Không tìm ra thím Nhâm, Ngân Tỷ không lòng dạ nào túc trực bên linh cữu, tìm cái cớ trốn vào phòng cho người hầu. Buổi tối thím Nhâm tự quay về, đẩy cửa ra gặp Ngân Tỷ ngồi trước bàn sợ đến nhảy dựng lên, thầm than trong bụng : né cả ngày vẫn không thể né mãi. Bà ta cầm nến thắp, miễn cưỡng cười cười. “Ngân di nương hôm nay sao rảnh rỗi đến phòng tôi ngồi chơi thế?”.
Ngân Tỷ đè tay ngăn bà ta lại không cho thắp nến, cười lạnh. “Đừng có đánh trống lảng với tôi, sự tình đã thỏa thuận xong xuôi, vì sao đổi ý?”.
Thím Nhâm dậm chân nói. “Tôi thỏa thuận gì với cô khi nào, lúc ấy tôi đã không đồng ý rồi, nếu Nhị phu nhân bị bỏ, tôi làm nha hoàn hồi môn cũng vạ lây, việc ngu xuẩn như vậy tôi mới không thèm làm”.
Ngân Tỷ nắm chặt lấy bà ta, vội la lên. “Lão thái gia rõ ràng nói đuổi con dâu đi, bà cũng nghe thấy đó thôi? Cũng không phải tôi vu hãm Nhị phu nhân, vì sao bà không làm chứng, tôi nhất định không quên được phần bà”.
Thím Nhâm dùng sức rút tay ra, ánh mắt liếc trái liếc phải, nói. “Lão thái gia bệnh nặng, miệng mồm lảm nhảm không rõ, tôi đâu có nghe cẩn thận, chẳng biết lão thái gia nói gì”.
Ngân Tỷ thấy bà ta nói láo trắng trợn, cả giận. “Nếu bà không giúp tôi, tôi sẽ tố cáo bà với Nhị phu nhân”.
Câu này làm sao dọa được thím Nhâm, bà ta cười. “Ngân di nương à, tôi với cô kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng có ai trong sạch cả, vẫn là miễn chuyện tố cáo đi, miệng ai nấy ngậm mới có ngày lành”.
Ngân Tỷ từ lúc đến nhà họ Trương tới nay đều là tiền tài mở đường, quên mất cân nhắc lợi hại những thứ khác, giờ phút này vấp phải trắc trở mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thím Nhâm rốt cuộc vẫn là người của Phương thị, có thể thu mua nhưng không giữ được tâm tưởng, vừa đến thời điểm mấu chốt bà ta sẽ ngả về phía Phương thị nhiều hơn. Cô ta nghĩ thông cũng là đã muộn, không có nhân chứng, nếu bị Phương thị khép vào tội vu hãm cô ta sẽ không còn cơ hội xoay người.
Thím Nhâm thúc giục cô ta đi ra ngoài, sợ người khác nhìn thấy. Ngân Tỷ đi ra cửa bị gió thổi mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm một mảng mồ hôi, lạnh lẽo. Cô ta đang do dự không dám trở về linh đường, chợt thấy Lâm Y xách thùng nước đi phía phòng ngủ, vội chạy hớt hải qua đi theo nàng.
Lâm Y cảm thấy kinh ngạc, dừng chân không đẩy cửa, quay người lại nói. “Ngân di nương không trực bên linh đường, đi theo tôi làm chi?”.
Ngân Tỷ ra vẻ thần bí. “Có chuyện tốt kể cho cô nghe”.
Lâm Y đặt thùng nước xuống đất, lùi từng bước về phía sau, cười. “Đã là chuyện tốt, Ngân di nương vạn lần đừng kể cho tôi biết”.
Ngân Tỷ ngạc nhiên. “Vì sao?”.
Lâm Y nói. “Ngân di nương đã quên, lần trước chuyện của cô tôi đi tố với Nhị phu nhân, cô không sợ tôi lại phá hư chuyện của cô?”.
Ngân Tỷ nghe nàng nói vậy, thật sự do dự, Lâm Y thừa dịp cô ta đang nghĩ ngợi, vội nhấc thùng nước lách mình vào cửa, không ngờ Ngân Tỷ phản ứng cực nhanh, cũng nghiêng mình chen vào.
