Trương Trọng Vi trả lời. “Tôi thì có năng lực gì, bản thân tôi rõ, chỉ bằng văn thơ của mình nhất định không thể đứng vị thứ ba, tất cả đều dựa vào Lí thái thú, chịu ân của ông ấy, làm sao cự không thu nha hoàn ông ấy tặng được, nếu không chẳng phải là đánh vào mặt mũi ông ấy, làm ông ấy mất thể diện sao?”.
Lâm Y thấy chàng biết nặng nhẹ, rất là vui mừng, âm thầm nghĩ chàng tuy là thành thật vậy nhưng không hề ngu ngốc, nàng nói. “Vậy sau này anh có tính toán gì không?”.
Trương Trọng Vi thấy nàng quan tâm, liền giải thích chuyện làm quan sau khoa cử, ở Đại Tống thi đậu xong đã là mệnh quan rồi, bước lên con đường làm quan là mười phần chắc chắn, chỉ chờ triều đình bổ nhiệm chức danh. Chàng vừa nói vừa nghĩ nên đề cập với Lâm Y việc hôn sự sao đây, nhưng nghĩ lúc lâu vẫn cảm thấy nên phái bà mối đến mới đủ trịnh trọng, vì thế thẳng tới khi cả hai tạm biệt cũng không nói vào chính đề.
Nhị phòng họ Trương có hai cậu con trai cùng đậu khoa cử, cả làng quê chấn kinh, buổi chiều rất nhiều người tới lui chúc mừng, cảnh tượng náo nhiệt. Dương thị đứng ở cửa viện nhà cũ nhìn sang, trở về cảm thán với Trương Đống. “Chuyện tốt đều là chuyện nhà người ta”.
Trương Đống an ủi bà. “Đó cũng không phải người ngoài, là cháu trai ruột thịt của chúng ta mà”.
Dương thị nhìn phu quân, nói. “Cháu trai có thân đi nữa thì làm sao bằng con trai?”.
Trương Đống không lên tiếng, đứng trước cửa sổ nghe tiếng chúc tụng cách vách ầm ĩ, trên mặt không khỏi tỏ vẻ hâm mộ. Dương thị đứng bên cạnh ông ta, làm như vô tình lẩm nhẩm. “Tuổi gần nửa trăm, dưới gối không con, về già không chỗ dựa vào, hay là xin một đứa cháu trai đến làm con thừa tự mà dưỡng lão”.
Ở Đại Tống, người gần năm mươi thật sự được xưng là ông già. Trương Đống hiểu, đề nghị nhận một đứa cháu làm con thừa tự thật là có lý, nhưng ông ta không muốn nhận mình già, vẫn nghĩ chỉ cần trả hết nợ nần xong, vào kinh mưu một chức quan, lại nạp thêm vài mỹ thiếp… Đang nghĩ ngợi, Dương thị lên tiếng ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. “Quan nhân, tôi thấy Trọng Vi đứa nhỏ này rất tốt, không bằng thừa dịp nó còn ở nhà, cho làm con thừa tự đi”.
Trương Đống vẫn đang nghĩ đến chuyện nạp thiếp, nghe câu này có chút mất hứng. “Cháu trai làm con thừa tự làm sao bằng con ruột của mình?”.
Dương thị cười. “Trọng Vi là tân tiến sĩ, chớp mắt sẽ làm quan, có đứa con như vậy mặt lão gia cũng thêm sáng rọi”. Nói xong ghé vào bên tai Trương Đống thì thầm, bảo ông ta rằng nhận cháu làm con thừa tự căn bản không gây trở ngại bản thân có thêm con trai, đợi lên kinh sẽ nạp thiếp cho ông ta như thường.
Trương Đống do dự hỏi. “Nếu đã nhận con thừa tự, ngày sau lại có con ruột thì sao?”.
Dương thị sẵng giọng. “Phụ lão tử ấu, cho dù có con ruột vẫn cần huynh trưởng dìu dắt, chẳng qua là gia sản tương lai phân làm đôi thôi. Chúng ta bây giờ ôm một cọc nợ, có sản nghiệp để người khác thèm thuồng hay sao?”.
