Khi cha mẹ của Trương Giai Giai nhìn thấy Thẩm Lan thì có chút ngượng ngùng, ngược lại thái độ của Thẩm Lan rất tự nhiên hào phóng, không có một chút tự cao tự đại nào, hết sức nhiệt tình chủ động tìm đề tài để trò chuyện với đối phương, cứ như vậy, khẩn trương của hai vợ chồng nhà họ Trương giảm đi rất nhiều.
Vài người đi dạo qua quanh nông trại một vòng, song phương đều là người thẳng thắn, sau khi dạo quanh một vòng, chỉ kém không nhiều lắm đàm phán ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Thẩm Lan đối với hai vợ chồng nhà họ Trương rất hài lòng, lúc đầu bà còn sợ Cố Ninh tìm người không đáng tin, nhưng hôm nay lúc bà nhìn thấy mặt mũi của đôi vợ chồng này, bà đã cảm thấy ánh mắt của Cố Ninh không sai, hai vợ chồng nhà họ Trương vừa nhìn thì có thể lập tức biết là người rất thành thật, sau khi trò chuyện một lát, Thẩm Lan còn phát hiện hai vợ chồng nhà họ Trương đối với việc trồng trọt chăn nuôi có hiểu biết rất sâu sắc, bọn họ chính là người mà bà đang muốn tìm, đem nông trại giao cho hai vợ chồng bọn họ, bà thấy rất yên tâm.
Bởi vì đối phương là cha mẹ của bạn Cố Ninh, cho nên từ nông trại đi ra, Thẩm Lan cũng không để ý việc hai vợ chồng nhà họ Trương từ chối, cố ý mời bọn họ cùng nhau ăn cơm Tàu.
Hai vợ chồng nhà họ Trương, từ sự câu nệ khách sáo lúc ban đầu, dần dần trở nên buông lỏng, có thể tìm được công việc thích hợp như vậy, tiền lương cũng không có gì trở ngại, đối với bọn họ mà nói là chuyện vô cùng tốt. Tảng đá lớn đè nặng trong đầu cuối cùng cũng có thể rơi xuống. Hơn nữa bà chủ mới đối xử với bọn họ rất tốt, rất dễ sống chung, như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng về sau.
Giữa lúc ăn cơm, Thẩm Lan quyết định đem một ít chuyện vụn vặt xác định kỹ càng lại. Hai vợ chồng nhà họ Trương phụ trách xử lý nông trại, nếu là cần chi tiêu thứ gì, ví dụ như mua mầm móng và cây giống, hoặc là sửa chữa thứ gì đó. Đều có thể nói với bà, lúc mua mảnh đất này, trong đó có vài căn phòng trống, thu thập một chút cũng có thể vào ở.
Mảnh đất này không nhiều hơn ba trăm mẫu, bị vây ở vùng ngoại thành cho nên thật tiện nghi, chung quanh là một mảnh hoang vu, cho nên bán với giá thấp, cũng không có mắc, nhưng bởi vì diện tích của nó quá lớn, Thẩm Lan phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại.
Nếu không phải bởi vì thua cá cược với Cố Ninh, Thẩm Lan sẽ không mua mảnh đất này, nơi này có thể nói là hoang tàn vắng vẻ, không thích hợp để đầu tư. Nhưng nếu lúc này đã mua rồi thì không nên chỉ đặt yên tại chỗ đó, cho nên bà nghe theo đề nghị của Cố Ninh xây thử cái nông trại này.
Đã xài mất một khoản tiền lớn, cho nên không cần để ý chút tiền lẻ để sửa chữa này nữa, nói không chừng thật sự có thể tìm được hướng phát triển. Tuy rằng ở nơi đây giao thông không được thuận tiện lắm, nhưng mà hoàn cảnh rất tốt, bốn phía đều là cây cối xanh ngắt, bên phải, còn có một cái hồ thiên nhiên, phong cảnh rất đẹp, thường xuyên sẽ có người đến nơi đó câu cá.
Ngược lại nơi đây không giống như sự phồn hoa ở trung tâm thành phố, có một sự tươi mát rất khác biệt chỉ thuộc về mình.
Thẩm Lan để cho hai vợ chồng họ Trương tự chuẩn bị một chút, từ ngày mai bắt đầu đi làm, tiền lương mỗi tháng là 8000 đồng, nếu có thể làm tốt, còn được trích phần trăm. Hai vợ chồng nhà họ Trương tự nhiên là đồng ý rồi liên tục cám ơn Thẩm Lan.
Hinh-anh-dong-dep-ve-tinh-yeu-de-thuong-cho-ngay-14-2- (4)
Cố Ninh về đến nhà, đầy mặt tươi cười, tâm tình thoạt nhìn thập phần không sai. Thẩm Lan nhìn khóe môi của Cố Ninh cong cong lên, cười hỏi:
– “Ninh Ninh, tâm tình của con rất tốt a, mẹ mời vợ chồng nhà họ Trương xử lý nông trại, con vì vậy mà vui vẻ sao?”
Cũng chỉ có lúc đó, Thẩm Lan mới có thể cảm thấy tuổi của Cố Ninh vẫn còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ đang ở tuổi cần được bà chăm sóc.
Cố Ninh cũng không phủ nhận:
– “Đương nhiên là con vui vẻ, Giai Giai là người bạn rất tốt, có thể thuận tay giúp cho gia đình bọn họ, lại có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, như vậy không phải rất tốt sao?”
Thẩm Lan hồi tưởng lại cô bé vừa nãy bà đã gặp, ánh mắt trong veo, rất lễ phép và hiếu thảo, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, đúng là một đứa bé ngoan. Thẩm Lan rất có hảo cảm với Trương Giai Giai. Cố Ninh đã lớn như vậy, rất ít bạn bè, sau khi tốt nghiệp tiểu học, cũng không đến nhà bạn bè chơi hoặc là dẫn bạn bè về nhà, từ đó đến nay vẫn độc lai độc vãng, không thế nào hòa đồng với chúng bạn, vấn đề này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Thẩm Lan vẫn có chút bận tâm, nhưng lại không biết phải khuyên giải thế nào, bà không biết, Cố Ninh có tính cách như vậy, có thể bởi vì nguyên nhân gia đình hay không…
Lần này, Cố Ninh vừa đặt chân vào trung học là có thể kết bạn, đương nhiên Thẩm Lan thấy rất vui vẻ, bà vẫn hi vọng, Cố Ninh có thể giống như những đứa trẻ cùng lứa khác, không lo không nghĩ mà trưởng thành, không bị chuyện của bên ngoài gây phiền não, nhưng nửa năm qua, cùng Cố Ninh trải qua những chuyện như vậy, khiến cho bà không tự chủ được mà quên mất số tuổi hiện thời của Cố Ninh, không tự chủ được mà dựa dẫm vào cô bé.
Chờ đến khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, đau thương đã thành quá khứ, lúc này, Thẩm Lan mới lấy lại tinh thần, tốt nhất mình vẫn nên chống đỡ cho con gái, dù sao con bé mới mười sáu tuổi.