Lâm Y dở khóc dở cười nhìn cô ta. “Lúc trước cô ưa đến phòng tôi, cũng mệt tôi bị thím Nhâm hãm hại, còn thấy chưa đủ?”.
Ngân Tỷ nói. “Thím Nhâm nói xấu cô chỉ có Nhị phu nhân tin, ai bảo bà ta ghét cô”.
Đây hoàn toàn là sự thật, Lâm Y không lên tiếng.
Ngân Tỷ nói tiếp. “Nếu nhà này không có Nhị phu nhân nữa, chẳng phải cô sẽ sống khỏe hơn ư?”.
Lâm Y cả kinh. “Cô muốn làm gì?”.
Ngân Tỷ cười mỉa. “Yên tâm, giết người phóng hỏa tôi sẽ không làm”. Cô ta kể lại chuyện Trương lão thái gia nói trước lúc chết đi. “Cơ hội tuyệt hảo phải không? Để Nhị lão gia vâng theo lời cha bỏ Nhị phu nhân, cô sẽ không cần sống khép nép như bây giờ, cũng không lo bà ta ngó lơ hôn sự của mình”.
Lâm Y từ chối cho ý kiến, cười nhợt nhạt. “Cô được lợi gì?”.
Ngân Tỷ không muốn nói thật, chỉ nói. “Nếu không phải bà ta nhiều lần phá hư chuyện của tôi, tôi đã sớm được tự do một mình vui vẻ, cục tức này tôi nuốt không trôi”.
Lâm Y thầm than, nhẫn nại một chút như vậy cũng không được, như thế nào làm thiếp? Nước trong thùng sắp lạnh hết, nàng bối rối. “Tôi khuyên cô quên tâm tư đó đi, cô không hiểu đạo lý làm nhỏ phải cúi đầu phục lớn, dù Nhị phu nhân rời khỏi nhà họ Trương, Nhị lão gia tái hôn người khác vào vẫn sẽ cho cô khó ở”. Nói xong mở cửa đuổi cô ta ra.
Ngân Tỷ làm sao chịu đi, không chỉ đứng yên, còn đẩy ghế ra ngồi, điệu bộ “cô không đồng ý tôi sẽ không đi”. Lâm Y thấy cô ta bản tính khó dời, cũng không khuyên nữa, bản thân ra cửa. “Tôi cũng nghĩ thông, làm phật lòng một vị cơ thiếp thật sự chẳng tính là gì, tôi đi nói cho Nhị phu nhân cô ép tôi làm giả chứng cứ”.
Ngân Tỷ hoảng đến độ lập tức nhảy bật lên khỏi ghế, sống chết kéo tay áo nàng. “Tôi không nói láo, lão thái gia thật sự đã nói như vậy”.
“Câu này cô giữ lại mà nói với Nhị lão gia Nhị phu nhân, tôi bản thân còn chưa làm chủ được, không thể giúp cô”. Lâm Y kéo cô ta đi về phía trước vài bước, tay còn lại mở cửa, kêu lên. “Thím Dương!”.
Ngân Tỷ thấy nàng gọi người, sắc mặt đột biến, vội thả tay nàng ra, bước nhanh rời đi. Thím Dương nghe được Lâm Y gọi, chạy tới hỏi. “Làm sao vậy? Sao thím lại thấy Ngân di nương đi ra từ phòng cháu?”.
Lâm Y lúc trước bị hiểu lầm, bây giờ không dám dấu diếm thay Ngân Tỷ, kể hết sự tình cho thím Dương nghe, cười khổ. “Cháu luôn luôn bo bo giữ mình, lại nhiều lần bị phiền toái gõ cửa”.
Thím Dương cười. “Cô ta không nói láo đâu, lão thái gia nói bỏ con dâu thím cũng nghe thấy loáng thoáng”.
Lâm Y kinh ngạc. “Thật sự có chuyện đó ư? Khó trách Ngân Tỷ chẳng buồn sợ hãi, dám mặt đối mặt chống lại Nhị phu nhân”.
