Trương Trọng Vi đang cố trêu đùa Lâm Y, cũng không phải thật muốn tới chính điếm, ỡm ờ nhìn nàng rót rượu, dựa sát vào hầu rượu mình, chờ vài chén xuống bụng xong, hai người ra quyết định cuối cùng mua, Lâm Y lấy văn khế ra, tự tay mài mực, Trương Trọng Vi kí tên.
Ngày tiếp theo, Lâm Y cho gọi người môi giới tới, đưa văn khế đã kí tên cho anh ta, nhờ anh ta lo những việc còn lại. Người môi giới gấp gáp muốn nhận được tiền trung gian, hiệu suất làm việc tăng cao, tới chiều đã làm thỏa đáng hết các hạng mục, đưa khế ước đỏ có con dấu của quan phủ tới.
Trương Trọng Vi vừa từ Hàn Lâm viện về, thấy văn khế đã ở trên bàn, cầm đọc kĩ, khen ngợi. “Người môi giới này làm việc được quá đi chứ, tay chân mau lẹ”.
Lâm Y nói. “Em cũng nghĩ vậy, nên ban nãy mới thưởng anh ta phần nữa”.
Đã thuận lợi mua xong đất, cặp đôi bắt đầu bàn tới chuyện dọn dẹp đống trái cây thối, Trương Trọng Vi phải làm việc, Lâm Y lại không tiện xuất đầu lộ diện, việc này nên giao cho ai mới ổn đây?
Trương Trọng Vi phát sầu, đếm ngón tay, thím Dương, Thanh Miêu, thậm chí Trương Bát nương đều bận bịu trong điếm, Nhị phòng lại ở xa. Chàng nghĩ tới nghĩ lui, không chọn được ai phù hợp, nghĩ bụng huyện Tường Phù cũng không tới nỗi xa xôi hiểm trở gì, liền thương lượng với Lâm Y. “Nhân công thì dễ mướn rồi, nhưng cần ai đó đốc công, không bằng nhờ Đại tẩu hỗ trợ, mượn Đại tẩu một tên gia đinh đáng tin cậy lại đây?”.
Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Lí Thư đương nhiên chịu giúp, nhưng Phương thị có mượn cớ này để chạy qua chạy lại Đông Kinh thường xuyên không? Lâm Y không muốn mạo hiểm điều đó, nhưng chẳng tiện nói rõ, đành phải nghĩ biện pháp khác. “Cần gì đi xa như vậy, giao cho nhà Tiếu tẩu tử đi, chúng ta đặt ra kì hạn, lại mướn cả nhà bọn họ làm”.
Lúc trong điếm thiếu người, Tiếu tẩu tử thường xuyên tới hỗ trợ, bởi vậy cũng quen thuộc, nhà chị ta nằm ngay dãy phòng hạ đẳng sau nhà, kêu một tiếng là có mặt, tiện hơn đến huyện Tường Phù mượn người nhiều. Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý không tệ, đồng ý, Lâm Y liền gọi thím Dương, nhờ thím đi kêu vợ chồng Tiếu tẩu tử.
Nhà họ Tiếu chỉ cách mấy bước chân, Tiếu tẩu tử và chồng chị ta rất nhanh đã tới, hai người thấy Trương Trọng Vi cũng ở, kính sợ chàng là quan lại, liền dập đầu hành lễ, xong mới nói. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, có việc hai người cứ sai bảo”.
Lâm Y thấy bọn họ câu nệ, bất đắc dĩ lướt mắt qua Trương Trọng Vi, hỏi. “Hai người có muốn kiếm tiền không?”.
Tiếu Đại nghe vậy sửng sốt, Tiếu tẩu tử cũng thường xuyên vào điếm hỗ trợ, vừa nghe liền biết là có việc để làm, vội cười đáp lời. “Mấy miệng ăn trong nhà đang chờ tiền mua lương thực kia, chỉ thiếu mỗi cách kiếm, Lâm phu nhân chỉ chúng tôi một cái, cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Từ lúc bọn họ vào nhà, Lâm Y đã đội sẵn mũ trùm, lúc này nghe Tiếu tẩu tử trả lời, nàng đứng dậy nói. “Muốn kiếm tiền thì đi theo ta”.
