Trương Trọng Vi dự đoán không sai, Âu Dương tham chính quả nhiên sớm có chuẩn bị, lần này ông ta và Vương hàn lâm âm thầm hợp tác, đồng lực hất cẳng phe phái Lí Giản Phu. Chỉ trong mấy ngày, rất nhiều quan viên mất chức, đi tù, mà Trương Bá Lâm là con rể Lí Giản Phu, liên luỵ càng sâu, bị chụp một tội danh có liên quan, hạ ngục.
Cùng lúc đó, Trương Trọng Vi đệ trình văn trạng, thuận lợi vượt qua kì thi công vụ, qua một loạt thủ tục khảo sát, nhận sai phái đến huyện Tường Phù làm tri huyện.
Tình cảnh nhà họ Trương bây giờ có thể nói là nửa hỉ nửa bi, hỉ là Trương Trọng Vi thăng chức, ưu là Trương Bá Lâm đi tù. Tuy chỉ có Nhị phòng gặp tai vạ, nhưng đều là họ Trương, sao lại không lo lắng cho nhau được, Trương Đống xa ở Cù Châu sốt ruột lòng như lửa đốt, cố ý phái thân tín hồi kinh gửi thư, để Trương Trọng Vi tìm hiểu tin tức từ Âu Dương tham chính, nghĩ cách cứu Trương Bá Lâm.
Thật ra Trương Đống không nói, Trương Trọng Vi cũng sẽ đi. Ngày hôm đó chàng cố ý đặt chỗ ở tửu lâu, chuẩn bị một bàn rượu, chỉ nói là muốn tạ ân sư, mời Âu Dương tham chính đến. Chờ rượu uống đã thấm, chàng cảm tạ Âu Dương tham chính đề bạt, lại khẩn cầu ông đỡ Trương Bá Lâm một phen, xưng rằng Trương Bá Lâm bản tính thuần lương, tuy cúi đầu nhập vào phe Lí Giản Phu, nhưng chưa bao giờ làm tổn hại đến công việc của Âu Dương tham chính, cũng âm thầm nhắc nhở Âu Dương tham chính ngày xưa Trương Bá Lâm từng tố Vương hàn lâm một lần, được cho là đối nghịch với Vương hàn lâm.
Âu Dương tham chính nghe, nở nụ cười, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi dù đã phân gia, nhưng vẫn là người một nhà, ông ta hiểu đạo lý một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên không ngắt lời Trương Trọng Vi, lại vẫn không đả động chuyện đưa Trương Bá Lâm ra khỏi lao lý.
Ông ta uống cạn chén rượu tiếp theo, ám chỉ Trương Trọng Vi, chỉ cần Trương Bá Lâm thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu, chẳng những có thể miễn trừ lao ngục, còn có thể thăng chức như diều gặp gió.
Như thế nào mới được xem là thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu? Trương Trọng Vi đãi Âu Dương tham chính uống rượu xong, về nhà âm thầm cân nhắc.
Lúc này vợ chồng Trương Lương và Lí Thư đã nhập kinh, chen chúc ở nhờ trong tiểu viện của Đại phòng, cùng nhau thương lượng biện pháp cứu Trương Bá Lâm. Khi Trương Trọng Vi về đến nhà, gặp Lí Thư lau nước mắt chạy ra khỏi nhà chính phía tây, đột nhiên hiểu được ý Âu Dương tham chính, chàng đi về phòng, thấy chỉ có mình Lâm Y bên trong, liền đóng kín cửa, thuật lại lời Âu Dương tham chính, nói. “Chẳng lẽ ý của Âu Dương tham chính thật sự là muốn Đại ca bỏ Đại tẩu?”.
Chàng không nghĩ tới, Lâm Y nghe xong câu này có chút tiêu hoá không nổi, nói. “Đừng nói nữa, Đại ca biết mình bị Lí thái thú liên luỵ, thúc thúc và thím đang bức Đại tẩu tự xin rời đi”.