Thẩm Lan lấy lại tinh thần, cười rồi nói:
– “Ninh Ninh, con có rảnh thì gọi Trương Giai Giai thường xuyên đến nhà mình chơi, làm bạn với con.”
– “Vâng.” Cố Ninh ngồi trên sô pha, lười biếng duỗi eo: “Ngày mai con phải đến trường rồi, trường trung học của con cách tiểu khu này rất xa, nếu ngồi xe buss như lúc trước phải đổi mấy chuyến, nếu còn gặp phải tình trạng kẹt xe, phải mất hơn một tiếng mới tới.”
Thẩm Lan cắt hoa quả rồi bưng ra:
– “Căn hộ bên kia trang hoàng cũng kém không nhiều lắm, sắp xong rồi, phải mua thêm chút vật dụng trong nhà nữa, chừng nào thì con có thời gian rảnh, mẹ con mình cùng đi mua đồ dùng trong nhà nhé, bằng không mẹ sợ ánh mắt mẹ không tốt, đến lúc đó con lại không thích.”
Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên:
– “Mẹ, mẹ muốn đi chọn đồ dùng trong nhà, cũng phải chờ con đến cuối tuần.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Mẹ, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, bằng không hôm nay mẹ con mình đi chọn đi.”
Thẩm Lan nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Cũng được, mẹ con mình tắm rửa xong, lập tức đi đến khu chuyên bán vật dụng gia đình để chọn mua đồ dùng trong nhà, phải nhanh lên, nếu trễ quá mẹ sợ người ta đóng cửa.”
– “Vâng.”
Hai người ở trên núi dạo qua một vòng, trên người không thể tránh khỏi dính một ít cỏ dại, bụi đất nhỏ vụn, còn ra một thân mồ hôi.
Hai người đến khu phố chuyên bán đồ dùng trong nhà, bởi vì là buổi chiều, không đông khách, cho nên nhân viên hướng dẫn phá lệ nhiệt tình, cải cách đã mở ra được 20 năm, văn hóa Trung – Tây giao hòa, nơi đây có rất nhiều đồ dùng trong nhà mang kiểu dáng Tây Âu, đường cong ngắn gọn nhẹ nhàng, thập phần là thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu, các loại đồ dùng gia đình này đang bán rất chạy, cho nên nhân viên bán hàng cũng ra sức giới thiệu.
Dạo quanh một vòng, Cố Ninh dừng chân đứng lại trước một cửa hàng bán vật dụng gia đình nho nhỏ, bên trong toàn là đồ vật gia đình làm bằng gỗ, kiểu dáng rất đặc biệt mang phong cách khác lạ, có hơi hướng hoài niệm, cùng với các cửa hàng chung quanh, có chút không hợp nhau.
Cố Ninh dừng bước rồi lập tức đi vào.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đang ngồi ở phía sau quầy tính tiền đọc báo, ông giương mắt, nhìn thấy một cô bé con đang đi tới, vì vậy lại cúi đầu xuống.
Cố Ninh đi tới một bộ ghế bành trước mặt, thanh âm giòn tan hỏi:
– “Ông chủ, bộ ghế này giá bao nhiêu tiền?”
Ông chủ đeo mắt kính, rồi mới từ sau quầy đi ra, cũng không để ý tới đối phương mua hay là không mua, vui tươi hớn hở nói:
– “Bộ ghế bành này có giá là bốn vạn, sao vậy? Cô gái nhỏ, cháu thích sao?”
Cố Ninh gật gật đầu:
– “Cháu rất thích.” Cô đưa tay sờ soạng một vòng tay vịn của ghế bành, rồi nói: “Thật là đẹp a.”
Chủ cửa hàng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cố Ninh một lúc, ông rất sửng sốt và hết sức ngoài ý muốn. Theo lý mà nói, thiếu nữ tuổi như cô bé này, chắc hẳn sẽ không thích mấy thứ này mới phải.
Ông mở cửa tiệm bán vật dụng gia đình thế này, chủ yếu là bởi vì hứng thú và đam mê của bản thân, mà khách đến cửa tiệm ông đều chỉ là một ít ông bà cụ hay hoài niệm về quá khứ, tuổi tác trên cơ bản đều khoảng 50 tuổi trở lên, nguyên nhân mà bọn họ thích đồ dụng gia đình làm bằng gỗ, đại khái là bởi vì những vật dụng bằng gỗ lim này giúp bọn họ tìm về ký ức lúc bé và nhắc nhớ về thân phận gia tộc.
Mà người trẻ tuổi, đại đa số đều thích những vật dùng với kiểu cách mới lạ, chất liệu đặc biệt thịnh hành trong vài năm gần đây.
Cố Ninh cười cười:
– “Bác, cháu thật sự muốn mua a, cháu thích vật dụng gia đình làm từ chất liệu gỗ, nhìn vừa thoải mái lại thực dụng, có cảm giác rất đặc biệt.”
Những thứ vật dụng này, ở kiếp trước cô không mua nổi, hiện tại bộ ghế bành này có giá 4 vạn, nhưng mười năm sau, cẩn thận đánh giá, vậy ít nhất cũng được 100 vạn. Kiếp trước Cố Ninh nhớ rất rõ ràng, một trận “Đầu gỗ đổi vàng thỏi” khiến cho thế nhân nghẹn họng nhìn trân trối, khi đó giá tiền của gỗ sưa, đã là người bình thường không trả nổi, có thể nói một tấc một kim, cho dù là bó củi lớn cỡ bàn tay, cũng phải có giá đến mấy vạn, vật liệu bằng gỗ đã thành phẩm càng trở thành thứ xa xỉ phẩm, động đến một cái là tốn ngàn vạn, có đủ các loại vật dụng gia đình làm bằng gỗ được trưng bày ở khu hội chợ triển lãm đồ gỗ.
Mà bây giờ, giá cả của những thứ đồ này vẫn chưa sốt, nguyên vật liệu gỗ lim cũng có thể xem là mắc trong các loại vật liệu gỗ khác, nhưng nếu so sánh với những thứ gỗ đời sau, giá như vậy là khá rẻ rồi, lúc này chất liệu gỗ thượng đẳng đúng tuổi có giá cũng gần 60 ngàn một kg, cộng thêm phí tổn không cao làm thành vật dụng gia đình thành phẩm, giá tiền của những thứ này cũng không đến mức khiến người ta chỉ dám sờ mà không dám mua.
Thẩm Lan thấy Cố Ninh nửa ngày không đi ra, còn trò chuyện với chủ cửa hàng, cho nên bà cũng đi vào. Bà không nghĩ tới, hai người đã đi nhiều tiệm như vậy, Cố Ninh cũng nhìn nhiều kiểu dáng như vậy, đến cuối cùng, thế nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với những vật dụng làm bằng gỗ thế này, so với những gì bà dự đoán được, thật sự là phân biệt khá lớn.
Cố Ninh quay đầu lại, kéo cánh tay của Thẩm Lan:
– “Mẹ ơi, bàn sách của con có thể dùng bàn gỗ hay không? Con thích gỗ nha.”
Thẩm Lan sửng sốt:
– “Đương nhiên có thể.”
Bà sờ sờ đầu Cố Ninh, đứa nhỏ này, chỉ là một cái bàn mà thôi, còn làm nũng với mình nữa.
