CUỘC XÂM LƯỢC CỦA ÁC MA

Chương 1

/7


Chương 1:

Một người ngồi ở trong phòng, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không muốn, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người… Lúc này, ban đêm vắng lặng, trên đường không có một bóng người, ngay cả sao trên trời cũng bị tầng mây che phủ. Tống Tâm Văn quay đầu nhìn tấm ảnh của mẹ đặt trên chiếc bàn phía trước, bất giác nghĩ ngợi lại lâm vào tuổi thơ bi thương ngày xưa.

Vào thời điểm cô học tiểu học năm thứ nhất, cha cô đã rời nhà đi lập gia đình mới, vô tình bỏ lại mẹ con hai người. Cuộc sống của mẹ con cô cũng không kham khổ, bởi vì mẹ cô là người phụ nữ bản địa ở vùng nông thôn, mặc dù hai người không phải lo lắng kế sinh nhai, nhưng cô vẫn là một đứa bé đã chịu tổn thương không nhỏ về tinh thần. Vậy nên đối với việc cha mẹ lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ hay chiến tranh lạnh, làm cho cuộc sống thời thơ ấu của Tống Tâm Văn phủ đầy những ám ảnh; cuối cùng, cha bỏ rơi hai mẹ con cô mà đi, khiến cô từ đó về sau đối với phái nam tràn đầy thù hận. Khi Tống Tâm Văn học trung học năm thứ nhất, bởi vì uất ức không vui khiến mẹ cô sinh bệnh kéo dài mà qua đời, từ đó về sau chỉ còn một mình cô sinh sống .

Trong những năm tháng sống một mình, Tống Tâm Văn đã gây dựng bản thân thành một người phụ nữ thời đại mới, độc lập tự chủ, cá tính cứng cỏi. Trong mắt người khác, Tống Tâm Văn là người vừa kiêu ngạo vừa cô độc, coi như ngồi một mình ở một góc tầm thường, cũng cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác, đây cũng là nhờ kế thừa vẻ ngoài xinh đẹp của mẹ, đôi mắt sáng ngời thanh tú của cha. Nhưng đối với die,n; da.nlze.qu;ydo/nn, mỗi nam sinh có ý định tiếp cận mình, cô vẫn luôn không chút thay đổi, bởi vì kí ức bất hạnh khi còn bé khiến cho cô không thể dễ dàng thử nghiệm tình cảm yêu đương phí công phí sức. Lúc nào cô cũng tự nhắc nhở bản thân mình, nhất định phải lấy thái độ chơi đùa để đối đãi với phái nam. Cái gì mà cả cuộc đời yêu say đắm? Hừ! Toàn bộ đều là gạt người thôi! Cô học được từ cha mẹ chỉ có lừa gạt, phản bội, cùng vô số những lời nói, nét mặt đầy bạo lực. Vốn là Tống Tâm Văn tính toán cả đời sẽ không nếm thử loại cảm giác yêu đương váng đầu đó, không ngờ kể từ sau khi gặp Trương Lập Nhân, tất cả sự kiên trì và không an toàn của cô đều trở nên rối loạn. Tất cả là tại trái bóng chày không có mắt kia bay tới đánh trúng đầu cô…

Ngày ấy, mặt trời giữa trưa mãnh liệt phơi nắng chạm mặt đất, Tống Tâm Văn cùng Quan Dĩnh Nhu ngồi dưới bóng mát của cây đại thụ gần sân thể dục nói chuyện phiếm. Ai ngờ từ đằng xa đột nhiên bay tới một trái bóng chày, Tống Tâm Văn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng đỉnh đầu. Tống Tâm Văn kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống phía sau.

Lần nữa tỉnh táo lại, Tống Tâm Văn phát hiện mình nằm trên giường lớn của phòng y tế, bên cạnh ngoài Quan Dĩnh Nhu khẩn trương không dứt còn có cái tên gây chuyện kia, gương mặt một mảng đen kịt, đến một chút biểu tình xin lỗi cũng không có. “Giở trò quỷ gì vậy? Đầu của tớ… Thật là đau đó!”

