Lâm Y không nhúc nhích, nói. “Em dâu có việc gì thì nói đi, thân mình tôi không thoải mái, muốn đi vào nghỉ tạm”.
Điền thị bất đắc dĩ, đành phải lí nhí hỏi. “Không biết tiểu nha hoàn Quế Hoa của ta lúc trước đi đâu rồi?”.
Lâm Y liếc qua cô ta, nói. “Bán đi, em dâu muốn biết chi tiết cứ đi hỏi mẫu thân”.
Điền thị vừa nghe Dương thị liền sợ tới phát run, làm sao dám nhắc lại, vội vàng ngậm miệng. Lâm Y đứng dậy, vịn cánh tay thím Dương đi vào trong, không ngờ Điền thị sụp quỳ xuống chân nàng, khẩn thiết cầu xin. “Nhị tẩu cứu em, ở trong này em làm nhiều người ngứa mắt, không bằng tìm nơi khác cho em đi”.
Lâm Y làm bộ nghe không hiểu. “Mặc kệ cô muốn đi đâu, cứ đi nói với mẫu thân, tôi không quản được”. Nói xong nhấc chân đi.
Điền thị muốn đuổi theo, lại bị thím Dương cản lại, lùi ra sau mấy bước, đứng ở đó một lúc rồi nước mắt lưng tròng đi về.
Lâm Y qua chuyện Quế Hoa mật báo đã hiểu được Điền thị một lòng một dạ muốn tái giá, ban nãy nàng cự tuyệt Điền thị, nhưng buổi chiều lại thương lượng với Trương Trọng Vi, muốn thoả mãn ý nguyện của Điền thị, gả cô ta ra ngoài.
Trương Trọng Vi không rõ vì sao Lâm Y lại nhiệt tâm như vậy, nói. “Rốt cuộc cô ta cũng đâu phải em dâu ruột thịt gì, đã cách một tầng, em để ý làm chi, cứ đưa cho mẫu thân lo liệu”.
Lâm Y nói. “Lúc trước cô ta câu dẫn Thì Côn, sau này chưa biết sẽ câu dẫn ai đâu, giữ cô ta ở nhà chung quy không an ổn được, còn không bằng gả ra ngoài, mọi người đều được thanh tĩnh”.
Đại Tống phụ nữ tái giá là bình thường, bởi vậy Trương Trọng Vi không phản bác, tuỳ theo ý Lâm Y.
Ngày tiếp theo, Lâm Y thực sự đến trước mặt Dương thị, nói chuyện cho Điền thị tái giá. Dương thị nghe ban đầu có chút không vui, lo lắng Điền thị đi rồi, Tam lang dưới mồ không ai làm bạn, nhưng đợi nghe đến Lâm Y đề cập tâm tư Điền thị không chịu nằm yên, chỉ sợ không thủ được nữa, bà liền do dự, nói. “Ta cũng không phải không nghĩ tới gả nó đi, nhưng đồ cưới ai ra?”.
Lâm Y nói. “Cô ta là goá phụ, lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, có thể gả đến nhà cao cửa rộng nào? Nhiều lắm gả cho dân chúng bình thường thôi. Chúng ta coi như tích phúc, tuỳ tiện cho cô ta vài món đồ nồi niêu chén bát, liền coi như xong”.
Dương thị trong lòng không muốn nhưng suy nghĩ lại muốn, cuối cùng đồng ý, nói. “Tâm tư động đậy rồi, để lại cũng vô dụng, còn không biết nay mai sẽ nháo ra thứ gièm pha gì, không bằng sớm đẩy ra ngoài”.
Lâm Y gật đầu. “Đúng là ý này, mẫu thân cũng hiểu mà”.
Dương thị nói. “Con là Nhị tẩu của nó, chuyện này để cho con đi nói với nó nhé”.
