Chương 67.2
Editor: dohuyenrua
Trình Tự Cẩm lại chỉ dựa gần vào bên tai cô trầm giọng nói: "Chỉ là muốn đánh tan một ít lời đồn đại mà thôi."
Lời đồn đại?
Làm sao có lời đồn đại gì? Nhưng là có sự thật mà thôi.
Tô Nhan mệt mỏi khép hai mắt nhẹ giọng nói: "Trình Tự Cẩm, anh buông tha tôi được không ?"
Một đôi mắt dưới kính của Trình Tự Cẩm trầm xuống, ngón tay thon dài xoa môi đỏ mọng mềm mại của cô trầm giọng cảnh cáo nói: "Hừ, lần sau không được để cho anh nghe thấy lời nói nào không tốt từ cái miệng nhỏ nhắn này nói ra."
Tâm tình bình tĩnh của Tô Nhan rốt cuộc bị anh phá vỡ, dường như lộ ra cái lưới bí mật tóm lấy cô.
Không thể nhịn được nữa liền giơ tay lên, bất kể thời gian gì, bất kể trường hợp gì, lại càng không quản xem có thích hợp hay không, cô nên sớm thưởng cho anh một cái tát này.
Ba...
Tô Nhan sửng sốt, lòng bàn tay chết lặng nói cho cô, cô lại đánh anh một lần...
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt bị cô đánh lệch sang một bên, đeo kính, cô không mời xem vẻ mặt của anh.
Nhưng cô rõ ràng nghe thấy xung quanh có âm thanh hít không khí, còn có tiếng phóng viên không ngừng kinh hô chụp ảnh.
Tiết Cầm Cầm nhìn một màn này, rất là hết giận nhỏ giọng nói: "Xứng đáng, hừ."
A Ken chỉ nhíu mày, nhìn hai người, cũng không dự đoán được Tô Nhan đột nhiên ra tay, nhưng ở góc độ của bọn họ, rõ ràng nhìn thấy hành động của hai người trong lúc đó.
Tô Nhan chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, cuối cùng buông ra, dùng sức cắn chặt hàm răng.
Trình Tự Cẩm chỉ giơ tay lên vuốt má bị đánh, giọng nói trầm thấp nói: "Bà xã, đây là lần thứ hai."
Hai chữ kia kích thích thật mạnh đến Tô Nhan, cô không có cách tiếp tục đối mặt với anh, lướt qua anh muốn lao ra, lại bị anh ngăn lại, còn ngồi ôm lấy.
"Anh thả tôi xuống."
"Hừ, bây giờ tâm trạng anh không tốt, đừng chọc anh, hả?" Trình Tự Cẩm ôm cô chậm rãi đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
Tô Nhan sửng sốt, nâng mắt nhìn cằm cương nghị của anh cắn răng nói: "Anh muốn như thế nào?"
"Bảo bối, lần đầu tiên bị đánh vì là em, anh thừa nhận, nhưng lần đầu tiên anh bị hắt muối, em nói khoản nợ này tính như thế nào?"
Nghe vậy, thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn thoáng qua A Ken kéo Tiết Cầm Cầm cách đó không xa, Tô Nhan cảm thấy kinh sợ.
"Trình Tự Cẩm, nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không..."
Trình Tự Cẩm chỉ thản nhiên nhếch khoé môi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi run run của cô còn thấp giọng nói: "Xem biểu hiện của em."
Tô Nhan cực kì tức giận, ngược lại cười lạnh một tiếng nói: "Trình Tự Cẩm, anh thật hoàn toàn đúng là tên khốn khiếp."
"Nhận được khen ngợi."
Tô Nhan thề, nếu không phải trường hợp không thích hợp, cô nhất định sẽ bị người đàn ông không biết xấu hổ này tức đến phát khóc.
Chẳng qua, mắt dưới kính cuối cùng cũng đỏ lên.
