Lí Thư chia tay Lâm Y ở đầu thuyền, về khoang tìm Trương Bá Lâm, nói. “Thiếp muốn về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ, đã xin được Đại lão gia và Đại phu nhân cho phép, không biết Nhị lão gia và Nhị phu nhân có chịu hay không”.
Trương Bá Lâm suy nghĩ anh ta đậu được tiến sĩ có Lí Giản Phu giúp đỡ không ít, cho dù không phải cha vợ của mình còn phải đến bái kiến một phen nữa là, thế nên trả lời. “Ta đi nói cho cha mẹ”. Anh ta đến khoang của cha mẹ, thuật lại ý tứ, Trương Lương thì đồng ý, Phương thị đang định phản đối, Trương Bá Lâm nhìn ra tâm tư bà ta, vội chặn. “Mẹ, con trai vừa đậu tiến sĩ, mẹ đi gặp phía thân gia thật là nở mày nở mặt”.
Mặt Phương thị lộ ra vẻ đắc ý, lưng cũng thẳng tưng, cũng không làm khó dễ nữa.
Trương Bá Lâm âm thầm thở phào, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, về kể công cho Lí Thư. Vợ chồng hai người âu âu yếm yếm một lát, Lí Thư liền gọi người đến, sai đến nhà họ Lí trước để báo tin.
Một đường sóng êm bể lặng, rất nhanh đã đến bến Nhiếp Châu, nhà họ Lí cho người ra bến tàu đợi, thấy thuyền vừa cập bến lập tức nghênh đón. Nhà họ Lí đến rất nhiều người, tiền hô hậu ủng rầm rộ, khí thế phi phàm, đoàn người tới nhà họ Lí, Lí Giản Phu tự mình ra đón, đàn ông được mời vào chính sảnh, nữ quyến từ Lí Thư dẫn dắt đi vào nội viện. Lí phu nhân đã đứng trước cửa thùy hoa chờ, trước chào hỏi Dương thị, Phương thị, sau đó kéo con gái nhìn qua, đột nhiên thút thít. “Thư nhi gầy nhiều”.
Phương thị nghe xong cực kỳ phật ý, nghĩ thầm trong bụng : nhà họ Trương chưa từng bỏ đói cô ta, cô ta tự gầy đi, trách ai được?
Lí Thư nhỏ giọng oán giận với Lí phu nhân. “Suốt ngày không phải cải trắng thì là cải củ, không gầy mới lạ”.
Lí phu nhân sợ Phương thị nghe thấy, vội nắm nhẹ tay con, dẫn mọi người vào trong sảnh, chủ khách cùng ngồi. Nha hoàn dâng trà, chén trà miệng tạo hình hoa tráng men trắng nõn, như một đóa sen rất đẹp. Vì Phương thị cầm chén trà xem rõ lâu, Lí phu nhân buột miệng nói. “Ta còn một bộ mới, chưa bao giờ sử dụng, sai người lấy đến cho Trương phu nhân mang về”.
Phương thị nghe ra ý tứ trong câu nói, hừ một tiếng. “Nhà ca ca ta cũng có một bộ chén trà như vậy, ta nhìn có chút nhớ nhung mới nhìn lâu một lát”.
Lí phu nhân hiểu ca ca Phương thị là Phương Duệ, vì Trương Bá Lâm cưới Lí Thư nên lúc nào cũng tức giận đến giơ chân, bà trộm cười, không hề giễu cợt Phương thị nữa.
Dương thị dù không thích Phương thị nhưng rốt cuộc đều là người nhà họ Trương, thấy Lí phu nhân không nể mặt nể mũi như vậy cũng có phần mất hứng, bảo rằng ngồi thuyền lâu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chốc lát. Lí phu nhân đang muốn tâm sự riêng với Lí Thư, nghe vậy vội sai nha hoàn dẫn các bà đi khách phòng.
Chỉ là một mình Dương thị muốn nghỉ mà thôi, Phương thị không muốn đi, nhưng vẫn bị nha hoàn mời ra, lòng buồn bực, càu nhàu với Dương thị. “Lúc trước Bá Lâm muốn cưới con gái nhà họ Lí, em đã không đồng ý rồi, Đại tẩu nhìn mẹ cô ta xem, hai con mắt hận không thể mọc luôn trên đỉnh đầu”.
Dương thị cũng không ưa Lí phu nhân, an ủi Phương thị. “Chỉ cần con dâu ngoan là được, để ý mẹ nó làm chi”.
Phương thị vẫn bất mãn như cũ, có điều còn biết sợ quyền thế nhà họ Lí nên không dám chửi bậy, chỉ oán trong lòng, theo nha hoàn đến khách phòng.
Lại nói về Lí Thư ở lại than thở oán giận nhà chồng với Lí phu nhân một lúc, Lí phu nhân đau lòng nói. “Ban đầu đã nói con là đừng rồi, chính con lại nhảy vào hố lửa”.
Lí Thư nghe vậy nhăn nhó. “Quan nhân đối đãi con rất tốt”.
Lí phu nhân nói. “Nó thì tốt chỗ nào, mẹ nhìn không ra, trong nhà thì bần cùng làm hại nương tử mình bữa nào cũng ăn rau là rau, xanh xao vàng vọt, này cũng gọi là tốt hả?”.
Lí Thư không đáp, đỏ mặt im lặng. Lí phu nhân là người từng trải, nhìn ra chút manh mối, không hỏi nữa, chỉ nói. “Trong tay con cũng không phải không có tiền, vì sao không ăn ngon hơn chút?”.
Lí Thư đáp. “Con không muốn bỏ của hồi môn của mình ra nuôi nhà chồng, được cái danh hão hiền lành, kết quả chỉ khổ mình thôi”.
Lí phu nhân hài lòng, luôn miệng khen. “Đây mới là con gái ta”. Lại nói. “Đợi con rể nhậm chức quan thì tốt rồi”.
Lí Thư gật đầu, đang định nói tiếp, có nha hoàn vào bẩm. “Có vị xưng là bà vú nhà họ Trương báo rằng tiểu thiếu gia khóc nháo muốn ra phố chơi, tới hỏi Đại nương tử có cho phép đi không”.
Lí phu nhân kinh ngạc, hỏi. “Nhà họ Trương làm sao lại có tiểu thiếu gia?”.