Ông chủ vừa nghe có người đến, nhìn tới nhìn lui vị kim chủ phía sau Cố Ninh:
– “Vị phu nhân này, chị đã quyết định mua bộ bàn học này sao?”
Thẩm Lan gật gật đầu:
– “Ừ, là do con bé chọn, ông chủ, bao nhiêu tiền?”
– “Bàn học này làm bằng gỗ lim, giá tiền tương đối cao, tôi thấy cô bé này rất có duyên, cho nên chỉ lấy của các người 1 vạn.”
Thẩm Lan sửng sốt, không nghĩ tới một cái bàn học, một chiếc ghế mà thôi, cư nhiên có giá tiền cao như vậy, bà nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Ninh, từ đầu tới cuối cũng không nói ra lời cự tuyệt.
– “Ừ, vậy mua cái này đi.”
Thẩm Lan xem như đã mở rộng tầm mắt, một cái bàn gỗ cũng có thể trân quý như vậy, tuy rằng bà không biết vì sao giá tiền lại cao đến thế, nhưng quả thật đồ dùng bằng gỗ này ngược lại rất dễ nhìn, có thể nhìn ra là dùng vật liệu tự nhiên, rất có mùi vị cổ điển, sờ vào là cảm nhận được ngay. Tiền nào của nấy, tuy rằng không hiểu cho lắm, nhưng bà cảm thấy hẳn là có bí quyết. Dù sao cũng là cái bàn nha, có thể sử dụng thật nhiều năm, chủ yếu vẫn là Cố Ninh thích, lợi nhuận hàng tháng của cửa tiệm, Cố Ninh đều để ở chỗ bà, mua cái bàn này cũng là dư dả.
Cố Ninh mua bàn, lại đi dạo qua một lần những thứ khác trong cửa tiệm đồ gỗ, trong ánh mắt rạng rỡ phát ra ánh sáng, vươn tay sờ tới sờ lui, ngay cả ông chủ cửa hàng cũng phải phì cười.
Kỳ thật, Cố Ninh ngược lại không phải hoàn toàn bởi vì tiền, mà là cô thật sự rất thích những vật dụng gia đình này, rất có loại cảm nhận hoài niệm năm tháng lắng đọng lại.
Kiếp trước, sau khi cô tích cóp đủ tiền, tự mua cho mình một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ sưa, rộng không đến 30 cm, cao 50 cm, có một ngăn tủ nhỏ vô cùng đơn giản, cư nhiên phải tốn mất 25 vạn. Lúc ấy cô do dự rất lâu, cắn răng mới dám mua, bởi vì thật sự là quá yêu thích.
Sau khi cô mua về nhà, Bạch Thần Dục ngẫu nhiên nhìn thấy, không nói một tiếng đặt người ta làm trọn bộ vật dụng dùng trong nhà bằng gỗ sưa, tác phong chân thực phá sản làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Người khác đều ưa thích tặng kim cương hoặc là châu báu, Bạch Thần Dục ngược lại chỉ muốn nổi bật.
Cố Ninh sờ mấy thứ đồ gỗ, nghĩ tới kiếp trước, lại có chút thất thần. Cô cùng người nọ làm vợ chồng ba năm trên danh nghĩa, hiện tại tính đến, người nọ đối với cô cũng không sai, cũng giúp đỡ cô không ít.
Ngay từ đầu, cô không biết vì sao Bạch Thần Dục lại đồng ý kết hôn với cô, diễn một màn vợ chồng ân ái cho người ngoài xem, ba năm ở chung với nhau, nếu nói trong lòng hoàn toàn không rung động là không thể nào, thẳng cho đến sau này…
Cố Ninh thu hồi tâm tư, lại giương mắt, cảm xúc trong ánh mắt đã biến mất hầu như không còn một mảnh, cô cười nhìn Thẩm Lan:
– “Mẹ, tủ này, ghế này con đều rất thích.”
– “Ninh Ninh, những thứ con yêu thích sao không có chút nào giống như người khác vậy? Giống hệt như bà cụ non.”
Cố Ninh quay đầu lại, vừa cười vừa nói với chủ cửa tiệm:
– “Ông chủ, hiện tại chúng ta hãy bàn bạc cho tốt giá tiền đi, hiện tại cháu không đủ tiền, cho nên tạm thời sẽ để lại thế chân ở chỗ ông chủ, về sau cháu có đủ tiền rồi sẽ quay lại lấy hàng, ông chủ nhất định không thể tăng giá lên được a.”
Chủ cửa hàng thấy cô bé này rất thú vị, cũng bị làm cho vui vẻ lây:
– ” Được, cháu yên tâm, trong vòng nửa năm, tôi sẽ không tăng giá lên đâu.”
Cố Ninh xem như yên tâm, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lan đang tươi cười nhìn mình:
– “Ninh Ninh, con thích những vật dụng làm bằng gỗ này lắm sao?”
Cố Ninh trịnh trọng gật gật đầu, cô không thể không biết ngượng ngùng mà kêu Thẩm Lan mua hết tất cả được, dù sao những vật dụng gia đình này cũng không phải rẻ, ít nhất so với những đồ vật trong nhà thông thường, thì giá tiền của chúng cao hơn không ít a.
Hơn nữa… Lúc này mấy thứ vật dụng làm bằng gỗ lim có chút cồng kềnh thế này, vẫn có chút không phù hợp với thẩm mỹ của đa số người…
Thẩm Lan cười cười:
– “Ninh Ninh, nếu như con đã thích như vậy, chúng ta mua một bộ đi.”
Cố Ninh mở to hai mắt nhìn mẹ mình:
– “Mẹ nói thật à?”
Thẩm Lan vỗ vỗ bả vai Cố Ninh:
– “Đứa nhỏ này, đương nhiên là mẹ nói thật rồi!”
Bao nhiêu vật dụng như vậy, tuy rằng không rẻ chút nào, nhưng cũng không đến mức mua không nổi, một bộ đồ dùng bằng gỗ như thế cũng chỉ mất 10 vạn, Thẩm Lan ngẫm lại, coi như là đem toàn bộ tiền lời kiếm được từ cửa hàng của Cố Ninh đều lấy ra dùng đi.
Bình thường Thẩm Lan tính toán rất tỉ mỉ, nhưng mà chỉ cần liên quan đến Cố Ninh, trước giờ đều rất rộng lượng, từ sau khi ly hôn, tâm tình bà cũng xảy ra biến hóa, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lên rất nhiều, con người cũng chỉ sống một đời thì nên tận lực sống mà không có gì tiếc nuối mới tốt. Bà không muốn bản thân có tiếc nuối, cũng không muốn để cho Cố Ninh có tiếc nuối.
– “Mẹ, mẹ thật tốt quá đi! Con yêu mẹ nhất nha!”
Chủ cửa tiệm thấy hai mẹ con Thẩm Lan mua một lần nhiều như vậy, tất nhiên phải cho chiết khấu, cuối cùng Cố Ninh nhõng nhẽo nài nỉ thêm hồi lâu, ông chủ cửa tiệm đành phải lui thêm một bước, tặng cho hai mẹ con cô không ít các tặng phẩm nho nhỏ, ví dụ như ống đựng bút hay thứ gì đó.