Trương Trọng Vi giật mình, khó trách ban nãy Lí Thư khóc chạy đi, thì ra Trương Lương và Phương thị bức cô rời khỏi nhà họ Trương.
Lâm Y có chút xúc động thương cảm, nói. “Lúc trước nhờ vào Đại tẩu, ăn của chị ấy, uống của chị ấy, thúc thúc còn coi chị là bảo vật, sau này sợ liên luỵ liền xua đuổi. Nếu sau này em buôn bán thất bại, nợ nần thiếu thốn, có phải chàng cũng sẽ đuổi em đi, đổ hết lỗi lầm lên em không?”.
Trương Trọng Vi cũng cho rằng Trương Lương và Phương thị cư xử không ổn, làm người chớ nên vong ân phụ nghĩa, nhưng muốn cứu Trương Bá Lâm, đây là cách nhanh nhất, chàng cảm thấy bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thở dài thở ngắn một lúc, đột nhiên đứng dậy. “Ta thật là ngốc, chuyện như vậy nên do chính Đại ca quyết định, một mình ta ngồi đây phát sầu thì làm được gì?”.
Lâm Y nói. “Đúng vậy!”. Nói xong moi ra một ít bạc vụn cho chàng. “Tiền đồng quá cồng kềnh, lại dễ bị phát hiện, dùng cái này đi mua chuộc lao dịch, gặp được Đại ca tính sau”.
Trương Trọng Vi cảm kích cầm tay nàng, cất bạc vào tay áo rồi ra ngoài, hối lộ lao dịch, được vào gặp Trương Bá Lâm, kể cho anh ta nghe Âu Dương tham chính ám chỉ và quyết định của vợ chồng Trương Lương.
Trương Bá Lâm nghe xong, vội la lên. “Hồ nháo, về tình về lý, không thể bỏ Đại tẩu cậu được”. Anh ta kể chuyện Như Ngọc sinh con trong lúc giữ tang, nói với Trương Trọng Vi. “Chuyện này nhà họ Lí đều biết, nếu bỏ Đại tẩu cậu, bọn họ tố giác anh thì thế nào cho phải? Ta nay tuy bị hạ ngục, nhưng vẫn có lúc đông sơn tái khởi, nếu thanh danh bị ô nhục, đời này coi như xong rồi!”.
Trương Trọng Vi sợ ngây người, lâu sau mới than. “Đại ca anh thật sự là làm bậy quá”.
Trương Bá Lâm cười khổ. “Còn trẻ phong lưu nhiều, nay biết sai đã muộn, cũng may Đại Tống chúng ta không xử tử quan viên trong triều, nhiều lắm chỉ lưu đày thôi”.
Trương Trọng Vi ngồi trên nệm cỏ rách nát, ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong ngục ngoại trừ một cái chăn trong nhà đưa tới không còn gì khác, tường đóng đầy mốc, toả ra mùi kì lạ, góc tường có cái chén bể, bên trong chứa lưng chừng nước đục ngầu bẩn không chịu nổi. Chàng càng nhìn càng khổ sở, cầm cánh tay Trương Bá Lâm, nói không nên lời.
Trương Bá Lâm ngược lại phải an ủi chàng. “Lúc trước cưới Đại tẩu cậu cũng là nhìn trúng quyền thế nhà cô ấy, nay hết thảy là tự làm tự chịu”. Lại thúc giục chàng. “Cậu còn tiền đồ sáng sủa đằng trước, đừng vì ta mà bị liên luỵ vào, sớm đi về đi thôi”.
Trương Trọng Vi mắt ngấn lệ, rời đi ba bước lại quay đầu, ra khỏi nhà tù về phòng mình khóc nấc một hồi. Lâm Y ở bên cạnh, không hiểu chàng khổ sở vì không cứu được Trương Bá Lâm ra khỏi tù, hay thương tâm vì có cách mà không thể dùng. Qua một lát, trong viện ầm ĩ, Lâm Y hỏi bên ngoài, Thanh Miêu vào đáp lời. “Đại thiếu phu nhân đòi đi, hai tiểu thiếu gia khóc váng lên không ngừng”.
