Trương Trọng Vi nhận được một tập giấy vuông vức, nghe nói là Lâm Y viết thư, không buồn uống thuốc, vội cho thím Dương lui ra ngoài, trước đọc thư cái đã, gương mặt hoan hỉ vui mừng mở tập giấy, hóa ra lại là ba tờ tiền, tổng cộng ba quan. Chàng không hiểu vì sao Lâm Y đột nhiên tặng tiền cho chàng, như người lọt vào màn sương, chạy đến phòng bếp hỏi thím Dương, thím Dương cũng nói không biết, bảo chàng đi giáp mặt hỏi Lâm Y.
Trương Trọng Vi bỏ tiền vào tay áo, đến trước phòng Lâm Y đi qua đi lại mà không thấy người, đang chuẩn bị ra ruộng tìm thì nha hoàn của Trương Bá Lâm là Như Ngọc đi ngang qua, thấy chàng đứng trước phòng Lâm Y, hảo tâm nói cho chàng. “Lâm Tam nương ngay đằng sau nhà chọn hạt giống tiểu mạch”.
Trương Trọng Vi cảm ơn Như Ngọc, từ cửa hậu quẹo ra sau nhà, quả nhiên gặp Lâm Y đang đứng trước một cái sọt lớn, vừa chọn hạt giống vừa dạy bảo Thanh Miêu. “Em chọn những hạt no đủ mập mạp, đừng để bọn họ gieo cả hạt lép xuống ruộng”.
Trương Trọng Vi ngại Thanh Miêu ở đó, không tiện mở miệng, tằng hắng ho khan ngần ngại một hồi, hướng Lâm Y nói. “Em cho Thanh Miêu lui đi, tôi có chuyện muốn hỏi em”.
Lâm Y biết chàng muốn nói gì, nhưng hơn hai trăm mẫu ruộng của nàng đã cày xong, bón lót cũng hoàn tất, toàn bộ đang đợi gieo, cần chọn hạt giống gấp, đành phải xin lỗi. “Phiền Nhị thiếu gia chờ một chút, mười ngày nay phải gieo tiểu mạch nếu không bỏ lỡ thời gian hợp lý”.
Trương Trọng Vi dù chưa gieo tiểu mạch bao giờ nhưng thập phần thấu hiểu vụ mùa không đợi người, nghe vậy gật đầu mà không đi, cũng ngồi xuống trước sọt giúp bọn họ chọn hạt giống. Lâm Y sợ Phương thị hoặc thím Nhâm nhìn thấy, liền đuổi người. “Thiếu gia về đi, tôi chọn xong sẽ đến tìm thiếu gia”.
Trương Trọng Vi tưởng nàng ngại mình không biết cách, hỏi. “Không lẽ chọn hạt giống tiểu mạch và hạt giống lúa nước có cách khác nhau sao? Em dạy tôi nha”.
Lâm Y lắc đầu, chỉ chỉ phía tường bên kia. “Cẩn thận lại bị phạt quỳ”.
Trương Trọng Vi ngưỡng cổ. “Tôi không sợ”.
Lâm Y thở dài. “Nhị thiếu gia không sợ, tôi sợ”.
Trương Trọng Vi suy sụp, Phương thị là người vô lý từ bản chất, nếu nhìn thấy chàng ở đây, hoàn toàn có khả năng sẽ trách lây cả Lâm Y. Chàng ủ rũ đứng dậy, buồn nói. “Cơm chiều xong lại đến tìm em”.
Lâm Y thuận theo đáp, đầu cũng chưa ngẩng, trên tay tốc độ như cũ, nhưng thật ra Thanh Miêu không đành lòng, nhìn bóng dáng Trương Trọng Vi vài lần, nói. “Nhị thiếu gia có vẻ thất vọng lắm, Tam nương tử nói chuyện với thiếu gia mấy câu thì làm sao đâu”.
Lâm Y chọn xong một vốc hạt giống bỏ vào sọt, dùng ánh mắt ra lệnh cho cô nhanh tay làm việc, nói. “Không rảnh, hôm nay không chọn xong hạt giống ngày mai không khởi công được”.
Thanh Miêu vội hoàn hồn, chuyên tâm làm việc. “Nếu trời tối chưa chọn xong, chúng ta phải làm đêm?”.
Lâm Y ngữ khí kiên quyết. “Đương nhiên, trừ phi em muốn đói bụng”.