Thím Dương nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng. “Là thật thì sao, hai vị thiếu gia đều đã lớn, nhà họ Phương lại có quyền thế, mọi người đều coi như lão thái gia bị tức nên nói vậy, không người nào chấp nhận đi làm chứng, lúc này sợ chỉ có mình Ngân di nương không hay ho”.
Lâm Y khó hiểu. “Cha bắt bỏ, con có thể không nghe sao? Không sợ bị người ta nói?”.
Thím Dương xuýt một tiếng, nói. “Rốt cuộc cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu được quy tắc là chết, người ta là sống, lão thái gia chẳng qua bệnh nặng nói mát con cháu, cũng đâu phải giáp mặt trăn trối cho Nhị lão gia, có thể nào thật vì vậy mà làm hai nhà Trương Phương trở mặt thành thù? Đừng quên Bát nương tử còn ở nhà họ Phương làm dâu!”.
Thì ra quan hệ thông gia phức tạp, muốn bỏ vợ không phải chuyện đơn giản, Lâm Y cười tự giễu, bản thân quả nhiên vẫn chỉ là “người mới vào nghề”, nàng lo nghĩ, vẫn có chút khó hiểu. “Ngân di nương bình thường là người khôn khéo, đạo lý này sao không rõ? Để làm việc lỗ mãng như hiện giờ?”.
Thím Dương muốn nói lại thôi, nguyên nhân không tiện kể cho tiểu nương tử chưa lấy chồng nghe, không thể mở miệng. Lâm Y cũng không phải người tọc mạch, nhưng sợ mập mờ lại bị hãm hại, liền kéo thím Dương vào trong phòng. “Không phải cháu không biết xấu hổ, chỉ sợ Ngân di nương hại cháu, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, thím kể cháu nghe một chút thì có làm sao”.
Thím Dương do dự nói. “Chuyện này cũng là thím nghe đồn thôi —- Nhị phu nhân sắp tặng Ngân di nương cho người khác, chỉ chờ lão thái gia liệm xong sẽ hành động, nếu Ngân di nương không cố nốt cú chót, sẽ không kịp”.
Lâm Y càng nghe càng tò mò. “Nhị lão gia đã nói cứng rắn rồi mà, nếu Nhị phu nhân dám tặng đã tặng lâu rồi, sao còn đợi đến hôm nay?”.
Thím Dương cũng qua loa nàng, chỉ nói Nhị phu nhân có lý do mười phần nắm chắc sẽ thuyết phục được Nhị lão gia, tình huống tường tận cũng không lộ ra.
Ngân Tỷ đè tay ngăn bà ta lại không cho thắp nến, cười lạnh. “Đừng có đánh trống lảng với tôi, sự tình đã thỏa thuận xong xuôi, vì sao đổi ý?”.
Thím Nhâm dậm chân nói. “Tôi thỏa thuận gì với cô khi nào, lúc ấy tôi đã không đồng ý rồi, nếu Nhị phu nhân bị bỏ, tôi làm nha hoàn hồi môn cũng vạ lây, việc ngu xuẩn như vậy tôi mới không thèm làm”.
Ngân Tỷ nắm chặt lấy bà ta, vội la lên. “Lão thái gia rõ ràng nói đuổi con dâu đi, bà cũng nghe thấy đó thôi? Cũng không phải tôi vu hãm Nhị phu nhân, vì sao bà không làm chứng, tôi nhất định không quên được phần bà”.
Thím Nhâm dùng sức rút tay ra, ánh mắt liếc trái liếc phải, nói. “Lão thái gia bệnh nặng, miệng mồm lảm nhảm không rõ, tôi đâu có nghe cẩn thận, chẳng biết lão thái gia nói gì”.
Ngân Tỷ thấy bà ta nói láo trắng trợn, cả giận. “Nếu bà không giúp tôi, tôi sẽ tố cáo bà với Nhị phu nhân”.
Câu này làm sao dọa được thím Nhâm, bà ta cười. “Ngân di nương à, tôi với cô kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng có ai trong sạch cả, vẫn là miễn chuyện tố cáo đi, miệng ai nấy ngậm mới có ngày lành”.