Lâm Y vâng lời, lĩnh mệnh đến đông sương phòng nói cho Điền thị, Dương thị cho phép cô ta tái giá. Điền thị mừng rỡ như điên, nắm tay Lâm Y kêu ân nhân. Lâm Y thấy cô ta thật muốn tái giá, không phải vì quấn quýt si mê Thì Côn, nỗi hận cô ta cũng giảm đi, ôn hoà nói. “Cô muốn gả cho người như thế nào cứ nói cho ta biết, ngày mai mời bà mối đến, lúc đó không thiếu được phải chuẩn bị mấy rương đưa gả cho cô”.
Điền thị thập phần cảm kích, đứng dậy hành lễ, nói. “Em không dám si tâm vọng tưởng, chỉ cần ngang bằng với nhà họ Trương là được”.
Lời vừa thốt ra, Lâm Y nghẹn, thím Dương phì cười.
Điền thị thấy bọn họ như vậy, vội giải thích. “Cũng không phải em ham phú quý, mà là nghèo đến sợ hãi rồi, không muốn tái giá vào nhà nghèo khó, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa”.
Thím Dương nhịn không được cười nhạo. “Tam thiếu phu nhân, không phải tôi nói gì cô, nhìn nhà mẹ đẻ cô còn không bằng người hầu như tôi, làm sao trèo cao tới nhà phú quý, cô cũng không ngẫm lại xem cô lấy thân phận gì gả vào nhà họ Trương”.
Lâm Y định trách thím Dương không phân biệt tôn ti, Điền thị đã cãi lại. “Tôi đương nhiên biết thân phận mình là gì, lại chưa từng vọng tưởng vị trí vợ cả, chẳng lẽ làm thiếp cũng không được?”.
Lâm Y không có cách nào lý giải suy nghĩ của cô ta, nói. “Đại Tống còn nhiều gia đình một vợ một chồng, vì sao cô phải cương quyết làm thiếp? Chúng tôi cũng không phải không chuẩn bị đồ cưới cho cô”.
Điền thị nức nở. “Nhị tẩu, chị là người chưa sống khổ ngày nào thì không hiểu đâu, suốt ngày ăn cháo loãng, dưa muối cũng chưa có nữa, chỉ có rau dại luộc”.
Lâm Y nhớ tới bản thân những ngày ở nông thôn, cười lạnh. “Tôi không hề xuất thân phú quý, thậm chí còn chưa bằng cô nữa, nhưng người ta không tự lập được sao có thể sống sung sướng, cô cũng không phải không có chỗ dựa”.
Điền thị không có tài năng, cũng không biết nửa chữ bẻ đôi, làm sao nghe hiểu, chỉ nói. “Nhị tẩu nếu thiệt tình giúp em, liền hỏi thăm bà mối dùm em, nếu không có nhà nào chấp nhận nạp em làm thiếp, em sẽ chết tâm, vào am ni cô ở”.
Lâm Y không hiểu, Điền thị nhát gan sợ phiền phức đã nhiều năm, khó khăn kiên cường được một lần, thế nhưng liều chết phải đi làm thiếp, thật là khiến người ta không biết đường nào mà lần. Nhưng đã là ý kiến của đương sự, nàng hết cách thôi, đành phải bẩm báo nguyên trạng cho Dương thị, mong bà ra quyết định.
Dương thị nghe xong, không hề để ý, nói. “Nó tái giá xong không còn quan hệ với nhà họ Trương nữa, ta mặc kệ nó làm thê hay làm thiếp, chỉ cần đi càng xa càng tốt là được”.
Nếu Dương thị không sao, Lâm Y liền chiếu theo ý Điền thị, mời bà mối tới hỏi. Bà mối này chính là người đã làm môi quan cho Thì Côn và Thanh Miêu, nghe qua ý Lâm Y xong, khó hiểu. “Tuy Điền phu nhân là quả phụ, nhưng quý phủ ngay cả nha hoàn còn gả cao như vậy, vì sao không tìm cho Điền phu nhân một nhà một vợ một chồng?”.