Trương Đống động tâm, cân nhắc một lúc, lại trằn trọc suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau đi sang nhà Nhị phòng, nói ra việc muốn nhận con thừa tự. Trương Lương nghe xong quả thật không phản đối, một là cảm thấy cho Trương Trọng Vi làm con thừa tự Đại phòng không có gì hại, hai là niệm tình huynh đệ ruột thịt, vì thế tự nói đồng ý. Nhưng Phương thị biết được việc này, quyết không chịu, bà ta đang muốn cưới Lâm Y về đây, có thể nào trơ mắt nhìn đống của hồi môn của nàng nâng đi nhà khác? Vì thế cãi nhau một trận thật lớn với Trương Lương, nói. “Nếu thật tình muốn nhận con thừa tự, lúc trước sao không nhắc tới, bây giờ thấy Trọng Vi có tiền đồ lại nhớ thương?”.
Trương Lương cũng đoán được Trương Đống muốn nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự hơn phân nửa nguyên do là vì thân phận tiến sĩ của chàng, ngoài miệng vẫn biện hộ cho anh trai. “Lúc ấy đang ở kì giữ hiếu, làm sao đề cập chuyện con thừa tự, hiện giờ bọn họ sắp vào kinh, cho nên muốn nhận trước khi lên đường”.
Nhắc tới vào kinh, Phương thị nhớ đến món nợ Đại phòng chưa trả hết, bị chủ nợ ràng buộc mới chậm chạp chưa đi, bà ta cứ nghĩ đến của hồi môn của Lâm Y e là sẽ bị bắt bỏ ra bù vào chỗ thiếu hụt của Đại phòng thì thịt lại đau, nói gì cũng không chịu cho Trương Trọng Vi đi làm con thừa tự.
Trương Lương cố kiên nhẫn khuyên bà ta. “Trọng Vi dù qua Đại phòng vẫn cứ là con ruột của phu nhân thôi”.
Phương thị nói thật, nhăn nhó. “Của hồi môn của Lâm Tam nương…”.
Trương Lương ngắt lời. “Bá Lâm chớp mắt sẽ xuất sĩ làm quan, còn sợ không có tiền dưỡng gia hay sao?”.
Trong lòng Phương thị, tiền của con trai và tiền của con dâu không giống nhau, vì thế không chịu nghe, tiếp tục khóc nháo. Trương Lương không khỏi tự hỏi, lúc trước cưới Phương thị về nhà, bà ta vẫn là một tiểu nương tử biết tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào mà mới vài thập niên trôi qua bỗng biến thành người đàn bà đanh đá ngu si như vậy?
Chuyện con thừa tự này, chỉ cần trong gia tộc vẫn có đàn ông trụ cột thì phụ nữ không có quyền xen miệng, Trương Lương chịu trưng cầu ý của Phương thị đã là cho bà ta mặt mũi lắm rồi, hiện giờ thấy bà ta càng lúc càng không biết xấu hổ, lòng cũng nguội lạnh, tự sai người đi mời Trương Đống đến thương nghị chuyện nhận con thừa tự. Phương thị mắt thấy chuyện ấy đã thành kết cục đã định, uể oải ghê gớm, nhưng cũng muốn tranh cho Trương Trọng Vi nhiều lợi ích hơn nữa, chạy đến nói với Trương Đống. “Dù sau này Đại ca có con ruột đi nữa, gia sản cũng phải phân cho Trọng Vi một nửa”.
Trương Đống một khi đã chấp nhận chuyện con thừa tự đương nhiên là bỏ được gia sản, vì thế viết thẳng vào công văn. Nhận con thừa tự cũng giống như thành thân vậy, con cái không có quyền lên tiếng, hai phòng họ Trương thương lượng náo nhiệt như thế, Trương Trọng Vi vẫn không hay biết gì, tới lúc Trương Lương gọi chàng đi dập đầu mới hiểu từ nay về sau mình đổi nhà.