Trương Trọng Vi tưởng Trương Lương và Phương thị định bỏ Lí Thư, quá sợ hãi, cuống quít chạy đến đại sảnh, tìm được bọn họ, nói. “Thúc thúc, thím, Đại ca làm bậy trong lúc giữ hiếu hẳn là hai người đều biết, lúc này không thể bỏ Đại tẩu”.
Phương thị nói. “Không có bằng chứng, bỏ thì sao, cho nó đi tố. Hơn nữa Tuấn Minh nay đã lớn, kém có mấy tháng, căn bản nhìn không ra”.
Trương Trọng Vi vội la lên. “Dù vậy chúng ta cũng không thể làm hạng người vong ân phụ nghĩa”.
Phương thị chưa bao giờ nghe Trương Trọng Vi nói nặng lời, ngẫu nhiên một lần liền chịu không nổi, đang muốn nhảy lên răn dạy, bị Trương Lương ngăn cản. Trương Lương tâm bình khí hoà nói. “Trọng Vi hiểu lầm, Đại tẩu của cháu tự mình xin rời đi, không liên quan đến chúng ta, không tin cháu cứ đi hỏi”.
Trương Trọng Vi đứng dậy xoay người chạy ra ngoài, không tiện tự mình đi hỏi, liền đỡ Lâm Y ra khỏi phòng, nhờ nàng thay mặt. Lí Thư đang bế Trương Tuấn Hải bước ra tới cổng rồi, gặp Lâm Y đi ra, liên tục ra dấu cho nàng bằng mắt. Lâm Y biết có nguyên do, liền bảo Trương Trọng Vi đi gặp Trương Lương và Phương thị, đợi chàng đi khỏi, mới đi tới chỗ Lí Thư, nhỏ giọng hỏi. “Đại tẩu, thật muốn đi?”.
Lí Thư gật đầu, nhỏ giọng nói. “Thừa dịp bọn họ đều ở trong phòng, chị ôm con trai đi, mong em niệm tình chúng ta chị em dâu một hồi, chớ để lộ ra”.
Lâm Y nhìn trong viện, ngoại trừ người hầu hồi môn của Lí Thư, không còn ai khác, hẳn là Lưu Hà Lưu Vân và đám người đều đã bị mua chuộc hết. Nàng khuyên Lí Thư. “Đại tẩu, Tuấn Hải còn nhỏ, chị muốn dẫn thằng bé đi đâu? Hôm nay Trọng Vi vừa đi gặp Đại ca, Đại ca không muốn bỏ chị đâu”.
Lí Thư cười khổ. “Bá Lâm là người như thế nào chị rất rõ, nhìn Như Ngọc năm đó thì biết. Đại ca các em cưới chị vốn không vì ái mộ nhân tài của chị, ngày thường nhìn như keo sơn, đại nạn đến cũng phải tự bay mất, lúc này không chịu bỏ ta, không phải không muốn mà là đã có tính toán. Nhưng mà…”. Cô nhét một phong thư vào tay Lâm Y, nói. “Dù sao anh ta cũng là cha của con chị, em cứ nói anh ta yên tâm, chuyện đó chị sẽ không tiết lộ ra, cha mẹ chị chị cũng sẽ dặn dò”.
Lâm Y cất phong thư vào tay áo, cầm tay Lí Thư không ngừng rơi lệ. “Không còn cách nào khác sao? Nay chị không thể về nhà mẹ đẻ, mang theo một đứa trẻ còn chưa dứt sữa, có thể chạy đi đâu?”.
Lí Thư phì cười, nói. “Em nghĩ chị muốn đi đâu? Chẳng qua là phong vân chốn quan trường, cũng không phải tru di cửu tộc, chị quay về huyện Tường Phù ở, chẳng lẽ quan phủ muốn bắt chị?”.
Cô nói đến đó, Lâm Y cũng cười, Lí Thư có con trai có tiền có người hầu một đoàn, cuộc sống có gì mà không tốt, tương lai chỉ sợ sẽ có lúc Nhị phòng phải xun xoe nịnh nọt cô, nàng lo lắng quá mức.