Ngay cả bà mối cũng suy nghĩ như vậy, thật không hiểu Điền thị nghĩ như thế nào. Lâm Y nói. “Cô ta hưởng phúc mãi quen rồi, không chịu đến nhà nghèo chịu khổ, nhà nào giàu có chịu cưới cô ta làm vợ cả thì tốt nhất”.
Bà mối rụt cổ, nói. “Lâm phu nhân, phu nhân đừng oán tiểu nhân nói chuyện dở, Điền phu nhân có mệnh khắc phu, người hơi có của cải chút ai chịu cưới?”.
Lâm Y nói. “Cô ta rốt cuộc vẫn là em dâu tri huyện”.
Bà mối cười. “Mặc kệ nhà ai, quả phụ tái giá từ nay về sau liền hết liên can đến nhà chồng trước, chẳng lẽ còn có người mượn cớ đó lôi kéo quan hệ với nhà tri huyện lão gia, không ai da mặt dày như vậy cả”.
Sở dĩ lúc trước Lâm Y hận Dương thị là vì cô ta câu dẫn Thì Côn, nay thấy cô ta muốn tái giá, liền mềm lòng, muốn mưu hoa cho cô ta một hôn sự tốt đẹp, mới hỏi bà mối. “Có nhà nào không phải đại phú đại quý nhưng áo cơm không lo muốn cưới vợ cả không? Làm vợ kế cũng không sao”.
Bà mối cười. “Đúng là nhà tri huyện lão gia vận khí tốt, thật có một hộ như vậy, ngụ ở phía đông kinh thành, họ Tiếu, con trai thứ ba chưa vợ, nhỏ hơn Điền phu nhân hai tuổi”.
Lâm Y cẩn thận hỏi thăm dân cư trong nhà, địa chỉ gia đình, nhận ra là con trai Tiếu tẩu tử, cười nói. “Thật ra là người quen, làm phiền bà mối đi hỏi thăm một chuyến”.
Bà mối đương nhiên đồng ý, lĩnh bao tiền thưởng, đi hướng đông kinh thành, hôm đó lập tức báo tin lại ngay, xưng rằng nhà họ Tiếu biết Điền thị là em dâu Lâm Y, nghĩ rằng phẩm hạnh tốt, cho dù là quả phụ vẫn nguyện ý cưới cô ta.
Lâm Y nghe nhà họ Tiếu tưởng như thế, có cảm giác đang lừa gạt bọn họ, hơi ngượng nhưng vẫn mời Điền thị đến, chúc mừng cô ta. Điền thị mang theo xấu hổ, hỏi gia cảnh nhà họ Tiếu. Lâm Y nói. “Nhà họ Tiếu có quen biết với nhà chúng ta, thường làm công cho vợ chồng chúng tôi…”.
Điền thị vừa nghe xong câu này, lập tức ngắt lời nàng. “Nhị tẩu, hiện tại em là em dâu tri huyện, đảo mắt đã thành công nhân cho nhà tri huyện? Em không muốn”.
Lâm Y buồn cười hỏi. “Ăn cơm bằng chính sức lao động của mình, làm công thì đã sao?”.
Trong mắt Điền thị thì sao rất lớn ấy chứ, cô ta nhìn hai bàn tay trắng noãn của mình, chẳng lẽ từ đây về sau phải lao động chân tay hay sao? Cô ta khẳng định Lâm Y vẫn đang hận cô ta, bởi vậy mới không chọn cho cô ta người trong sạch nào, nước mắt đổ như mưa.