Chàng đầu óc trống rỗng bước ra khỏi nhà chính, vô tình gặp Trương Bá Lâm, kinh ngạc hỏi. “Ca ca, cha mẹ thế nhưng cho em đi làm con thừa tự nhà Đại bá”.
Trương Bá Lâm cũng sửng sốt, nhưng chợt trấn định, vỗ bả vai đệ đệ an ủi. “Cùng là họ Trương mà, có gì quan trọng hơn, hơn nữa Đại bá dưới gối không con, nên có người phụng dưỡng, đây cũng là đạo hiếu”.
Đạo lý, Trương Trọng Vi hiểu rõ, nhưng Trương Lương và Phương thị chưa từng đến báo cho chàng một tiếng, chàng có cảm giác mình bị vứt bỏ, trong lòng khổ sở vô cùng, lẳng lặng không lên tiếng, lầm lũi về phòng.
Trước từ đường, Trương Đống và Trương Lương kí kết công văn cho làm con thừa tự, Trương Đống mang về cho Dương thị nhìn, nói. “Mấy năm qua phu nhân chưa bao giờ quên việc này, hôm nay xem như toại nguyện”.
Dương thị cười, sai Lưu Hà nhận lấy công văn, rồi tự mình ra ngoài dọn dẹp một gian phòng trống, chuẩn bị cho Trương Trọng Vi vào ở. Lâm Y nghe bên ngoài có động tĩnh, kêu Thanh Miêu ra ngoài hỏi thăm. Một chốc, Thanh Miêu quay về đáp. “Tam nương tử, Nhị thiếu gia đi làm con thừa tự Đại phòng”.
Tin tức này quá sức đột ngột, Lâm Y ngây ra một hồi mới hoàn hồn, nhưng vẫn không tin lắm, Phương thị còn đang hăm he của hồi môn của nàng mà, sao bỗng dưng lại cho Trương Trọng Vi đi làm con thừa tự người khác?
Thanh Miêu nói. “Công văn đã kí, cũng dập đầu nhận, ngay lúc ấy sửa miệng gọi Đại lão gia là phụ thân, có thể giả bộ sao?”.
Lâm Y kinh ngạc. “Nhị phu nhân đồng ý ư?”.
Thanh Miêu cười. “Tất nhiên là không, khóc nháo ì xèo các kiểu, xài hết mọi chiêu thức, bất đắc dĩ Nhị lão gia không nghe bà ta”. Nói xong vỗ tay. “Vậy thì tốt rồi, Tam nương tử dù gả cho Nhị thiếu gia cũng không cần mỗi ngày nhìn mặt Nhị phu nhân”.
Thanh Miêu nhắc đến hôn sự, Lâm Y cẩn thận nhớ lại một phen, rốt cuộc hiểu vì sao Dương thị thường chiếu cố nàng, thậm chí không sợ đắc tội Phương thị thay nàng đòi công bằng, thì ra đã sớm tính kế nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự mới coi nàng như người trong nhà.
Thanh Miêu nghe xong nàng phân tích, cũng giật mình. “Thì ra vài năm trước Đại phu nhân đã bắt đầu tính toán chuyện nhận con thừa tự, sắc sảo thế ai so bì được? Nay nếu Đại phu nhân đến cầu thân, Tam nương tử có chịu hay không?”.
Lâm Y nở nụ cười, nàng vừa tra khảo Trương Trọng Vi, kết quả thập phần vừa lòng, về phần mẹ chồng tương lai thì cẩn thận ứng phó là được, hơn nữa hiện giờ nàng gia sản giàu có, cho dù đến Đại phòng người khác cũng phải coi trọng nhún nhường một phần, thật sự không có gì đáng lo.
Buổi tối, Trương Trọng Vi dời lại đây, đi bái kiến tân phụ thân mẫu thân, Dương thị thấy vẻ mặt chàng có chút uể oải, muốn chàng cao hứng, liền hỏi. “Ngày mai ta mời bà mối đến cầu thân Lâm Y, thế nào?”.