Ngân Tỷ từ lúc đến nhà họ Trương tới nay đều là tiền tài mở đường, quên mất cân nhắc lợi hại những thứ khác, giờ phút này vấp phải trắc trở mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thím Nhâm rốt cuộc vẫn là người của Phương thị, có thể thu mua nhưng không giữ được tâm tưởng, vừa đến thời điểm mấu chốt bà ta sẽ ngả về phía Phương thị nhiều hơn. Cô ta nghĩ thông cũng là đã muộn, không có nhân chứng, nếu bị Phương thị khép vào tội vu hãm cô ta sẽ không còn cơ hội xoay người.
Thím Nhâm thúc giục cô ta đi ra ngoài, sợ người khác nhìn thấy. Ngân Tỷ đi ra cửa bị gió thổi mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm một mảng mồ hôi, lạnh lẽo. Cô ta đang do dự không dám trở về linh đường, chợt thấy Lâm Y xách thùng nước đi phía phòng ngủ, vội chạy hớt hải qua đi theo nàng.
Lâm Y cảm thấy kinh ngạc, dừng chân không đẩy cửa, quay người lại nói. “Ngân di nương không trực bên linh đường, đi theo tôi làm chi?”.
Ngân Tỷ ra vẻ thần bí. “Có chuyện tốt kể cho cô nghe”.
Lâm Y đặt thùng nước xuống đất, lùi từng bước về phía sau, cười. “Đã là chuyện tốt, Ngân di nương vạn lần đừng kể cho tôi biết”.
Ngân Tỷ ngạc nhiên. “Vì sao?”.
Lâm Y nói. “Ngân di nương đã quên, lần trước chuyện của cô tôi đi tố với Nhị phu nhân, cô không sợ tôi lại phá hư chuyện của cô?”.
Ngân Tỷ nghe nàng nói vậy, thật sự do dự, Lâm Y thừa dịp cô ta đang nghĩ ngợi, vội nhấc thùng nước lách mình vào cửa, không ngờ Ngân Tỷ phản ứng cực nhanh, cũng nghiêng mình chen vào.
Lâm Y dở khóc dở cười nhìn cô ta. “Lúc trước cô ưa đến phòng tôi, cũng mệt tôi bị thím Nhâm hãm hại, còn thấy chưa đủ?”.
Ngân Tỷ nói. “Thím Nhâm nói xấu cô chỉ có Nhị phu nhân tin, ai bảo bà ta ghét cô”.
Đây hoàn toàn là sự thật, Lâm Y không lên tiếng.
Ngân Tỷ nói tiếp. “Nếu nhà này không có Nhị phu nhân nữa, chẳng phải cô sẽ sống khỏe hơn ư?”.
Lâm Y cả kinh. “Cô muốn làm gì?”.
Ngân Tỷ cười mỉa. “Yên tâm, giết người phóng hỏa tôi sẽ không làm”. Cô ta kể lại chuyện Trương lão thái gia nói trước lúc chết đi. “Cơ hội tuyệt hảo phải không? Để Nhị lão gia vâng theo lời cha bỏ Nhị phu nhân, cô sẽ không cần sống khép nép như bây giờ, cũng không lo bà ta ngó lơ hôn sự của mình”.
Lâm Y từ chối cho ý kiến, cười nhợt nhạt. “Cô được lợi gì?”.
Ngân Tỷ không muốn nói thật, chỉ nói. “Nếu không phải bà ta nhiều lần phá hư chuyện của tôi, tôi đã sớm được tự do một mình vui vẻ, cục tức này tôi nuốt không trôi”.
Lâm Y thầm than, nhẫn nại một chút như vậy cũng không được, như thế nào làm thiếp? Nước trong thùng sắp lạnh hết, nàng bối rối. “Tôi khuyên cô quên tâm tư đó đi, cô không hiểu đạo lý làm nhỏ phải cúi đầu phục lớn, dù Nhị phu nhân rời khỏi nhà họ Trương, Nhị lão gia tái hôn người khác vào vẫn sẽ cho cô khó ở”. Nói xong mở cửa đuổi cô ta ra.
Ngân Tỷ làm sao chịu đi, không chỉ đứng yên, còn đẩy ghế ra ngồi, điệu bộ “cô không đồng ý tôi sẽ không đi”. Lâm Y thấy cô ta bản tính khó dời, cũng không khuyên nữa, bản thân ra cửa. “Tôi cũng nghĩ thông, làm phật lòng một vị cơ thiếp thật sự chẳng tính là gì, tôi đi nói cho Nhị phu nhân cô ép tôi làm giả chứng cứ”.