Lí Thư trả lời. “Là tình nhân bên ngoài của quan nhân sinh, vừa rồi khóc nháo, bà vú ôm ra ngoài chơi đùa nên mẹ chưa từng thấy”. Nói xong sai người ôm Trương Tuấn Minh vào bái kiến bà ngoại.
Lí phu nhân không phải người dễ gạt, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận. “Con trai đích trưởng chưa ra đời đã ôm con thiếp sinh về? Nhà họ Trương bọn họ rốt cuộc có coi nhà họ Lí chúng ta ra gì không?”.
Bà vú đã bế Trương Tuấn Minh vào, thằng bé nhìn thấy Lí Thư mới chịu ngừng khóc, bị Lí phu nhân lớn tiếng lại bắt đầu gào khóc. Lí Thư vội sai bà vú bế ra ngoài, khuyên giải an ủi Lí phu nhân. “Chỉ là đứa con thứ thiếp sinh thôi, đáng giá gì, sau này vẫn phải gọi con tiếng ‘mẫu thân’ vậy”.
Lí phu nhân nhìn Trương Tuấn Minh bao lớn, lại tính toán lúc Lí Thư xuất giá, hỏi. “Đứa nhỏ này có trước lúc các con thành thân phải không?”.
Trước lúc bọn họ thành thân vẫn đang là lúc giữ hiếu, Lí Thư giật mình, vội thề thốt phủ nhận. “Là con gả vào mới có, mẹ thằng bé là kỹ nữ, quan nhân không coi trọng, vì vậy không rước vào cửa, chỉ ôm đứa trẻ về”.
Lí do thoái thác vẫn làm Lí phu nhân tức đến thái dương nổi gân xanh, nhưng Lí Thư đã không quan tâm, bà có tức hơn nữa cũng không làm gì được, chỉ mắng vài câu “Kém cỏi”, phất tay cho Lí Thư lui.
Lí Thư ra khỏi cửa đã đổ một lưng mồ hôi lạnh, gió thổi rùng mình, nhịn không được hắt xì hai cái, thím Chân sợ chủ nhân bị cảm lạnh, vội chắn gió đưa cô về phòng, lại sai người nấu canh gừng cho cô uống. Lí Thư biết rõ tính cách mẹ mình, chắc chắn sẽ tố cáo với Lí Giản Phu, vội sai thím Chân gọi Trương Bá Lâm về.
Trương Bá Lâm lúc này đang nói chuyện hăng say với Lí Giản Phu, làm sao có thể nửa đường quay về, thím Chân ngẫm nghĩ, gọi tiểu nha hoàn tới thì thầm vài câu. Tiểu nha hoàn liền vào chính sảnh, bẩm Lí Giản Phu. “Lão gia, Đại nương tử thân mình khó chịu, đã hắt xì vài cái”.
Lí Giản Phu yêu thương Lí Thư nhất, vừa nghe con gái yêu bị bệnh, vội sai người đi mời lang trung, lại thúc giục Trương Bá Lâm nhanh đi nhìn xem. Trương Bá Lâm cũng sốt ruột, vội vội ra khỏi chính sảnh, thấy thím Chân đứng đợi bên ngoài, hỏi ngay. “Đại thiếu phu nhân làm sao vậy?”.
Thím Chân chỉ lắc đầu, dẫn anh ta đến khuê phòng ngày xưa của Lí Thư, nói. “Đại thiếu phu nhân có việc cần nói với Đại thiếu gia”. Nói xong liền ra canh cửa.
Trương Bá Lâm thấy thím Chân canh cửa, hình như là việc quan trọng, vội vàng vào nhà hỏi Lí Thư. “Nương tử, nhạc mẫu đã gặp Tuấn Minh rồi?”.
Lí Thư trừng mắc liếc anh ta. “Quan nhân cũng biết?”.
Trương Bá Lâm được xác nhận, la lên. “Nhạc mẫu nói thế nào?”.
Lí Thư nói. “Sớm biết có hôm này, làm gì gây lúc trước?”.
Trương Bá Lâm khó mà thừa nhận là Phương thị lừa anh ta mới gây ra nông nỗi, chỉ nói. “Ta đã hối hận lắm rồi, chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận mà uống”.
Phần lớn thời điểm, phụ nữ không yêu cầu gì to tát hơn một câu nhận sai, Lí Thư nghe xong, cơn giận tiêu tan hơn phân nửa, nói. “Mẹ thiếp nhìn ra tuổi của Tuấn Minh không đúng, thiếp đã nói dối một phen cho qua, nhưng chắc chắc bà sẽ kể cho cha nghe, chúng ta trước nghĩ cách đối phó đi”.
Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, đáp. “Đối phó gì nữa, đành phải một mực liều chết không nhận”.
Lí Thư nghĩ cũng chỉ có thể như thế, liền thống nhất câu trả lời giữa hai người, miễn cho lúc đó lộ chân tướng. Trương Bá Lâm thấy Lí Thư chịu vì mình mà lừa gạt cha mẹ ruột, vô cùng cảm động, ôm nương tử vào lòng một hồi lâu. Hai người đang ôm nhau, thím Chân đứng ngoài bẩm báo. “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đến”.
Trương Bá Lâm mở cửa thấy ngoài Trương Trọng Vi ra, đằng sau còn dẫn theo lang trung. Anh ta liền đi ra ngoài, nhường chỗ cho lang trung vào, lại kéo bả vai Trương Trọng Vi ra sau non bộ, hỏi. “Vẫn chuyện đó?”.
Trương Trọng Vi buồn rầu nói. “Ca ca đi rồi, Lí thái thú lại hỏi em có đồng ý hay không, em định nói vâng, phụ thân lại nháy mắt với em, khiến em rất khó xử”.
Trương Bá Lâm hỏi. “Vậy rốt cuộc cậu có đồng ý không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Dù Lí thái thú có ân với em, nhưng rốt cuộc đạo hiếu vẫn lớn nhất, em nào dám không nghe phụ thân”.
Lời này có lý, Trương Bá Lâm liền hỏi tiếp. “Vậy cậu có từng hỏi bá phụ rốt cuộc bá phụ tính toán thế nào không?”.
Trương Trọng Vi nhìn trái nhìn phải cẩn thận, nhỏ giọng nói. “Ý phụ thân là hai phái tranh chấp chưa quyết, tạm thời trung lập đứng nhìn thời cục thì tốt hơn”.
