Lí Thư luôn luôn bình tĩnh, vậy mà nhận một cái tát của Phương thị xong trở nên rối loạn như thế, không nghe mọi người khuyên bảo, khóc sướt mướt về phòng, liên tục sai bảo người hầu trong phòng dọn dẹp quần áo vật dụng, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Lâm Y chạy sang, tiến đến bên tai nhỏ giọng nói với Lí Thư. “Đại tẩu, nếu Đại tẩu thực về nhà mẹ đẻ thì coi như trúng kế Nhị phu nhân rồi đó”.
Lí Thư tâm tư tinh tế còn hơn Lâm Y, nghe xong câu này, hơi thoáng suy nghĩ liền hiểu ý. Phương thị cố ý đuổi cô về nhà, coi như áp chế, bức nhà họ Lí án binh bất động, không được phụ trợ Trương Lương đến nhà họ Phương náo loạn.
Thím Chân đứng cạnh cũng nghe hiểu, nhân cơ hội khuyên Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, đường đi Nhã Châu xa xôi, thiếu phu nhân lại mang bầu lớn tháng, lỡ đâu sơ suất thì biết làm thế nào?”.
Lí Thư đã lau nước mắt, ngoài miệng nói. “Ta đương nhiên biết bây giờ không nên đi xa, nhưng mẹ chồng đuổi đánh, ta ngượng không có mặt mũi nào kiên trì ở lại tiếp”.
Lâm Y cũng hiểu, Lí Thư không muốn về nhà mẹ đẻ nữa, chẳng qua là thiếu cớ để giữ chính mình lại, lúc này mặc kệ là Trương Lương hay Trương Bá Lâm, chỉ cần một người đến nói hai câu là đủ, đáng tiếc hai người này một ở nha môn, một đã ra ngoài thu học phí, nước xa không giải được cơn khát gần. Nàng ngẫm nghĩ, cố ý hỏi. “Đại tẩu, viện mọi người đang ở không tệ nha, mỗi tháng thuê bao nhiêu tiền?”.
Lí Thư không biết Lâm Y đột nhiên hỏi cái này vì lý do gì, có sao nói vậy. “Huyện Tường Phù cách Đông Kinh gần, giá cả đương nhiên không thấp hơn bao nhiêu, một viện nhỏ như thế này chẳng rẻ hơn mấy gian phòng trong thành của em dâu là bao”.
Lâm Y thuận theo lời cô, hỏi tiếp. “Vậy ai trả tiền?”.
Lí Thư buồn cười trả lời. “Đương nhiên là ta trả, bọn họ ai có đủ tiền trả?”.
Lâm Y nhìn lướt qua thím Chân, im lặng. Thím Chân là người tinh tường, lập tức hiểu ý, cười nói với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, viện là chúng ta thuê, tại sao chúng ta phải đi? Cứ an an ổn ổn ở lại đây, ai nhìn không vừa mắt, tự bỏ tiền ra thuê chỗ khác mà ở”.
Kế này của Lâm Y cực diệu, Lí Thư quả nhiên cao hứng, nói. “Ta thế nhưng quên, đây vốn là nhà của ta, đi hay ở do ta làm chủ, người khác không quản được”. Nói xong khoác tay Lâm Y, giữ nàng lại. “Vợ chồng em khó khăn đến một hồi, ăn cơm rồi hãy đi”.
Phương thị đang thương tích, vợ chồng Lâm Y quả thực không tiện đi ngay, liền đồng ý. Lí Thư sai tiểu nha hoàn. “Nói phòng bếp chuẩn bị hai bàn rượu, kêu gia nhân tới nha môn thông báo một tiếng cho Đại thiếu gia về sớm tiếp đón Nhị thiếu gia”.
Lí Thư thời con gái hẳn được chuyên môn dạy dỗ quản lí việc nhà, an bài mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, người hầu cũng thông minh vô cùng, vừa nghe nói cô không về nhà mẹ đẻ nữa, không cần ai sai bảo, lập tức ai nấy nhanh nhẹn sắp đặt hành lí đã gói ghém về lại vị trí cũ.
Lâm Y vừa quan sát, vừa âm thầm học hỏi, Lí Thư bị Phương thị nháo, thân mình mệt mỏi, ngồi tựa vào sạp, cười. “Em dâu chớ trách ta tướng ngồi không đoan chính”.
Lâm Y cười đáp. “Cũng không phải người ngoài, Đại tẩu muốn nằm thế nào thì cứ nằm thế ấy”.