Trương Trọng Vi nghe xong câu ấy, trên mặt quả nhiên liền tươi cười, đứng dậy hành lễ, đáp. “Toàn nhờ mẫu thân làm chủ”.
Trương Đống chờ chàng ra ngoài, mới nói với Dương thị. “Đứa nhỏ này quá mức nữ nhi tình trường, không tốt”.
Dương thị không cho là đúng, chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ này ai cũng bạc tình bạc nghĩa mới tốt hay sao?
Ngày tiếp theo, bà mối đến, nghe Dương thị dặn dò, đi đến cầu hôn Lâm Y. Lâm Y vẫn không chịu giao thảo thiếp là muốn nhìn xem Trương Trọng Vi xử lý Thanh Liên thế nào, bây giờ nàng đã hài lòng, đương nhiên chịu gả, sảng khoái điền thảo thiếp giao cho bà mối. Hai bên tình nguyện, làm việc cũng nhanh chóng. Bà mối đến đến đi đi, rất nhanh đã trao đổi định thiếp. Ngày hôm đó, bà mối tặng lễ đính hôn đến, bốn bình rượu vàng, một đôi sơn dương, còn có hòm gỗ chạm khắc ngũ nam nhị nữ. Lâm Y dù giỏi giang cũng không biết gì về các hạng mục công việc thành thân, không biết đáp lễ thế nào, vội sai Thanh Miêu mời thím Dương đến thỉnh giáo thím.
Thím Dương lật khăn phủ lên xem, thấy bên trong có châu ngọc và trang sức, còn có bảy thứ trà bánh, vân vân, chậc lưỡi không thôi. “Đại phòng tặng lễ đính hôn chiếu theo quy củ nhà quan lại, phong phú hơn cả lúc Nhị phòng cầu cưới Đại thiếu phu nhân”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Đại phòng thiếu nợ chưa trả hết, ở đâu ra tiền?”.
Thím Dương trả lời. “Chắc là vay nữa”.
Thanh Miêu oán giận. “Vay tiền mua lễ đính hôn, sau này cũng là Tam nương tử phải trả, thực vô nghĩa”.
Thím Dương cười. “Nha đầu này, người ta còn chưa mở miệng đòi Tam nương tử trả đâu, cháu đã chộp nói trước. Hơn nữa lễ đính hôn phong phú, Tam nương tử cũng có thể diện, Đại phòng thà vay tiền cũng muốn cho Tam nương tử hãnh diện, đây không phải chuyện tốt ư?”.
Thanh Miêu nghe xong, lập tức vui vẻ, vội nói. “Vẫn là Đại phòng tốt, nếu đổi thành Nhị phòng, nhất định không thể tưởng tượng nổi”.
Lâm Y thấy Đại phòng tôn trọng nàng, đột nhiên cảm thấy Dương thị tốt hơn Phương thị gấp trăm lần, nghĩ bụng : quả nhiên người hiểu quy củ làm việc cũng tận tình. Nàng cảm động và thương Đại phòng nhà họ Trương, ấn theo thím Dương dạy bảo, đáp lễ đính hôn thật nhiều, đỡ cho bọn họ bị thiếu hụt. Nhưng cảm động thì cảm động, vẫn phải cẩn thận đề phòng, lúc trước điền thảo thiếp rồi định thiếp, khi liệt kê của hồi môn, Lâm Y đều giảm bớt một nửa con số, hiện giờ dù Đại phòng làm việc có tâm, nàng vẫn không sửa lại ý định.
Thanh Miêu vô cùng khó hiểu hành động đó, hỏi. “Tam nương tử gả vào nhà họ Trương không mang theo tiền tài sao? Chờ chủ tử xuất giá, nữ hộ cũng không người, lưu lại một nửa gia sản ghi vào danh nghĩa ai?”.
Lâm Y nói. “Đã không người, tiền tài ruộng đất tất nhiên phải mang theo toàn bộ vào nhà họ Trương”.