Cố Ninh hẹn thời gian giao hàng với ông chủ cửa tiệm, 12 giờ ngày mai đưa vật dụng đến cho cô, để lại địa chỉ, trước khi ra khỏi cửa tiệm, Cố Ninh vẫn cẩn thận dặn dò, ngàn vạn lần không thể để cho vật dụng bằng gỗ bị va chạm mạnh. Ông chủ cửa tiệm dở khóc dở cười, nhưng không tức giận, dù sao mấy vật dụng này cũng coi như là tâm huyết của ông, có thể được người ta trân trọng như báu vật, ông cũng rất vui vẻ, ước nguyện ban đầu khi ông mở cửa tiệm này cũng không hoàn toàn là vì kiếm tiền. Ngược lại, ông thật sự có chút bất đắc dĩ nói:
– “Cô gái nhỏ, nếu tôi đã làm ông chủ, tự nhiên sẽ chú ý mấy việc này, cháu cứ yên tâm đi, nhất định sẽ thỏa đáng đưa đến cho cháu.”
Cố Ninh thè lưỡi:
– “Cám ơn ông chủ.”
Một số tiền thu vào lớn như vậy, ông chủ cửa hàng thấy thời gian cũng kém không nhiều lắm, đóng cửa tiệm sớm nửa tiếng, sau khi viết một biên lai, rồi cùng Thẩm Lan đi đến ngân hàng chuyển khoản.
Trên đường đi đến ngân hàng, chủ cửa tiệm lại tỉ mỉ nói tới phương pháp bảo dưỡng các vật dụng bằng gỗ, điều làm cho ông bất ngờ là, sự hiểu biết của Cố Ninh, một điểm cũng không hề ít hơn ông, cô nói còn có đạo lý rõ ràng.
Ông chủ cửa tiệm tươi cười , lại hỏi Thẩm Lan:
– “Nhà các người chắc cũng có vật dụng bằng gỗ lim rồi. Bằng không làm sao cô gái nhỏ này lại biết được nhiều như vậy a.”
Thẩm Lan lắc đầu phủ định:
– “Ông chủ, ông hiểu lầm rồi, nhà chúng tôi không có đồ dùng bằng gỗ lim a. Bằng không, hôm nay chúng tôi cũng sẽ không mua một lần nhiều đồ dùng như vậy.”
Nghe Thẩm Lan nói như vậy, ông chủ cửa tiệm bán đồ gỗ kinh ngạc nhìn Cố Ninh:
– “Nói xem nào, cô bé, làm sao cháu có thể giải thích rõ ràng như thế?”
Cố Ninh cười cười:
– “Lúc nãy cháu đã nói rồi đấy thôi, bởi vì cháu thích a! Thích thì dĩ nhiên phải biết nhiều hơn! Đúng rồi, bác, bộ ghế bành trong tiệm của bác, cháu cũng nhìn trúng nha, nói không chừng ngày nào đó khi cháu có đủ tiền sẽ đến mua, chúng ta đã thỏa thuận rồi nha, trong vòng nửa năm bác không thể tăng giá tiền với cháu a.”
– ” Được, trong vòng nửa năm, tôi sẽ không tăng giá tiền với cháu đâu.” Ông chủ cửa tiệm bán đồ gỗ cười cười nói.
Thẩm Lan ở trong lòng lắc lắc đầu, con gái của mình thế nhưng thích thu thập mấy thứ đồ gỗ thế kia, quả thật hiếm gặp.
Từ ngân hàng đi ra, hai mẹ con Thẩm Lan trực tiếp trở về nhà. Hôm nay trong khoảng thời gian ngắn đã làm xong 2 chuyện, Cố Ninh vào phòng, dựa vào trên sô pha, vừa rồi nói năng hăng tiết như vậy, giống như đã sử dụng hết sức lực, lúc này về đến nhà, cô mới phát hiện bản thân mệt chết.
– “Ninh Ninh, mẹ đi nấu cơm, con đợi một lát nhé.”
– “Vâng.” Cố Ninh lên tiếng, vừa chạy một vòng, thể lực tiêu hao lợi hại, lúc này cô cũng cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ tới điều gì đó, Cố Ninh lại từ trên sô pha đứng lên, nói: “Mẹ, người đợi ở ngoài phòng khách đi, hôm nay cơm tối sẽ do con phụ trách, chờ đến lúc con nhập học, thời gian nấu cơm cho mẹ ăn sẽ ít đi.”
Cô nghĩ hôm nay làm hại Thẩm Lan phải xuất huyết nhiều như vậy, tự nhiên phải dỗ dành bà rồi. Thẩm Lan cười cười:
– “Không cần đâu, con ra ngoài đợi đi, tay chân mẹ nhanh nhẹn, nấu cơm cũng không phải việc khó gì.”
Cố Ninh không nghe, đẩy Thẩm Lan ra khỏi phòng bếp:
– “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, một lát sẽ xong ngay.”
Thẩm Lan bất đắc dĩ, bị Cố Ninh đuổi ra khỏi phòng bếp, đành phải ngồi trên sô pha chờ con gái nhà mình.
Cố Ninh đơn giản làm ba mặn một canh, chỉ chốc lát sau từ trong phòng bếp đi ra, đối với tay nghề nấu nướng của mình, Cố Ninh vẫn rất tin tưởng.
Kết hôn ba năm, mỗi khi Bạch Thần Dục vừa vặn về nhà đúng vào giờ cơm, đồ ăn mà cô làm, đối phương ngẫu nhiên cũng sẽ ăn, dù sao đi chăng nữa, hương vị cơm nhà so với đồ ăn bên ngoài bán tốt hơn rất nhiều.
Càng về sau sự tình càng phát triển, người đàn ông kia thường xuyên sẽ về nhà vào giờ cơm, dường như vô ý mà cũng như cố ý, dù sao số lần về nhà cũng càng ngày càng thường xuyên hơn, anh ta cũng không nhiều lời, nhã nhặn ưu nhã ăn cơm xong, buông bát đũa xuống rồi bước đi, quả thực là vung ống tay áo lên, không mang theo một cơn gió thoáng qua. Đương nhiên, cũng có thể nói vô tâm vô tình.
Hành động như thế, khiến cho Cố Ninh hoài nghi, người đàn ông này có phải đặc biệt trở về ăn chực cơm hay không… Được rồi, về nhà mình ăn cơm, không nên dùng từ ăn chực…
Phải biết rằng, bản tính của người nọ không phải soi mói bình thường đâu nha. Cũng bởi vì cái dạng này, cho nên Cố Ninh thường xuyên hoài nghi, người nọ có phải đã phủ phục trước tài nấu nướng của cô rồi không?
Ăn cơm xong, Thẩm Lan vội vã trở lại cửa hàng, Cố Ninh không tài nào ngồi yên trong nhà được, cho nên cũng đi theo hỗ trợ.
Lúc hai người về đến nhà, đã sắp 10 giờ, Cố Ninh tắm rửa một cái, trở về phòng, thân thể vừa mới tiếp xúc với giường êm, mí mắt lập tức đổ sụp xuống. Bận rộn cả ngày, mệt mỏi ở phía sau, rốt cuộc cũng chồng chất hết lên người cô. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Cố Ninh mơ mơ hồ hồ nghĩ, ngày mai, chính là ngày đầu tiên học trung học.
