹ, ba Kỷ Vĩ là công chức trên tỉnh, công việc bận rộn, mỗi tuần chỉ về một lần, bình thường ba mẹ đều ở lại trong thành phố, cũng không thường xuyên về, nếu không phải vì chuyện của con trai, Âu Dương Mai cũng không thường xuyên về.
Biệt thự bên cạnh biệt thự nhà họ Kỷ, là nhà của dì Kỷ Vĩ, Âu Dương Bình, hai biệt thự ngay sát nhau, ban đầu còn có tường vây ngăn giữa, nhưng vì là nhà của hai chị em nên phá bỏ bức tường vây đi thành hai biệt thự liền kề, nhìn từ ngoài vào, hai biệt thự liền nhau như một tòa biệt thự lớn.
Âu Dương Mai hỏi hắn: “Sao con không nói với Cao Dao rằng con không thích nó, mấy ngày trước chẳng phải con hẹn hò với nó rất vui sao?”
Đúng là có việc này.
Ho khan một tiếng, hắn giải thích với mẹ: “Mẹ, mẹ cũng biết con người con thích ăn thịt, mẹ lại cố tình tặng con một cây rong biển khô, mẹ đã bao giờ nhìn thấy con hổ ăn cây trúc chưa?”
Ba ngày trước, con gái của Cục trưởng Cao kia lại hẹn hắn ra ngoài, hai người ngồi trong nhà ăn, thấy cô cố ý ăn mặc đẹp đẽ đến chỗ hẹn, trong lòng hắn thực băn khoăn, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hắn nói với cô mọi người làm bạn bè thì tốt hơn. Tin chắc là người lý trí như cô có thể hiểu được, không ngờ được là mẹ biết tin tức này nhanh đến vậy.
Trong mắt mọi người, đôi khi đều cảm thấy hắn đối với chuyện tình cảm giống như một trò chơi, không cho là thật, nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được, phần tình cảm này, hết thảy đều không thể thu hút được sự chú ý của hắn.
Tuy rằng Âu Dương Mai mất hứng nhưng đối với con trai cũng không còn cách nào, bà nói với con trai: “Con đã quen biết Cao Dao một thời gian rồi, dù xét về phương diện nào đi nữa, nó cũng rất hợp với con.”
Hắn trả lời mẹ: “Mẹ, quần lót con mặc cỡ bao nhiêu chỉ có mình con biết, mẹ nào có biết đâu? Cho nên chuyện như vậy, phải để tự con nguyện ý mới được.”
Vừa lúc Âu Dương Bình đang ở nhà chị gái, bà bưng thức ăn từ bếp ra, nghe thấy hai mẹ con nói chuyện, nhịn không được cười, “Kỷ Vĩ, sao cháu lại cãi lời mẹ cháu nữa thế.”
Kỳ thật hắn hoàn toàn hiểu được tấm lòng của ba mẹ, nhưng, giống như hắn từng nói, ba mẹ hiểu rất rõ về hắn, biết rõ hắn mặc quần lót cỡ bao nhiêu, giày cỡ bao nhiêu, hợp hay không hợp, chỉ có bản thân mới hiểu rõ, tuy rằng trước kia từng gặp gỡ rất nhiều bạn gái, nhưng đều dựa trên nguyên tắc ngươi tình ta nguyện, nếu đã không thích, cho dù đối phương có là công chúa nhất quyết chọn hắn là phò mã đi nữa, hắn đã không muốn thì cũng chẳng ích gì.
Thấy Kiều Mạt đang tháo khẩu trang và tạp dề ra, chắc cũng sắp tan ca rồi, hắn vội gọi điện thoại cho cô.
Kiều Mạt vừa nghe điện thoại vừa đến phòng nghỉ.
Hắn cẩn thận hỏi cô: “Sau khi tan ca có thể mời em………..”
Kiều Mạt bình tĩnh, dịu dàng từ chối hắn: “Tôi đã hẹn đi ăn tối cùng mấy đồng nghiệp sau khi tan ca.”
“Đồng nghiệp thì ngày nào chẳng gặp, em có lỡ hẹn một vài lần cũng không ảnh hưởng gì nhiều, lát nữa anh tới đón em, được không?”
Kiều Mạt cố ý không nể mặt hắn, “Hẹn hò cũng phải có trước có sau, đã nhận lời người ta rồi thì sao có thể nói đổi liền đổi.”
Hắn có chút chán nản, từ chối hắn thẳng thừng như vậy? Hắn nhìn vào cửa hàng bánh ngọt, có thể nhìn thấy Kiều Mạt rất rõ, điều này khiến hắn rất tức giận, thậm chí hắn còn nghi ngờ, là bản thân mình không đủ hấp dẫn hay là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô gái này tính tình thẳng thắn, không nể mặt thì chính là không nể mặt.
Trong điện thoại cô nhàn nhạt nói với hắn: “Tôi còn đang bận, anh có việc gì không? Nếu không có việc gì, tạm thời cứ vậy đi.”
Thoáng cái hắn mất hết sĩ diện? Đây là có ý gì? Ngay cả nói chuyện phiếm cũng không muốn trò chuyện với hắn sao?
Có chút giận dỗi, đúng là chú cừu nhỏ háo thắng, được thôi, chúng ta cùng thi xem ai là người xuống nước làm hòa trước.
Hắn gọi điện thoại cho bạn: “Trần Hữu Đạo, buổi tối có rảnh không?”
/68
|