Chương 62 (1): 1 vạn chữ.
Editor: dohuyenrua
"Đang suy nghĩ gì?" Trình Tự Cẩm buông bản hợp đồng trong tay ôm eo nhỏ của Tô Nhan thấp giọng hỏi.
Cơ thể Tô Nhan hơi cứng ngắc, nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt anh thâm trầm, cô thật sự nhìn không hiểu hai mắt này.
"Trình Tự Cẩm, em có lời muốn nói."
Nghe vậy, Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, bàn tay to nhẹ nhàng xoa mặt của cô nhẹ giọng nói: "Ừ, em nói."
Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm dịu dàng như vậy, lòng đã sớm không nghe theo lời của cô, hít sâu một hơi, hai tròng mắt chân thành tha thiết nhìn cặp mắt đen như mực của anh nói.
"Em không phải là một cô gái rất thông minh, nhưng cũng không phải là một cô gái rất ngu ngốc, anh nói, từ nay về sau chỉ có em, nhưng lời này là thật sao, nếu bây giờ anh hối hận còn kịp, phải chăng chỉ cần một mình em mà buông tha cho một vườn hoa hoa cỏ cỏ."
Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm hai mắt của cô, ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô rất nghiêm túc.
Thật lâu sau, Trình Tự Cẩm chỉ nhìn cô thật sâu cũng không mở miệng nói chuyện, lâu đến nỗi Tô Nhan nghĩ anh đã hối hận, đè xuống sự chua xót tràn ra từ đáy lòng giật khoé môi.
"Nếu..."
"Chỉ cần em, cũng chỉ có em, từ nay về sau tôi chỉ cần em." Bàn tay Trình Tự Cẩm kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm giọng nói.
Mà Tô Nhan lại ngây ngẩn cả người, trong hơi thở là mùi trên người anh, là hơi thở của anh...
Trình Tự Cẩm nhìn bộ dáng ngu ngơ của cô, khoé môi nhếch lên liền hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, anh không phủ nhận sau khi hưởng qua tư vị của cô, cô là tốt nhất, người phụ nữ hợp khẩu vị của anh nhất.
Trong nháy mắt anh hôn cô, cô nghe được trong đáy lòng có tiếng đồ vật gì đó nứt ra.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, Tô Nhan chậm rãi nhắm đôi mắt lại, đôi tay nhỏ bé cũng thuận theo ôm lấy eo rắn chắc của anh, tự nhủ thế này.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi...
Diễn tình cảm không có kịch bản!
Cảm giấc được sự đáp lại của cô, ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, bụng xuất hiện một luồng nhiệt, lưỡi dài hung hăng cuốn lấy cái lưỡi của cô, đòi lấy mật ngọt trong miệng cô.
Vừa hôn lại càng không thể cứu vãn...
Mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm không kiềm chế được, mới phải tách khỏi đôi môi đỏ mọng của cô vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương của cô, bình phục ham muốn xao động kia trầm giọng nói.
"Hàn Lỗi, nhanh lên một chút."
Đầu óc Tô Nhan choáng váng, sau khi nghe được lời nói khàn khàn của người đàn ông khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ, chỉ là khoé môi lại hơi nhếch lên thành một đường cong nhẹ.
Mà Hàn Lỗi ở phía trước tuy rằng không liếc mắt nhìn về phía sau một cái, nhưng biết là lửa đằng sau đã dậy, đành phải kiên trì cắn răng mà đạp chân ga.
Lộ trình hai mươi phút đến nơi chỉ mất 10 phút.
Mà trong cặp mắt u ám của Trình Tự Cẩm có một ngọn lửa cháy, ôm Tô Nhan đi đến chung cư, để lại Hàn Lỗi thở dài một tiếng. Nhìn bóng dáng hai người nhíu mày, cảm giác có cái gì không đúng.
Hai người vừa đến phòng ngủ liền hôn say đắm, lúc này, Tô Nhan có đáp lại anh. Hình như cái lưỡi ướt át luồn vào khoang miệng của anh chuyển động.
Cơ thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, dùng sức đè Tô Nhan vào tường, trên trán hình như nổi lên gân xanh, một đôi mắt bị nhiễm dục vọng nhìn chằm chằm Tô Nhan mặt đỏ tim đập.
Lúc này Tô Nhan vô lực tựa vào tường, nhẹ nhàng thở, đôi môi kiều diễm sưng đỏ hơi mở ra, hai mắt lại chứa hơi nước mị hoặc không ngớt nhìn anh.
Trong miệng tiếng rên rỉ không kiềm chế được tràn ra khỏi môi.
"A Cẩm..."
Chỉ thấy ánh mắt Trình Tự Cẩm càng tối tăm hơn, tối tăm đến nỗi làm cho Tô Nhan muốn lùi về phía sau, tối tăm như một cái giếng sâu không thấy đáy.