Thật ra Trương Bá Lâm cũng nghĩ như vậy, thật sự hâm mộ, nói. “Mệnh cậu tốt hơn anh, không giống anh, đã cưới con gái nhà họ Lí, cũng chỉ có thể nghe lời Lí thái thú”.
Trương Trọng Vi đánh anh ta một quyền, cười. “Chẳng lẽ ca ca hối hận?”.
Trương Bá Lâm cũng cười, thoải mái nói. “Không hối hận”.
Hai anh em cười vỗ vai nhau, đều tự về phòng.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y, nói. “Đại tẩu hình như bị bệnh, em qua thăm thử xem”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Vừa rồi vẫn khỏe mà, sao trong chốc lát đã bệnh rồi?”.
Thanh Miêu sớm đã đi thăm dò tin tức, đáp. “Chỉ là trúng gió hắt xì mấy cái thôi, không biết tại sao cần làm to như vậy”.
Lí Thư tuy là con nhà quan lại giàu có, người cũng yếu ớt, nhưng chuyện bé xé ra to như vậy thực là hy hữu, bởi vậy Lâm Y dặn Thanh Miêu. “Không được đi chung quanh nói linh tinh phỏng đoán của em”. Nói xong dẫn cô theo, đến thăm bệnh Lí Thư.
Lúc nàng vào cửa, Lí Thư đang nằm trên giường, Lí phu nhân ở bên nắm tay cô, hai mắt đẫm lệ, Lâm Y hoảng sợ, vội hỏi. “Đại tẩu làm sao vậy?”.
Lí phu nhân vui sướng trả lời. “Lang trung vừa bắt mạch xong, bảo rằng có bầu”.
Lâm Y mừng cho Lí Thư, liên tục nói chúc mừng, Lí Thư cười. “Em dâu cũng bắt mạch thử xem”.
Vì có Lí phu nhân bên cạnh, Lâm Y ngượng, đáp. “Đại tẩu có bầu, cần nghỉ ngơi, ngày khác em lại đến thăm”.
Bọn họ chỉ dừng lại đây một buổi tối mà thôi, sao nói ngày khác lại đến, Lí Thư nhìn nàng ra khỏi, nhoẻn miệng cười. “Em dâu thẹn thùng”.
Lâm Y về phòng, nói tin tức tốt cho Trương Trọng Vi biết, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca sắp có con trai đích trưởng, chắc là mừng khỏi nói”.
Vừa rồi Lâm Y vẫn chưa nhìn thấy Trương Bá Lâm, nhân tiện nói. “Đại ca không biết đi đâu rồi, không ở cạnh Đại tẩu”.
Trương Trọng Vi nhớ tới sự việc trong chính sảnh, sắc mặt có chút uể oải. “Hẳn là đi báo tin vui cho Lí thái thú”.
Lâm Y gật đầu, quan sát mặt chàng. “Có việc gạt em?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Việc triều đình, nói cho em biết cũng tổ thêm phiền não thôi”.
Lâm Y dậm chân chống hông. “Chàng không nói, em càng phiền não”.
Trương Trọng Vi nhìn bộ dáng nàng thật là đáng yêu, kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn, cười nói. “Tự em tìm phiền não, vậy để ta kể cho nghe một chút”.
Thì ra Lí Giản Phu định buộc tội một công bộ thị lang họ Vương, tấu chương đã viết xong, lại kí tên Trương Trọng Vi, sai chàng sau khi vào kinh trình tấu chương này lên cho hoàng thượng.
Lâm Y hiểu, công bộ thị lang họ Vương chắc là đối thủ của Lí Giản Phu, bản thân ông ta ở ẩn trong nhà, sai sử môn sinh ra mặt.
Trương Trọng Vi nghe Lâm Y phân tích xong, cười. “Nương tử thật là thông minh”.
Chuyện rõ ràng còn cần phải giải thích? Mặc dù được khen, Lâm Y vẫn giận liếc chàng một cái, lại hỏi. “Vậy Lí thái thú có sai Đại ca cũng trình tấu chương hay không?”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Đại ca đã nhận tấu chương rồi, ta từ chối”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Không phải chàng luôn học theo Đại ca sao, vì cớ gì Đại ca nhận mà chàng không nghe theo?”.
Trương Trọng Vi kể cho nàng nghe ý tứ của Trương Đống, Lâm Y cực kì tán thưởng. “Phụ thân sáng suốt”.
Trương Trọng Vi không nói tiếp, Lâm Y liền hỏi. “Vậy chàng nghĩ thế nào?”.
Trương Trọng Vi trầm lặng một lúc, nói. “Ta rất phục Âu Dương hàn lâm, nhất định ông ấy sẽ không cần phần tấu chương đó”.
Lâm Y hiểu tâm tình của chàng, học hành gian khổ nhiều năm đều có một bầu nhiệt huyết khát vọng đang tồn tại, cũng không phải chỉ vì bo bo giữ mình mà thôi. Nàng thấy Trương Trọng Vi vẫn ỉu xìu không phấn chấn, liền khuyên giải an ủi. “Em không biết đạo lý lớn như thế nào, nhưng vì nước vì dân không liên quan đến đấu tranh đảng phái, lần này chàng vào kinh nhậm chức, có thể làm tận chức trách, tạo phúc cho dân chúng một phương đã là không uổng khổ học bấy lâu nay”.
Trương Trọng Vi nói có lý, rốt cuộc thoải mái cười. “Thì ra chỉ có nương tử hiểu”.
Hai vợ chồng đang trò chuyện, chợt nghe bên ngoài la hét ầm ĩ, Lâm Y giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Phương thị gây sự, cũng đừng làm mất thể diện ở nhà người ta chứ. Nhưng nàng lo lắng vô dụng, Thanh Miêu cấp báo, đúng là Phương thị nháo.
Vì Lí Thư vừa được chẩn ra là có bầu, chưa đầy ba tháng, Lí phu nhân sợ con gái đi đường mệt nhọc, bất lợi cho thai nhi, muốn giữ cô lại nhà mẹ đẻ an thai, đợi thai ổn thì vào kinh, nhưng Phương thị kiên quyết không đồng ý, nói không lại Lí phu nhân liền giở trò la hét ầm ĩ.
Ngoài viện, Lí phu nhân đại khái sợ quấy rầy đến Lí Thư, không cho Phương thị vào nhà, đứng ở non bộ cãi nhau với bà ta. “Rất nhiều người về nhà mẹ đẻ an thai, vì sao Thư nhi không thể?”.