Vài người đi dạo qua quanh nông trại một vòng, song phương đều là người thẳng thắn, sau khi dạo quanh một vòng, chỉ kém không nhiều lắm đàm phán ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Thẩm Lan đối với hai vợ chồng nhà họ Trương rất hài lòng, lúc đầu bà còn sợ Cố Ninh tìm người không đáng tin, nhưng hôm nay lúc bà nhìn thấy mặt mũi của đôi vợ chồng này, bà đã cảm thấy ánh mắt của Cố Ninh không sai, hai vợ chồng nhà họ Trương vừa nhìn thì có thể lập tức biết là người rất thành thật, sau khi trò chuyện một lát, Thẩm Lan còn phát hiện hai vợ chồng nhà họ Trương đối với việc trồng trọt chăn nuôi có hiểu biết rất sâu sắc, bọn họ chính là người mà bà đang muốn tìm, đem nông trại giao cho hai vợ chồng bọn họ, bà thấy rất yên tâm.
Bởi vì đối phương là cha mẹ của bạn Cố Ninh, cho nên từ nông trại đi ra, Thẩm Lan cũng không để ý việc hai vợ chồng nhà họ Trương từ chối, cố ý mời bọn họ cùng nhau ăn cơm Tàu.
Hai vợ chồng nhà họ Trương, từ sự câu nệ khách sáo lúc ban đầu, dần dần trở nên buông lỏng, có thể tìm được công việc thích hợp như vậy, tiền lương cũng không có gì trở ngại, đối với bọn họ mà nói là chuyện vô cùng tốt. Tảng đá lớn đè nặng trong đầu cuối cùng cũng có thể rơi xuống. Hơn nữa bà chủ mới đối xử với bọn họ rất tốt, rất dễ sống chung, như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng về sau.
Giữa lúc ăn cơm, Thẩm Lan quyết định đem một ít chuyện vụn vặt xác định kỹ càng lại. Hai vợ chồng nhà họ Trương phụ trách xử lý nông trại, nếu là cần chi tiêu thứ gì, ví dụ như mua mầm móng và cây giống, hoặc là sửa chữa thứ gì đó. Đều có thể nói với bà, lúc mua mảnh đất này, trong đó có vài căn phòng trống, thu thập một chút cũng có thể vào ở.
Mảnh đất này không nhiều hơn ba trăm mẫu, bị vây ở vùng ngoại thành cho nên thật tiện nghi, chung quanh là một mảnh hoang vu, cho nên bán với giá thấp, cũng không có mắc, nhưng bởi vì diện tích của nó quá lớn, Thẩm Lan phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại.
Nếu không phải bởi vì thua cá cược với Cố Ninh, Thẩm Lan sẽ không mua mảnh đất này, nơi này có thể nói là hoang tàn vắng vẻ, không thích hợp để đầu tư. Nhưng nếu lúc này đã mua rồi thì không nên chỉ đặt yên tại chỗ đó, cho nên bà nghe theo đề nghị của Cố Ninh xây thử cái nông trại này.
Đã xài mất một khoản tiền lớn, cho nên không cần để ý chút tiền lẻ để sửa chữa này nữa, nói không chừng thật sự có thể tìm được hướng phát triển. Tuy rằng ở nơi đây giao thông không được thuận tiện lắm, nhưng mà hoàn cảnh rất tốt, bốn phía đều là cây cối xanh ngắt, bên phải, còn có một cái hồ thiên nhiên, phong cảnh rất đẹp, thường xuyên sẽ có người đến nơi đó câu cá.
Ngược lại nơi đây không giống như sự phồn hoa ở trung tâm thành phố, có một sự tươi mát rất khác biệt chỉ thuộc về mình.
Thẩm Lan để cho hai vợ chồng họ Trương tự chuẩn bị một chút, từ ngày mai bắt đầu đi làm, tiền lương mỗi tháng là 8000 đồng, nếu có thể làm tốt, còn được trích phần trăm. Hai vợ chồng nhà họ Trương tự nhiên là đồng ý rồi liên tục cám ơn Thẩm Lan.
Hinh-anh-dong-dep-ve-tinh-yeu-de-thuong-cho-ngay-14-2- (4)
Cố Ninh về đến nhà, đầy mặt tươi cười, tâm tình thoạt nhìn thập phần không sai. Thẩm Lan nhìn khóe môi của Cố Ninh cong cong lên, cười hỏi:
– “Ninh Ninh, tâm tình của con rất tốt a, mẹ mời vợ chồng nhà họ Trương xử lý nông trại, con vì vậy mà vui vẻ sao?”
Cũng chỉ có lúc đó, Thẩm Lan mới có thể cảm thấy tuổi của Cố Ninh vẫn còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ đang ở tuổi cần được bà chăm sóc.
Cố Ninh cũng không phủ nhận:
– “Đương nhiên là con vui vẻ, Giai Giai là người bạn rất tốt, có thể thuận tay giúp cho gia đình bọn họ, lại có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, như vậy không phải rất tốt sao?”
Thẩm Lan hồi tưởng lại cô bé vừa nãy bà đã gặp, ánh mắt trong veo, rất lễ phép và hiếu thảo, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, đúng là một đứa bé ngoan. Thẩm Lan rất có hảo cảm với Trương Giai Giai. Cố Ninh đã lớn như vậy, rất ít bạn bè, sau khi tốt nghiệp tiểu học, cũng không đến nhà bạn bè chơi hoặc là dẫn bạn bè về nhà, từ đó đến nay vẫn độc lai độc vãng, không thế nào hòa đồng với chúng bạn, vấn đề này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Thẩm Lan vẫn có chút bận tâm, nhưng lại không biết phải khuyên giải thế nào, bà không biết, Cố Ninh có tính cách như vậy, có thể bởi vì nguyên nhân gia đình hay không…
Lần này, Cố Ninh vừa đặt chân vào trung học là có thể kết bạn, đương nhiên Thẩm Lan thấy rất vui vẻ, bà vẫn hi vọng, Cố Ninh có thể giống như những đứa trẻ cùng lứa khác, không lo không nghĩ mà trưởng thành, không bị chuyện của bên ngoài gây phiền não, nhưng nửa năm qua, cùng Cố Ninh trải qua những chuyện như vậy, khiến cho bà không tự chủ được mà quên mất số tuổi hiện thời của Cố Ninh, không tự chủ được mà dựa dẫm vào cô bé.
Chờ đến khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, đau thương đã thành quá khứ, lúc này, Thẩm Lan mới lấy lại tinh thần, tốt nhất mình vẫn nên chống đỡ cho con gái, dù sao con bé mới mười sáu tuổi.
Thẩm Lan lấy lại tinh thần, cười rồi nói:
– “Ninh Ninh, con có rảnh thì gọi Trương Giai Giai thường xuyên đến nhà mình chơi, làm bạn với con.”