Nàng và Trương Trọng Vi dẫn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử ra ngoài, đến chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán, mảnh đất kia chất đống trái cây thối không phải một hai ngày, bầu không khí tràn ngập mùi chua loét, hoàng hôn buông xuống vẫn có mấy người đàn ông đang lục tìm bên trong, hẳn là muốn tìm trái cây nào chưa hư thối ăn cho đỡ đói, trong góc còn dựng mấy túp lều lụp xụp, không biết là ổ mèo hay ổ chó.
Lâm Y chịu đựng mùi hôi, chỉ vào đống trái cây, nói. “Mảnh đất này, ta giao cho vợ chồng chị dọn dẹp, thế nào?”.
Tiếu tẩu tử không cần nghĩ ngợi đã chịu ngay, vui vẻ nói. “Việc này dễ, nhất định làm tốt cho Lâm phu nhân”. Chị ta căn bản không hề hỏi nguyên nhân cần dọn là gì, tác phong rõ là người thường xuyên nhận việc để làm, Lâm Y rất hài lòng, hỏi. “Dọn dẹp đến không còn thứ hoa quả thối nào nữa mới thôi, cần bao nhiêu ngày?”.
Tiếu tẩu tử chỉ Tiếu Đại, nói. “Vợ chồng tôi, còn có hai tiểu tử choai choai, cả nhà hợp sức, đại khái mười ngày”.
Mười ngày quá dài, nghe khẩu khí Tiếu tẩu tử thì chắc không có ý định mướn thêm người, Lâm Y và Trương Trọng Vi thương lượng một lát, nói. “Ba ngàn văn, dọn sạch trong vòng năm ngày, nếu các người không làm được, ta đành phải nhờ người khác”.
Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại cùng trố mắt ngạc nhiên, nói. “Năm ngày, nhân thủ nhà chúng tôi sợ không kịp”.
Lâm Y và Trương Trọng Vi không lên tiếng, Tiếu tẩu tử nhanh chóng tính toán, dùng khuỷu tay động động Tiếu Đại, nhỏ giọng nói. “Đương gia, hay là chúng ta mướn thêm vài người nữa phụ, chúng ta trả công”.
Tiếu Đại ngẫm nghĩ, gật đầu cái rụp. “Được, ba ngàn văn, mướn người đi nữa vẫn có lời”.
Vợ chồng bên ấy thương lượng xong, đang định nói với Lâm Y, đột nhiên có người lao ra, chạy tới chỗ Lâm Y, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân muốn thuê nhân công sao không mướn người quen, nhà tôi cũng có mấy thằng con trai, ai cũng mạnh khỏe”.
Người đột ngột xuất hiện, Lâm Y giật mình mới nhận ra đây là Chúc bà bà, nàng lấy làm lạ Chúc bà bà sao lại ở đây, hỏi. “Bà không phải đã sớm về nhà rồi ư, đến đây làm chi?”.
Chúc bà bà chỉ vào túp lều lụp xụp sau đống trái cây, nói. “Nhà tôi ở đó, cũng không phải cố ý nghe lén Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân nói chuyện”.
Lâm Y nhìn theo ngón tay bà chỉ, ngây ra, túp lều bé xíu do mấy miếng vải dầu đắp vá lại, bị nàng tưởng lầm là ổ mèo ổ chó thế nhưng là nhà của Chúc bà bà! Đôi mắt nàng toát lên vẻ thương cảm, có chút không tin nổi, hỏi. “Cả gia đình bà đều ở đây?”.
Chúc bà bà thở dài. “Khu đông cổng Chu Tước môn bị hỏa hoạn, tửu quán nhỏ của tôi cháy mất, không có tiền thuê nhà, vốn dựng tạm căn lều ở chợ đêm, nhưng quan gia năm lần bảy lượt đến xua đuổi, tới bước đường cùng đành phải dọn đến đây”. Nói xong nhiệt tình đề cử. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, đến nhà tôi ngồi ngồi?”.
Lâm Y cũng từ khổ lớn lên, không phải hạng người nũng nịu nuông chiều, nhưng nhìn túp lều cũng sặc mùi trái cây hư thối, nàng suy nghĩ, vẫn là đứng tại chỗ nói chuyện thì hơn.