Mà cùng lúc đó, một đám phóng viên nhìn hành động hai người đều chụp không ngừng.
Ở trong mắt bọn họ thấy là, người đàn ông không ai bì nổi này lại bị một người phụ nữ đánh, còn ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy, đây thật đúng là chuyện lạ kinh động.
"Trình tổng, xin hỏi Tô tiểu thư vì sao? Chẳng lẽ hai người thật sự chia tay sao?"
Trình Tự Cẩm ngoài ý muốn trả lời vấn đề của người phóng viên này, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Nhan run run trong lòng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô thấp giọng cười nói.
"Chia tay? Sao tôi lại không biết?"
"Trình tổng, chẳng lẽ ngài không xem qua bản tin đưa tin lời tuyên bố của Tô tiểu thư sao?"
Trình Tự Cẩm lại thấp giọng cười nói: "Cô ấy chỉ tức giận tôi khi cô ấy nằm viện không có thời gian đến đấy cùng cô ấy, tức giận tôi đi công tác, hơn nữa còn có những tấm ảnh cố tình gây sự, cho nên bảo bối của nhà tôi mới có thể như vậy, tôi đây không phải là tự mình đến thỉnh tội sao."
Nghe vậy, các phóng viên đều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên, bọn họ rất giật mình khi đối mặt với đáp án này.
"Như vậy, Trình tổng, tấm ảnh ở nước Pháp của ngài là có chuyện gì xảy ra?"
"Chỉ là hai vị thư kí của hai công ti muốn hợp tác, các bạn biết, người nước ngoài, đều rất nhiệt tình, rất cởi mở."
Tô Nhan bị anh ôm vào trong ngực, nghe lời nói của anh, cô chỉ không tiếng động cười lạnh, hai tay nắm chặt, trên ngực phập phồng, người ngoài nhìn, nhưng nhất định Trình Tự Cẩm cảm giác được cơ thể cô càng ngày càng run.
"Đã như vậy, vì sao Trình tổng lại lựa chọn đi công tác lúc Tô tiểu thư nằm viện? Chẳng lẽ không sợ Tô tiểu thư tức giận sao?"
Trình Tự Cẩm trả lời như thế nào? Tô Nhan đã không muốn nghe, kẻ lừa đảo miệng toàn nói dối, cô làm sao quên những lời nói dối này.
"Đương nhiên sợ, cho nên máy bay hạ cánh một lúc đã chạy tới, nếu thời gian lúc đó không xử lí, tháng này cô ấy nghỉ ngơi sợ là không có thời gian ở với cô ấy, như vậy tôi sẽ càng áy náy, cô ấy tức giận, có thể đánh tôi, tôi lại tình nguyện có nhiều thời gian ở với cô ấy hơn."
Nghe vậy, các phóng viên đều bị kinh hãi không nhỏ, hoá ra có chuyện như vậy, nhất trí đều cảm thấy Trình tổng thật là tốt với Tô Nhan, bị đánh cũng còn đại lượng như vậy.
Quả nhiên là tình yêu chân thành (nguyên văn là chân ái)...
Mà Tô Nhan nằm trong lòng Trình Tự Cẩm không muốn động đậy, mái tóc che khuất vẻ mặt của cô lúc này, chỉ trời biết, cô nghe những lời này, là tức đến muốn khóc.
Nhưng lại bị mọi người cho rằng là cảm động.
"Rất xin lỗi, cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, còn cáu giận tôi." Nói xong, liền ôm cô bước đi về phía chiếc xe.
Mà phía sau không ngừng chụp ảnh, Tiết Cầm Cầm ở một bên nhìn, nghe, đã sớm muốn bạo phát.
"Đặc biệt sao, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy, tôi phi..."
A Ken chỉ lắc đầu, anh thật sự không hiểu, một người giống như muốn chạy trốn, một người giống như muốn bắt vào tù lại?
