"Tổng giám đốc Trình, không thông báo cho ngài chuyện này là vì cảm thấy không cần thiết, ngài bận rộn như vậy, sao lại dám làm phiền ngài, nhưng mà..."
"Nhưng mà?" Mi mắt Trình Tự Cẩm nhíu lại, sắc mặt cực kỳ không tốt, khiến cho lời của đạo diễn tắc lại trong cổ họng.
Ngay sau đó lại nghe anh nói tiếp: "Bỏ ra hai trăm triệu tiền đầu tư, là để mặc cho con chó con mèo nào cũng có thể vào diễn?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều tái đi, nhất là Tô Nhan, cả khuôn mặt đều đỏ lên, giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ba tháng không gặp, vừa thấy mặt đã nhắm vào cô như thế?
Là do thấy cô dễ khi dễ sao?
Tuy nhiên, Bạch Khuynh lại rất vui vẻ, trước kia cô còn hoài nghi Tô Nhan bước được vào cái giới này là do một tay người đàn ông này làm ra, hôm nay thấy được biểu hiện của hai người, có vẻ như không phải vậy.
Vậy nên, khúc mắc trong lòng Bạch Khuynh suốt ba tháng nay đã được hóa giải. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Nhan mà vui vẻ không thôi.
"Cẩm, Tô tiểu thư tốt nghiệp đại học R, khoa phục trang, không phải là con mèo con chó."
Câu nói tựa như chế giễu này của Bạch Khuynh khiến khóe miệng Tô Nhan co giật, thật đúng là vật hợp theo loài mà, cả đám đều khốn khiếp như nhau.
Tô Nhan cảm thấy lúc này nếu mình còn không lên tiếng, thì chính là rùa rút đầu rồi, dưới ánh mắt của mọi người cầm lấy ly rượu chậm rãi đứng lên, nhìn Trình Tự Cẩm, cười nhạt nói.
"Tổng giám đốc Trình, mặc dù tôi không tốt nghiệp trường điện ảnh, nhưng tôi tin tổng giám đốc Trình cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nếu không cũng đã không có thành tựu như ngày hôm nay, đương nhiên, cũng thế, năng lực của một người cũng chưa hẳn là sẽ liên quan đến chuyên ngành, chẳng lẽ tổng giám đốc Trình cho rằng một người học ngành phục trang thì không thể diễn xuất? Tôi nhớ ảnh hậu Thái trước kia cũng chỉ xuất thân từ một thợ làm bánh, còn chuyện đột nhiên thay đổi diễn viên, xem như là tôi thất lễ, ly này tôi mời tổng giám đốc Trình, tôi xin cạn trước."
Nói xong, Tô Nhan không cho anh cơ hội nói chuyện đã uống hết ly rượu đó.
Trình Tự Cẩm híp mắt nhìn cô uống cạn ly rượu, cũng chậm rãi giơ ly rượu lên.
"Tửu lượng của vị tiểu thư này không tệ, nếu cò so đo, chẳng phải là lỗi của Trình mỗ rồi?"
Tô Nhan vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại thầm mắng anh ta đến gần chết.
Giả bộ cái gì mà giả bộ, anh là cái đồ sói đuôi dài.
Bạch Khuynh nhìn hai người, cau mày, cảm giác như giữa họ có cái gì đó là lạ. Cô cắn môi dượ vào người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói.
"Cẩm, lát nữa cùng về được không?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, lại để cho tất cả mọi người nghe thấy, nhưng ai cũng thức thời vờ như không nghe.
Nhưng mà, Trình Tự Cẩm lại nhíu mày, nhìn về phía Tô Nhan, mà Tô Nhan nghe Bạch Khuynh nói thì cũng nhìn về phía anh, cô không biết tại sao phải theo bản năng mà nhìn anh như thế.
Thật đúng là một hành động kỳ quái.
Chống lại ánh mắt sâu xa của anh, Tô Nhan bối rối dời tầm mắt, tim cũng đập lệch một nhịp. Vội vàng cúi xuống gắp hai món, cố điều chỉnh lại cảm giác khác thường này của mình.
Trình Tự Cẩm khẽ cong môi, như có như không, trầm giọng nói: "Ừ."
Nghe vậy, Tô Nhan vui vẻ, đạo diễn mê mang, Tô Nhan cau mày, mọi người đều tự hiểu mà không nói...
Kế tiếp đương nhiên không thể thiếu được những người a dua nịnh hót, mãi đến khi kết thúc bữa cơm, Tô Nhan vẫn núp ở một góc, nơi mọi người không chú ý tới.
"Tổng giám đốc Trình, hôm nay thật cảm ơn ngài, tôi thay mặt toàn bộ nhân viên trong đoàn cảm tạ ngài." Đạo diễn uống rượu đến đỏ cả mặt, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông đứng sừng sững nơi đó như một vị đế vương, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra chút say xỉn nào, bữa cơm này anh bị chuốt không ít rượu, sao còn tỉnh táo hơn cả mọi người vậy?
Chẳng lẽ rượu không tác dụng với anh?
Tô Nhan thấy thế, mấp máy môi, nhẹ giọng nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi xin về trước, có chuyện gì thì báo cho tôi biết."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, gật đầu nói: "Được, nhớ đừng tắt điện thoại."
"Được, tạm biệt đạo diễn." Nói xong, Tô Nhan liếc mắt nhìn Trình Tự Cẩm một cái, khẽ gật đầu, không thèm chào hỏi đã xoay người rời đi.