Chúc bà bà thấy bọn họ bất động, cũng không nài nỉ, nhắc lại ý định ban nãy. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai ngài cần người dọn dẹp mảnh đất này? Mướn nhà tôi đi, nhà tôi đông người, ai cũng khỏe mạnh dồi dào sức lực”.
Tiếu tẩu tử bất mãn. “Trương hàn lâm và Lâm phu nhân đã giao mảnh đất này cho nhà tôi rồi, bà chặn ngang một đòn là sao?”.
Chúc bà bà không để ý tới Tiếu tẩu tử, chỉ nói chuyện với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi làm việc trong điếm của thiếu phu nhân, con tôi dọn đất cho ngài, nếu bọn họ dám lười biếng, ngài cứ phạt lương tháng của tôi, thật là quá tiện”.
Tiếu tẩu tử vừa nghe, nóng nảy. “Chỉ có bà làm việc trong điếm hả? Tôi cũng thường làm vậy. Hơn nữa con bà làm việc thì liên quan gì tới bà?”.
Tiếu Đại góp sức cho vợ. “Mọi việc đều có thứ tự trước sau, Lâm phu nhân đã giao cho chúng tôi, thôi bà quay về đi”.
Kiếp này của Lâm Y là ngâm trong khổ cực mà trưởng thành, nhìn thấy túp lều nhà Chúc bà bà, nàng không quả quyết cự tuyệt được, thở dài thương lượng với vợ chồng Tiếu tẩu tử. “Hai nhà mỗi nhà làm một nửa được không?”.
Tiếu tẩu tử tỏ ra tội nghiệp, nói. “Tổng cộng nhiều lắm một mẫu đất, phân làm đôi không nên”.
Tiếu Đại thấy Lâm Y hướng mắt nhìn túp lều của Chúc bà bà, đoán được nàng động lòng trắc ẩn, chỉ nói. “Ai cũng khổ hết, nhà tôi còn có người đang cần tiền xem bệnh”.
Do Lâm Y mang đến hy vọng cho vợ chồng Tiếu tẩu tử trước, chẳng trách được bọn họ khó động lòng thương hại, hơn nữa Tiếu Đại nói đúng, ai cũng nghèo khổ cả, không ai tốt hơn ai.
Chúc bà bà mắt sắc, thấy Lâm Y do dự, nhận định là nàng thiên vị mình, chỉ là e ngại vợ chồng Tiếu tẩu tử, mới cứng rắn nói. “Nhà cô tốt xấu cũng có nhà mà ở, cô xem nhà tôi đi, chỉ có vài miếng vải dầu đắp qua đắp lại, trời mưa xuống nước dột khắp nơi”.
Tiếu tẩu tử không chịu thua, nói. “Nhà tôi tiền thuê tháng sau còn chưa có tin tức kia, hơn nữa Đông Kinh quanh năm không mưa nổi mấy lần”.
Song phương không nhường nhịn nhau, Lâm Y đành phải ra mặt hòa giải. “Đều do ta, nhất thời không nghĩ tới Chúc bà bà, nhưng ta đã lỡ nhờ Tiếu tẩu tử trước, chỉ có thể xin lỗi, lần tới nếu có công việc khác nhất định sẽ nhờ bà”.
Nàng nói xong, đưa tay ra sau lưng Trương Trọng Vi nhẹ nhàng chọt một phát, Trương Trọng Vi làm quan mấy tháng, lõi đời hơn nhiều, lập tức hiểu ý, là muốn chàng đóng vai mặt đỏ,vội lên tiếng oán giận. “Chúc bà bà gia đình gặp khó khăn thế nhưng không sớm nói, chờ chúng ta tìm Tiếu tẩu tử rồi mới lên tiếng, trách ai được?”.
Lâm Y và Trương Trọng Vi diễn mặt trắng mặt đỏ kẻ xướng người họa, Chúc bà bà không dám nói gì nữa, qua một lúc, nhớ tới đề nghị ban đầu của Lâm Y, đến thương lượng với Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, cô là người tốt, phân một nửa cho nhà tôi được không?”.
Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại đã lên kế hoạch mướn người xong xuôi, phân nửa mảnh đất chính là giảm bớt một ngàn năm trăm văn, đương nhiên không chịu, chỉ nói. “Chúc bà bà đừng vội, nhất định sẽ cho gia đình bà cũng có cơ hội kiếm tiền”.