Thanh Miêu vừa nghe nhiệm vụ nặng nề, đi xuống bếp mượn hai chiếc ghế đẩu, mỗi người một cái ngồi xuống làm. Chủ tớ vội vàng đến tận khi bầu trời tối đen vẫn chưa xong, cơm nước qua loa nhanh chóng về phòng thắp đèn tiếp tục công việc. Trương Trọng Vi thấy hai người bận rộn không đành lòng đi quấy rầy, thẳng đến nhìn thấy hơn hai trăm mẫu ruộng đã gieo hoàn tất mới đi tìm Lâm Y, ngăn nàng ngay rìa rừng trúc.
Lâm Y nhìn trái nhìn phải, hoàn cảnh này mà bị người khác nhìn thấy đủ bị hiểu lầm một hồi, không đợi chàng hỏi đã giải thích. “Đó là tiền gia cụ, tôi không biết cụ thể bao nhiêu, nếu chưa đủ thiếu gia cứ nói, về nhà tôi sẽ đưa thêm”.
“Gia cụ gì?”. Trương Trọng Vi hỏi.
Lâm Y thấy chàng đặt câu hỏi nhưng ánh mắt nhìn đi nơi khác, bộ dạng rõ là chột dạ, nhịn không được bật cười. “Không nói dối được cũng đừng nói, gia cụ trong phòng tôi không phải Nhị thiếu gia mua?”.
“Không phải”. Trương Trọng Vi đỏ mặt, trả tiền bỏ vào tay nàng, liều chết không nhận.
Lâm Y nắm nắm tiền, nói. “Thiếu gia không nhận cũng vậy, nhưng thiếu gia lấy đâu ra tiền mà mua?”.
Trương Trọng Vi nói. “Tìm thợ mộc trong thôn làm, cũng không tốn bao nhiêu”. Lời vừa nói ra chàng liền quay mặt đi nơi khác, ban nãy còn không thừa nhận, bây giờ chưa đánh đã khai.
Lâm Y cười thầm một đường, xoay người đi ra khỏi rừng trúc, Trương Trọng Vi vội la lên. “Tôi còn chưa hỏi xong”. Lâm Y dựa vào một cây trúc già, nghe chàng nói. Trương Trọng Vi đi lên trước, nhìn vào mặt nàng, thành thật hỏi. “Vì sao mãi không để ý đến tôi, tôi có gì không tốt?”.
Lâm Y cúi đầu do dự mãi, vẫn không thể nói ra nàng đã nhờ Dương thị từ hôn, thở dài thườn thượt. “Không phải anh không tốt, là mẹ của anh… Bà ấy đối đãi như thế nào anh cũng rõ, vô sự cũng phải khó xử tôi vài lần, nếu tôi để ý đến anh cũng đừng mơ sống qua ngày nữa”.
Đề cập đến Phương thị, Trương Trọng Vi nghẹn lời, đá lá trúc khô rơi dưới đất, nói. “Là tôi lo lắng không chu toàn, tôi sẽ nghĩ cách”.
Ngoài rừng loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, giống như tá điền đang nghỉ tạm, Lâm Y sợ bị người nhìn thấy, mặc dù không tin Trương Trọng Vi có cách nhưng vẫn gật đầu đại, rời đi trước một bước. Trương Trọng Vi nghe lời nàng dặn, cách một khắc thời gian sau mới đi ra cánh rừng về nhà. Vừa đến cửa, chợt nghe Như Ngọc gọi chàng. “Nhị thiếu gia chạy đi đâu khiến em tìm khắp, Đại thiếu gia tìm Nhị thiếu gia đọc văn kìa”.
Phòng ngủ của Trương Bá Lâm ngay tại cách vách phòng chàng, hai bước là tới nơi, đi vào cửa chàng hỏi. “Ca ca lại viết văn mới?”.
Trương Bá Lâm tiếp đón chàng ngồi xuống, lấy bút đưa, nói. “Anh làm thơ hơn cậu một bậc nhưng văn viết không bằng cậu, nhờ cậu sửa cho anh”.
Trương Trọng Vi cũng không khiêm tốn chối từ, nhận bút đọc từng câu chữ, khoanh hai ba chỗ, cười. “Bài văn em viết còn không bằng bài này, ca ca thật sự đã viết tốt hơn nhiều lắm”.
Trương Bá Lâm cầm lấy danh thiếp trên bàn học, tay run run, căm giận nói. “Còn không phải do cha bắt chúng ta gửi văn thơ cho Lí Giản Phu, mặc dù khả năng của anh không tệ nhưng nếu viết dở thì đánh mất thể diện, chung quy không tốt”.