Trương Lương và Phương thị rất nhanh liền phát hiện Trương Tuấn Hải không thấy đâu, khẳng định là Lí Thư trộm mang đi, nhất thời nổi giận, Phương thị đứng trong viện chửi bậy, Trương Lương muốn phái người đuổi theo.
Lâm Y thật ngứa mắt hành vi cử chỉ của bọn họ, ỷ có Dương thị cho nàng chỗ dựa, lạnh lùng nói. “Thúc thúc và thím muốn đuổi theo thì đuổi theo, chỉ là nhà chúng cháu không có dư người hầu, còn nhà các người đã bị Đại tẩu dắt đi hết”.
Phương thị ngẩng đầu, nhìn khắp nơi, nhận ra gia đinh ở cửa đã mất hút, những người hầu khác cũng không thấy, bà ta đinh ninh là Lâm Y thông đồng với Lí Thư, mắng to. “Đồ xấu xa, mày muốn hại cháu trai nhà ta”. Mắng Lâm Y xong, quay sang mắng Trương Trọng Vi luôn. “Anh nhìn xem anh cưới vợ tốt chưa, không giúp Đại ca nhà mình, lại đi giúp đỡ người ngoài”.
Trương Trọng Vi cãi lại. “Thím, Tuấn Hải đi theo mẹ ruột, chẳng lẽ mẹ ruột hại nó?”. Chàng sợ Lâm Y động thai, nói xong liền đỡ nàng ra khỏi, đóng cửa rồi mới quay lại. Phương thị thấy chàng chẳng những cãi mình, còn che chở vợ, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn phạt chàng quỳ như trước đây.
Dương thị vừa nghe cũng phát hoả, giận dữ nói. “Thím muốn phạt con thì vào lao cứu nó ra, muốn phạt sao thì phạt, chớ đến nhà ta lộng quyền”.
Trương Lương nghĩ dù cứu được Trương Bá Lâm ra, đường làm quan chỉ sợ thua kém Trương Trọng Vi nhiều, huống chi Trương Đống còn đang thăng tiến ở Cù Châu. Về sau Nhị phòng phải cầu Đại phòng nhiều thứ, sao lại đắc tội bọn họ lúc này? Nghĩ đoạn, ông ta răn dạy Phương thị. “Bà dám bất kính với Đại tẩu”. Rồi quăng cho Phương thị một cái tát. Ra tay xong, ông ta mới thấy không thích hợp, bốn phía im ắng kì lạ, giương mắt nhìn, thì ra không biết từ lúc nào Trương Trọng Vi đã chắn trước mặt Phương thị, nhận thay cho bà ta cái tát kia.
Trương Lương nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt Trương Trọng Vi, nghĩ đến nay chàng đã là phận cháu, lại còn làm quan, bất giác không biết giải quyết như thế nào, cánh tay cứ giơ cứng ngắc giữa không trung.
Phương thị cũng giật mình ngây ra, không ngờ con trai che chở vợ nhưng vẫn không quên che chở mẹ ruột.
Dương thị trong lòng ê ẩm, rốt cuộc vẫn là mẹ con ruột thịt, nếu đổi lại là bà bị đánh, không biết Trương Trọng Vi có phần hiếu tâm đó hay không.
Lâm Y đứng trước cửa sổ nhìn thấy màn đó, trước kinh ngạc, sau lại đau lòng, tiếp theo lý trí quay trở lại, nàng sợ Dương thị từ nay về sau tâm sinh xa cách với Trương Trọng Vi, mới đỡ tay Thanh Miêu đi ra ngoài, nói. “Đại tẩu đã xin tự mình đi, chúng ta còn không nhanh nghĩ cách đón Đại ca về? Nghe nói lao ngục vừa tối vừa ẩm ướt, nếu không nhanh chân, chẳng biết sẽ nhiễm bao nhiêu thứ bệnh tật vào người”.