Chúc bà bà tưởng chị ta đồng ý, đang định tạ ơn, Tiếu tẩu tử nói tiếp. “Chúng tôi định mướn thêm vài người, chọn người trong các con trai của bà, thế nào?”.
Chúc bà bà tươi cười lập tức tắt rụi, giây lát liền hóa thành tức giận, muốn mắng, lại tiếc mấy đồng tiền công, nhẫn nhịn hỏi. “Bao nhiêu tiền một ngày?”.
Tiếu tẩu tử nghĩ đến bản thân phụ giúp cước điếm nhà họ Trương một ngày được năm mươi văn, liền giơ năm ngón tay ra, nói. “Năm mươi văn, không bao cơm”.
Chúc bà bà ngại tiền ít, nói. “Khuân vác trái cây hỏng, vừa mệt vừa thối, ít nhất một trăm văn một ngày”.
Đông Kinh trước nay không thiếu nhất chính là lao động, Tiếu tẩu tử vì nể tình Lâm Y mới tỏ ý thuê con của Chúc bà bà, thấy bà ta chẳng những không biết ơn, còn cò kè mặc cả, đã buồn bực ba phần, nói. “Chúng tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, Chúc bà bà ngại ít thì chúng tôi thuê người khác”.
Chúc bà bà dậm chân, không nhận nhưng cũng không từ chối hẳn, xoay người chạy về phía túp lều, chắc là muốn bàn bạc với các con.
Lâm Y nghĩ, đã khoán mảnh đất này ra ngoài thì không muốn để ý tới phân tranh bên trong nữa, nàng kéo tay áo Trương Trọng Vi. “Giao đất cho nhà Tiếu Đại rồi, mọi sự đều có bọn họ để ý, chúng ta về nhà thôi, đến lúc đó nghiệm thu trả tiền là được”.
Tiếu tẩu tử kéo Tiếu Đại quỳ xuống dập đầu tạ ơn. “Xin Trương hàn lâm và Lâm phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm làm việc, cam đoan dọn sạch không còn một miếng trái cây thối”.
Lâm Y nhìn thoáng qua túp lều lụp xụp của nhà Chúc bà bà, nói. “Nếu con trai Chúc bà bà chịu thì mướn bọn họ đi thôi, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ một phen”.
Ngày tiếp theo, Lâm Y cho gọi người môi giới tới, đưa văn khế đã kí tên cho anh ta, nhờ anh ta lo những việc còn lại. Người môi giới gấp gáp muốn nhận được tiền trung gian, hiệu suất làm việc tăng cao, tới chiều đã làm thỏa đáng hết các hạng mục, đưa khế ước đỏ có con dấu của quan phủ tới.
Trương Trọng Vi vừa từ Hàn Lâm viện về, thấy văn khế đã ở trên bàn, cầm đọc kĩ, khen ngợi. “Người môi giới này làm việc được quá đi chứ, tay chân mau lẹ”.
Lâm Y nói. “Em cũng nghĩ vậy, nên ban nãy mới thưởng anh ta phần nữa”.
Đã thuận lợi mua xong đất, cặp đôi bắt đầu bàn tới chuyện dọn dẹp đống trái cây thối, Trương Trọng Vi phải làm việc, Lâm Y lại không tiện xuất đầu lộ diện, việc này nên giao cho ai mới ổn đây?
Trương Trọng Vi phát sầu, đếm ngón tay, thím Dương, Thanh Miêu, thậm chí Trương Bát nương đều bận bịu trong điếm, Nhị phòng lại ở xa. Chàng nghĩ tới nghĩ lui, không chọn được ai phù hợp, nghĩ bụng huyện Tường Phù cũng không tới nỗi xa xôi hiểm trở gì, liền thương lượng với Lâm Y. “Nhân công thì dễ mướn rồi, nhưng cần ai đó đốc công, không bằng nhờ Đại tẩu hỗ trợ, mượn Đại tẩu một tên gia đinh đáng tin cậy lại đây?”.
Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Lí Thư đương nhiên chịu giúp, nhưng Phương thị có mượn cớ này để chạy qua chạy lại Đông Kinh thường xuyên không? Lâm Y không muốn mạo hiểm điều đó, nhưng chẳng tiện nói rõ, đành phải nghĩ biện pháp khác. “Cần gì đi xa như vậy, giao cho nhà Tiếu tẩu tử đi, chúng ta đặt ra kì hạn, lại mướn cả nhà bọn họ làm”.
Lúc trong điếm thiếu người, Tiếu tẩu tử thường xuyên tới hỗ trợ, bởi vậy cũng quen thuộc, nhà chị ta nằm ngay dãy phòng hạ đẳng sau nhà, kêu một tiếng là có mặt, tiện hơn đến huyện Tường Phù mượn người nhiều. Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý không tệ, đồng ý, Lâm Y liền gọi thím Dương, nhờ thím đi kêu vợ chồng Tiếu tẩu tử.
Nhà họ Tiếu chỉ cách mấy bước chân, Tiếu tẩu tử và chồng chị ta rất nhanh đã tới, hai người thấy Trương Trọng Vi cũng ở, kính sợ chàng là quan lại, liền dập đầu hành lễ, xong mới nói. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, có việc hai người cứ sai bảo”.
Lâm Y thấy bọn họ câu nệ, bất đắc dĩ lướt mắt qua Trương Trọng Vi, hỏi. “Hai người có muốn kiếm tiền không?”.
Tiếu Đại nghe vậy sửng sốt, Tiếu tẩu tử cũng thường xuyên vào điếm hỗ trợ, vừa nghe liền biết là có việc để làm, vội cười đáp lời. “Mấy miệng ăn trong nhà đang chờ tiền mua lương thực kia, chỉ thiếu mỗi cách kiếm, Lâm phu nhân chỉ chúng tôi một cái, cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Từ lúc bọn họ vào nhà, Lâm Y đã đội sẵn mũ trùm, lúc này nghe Tiếu tẩu tử trả lời, nàng đứng dậy nói. “Muốn kiếm tiền thì đi theo ta”.
Nàng và Trương Trọng Vi dẫn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử ra ngoài, đến chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán, mảnh đất kia chất đống trái cây thối không phải một hai ngày, bầu không khí tràn ngập mùi chua loét, hoàng hôn buông xuống vẫn có mấy người đàn ông đang lục tìm bên trong, hẳn là muốn tìm trái cây nào chưa hư thối ăn cho đỡ đói, trong góc còn dựng mấy túp lều lụp xụp, không biết là ổ mèo hay ổ chó.
Lâm Y chịu đựng mùi hôi, chỉ vào đống trái cây, nói. “Mảnh đất này, ta giao cho vợ chồng chị dọn dẹp, thế nào?”.
Tiếu tẩu tử không cần nghĩ ngợi đã chịu ngay, vui vẻ nói. “Việc này dễ, nhất định làm tốt cho Lâm phu nhân”. Chị ta căn bản không hề hỏi nguyên nhân cần dọn là gì, tác phong rõ là người thường xuyên nhận việc để làm, Lâm Y rất hài lòng, hỏi. “Dọn dẹp đến không còn thứ hoa quả thối nào nữa mới thôi, cần bao nhiêu ngày?”.
Tiếu tẩu tử chỉ Tiếu Đại, nói. “Vợ chồng tôi, còn có hai tiểu tử choai choai, cả nhà hợp sức, đại khái mười ngày”.
Mười ngày quá dài, nghe khẩu khí Tiếu tẩu tử thì chắc không có ý định mướn thêm người, Lâm Y và Trương Trọng Vi thương lượng một lát, nói. “Ba ngàn văn, dọn sạch trong vòng năm ngày, nếu các người không làm được, ta đành phải nhờ người khác”.
Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại cùng trố mắt ngạc nhiên, nói. “Năm ngày, nhân thủ nhà chúng tôi sợ không kịp”.
Lâm Y và Trương Trọng Vi không lên tiếng, Tiếu tẩu tử nhanh chóng tính toán, dùng khuỷu tay động động Tiếu Đại, nhỏ giọng nói. “Đương gia, hay là chúng ta mướn thêm vài người nữa phụ, chúng ta trả công”.
Tiếu Đại ngẫm nghĩ, gật đầu cái rụp. “Được, ba ngàn văn, mướn người đi nữa vẫn có lời”.