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi lại đè lên người cô một lần nữa, nhẹ nhàng cắn tai của cô tiếng nói trầm thấp.
" Tô Nhan, yêu tinh này, thật muốn giết chết em."
Đơn giản, Tô Nhan nghe lời nói như thế thân thể càng mềm nhũn...
Hai luồng dục vọng vùi lấp cơ thể, trong phòng dây dưa không ngớt...
Sáng sớm, Trình Tự Cẩm đứng ở ban công, giữa tay phải đang kẹp một điếu thuốc lá, tay trái cầm di động, hình như sắc mặt không tốt lắm.
"Anh cả, em làm như vậy hình như em và anh đều có lợi, ít nhất cho anh biết Diệu Mạn ở đâu."
"Được, anh biết, anh sẽ xử lí." Nói xong liền ngắt điện thoại, xoay người nhìn Tô Nhan đã ngủ say trên giường, hung hăng hít một hơi thuốc lá.
Không thể phủ nhận, anh lại một lần nữa không khống chế được...
Thân thể người phụ nữ này lại làm cho anh mê mẩn lần nữa...
Hôm sau, tin tức Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng yêu ngôi sao mới Tô Nhan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành phố X, dù là ở thương giới hay là làng giải trí đều xui xẻo trở thành đề tài nghị luận của mọi người sau khi ăn xong.
Mà danh tiếng của Tô Nhan lên cao, từ một người mới có chút danh tiếng đã trở thành ngôi sao mọi người đều biết.
Kịch bản này đến kịch bản kia, người phát ngôn này đến phát ngôn kia, thảm đỏ này đến thảm đỏ kia.
Tô Nhan đã là ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng!
"Nhan Nhan, chị vừa nhận được tin tức, đề cử giải thưởng tài năng mới có em, em làm việc chuẩn bị nhận giải thưởng sao?" Tô Diệu Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trơn bóng của Tô Nhan cười nói.
Từ sau đêm đó Tô Nhan, quan hệ với Tô Diệu Mạn cũng càng thân thiết hơn, có thể nói Tô Diệu Mạn đã trở thành đối tượng có thể bày tỏ tất cả những lời trong lòng.
Tô Nhan chỉ cười nói: "Có em? Thật không?"
Tô Diệu Mạn chỉ nhíu mày nói: "Như thế nào, không tin mạng lưới điều tra của chị?"
Tô Nhan chỉ cười nói: "Đâu có, em chỉ có chút kinh ngạc."
"Có cái gì kinh ngạc?? Em không được đề cử tới mới làm chị kinh ngạc, em phải biết rằng bây giờ em là người được tìm kiếm nhiều nhất."
Tô Nhan chỉ cười, trong ánh mắt đều là tình yêu ngọt ngào phụ nữ nên có, trên mặt ý cười không giảm.
Tô Diệu Mạn nhìn trong mắt chỉ cười nhạt không nói.
Sau khi diễn phim cổ trang xong Tô Nhan lại không nhận vai diễn, chỉ tham dự hoạt động, phát ngôn( đại diện) ... quảng cáo.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại từ nước Pháp.
"Chị, em hỏi một câu, người đại diện nước hoa nước Pháp này có phải là chị không?"
Tô Nhan nghe giọng nói vững vàng của em trai nhỏ có ngoài ý muốn một chút, cô vẫn chưa nói cho em trai cô biết tin cô đã vào làng giải trí.
"Phải."
Một lúc lâu, đầu kia của di động trầm mặc một lúc...
"A, chị, chị có phải chị ruột em hay không, bây giờ chị thành đại minh tinh cũng không nói cho em biết, còn có, Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng, chị, không phải hai người thật sự đang hẹn hò chứ, có phải không? Em cho chị biết, tốt nhất là chị nên khai báo thành thật."
Tô Nhan liền tranh thủ để di động ra xa một chút cười nói: "Ừ, phải."
"Trời ơi..."
"Chị, chị là thần tượng của em, chị cũng quá trâu bò, đây hoàn toàn là nhịp điệu ma tước thành phượng hoàng (1) sao..."
(1) ma tước thành phượng hoàng: chim sẻ hoá thành phượng hoàng. Đại ý của câu này là được bay lên cành cao từ nơi thấp hèn được lên sang giàu trong một thời gian ngắn.
"..."
"Tiểu tử thối, em nói ai là chim sẻ?"
"Ặc, ha ha, chị, không đến một năm nữa em sẽ tốt nghiệp, em tính về nước phát triển."
Tô Nhan vừa nghe đương nhiên là vui vẻ không thôi.
"Tốt lắm, chị cũng hi vọng em trở về, cũng không muốn xa cách em."
"Vâng, em cũng nghĩ như vậy, chị, em không nói với chị nữa, em còn phải đi học, em cúp trước, chờ sau khi em về nước chị nhất định phải giới thiệu anh rể tương lai cho em, tút..."