– “Vâng.” Cố Ninh ngồi trên sô pha, lười biếng duỗi eo: “Ngày mai con phải đến trường rồi, trường trung học của con cách tiểu khu này rất xa, nếu ngồi xe buss như lúc trước phải đổi mấy chuyến, nếu còn gặp phải tình trạng kẹt xe, phải mất hơn một tiếng mới tới.”
Thẩm Lan cắt hoa quả rồi bưng ra:
– “Căn hộ bên kia trang hoàng cũng kém không nhiều lắm, sắp xong rồi, phải mua thêm chút vật dụng trong nhà nữa, chừng nào thì con có thời gian rảnh, mẹ con mình cùng đi mua đồ dùng trong nhà nhé, bằng không mẹ sợ ánh mắt mẹ không tốt, đến lúc đó con lại không thích.”
Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên:
– “Mẹ, mẹ muốn đi chọn đồ dùng trong nhà, cũng phải chờ con đến cuối tuần.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Mẹ, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, bằng không hôm nay mẹ con mình đi chọn đi.”
Thẩm Lan nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Cũng được, mẹ con mình tắm rửa xong, lập tức đi đến khu chuyên bán vật dụng gia đình để chọn mua đồ dùng trong nhà, phải nhanh lên, nếu trễ quá mẹ sợ người ta đóng cửa.”
– “Vâng.”
Hai người ở trên núi dạo qua một vòng, trên người không thể tránh khỏi dính một ít cỏ dại, bụi đất nhỏ vụn, còn ra một thân mồ hôi.
Hai người đến khu phố chuyên bán đồ dùng trong nhà, bởi vì là buổi chiều, không đông khách, cho nên nhân viên hướng dẫn phá lệ nhiệt tình, cải cách đã mở ra được 20 năm, văn hóa Trung – Tây giao hòa, nơi đây có rất nhiều đồ dùng trong nhà mang kiểu dáng Tây Âu, đường cong ngắn gọn nhẹ nhàng, thập phần là thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu, các loại đồ dùng gia đình này đang bán rất chạy, cho nên nhân viên bán hàng cũng ra sức giới thiệu.
Dạo quanh một vòng, Cố Ninh dừng chân đứng lại trước một cửa hàng bán vật dụng gia đình nho nhỏ, bên trong toàn là đồ vật gia đình làm bằng gỗ, kiểu dáng rất đặc biệt mang phong cách khác lạ, có hơi hướng hoài niệm, cùng với các cửa hàng chung quanh, có chút không hợp nhau.
Cố Ninh dừng bước rồi lập tức đi vào.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đang ngồi ở phía sau quầy tính tiền đọc báo, ông giương mắt, nhìn thấy một cô bé con đang đi tới, vì vậy lại cúi đầu xuống.
Cố Ninh đi tới một bộ ghế bành trước mặt, thanh âm giòn tan hỏi:
– “Ông chủ, bộ ghế này giá bao nhiêu tiền?”
Ông chủ đeo mắt kính, rồi mới từ sau quầy đi ra, cũng không để ý tới đối phương mua hay là không mua, vui tươi hớn hở nói:
– “Bộ ghế bành này có giá là bốn vạn, sao vậy? Cô gái nhỏ, cháu thích sao?”
Cố Ninh gật gật đầu:
– “Cháu rất thích.” Cô đưa tay sờ soạng một vòng tay vịn của ghế bành, rồi nói: “Thật là đẹp a.”
Chủ cửa hàng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cố Ninh một lúc, ông rất sửng sốt và hết sức ngoài ý muốn. Theo lý mà nói, thiếu nữ tuổi như cô bé này, chắc hẳn sẽ không thích mấy thứ này mới phải.
Ông mở cửa tiệm bán vật dụng gia đình thế này, chủ yếu là bởi vì hứng thú và đam mê của bản thân, mà khách đến cửa tiệm ông đều chỉ là một ít ông bà cụ hay hoài niệm về quá khứ, tuổi tác trên cơ bản đều khoảng 50 tuổi trở lên, nguyên nhân mà bọn họ thích đồ dụng gia đình làm bằng gỗ, đại khái là bởi vì những vật dụng bằng gỗ lim này giúp bọn họ tìm về ký ức lúc bé và nhắc nhớ về thân phận gia tộc.
Mà người trẻ tuổi, đại đa số đều thích những vật dùng với kiểu cách mới lạ, chất liệu đặc biệt thịnh hành trong vài năm gần đây.
Cố Ninh cười cười:
– “Bác, cháu thật sự muốn mua a, cháu thích vật dụng gia đình làm từ chất liệu gỗ, nhìn vừa thoải mái lại thực dụng, có cảm giác rất đặc biệt.”
Những thứ vật dụng này, ở kiếp trước cô không mua nổi, hiện tại bộ ghế bành này có giá 4 vạn, nhưng mười năm sau, cẩn thận đánh giá, vậy ít nhất cũng được 100 vạn. Kiếp trước Cố Ninh nhớ rất rõ ràng, một trận “Đầu gỗ đổi vàng thỏi” khiến cho thế nhân nghẹn họng nhìn trân trối, khi đó giá tiền của gỗ sưa, đã là người bình thường không trả nổi, có thể nói một tấc một kim, cho dù là bó củi lớn cỡ bàn tay, cũng phải có giá đến mấy vạn, vật liệu bằng gỗ đã thành phẩm càng trở thành thứ xa xỉ phẩm, động đến một cái là tốn ngàn vạn, có đủ các loại vật dụng gia đình làm bằng gỗ được trưng bày ở khu hội chợ triển lãm đồ gỗ.
Mà bây giờ, giá cả của những thứ đồ này vẫn chưa sốt, nguyên vật liệu gỗ lim cũng có thể xem là mắc trong các loại vật liệu gỗ khác, nhưng nếu so sánh với những thứ gỗ đời sau, giá như vậy là khá rẻ rồi, lúc này chất liệu gỗ thượng đẳng đúng tuổi có giá cũng gần 60 ngàn một kg, cộng thêm phí tổn không cao làm thành vật dụng gia đình thành phẩm, giá tiền của những thứ này cũng không đến mức khiến người ta chỉ dám sờ mà không dám mua.
Thẩm Lan thấy Cố Ninh nửa ngày không đi ra, còn trò chuyện với chủ cửa hàng, cho nên bà cũng đi vào. Bà không nghĩ tới, hai người đã đi nhiều tiệm như vậy, Cố Ninh cũng nhìn nhiều kiểu dáng như vậy, đến cuối cùng, thế nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với những vật dụng làm bằng gỗ thế này, so với những gì bà dự đoán được, thật sự là phân biệt khá lớn.
Cố Ninh quay đầu lại, kéo cánh tay của Thẩm Lan:
– “Mẹ ơi, bàn sách của con có thể dùng bàn gỗ hay không? Con thích gỗ nha.”
Thẩm Lan sửng sốt:
– “Đương nhiên có thể.”
Bà sờ sờ đầu Cố Ninh, đứa nhỏ này, chỉ là một cái bàn mà thôi, còn làm nũng với mình nữa.
Ông chủ vừa nghe có người đến, nhìn tới nhìn lui vị kim chủ phía sau Cố Ninh:
– “Vị phu nhân này, chị đã quyết định mua bộ bàn học này sao?”