Vợ chồng bên ấy thương lượng xong, đang định nói với Lâm Y, đột nhiên có người lao ra, chạy tới chỗ Lâm Y, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân muốn thuê nhân công sao không mướn người quen, nhà tôi cũng có mấy thằng con trai, ai cũng mạnh khỏe”.
Người đột ngột xuất hiện, Lâm Y giật mình mới nhận ra đây là Chúc bà bà, nàng lấy làm lạ Chúc bà bà sao lại ở đây, hỏi. “Bà không phải đã sớm về nhà rồi ư, đến đây làm chi?”.
Chúc bà bà chỉ vào túp lều lụp xụp sau đống trái cây, nói. “Nhà tôi ở đó, cũng không phải cố ý nghe lén Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân nói chuyện”.
Lâm Y nhìn theo ngón tay bà chỉ, ngây ra, túp lều bé xíu do mấy miếng vải dầu đắp vá lại, bị nàng tưởng lầm là ổ mèo ổ chó thế nhưng là nhà của Chúc bà bà! Đôi mắt nàng toát lên vẻ thương cảm, có chút không tin nổi, hỏi. “Cả gia đình bà đều ở đây?”.
Chúc bà bà thở dài. “Khu đông cổng Chu Tước môn bị hỏa hoạn, tửu quán nhỏ của tôi cháy mất, không có tiền thuê nhà, vốn dựng tạm căn lều ở chợ đêm, nhưng quan gia năm lần bảy lượt đến xua đuổi, tới bước đường cùng đành phải dọn đến đây”. Nói xong nhiệt tình đề cử. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, đến nhà tôi ngồi ngồi?”.
Lâm Y cũng từ khổ lớn lên, không phải hạng người nũng nịu nuông chiều, nhưng nhìn túp lều cũng sặc mùi trái cây hư thối, nàng suy nghĩ, vẫn là đứng tại chỗ nói chuyện thì hơn.
Chúc bà bà thấy bọn họ bất động, cũng không nài nỉ, nhắc lại ý định ban nãy. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai ngài cần người dọn dẹp mảnh đất này? Mướn nhà tôi đi, nhà tôi đông người, ai cũng khỏe mạnh dồi dào sức lực”.
Tiếu tẩu tử bất mãn. “Trương hàn lâm và Lâm phu nhân đã giao mảnh đất này cho nhà tôi rồi, bà chặn ngang một đòn là sao?”.
Chúc bà bà không để ý tới Tiếu tẩu tử, chỉ nói chuyện với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi làm việc trong điếm của thiếu phu nhân, con tôi dọn đất cho ngài, nếu bọn họ dám lười biếng, ngài cứ phạt lương tháng của tôi, thật là quá tiện”.
Tiếu tẩu tử vừa nghe, nóng nảy. “Chỉ có bà làm việc trong điếm hả? Tôi cũng thường làm vậy. Hơn nữa con bà làm việc thì liên quan gì tới bà?”.
Tiếu Đại góp sức cho vợ. “Mọi việc đều có thứ tự trước sau, Lâm phu nhân đã giao cho chúng tôi, thôi bà quay về đi”.
Kiếp này của Lâm Y là ngâm trong khổ cực mà trưởng thành, nhìn thấy túp lều nhà Chúc bà bà, nàng không quả quyết cự tuyệt được, thở dài thương lượng với vợ chồng Tiếu tẩu tử. “Hai nhà mỗi nhà làm một nửa được không?”.
Tiếu tẩu tử tỏ ra tội nghiệp, nói. “Tổng cộng nhiều lắm một mẫu đất, phân làm đôi không nên”.
Tiếu Đại thấy Lâm Y hướng mắt nhìn túp lều của Chúc bà bà, đoán được nàng động lòng trắc ẩn, chỉ nói. “Ai cũng khổ hết, nhà tôi còn có người đang cần tiền xem bệnh”.
Do Lâm Y mang đến hy vọng cho vợ chồng Tiếu tẩu tử trước, chẳng trách được bọn họ khó động lòng thương hại, hơn nữa Tiếu Đại nói đúng, ai cũng nghèo khổ cả, không ai tốt hơn ai.