Tô Nhan nhìn di động khẽ mất hồn, anh rể tương lai?
Bỏ hai chữ tương lai có phải chuẩn xác hơn hay không?
Đến lúc đó thật không biết tiểu tử này có thể ngất xỉu hay không...
"Hắc, tớ nói, cậu ngẩn người làm gì?" Tiết Cầm Cầm mở cửa xe ra nhìn cô trêu trọc nói.
Tô Nhan trừng mắt liếc Tiết Cầm Cầm lên xe, tháo kính xuống trực tiếp xông đến.
"Cầm Cầm, người ta rất nhớ cậu..."
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Cầm Cầm trở nên hơi vặn vẹo, hung hăng lạnh run đẩy Tô Nhan ra với vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Cậu cút cho tớ."
Tô Nhan chỉ bĩu môi nói: "Ai, thật sự đau lòng."
"..." Tiết Cầm Cầm chỉ giật khoé môi liếc nhìn cô.
"Gần đây cậu bận việc ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, đại minh tinh..."
"Cho nên tớ đây không phải đến chịu đòn nhận tội với cậu đây sao? Muốn ăn cái gì?" Tô Nhan tự biết đuối lý vẻ mặt lấy lòng nói.
Tiết Cầm Cầm lập tức hất cằm lên giống như nhị ngũ bát vạn.(2)
(2) nhị ngũ bát vạn: Nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, vì quan trọng nên mới vênh váo kiêu ngạo. Do đó mới có câu này.
"Thế này còn được, đương nhiên muốn đi nhà hàng đắt tiền nhất."
"Được, nghe lời cậu."
Hai người đi vào nhà hàng Quốc Hối.
"Hai vị bên này mời."
"Oa, Nhan Nhan, nhờ phúc của cậu, lần đầu tiên tớ tới nơi như thế này." Tiết Cầm Cầm kéo tay Tô Nhan nhỏ giọng nói.
Tô Nhan chỉ cười, sau đó đưa đi qua nhỏ giọng nói: "Thật ra, đây là lần thứ hai tớ đến."
"Vậy lần đầu tiên cậu đi cùng ai?"
Tô Nhan chỉ nhìn cô ấy một cái, Tiết Cầm Cầm hiểu ra chép chép miệng nói: "Được rồi."
Hai người gọi một ít món ăn trên menu lại uống nước trái cây, Tiết Cầm Cầm buông cái ly xuống nhìn Tô Nhan hỏi: "Nhan Nhan, bây giờ cậu đối với anh ấy, hai người..."
Tô Nhan biết ý của bạn tốt, gật đầu nói: "Cầm Cầm, nếu cậu nhìn một người đàn ông mà tim đập nhanh, người đó tới gần sẽ làm đầu óc của cậu tạm thời trống rỗng, có phải biểu hiện là người phụ nữ này thích người đàn ông đó hay không?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tiết Cầm Cầm chăm chú nhìn Tô Nhan.
"Nhan Nhan, cậu thích anh ấy?"
Tô Nhan chỉ nhìn cô ấy không nói.
Tiết Cầm Cầm thấy cô như vậy, thở dài một tiếng nói: "Ai, thật ra tớ không thấy ngoài ý muốn chút nào, dù sao rất ít phụ nữ không bị đàn ông như Trình Tự Cẩm mê hoặc. Chỉ là, Nhan Nhan..."
"Cầm Cầm, tớ biết cậu muốn nói cái gì? Nhưng tớ còn có lựa chọn khác sao? Giấy hôn thú kia của tớ một nửa là anh ấy, lấy đi thân thể tớ cũng là anh ấy, bây giờ người trong lòng cũng là anh ấy, tớ còn có đường khác để đi sao?"
Tiết Cầm Cầm trầm mặc, nghiêng đầu nhìn cô hết sức nghiêm túc nói: "Vậy cậu yêu anh ta sao?"
Tô Nhan lắc đầu nói: "Tớ không biết."
Tiết Cầm Cầm nhìn cô thở dài một tiếng nói: "Quên đi, cậu nói rất đúng, cậu không có đường khác để đi rồi, bây giờ chỉ còn lại một con đường, thì phải làm cho anh ta yêu cậu, mê muội cậu."
"Cậu nói thì đơn giản, anh ấy cao thâm khó lường như vậy..."
"Cậu đừng không tin, cậu phải tin tưởng, trước đoạt lấy thân thể anh ta, làm cho anh ta yêu thân thể của cậu, sau đó nắm bắt khẩu vị của anh ta, cuối cùng nắm lấy tim của anh ta, cậu phải cố lên."
Tô Nhan giơ ly nước trái cây trong tay lên nói: "Vậy cạn ly vì tớ đi."
"Cạn ly..."
____________________
/130
|