Câu này như đạn pháo ném vào hồ nước, kích thích hàng trăm ngàn làn sóng, ai nấy đều quay trở về chính đề, đồng loạt hành động. Trương Trọng Vi đi tìm Âu Dương tham chính, Trương Lương đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Trương Bá Lâm, Phương thị dẫn người đi chuẩn bị cơm nước.
Cùng lúc đó, Trương Trọng Vi đệ trình văn trạng, thuận lợi vượt qua kì thi công vụ, qua một loạt thủ tục khảo sát, nhận sai phái đến huyện Tường Phù làm tri huyện.
Tình cảnh nhà họ Trương bây giờ có thể nói là nửa hỉ nửa bi, hỉ là Trương Trọng Vi thăng chức, ưu là Trương Bá Lâm đi tù. Tuy chỉ có Nhị phòng gặp tai vạ, nhưng đều là họ Trương, sao lại không lo lắng cho nhau được, Trương Đống xa ở Cù Châu sốt ruột lòng như lửa đốt, cố ý phái thân tín hồi kinh gửi thư, để Trương Trọng Vi tìm hiểu tin tức từ Âu Dương tham chính, nghĩ cách cứu Trương Bá Lâm.
Thật ra Trương Đống không nói, Trương Trọng Vi cũng sẽ đi. Ngày hôm đó chàng cố ý đặt chỗ ở tửu lâu, chuẩn bị một bàn rượu, chỉ nói là muốn tạ ân sư, mời Âu Dương tham chính đến. Chờ rượu uống đã thấm, chàng cảm tạ Âu Dương tham chính đề bạt, lại khẩn cầu ông đỡ Trương Bá Lâm một phen, xưng rằng Trương Bá Lâm bản tính thuần lương, tuy cúi đầu nhập vào phe Lí Giản Phu, nhưng chưa bao giờ làm tổn hại đến công việc của Âu Dương tham chính, cũng âm thầm nhắc nhở Âu Dương tham chính ngày xưa Trương Bá Lâm từng tố Vương hàn lâm một lần, được cho là đối nghịch với Vương hàn lâm.
Âu Dương tham chính nghe, nở nụ cười, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi dù đã phân gia, nhưng vẫn là người một nhà, ông ta hiểu đạo lý một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên không ngắt lời Trương Trọng Vi, lại vẫn không đả động chuyện đưa Trương Bá Lâm ra khỏi lao lý.
Ông ta uống cạn chén rượu tiếp theo, ám chỉ Trương Trọng Vi, chỉ cần Trương Bá Lâm thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu, chẳng những có thể miễn trừ lao ngục, còn có thể thăng chức như diều gặp gió.
Như thế nào mới được xem là thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu? Trương Trọng Vi đãi Âu Dương tham chính uống rượu xong, về nhà âm thầm cân nhắc.
Lúc này vợ chồng Trương Lương và Lí Thư đã nhập kinh, chen chúc ở nhờ trong tiểu viện của Đại phòng, cùng nhau thương lượng biện pháp cứu Trương Bá Lâm. Khi Trương Trọng Vi về đến nhà, gặp Lí Thư lau nước mắt chạy ra khỏi nhà chính phía tây, đột nhiên hiểu được ý Âu Dương tham chính, chàng đi về phòng, thấy chỉ có mình Lâm Y bên trong, liền đóng kín cửa, thuật lại lời Âu Dương tham chính, nói. “Chẳng lẽ ý của Âu Dương tham chính thật sự là muốn Đại ca bỏ Đại tẩu?”.
Chàng không nghĩ tới, Lâm Y nghe xong câu này có chút tiêu hoá không nổi, nói. “Đừng nói nữa, Đại ca biết mình bị Lí thái thú liên luỵ, thúc thúc và thím đang bức Đại tẩu tự xin rời đi”.
Trương Trọng Vi giật mình, khó trách ban nãy Lí Thư khóc chạy đi, thì ra Trương Lương và Phương thị bức cô rời khỏi nhà họ Trương.