Trương Trọng Vi ngập ngừng. “Lỗi của em không giấu kĩ danh thiếp của ông ta, bị cha nhìn thấy”.
Thì ra có một ngày Trương Lương vào phòng xem xét bài vở hai đứa con trai, thấy được danh thiếp của Lí Giản Phu trong thư phòng Trương Trọng Vi, biết ông này rất thưởng thức Trương Bá Lâm kinh hỉ không thôi, muốn hai anh em đi Nhã Châu thăm hỏi. Nhưng cả hai đang giữ hiếu ông nội, chưa đầy một năm hiếu không được đi xa, liền ra lệnh cho cả hai viết mỗi người một bài văn gửi đi cho Lí Giản Phu nhìn, mời ông ta chỉ bảo một phần.
Viết văn với Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi không phải việc khó, có điều bọn họ khinh thường nịnh bợ nhà quyền quý, Trương Trọng Vi thành thật, tuy bất mãn nhưng không oán hận, Trương Bá Lâm tính tình thẳng, lá gan cũng lớn, văn vẫn viết nhưng mỗi ngày phải mắng Lí Giản Phu mấy lần, tiện thể bực tức luôn cả Trương Lương.
Trương Bá Lâm thu hồi văn, chiếu những điểm Trương Trọng Vi chỉ ra sửa một lần, gọi Như Ngọc rửa bút mài mực, chuẩn bị cho anh ta viết. Trương Trọng Vi nói mấy câu “Cha cũng là muốn tốt cho chúng ta” vân vân, Trương Bá Lâm xua tay. “Anh cũng không trách cậu, nhắc tới này đó làm chi”. Nói xong sai Như Ngọc. “Khát nước, châm trà đến đây”.
Như Ngọc dạ, vội bỏ thanh mực đến pha trà, nhìn Trương Bá Lâm cười thẹn thùng. Trương Trọng Vi ngốc, thầm nghĩ : rót chén trà thôi, có gì buồn cười chứ. Trương Bá Lâm nháy mắt nhìn chàng, bĩu môi. “Có hối hận tặng nha hoàn đi không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu, thầm nghĩ : mình mới không cần nha hoàn ngốc đầu ngốc não, khi không lại cười với mình. Chàng đi đến bàn học tiếp nhận công việc của Như Ngọc, cho cô ta lui, sai đóng cửa lại, quay đầu nói với Trương Bá Lâm. “Ca ca, em có một chuyện muốn thỉnh giáo”.
Trương Trọng Vi bỏ tiền vào tay áo, đến trước phòng Lâm Y đi qua đi lại mà không thấy người, đang chuẩn bị ra ruộng tìm thì nha hoàn của Trương Bá Lâm là Như Ngọc đi ngang qua, thấy chàng đứng trước phòng Lâm Y, hảo tâm nói cho chàng. “Lâm Tam nương ngay đằng sau nhà chọn hạt giống tiểu mạch”.
Trương Trọng Vi cảm ơn Như Ngọc, từ cửa hậu quẹo ra sau nhà, quả nhiên gặp Lâm Y đang đứng trước một cái sọt lớn, vừa chọn hạt giống vừa dạy bảo Thanh Miêu. “Em chọn những hạt no đủ mập mạp, đừng để bọn họ gieo cả hạt lép xuống ruộng”.
Trương Trọng Vi ngại Thanh Miêu ở đó, không tiện mở miệng, tằng hắng ho khan ngần ngại một hồi, hướng Lâm Y nói. “Em cho Thanh Miêu lui đi, tôi có chuyện muốn hỏi em”.
Lâm Y biết chàng muốn nói gì, nhưng hơn hai trăm mẫu ruộng của nàng đã cày xong, bón lót cũng hoàn tất, toàn bộ đang đợi gieo, cần chọn hạt giống gấp, đành phải xin lỗi. “Phiền Nhị thiếu gia chờ một chút, mười ngày nay phải gieo tiểu mạch nếu không bỏ lỡ thời gian hợp lý”.
Trương Trọng Vi dù chưa gieo tiểu mạch bao giờ nhưng thập phần thấu hiểu vụ mùa không đợi người, nghe vậy gật đầu mà không đi, cũng ngồi xuống trước sọt giúp bọn họ chọn hạt giống. Lâm Y sợ Phương thị hoặc thím Nhâm nhìn thấy, liền đuổi người. “Thiếu gia về đi, tôi chọn xong sẽ đến tìm thiếu gia”.