"Đi thôi, một lúc sau phóng viên kịp phản ứng, mục tiêu kế tiếp chính là cô và tôi."
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm tức giận đi theo A Ken rời đi.
Trên xe, Tô Nhan trực tiếp ngồi vào chỗ trống trên xe, thân thể lại run nhè nhẹ, mà sau khi Trình Tự Cẩm lên xe, sắc mặt cũng trầm xuống một chút, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Một lúc lâu Tô Nhan mới chậm rãi ngồi dậy, tháo kính xuống, hai tròng mắt sớm đỏ bừng, phẫn hận nhìn anh.
"Anh không nên quản lí kinh doanh, anh nên đi diễn trò, diễn như vậy, sao lại không đi diễn?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, nhìn mắt cô đỏ bừng, hai tròng mắt nhíu lại, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, tầm mắt nhìn lướt qua thái dương của cô.
"Anh không biết là anh đang diễn trò, mà là biểu lộ chân tình."
Nghe nói, rốt cuộc Tô Nhan không nhịn được cười ra tiếng, cuối cùng cười, cười đến chảy nước mắt.
" Ha ha, biểu lộ chân tình? Ha ha ha ha..." Tô Nhan cười điên cuồng, giống như thật sự nghe được cái gì buồn cười, cười không ngừng.
" Ha ha, biểu lộ chân tình, ha ha..."
Ở phía trước lái xe Hàn Lỗi nghe phía sau truyền đến tiếng cười, tay nắm tay lái căng thẳng, lén lút liếc mắt một cái, nhìn Tô Nhan cười khóc.
Cảm thấy nghĩ rằng, không phải bị đại tổng giám đốc nhà bọn họ bức điên rồi chứ?
Được rồi, đại tổng giám đốc nhà anh xác thực có khả năng bức người thành điên!
Trình Tự Cẩm chỉ mím môi mỏng nhìn Tô Nhan điên cuồng cười to, thấy cô không dừng lại, thậm chí còn rơi nước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.
Gân xanh trên trán thình thịch nảy lên hai cái, chợt nghe giọng nói của Tô Nhan bi thương kinh sợ nói: "Trình Tự Cẩm, cặn bã rất nhiều, nhưng trở thành cặn bã dạng này như anh, thật sự là lần đầu tiên tôi gặp, biểu lộ chân tình? Anh nói hai chữ chân tình với tôi? Loại người như anh cũng xứng? Anh cũng biết chân tình là có ý gì? Phi, sẽ chỉ làm tôi ghê tởm hơn."
Hai tròng mắt Tô Nhan rưng rưng nhìn anh, lời nói ra đã đầy giận dữ.
Nhưng Trình Tự Cẩm lại chỉ thâm trầm nhìn chằm chằm cô, chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giọng nói âm trầm nói.
"Sau này, em sẽ biết anh có xứng nói hai chữ kia hay không."
Lúc này Tô Nhan chỉ phẫn nộ nhưng khi cô biết đến, cô mới phát hiện, anh thật sự có chuyện, anh có, còn đáng sợ!
Tô Nhan chỉ lườm qua mặt không nhìn anh, cô dựa vào cười khóc đi ra, nhưng chỉ có chính cô biết, một cái chớp mắt khi cô thấy anh, cô đã muốn khóc, cô cố nén, cật lực nhẫn nại.
Ánh mắt của Trình Tự Cẩm thâm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, một sự xúc động, giữ đầu cô lại rồi hôn xuống, cũng không quản Hàn Lỗi lái xe phía trước.
"A ô..." Tô Nhan không dự đoán được anh đột nhiên lại hôn đến, một sự ghê tởm từ trong lòng sinh ra, vừa nghĩ đến dấu son môi trên áo sơ mi của anh, vừa nghĩ tới anh mây mưa thất thường với người phụ nữ khác.
Tô Nhan cũng rất ghê tởm, hơn nữa...