Lâm Y có chút xúc động thương cảm, nói. “Lúc trước nhờ vào Đại tẩu, ăn của chị ấy, uống của chị ấy, thúc thúc còn coi chị là bảo vật, sau này sợ liên luỵ liền xua đuổi. Nếu sau này em buôn bán thất bại, nợ nần thiếu thốn, có phải chàng cũng sẽ đuổi em đi, đổ hết lỗi lầm lên em không?”.
Trương Trọng Vi cũng cho rằng Trương Lương và Phương thị cư xử không ổn, làm người chớ nên vong ân phụ nghĩa, nhưng muốn cứu Trương Bá Lâm, đây là cách nhanh nhất, chàng cảm thấy bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thở dài thở ngắn một lúc, đột nhiên đứng dậy. “Ta thật là ngốc, chuyện như vậy nên do chính Đại ca quyết định, một mình ta ngồi đây phát sầu thì làm được gì?”.
Lâm Y nói. “Đúng vậy!”. Nói xong moi ra một ít bạc vụn cho chàng. “Tiền đồng quá cồng kềnh, lại dễ bị phát hiện, dùng cái này đi mua chuộc lao dịch, gặp được Đại ca tính sau”.
Trương Trọng Vi cảm kích cầm tay nàng, cất bạc vào tay áo rồi ra ngoài, hối lộ lao dịch, được vào gặp Trương Bá Lâm, kể cho anh ta nghe Âu Dương tham chính ám chỉ và quyết định của vợ chồng Trương Lương.
Trương Bá Lâm nghe xong, vội la lên. “Hồ nháo, về tình về lý, không thể bỏ Đại tẩu cậu được”. Anh ta kể chuyện Như Ngọc sinh con trong lúc giữ tang, nói với Trương Trọng Vi. “Chuyện này nhà họ Lí đều biết, nếu bỏ Đại tẩu cậu, bọn họ tố giác anh thì thế nào cho phải? Ta nay tuy bị hạ ngục, nhưng vẫn có lúc đông sơn tái khởi, nếu thanh danh bị ô nhục, đời này coi như xong rồi!”.
Trương Trọng Vi sợ ngây người, lâu sau mới than. “Đại ca anh thật sự là làm bậy quá”.
Trương Bá Lâm cười khổ. “Còn trẻ phong lưu nhiều, nay biết sai đã muộn, cũng may Đại Tống chúng ta không xử tử quan viên trong triều, nhiều lắm chỉ lưu đày thôi”.
Trương Trọng Vi ngồi trên nệm cỏ rách nát, ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong ngục ngoại trừ một cái chăn trong nhà đưa tới không còn gì khác, tường đóng đầy mốc, toả ra mùi kì lạ, góc tường có cái chén bể, bên trong chứa lưng chừng nước đục ngầu bẩn không chịu nổi. Chàng càng nhìn càng khổ sở, cầm cánh tay Trương Bá Lâm, nói không nên lời.
Trương Bá Lâm ngược lại phải an ủi chàng. “Lúc trước cưới Đại tẩu cậu cũng là nhìn trúng quyền thế nhà cô ấy, nay hết thảy là tự làm tự chịu”. Lại thúc giục chàng. “Cậu còn tiền đồ sáng sủa đằng trước, đừng vì ta mà bị liên luỵ vào, sớm đi về đi thôi”.
Trương Trọng Vi mắt ngấn lệ, rời đi ba bước lại quay đầu, ra khỏi nhà tù về phòng mình khóc nấc một hồi. Lâm Y ở bên cạnh, không hiểu chàng khổ sở vì không cứu được Trương Bá Lâm ra khỏi tù, hay thương tâm vì có cách mà không thể dùng. Qua một lát, trong viện ầm ĩ, Lâm Y hỏi bên ngoài, Thanh Miêu vào đáp lời. “Đại thiếu phu nhân đòi đi, hai tiểu thiếu gia khóc váng lên không ngừng”.
Trương Trọng Vi tưởng Trương Lương và Phương thị định bỏ Lí Thư, quá sợ hãi, cuống quít chạy đến đại sảnh, tìm được bọn họ, nói. “Thúc thúc, thím, Đại ca làm bậy trong lúc giữ hiếu hẳn là hai người đều biết, lúc này không thể bỏ Đại tẩu”.