Trương Trọng Vi tưởng nàng ngại mình không biết cách, hỏi. “Không lẽ chọn hạt giống tiểu mạch và hạt giống lúa nước có cách khác nhau sao? Em dạy tôi nha”.
Lâm Y lắc đầu, chỉ chỉ phía tường bên kia. “Cẩn thận lại bị phạt quỳ”.
Trương Trọng Vi ngưỡng cổ. “Tôi không sợ”.
Lâm Y thở dài. “Nhị thiếu gia không sợ, tôi sợ”.
Trương Trọng Vi suy sụp, Phương thị là người vô lý từ bản chất, nếu nhìn thấy chàng ở đây, hoàn toàn có khả năng sẽ trách lây cả Lâm Y. Chàng ủ rũ đứng dậy, buồn nói. “Cơm chiều xong lại đến tìm em”.
Lâm Y thuận theo đáp, đầu cũng chưa ngẩng, trên tay tốc độ như cũ, nhưng thật ra Thanh Miêu không đành lòng, nhìn bóng dáng Trương Trọng Vi vài lần, nói. “Nhị thiếu gia có vẻ thất vọng lắm, Tam nương tử nói chuyện với thiếu gia mấy câu thì làm sao đâu”.
Lâm Y chọn xong một vốc hạt giống bỏ vào sọt, dùng ánh mắt ra lệnh cho cô nhanh tay làm việc, nói. “Không rảnh, hôm nay không chọn xong hạt giống ngày mai không khởi công được”.
Thanh Miêu vội hoàn hồn, chuyên tâm làm việc. “Nếu trời tối chưa chọn xong, chúng ta phải làm đêm?”.
Lâm Y ngữ khí kiên quyết. “Đương nhiên, trừ phi em muốn đói bụng”.
Thanh Miêu vừa nghe nhiệm vụ nặng nề, đi xuống bếp mượn hai chiếc ghế đẩu, mỗi người một cái ngồi xuống làm. Chủ tớ vội vàng đến tận khi bầu trời tối đen vẫn chưa xong, cơm nước qua loa nhanh chóng về phòng thắp đèn tiếp tục công việc. Trương Trọng Vi thấy hai người bận rộn không đành lòng đi quấy rầy, thẳng đến nhìn thấy hơn hai trăm mẫu ruộng đã gieo hoàn tất mới đi tìm Lâm Y, ngăn nàng ngay rìa rừng trúc.
Lâm Y nhìn trái nhìn phải, hoàn cảnh này mà bị người khác nhìn thấy đủ bị hiểu lầm một hồi, không đợi chàng hỏi đã giải thích. “Đó là tiền gia cụ, tôi không biết cụ thể bao nhiêu, nếu chưa đủ thiếu gia cứ nói, về nhà tôi sẽ đưa thêm”.
“Gia cụ gì?”. Trương Trọng Vi hỏi.
Lâm Y thấy chàng đặt câu hỏi nhưng ánh mắt nhìn đi nơi khác, bộ dạng rõ là chột dạ, nhịn không được bật cười. “Không nói dối được cũng đừng nói, gia cụ trong phòng tôi không phải Nhị thiếu gia mua?”.
“Không phải”. Trương Trọng Vi đỏ mặt, trả tiền bỏ vào tay nàng, liều chết không nhận.
Lâm Y nắm nắm tiền, nói. “Thiếu gia không nhận cũng vậy, nhưng thiếu gia lấy đâu ra tiền mà mua?”.
Trương Trọng Vi nói. “Tìm thợ mộc trong thôn làm, cũng không tốn bao nhiêu”. Lời vừa nói ra chàng liền quay mặt đi nơi khác, ban nãy còn không thừa nhận, bây giờ chưa đánh đã khai.
Lâm Y cười thầm một đường, xoay người đi ra khỏi rừng trúc, Trương Trọng Vi vội la lên. “Tôi còn chưa hỏi xong”. Lâm Y dựa vào một cây trúc già, nghe chàng nói. Trương Trọng Vi đi lên trước, nhìn vào mặt nàng, thành thật hỏi. “Vì sao mãi không để ý đến tôi, tôi có gì không tốt?”.
Lâm Y cúi đầu do dự mãi, vẫn không thể nói ra nàng đã nhờ Dương thị từ hôn, thở dài thườn thượt. “Không phải anh không tốt, là mẹ của anh… Bà ấy đối đãi như thế nào anh cũng rõ, vô sự cũng phải khó xử tôi vài lần, nếu tôi để ý đến anh cũng đừng mơ sống qua ngày nữa”.
