Trương Trọng Vi nghe tin đuổi tới, cửa phòng sinh đã đóng chặt, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng Lâm Y kêu đau, trái tim chàng như thắt lại mỗi khi nghe tiếng nàng đau đớn, mấy lần nhịn không được muốn vọt vào, lại bị thím Dương canh cửa ngăn lại.
Qua một lúc, Dương thị tự mình đi ra an ủi chàng. “Tất cả phụ nữ đều phải qua cửa nàng, trước mắt tình huống rất tốt, không có vấn đề gì, con cứ đi uống rượu với Đại lang đi, chờ sinh xong ta sẽ phái người đi gọi”.
Uống rượu? Trương Trọng Vi làm gì còn tâm tình, chẳng những không chịu rời đi, ngược lại thừa dịp thím Dương canh gác không để ý, nhào đến bên cửa sổ, hô gào vào bên trong. “Nương tử, ráng chịu đựng!”.
Lâm Y đang đau đến mồ hôi mồ kê đầy đầu, nghe thấy lời này liền nở nụ cười. Các bà mụ lại cuống quít thất thố, ai nấy la lên. “Lấy lư hương chặn cửa sổ lại, phụ nữ sinh con sao lại có đàn ông chen vào”.
Lâm Y rất thích Trương Trọng Vi động viên mình, nhưng không dám đắc tội bà mụ, nhịn đau nói với Dương thị. “Mẫu thân, mẫu thân nói Đại ca kéo Trọng Vi ra ngoài đi”.
Dương thị cười. “Ta khuyên Nhị lang cũng không chịu nghe, đừng nói chi Đại lang, mặc kệ nó đi con”. Nói xong lại quay qua bà mụ. “Con trai ta lần đầu làm cha, khó tránh khỏi khẩn trương quá mức, các vị nhiều tha thứ, chờ đứa nhỏ ra đời, tất cả đều có thưởng”.
Lâm Y nghe xong, vừa cảm kích vừa cao hứng, nhưng chưa kịp cười hết ý, cơn co thắt tiếp theo đã tới, khiến nàng đau kinh hô thành tiếng.
Trương Trọng Vi đứng ngoài nghe được, tim như đao cắt, hận không thể chịu đau thay nàng. Trương Bá Lâm đi vào sân, khuyên chàng. “Tam nương thuận lợi mà, cậu gấp cái gì, theo anh đi uống rượu thôi”.
Trương Trọng Vi chỉ nhìn chằm chằm trong phòng sinh, không thèm nhìn ca ca, nói. “Lúc Tuấn Hải nhà anh sinh ra, sao không nghe ai nói anh đi uống rượu?”.
Trương Bá Lâm nhớ tới ngày ấy bản thân cũng sốt ruột đến giơ chân ngoài phòng sinh, liền nhịn không được phì cười, khuyên không nổi, đành theo chú em lo lắng vậy.
Lâm Y ở nông thôn làm lụng nhiều, thân thể mạnh khoẻ rắn chắc, lại nhiều lực, bởi vậy tuy là thai đầu nhưng vẫn sinh thuận lợi, từ lúc đau bụng đến lúc sinh chưa đầy canh giờ, đã nghe phòng sinh vang lên tiếng trẻ con khóc oe oe vang dội.
Nhiều tiếng la “Sinh rồi, sinh rồi!” kèm theo, Trương Trọng Vi khẩn trương quá độ, lúc này thả lỏng, cả người như mềm oặt, trượt xuống khỏi tường. May mắn Trương Bá Lâm đứng cạnh vội đỡ chàng lên, cười nói. “Chúc mừng Nhị đệ thăng chức làm cha”.
Trương Trọng Vi đứng thẳng thân mình, lau mồ hôi trên trán, cũng tay bắt mặt mừng. “Chúc mừng ca ca thăng cấp lên làm bá phụ”. Nói xong nhoẻn miệng cười, liền chạy vào phòng sinh, miệng liên tục kêu. “Nương tử, nương tử”.
Các bà mụ ngăn không được, đành thả chàng đi vào, cúi người xin tiền thưởng, Trương Trọng Vi chỉ tay ra ngoài, bảo bọn họ đi tìm Mai Tử. Chàng đi thẳng đến giường sinh, kêu lên. “Nương tử, em ổn chứ?”.