Thanh Miêu lại càng chẳng hiểu gì, hỏi tiếp. “Nếu mang theo hết, vì sao không viết vào của hồi môn?”.
Lâm Y thấy chàng biết nặng nhẹ, rất là vui mừng, âm thầm nghĩ chàng tuy là thành thật vậy nhưng không hề ngu ngốc, nàng nói. “Vậy sau này anh có tính toán gì không?”.
Trương Trọng Vi thấy nàng quan tâm, liền giải thích chuyện làm quan sau khoa cử, ở Đại Tống thi đậu xong đã là mệnh quan rồi, bước lên con đường làm quan là mười phần chắc chắn, chỉ chờ triều đình bổ nhiệm chức danh. Chàng vừa nói vừa nghĩ nên đề cập với Lâm Y việc hôn sự sao đây, nhưng nghĩ lúc lâu vẫn cảm thấy nên phái bà mối đến mới đủ trịnh trọng, vì thế thẳng tới khi cả hai tạm biệt cũng không nói vào chính đề.
Nhị phòng họ Trương có hai cậu con trai cùng đậu khoa cử, cả làng quê chấn kinh, buổi chiều rất nhiều người tới lui chúc mừng, cảnh tượng náo nhiệt. Dương thị đứng ở cửa viện nhà cũ nhìn sang, trở về cảm thán với Trương Đống. “Chuyện tốt đều là chuyện nhà người ta”.
Trương Đống an ủi bà. “Đó cũng không phải người ngoài, là cháu trai ruột thịt của chúng ta mà”.
Dương thị nhìn phu quân, nói. “Cháu trai có thân đi nữa thì làm sao bằng con trai?”.
Trương Đống không lên tiếng, đứng trước cửa sổ nghe tiếng chúc tụng cách vách ầm ĩ, trên mặt không khỏi tỏ vẻ hâm mộ. Dương thị đứng bên cạnh ông ta, làm như vô tình lẩm nhẩm. “Tuổi gần nửa trăm, dưới gối không con, về già không chỗ dựa vào, hay là xin một đứa cháu trai đến làm con thừa tự mà dưỡng lão”.
Ở Đại Tống, người gần năm mươi thật sự được xưng là ông già. Trương Đống hiểu, đề nghị nhận một đứa cháu làm con thừa tự thật là có lý, nhưng ông ta không muốn nhận mình già, vẫn nghĩ chỉ cần trả hết nợ nần xong, vào kinh mưu một chức quan, lại nạp thêm vài mỹ thiếp… Đang nghĩ ngợi, Dương thị lên tiếng ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. “Quan nhân, tôi thấy Trọng Vi đứa nhỏ này rất tốt, không bằng thừa dịp nó còn ở nhà, cho làm con thừa tự đi”.
Trương Đống vẫn đang nghĩ đến chuyện nạp thiếp, nghe câu này có chút mất hứng. “Cháu trai làm con thừa tự làm sao bằng con ruột của mình?”.
Dương thị cười. “Trọng Vi là tân tiến sĩ, chớp mắt sẽ làm quan, có đứa con như vậy mặt lão gia cũng thêm sáng rọi”. Nói xong ghé vào bên tai Trương Đống thì thầm, bảo ông ta rằng nhận cháu làm con thừa tự căn bản không gây trở ngại bản thân có thêm con trai, đợi lên kinh sẽ nạp thiếp cho ông ta như thường.
Trương Đống do dự hỏi. “Nếu đã nhận con thừa tự, ngày sau lại có con ruột thì sao?”.
Dương thị sẵng giọng. “Phụ lão tử ấu, cho dù có con ruột vẫn cần huynh trưởng dìu dắt, chẳng qua là gia sản tương lai phân làm đôi thôi. Chúng ta bây giờ ôm một cọc nợ, có sản nghiệp để người khác thèm thuồng hay sao?”.