Phương thị căn bản là người không thể nói lý lẽ, mặc cho Lí phu nhân nói tróc môi cũng vô dụng, Lí phu nhân vốn đã tức giận chuyện Trương Tuấn Minh, thấy Phương thị gàn bướng như vậy, cực hối hận đã gả con gái về làm dâu cho bà ta, vào nhà nói với Lí Thư. “Mẹ thấy Trương Bá Lâm không xứng với con, chi bằng ly hôn đi”.
Lí Thư chấn động, vuốt bụng. “Mẹ, con vừa mang bầu cốt nhục nhà họ Trương, sao có thể nói ly hôn được”.
Lí phu nhân chẳng qua là nhất thời tức mới nói, thở dài ôm con vào lòng. “Con ta mệnh khổ, gặp phải mẹ chồng vô lý như vậy”.
Phương thị ngang ngược, Lí Thư cũng bực, nhưng cô không muốn ly hôn với Trương Bá Lâm, nói. “Mẹ, chúng con đi đường thủy, không ngại”.
Lí phu nhân cả giận. “Đứa nhỏ kia rốt cuộc như thế nào mà có, trong lòng con rõ ràng, ta gọi cha con trừng trị Trương Bá Lâm, con ngăn cản, giữ con ở nhà an thai, con cũng không đồng ý, thật là con gái gả đi như bát nước đã hắt có phải hay không?”.
Lí Thư bò xuống giường, rơi nước mắt dập đầu dưới chân Lí phu nhân, nức nở. “Con gái bất hiếu”.
Tốt xấu cũng là con ruột mình, Lí phu nhân giận mấy cũng không thể để cô quỳ gối dưới sàn gỗ lạnh lẽo, vội đỡ cô đứng dậy, sẵng giọng. “Đang có bầu, đừng hễ cái là quỳ xuống sàn lạnh”.
Vẫn là mẹ ruột thương mình nhất, Lí Thư thấy Lí phu nhân ôn hòa, nghĩ tới Phương thị ương bướng, thương tâm khóc, Lí phu nhân vội vàng ôm con, không dám nói nặng nữa, vừa vuốt vừa dỗ một lúc mới tự mình đỡ cô nằm xuống, gọi người vào hầu hạ.
Phương thị còn chờ bên ngoài, thấy Lí phu nhân đi ra, định chạy đến cãi tiếp, Lí phu nhân nhìn bà ta khinh bỉ một cái, quay đầu bước đi. Phương thị dợm chạy theo, thím Chân vội cản lại. “Đại thiếu phu nhân tự nguyện theo vào kinh thành, Nhị phu nhân đừng náo loạn, lưu lại chút mặt mũi cho nhà họ Trương”.
Phương thị thấy thím Chân chỉ là người hầu mà dám nói chuyện với mình như vậy, cực kì giận dữ, đang định phát hỏa, Trương Bá Lâm đã tiến lên. “Mẹ mệt mỏi rồi, trở về nghỉ đi thôi”.
Thím Nhâm và thím Dương cũng ngại Phương thị đáng xấu hổ, nhanh chóng đi đến, một trái một phải kẹp lấy Phương thị, bước nhanh về phòng bà ta. “Nhị phu nhân mệt rồi, chúng ta về dùng trà”.
Lâm Y đứng ở cửa, thấy bộ dạng Phương thị như vậy, vừa cảm thấy mất mặt vừa cảm thấy buồn cười, nhất thời không biết biểu cảm sao nữa. Trương Trọng Vi trốn trong phòng không dám ra ngoài, nghe bên ngoài yên lặng mới thò đầu ra cửa sổ quan sát, thở hắt ra. Lâm Y nghĩ bụng, Phương thị cũng thật là giỏi, có thể làm cho tất cả mọi người đều sợ bà ta, coi như cũng là một bản lĩnh đáng gờm.
Trương Bá Lâm biết Lí Thư mang bầu, cao hứng vô cùng, đến ngồi cạnh giường cô, một tay ôm lấy vai nương tử, một tay vuốt bụng cô, luyến tiếc cách xa nửa bước. Lí Thư cố ý nói. “Cũng không phải lần đầu làm cha, đừng kích động như vậy”.
Lúc Như Ngọc mang thai, Trương Bá Lâm căn bản không muốn giữ lại đứa bé, đương nhiên không cảm thấy niềm vui làm cha. Gặp gỡ Trương Tuấn Minh, thầm nghĩ phải làm sao giấu giếm chuyện đứa trẻ có trong lúc giữ hiếu, căn bản không có thời gian tận hưởng lạc thú của người cha với con mình. Hiện giờ đứa bé trong bụng Lí Thư là danh chính ngôn thuận, cảm giác của anh ta đương nhiên khác biệt. Những lời này anh ta thầm muốn giữ trong lòng, không nói ra, chỉ đùa Lí Thư. “Đây là đứa con đầu tiên của ta”.
Phụ nữ thích nghe như vậy, Lí Thư không ngoại lệ, hôm nay cảm giác không vui vì chuyện Trương Tuấn Minh cũng phai nhạt đi nhiều.
Trương Bá Lâm nói. “Nàng đang có bầu, còn phải ngồi thuyền bôn ba, thật sự là vất vả cho nàng, không bằng ở thêm hai ngày đi?”.
Lí Thư nghe được anh ta có ý định như vậy, cao hứng lắm, đáp. “Sao có thể để chậm trễ hành trình vào kinh kia chứ, cũng không chỉ có mình chúng ta, còn có Nhị thiếu gia nữa”.
Trương Bá Lâm liền đứng dậy. “Vậy ta sai bọn họ trải nệm giường trên thuyền mềm mại chút”.
Lí Thư cười. “Đã êm lắm rồi, còn trải thế nào nữa, nhưng thật ra chúng ta phân phòng ngủ mới tốt, sai Thanh Liên đến phòng thiếp trực đêm, quan nhân ở với Cẩm Thư đi”.
Trương Bá Lâm không chịu, nói. “Ta đến trực đêm cho nàng”.
Lí Thư nhớ kĩ lời Lí phu nhân dặn, thật không muốn ngủ chung với Trương Bá Lâm, miễn cho anh ta nhất thời nhịn không được, hại cô động thai, vì thế cương quyết bảo anh ta chuyển ra. Trương Bá Lâm không thay đổi được ý kiến của nương tử, đành gọi Thanh Liên đến sai đi sắp xếp công việc.