Hai người ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm câu được câu không, chẳng quan tâm ai đang hầu hạ Phương thị. Non nửa canh giờ sau, Trương Bá Lâm đại khái đã nghe người báo tin tình hình trong nhà, vội vàng chạy về, anh ta sợ bị Phương thị quấn lấy, không dám đi thăm bà ta trước, lập tức về phòng hỏi Lí Thư. “Nương tử, nương tử không có việc gì chứ?”.
Lí Thư giơ ngón tay lên ra hiệu cho Thanh Liên đang định vén màn ngăn Trương Bá Lâm lại bên ngoài, nói. “Ta đã bị bỏ, Đại thiếu gia chưa biết ư? Nhị phu nhân muốn đuổi ta về Nhã Châu, ta bụng lớn đi không được, may mắn viện này do tiền hồi môn của ta thuê, hẳn là ở lại được”.
Ngụ ý, viện này, người nhà họ Trương ở không được, Trương Bá Lâm tiến thoái lưỡng nan, đứng như trời trồng tại đó. Thanh Liên đau lòng anh ta, cầu tình với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, là Nhị phu nhân đòi bỏ thiếu phu nhân, cũng không phải Đại thiếu gia, ngài giận dỗi thiếu gia làm chi?”.
Vợ cả có rộng lượng mấy đi nữa, trong lòng đều ẩn giấu một bầu giấm ghen tuông, huống chi Lí Thư cũng không phải thật giận, Thanh Liên làm trò bênh vực Trương Bá Lâm trước mặt cô, giống như con mèo không hiểu chuyện đánh đổ bình giấm ấy, vị chua bay nghẹt căn phòng. Trương Bá Lâm coi như thông minh, đoán được Lí Thư phải ghen, lập tức bắt lấy cánh tay Thanh Liên, đẩy ra ngoài, nói. “Ngươi là thân phận gì? Nơi này có chỗ cho cô nói sao?”.
Cẩm Thư bắt được cơ hội, lập tức bồi thêm một câu. “Xem ra còn chưa lãnh đủ gia pháp, thím Chân nên lấy thước lại đây”.
Thím Chân lão thành, không giống hai con nghé con chỉ biết nhảy nhót đá nhau, lúc này quay sang nháy mắt ra hiệu với Trương Bá Lâm, lại nói với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân nhà chúng tôi có cắt sẵn cho tiểu thiếu gia vài thước vải, cũng không biết cắt sao, có thể làm phiền Nhị thiếu phu nhân dời bước hỗ trợ nhìn xem?”.
Thím Chân nhắc tới “tiểu thiếu gia”, là đứa con trai thiếp sinh – Trương Tuấn Minh, thím Chân nói như vậy hàm ý hai nghĩa, mục đích chủ yếu là dẫn Lâm Y đi, để không gian lại cho vợ chồng Lí Thư; mục đích thêm vào là nói cho Trương Bá Lâm biết, Lí Thư hiền lành cỡ nào, bản thân mang bầu con vợ cả, còn mua sắm đồ mới cho con thiếp sinh, thế mà Phương thị muốn bỏ Lí Thư, thực kém sáng suốt cực điểm, cố tình gây sự cực điểm.
Lâm Y thầm khen bà vú tri kỷ, đứng dậy theo bà ra ngoài, mới nói. “Chuyện cắt may ta không rành lắm, thím Chân vẫn nên ra phố tìm thợ may giỏi, đừng chậm trễ thêm quần áo mới cho Tuấn Minh”.
Thím Châm biết Lâm Y thể nào cũng nhận ra dụng ý của mình, đoạn cười. “Tôi sợ Đại thiếu gia da mặt mỏng, Nhị thiếu phu nhân thứ lỗi”.
Lâm Y cũng cười. “Ta không phải người ngu dốt”.
Cả hai tách ra hai hướng, Lâm Y quay về phòng ngủ của Phương thị, Trương Trọng Vi và Trương Bát nương đang vây quanh giường bà ta, dốc toàn lực dỗ bà ta vui vẻ. Phương thị thấy Lâm Y đi vào, vội vàng hỏi. “Lí thị đã động chân chưa?”.
Lâm Y nói dối. “Người thì chưa động, nhưng thai khí thì động mấy phần”.
Trương Bát nương lập tức nhảy dựng lên. “Ai trời ơi, đây là đích trưởng tôn của nhà họ Trương, con phải đi nhìn một cái”.