Đề cập đến Phương thị, Trương Trọng Vi nghẹn lời, đá lá trúc khô rơi dưới đất, nói. “Là tôi lo lắng không chu toàn, tôi sẽ nghĩ cách”.
Ngoài rừng loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, giống như tá điền đang nghỉ tạm, Lâm Y sợ bị người nhìn thấy, mặc dù không tin Trương Trọng Vi có cách nhưng vẫn gật đầu đại, rời đi trước một bước. Trương Trọng Vi nghe lời nàng dặn, cách một khắc thời gian sau mới đi ra cánh rừng về nhà. Vừa đến cửa, chợt nghe Như Ngọc gọi chàng. “Nhị thiếu gia chạy đi đâu khiến em tìm khắp, Đại thiếu gia tìm Nhị thiếu gia đọc văn kìa”.
Phòng ngủ của Trương Bá Lâm ngay tại cách vách phòng chàng, hai bước là tới nơi, đi vào cửa chàng hỏi. “Ca ca lại viết văn mới?”.
Trương Bá Lâm tiếp đón chàng ngồi xuống, lấy bút đưa, nói. “Anh làm thơ hơn cậu một bậc nhưng văn viết không bằng cậu, nhờ cậu sửa cho anh”.
Trương Trọng Vi cũng không khiêm tốn chối từ, nhận bút đọc từng câu chữ, khoanh hai ba chỗ, cười. “Bài văn em viết còn không bằng bài này, ca ca thật sự đã viết tốt hơn nhiều lắm”.
Trương Bá Lâm cầm lấy danh thiếp trên bàn học, tay run run, căm giận nói. “Còn không phải do cha bắt chúng ta gửi văn thơ cho Lí Giản Phu, mặc dù khả năng của anh không tệ nhưng nếu viết dở thì đánh mất thể diện, chung quy không tốt”.
Trương Trọng Vi ngập ngừng. “Lỗi của em không giấu kĩ danh thiếp của ông ta, bị cha nhìn thấy”.
Thì ra có một ngày Trương Lương vào phòng xem xét bài vở hai đứa con trai, thấy được danh thiếp của Lí Giản Phu trong thư phòng Trương Trọng Vi, biết ông này rất thưởng thức Trương Bá Lâm kinh hỉ không thôi, muốn hai anh em đi Nhã Châu thăm hỏi. Nhưng cả hai đang giữ hiếu ông nội, chưa đầy một năm hiếu không được đi xa, liền ra lệnh cho cả hai viết mỗi người một bài văn gửi đi cho Lí Giản Phu nhìn, mời ông ta chỉ bảo một phần.
Viết văn với Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi không phải việc khó, có điều bọn họ khinh thường nịnh bợ nhà quyền quý, Trương Trọng Vi thành thật, tuy bất mãn nhưng không oán hận, Trương Bá Lâm tính tình thẳng, lá gan cũng lớn, văn vẫn viết nhưng mỗi ngày phải mắng Lí Giản Phu mấy lần, tiện thể bực tức luôn cả Trương Lương.
Trương Bá Lâm thu hồi văn, chiếu những điểm Trương Trọng Vi chỉ ra sửa một lần, gọi Như Ngọc rửa bút mài mực, chuẩn bị cho anh ta viết. Trương Trọng Vi nói mấy câu “Cha cũng là muốn tốt cho chúng ta” vân vân, Trương Bá Lâm xua tay. “Anh cũng không trách cậu, nhắc tới này đó làm chi”. Nói xong sai Như Ngọc. “Khát nước, châm trà đến đây”.
Như Ngọc dạ, vội bỏ thanh mực đến pha trà, nhìn Trương Bá Lâm cười thẹn thùng. Trương Trọng Vi ngốc, thầm nghĩ : rót chén trà thôi, có gì buồn cười chứ. Trương Bá Lâm nháy mắt nhìn chàng, bĩu môi. “Có hối hận tặng nha hoàn đi không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu, thầm nghĩ : mình mới không cần nha hoàn ngốc đầu ngốc não, khi không lại cười với mình. Chàng đi đến bàn học tiếp nhận công việc của Như Ngọc, cho cô ta lui, sai đóng cửa lại, quay đầu nói với Trương Bá Lâm. “Ca ca, em có một chuyện muốn thỉnh giáo”.
/268
|