Trương Bá Lâm suy nghĩ anh ta đậu được tiến sĩ có Lí Giản Phu giúp đỡ không ít, cho dù không phải cha vợ của mình còn phải đến bái kiến một phen nữa là, thế nên trả lời. “Ta đi nói cho cha mẹ”. Anh ta đến khoang của cha mẹ, thuật lại ý tứ, Trương Lương thì đồng ý, Phương thị đang định phản đối, Trương Bá Lâm nhìn ra tâm tư bà ta, vội chặn. “Mẹ, con trai vừa đậu tiến sĩ, mẹ đi gặp phía thân gia thật là nở mày nở mặt”.
Mặt Phương thị lộ ra vẻ đắc ý, lưng cũng thẳng tưng, cũng không làm khó dễ nữa.
Trương Bá Lâm âm thầm thở phào, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, về kể công cho Lí Thư. Vợ chồng hai người âu âu yếm yếm một lát, Lí Thư liền gọi người đến, sai đến nhà họ Lí trước để báo tin.
Một đường sóng êm bể lặng, rất nhanh đã đến bến Nhiếp Châu, nhà họ Lí cho người ra bến tàu đợi, thấy thuyền vừa cập bến lập tức nghênh đón. Nhà họ Lí đến rất nhiều người, tiền hô hậu ủng rầm rộ, khí thế phi phàm, đoàn người tới nhà họ Lí, Lí Giản Phu tự mình ra đón, đàn ông được mời vào chính sảnh, nữ quyến từ Lí Thư dẫn dắt đi vào nội viện. Lí phu nhân đã đứng trước cửa thùy hoa chờ, trước chào hỏi Dương thị, Phương thị, sau đó kéo con gái nhìn qua, đột nhiên thút thít. “Thư nhi gầy nhiều”.
Phương thị nghe xong cực kỳ phật ý, nghĩ thầm trong bụng : nhà họ Trương chưa từng bỏ đói cô ta, cô ta tự gầy đi, trách ai được?
Lí Thư nhỏ giọng oán giận với Lí phu nhân. “Suốt ngày không phải cải trắng thì là cải củ, không gầy mới lạ”.
Lí phu nhân sợ Phương thị nghe thấy, vội nắm nhẹ tay con, dẫn mọi người vào trong sảnh, chủ khách cùng ngồi. Nha hoàn dâng trà, chén trà miệng tạo hình hoa tráng men trắng nõn, như một đóa sen rất đẹp. Vì Phương thị cầm chén trà xem rõ lâu, Lí phu nhân buột miệng nói. “Ta còn một bộ mới, chưa bao giờ sử dụng, sai người lấy đến cho Trương phu nhân mang về”.
Phương thị nghe ra ý tứ trong câu nói, hừ một tiếng. “Nhà ca ca ta cũng có một bộ chén trà như vậy, ta nhìn có chút nhớ nhung mới nhìn lâu một lát”.
Lí phu nhân hiểu ca ca Phương thị là Phương Duệ, vì Trương Bá Lâm cưới Lí Thư nên lúc nào cũng tức giận đến giơ chân, bà trộm cười, không hề giễu cợt Phương thị nữa.
Dương thị dù không thích Phương thị nhưng rốt cuộc đều là người nhà họ Trương, thấy Lí phu nhân không nể mặt nể mũi như vậy cũng có phần mất hứng, bảo rằng ngồi thuyền lâu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chốc lát. Lí phu nhân đang muốn tâm sự riêng với Lí Thư, nghe vậy vội sai nha hoàn dẫn các bà đi khách phòng.
Chỉ là một mình Dương thị muốn nghỉ mà thôi, Phương thị không muốn đi, nhưng vẫn bị nha hoàn mời ra, lòng buồn bực, càu nhàu với Dương thị. “Lúc trước Bá Lâm muốn cưới con gái nhà họ Lí, em đã không đồng ý rồi, Đại tẩu nhìn mẹ cô ta xem, hai con mắt hận không thể mọc luôn trên đỉnh đầu”.
Dương thị cũng không ưa Lí phu nhân, an ủi Phương thị. “Chỉ cần con dâu ngoan là được, để ý mẹ nó làm chi”.
Phương thị vẫn bất mãn như cũ, có điều còn biết sợ quyền thế nhà họ Lí nên không dám chửi bậy, chỉ oán trong lòng, theo nha hoàn đến khách phòng.
Lại nói về Lí Thư ở lại than thở oán giận nhà chồng với Lí phu nhân một lúc, Lí phu nhân đau lòng nói. “Ban đầu đã nói con là đừng rồi, chính con lại nhảy vào hố lửa”.
Lí Thư nghe vậy nhăn nhó. “Quan nhân đối đãi con rất tốt”.
Lí phu nhân nói. “Nó thì tốt chỗ nào, mẹ nhìn không ra, trong nhà thì bần cùng làm hại nương tử mình bữa nào cũng ăn rau là rau, xanh xao vàng vọt, này cũng gọi là tốt hả?”.
Lí Thư không đáp, đỏ mặt im lặng. Lí phu nhân là người từng trải, nhìn ra chút manh mối, không hỏi nữa, chỉ nói. “Trong tay con cũng không phải không có tiền, vì sao không ăn ngon hơn chút?”.
Lí Thư đáp. “Con không muốn bỏ của hồi môn của mình ra nuôi nhà chồng, được cái danh hão hiền lành, kết quả chỉ khổ mình thôi”.
Lí phu nhân hài lòng, luôn miệng khen. “Đây mới là con gái ta”. Lại nói. “Đợi con rể nhậm chức quan thì tốt rồi”.
Lí Thư gật đầu, đang định nói tiếp, có nha hoàn vào bẩm. “Có vị xưng là bà vú nhà họ Trương báo rằng tiểu thiếu gia khóc nháo muốn ra phố chơi, tới hỏi Đại nương tử có cho phép đi không”.
Lí phu nhân kinh ngạc, hỏi. “Nhà họ Trương làm sao lại có tiểu thiếu gia?”.
Lí Thư trả lời. “Là tình nhân bên ngoài của quan nhân sinh, vừa rồi khóc nháo, bà vú ôm ra ngoài chơi đùa nên mẹ chưa từng thấy”. Nói xong sai người ôm Trương Tuấn Minh vào bái kiến bà ngoại.