Lâm Y mệt cực, cười suy yếu, bảo chàng đi xem em bé trong lòng Dương thị.
Dương thị đưa đứa nhỏ cho chàng ôm, mặt hơi thất vọng, nói. “Là bé gái”.
Trương Trọng Vi sửng sốt, khó trách ban nãy khi chàng vào cửa, bà mụ chỉ lo đòi tiền thưởng, không thông báo là sinh trai hay gái, hẳn là sợ con gái chọc chàng mất hứng, mất tiền thưởng? Thai đầu con gái lẽ ra nên thất vọng, nhưng chàng nhìn bé con còn nhiều nếp nhăn trong lòng, chỉ cảm thấy tràn đầy vui mừng, miệng há ra cười đến không khép lại được.
Dương thị tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn an ủi Lâm Y. “Các con còn trẻ, sẽ sinh được con trai, cứ an tâm ở cữ”. Nói xong đứng dậy, nhường vị trí cho Trương Trọng Vi, bản thân ra ngoài lo liệu nước canh, tiền thưởng.
Trương Trọng Vi ôm con gái, ngồi xuống mép giường, cười. “Tốt thì tốt, chỉ là xấu chút”.
Đứa nhỏ mới sinh tất cả đều giống nhau, làm sao phân biệt được là đẹp hay xấu, Lâm Y buồn cười, nói. “Em còn tưởng chàng không thích”.
Trương Trọng Vi cẩn thận hôn cục cưng bé nhỏ, nói. “Bậy bạ, con gái thân sinh của ta, sao lại không thích”.
Lâm Y hướng ra ngoài bĩu môi, nói. “Mẫu thân cũng là người thấu tình đạt lý còn chẳng giấu được thất vọng”.
Trương Trọng Vi an ủi nàng. “Bà nội mong đích tôn sốt ruột thôi, khó tránh khỏi, em đừng nghĩ nhiều. Ta thấy con gái rất tốt, một nhà có nữ trăm nhà cầu, tương lai con lớn lên, không biết bao nhiêu người đạp phá cửa tới cầu ta đâu”.
Lâm Y bị chàng chọc cười, nói. “Chàng nghĩ cũng quá xa đi, chỉ sợ tới lúc đó chàng lại luyến tiếc”.
Trương Trọng Vi nhớ tới quang cảnh lúc Trương Bát nương lấy chồng, cũng nói. “Chẳng thể tránh khỏi được, thúc thúc gả Bát nương tử hai lần, để tâm còn hơn chọn con dâu”.
Lâm Y cẩn thận nhìn, thấy Trương Trọng Vi quả thật hoan hỉ mừng rỡ, hẳn đứa nhỏ này sẽ là bảo bối trong tay cha nó, trái tim nàng khẩn trương thế mới an ổn trở lại, mơ màng ngủ mất.
Dương thị tự mình bưng canh tới, phát hiện Lâm Y và Trương Trọng Vi đầu chạm vào đầu đang ngủ, đứa nhỏ nằm ở giữa. Bà không hiểu sao lại sinh hâm mộ, một chút cảm động, ngay cả Lưu Hà định đánh thức Trương Trọng Vi đều bị bà ngăn lại. Bà ngơ ngác nhìn một lúc, cuối cùng đóng cửa lại cho bọn họ, lui ra ngoài.
Lúc này tuy đã đêm khuya, nhưng bởi vì vừa thêm người, viện sau vẫn đèn đuốc sáng trưng, không ai nghỉ ngơi. Dương thị về phòng, chống tay tiếp tục ngẩn người. Lưu Vân thấy lạ, lặng lẽ hỏi Lưu Hà. “Đại phu nhân làm sao vậy? Vì Nhị thiếu phu nhân không sinh con trai nên mất hứng?”.
Lưu Hà nói. “Đây là thai đầu, sinh con gái có gì ngạc nhiên đâu, tôi nghĩ không phải”.
Lưu Vân nghe xong, vẫn thấy rất lạ, Lưu Hà cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Hai người làm sao hiểu được, Dương thị là đang nhớ tới bản thân khi tuổi trẻ, lúc bà vừa sinh Trương Tam lang, cùng Trương Đống hai vợ chồng như sống mỗi ngày trong mật ngọt. Là từ lúc nào, vợ chồng bọn họ trở nên tương kính như tân, thiếu đi sự thân thiết gần gũi ban đầu?