Phương thị nói. “Không có bằng chứng, bỏ thì sao, cho nó đi tố. Hơn nữa Tuấn Minh nay đã lớn, kém có mấy tháng, căn bản nhìn không ra”.
Trương Trọng Vi vội la lên. “Dù vậy chúng ta cũng không thể làm hạng người vong ân phụ nghĩa”.
Phương thị chưa bao giờ nghe Trương Trọng Vi nói nặng lời, ngẫu nhiên một lần liền chịu không nổi, đang muốn nhảy lên răn dạy, bị Trương Lương ngăn cản. Trương Lương tâm bình khí hoà nói. “Trọng Vi hiểu lầm, Đại tẩu của cháu tự mình xin rời đi, không liên quan đến chúng ta, không tin cháu cứ đi hỏi”.
Trương Trọng Vi đứng dậy xoay người chạy ra ngoài, không tiện tự mình đi hỏi, liền đỡ Lâm Y ra khỏi phòng, nhờ nàng thay mặt. Lí Thư đang bế Trương Tuấn Hải bước ra tới cổng rồi, gặp Lâm Y đi ra, liên tục ra dấu cho nàng bằng mắt. Lâm Y biết có nguyên do, liền bảo Trương Trọng Vi đi gặp Trương Lương và Phương thị, đợi chàng đi khỏi, mới đi tới chỗ Lí Thư, nhỏ giọng hỏi. “Đại tẩu, thật muốn đi?”.
Lí Thư gật đầu, nhỏ giọng nói. “Thừa dịp bọn họ đều ở trong phòng, chị ôm con trai đi, mong em niệm tình chúng ta chị em dâu một hồi, chớ để lộ ra”.
Lâm Y nhìn trong viện, ngoại trừ người hầu hồi môn của Lí Thư, không còn ai khác, hẳn là Lưu Hà Lưu Vân và đám người đều đã bị mua chuộc hết. Nàng khuyên Lí Thư. “Đại tẩu, Tuấn Hải còn nhỏ, chị muốn dẫn thằng bé đi đâu? Hôm nay Trọng Vi vừa đi gặp Đại ca, Đại ca không muốn bỏ chị đâu”.
Lí Thư cười khổ. “Bá Lâm là người như thế nào chị rất rõ, nhìn Như Ngọc năm đó thì biết. Đại ca các em cưới chị vốn không vì ái mộ nhân tài của chị, ngày thường nhìn như keo sơn, đại nạn đến cũng phải tự bay mất, lúc này không chịu bỏ ta, không phải không muốn mà là đã có tính toán. Nhưng mà…”. Cô nhét một phong thư vào tay Lâm Y, nói. “Dù sao anh ta cũng là cha của con chị, em cứ nói anh ta yên tâm, chuyện đó chị sẽ không tiết lộ ra, cha mẹ chị chị cũng sẽ dặn dò”.
Lâm Y cất phong thư vào tay áo, cầm tay Lí Thư không ngừng rơi lệ. “Không còn cách nào khác sao? Nay chị không thể về nhà mẹ đẻ, mang theo một đứa trẻ còn chưa dứt sữa, có thể chạy đi đâu?”.
Lí Thư phì cười, nói. “Em nghĩ chị muốn đi đâu? Chẳng qua là phong vân chốn quan trường, cũng không phải tru di cửu tộc, chị quay về huyện Tường Phù ở, chẳng lẽ quan phủ muốn bắt chị?”.
Cô nói đến đó, Lâm Y cũng cười, Lí Thư có con trai có tiền có người hầu một đoàn, cuộc sống có gì mà không tốt, tương lai chỉ sợ sẽ có lúc Nhị phòng phải xun xoe nịnh nọt cô, nàng lo lắng quá mức.
Trương Lương và Phương thị rất nhanh liền phát hiện Trương Tuấn Hải không thấy đâu, khẳng định là Lí Thư trộm mang đi, nhất thời nổi giận, Phương thị đứng trong viện chửi bậy, Trương Lương muốn phái người đuổi theo.