Lâm Y thấy Điền thị khóc, hoảng hốt không thể nhận ra nổi, Điền thị ngày xưa từng nhận canh vườn rau cho nàng ở quê nhà nay đã biến mất đi đâu rồi? Là nàng vẫn không hiểu rõ được cô ta hay ba năm tịch mịch đã mài mòn hết lòng kiên cường tự lập của cô ta mất rồi? Hay ba năm ở nông thông là ba năm tác uy tác phúc, bây giờ vào thành muốn mưu cầu cuộc sống quyền uy? Nhưng làm thiếp cho người ta thì quyền uy chỗ nào đây, cô ta sống bên Dương thị nhiều năm, cũng nên nhìn thấu mới phải.
Lâm Y không thể thấm nổi tâm tư của Điền thị, đành nói với bà mối. “Có nhà nào muốn nạp thiếp không?”.
Bà mối liếc mắt qua Điền thị, cười nói. “Nhiều mà”. Nói xong, báo tên những nhà có ý định nạp thiếp từ xa tới gần.
Lâm Y thở dài. “Chọn cho cô ta nhà nào vợ cả hiền lành chút”. Nói xong quay sang Điền thị. “Làm thiếp khổ thế nào, cô nhất định hiểu được”.
Điền thị lại nói. “Em sẽ cẩn thận hầu hạ, nhất định có kết cục tốt, Nhị tẩu nhìn Lưu Hà thì biết”.
Lưu Hà có kết cục tốt? Lâm Y chịu thua rồi, kêu bà mối vào phòng Điền thị tự bàn luận với nhau đi, tuỳ ý cô ta muốn làm thiếp cho ai thì làm.
Điền thị dẫn bà mối về phòng, hỏi han một phen, chọn một thương nhân đến Đông Kinh buôn bán, nay sắp quay về quê cũ Thiểm Bắc. Bà mối nhìn gương mặt cô ta tràn đầy khát khao, khó hiểu, hỏi cô ta vì sao không làm vợ cả, nhất định phải làm thiếp. Điền thị nói. “Ai không muốn làm vợ cả chứ, nhưng cũng phải có người chịu cưới ta”.
Bà mối nhận ra, Điền thị sống quen cuộc sống an nhàn sung sướng ở nhà họ Trương, không muốn động tay làm việc, bởi vậy chọn lựa hôn phu chỉ chọn nhà giàu có. Ý nguyện của cô ta vẫn muốn làm vợ cả hơn, chỉ là bất hạnh không có ai phú quý chấp nhận cưới, mới cam lòng giáng xuống làm thiếp.
Trong mắt bà mối, chỉ có gia đình quá nghèo khổ mới dứt ruột đưa con đi làm thiếp, hoặc cha mẹ ác tâm bán đi kiếm tiền cũng có. Mà Điền thị có nhà chồng nguyện ý đưa gả, mà vẫn đắm mình trong ảo tưởng, thật sự khiến bà mối khinh thường cô ta, báo tên thương nhân kia xong, bỏ đến tìm Lâm Y thương nghị.
Điền thị bị Dương thị ghét bỏ mãi, trước giờ vẫn bị người ta kì thị, không thèm để ý thái độ bà mối, tuỳ ý bà ta đi.
Lâm Y nghe bà mối hồi bẩm, không nói gì thêm, lập tức dẫn đi gặp Dương thị, Dương thị nay ước gì Điền thị mau cút, nhắm mắt làm ngơ, chỉ đốc thúc Lâm Y nhanh chóng làm việc.
Lâm Y thở dài, coi như trọn nhân nghĩa, chuẩn bị cho Điền thị một rương nhỏ, hai bộ xiêm y, mấy cây trâm lưu ly, chọn buổi hoàng hôn mướn cỗ kiệu nhỏ đưa cô ta đi rồi.
Điền thị tái giá, Dương thị cảm thấy thua thiệt con trai Tam lang của bà, bởi vậy có ý định bái Phật, thừa dịp ngày đẹp trời sáng sủa, vào miếu thắp hương. Lâm Y liên tiếp mời mấy người môi giới nhưng vẫn chưa chọn được nha hoàn hài lòng, không khỏi phiền muộn.