Đột nhiên, Tiểu Khấu tử tiến vào bẩm. “Đại thiếu gia đến”.
Lưu Hà đi vào thông báo, Dương thị tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng, xoa xoa hốc mắt, ra đại sảnh gặp Trương Bá Lâm, khách khí nói. “Hôm nay trong nhà bận rộn, khiến Đại lang cũng thức đêm theo, phòng bếp có trữ rượu, cháu đi uống mấy chén rồi nghỉ tạm đi”.
Trương Bá Lâm lại nói. “Điền thị cả ngày chưa ăn gì, xin bá mẫu mang ít cơm cho cô ấy ăn đi”.
Gian phòng thứ nhất ở đông sương vẫn khoá, làm sao Trương Bá Lâm biết Điền thị ở bên trong, còn biết cô ta chưa ăn cơm? Dương thị sửng sốt, đột nhiên nổi giận, hỏi. “Là nó đứng trong phòng nói ra cho cháu biết?”.
Trương Bá Lâm vội xua. “Không phải, là cháu nghe cách vách có tiếng khóc, liền đi ra hỏi, mới biết cô ấy chưa ăn cơm”.
Dương thị rất muốn quát một câu Điền thị không cần cậu quan tâm, nhưng Trương Bá Lâm đâu biết được Điền thị không tuân thủ phép tắc, trong lòng anh ta chỉ sợ vẫn coi Điền thị là em dâu như ngày xưa. Dương thị nghĩ rằng chuyện này nói ra đúng là mất mặt, không thể để Trương Bá Lâm biết được, vì thế đành cảm tạ anh ta nhắc nhở, gọi Lưu Vân đưa thức ăn đến phòng Điền thị.
Lưu Vân lĩnh mệnh, vào phòng bếp tuỳ tiện múc hai món thức ăn, bới một chén cơm bỏ vào khay, đưa đến phòng Điền thị. Lúc cô ta vào cửa, Điền thị không hề khóc, mà đang giơ một cây trâm đồng lên đèn soi, nghe tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu thấy là Lưu Hà, vội vàng bỏ vào khăn muốn giấu đi.
Lưu Vân đặt khay lên bàn, bước nhanh tới trước mặt Điền thị, đoạt lấy, bên trong là ba cây trâm đồng đúc y hệt nhau, cầm nặng trịch. Cô ta sờ sờ đầu mình, cắm một cây trâm ngọc lưu ly, liền cười nhìn Điền thị. “Đầu cô chỗ đâu mà cắm ba cây trăm, đưa tôi một cây đi”.
Điền thị hoang mang rối loạn đạt lại, nói. “Là đồ đồng thôi, cô đâu có để mắt”.
Lưu Vân thấy cô ta keo kiệt, mất hứng, nhăn mặt nói. “Mệt tôi hảo tâm đưa cơm tới cho cô, ngay cả cây trâm xấu xí cũng luyến tiếc”.
Điền thị chảy nước mắt, nói. “Cô có người nuôi sống, còn tôi chưa biết sẽ tới đâu, thứ giá trị duy nhất chỉ có ba cây trâm đồng này”. Nói xong rút cây trâm ngọc lưu ly trên đầu xuống đưa cho Lưu Vân, nói. “Đưa cái này cho cô mang, được không?”.
Lưu Vân có cả tráp trâm ngọc lưu ly, đâu có thèm trâm của cô ta, hừ lỗ mũi một tiếng, đứng ở cửa mắng. “Đại thiếu gia thương tiếc cô đói tới khóc, đặc biệt bảo tôi đến đưa cơm cho cô, nhưng mặt cô ban nãy nào có nửa giọt nước mắt, rõ ràng cô nghe thấy Đại thiếu gia đứng ngoài, cố tình giả bộ đáng thương câu dẫn Đại thiếu gia”.
Điền thị cẩn thận, sợ náo động lên bị Dương thị biết, đành phải nén giận, bưng khay đi ăn cơm. Lưu Vân thấy cô ta không nói lại, cảm thấy phiền chán, mới mắng vài câu. “Ăn đi, chỉ biết ăn, nhà chúng ta đều bị cô ăn sập”. Rồi khoá cửa rời đi.