Ý thức được ánh mắt của người con trai kia đang nhìn vào mình, Tống Tâm Văn chẳng hiểu sao lại có cảm giác không được tự nhiên, giống như con mồi bị mãnh thú để mắt tới, cả người không được tự nhiên.

“Tâm Văn, cậu cảm thấy như thế nào? Đầu có choáng váng hay không?” Quan Dĩnh Nhu lập tức sờ sờ đầu Tống Tâm Văn, vỗ vỗ gương mặt cô, vô cùng lo lắng.

“Ừm. Một chút…” Tống Tâm Văn kéo tay Quan Dĩnh Nhu, kéo cô tới bên cạnh kề tai nói nhỏ: “ Dĩnh Nhu, người kia là ai vậy? Sao anh ta lại xị mặt đứng trước cửa thế kia?”

“Anh ta chính là người đã đánh bóng trúng cậu.”

Quan Dĩnh Nhu trợn mắt nhìn người đàn ông một cái, ngay sau đó dừng ánh mắt oán hận của mình lại, bởi vì xem ra anh ta thật hung dữ đó! Cô không dám trừng quá lâu… “Cũng là anh ta ôm cậu tới phòng y tế.” Quan Dĩnh Nhu kịp thời bồi thêm một câu.

“A? Là anh ta ôm tớ tới đây?”

Cả người Tống Tâm Văn nổi da gà, liếc mắt đã thấy khuôn mặt đen thui lạnh như băng, không khỏi cảm thấy toàn thân không thoải mái. “Này! Ai cho phép anh tùy tiện chạm vào người tôi?”

Đáng giận! Không biết con đường kia nhiều người qua lại hay sao mà dám len lén ôm cô? Tuy suy nghĩ của Tống Tâm Văn còn mơ hồ, nhưng cũng không thể để đậu hũ non bị cái tên xấu xa kia ăn sạch sành sanh.

“Còn có sức lực gây gổ, chắc là cô không có việc gì rồi.”

Trương Lập Nhân không có biểu cảm gì, lạnh lùng phun ra câu nói kia, sau đó xoay người rời khỏi phòng y tế.

“Này! Cái người này sao có thể như thế được? Là anh làm cậu ấy bị thương mà! Anh phải chịu trách nhiệm…” Quan Dĩnh Nhu cho là Trương Lập Nhân định rũ bỏ trách nhiệm, vội vàng đuổi theo, nhưng lại có phần sợ hãi, chỉ dám chạy đến ba bước.

“Xin lỗi, tôi còn có tiết học quan trọng, chờ sau khi tan học tôi sẽ tới, trong khoảng thời gian này mong cô làm cho bạn mình ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.” Trương Lập Nhân quay đầu lại, ánh mắt cũng không nhìn Quan Dĩnh Nhu, ngược lại nhìn thẳng về phía gương mặt nhỏ bé trên giường bệnh. “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ta.”

Lời nói của Trương Lập Nhân dinendian.lơqid]on, giống như lời cam kết, khiến Quan Dĩnh Nhu hoàn toàn không dám chất vấn anh, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt để anh rời đi.

“Làm cái gì chứ! Sao ngay cả câu xin lỗi anh ta cũng không nói?” Tống Tâm Văn nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Lập Nhân, mãi cho đến khi anh biến mất trong phạm vi mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình. Tại sao có thể như vậy? Cô bị trúng tà sao?

“Tâm Văn, cậu làm sao vậy? Có phải đầu vẫn còn choáng váng không? Tớ thấy vẫn là nên đến bệnh viện thì hơn, tớ cảm thấy vừa rồi Giáo Y (bác sĩ/ nhân viên y tế trường học) cũng không có kiểm tra kỹ lưỡng cho cậu.”

Quan Dĩnh Nhu vỗ vỗ gương mặt Tống Tâm Văn, cố gắng thu hút sự chú ý của cô. “Ừm. Thật ra thì cũng khá tốt.” Tống Tâm Văn không cách nào hiểu được tại sao tim mình đập ngày một nhanh.