Lâm Y thật ngứa mắt hành vi cử chỉ của bọn họ, ỷ có Dương thị cho nàng chỗ dựa, lạnh lùng nói. “Thúc thúc và thím muốn đuổi theo thì đuổi theo, chỉ là nhà chúng cháu không có dư người hầu, còn nhà các người đã bị Đại tẩu dắt đi hết”.
Phương thị ngẩng đầu, nhìn khắp nơi, nhận ra gia đinh ở cửa đã mất hút, những người hầu khác cũng không thấy, bà ta đinh ninh là Lâm Y thông đồng với Lí Thư, mắng to. “Đồ xấu xa, mày muốn hại cháu trai nhà ta”. Mắng Lâm Y xong, quay sang mắng Trương Trọng Vi luôn. “Anh nhìn xem anh cưới vợ tốt chưa, không giúp Đại ca nhà mình, lại đi giúp đỡ người ngoài”.
Trương Trọng Vi cãi lại. “Thím, Tuấn Hải đi theo mẹ ruột, chẳng lẽ mẹ ruột hại nó?”. Chàng sợ Lâm Y động thai, nói xong liền đỡ nàng ra khỏi, đóng cửa rồi mới quay lại. Phương thị thấy chàng chẳng những cãi mình, còn che chở vợ, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn phạt chàng quỳ như trước đây.
Dương thị vừa nghe cũng phát hoả, giận dữ nói. “Thím muốn phạt con thì vào lao cứu nó ra, muốn phạt sao thì phạt, chớ đến nhà ta lộng quyền”.
Trương Lương nghĩ dù cứu được Trương Bá Lâm ra, đường làm quan chỉ sợ thua kém Trương Trọng Vi nhiều, huống chi Trương Đống còn đang thăng tiến ở Cù Châu. Về sau Nhị phòng phải cầu Đại phòng nhiều thứ, sao lại đắc tội bọn họ lúc này? Nghĩ đoạn, ông ta răn dạy Phương thị. “Bà dám bất kính với Đại tẩu”. Rồi quăng cho Phương thị một cái tát. Ra tay xong, ông ta mới thấy không thích hợp, bốn phía im ắng kì lạ, giương mắt nhìn, thì ra không biết từ lúc nào Trương Trọng Vi đã chắn trước mặt Phương thị, nhận thay cho bà ta cái tát kia.
Trương Lương nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt Trương Trọng Vi, nghĩ đến nay chàng đã là phận cháu, lại còn làm quan, bất giác không biết giải quyết như thế nào, cánh tay cứ giơ cứng ngắc giữa không trung.
Phương thị cũng giật mình ngây ra, không ngờ con trai che chở vợ nhưng vẫn không quên che chở mẹ ruột.
Dương thị trong lòng ê ẩm, rốt cuộc vẫn là mẹ con ruột thịt, nếu đổi lại là bà bị đánh, không biết Trương Trọng Vi có phần hiếu tâm đó hay không.
Lâm Y đứng trước cửa sổ nhìn thấy màn đó, trước kinh ngạc, sau lại đau lòng, tiếp theo lý trí quay trở lại, nàng sợ Dương thị từ nay về sau tâm sinh xa cách với Trương Trọng Vi, mới đỡ tay Thanh Miêu đi ra ngoài, nói. “Đại tẩu đã xin tự mình đi, chúng ta còn không nhanh nghĩ cách đón Đại ca về? Nghe nói lao ngục vừa tối vừa ẩm ướt, nếu không nhanh chân, chẳng biết sẽ nhiễm bao nhiêu thứ bệnh tật vào người”.
Câu này như đạn pháo ném vào hồ nước, kích thích hàng trăm ngàn làn sóng, ai nấy đều quay trở về chính đề, đồng loạt hành động. Trương Trọng Vi đi tìm Âu Dương tham chính, Trương Lương đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Trương Bá Lâm, Phương thị dẫn người đi chuẩn bị cơm nước.
/268
|