Lưu Vân về đại sảnh, bẩm báo Dương thị tình hình Điền thị, nói. “Nô tỳ thấy cô ta tốt lắm, không hề giống đói bụng hai bữa, là Đại thiếu gia quá mức nóng lòng”.
Câu này mang hơi hướm ám chỉ, Dương thị trách cứ. “Đại thiếu gia hảo tâm thôi, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ”.
Lưu Vân ấm ức nói. “Lúc nô tỳ vào cửa, chẳng những cô ta không khóc mà còn nhàn hạ ngồi ngắm trâm cài tóc, bộ dạng có gì là đói hoảng đâu?”.
“Thật sao?!”. Dương thị ngồi thẳng dậy.
Lưu Vân liên tục gật đầu, miêu tả tình hình lúc đó. Dương thị nghe xong, tin bảy tám phần, nổi trận lôi đình, kết luận hoặc là Điền thị thật sự vì ăn cơm, cố ý khóc to tiếng khiến Trương Bá Lâm chú ý, hoặc cô ta có mục đích khác.
Dương thị nghiến chặt răng, hai bàn tay cũng nắm thành quyền, Lưu Hà nhìn bà căm tức, mới an ủi. “Đại phu nhân chớ lo lắng nhiều, Điền thị nhiều lắm chỉ mong được Đại thiếu gia thương hại, ăn ngon một chút, cô ta và Đại thiếu gia lúc trước danh phận là gì, hẳn không dám nghĩ ngu xuẩn, bằng không nước miếng thiên hạ đủ khiến cô ta chết đuối”.
Dương thị là vì Điền thị lúc trước có phốt mới tức giận như vậy, nghe Lưu Hà nói xong bà thở phào nhẹ nhõm, nói. “Là ta hồ đồ rồi, cô ta có ngu si tới đâu cũng sẽ không tự đẩy mình vào đường cùng… Ngay cả như vậy, giữ cô ta lại đúng là tai hoạ, mau thúc giục Thì đại quan nhân mau chóng tìm thương gia Thiểm Bắc kia, chấm dứt chuyện lễ hỏi, tiễn bước cô ta đi nơi khác”.
Lưu Hà tuân mệnh, ghi nhớ phân phó, ngày hôm sau sai gia đinh đến nhà họ Thì thúc giục, đoạn này không đề cập tới.
Qua một lúc, Dương thị tự mình đi ra an ủi chàng. “Tất cả phụ nữ đều phải qua cửa nàng, trước mắt tình huống rất tốt, không có vấn đề gì, con cứ đi uống rượu với Đại lang đi, chờ sinh xong ta sẽ phái người đi gọi”.
Uống rượu? Trương Trọng Vi làm gì còn tâm tình, chẳng những không chịu rời đi, ngược lại thừa dịp thím Dương canh gác không để ý, nhào đến bên cửa sổ, hô gào vào bên trong. “Nương tử, ráng chịu đựng!”.
Lâm Y đang đau đến mồ hôi mồ kê đầy đầu, nghe thấy lời này liền nở nụ cười. Các bà mụ lại cuống quít thất thố, ai nấy la lên. “Lấy lư hương chặn cửa sổ lại, phụ nữ sinh con sao lại có đàn ông chen vào”.
Lâm Y rất thích Trương Trọng Vi động viên mình, nhưng không dám đắc tội bà mụ, nhịn đau nói với Dương thị. “Mẫu thân, mẫu thân nói Đại ca kéo Trọng Vi ra ngoài đi”.
Dương thị cười. “Ta khuyên Nhị lang cũng không chịu nghe, đừng nói chi Đại lang, mặc kệ nó đi con”. Nói xong lại quay qua bà mụ. “Con trai ta lần đầu làm cha, khó tránh khỏi khẩn trương quá mức, các vị nhiều tha thứ, chờ đứa nhỏ ra đời, tất cả đều có thưởng”.
Lâm Y nghe xong, vừa cảm kích vừa cao hứng, nhưng chưa kịp cười hết ý, cơn co thắt tiếp theo đã tới, khiến nàng đau kinh hô thành tiếng.
Trương Trọng Vi đứng ngoài nghe được, tim như đao cắt, hận không thể chịu đau thay nàng. Trương Bá Lâm đi vào sân, khuyên chàng. “Tam nương thuận lợi mà, cậu gấp cái gì, theo anh đi uống rượu thôi”.