“Tâm Văn, có phải cậu bị đánh đến hồ đồ thật rồi không hả? Tốt nhất tớ vẫn nên gọi xe cứu thương giúp cậu.”

“À! Cái gì? Xe cứu thương?” Tống Tâm Văn vội vàng bắt được cánh tay đang cầm điện thoại của Quan Dĩnh Nhu, ngăn cản động tác của cô.

“Không cần, tớ rất khỏe, tớ không sao.”

“Không được! Làm không tốt có thể sẽ gây chấn thương sọ não. Loại chuyện này không thể dễ dàng chiều theo.” Quan Dĩnh Nhu vẫn cho rằng Giáo Y tiên sinh nhất định là bởi vội đi ăn cơm, cho nên không có cẩn thận kiểm tra cho Tống Tâm Văn.

“Tớ thật sự không có việc gì mà! Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, không cần gọi xe cứu thương tới.” Tống Tâm Văn kéo tay Quan Dĩnh Nhu. “Dĩnh Nhu, vừa rồi ở bên ngoài anh ta nói với cậu những gì?”

Cô chỉ nhớ mình rất dũng cảm tiếp nhận ánh mắt anh ta đưa tới nhìn mình, căn bản không nghe rõ anh nói gì. “Anh ta nói anh ta phải vào học, sau khi tan học sẽ tới, muốn cậu ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.” Quan Dĩnh Nhu kể lại ngắn gọn. “Còn nữa, anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho cậu thật tốt.”

“Cái… Cái gì cơ? Ai muốn anh ta chăm sóc chứ!” Chẳng biết tại sao, Tống Tâm Văn đỏ mặt khi nghe được câu này. Ngay cả câu xin lỗi cũng không chịu nói, thật sự có bản lĩnh chăm sóc cô sao? Hừ!

“A! Cậu khẳng định mình không có chuyện gì sao? Mặt của cậu thật là đỏ nha!”

“Tớ không sao mà!” Tống Tâm Văn kéo chiếc chăn mỏng màu trắng lên đến tận mũi, che kín hơn nửa gương mặt đang ửng hồng. “Tớ nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.”

“Thật chứ? Vậy cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, tớ sẽ luôn ở đây với cậu, cho đến khi anh ta quay lại.”

Quan Dĩnh Nhu cầm một tờ báo gấp ở trên bàn lên, yên lặng ngồi ở bên giường làm bạn với Tống Tâm Văn.

Hai giờ sau, một đám con trai đội bóng chày xuất hiện trong phòng y tế, đối với mỗi người con trai quan tâm mình Tống Tâm Văn chỉ mỉm cười đối phó, trừ cái người đánh bóng trúng cô Trương Lập Nhân. Kể từ ngày bị bóng đánh trúng đầu, Trương Lập Nhân giống như u hồn bám lấy Tống Tâm Văn không chịu rời đi.

“Này! Sao anh cứ đi theo tôi thế?”

Trên đường đi học, Trương Lập Nhân vẫn theo thật sát đằng sau Tống Tâm Văn, cô đi chưa được hai bước, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Trương Lập Nhân cách mình mấy bước chân. Tối ngày hôm qua Tống Tâm Văn được Trương Lập Nhân “đích thân” hộ tống về nhà, mới phát hiện ra hóa ra bọn họ lại cùng sống trong một tòa cao ốc, cô ở tầng bảy, còn anh ở tầng một. Loại trùng hợp kỳ diệu này làm Tống Tâm Văn có cảm giác dở khóc dở cười.

Sống ở đây hai năm, chưa từng gặp qua anh, kể từ sau khi cô bị anh đánh bóng trúng đầu, cô mới đột nhiên phát hiện hóa ra mình cũng có một người hàng xóm khó dây dưa như vậy.

“Tôi chỉ muốn chắc chắn cô không bị quả bóng kia làm cho chấn thương sọ não.”

“Tôi thật sự không có việc gì, rốt cuộc anh muốn tôi nói mấy lần?”