Trương Trọng Vi biết được, đề nghị với nàng. “Sao em không đến nhà Đại tẩu thăm cháu, giải bớt sầu?”.
Điền thị bất đắc dĩ, đành phải lí nhí hỏi. “Không biết tiểu nha hoàn Quế Hoa của ta lúc trước đi đâu rồi?”.
Lâm Y liếc qua cô ta, nói. “Bán đi, em dâu muốn biết chi tiết cứ đi hỏi mẫu thân”.
Điền thị vừa nghe Dương thị liền sợ tới phát run, làm sao dám nhắc lại, vội vàng ngậm miệng. Lâm Y đứng dậy, vịn cánh tay thím Dương đi vào trong, không ngờ Điền thị sụp quỳ xuống chân nàng, khẩn thiết cầu xin. “Nhị tẩu cứu em, ở trong này em làm nhiều người ngứa mắt, không bằng tìm nơi khác cho em đi”.
Lâm Y làm bộ nghe không hiểu. “Mặc kệ cô muốn đi đâu, cứ đi nói với mẫu thân, tôi không quản được”. Nói xong nhấc chân đi.
Điền thị muốn đuổi theo, lại bị thím Dương cản lại, lùi ra sau mấy bước, đứng ở đó một lúc rồi nước mắt lưng tròng đi về.
Lâm Y qua chuyện Quế Hoa mật báo đã hiểu được Điền thị một lòng một dạ muốn tái giá, ban nãy nàng cự tuyệt Điền thị, nhưng buổi chiều lại thương lượng với Trương Trọng Vi, muốn thoả mãn ý nguyện của Điền thị, gả cô ta ra ngoài.
Trương Trọng Vi không rõ vì sao Lâm Y lại nhiệt tâm như vậy, nói. “Rốt cuộc cô ta cũng đâu phải em dâu ruột thịt gì, đã cách một tầng, em để ý làm chi, cứ đưa cho mẫu thân lo liệu”.
Lâm Y nói. “Lúc trước cô ta câu dẫn Thì Côn, sau này chưa biết sẽ câu dẫn ai đâu, giữ cô ta ở nhà chung quy không an ổn được, còn không bằng gả ra ngoài, mọi người đều được thanh tĩnh”.
Đại Tống phụ nữ tái giá là bình thường, bởi vậy Trương Trọng Vi không phản bác, tuỳ theo ý Lâm Y.
Ngày tiếp theo, Lâm Y thực sự đến trước mặt Dương thị, nói chuyện cho Điền thị tái giá. Dương thị nghe ban đầu có chút không vui, lo lắng Điền thị đi rồi, Tam lang dưới mồ không ai làm bạn, nhưng đợi nghe đến Lâm Y đề cập tâm tư Điền thị không chịu nằm yên, chỉ sợ không thủ được nữa, bà liền do dự, nói. “Ta cũng không phải không nghĩ tới gả nó đi, nhưng đồ cưới ai ra?”.
Lâm Y nói. “Cô ta là goá phụ, lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, có thể gả đến nhà cao cửa rộng nào? Nhiều lắm gả cho dân chúng bình thường thôi. Chúng ta coi như tích phúc, tuỳ tiện cho cô ta vài món đồ nồi niêu chén bát, liền coi như xong”.
Dương thị trong lòng không muốn nhưng suy nghĩ lại muốn, cuối cùng đồng ý, nói. “Tâm tư động đậy rồi, để lại cũng vô dụng, còn không biết nay mai sẽ nháo ra thứ gièm pha gì, không bằng sớm đẩy ra ngoài”.
Lâm Y gật đầu. “Đúng là ý này, mẫu thân cũng hiểu mà”.
Dương thị nói. “Con là Nhị tẩu của nó, chuyện này để cho con đi nói với nó nhé”.