Thẩm Lan gật gật đầu:
– “Ừ, là do con bé chọn, ông chủ, bao nhiêu tiền?”
– “Bàn học này làm bằng gỗ lim, giá tiền tương đối cao, tôi thấy cô bé này rất có duyên, cho nên chỉ lấy của các người 1 vạn.”
Thẩm Lan sửng sốt, không nghĩ tới một cái bàn học, một chiếc ghế mà thôi, cư nhiên có giá tiền cao như vậy, bà nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Ninh, từ đầu tới cuối cũng không nói ra lời cự tuyệt.
– “Ừ, vậy mua cái này đi.”
Thẩm Lan xem như đã mở rộng tầm mắt, một cái bàn gỗ cũng có thể trân quý như vậy, tuy rằng bà không biết vì sao giá tiền lại cao đến thế, nhưng quả thật đồ dùng bằng gỗ này ngược lại rất dễ nhìn, có thể nhìn ra là dùng vật liệu tự nhiên, rất có mùi vị cổ điển, sờ vào là cảm nhận được ngay. Tiền nào của nấy, tuy rằng không hiểu cho lắm, nhưng bà cảm thấy hẳn là có bí quyết. Dù sao cũng là cái bàn nha, có thể sử dụng thật nhiều năm, chủ yếu vẫn là Cố Ninh thích, lợi nhuận hàng tháng của cửa tiệm, Cố Ninh đều để ở chỗ bà, mua cái bàn này cũng là dư dả.
Cố Ninh mua bàn, lại đi dạo qua một lần những thứ khác trong cửa tiệm đồ gỗ, trong ánh mắt rạng rỡ phát ra ánh sáng, vươn tay sờ tới sờ lui, ngay cả ông chủ cửa hàng cũng phải phì cười.
Kỳ thật, Cố Ninh ngược lại không phải hoàn toàn bởi vì tiền, mà là cô thật sự rất thích những vật dụng gia đình này, rất có loại cảm nhận hoài niệm năm tháng lắng đọng lại.
Kiếp trước, sau khi cô tích cóp đủ tiền, tự mua cho mình một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ sưa, rộng không đến 30 cm, cao 50 cm, có một ngăn tủ nhỏ vô cùng đơn giản, cư nhiên phải tốn mất 25 vạn. Lúc ấy cô do dự rất lâu, cắn răng mới dám mua, bởi vì thật sự là quá yêu thích.
Sau khi cô mua về nhà, Bạch Thần Dục ngẫu nhiên nhìn thấy, không nói một tiếng đặt người ta làm trọn bộ vật dụng dùng trong nhà bằng gỗ sưa, tác phong chân thực phá sản làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Người khác đều ưa thích tặng kim cương hoặc là châu báu, Bạch Thần Dục ngược lại chỉ muốn nổi bật.
Cố Ninh sờ mấy thứ đồ gỗ, nghĩ tới kiếp trước, lại có chút thất thần. Cô cùng người nọ làm vợ chồng ba năm trên danh nghĩa, hiện tại tính đến, người nọ đối với cô cũng không sai, cũng giúp đỡ cô không ít.
Ngay từ đầu, cô không biết vì sao Bạch Thần Dục lại đồng ý kết hôn với cô, diễn một màn vợ chồng ân ái cho người ngoài xem, ba năm ở chung với nhau, nếu nói trong lòng hoàn toàn không rung động là không thể nào, thẳng cho đến sau này…
Cố Ninh thu hồi tâm tư, lại giương mắt, cảm xúc trong ánh mắt đã biến mất hầu như không còn một mảnh, cô cười nhìn Thẩm Lan:
– “Mẹ, tủ này, ghế này con đều rất thích.”
– “Ninh Ninh, những thứ con yêu thích sao không có chút nào giống như người khác vậy? Giống hệt như bà cụ non.”
Cố Ninh quay đầu lại, vừa cười vừa nói với chủ cửa tiệm:
– “Ông chủ, hiện tại chúng ta hãy bàn bạc cho tốt giá tiền đi, hiện tại cháu không đủ tiền, cho nên tạm thời sẽ để lại thế chân ở chỗ ông chủ, về sau cháu có đủ tiền rồi sẽ quay lại lấy hàng, ông chủ nhất định không thể tăng giá lên được a.”
Chủ cửa hàng thấy cô bé này rất thú vị, cũng bị làm cho vui vẻ lây:
– ” Được, cháu yên tâm, trong vòng nửa năm, tôi sẽ không tăng giá lên đâu.”
Cố Ninh xem như yên tâm, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lan đang tươi cười nhìn mình:
– “Ninh Ninh, con thích những vật dụng làm bằng gỗ này lắm sao?”
Cố Ninh trịnh trọng gật gật đầu, cô không thể không biết ngượng ngùng mà kêu Thẩm Lan mua hết tất cả được, dù sao những vật dụng gia đình này cũng không phải rẻ, ít nhất so với những đồ vật trong nhà thông thường, thì giá tiền của chúng cao hơn không ít a.
Hơn nữa… Lúc này mấy thứ vật dụng làm bằng gỗ lim có chút cồng kềnh thế này, vẫn có chút không phù hợp với thẩm mỹ của đa số người…
Thẩm Lan cười cười:
– “Ninh Ninh, nếu như con đã thích như vậy, chúng ta mua một bộ đi.”
Cố Ninh mở to hai mắt nhìn mẹ mình:
– “Mẹ nói thật à?”
Thẩm Lan vỗ vỗ bả vai Cố Ninh:
– “Đứa nhỏ này, đương nhiên là mẹ nói thật rồi!”
Bao nhiêu vật dụng như vậy, tuy rằng không rẻ chút nào, nhưng cũng không đến mức mua không nổi, một bộ đồ dùng bằng gỗ như thế cũng chỉ mất 10 vạn, Thẩm Lan ngẫm lại, coi như là đem toàn bộ tiền lời kiếm được từ cửa hàng của Cố Ninh đều lấy ra dùng đi.
Bình thường Thẩm Lan tính toán rất tỉ mỉ, nhưng mà chỉ cần liên quan đến Cố Ninh, trước giờ đều rất rộng lượng, từ sau khi ly hôn, tâm tình bà cũng xảy ra biến hóa, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lên rất nhiều, con người cũng chỉ sống một đời thì nên tận lực sống mà không có gì tiếc nuối mới tốt. Bà không muốn bản thân có tiếc nuối, cũng không muốn để cho Cố Ninh có tiếc nuối.
– “Mẹ, mẹ thật tốt quá đi! Con yêu mẹ nhất nha!”
Chủ cửa tiệm thấy hai mẹ con Thẩm Lan mua một lần nhiều như vậy, tất nhiên phải cho chiết khấu, cuối cùng Cố Ninh nhõng nhẽo nài nỉ thêm hồi lâu, ông chủ cửa tiệm đành phải lui thêm một bước, tặng cho hai mẹ con cô không ít các tặng phẩm nho nhỏ, ví dụ như ống đựng bút hay thứ gì đó.