"Nôn..." Phản ứng của cô làm cho thân thể Trình Tự Cẩm cứng lại, Tô Nhan lại thừa dịp này đẩy anh ra, đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, không ngừng nôn khan.
"Nôn... Nôn..."
Sắc mặt Trình Tự Cẩm lại càng âm trầm hơn, gân xanh trên trán không ngừng nảy lên, dùng lực mạnh kéo cổ tay của cô, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nước mắt lấp lánh hai mắt, mắt trầm xuống.
"Em ghê tởm anh?"
Tô Nhan chỉ suy yếu nâng mắt nhìn anh, bị anh dùng lực lớn cầm cổ tay cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ vô lực cười nói.
"Tôi đã cho là ngày đó tôi nói vô cùng dễ hiểu, anh, làm cho tôi ghê tởm."
Tô Nhan nhìn ánh mắt anh hung ác nham hiểm, cổ tay đau nhức làm cho cô không nhịn được kêu ra tiếng.
"Hừ..."
Tô Nhan nhìn người đàn ông trước mắt, lúc này ánh mắt lạnh lẽo, cô rất hoài nghi giây tiếp theo anh có phải sẽ bóp cổ cô hay không, cô cảm giác sẽ có thể.
Chỉ là, làm cho cô ngoài ý muốn là, sức lực Trình Tự Cẩm nắm chặt cổ tay cô đột nhiên buông ra, một tay kéo lấy cô vào trong lòng, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô thở dài một tiếng, giọng nói mềm nhẹ, lại lộ ra hương vị không biết làm thế nào.
"Sao em lại bướng bỉnh như thế? Vì sao không nghe hết lời anh nói, em thật sự đã cho là anh không thấy lời nói ngày đó của em là cố ý chọc giận anh? Hả?"
Tô Nhan bị động tác bất thình lình của anh làm cho sửng sốt, nhưng nghe lời nói kế tiếp anh nói ra, cùng giọng điệu của anh, nước mắt áp lực hồi lâu rốt cuộc chảy tràn ra hốc mắt.
"Ô ô, a ô ô..." Rốt cục Tô Nhan hoàn toàn sụp đổ, hai tay gắt gao nắm lấy ống tay áo của anh khóc lớn ra tiếng, thật giống như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng.
Mà Trình Tự Cẩm nghe cô khóc rống, chỉ không khỏi trầm mắt, ôm chặt cô, trong lúc nhất thời không mở miệng nói chuyện.
Mà qua kính chiếu hậu Hàn Lỗi nhìn, anh rõ ràng thấy trong ánh mắt của đại tổng giám đốc nhà anh có chút đau lòng.
Đau lòng...
Hàn Lỗi bị hai chữ làm chấn động, suy nghĩ nhìn, phát hiện ngoại trừ trầm lắng cũng không có cảm xúc gì khác.
Điều này làm cho một lần Hàn Lỗi nghĩ anh nhìn lầm rồi, nhưng nghe tiếng Tô Nhan khóc, Hàn Lỗi chỉ nhíu chặt mày, chỉ hi vọng cuối cùng sẽ có kết quả ngoài ý muốn xuất hiện.
Bởi vì trải qua quãng thời gian tiếp xúc này, anh biết Tô Nhan là một cô gái lương thiện.
Nếu Trình tổng anh tiếp tục tính kế, chỉ sợ...
Đang nghĩ, trong lúc lơ đãng bỏ qua lại nhìn thấy ánh mắt đại tổng giám đốc, lập tức giật mình một cái nhìn đường phía trước, không mù quáng phỏng đoán.
Ánh mắt vừa rồi của đại tổng giám đốc nhà bọn họ thật sự rất doạ người ...
_____________
*lời editor: lần nào cũng lười biếng làm truyện như vậy, nhưng chỉ mong các bạn ủng hộ. Hãy thank giúp mình nhé.
/130
|