Trương Đống động tâm, cân nhắc một lúc, lại trằn trọc suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau đi sang nhà Nhị phòng, nói ra việc muốn nhận con thừa tự. Trương Lương nghe xong quả thật không phản đối, một là cảm thấy cho Trương Trọng Vi làm con thừa tự Đại phòng không có gì hại, hai là niệm tình huynh đệ ruột thịt, vì thế tự nói đồng ý. Nhưng Phương thị biết được việc này, quyết không chịu, bà ta đang muốn cưới Lâm Y về đây, có thể nào trơ mắt nhìn đống của hồi môn của nàng nâng đi nhà khác? Vì thế cãi nhau một trận thật lớn với Trương Lương, nói. “Nếu thật tình muốn nhận con thừa tự, lúc trước sao không nhắc tới, bây giờ thấy Trọng Vi có tiền đồ lại nhớ thương?”.
Trương Lương cũng đoán được Trương Đống muốn nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự hơn phân nửa nguyên do là vì thân phận tiến sĩ của chàng, ngoài miệng vẫn biện hộ cho anh trai. “Lúc ấy đang ở kì giữ hiếu, làm sao đề cập chuyện con thừa tự, hiện giờ bọn họ sắp vào kinh, cho nên muốn nhận trước khi lên đường”.
Nhắc tới vào kinh, Phương thị nhớ đến món nợ Đại phòng chưa trả hết, bị chủ nợ ràng buộc mới chậm chạp chưa đi, bà ta cứ nghĩ đến của hồi môn của Lâm Y e là sẽ bị bắt bỏ ra bù vào chỗ thiếu hụt của Đại phòng thì thịt lại đau, nói gì cũng không chịu cho Trương Trọng Vi đi làm con thừa tự.
Trương Lương cố kiên nhẫn khuyên bà ta. “Trọng Vi dù qua Đại phòng vẫn cứ là con ruột của phu nhân thôi”.
Phương thị nói thật, nhăn nhó. “Của hồi môn của Lâm Tam nương…”.
Trương Lương ngắt lời. “Bá Lâm chớp mắt sẽ xuất sĩ làm quan, còn sợ không có tiền dưỡng gia hay sao?”.
Trong lòng Phương thị, tiền của con trai và tiền của con dâu không giống nhau, vì thế không chịu nghe, tiếp tục khóc nháo. Trương Lương không khỏi tự hỏi, lúc trước cưới Phương thị về nhà, bà ta vẫn là một tiểu nương tử biết tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào mà mới vài thập niên trôi qua bỗng biến thành người đàn bà đanh đá ngu si như vậy?
Chuyện con thừa tự này, chỉ cần trong gia tộc vẫn có đàn ông trụ cột thì phụ nữ không có quyền xen miệng, Trương Lương chịu trưng cầu ý của Phương thị đã là cho bà ta mặt mũi lắm rồi, hiện giờ thấy bà ta càng lúc càng không biết xấu hổ, lòng cũng nguội lạnh, tự sai người đi mời Trương Đống đến thương nghị chuyện nhận con thừa tự. Phương thị mắt thấy chuyện ấy đã thành kết cục đã định, uể oải ghê gớm, nhưng cũng muốn tranh cho Trương Trọng Vi nhiều lợi ích hơn nữa, chạy đến nói với Trương Đống. “Dù sau này Đại ca có con ruột đi nữa, gia sản cũng phải phân cho Trọng Vi một nửa”.
Trương Đống một khi đã chấp nhận chuyện con thừa tự đương nhiên là bỏ được gia sản, vì thế viết thẳng vào công văn. Nhận con thừa tự cũng giống như thành thân vậy, con cái không có quyền lên tiếng, hai phòng họ Trương thương lượng náo nhiệt như thế, Trương Trọng Vi vẫn không hay biết gì, tới lúc Trương Lương gọi chàng đi dập đầu mới hiểu từ nay về sau mình đổi nhà.
Chàng đầu óc trống rỗng bước ra khỏi nhà chính, vô tình gặp Trương Bá Lâm, kinh ngạc hỏi. “Ca ca, cha mẹ thế nhưng cho em đi làm con thừa tự nhà Đại bá”.