Cố Ninh hẹn thời gian giao hàng với ông chủ cửa tiệm, 12 giờ ngày mai đưa vật dụng đến cho cô, để lại địa chỉ, trước khi ra khỏi cửa tiệm, Cố Ninh vẫn cẩn thận dặn dò, ngàn vạn lần không thể để cho vật dụng bằng gỗ bị va chạm mạnh. Ông chủ cửa tiệm dở khóc dở cười, nhưng không tức giận, dù sao mấy vật dụng này cũng coi như là tâm huyết của ông, có thể được người ta trân trọng như báu vật, ông cũng rất vui vẻ, ước nguyện ban đầu khi ông mở cửa tiệm này cũng không hoàn toàn là vì kiếm tiền. Ngược lại, ông thật sự có chút bất đắc dĩ nói:
– “Cô gái nhỏ, nếu tôi đã làm ông chủ, tự nhiên sẽ chú ý mấy việc này, cháu cứ yên tâm đi, nhất định sẽ thỏa đáng đưa đến cho cháu.”
Cố Ninh thè lưỡi:
– “Cám ơn ông chủ.”
Một số tiền thu vào lớn như vậy, ông chủ cửa hàng thấy thời gian cũng kém không nhiều lắm, đóng cửa tiệm sớm nửa tiếng, sau khi viết một biên lai, rồi cùng Thẩm Lan đi đến ngân hàng chuyển khoản.
Trên đường đi đến ngân hàng, chủ cửa tiệm lại tỉ mỉ nói tới phương pháp bảo dưỡng các vật dụng bằng gỗ, điều làm cho ông bất ngờ là, sự hiểu biết của Cố Ninh, một điểm cũng không hề ít hơn ông, cô nói còn có đạo lý rõ ràng.
Ông chủ cửa tiệm tươi cười , lại hỏi Thẩm Lan:
– “Nhà các người chắc cũng có vật dụng bằng gỗ lim rồi. Bằng không làm sao cô gái nhỏ này lại biết được nhiều như vậy a.”
Thẩm Lan lắc đầu phủ định:
– “Ông chủ, ông hiểu lầm rồi, nhà chúng tôi không có đồ dùng bằng gỗ lim a. Bằng không, hôm nay chúng tôi cũng sẽ không mua một lần nhiều đồ dùng như vậy.”
Nghe Thẩm Lan nói như vậy, ông chủ cửa tiệm bán đồ gỗ kinh ngạc nhìn Cố Ninh:
– “Nói xem nào, cô bé, làm sao cháu có thể giải thích rõ ràng như thế?”
Cố Ninh cười cười:
– “Lúc nãy cháu đã nói rồi đấy thôi, bởi vì cháu thích a! Thích thì dĩ nhiên phải biết nhiều hơn! Đúng rồi, bác, bộ ghế bành trong tiệm của bác, cháu cũng nhìn trúng nha, nói không chừng ngày nào đó khi cháu có đủ tiền sẽ đến mua, chúng ta đã thỏa thuận rồi nha, trong vòng nửa năm bác không thể tăng giá tiền với cháu a.”
– ” Được, trong vòng nửa năm, tôi sẽ không tăng giá tiền với cháu đâu.” Ông chủ cửa tiệm bán đồ gỗ cười cười nói.
Thẩm Lan ở trong lòng lắc lắc đầu, con gái của mình thế nhưng thích thu thập mấy thứ đồ gỗ thế kia, quả thật hiếm gặp.
Từ ngân hàng đi ra, hai mẹ con Thẩm Lan trực tiếp trở về nhà. Hôm nay trong khoảng thời gian ngắn đã làm xong 2 chuyện, Cố Ninh vào phòng, dựa vào trên sô pha, vừa rồi nói năng hăng tiết như vậy, giống như đã sử dụng hết sức lực, lúc này về đến nhà, cô mới phát hiện bản thân mệt chết.
– “Ninh Ninh, mẹ đi nấu cơm, con đợi một lát nhé.”
– “Vâng.” Cố Ninh lên tiếng, vừa chạy một vòng, thể lực tiêu hao lợi hại, lúc này cô cũng cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ tới điều gì đó, Cố Ninh lại từ trên sô pha đứng lên, nói: “Mẹ, người đợi ở ngoài phòng khách đi, hôm nay cơm tối sẽ do con phụ trách, chờ đến lúc con nhập học, thời gian nấu cơm cho mẹ ăn sẽ ít đi.”
Cô nghĩ hôm nay làm hại Thẩm Lan phải xuất huyết nhiều như vậy, tự nhiên phải dỗ dành bà rồi. Thẩm Lan cười cười:
– “Không cần đâu, con ra ngoài đợi đi, tay chân mẹ nhanh nhẹn, nấu cơm cũng không phải việc khó gì.”
Cố Ninh không nghe, đẩy Thẩm Lan ra khỏi phòng bếp:
– “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, một lát sẽ xong ngay.”
Thẩm Lan bất đắc dĩ, bị Cố Ninh đuổi ra khỏi phòng bếp, đành phải ngồi trên sô pha chờ con gái nhà mình.
Cố Ninh đơn giản làm ba mặn một canh, chỉ chốc lát sau từ trong phòng bếp đi ra, đối với tay nghề nấu nướng của mình, Cố Ninh vẫn rất tin tưởng.
Kết hôn ba năm, mỗi khi Bạch Thần Dục vừa vặn về nhà đúng vào giờ cơm, đồ ăn mà cô làm, đối phương ngẫu nhiên cũng sẽ ăn, dù sao đi chăng nữa, hương vị cơm nhà so với đồ ăn bên ngoài bán tốt hơn rất nhiều.
Càng về sau sự tình càng phát triển, người đàn ông kia thường xuyên sẽ về nhà vào giờ cơm, dường như vô ý mà cũng như cố ý, dù sao số lần về nhà cũng càng ngày càng thường xuyên hơn, anh ta cũng không nhiều lời, nhã nhặn ưu nhã ăn cơm xong, buông bát đũa xuống rồi bước đi, quả thực là vung ống tay áo lên, không mang theo một cơn gió thoáng qua. Đương nhiên, cũng có thể nói vô tâm vô tình.
Hành động như thế, khiến cho Cố Ninh hoài nghi, người đàn ông này có phải đặc biệt trở về ăn chực cơm hay không… Được rồi, về nhà mình ăn cơm, không nên dùng từ ăn chực…
Phải biết rằng, bản tính của người nọ không phải soi mói bình thường đâu nha. Cũng bởi vì cái dạng này, cho nên Cố Ninh thường xuyên hoài nghi, người nọ có phải đã phủ phục trước tài nấu nướng của cô rồi không?
Ăn cơm xong, Thẩm Lan vội vã trở lại cửa hàng, Cố Ninh không tài nào ngồi yên trong nhà được, cho nên cũng đi theo hỗ trợ.
Lúc hai người về đến nhà, đã sắp 10 giờ, Cố Ninh tắm rửa một cái, trở về phòng, thân thể vừa mới tiếp xúc với giường êm, mí mắt lập tức đổ sụp xuống. Bận rộn cả ngày, mệt mỏi ở phía sau, rốt cuộc cũng chồng chất hết lên người cô. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Cố Ninh mơ mơ hồ hồ nghĩ, ngày mai, chính là ngày đầu tiên học trung học.
/112
|