Lâm Y vâng lời, lĩnh mệnh đến đông sương phòng nói cho Điền thị, Dương thị cho phép cô ta tái giá. Điền thị mừng rỡ như điên, nắm tay Lâm Y kêu ân nhân. Lâm Y thấy cô ta thật muốn tái giá, không phải vì quấn quýt si mê Thì Côn, nỗi hận cô ta cũng giảm đi, ôn hoà nói. “Cô muốn gả cho người như thế nào cứ nói cho ta biết, ngày mai mời bà mối đến, lúc đó không thiếu được phải chuẩn bị mấy rương đưa gả cho cô”.
Điền thị thập phần cảm kích, đứng dậy hành lễ, nói. “Em không dám si tâm vọng tưởng, chỉ cần ngang bằng với nhà họ Trương là được”.
Lời vừa thốt ra, Lâm Y nghẹn, thím Dương phì cười.
Điền thị thấy bọn họ như vậy, vội giải thích. “Cũng không phải em ham phú quý, mà là nghèo đến sợ hãi rồi, không muốn tái giá vào nhà nghèo khó, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa”.
Thím Dương nhịn không được cười nhạo. “Tam thiếu phu nhân, không phải tôi nói gì cô, nhìn nhà mẹ đẻ cô còn không bằng người hầu như tôi, làm sao trèo cao tới nhà phú quý, cô cũng không ngẫm lại xem cô lấy thân phận gì gả vào nhà họ Trương”.
Lâm Y định trách thím Dương không phân biệt tôn ti, Điền thị đã cãi lại. “Tôi đương nhiên biết thân phận mình là gì, lại chưa từng vọng tưởng vị trí vợ cả, chẳng lẽ làm thiếp cũng không được?”.
Lâm Y không có cách nào lý giải suy nghĩ của cô ta, nói. “Đại Tống còn nhiều gia đình một vợ một chồng, vì sao cô phải cương quyết làm thiếp? Chúng tôi cũng không phải không chuẩn bị đồ cưới cho cô”.
Điền thị nức nở. “Nhị tẩu, chị là người chưa sống khổ ngày nào thì không hiểu đâu, suốt ngày ăn cháo loãng, dưa muối cũng chưa có nữa, chỉ có rau dại luộc”.
Lâm Y nhớ tới bản thân những ngày ở nông thôn, cười lạnh. “Tôi không hề xuất thân phú quý, thậm chí còn chưa bằng cô nữa, nhưng người ta không tự lập được sao có thể sống sung sướng, cô cũng không phải không có chỗ dựa”.
Điền thị không có tài năng, cũng không biết nửa chữ bẻ đôi, làm sao nghe hiểu, chỉ nói. “Nhị tẩu nếu thiệt tình giúp em, liền hỏi thăm bà mối dùm em, nếu không có nhà nào chấp nhận nạp em làm thiếp, em sẽ chết tâm, vào am ni cô ở”.
Lâm Y không hiểu, Điền thị nhát gan sợ phiền phức đã nhiều năm, khó khăn kiên cường được một lần, thế nhưng liều chết phải đi làm thiếp, thật là khiến người ta không biết đường nào mà lần. Nhưng đã là ý kiến của đương sự, nàng hết cách thôi, đành phải bẩm báo nguyên trạng cho Dương thị, mong bà ra quyết định.
Dương thị nghe xong, không hề để ý, nói. “Nó tái giá xong không còn quan hệ với nhà họ Trương nữa, ta mặc kệ nó làm thê hay làm thiếp, chỉ cần đi càng xa càng tốt là được”.
Nếu Dương thị không sao, Lâm Y liền chiếu theo ý Điền thị, mời bà mối tới hỏi. Bà mối này chính là người đã làm môi quan cho Thì Côn và Thanh Miêu, nghe qua ý Lâm Y xong, khó hiểu. “Tuy Điền phu nhân là quả phụ, nhưng quý phủ ngay cả nha hoàn còn gả cao như vậy, vì sao không tìm cho Điền phu nhân một nhà một vợ một chồng?”.