Trương Trọng Vi chỉ nhìn chằm chằm trong phòng sinh, không thèm nhìn ca ca, nói. “Lúc Tuấn Hải nhà anh sinh ra, sao không nghe ai nói anh đi uống rượu?”.
Trương Bá Lâm nhớ tới ngày ấy bản thân cũng sốt ruột đến giơ chân ngoài phòng sinh, liền nhịn không được phì cười, khuyên không nổi, đành theo chú em lo lắng vậy.
Lâm Y ở nông thôn làm lụng nhiều, thân thể mạnh khoẻ rắn chắc, lại nhiều lực, bởi vậy tuy là thai đầu nhưng vẫn sinh thuận lợi, từ lúc đau bụng đến lúc sinh chưa đầy canh giờ, đã nghe phòng sinh vang lên tiếng trẻ con khóc oe oe vang dội.
Nhiều tiếng la “Sinh rồi, sinh rồi!” kèm theo, Trương Trọng Vi khẩn trương quá độ, lúc này thả lỏng, cả người như mềm oặt, trượt xuống khỏi tường. May mắn Trương Bá Lâm đứng cạnh vội đỡ chàng lên, cười nói. “Chúc mừng Nhị đệ thăng chức làm cha”.
Trương Trọng Vi đứng thẳng thân mình, lau mồ hôi trên trán, cũng tay bắt mặt mừng. “Chúc mừng ca ca thăng cấp lên làm bá phụ”. Nói xong nhoẻn miệng cười, liền chạy vào phòng sinh, miệng liên tục kêu. “Nương tử, nương tử”.
Các bà mụ ngăn không được, đành thả chàng đi vào, cúi người xin tiền thưởng, Trương Trọng Vi chỉ tay ra ngoài, bảo bọn họ đi tìm Mai Tử. Chàng đi thẳng đến giường sinh, kêu lên. “Nương tử, em ổn chứ?”.
Lâm Y mệt cực, cười suy yếu, bảo chàng đi xem em bé trong lòng Dương thị.
Dương thị đưa đứa nhỏ cho chàng ôm, mặt hơi thất vọng, nói. “Là bé gái”.
Trương Trọng Vi sửng sốt, khó trách ban nãy khi chàng vào cửa, bà mụ chỉ lo đòi tiền thưởng, không thông báo là sinh trai hay gái, hẳn là sợ con gái chọc chàng mất hứng, mất tiền thưởng? Thai đầu con gái lẽ ra nên thất vọng, nhưng chàng nhìn bé con còn nhiều nếp nhăn trong lòng, chỉ cảm thấy tràn đầy vui mừng, miệng há ra cười đến không khép lại được.
Dương thị tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn an ủi Lâm Y. “Các con còn trẻ, sẽ sinh được con trai, cứ an tâm ở cữ”. Nói xong đứng dậy, nhường vị trí cho Trương Trọng Vi, bản thân ra ngoài lo liệu nước canh, tiền thưởng.
Trương Trọng Vi ôm con gái, ngồi xuống mép giường, cười. “Tốt thì tốt, chỉ là xấu chút”.
Đứa nhỏ mới sinh tất cả đều giống nhau, làm sao phân biệt được là đẹp hay xấu, Lâm Y buồn cười, nói. “Em còn tưởng chàng không thích”.
Trương Trọng Vi cẩn thận hôn cục cưng bé nhỏ, nói. “Bậy bạ, con gái thân sinh của ta, sao lại không thích”.
Lâm Y hướng ra ngoài bĩu môi, nói. “Mẫu thân cũng là người thấu tình đạt lý còn chẳng giấu được thất vọng”.
Trương Trọng Vi an ủi nàng. “Bà nội mong đích tôn sốt ruột thôi, khó tránh khỏi, em đừng nghĩ nhiều. Ta thấy con gái rất tốt, một nhà có nữ trăm nhà cầu, tương lai con lớn lên, không biết bao nhiêu người đạp phá cửa tới cầu ta đâu”.
Lâm Y bị chàng chọc cười, nói. “Chàng nghĩ cũng quá xa đi, chỉ sợ tới lúc đó chàng lại luyến tiếc”.