"Nhưng mà?" Mi mắt Trình Tự Cẩm nhíu lại, sắc mặt cực kỳ không tốt, khiến cho lời của đạo diễn tắc lại trong cổ họng.
Ngay sau đó lại nghe anh nói tiếp: "Bỏ ra hai trăm triệu tiền đầu tư, là để mặc cho con chó con mèo nào cũng có thể vào diễn?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều tái đi, nhất là Tô Nhan, cả khuôn mặt đều đỏ lên, giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ba tháng không gặp, vừa thấy mặt đã nhắm vào cô như thế?
Là do thấy cô dễ khi dễ sao?
Tuy nhiên, Bạch Khuynh lại rất vui vẻ, trước kia cô còn hoài nghi Tô Nhan bước được vào cái giới này là do một tay người đàn ông này làm ra, hôm nay thấy được biểu hiện của hai người, có vẻ như không phải vậy.
Vậy nên, khúc mắc trong lòng Bạch Khuynh suốt ba tháng nay đã được hóa giải. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Nhan mà vui vẻ không thôi.
"Cẩm, Tô tiểu thư tốt nghiệp đại học R, khoa phục trang, không phải là con mèo con chó."
Câu nói tựa như chế giễu này của Bạch Khuynh khiến khóe miệng Tô Nhan co giật, thật đúng là vật hợp theo loài mà, cả đám đều khốn khiếp như nhau.
Tô Nhan cảm thấy lúc này nếu mình còn không lên tiếng, thì chính là rùa rút đầu rồi, dưới ánh mắt của mọi người cầm lấy ly rượu chậm rãi đứng lên, nhìn Trình Tự Cẩm, cười nhạt nói.
"Tổng giám đốc Trình, mặc dù tôi không tốt nghiệp trường điện ảnh, nhưng tôi tin tổng giám đốc Trình cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nếu không cũng đã không có thành tựu như ngày hôm nay, đương nhiên, cũng thế, năng lực của một người cũng chưa hẳn là sẽ liên quan đến chuyên ngành, chẳng lẽ tổng giám đốc Trình cho rằng một người học ngành phục trang thì không thể diễn xuất? Tôi nhớ ảnh hậu Thái trước kia cũng chỉ xuất thân từ một thợ làm bánh, còn chuyện đột nhiên thay đổi diễn viên, xem như là tôi thất lễ, ly này tôi mời tổng giám đốc Trình, tôi xin cạn trước."
Nói xong, Tô Nhan không cho anh cơ hội nói chuyện đã uống hết ly rượu đó.
Trình Tự Cẩm híp mắt nhìn cô uống cạn ly rượu, cũng chậm rãi giơ ly rượu lên.
"Tửu lượng của vị tiểu thư này không tệ, nếu cò so đo, chẳng phải là lỗi của Trình mỗ rồi?"
Tô Nhan vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại thầm mắng anh ta đến gần chết.
Giả bộ cái gì mà giả bộ, anh là cái đồ sói đuôi dài.
Bạch Khuynh nhìn hai người, cau mày, cảm giác như giữa họ có cái gì đó là lạ. Cô cắn môi dượ vào người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói.
"Cẩm, lát nữa cùng về được không?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, lại để cho tất cả mọi người nghe thấy, nhưng ai cũng thức thời vờ như không nghe.
Nhưng mà, Trình Tự Cẩm lại nhíu mày, nhìn về phía Tô Nhan, mà Tô Nhan nghe Bạch Khuynh nói thì cũng nhìn về phía anh, cô không biết tại sao phải theo bản năng mà nhìn anh như thế.
Thật đúng là một hành động kỳ quái.
Chống lại ánh mắt sâu xa của anh, Tô Nhan bối rối dời tầm mắt, tim cũng đập lệch một nhịp. Vội vàng cúi xuống gắp hai món, cố điều chỉnh lại cảm giác khác thường này của mình.
Trình Tự Cẩm khẽ cong môi, như có như không, trầm giọng nói: "Ừ."
Nghe vậy, Tô Nhan vui vẻ, đạo diễn mê mang, Tô Nhan cau mày, mọi người đều tự hiểu mà không nói...
Kế tiếp đương nhiên không thể thiếu được những người a dua nịnh hót, mãi đến khi kết thúc bữa cơm, Tô Nhan vẫn núp ở một góc, nơi mọi người không chú ý tới.
"Tổng giám đốc Trình, hôm nay thật cảm ơn ngài, tôi thay mặt toàn bộ nhân viên trong đoàn cảm tạ ngài." Đạo diễn uống rượu đến đỏ cả mặt, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông đứng sừng sững nơi đó như một vị đế vương, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra chút say xỉn nào, bữa cơm này anh bị chuốt không ít rượu, sao còn tỉnh táo hơn cả mọi người vậy?
Chẳng lẽ rượu không tác dụng với anh?
Tô Nhan thấy thế, mấp máy môi, nhẹ giọng nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi xin về trước, có chuyện gì thì báo cho tôi biết."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, gật đầu nói: "Được, nhớ đừng tắt điện thoại."
"Được, tạm biệt đạo diễn." Nói xong, Tô Nhan liếc mắt nhìn Trình Tự Cẩm một cái, khẽ gật đầu, không thèm chào hỏi đã xoay người rời đi.
/130
|