Trương Bá Lâm cũng sửng sốt, nhưng chợt trấn định, vỗ bả vai đệ đệ an ủi. “Cùng là họ Trương mà, có gì quan trọng hơn, hơn nữa Đại bá dưới gối không con, nên có người phụng dưỡng, đây cũng là đạo hiếu”.
Đạo lý, Trương Trọng Vi hiểu rõ, nhưng Trương Lương và Phương thị chưa từng đến báo cho chàng một tiếng, chàng có cảm giác mình bị vứt bỏ, trong lòng khổ sở vô cùng, lẳng lặng không lên tiếng, lầm lũi về phòng.
Trước từ đường, Trương Đống và Trương Lương kí kết công văn cho làm con thừa tự, Trương Đống mang về cho Dương thị nhìn, nói. “Mấy năm qua phu nhân chưa bao giờ quên việc này, hôm nay xem như toại nguyện”.
Dương thị cười, sai Lưu Hà nhận lấy công văn, rồi tự mình ra ngoài dọn dẹp một gian phòng trống, chuẩn bị cho Trương Trọng Vi vào ở. Lâm Y nghe bên ngoài có động tĩnh, kêu Thanh Miêu ra ngoài hỏi thăm. Một chốc, Thanh Miêu quay về đáp. “Tam nương tử, Nhị thiếu gia đi làm con thừa tự Đại phòng”.
Tin tức này quá sức đột ngột, Lâm Y ngây ra một hồi mới hoàn hồn, nhưng vẫn không tin lắm, Phương thị còn đang hăm he của hồi môn của nàng mà, sao bỗng dưng lại cho Trương Trọng Vi đi làm con thừa tự người khác?
Thanh Miêu nói. “Công văn đã kí, cũng dập đầu nhận, ngay lúc ấy sửa miệng gọi Đại lão gia là phụ thân, có thể giả bộ sao?”.
Lâm Y kinh ngạc. “Nhị phu nhân đồng ý ư?”.
Thanh Miêu cười. “Tất nhiên là không, khóc nháo ì xèo các kiểu, xài hết mọi chiêu thức, bất đắc dĩ Nhị lão gia không nghe bà ta”. Nói xong vỗ tay. “Vậy thì tốt rồi, Tam nương tử dù gả cho Nhị thiếu gia cũng không cần mỗi ngày nhìn mặt Nhị phu nhân”.
Thanh Miêu nhắc đến hôn sự, Lâm Y cẩn thận nhớ lại một phen, rốt cuộc hiểu vì sao Dương thị thường chiếu cố nàng, thậm chí không sợ đắc tội Phương thị thay nàng đòi công bằng, thì ra đã sớm tính kế nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự mới coi nàng như người trong nhà.
Thanh Miêu nghe xong nàng phân tích, cũng giật mình. “Thì ra vài năm trước Đại phu nhân đã bắt đầu tính toán chuyện nhận con thừa tự, sắc sảo thế ai so bì được? Nay nếu Đại phu nhân đến cầu thân, Tam nương tử có chịu hay không?”.
Lâm Y nở nụ cười, nàng vừa tra khảo Trương Trọng Vi, kết quả thập phần vừa lòng, về phần mẹ chồng tương lai thì cẩn thận ứng phó là được, hơn nữa hiện giờ nàng gia sản giàu có, cho dù đến Đại phòng người khác cũng phải coi trọng nhún nhường một phần, thật sự không có gì đáng lo.
Buổi tối, Trương Trọng Vi dời lại đây, đi bái kiến tân phụ thân mẫu thân, Dương thị thấy vẻ mặt chàng có chút uể oải, muốn chàng cao hứng, liền hỏi. “Ngày mai ta mời bà mối đến cầu thân Lâm Y, thế nào?”.
Trương Trọng Vi nghe xong câu ấy, trên mặt quả nhiên liền tươi cười, đứng dậy hành lễ, đáp. “Toàn nhờ mẫu thân làm chủ”.