Nghĩ đến việc anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô, tuy rằng Tống Tâm Văn không chính tai nghe được, nhưng kỳ quái là lòng cô tự nhiên lại cảm thấy thỏa mãn… Chẳng lẽ, phản ứng hiện giờ của cô là không biết xấu hổ?

Mắt Tống Tâm Văn trắng đen rõ ràng vừa sợ hãi vừa nhìn chằm chằm gương mặt không biểu cảm phía trước. Tại sao khi nhìn anh, tim của cô lại đúng lúc đập loạn lên? Không phải là cô thật sự bị trái bóng kia đánh cho hư đầu rồi chứ?

Người đàn ông này dáng dấp cũng không đẹp trai, cũng không phải kiểu người đáng yêu, ngăm đen, mặt không chút biểu cảm, luôn làm người ta đoán không ra anh ta đang nghĩ cái gì, hoàn toàn không phải là mẫu người cô thích! Còn có – cô vốn không có ý định động lòng đối với bất kỳ người đàn ông nào nha! Làm sao có thể mỗi lần nhìn anh ta trái tim nhỏ bé lại đập mạnh? Tống Tâm Văn lại hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt không biểu tình của Trương Lập Nhân một lần nữa. Hừ! Thật là lạnh nhạt nha, xem ra anh ta thật sự chỉ muốn chắc chắn mình không có việc gì thôi, không giống các nam sinh lấy cớ muốn đến gần theo đuổi cô.

“Không có việc gì thì tốt, đi nhanh một chút đi! Muộn học rồi!” Trương Lập Nhân giữ chặt cổ tay Tống Tâm Văn, lôi kéo cô đi giống như kéo phạm nhân vậy.

“Anh làm gì thế? Tôi tự đi, anh lôi kéo tôi làm cái gì?” Tống Tâm Văn vùng vẫy, đánh không lại sức lực mạnh mẽ của Trương Lập Nhân, không thể làm gì khác hơn là bị anh lôi kéo đi về phía trước.

“Tôi không thích đi học muộn.”

“Đã muộn vậy thì sao anh không đi trước? Lôi kéo tôi làm cái gì?”

Cách giờ vào học đúng hai mươi phút, Tống Tâm Văn định đến tiệm ăn sáng mua một phần Hamburg và trà sữa cô thích nhất, sau đó Dieenndkdan/leeequhydonnn, chậm rãi đi tới phòng học hưởng thụ, ai biết vừa đi ra khỏi cao ốc liền gặp phải tên hung thần trước mắt cơ chứ.

“Trước khi tôi chắc chắn cô không có việc gì, cô sẽ thường xuyên phải thấy tôi.” Trương Lập Nhân quay đầu lại, cực kì nghiêm túc nói với Tống Tâm Văn.

Tống Tâm Văn ngước nhìn gò má của Trương Lập Nhân như nhìn người ngoài hành tinh, bị thái độ nói chuyện nghiêm túc thận trọng của anh làm cho tức cười. Thật là! Rõ ràng cô phải tức giận chứ.

“Anh luôn thế này sao? Bá đạo, tùy hứng lại tự cho là đúng?” Anh ngang ngược cho mình là trung tâm, ngay cả người bốc đồng như cô so ra vẫn còn thua kém.

Tống Tâm Văn bước chân tương đối chậm, hai người đi chung với nhau nối tiếp thành một đường thẳng tắp. Trương Lập Nhân không trách mắng cô, chỉ một mạch lôi kéo cô đi về phía trước. Tống Tâm Văn cúi đầu nhìn người kia cầm cổ tay mình, cảm giác thật là lạ nha!

Ngón tay dài tinh tế mạnh mẽ nắm lấy tay cô, thời gian qua không có thói quen ở gần người khác, trái tim Tống Tâm Văn lại cảm thấy an tâm kỳ lạ… Thật sự rất kỳ lạ.

Cho đến khi bị Trương Lập Nhân kéo đến trước cửa phòng học, Tống Tâm Văn mới  kinh ngạc thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bàn tay to lớn kia.