Trương Trọng Vi nhớ tới quang cảnh lúc Trương Bát nương lấy chồng, cũng nói. “Chẳng thể tránh khỏi được, thúc thúc gả Bát nương tử hai lần, để tâm còn hơn chọn con dâu”.
Lâm Y cẩn thận nhìn, thấy Trương Trọng Vi quả thật hoan hỉ mừng rỡ, hẳn đứa nhỏ này sẽ là bảo bối trong tay cha nó, trái tim nàng khẩn trương thế mới an ổn trở lại, mơ màng ngủ mất.
Dương thị tự mình bưng canh tới, phát hiện Lâm Y và Trương Trọng Vi đầu chạm vào đầu đang ngủ, đứa nhỏ nằm ở giữa. Bà không hiểu sao lại sinh hâm mộ, một chút cảm động, ngay cả Lưu Hà định đánh thức Trương Trọng Vi đều bị bà ngăn lại. Bà ngơ ngác nhìn một lúc, cuối cùng đóng cửa lại cho bọn họ, lui ra ngoài.
Lúc này tuy đã đêm khuya, nhưng bởi vì vừa thêm người, viện sau vẫn đèn đuốc sáng trưng, không ai nghỉ ngơi. Dương thị về phòng, chống tay tiếp tục ngẩn người. Lưu Vân thấy lạ, lặng lẽ hỏi Lưu Hà. “Đại phu nhân làm sao vậy? Vì Nhị thiếu phu nhân không sinh con trai nên mất hứng?”.
Lưu Hà nói. “Đây là thai đầu, sinh con gái có gì ngạc nhiên đâu, tôi nghĩ không phải”.
Lưu Vân nghe xong, vẫn thấy rất lạ, Lưu Hà cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Hai người làm sao hiểu được, Dương thị là đang nhớ tới bản thân khi tuổi trẻ, lúc bà vừa sinh Trương Tam lang, cùng Trương Đống hai vợ chồng như sống mỗi ngày trong mật ngọt. Là từ lúc nào, vợ chồng bọn họ trở nên tương kính như tân, thiếu đi sự thân thiết gần gũi ban đầu?
Đột nhiên, Tiểu Khấu tử tiến vào bẩm. “Đại thiếu gia đến”.
Lưu Hà đi vào thông báo, Dương thị tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng, xoa xoa hốc mắt, ra đại sảnh gặp Trương Bá Lâm, khách khí nói. “Hôm nay trong nhà bận rộn, khiến Đại lang cũng thức đêm theo, phòng bếp có trữ rượu, cháu đi uống mấy chén rồi nghỉ tạm đi”.
Trương Bá Lâm lại nói. “Điền thị cả ngày chưa ăn gì, xin bá mẫu mang ít cơm cho cô ấy ăn đi”.
Gian phòng thứ nhất ở đông sương vẫn khoá, làm sao Trương Bá Lâm biết Điền thị ở bên trong, còn biết cô ta chưa ăn cơm? Dương thị sửng sốt, đột nhiên nổi giận, hỏi. “Là nó đứng trong phòng nói ra cho cháu biết?”.
Trương Bá Lâm vội xua. “Không phải, là cháu nghe cách vách có tiếng khóc, liền đi ra hỏi, mới biết cô ấy chưa ăn cơm”.
Dương thị rất muốn quát một câu Điền thị không cần cậu quan tâm, nhưng Trương Bá Lâm đâu biết được Điền thị không tuân thủ phép tắc, trong lòng anh ta chỉ sợ vẫn coi Điền thị là em dâu như ngày xưa. Dương thị nghĩ rằng chuyện này nói ra đúng là mất mặt, không thể để Trương Bá Lâm biết được, vì thế đành cảm tạ anh ta nhắc nhở, gọi Lưu Vân đưa thức ăn đến phòng Điền thị.
Lưu Vân lĩnh mệnh, vào phòng bếp tuỳ tiện múc hai món thức ăn, bới một chén cơm bỏ vào khay, đưa đến phòng Điền thị. Lúc cô ta vào cửa, Điền thị không hề khóc, mà đang giơ một cây trâm đồng lên đèn soi, nghe tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu thấy là Lưu Hà, vội vàng bỏ vào khăn muốn giấu đi.