Ngay cả bà mối cũng suy nghĩ như vậy, thật không hiểu Điền thị nghĩ như thế nào. Lâm Y nói. “Cô ta hưởng phúc mãi quen rồi, không chịu đến nhà nghèo chịu khổ, nhà nào giàu có chịu cưới cô ta làm vợ cả thì tốt nhất”.
Bà mối rụt cổ, nói. “Lâm phu nhân, phu nhân đừng oán tiểu nhân nói chuyện dở, Điền phu nhân có mệnh khắc phu, người hơi có của cải chút ai chịu cưới?”.
Lâm Y nói. “Cô ta rốt cuộc vẫn là em dâu tri huyện”.
Bà mối cười. “Mặc kệ nhà ai, quả phụ tái giá từ nay về sau liền hết liên can đến nhà chồng trước, chẳng lẽ còn có người mượn cớ đó lôi kéo quan hệ với nhà tri huyện lão gia, không ai da mặt dày như vậy cả”.
Sở dĩ lúc trước Lâm Y hận Dương thị là vì cô ta câu dẫn Thì Côn, nay thấy cô ta muốn tái giá, liền mềm lòng, muốn mưu hoa cho cô ta một hôn sự tốt đẹp, mới hỏi bà mối. “Có nhà nào không phải đại phú đại quý nhưng áo cơm không lo muốn cưới vợ cả không? Làm vợ kế cũng không sao”.
Bà mối cười. “Đúng là nhà tri huyện lão gia vận khí tốt, thật có một hộ như vậy, ngụ ở phía đông kinh thành, họ Tiếu, con trai thứ ba chưa vợ, nhỏ hơn Điền phu nhân hai tuổi”.
Lâm Y cẩn thận hỏi thăm dân cư trong nhà, địa chỉ gia đình, nhận ra là con trai Tiếu tẩu tử, cười nói. “Thật ra là người quen, làm phiền bà mối đi hỏi thăm một chuyến”.
Bà mối đương nhiên đồng ý, lĩnh bao tiền thưởng, đi hướng đông kinh thành, hôm đó lập tức báo tin lại ngay, xưng rằng nhà họ Tiếu biết Điền thị là em dâu Lâm Y, nghĩ rằng phẩm hạnh tốt, cho dù là quả phụ vẫn nguyện ý cưới cô ta.
Lâm Y nghe nhà họ Tiếu tưởng như thế, có cảm giác đang lừa gạt bọn họ, hơi ngượng nhưng vẫn mời Điền thị đến, chúc mừng cô ta. Điền thị mang theo xấu hổ, hỏi gia cảnh nhà họ Tiếu. Lâm Y nói. “Nhà họ Tiếu có quen biết với nhà chúng ta, thường làm công cho vợ chồng chúng tôi…”.
Điền thị vừa nghe xong câu này, lập tức ngắt lời nàng. “Nhị tẩu, hiện tại em là em dâu tri huyện, đảo mắt đã thành công nhân cho nhà tri huyện? Em không muốn”.
Lâm Y buồn cười hỏi. “Ăn cơm bằng chính sức lao động của mình, làm công thì đã sao?”.
Trong mắt Điền thị thì sao rất lớn ấy chứ, cô ta nhìn hai bàn tay trắng noãn của mình, chẳng lẽ từ đây về sau phải lao động chân tay hay sao? Cô ta khẳng định Lâm Y vẫn đang hận cô ta, bởi vậy mới không chọn cho cô ta người trong sạch nào, nước mắt đổ như mưa.
Lâm Y thấy Điền thị khóc, hoảng hốt không thể nhận ra nổi, Điền thị ngày xưa từng nhận canh vườn rau cho nàng ở quê nhà nay đã biến mất đi đâu rồi? Là nàng vẫn không hiểu rõ được cô ta hay ba năm tịch mịch đã mài mòn hết lòng kiên cường tự lập của cô ta mất rồi? Hay ba năm ở nông thông là ba năm tác uy tác phúc, bây giờ vào thành muốn mưu cầu cuộc sống quyền uy? Nhưng làm thiếp cho người ta thì quyền uy chỗ nào đây, cô ta sống bên Dương thị nhiều năm, cũng nên nhìn thấu mới phải.