Lí phu nhân không phải người dễ gạt, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận. “Con trai đích trưởng chưa ra đời đã ôm con thiếp sinh về? Nhà họ Trương bọn họ rốt cuộc có coi nhà họ Lí chúng ta ra gì không?”.
Bà vú đã bế Trương Tuấn Minh vào, thằng bé nhìn thấy Lí Thư mới chịu ngừng khóc, bị Lí phu nhân lớn tiếng lại bắt đầu gào khóc. Lí Thư vội sai bà vú bế ra ngoài, khuyên giải an ủi Lí phu nhân. “Chỉ là đứa con thứ thiếp sinh thôi, đáng giá gì, sau này vẫn phải gọi con tiếng ‘mẫu thân’ vậy”.
Lí phu nhân nhìn Trương Tuấn Minh bao lớn, lại tính toán lúc Lí Thư xuất giá, hỏi. “Đứa nhỏ này có trước lúc các con thành thân phải không?”.
Trước lúc bọn họ thành thân vẫn đang là lúc giữ hiếu, Lí Thư giật mình, vội thề thốt phủ nhận. “Là con gả vào mới có, mẹ thằng bé là kỹ nữ, quan nhân không coi trọng, vì vậy không rước vào cửa, chỉ ôm đứa trẻ về”.
Lí do thoái thác vẫn làm Lí phu nhân tức đến thái dương nổi gân xanh, nhưng Lí Thư đã không quan tâm, bà có tức hơn nữa cũng không làm gì được, chỉ mắng vài câu “Kém cỏi”, phất tay cho Lí Thư lui.
Lí Thư ra khỏi cửa đã đổ một lưng mồ hôi lạnh, gió thổi rùng mình, nhịn không được hắt xì hai cái, thím Chân sợ chủ nhân bị cảm lạnh, vội chắn gió đưa cô về phòng, lại sai người nấu canh gừng cho cô uống. Lí Thư biết rõ tính cách mẹ mình, chắc chắn sẽ tố cáo với Lí Giản Phu, vội sai thím Chân gọi Trương Bá Lâm về.
Trương Bá Lâm lúc này đang nói chuyện hăng say với Lí Giản Phu, làm sao có thể nửa đường quay về, thím Chân ngẫm nghĩ, gọi tiểu nha hoàn tới thì thầm vài câu. Tiểu nha hoàn liền vào chính sảnh, bẩm Lí Giản Phu. “Lão gia, Đại nương tử thân mình khó chịu, đã hắt xì vài cái”.
Lí Giản Phu yêu thương Lí Thư nhất, vừa nghe con gái yêu bị bệnh, vội sai người đi mời lang trung, lại thúc giục Trương Bá Lâm nhanh đi nhìn xem. Trương Bá Lâm cũng sốt ruột, vội vội ra khỏi chính sảnh, thấy thím Chân đứng đợi bên ngoài, hỏi ngay. “Đại thiếu phu nhân làm sao vậy?”.
Thím Chân chỉ lắc đầu, dẫn anh ta đến khuê phòng ngày xưa của Lí Thư, nói. “Đại thiếu phu nhân có việc cần nói với Đại thiếu gia”. Nói xong liền ra canh cửa.
Trương Bá Lâm thấy thím Chân canh cửa, hình như là việc quan trọng, vội vàng vào nhà hỏi Lí Thư. “Nương tử, nhạc mẫu đã gặp Tuấn Minh rồi?”.
Lí Thư trừng mắc liếc anh ta. “Quan nhân cũng biết?”.
Trương Bá Lâm được xác nhận, la lên. “Nhạc mẫu nói thế nào?”.
Lí Thư nói. “Sớm biết có hôm này, làm gì gây lúc trước?”.
Trương Bá Lâm khó mà thừa nhận là Phương thị lừa anh ta mới gây ra nông nỗi, chỉ nói. “Ta đã hối hận lắm rồi, chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận mà uống”.
Phần lớn thời điểm, phụ nữ không yêu cầu gì to tát hơn một câu nhận sai, Lí Thư nghe xong, cơn giận tiêu tan hơn phân nửa, nói. “Mẹ thiếp nhìn ra tuổi của Tuấn Minh không đúng, thiếp đã nói dối một phen cho qua, nhưng chắc chắc bà sẽ kể cho cha nghe, chúng ta trước nghĩ cách đối phó đi”.
Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, đáp. “Đối phó gì nữa, đành phải một mực liều chết không nhận”.
Lí Thư nghĩ cũng chỉ có thể như thế, liền thống nhất câu trả lời giữa hai người, miễn cho lúc đó lộ chân tướng. Trương Bá Lâm thấy Lí Thư chịu vì mình mà lừa gạt cha mẹ ruột, vô cùng cảm động, ôm nương tử vào lòng một hồi lâu. Hai người đang ôm nhau, thím Chân đứng ngoài bẩm báo. “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đến”.
Trương Bá Lâm mở cửa thấy ngoài Trương Trọng Vi ra, đằng sau còn dẫn theo lang trung. Anh ta liền đi ra ngoài, nhường chỗ cho lang trung vào, lại kéo bả vai Trương Trọng Vi ra sau non bộ, hỏi. “Vẫn chuyện đó?”.
Trương Trọng Vi buồn rầu nói. “Ca ca đi rồi, Lí thái thú lại hỏi em có đồng ý hay không, em định nói vâng, phụ thân lại nháy mắt với em, khiến em rất khó xử”.
Trương Bá Lâm hỏi. “Vậy rốt cuộc cậu có đồng ý không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Dù Lí thái thú có ân với em, nhưng rốt cuộc đạo hiếu vẫn lớn nhất, em nào dám không nghe phụ thân”.
Lời này có lý, Trương Bá Lâm liền hỏi tiếp. “Vậy cậu có từng hỏi bá phụ rốt cuộc bá phụ tính toán thế nào không?”.
Trương Trọng Vi nhìn trái nhìn phải cẩn thận, nhỏ giọng nói. “Ý phụ thân là hai phái tranh chấp chưa quyết, tạm thời trung lập đứng nhìn thời cục thì tốt hơn”.
Thật ra Trương Bá Lâm cũng nghĩ như vậy, thật sự hâm mộ, nói. “Mệnh cậu tốt hơn anh, không giống anh, đã cưới con gái nhà họ Lí, cũng chỉ có thể nghe lời Lí thái thú”.