“Làm sao anh biết tôi học ở phòng này?”

“Loại chuyện này chỉ cần lên mạng tra một chút là có thể biết.” Trương Lập Nhân mở chiếc cặp lớn màu đen trên lưng ra, lấy ra một túi đồ ăn sáng đưa cho Tống Tâm Văn.

“Bữa sáng của cô, nhớ phải ăn hết.”

“A! Không thể nào! Anh…”

Tống Tâm Văn ngây ngốc nhận lấy bữa ăn sáng, cho đến giờ phút này mới nhận ra không phải cô ngẫu nhiên gặp Trương Lập Nhân trước cửa ra vào, thì ra anh đặc biệt đợi cô xuất hiện ở cửa cao ốc, hơn nữa còn tốt bụng mua trước bữa ăn sáng. Nhìn Trương Lập Nhân vẫy tay, lúc rời đi còn làm ra vẻ bóng lưng tiêu sái, miệng Tống Tâm Văn mở to không có chút nhã nhặn nào. Nhưng thật ra là muốn mở miệng nói với anh một tiếng cảm ơn, nhưng ngay cả một chữ cô cũng không nói được.

Ô… Làm sao bây giờ? Hôm nay cô bị làm sao vậy? Sao chỉ cần gặp anh thì cái gì cũng rối loạn?

Vừa nãy bị anh kéo, dọc đường đi trái tim của cô đều nhảy mãnh liệt.

Không thể nào! Đây không phải là thật chứ? Tống Tâm Văn cúi đầu nhìn túi đồ ăn sáng vẫn còn lưu lại hơi ấm, ở đáy lòng rối loạn. Chẳng lẽ cô thật sự bị quả bóng không có mắt kia đánh cho hư đầu?

Mỗi ngày, Trương Lập Nhân đều đi học cùng Tống Tâm Văn, trông coi trước cửa phòng học của Tống Tâm Văn để chờ cô tan học cùng về nhà, khiến Tống Tâm Văn lần đầu tiên lãnh giáo được sự cố chấp đáng sợ của người con trai này. Những nam sinh muốn theo đuổi cô trước kia, cô mặt lạnh cự tuyệt ba bốn lần đã biết khó mà lui, vậy mà cái tên Trương Lập Nhân đáng sợ này, cho dù cô có cự tuyệt thế nào vẫn cứ dính chặt bên cạnh cô.

“Này! Mỗi ngày anh đều đi theo tôi không biết mệt sao?”

Tuy rằng nhịn không được mà hỏi như thế, nhưng thật ra Tống Tâm Văn đã quen với thái độ hỏi gì cũng không nói của Trương Lập Nhân. Cô len lén thở ra một hơi, hoàn hảo không nghe thấy anh trả lời. Cô nhìn chằm chằm gương mặt đen không có biểu tình gì, sau vài ngày bị ép chung đụng với anh, dường như cô dần dần bắt đầu có thói quen với sự tồn tại của anh!  

Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Tống Tâm Văn cũng hiểu cô không ghét chung đụng với anh như vậy, đây là lần đầu tiên cô đối với con trai có loại cảm giác này. Anh chẳng những hộ tống cô đi học, tan học, ngay cả ba bữa cơm cộng thêm ăn khuya cũng thay cô chuẩn bị thật tốt, nếu không phải anh luôn lạnh lùng ít nói, cô còn tưởng người đàn ông này đã yêu cô đến mức hết thuốc chữa.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Thói quen tránh né câu hỏi của Tống Tâm Văn, Trương Lập Nhân cùng Tống Tâm Văn sóng vai dừng ở con đường nơi bọn học sinh thường tụ tập ăn uống, xoay người hỏi ý kiến của cô.