Lâm Y không thể thấm nổi tâm tư của Điền thị, đành nói với bà mối. “Có nhà nào muốn nạp thiếp không?”.
Bà mối liếc mắt qua Điền thị, cười nói. “Nhiều mà”. Nói xong, báo tên những nhà có ý định nạp thiếp từ xa tới gần.
Lâm Y thở dài. “Chọn cho cô ta nhà nào vợ cả hiền lành chút”. Nói xong quay sang Điền thị. “Làm thiếp khổ thế nào, cô nhất định hiểu được”.
Điền thị lại nói. “Em sẽ cẩn thận hầu hạ, nhất định có kết cục tốt, Nhị tẩu nhìn Lưu Hà thì biết”.
Lưu Hà có kết cục tốt? Lâm Y chịu thua rồi, kêu bà mối vào phòng Điền thị tự bàn luận với nhau đi, tuỳ ý cô ta muốn làm thiếp cho ai thì làm.
Điền thị dẫn bà mối về phòng, hỏi han một phen, chọn một thương nhân đến Đông Kinh buôn bán, nay sắp quay về quê cũ Thiểm Bắc. Bà mối nhìn gương mặt cô ta tràn đầy khát khao, khó hiểu, hỏi cô ta vì sao không làm vợ cả, nhất định phải làm thiếp. Điền thị nói. “Ai không muốn làm vợ cả chứ, nhưng cũng phải có người chịu cưới ta”.
Bà mối nhận ra, Điền thị sống quen cuộc sống an nhàn sung sướng ở nhà họ Trương, không muốn động tay làm việc, bởi vậy chọn lựa hôn phu chỉ chọn nhà giàu có. Ý nguyện của cô ta vẫn muốn làm vợ cả hơn, chỉ là bất hạnh không có ai phú quý chấp nhận cưới, mới cam lòng giáng xuống làm thiếp.
Trong mắt bà mối, chỉ có gia đình quá nghèo khổ mới dứt ruột đưa con đi làm thiếp, hoặc cha mẹ ác tâm bán đi kiếm tiền cũng có. Mà Điền thị có nhà chồng nguyện ý đưa gả, mà vẫn đắm mình trong ảo tưởng, thật sự khiến bà mối khinh thường cô ta, báo tên thương nhân kia xong, bỏ đến tìm Lâm Y thương nghị.
Điền thị bị Dương thị ghét bỏ mãi, trước giờ vẫn bị người ta kì thị, không thèm để ý thái độ bà mối, tuỳ ý bà ta đi.
Lâm Y nghe bà mối hồi bẩm, không nói gì thêm, lập tức dẫn đi gặp Dương thị, Dương thị nay ước gì Điền thị mau cút, nhắm mắt làm ngơ, chỉ đốc thúc Lâm Y nhanh chóng làm việc.
Lâm Y thở dài, coi như trọn nhân nghĩa, chuẩn bị cho Điền thị một rương nhỏ, hai bộ xiêm y, mấy cây trâm lưu ly, chọn buổi hoàng hôn mướn cỗ kiệu nhỏ đưa cô ta đi rồi.
Điền thị tái giá, Dương thị cảm thấy thua thiệt con trai Tam lang của bà, bởi vậy có ý định bái Phật, thừa dịp ngày đẹp trời sáng sủa, vào miếu thắp hương. Lâm Y liên tiếp mời mấy người môi giới nhưng vẫn chưa chọn được nha hoàn hài lòng, không khỏi phiền muộn.
Trương Trọng Vi biết được, đề nghị với nàng. “Sao em không đến nhà Đại tẩu thăm cháu, giải bớt sầu?”.
/268
|