Trương Đống chờ chàng ra ngoài, mới nói với Dương thị. “Đứa nhỏ này quá mức nữ nhi tình trường, không tốt”.
Dương thị không cho là đúng, chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ này ai cũng bạc tình bạc nghĩa mới tốt hay sao?
Ngày tiếp theo, bà mối đến, nghe Dương thị dặn dò, đi đến cầu hôn Lâm Y. Lâm Y vẫn không chịu giao thảo thiếp là muốn nhìn xem Trương Trọng Vi xử lý Thanh Liên thế nào, bây giờ nàng đã hài lòng, đương nhiên chịu gả, sảng khoái điền thảo thiếp giao cho bà mối. Hai bên tình nguyện, làm việc cũng nhanh chóng. Bà mối đến đến đi đi, rất nhanh đã trao đổi định thiếp. Ngày hôm đó, bà mối tặng lễ đính hôn đến, bốn bình rượu vàng, một đôi sơn dương, còn có hòm gỗ chạm khắc ngũ nam nhị nữ. Lâm Y dù giỏi giang cũng không biết gì về các hạng mục công việc thành thân, không biết đáp lễ thế nào, vội sai Thanh Miêu mời thím Dương đến thỉnh giáo thím.
Thím Dương lật khăn phủ lên xem, thấy bên trong có châu ngọc và trang sức, còn có bảy thứ trà bánh, vân vân, chậc lưỡi không thôi. “Đại phòng tặng lễ đính hôn chiếu theo quy củ nhà quan lại, phong phú hơn cả lúc Nhị phòng cầu cưới Đại thiếu phu nhân”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Đại phòng thiếu nợ chưa trả hết, ở đâu ra tiền?”.
Thím Dương trả lời. “Chắc là vay nữa”.
Thanh Miêu oán giận. “Vay tiền mua lễ đính hôn, sau này cũng là Tam nương tử phải trả, thực vô nghĩa”.
Thím Dương cười. “Nha đầu này, người ta còn chưa mở miệng đòi Tam nương tử trả đâu, cháu đã chộp nói trước. Hơn nữa lễ đính hôn phong phú, Tam nương tử cũng có thể diện, Đại phòng thà vay tiền cũng muốn cho Tam nương tử hãnh diện, đây không phải chuyện tốt ư?”.
Thanh Miêu nghe xong, lập tức vui vẻ, vội nói. “Vẫn là Đại phòng tốt, nếu đổi thành Nhị phòng, nhất định không thể tưởng tượng nổi”.
Lâm Y thấy Đại phòng tôn trọng nàng, đột nhiên cảm thấy Dương thị tốt hơn Phương thị gấp trăm lần, nghĩ bụng : quả nhiên người hiểu quy củ làm việc cũng tận tình. Nàng cảm động và thương Đại phòng nhà họ Trương, ấn theo thím Dương dạy bảo, đáp lễ đính hôn thật nhiều, đỡ cho bọn họ bị thiếu hụt. Nhưng cảm động thì cảm động, vẫn phải cẩn thận đề phòng, lúc trước điền thảo thiếp rồi định thiếp, khi liệt kê của hồi môn, Lâm Y đều giảm bớt một nửa con số, hiện giờ dù Đại phòng làm việc có tâm, nàng vẫn không sửa lại ý định.
Thanh Miêu vô cùng khó hiểu hành động đó, hỏi. “Tam nương tử gả vào nhà họ Trương không mang theo tiền tài sao? Chờ chủ tử xuất giá, nữ hộ cũng không người, lưu lại một nửa gia sản ghi vào danh nghĩa ai?”.
Lâm Y nói. “Đã không người, tiền tài ruộng đất tất nhiên phải mang theo toàn bộ vào nhà họ Trương”.
Thanh Miêu lại càng chẳng hiểu gì, hỏi tiếp. “Nếu mang theo hết, vì sao không viết vào của hồi môn?”.
/268
|