Trương Trọng Vi đánh anh ta một quyền, cười. “Chẳng lẽ ca ca hối hận?”.
Trương Bá Lâm cũng cười, thoải mái nói. “Không hối hận”.
Hai anh em cười vỗ vai nhau, đều tự về phòng.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y, nói. “Đại tẩu hình như bị bệnh, em qua thăm thử xem”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Vừa rồi vẫn khỏe mà, sao trong chốc lát đã bệnh rồi?”.
Thanh Miêu sớm đã đi thăm dò tin tức, đáp. “Chỉ là trúng gió hắt xì mấy cái thôi, không biết tại sao cần làm to như vậy”.
Lí Thư tuy là con nhà quan lại giàu có, người cũng yếu ớt, nhưng chuyện bé xé ra to như vậy thực là hy hữu, bởi vậy Lâm Y dặn Thanh Miêu. “Không được đi chung quanh nói linh tinh phỏng đoán của em”. Nói xong dẫn cô theo, đến thăm bệnh Lí Thư.
Lúc nàng vào cửa, Lí Thư đang nằm trên giường, Lí phu nhân ở bên nắm tay cô, hai mắt đẫm lệ, Lâm Y hoảng sợ, vội hỏi. “Đại tẩu làm sao vậy?”.
Lí phu nhân vui sướng trả lời. “Lang trung vừa bắt mạch xong, bảo rằng có bầu”.
Lâm Y mừng cho Lí Thư, liên tục nói chúc mừng, Lí Thư cười. “Em dâu cũng bắt mạch thử xem”.
Vì có Lí phu nhân bên cạnh, Lâm Y ngượng, đáp. “Đại tẩu có bầu, cần nghỉ ngơi, ngày khác em lại đến thăm”.
Bọn họ chỉ dừng lại đây một buổi tối mà thôi, sao nói ngày khác lại đến, Lí Thư nhìn nàng ra khỏi, nhoẻn miệng cười. “Em dâu thẹn thùng”.
Lâm Y về phòng, nói tin tức tốt cho Trương Trọng Vi biết, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca sắp có con trai đích trưởng, chắc là mừng khỏi nói”.
Vừa rồi Lâm Y vẫn chưa nhìn thấy Trương Bá Lâm, nhân tiện nói. “Đại ca không biết đi đâu rồi, không ở cạnh Đại tẩu”.
Trương Trọng Vi nhớ tới sự việc trong chính sảnh, sắc mặt có chút uể oải. “Hẳn là đi báo tin vui cho Lí thái thú”.
Lâm Y gật đầu, quan sát mặt chàng. “Có việc gạt em?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Việc triều đình, nói cho em biết cũng tổ thêm phiền não thôi”.
Lâm Y dậm chân chống hông. “Chàng không nói, em càng phiền não”.
Trương Trọng Vi nhìn bộ dáng nàng thật là đáng yêu, kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn, cười nói. “Tự em tìm phiền não, vậy để ta kể cho nghe một chút”.
Thì ra Lí Giản Phu định buộc tội một công bộ thị lang họ Vương, tấu chương đã viết xong, lại kí tên Trương Trọng Vi, sai chàng sau khi vào kinh trình tấu chương này lên cho hoàng thượng.
Lâm Y hiểu, công bộ thị lang họ Vương chắc là đối thủ của Lí Giản Phu, bản thân ông ta ở ẩn trong nhà, sai sử môn sinh ra mặt.
Trương Trọng Vi nghe Lâm Y phân tích xong, cười. “Nương tử thật là thông minh”.
Chuyện rõ ràng còn cần phải giải thích? Mặc dù được khen, Lâm Y vẫn giận liếc chàng một cái, lại hỏi. “Vậy Lí thái thú có sai Đại ca cũng trình tấu chương hay không?”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Đại ca đã nhận tấu chương rồi, ta từ chối”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Không phải chàng luôn học theo Đại ca sao, vì cớ gì Đại ca nhận mà chàng không nghe theo?”.
Trương Trọng Vi kể cho nàng nghe ý tứ của Trương Đống, Lâm Y cực kì tán thưởng. “Phụ thân sáng suốt”.
Trương Trọng Vi không nói tiếp, Lâm Y liền hỏi. “Vậy chàng nghĩ thế nào?”.
Trương Trọng Vi trầm lặng một lúc, nói. “Ta rất phục Âu Dương hàn lâm, nhất định ông ấy sẽ không cần phần tấu chương đó”.
Lâm Y hiểu tâm tình của chàng, học hành gian khổ nhiều năm đều có một bầu nhiệt huyết khát vọng đang tồn tại, cũng không phải chỉ vì bo bo giữ mình mà thôi. Nàng thấy Trương Trọng Vi vẫn ỉu xìu không phấn chấn, liền khuyên giải an ủi. “Em không biết đạo lý lớn như thế nào, nhưng vì nước vì dân không liên quan đến đấu tranh đảng phái, lần này chàng vào kinh nhậm chức, có thể làm tận chức trách, tạo phúc cho dân chúng một phương đã là không uổng khổ học bấy lâu nay”.
Trương Trọng Vi nói có lý, rốt cuộc thoải mái cười. “Thì ra chỉ có nương tử hiểu”.
Hai vợ chồng đang trò chuyện, chợt nghe bên ngoài la hét ầm ĩ, Lâm Y giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Phương thị gây sự, cũng đừng làm mất thể diện ở nhà người ta chứ. Nhưng nàng lo lắng vô dụng, Thanh Miêu cấp báo, đúng là Phương thị nháo.
Vì Lí Thư vừa được chẩn ra là có bầu, chưa đầy ba tháng, Lí phu nhân sợ con gái đi đường mệt nhọc, bất lợi cho thai nhi, muốn giữ cô lại nhà mẹ đẻ an thai, đợi thai ổn thì vào kinh, nhưng Phương thị kiên quyết không đồng ý, nói không lại Lí phu nhân liền giở trò la hét ầm ĩ.
Ngoài viện, Lí phu nhân đại khái sợ quấy rầy đến Lí Thư, không cho Phương thị vào nhà, đứng ở non bộ cãi nhau với bà ta. “Rất nhiều người về nhà mẹ đẻ an thai, vì sao Thư nhi không thể?”.