Chúc bà bà mắt sắc, thấy Lâm Y do dự, nhận định là nàng thiên vị mình, chỉ là e ngại vợ chồng Tiếu tẩu tử, mới cứng rắn nói. “Nhà cô tốt xấu cũng có nhà mà ở, cô xem nhà tôi đi, chỉ có vài miếng vải dầu đắp qua đắp lại, trời mưa xuống nước dột khắp nơi”.
Tiếu tẩu tử không chịu thua, nói. “Nhà tôi tiền thuê tháng sau còn chưa có tin tức kia, hơn nữa Đông Kinh quanh năm không mưa nổi mấy lần”.
Song phương không nhường nhịn nhau, Lâm Y đành phải ra mặt hòa giải. “Đều do ta, nhất thời không nghĩ tới Chúc bà bà, nhưng ta đã lỡ nhờ Tiếu tẩu tử trước, chỉ có thể xin lỗi, lần tới nếu có công việc khác nhất định sẽ nhờ bà”.
Nàng nói xong, đưa tay ra sau lưng Trương Trọng Vi nhẹ nhàng chọt một phát, Trương Trọng Vi làm quan mấy tháng, lõi đời hơn nhiều, lập tức hiểu ý, là muốn chàng đóng vai mặt đỏ,vội lên tiếng oán giận. “Chúc bà bà gia đình gặp khó khăn thế nhưng không sớm nói, chờ chúng ta tìm Tiếu tẩu tử rồi mới lên tiếng, trách ai được?”.
Lâm Y và Trương Trọng Vi diễn mặt trắng mặt đỏ kẻ xướng người họa, Chúc bà bà không dám nói gì nữa, qua một lúc, nhớ tới đề nghị ban đầu của Lâm Y, đến thương lượng với Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, cô là người tốt, phân một nửa cho nhà tôi được không?”.
Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại đã lên kế hoạch mướn người xong xuôi, phân nửa mảnh đất chính là giảm bớt một ngàn năm trăm văn, đương nhiên không chịu, chỉ nói. “Chúc bà bà đừng vội, nhất định sẽ cho gia đình bà cũng có cơ hội kiếm tiền”.
Chúc bà bà tưởng chị ta đồng ý, đang định tạ ơn, Tiếu tẩu tử nói tiếp. “Chúng tôi định mướn thêm vài người, chọn người trong các con trai của bà, thế nào?”.
Chúc bà bà tươi cười lập tức tắt rụi, giây lát liền hóa thành tức giận, muốn mắng, lại tiếc mấy đồng tiền công, nhẫn nhịn hỏi. “Bao nhiêu tiền một ngày?”.
Tiếu tẩu tử nghĩ đến bản thân phụ giúp cước điếm nhà họ Trương một ngày được năm mươi văn, liền giơ năm ngón tay ra, nói. “Năm mươi văn, không bao cơm”.
Chúc bà bà ngại tiền ít, nói. “Khuân vác trái cây hỏng, vừa mệt vừa thối, ít nhất một trăm văn một ngày”.
Đông Kinh trước nay không thiếu nhất chính là lao động, Tiếu tẩu tử vì nể tình Lâm Y mới tỏ ý thuê con của Chúc bà bà, thấy bà ta chẳng những không biết ơn, còn cò kè mặc cả, đã buồn bực ba phần, nói. “Chúng tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, Chúc bà bà ngại ít thì chúng tôi thuê người khác”.
Chúc bà bà dậm chân, không nhận nhưng cũng không từ chối hẳn, xoay người chạy về phía túp lều, chắc là muốn bàn bạc với các con.
Lâm Y nghĩ, đã khoán mảnh đất này ra ngoài thì không muốn để ý tới phân tranh bên trong nữa, nàng kéo tay áo Trương Trọng Vi. “Giao đất cho nhà Tiếu Đại rồi, mọi sự đều có bọn họ để ý, chúng ta về nhà thôi, đến lúc đó nghiệm thu trả tiền là được”.
Tiếu tẩu tử kéo Tiếu Đại quỳ xuống dập đầu tạ ơn. “Xin Trương hàn lâm và Lâm phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm làm việc, cam đoan dọn sạch không còn một miếng trái cây thối”.
Lâm Y nhìn thoáng qua túp lều lụp xụp của nhà Chúc bà bà, nói. “Nếu con trai Chúc bà bà chịu thì mướn bọn họ đi thôi, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ một phen”.
/268
|