Phương thị cũng tin lời Lâm Y, sợ tới mức kinh hoàng bạt vía, bà ta ra rả phải bỏ Lí Thư chẳng qua vì muốn phô trương thanh thế, dễ tạo áp lực lên nhà họ Lí thôi, cái tát kia cũng chỉ là một mồi châm lửa, không phải thực sự muốn đuổi Lí Thư ngàn dặm xa xôi về lại Nhã Châu, lúc này nghe nàng nói Lí Thư động thai khí, vừa hối hận vừa sợ hãi, sợ Trương Lương biết chuyện, gấp gáp trở về đánh chết mình.
Lâm Y nhìn hết thần sắc của bà ta, khinh thường, nếu đã biết sợ sao phải diễn màn kịch kia, khiến chính mình lọt hố.
Trương Bát nương gặp Phương thị cũng sửng sốt, tưởng bà ta ngầm đồng ý cho mình đi thăm Lí Thư, liền xoay người vội đi.
Lúc này Trương Bá Lâm đang ở trong phòng dỗ Lí Thư, không thể để người ngoài quấy rầy, Lâm Y vội nháy mắt với Trương Bát nương, ý bảo cô yên tâm, lại nói. “Đại tẩu bảo rằng muốn giữ chúng ta lại ăn cơm, thấy bên ấy đang vội lắm, chúng ta đừng thêm phiền”.
Trương Trọng Vi nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối muộn, chàng rất muốn lưu lại hầu hạ Phương thị, bất đắc dĩ ngày mai còn phải đi Hàn Lâm viện làm việc, liền cáo từ chuẩn bị về nhà.
Trương Bát nương nói. “Em ở lại chăm sóc mẹ, hai người mau nhanh quay về thôi, mùa đông trời tối nhanh, đừng chậm trễ lộ trình”.
Phương thị sợ làm Lí Thư động thai khí bị Trương Lương về đánh tiếp, nghĩ muốn giữ Trương Trọng Vi và Lâm Y lại làm khách, vội nói. “Trọng Vi, các con ở lại một đêm, sáng mai hãy về”.
Từ chỗ này đến Đông Kinh không xa, sáng mai chạy tới Hàn Lâm viện cũng được, Trương Trọng Vi do dự, nhìn về phía Lâm Y. Lâm Y đoán trước được viện này sẽ còn xảy ra một hồi đại náo, mới không cần ở lại dính vào hỗn độn, chỉ nói. “Cháu dâu thực ra nguyện ý ở lại, chỉ là không biết sẽ nghỉ ngơi chỗ nào?”.
Tiểu viện Nhị phòng đang ở thuê ấn theo đầu người, nửa gian cũng không dư, thậm chí Trương Bát nương ở lại cũng chưa chắc có chỗ ngủ. Phương thị sợ bọn họ vì thế đi về, vội chỉ xuống sàn đất. “Có nhiều chăn nệm lắm, hai đứa trải ra đất ngủ ở đây này”.
Lâm Y hỏi. “Chúng cháu ngủ ở phòng thím, vậy thúc thúc ngủ ở đâu?”.
Phương thị giật mình, viện này cũng không sắp đặt thư phòng, ngoại trừ phòng ngủ Trương Lương không có nơi khác để đi. Bà ta từng vì thế mà vui vẻ một trận, không ngờ hôm nay lại thành vật cản. Ngay lúc bà ta đang ngây người, mành bị nhấc lên, Trương Lương đi vào, thấy cả nhà Trương Trọng Vi đang ở, ngạc nhiên hỏi. “Hôm nay sao các con lại đến đầy đủ hết? Trọng Vi không cần làm việc, vợ Trọng Vi không cần mở điếm hả?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Nghe nói thím bị thương, chúng con tới thăm”. Phương thị có không phải mấy đi nữa cũng là mẹ ruột của Trương Trọng Vi, bởi vậy chàng có chút giận Trương Lương ra tay quá nặng, gằn giọng hai chữ “bị thương” thật nặng.
Trương Lương lại cho rằng Phương thị bị trừng phạt đúng tội, xứng đáng ăn đòn, nghiêm mặt nói. “Trước khi ta rời nhà, bà ta vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, thương ở đâu? Mau về hết đi, ai làm việc thì làm việc, ai mở điếm thì mở điếm, chớ ở đây chậm trễ thời gian”.
Phương thị sợ gia đình Trương Trọng Vi đi mất, ôm trán rên rỉ. “Đổ cả máu còn nói không bị thương?”.