Lưu Vân đặt khay lên bàn, bước nhanh tới trước mặt Điền thị, đoạt lấy, bên trong là ba cây trâm đồng đúc y hệt nhau, cầm nặng trịch. Cô ta sờ sờ đầu mình, cắm một cây trâm ngọc lưu ly, liền cười nhìn Điền thị. “Đầu cô chỗ đâu mà cắm ba cây trăm, đưa tôi một cây đi”.
Điền thị hoang mang rối loạn đạt lại, nói. “Là đồ đồng thôi, cô đâu có để mắt”.
Lưu Vân thấy cô ta keo kiệt, mất hứng, nhăn mặt nói. “Mệt tôi hảo tâm đưa cơm tới cho cô, ngay cả cây trâm xấu xí cũng luyến tiếc”.
Điền thị chảy nước mắt, nói. “Cô có người nuôi sống, còn tôi chưa biết sẽ tới đâu, thứ giá trị duy nhất chỉ có ba cây trâm đồng này”. Nói xong rút cây trâm ngọc lưu ly trên đầu xuống đưa cho Lưu Vân, nói. “Đưa cái này cho cô mang, được không?”.
Lưu Vân có cả tráp trâm ngọc lưu ly, đâu có thèm trâm của cô ta, hừ lỗ mũi một tiếng, đứng ở cửa mắng. “Đại thiếu gia thương tiếc cô đói tới khóc, đặc biệt bảo tôi đến đưa cơm cho cô, nhưng mặt cô ban nãy nào có nửa giọt nước mắt, rõ ràng cô nghe thấy Đại thiếu gia đứng ngoài, cố tình giả bộ đáng thương câu dẫn Đại thiếu gia”.
Điền thị cẩn thận, sợ náo động lên bị Dương thị biết, đành phải nén giận, bưng khay đi ăn cơm. Lưu Vân thấy cô ta không nói lại, cảm thấy phiền chán, mới mắng vài câu. “Ăn đi, chỉ biết ăn, nhà chúng ta đều bị cô ăn sập”. Rồi khoá cửa rời đi.
Lưu Vân về đại sảnh, bẩm báo Dương thị tình hình Điền thị, nói. “Nô tỳ thấy cô ta tốt lắm, không hề giống đói bụng hai bữa, là Đại thiếu gia quá mức nóng lòng”.
Câu này mang hơi hướm ám chỉ, Dương thị trách cứ. “Đại thiếu gia hảo tâm thôi, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ”.
Lưu Vân ấm ức nói. “Lúc nô tỳ vào cửa, chẳng những cô ta không khóc mà còn nhàn hạ ngồi ngắm trâm cài tóc, bộ dạng có gì là đói hoảng đâu?”.
“Thật sao?!”. Dương thị ngồi thẳng dậy.
Lưu Vân liên tục gật đầu, miêu tả tình hình lúc đó. Dương thị nghe xong, tin bảy tám phần, nổi trận lôi đình, kết luận hoặc là Điền thị thật sự vì ăn cơm, cố ý khóc to tiếng khiến Trương Bá Lâm chú ý, hoặc cô ta có mục đích khác.
Dương thị nghiến chặt răng, hai bàn tay cũng nắm thành quyền, Lưu Hà nhìn bà căm tức, mới an ủi. “Đại phu nhân chớ lo lắng nhiều, Điền thị nhiều lắm chỉ mong được Đại thiếu gia thương hại, ăn ngon một chút, cô ta và Đại thiếu gia lúc trước danh phận là gì, hẳn không dám nghĩ ngu xuẩn, bằng không nước miếng thiên hạ đủ khiến cô ta chết đuối”.
Dương thị là vì Điền thị lúc trước có phốt mới tức giận như vậy, nghe Lưu Hà nói xong bà thở phào nhẹ nhõm, nói. “Là ta hồ đồ rồi, cô ta có ngu si tới đâu cũng sẽ không tự đẩy mình vào đường cùng… Ngay cả như vậy, giữ cô ta lại đúng là tai hoạ, mau thúc giục Thì đại quan nhân mau chóng tìm thương gia Thiểm Bắc kia, chấm dứt chuyện lễ hỏi, tiễn bước cô ta đi nơi khác”.
Lưu Hà tuân mệnh, ghi nhớ phân phó, ngày hôm sau sai gia đinh đến nhà họ Thì thúc giục, đoạn này không đề cập tới.
/268
|