Gần đây đã không cần mạnh bạo kéo cô, cô cũng sẽ tự động đi bên cạnh anh, tuy rằng ngay từ đầu chỉ là muốn chăm sóc cô, đền bù tâm tình cho cô, nhưng trong lòng dần dần lại có một chút hòa hợp. Không thể nghi ngờ, Tống Tâm Văn là một người con gái khiến người ta khát vọng cực độ, chỉ chung sống mấy ngày ngắn ngủi, Trương Lập Nhân không tự chủ có cảm giác thu hút bởi sự cô độc, hấp dẫn của cô. Cô gái xinh đẹp giống như cô không nên cô độc mới đúng nha! Vậy mà Trương Lập Nhân lại phát hiện ngoại trừ Quan Dĩnh Nhu, Tống Tâm Văn ngay cả một người bạn tốt trong trường cũng không có. Dĩ nhiên có rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi cô, nhưng cô chưa từng cho họ bất kỳ cơ hội tiếp cận nào. Điều này có nghĩa là sự tồn tại của anh là đặc biệt sao? Ngoại trừ lúc đầu bên ngoài luôn kêu chán ghét, cô đối với anh giống như từ từ thu lại cảm giác phòng bị. Trương Lập Nhân cúi đầu cẩn thận quan sát thái độ của Tống Tâm Văn. Trải qua mấy ngày chung đụng này, quan hệ của bọn họ có thể xem là không nhỏ đi. Cô đối với anh như thế nào đây? Kéo tay cô, khoác vai cô cũng không bị cô làm mặt lạnh cự tuyệt, mặc kệ như thế nào, bởi vì có thể đợi ở bên cạnh cô mà Trương Lập Nhân vui vẻ không thôi.

“Tôi muốn cái đó, cơm chiên trứng với bữa canh đặc biệt.” Tống Tâm Văn chỉ vào bảng hiệu một tiệm đồ ăn nhanh của Nhật vui vẻ cười. Cơm chiên trứng là món ăn cô thích nhất.

“Cô thường ăn cái này, không thấy ngán sao?”

Trương Lập Nhân giữ bả vai Tống Tâm Văn, bản thân kéo cô đi trước, tốt nhất là tránh khỏi đám đông chật chội bên cạnh.

“Không ngán.”

Mỗi người xếp hàng thành hình rồng lần lượt đi tới, Tống Tâm Văn lòng dạ rối bời lắc đầu.

Ô… Cô thế nhưng lại ngoan như đứa trẻ, anh hỏi gì thì đáp nấy.

Tống Tâm Văn không dám quay đầu lại nhìn nét mặt Trương Lập Nhân, bởi vì bàn tay khoác trên vai cô vẫn không di chuyển. Tại sao anh luôn làm ra những hành động săn sóc cô? Cảm giác như là thủ đoạn theo đuổi con gái, còn chưa biểu đạt cái gì quá với cô… Tống Tâm Văn lần nữa lâm vào giữa hoàn cảnh hoang mang khốn cùng, chẳng lẽ, cô đang chờ mong Trương Lập Nhân thổ lộ với mình hay sao?

Oa! Lần này xong đời rồi, xem ra cô thật sự bị trái bóng kia đánh cho hư đầu!

“Sao lại lắc đầu? Không thoải mái sao?”  Bàn tay Trương Lập Nhân ôm chặt Tống Tâm Văn, lo lắng cúi đầu kiểm tra cô.

“Không có, không có gì.”

Ý thức được Trương Lập Nhân tới gần, sống lưng Tống Tâm Văn cứng ngắc cảm nhận được sự tồn tại của anh. Sau khi đẩy Tống Tâm Văn vào trong cửa hàng, Trương Lập Nhân đổi thành nắm cổ tay cô kéo đi tìm chỗ ngồi.

“Đi! Chúng ta lên lầu ngồi.” Nhìn Trương Lập Nhân theo thói quen nắm tay mình, Tống Tâm Văn cúi đầu, mặt lại đỏ lên. Bọn họ như thế này được gọi là gì? Hàng xóm? Bạn bè? Bạn tốt? Hay… Có thể tính là người yêu không?

Ô… Đối với loại chuyện như thế này cô thật sự không có kinh nghiệm! Loại rung động kỳ lạ trong lòng cô rốt cuộc được gọi là gì đây?


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status