Ngân Tỷ hoảng đến độ lập tức nhảy bật lên khỏi ghế, sống chết kéo tay áo nàng. “Tôi không nói láo, lão thái gia thật sự đã nói như vậy”.
“Câu này cô giữ lại mà nói với Nhị lão gia Nhị phu nhân, tôi bản thân còn chưa làm chủ được, không thể giúp cô”. Lâm Y kéo cô ta đi về phía trước vài bước, tay còn lại mở cửa, kêu lên. “Thím Dương!”.
Ngân Tỷ thấy nàng gọi người, sắc mặt đột biến, vội thả tay nàng ra, bước nhanh rời đi. Thím Dương nghe được Lâm Y gọi, chạy tới hỏi. “Làm sao vậy? Sao thím lại thấy Ngân di nương đi ra từ phòng cháu?”.
Lâm Y lúc trước bị hiểu lầm, bây giờ không dám dấu diếm thay Ngân Tỷ, kể hết sự tình cho thím Dương nghe, cười khổ. “Cháu luôn luôn bo bo giữ mình, lại nhiều lần bị phiền toái gõ cửa”.
Thím Dương cười. “Cô ta không nói láo đâu, lão thái gia nói bỏ con dâu thím cũng nghe thấy loáng thoáng”.
Lâm Y kinh ngạc. “Thật sự có chuyện đó ư? Khó trách Ngân Tỷ chẳng buồn sợ hãi, dám mặt đối mặt chống lại Nhị phu nhân”.
Thím Dương nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng. “Là thật thì sao, hai vị thiếu gia đều đã lớn, nhà họ Phương lại có quyền thế, mọi người đều coi như lão thái gia bị tức nên nói vậy, không người nào chấp nhận đi làm chứng, lúc này sợ chỉ có mình Ngân di nương không hay ho”.
Lâm Y khó hiểu. “Cha bắt bỏ, con có thể không nghe sao? Không sợ bị người ta nói?”.
Thím Dương xuýt một tiếng, nói. “Rốt cuộc cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu được quy tắc là chết, người ta là sống, lão thái gia chẳng qua bệnh nặng nói mát con cháu, cũng đâu phải giáp mặt trăn trối cho Nhị lão gia, có thể nào thật vì vậy mà làm hai nhà Trương Phương trở mặt thành thù? Đừng quên Bát nương tử còn ở nhà họ Phương làm dâu!”.
Thì ra quan hệ thông gia phức tạp, muốn bỏ vợ không phải chuyện đơn giản, Lâm Y cười tự giễu, bản thân quả nhiên vẫn chỉ là “người mới vào nghề”, nàng lo nghĩ, vẫn có chút khó hiểu. “Ngân di nương bình thường là người khôn khéo, đạo lý này sao không rõ? Để làm việc lỗ mãng như hiện giờ?”.
Thím Dương muốn nói lại thôi, nguyên nhân không tiện kể cho tiểu nương tử chưa lấy chồng nghe, không thể mở miệng. Lâm Y cũng không phải người tọc mạch, nhưng sợ mập mờ lại bị hãm hại, liền kéo thím Dương vào trong phòng. “Không phải cháu không biết xấu hổ, chỉ sợ Ngân di nương hại cháu, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, thím kể cháu nghe một chút thì có làm sao”.
Thím Dương do dự nói. “Chuyện này cũng là thím nghe đồn thôi —- Nhị phu nhân sắp tặng Ngân di nương cho người khác, chỉ chờ lão thái gia liệm xong sẽ hành động, nếu Ngân di nương không cố nốt cú chót, sẽ không kịp”.
Lâm Y càng nghe càng tò mò. “Nhị lão gia đã nói cứng rắn rồi mà, nếu Nhị phu nhân dám tặng đã tặng lâu rồi, sao còn đợi đến hôm nay?”.
Thím Dương cũng qua loa nàng, chỉ nói Nhị phu nhân có lý do mười phần nắm chắc sẽ thuyết phục được Nhị lão gia, tình huống tường tận cũng không lộ ra.
/268
|