Phương thị căn bản là người không thể nói lý lẽ, mặc cho Lí phu nhân nói tróc môi cũng vô dụng, Lí phu nhân vốn đã tức giận chuyện Trương Tuấn Minh, thấy Phương thị gàn bướng như vậy, cực hối hận đã gả con gái về làm dâu cho bà ta, vào nhà nói với Lí Thư. “Mẹ thấy Trương Bá Lâm không xứng với con, chi bằng ly hôn đi”.
Lí Thư chấn động, vuốt bụng. “Mẹ, con vừa mang bầu cốt nhục nhà họ Trương, sao có thể nói ly hôn được”.
Lí phu nhân chẳng qua là nhất thời tức mới nói, thở dài ôm con vào lòng. “Con ta mệnh khổ, gặp phải mẹ chồng vô lý như vậy”.
Phương thị ngang ngược, Lí Thư cũng bực, nhưng cô không muốn ly hôn với Trương Bá Lâm, nói. “Mẹ, chúng con đi đường thủy, không ngại”.
Lí phu nhân cả giận. “Đứa nhỏ kia rốt cuộc như thế nào mà có, trong lòng con rõ ràng, ta gọi cha con trừng trị Trương Bá Lâm, con ngăn cản, giữ con ở nhà an thai, con cũng không đồng ý, thật là con gái gả đi như bát nước đã hắt có phải hay không?”.
Lí Thư bò xuống giường, rơi nước mắt dập đầu dưới chân Lí phu nhân, nức nở. “Con gái bất hiếu”.
Tốt xấu cũng là con ruột mình, Lí phu nhân giận mấy cũng không thể để cô quỳ gối dưới sàn gỗ lạnh lẽo, vội đỡ cô đứng dậy, sẵng giọng. “Đang có bầu, đừng hễ cái là quỳ xuống sàn lạnh”.
Vẫn là mẹ ruột thương mình nhất, Lí Thư thấy Lí phu nhân ôn hòa, nghĩ tới Phương thị ương bướng, thương tâm khóc, Lí phu nhân vội vàng ôm con, không dám nói nặng nữa, vừa vuốt vừa dỗ một lúc mới tự mình đỡ cô nằm xuống, gọi người vào hầu hạ.
Phương thị còn chờ bên ngoài, thấy Lí phu nhân đi ra, định chạy đến cãi tiếp, Lí phu nhân nhìn bà ta khinh bỉ một cái, quay đầu bước đi. Phương thị dợm chạy theo, thím Chân vội cản lại. “Đại thiếu phu nhân tự nguyện theo vào kinh thành, Nhị phu nhân đừng náo loạn, lưu lại chút mặt mũi cho nhà họ Trương”.
Phương thị thấy thím Chân chỉ là người hầu mà dám nói chuyện với mình như vậy, cực kì giận dữ, đang định phát hỏa, Trương Bá Lâm đã tiến lên. “Mẹ mệt mỏi rồi, trở về nghỉ đi thôi”.
Thím Nhâm và thím Dương cũng ngại Phương thị đáng xấu hổ, nhanh chóng đi đến, một trái một phải kẹp lấy Phương thị, bước nhanh về phòng bà ta. “Nhị phu nhân mệt rồi, chúng ta về dùng trà”.
Lâm Y đứng ở cửa, thấy bộ dạng Phương thị như vậy, vừa cảm thấy mất mặt vừa cảm thấy buồn cười, nhất thời không biết biểu cảm sao nữa. Trương Trọng Vi trốn trong phòng không dám ra ngoài, nghe bên ngoài yên lặng mới thò đầu ra cửa sổ quan sát, thở hắt ra. Lâm Y nghĩ bụng, Phương thị cũng thật là giỏi, có thể làm cho tất cả mọi người đều sợ bà ta, coi như cũng là một bản lĩnh đáng gờm.
Trương Bá Lâm biết Lí Thư mang bầu, cao hứng vô cùng, đến ngồi cạnh giường cô, một tay ôm lấy vai nương tử, một tay vuốt bụng cô, luyến tiếc cách xa nửa bước. Lí Thư cố ý nói. “Cũng không phải lần đầu làm cha, đừng kích động như vậy”.
Lúc Như Ngọc mang thai, Trương Bá Lâm căn bản không muốn giữ lại đứa bé, đương nhiên không cảm thấy niềm vui làm cha. Gặp gỡ Trương Tuấn Minh, thầm nghĩ phải làm sao giấu giếm chuyện đứa trẻ có trong lúc giữ hiếu, căn bản không có thời gian tận hưởng lạc thú của người cha với con mình. Hiện giờ đứa bé trong bụng Lí Thư là danh chính ngôn thuận, cảm giác của anh ta đương nhiên khác biệt. Những lời này anh ta thầm muốn giữ trong lòng, không nói ra, chỉ đùa Lí Thư. “Đây là đứa con đầu tiên của ta”.
Phụ nữ thích nghe như vậy, Lí Thư không ngoại lệ, hôm nay cảm giác không vui vì chuyện Trương Tuấn Minh cũng phai nhạt đi nhiều.
Trương Bá Lâm nói. “Nàng đang có bầu, còn phải ngồi thuyền bôn ba, thật sự là vất vả cho nàng, không bằng ở thêm hai ngày đi?”.
Lí Thư nghe được anh ta có ý định như vậy, cao hứng lắm, đáp. “Sao có thể để chậm trễ hành trình vào kinh kia chứ, cũng không chỉ có mình chúng ta, còn có Nhị thiếu gia nữa”.
Trương Bá Lâm liền đứng dậy. “Vậy ta sai bọn họ trải nệm giường trên thuyền mềm mại chút”.
Lí Thư cười. “Đã êm lắm rồi, còn trải thế nào nữa, nhưng thật ra chúng ta phân phòng ngủ mới tốt, sai Thanh Liên đến phòng thiếp trực đêm, quan nhân ở với Cẩm Thư đi”.
Trương Bá Lâm không chịu, nói. “Ta đến trực đêm cho nàng”.
Lí Thư nhớ kĩ lời Lí phu nhân dặn, thật không muốn ngủ chung với Trương Bá Lâm, miễn cho anh ta nhất thời nhịn không được, hại cô động thai, vì thế cương quyết bảo anh ta chuyển ra. Trương Bá Lâm không thay đổi được ý kiến của nương tử, đành gọi Thanh Liên đến sai đi sắp xếp công việc.
/268
|