Lâm Y cũng cho rằng Phương thị ăn đòn lại tự mình tìm, đặc biệt cái tát bà ta đánh Lí Thư cũng nên để Trương Lương trả cả vốn lẫn lời, đòi lại công bằng cho Lí Thư.
Trương Lương nghe Phương thị lầm bầm, giơ tay lên làm bộ đánh, Phương thị sợ quá rụt cổ lại, không dám hó hé nữa.
Trương Lương xoay người, đuổi ba người nhà Trương Trọng Vi ra khỏi cổng, bảo rằng Phương thị không bệnh tật gì hết, không cần bọn họ tới thăm nom. Trương Trọng Vi nhìn cổng lớn bị Trương Lương đóng chặt, cảm giác thực là hoang đường, chàng tới thăm mẹ ruột trọng thương, lại bị cha ruột đuổi ra, Lâm Y thì nghĩ người hầu của Lí Thư ai nấy đều tinh ý, hẳn là không bao lâu nữa chuyện của Lí Thư sẽ lọt vào tai Trương Lương, Phương thị chuẩn bị gieo gió gặt bão đi là vừa.
Phương thị lúc đánh Lí Thư chẳng lẽ không tưởng tượng được phản ứng của Trương Lương? Lâm Y cảm thấy bà ta biết hết, chẳng qua bà ta quên mất Lí Thư không phải Trương Bát nương, sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí âm thầm phản kích bà ta một phen.
Lâm Y chán ghét thái độ làm người của Phương thị, đồng thời cũng bội phục bà ta, bà ta vì gìn giữ nhà mẹ đẻ, cam nguyện mạo hiểm tính mạng, phần dũng khí đó mấy ai có được?
Lâm Y muốn tâm sự, nhưng Trương Trọng Vi buồn bực Trương Lương, Trương Bát nương lo lắng Phương thị, đường về lặng ngắt.
Về đến nhà, cước điếm và chỗ bán cơm đĩa đều đã đóng cửa, thím Dương và Thanh Miêu ra đón, hỏi. “Nhị phu nhân không sao chứ?”.
Trương Trọng Vi và Trương Bát nương đều không có tâm trạng, ngay cả lên tiếng trả lời cũng không, Lâm Y nhìn thím Dương và Thanh Miêu, nói. “Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa, mau xào hai món bưng lên”.
Thanh Miêu đáp. “Em đoán mọi người hẳn sẽ đói bụng, sớm bảo thím Dương làm rồi, hâm nóng lên là được”.
Lí Thư tâm tư tinh tế còn hơn Lâm Y, nghe xong câu này, hơi thoáng suy nghĩ liền hiểu ý. Phương thị cố ý đuổi cô về nhà, coi như áp chế, bức nhà họ Lí án binh bất động, không được phụ trợ Trương Lương đến nhà họ Phương náo loạn.
Thím Chân đứng cạnh cũng nghe hiểu, nhân cơ hội khuyên Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, đường đi Nhã Châu xa xôi, thiếu phu nhân lại mang bầu lớn tháng, lỡ đâu sơ suất thì biết làm thế nào?”.
Lí Thư đã lau nước mắt, ngoài miệng nói. “Ta đương nhiên biết bây giờ không nên đi xa, nhưng mẹ chồng đuổi đánh, ta ngượng không có mặt mũi nào kiên trì ở lại tiếp”.
Lâm Y cũng hiểu, Lí Thư không muốn về nhà mẹ đẻ nữa, chẳng qua là thiếu cớ để giữ chính mình lại, lúc này mặc kệ là Trương Lương hay Trương Bá Lâm, chỉ cần một người đến nói hai câu là đủ, đáng tiếc hai người này một ở nha môn, một đã ra ngoài thu học phí, nước xa không giải được cơn khát gần. Nàng ngẫm nghĩ, cố ý hỏi. “Đại tẩu, viện mọi người đang ở không tệ nha, mỗi tháng thuê bao nhiêu tiền?”.
Lí Thư không biết Lâm Y đột nhiên hỏi cái này vì lý do gì, có sao nói vậy. “Huyện Tường Phù cách Đông Kinh gần, giá cả đương nhiên không thấp hơn bao nhiêu, một viện nhỏ như thế này chẳng rẻ hơn mấy gian phòng trong thành của em dâu là bao”.
Lâm Y thuận theo lời cô, hỏi tiếp. “Vậy ai trả tiền?”.
Lí Thư buồn cười trả lời. “Đương nhiên là ta trả, bọn họ ai có đủ tiền trả?”.
Lâm Y nhìn lướt qua thím Chân, im lặng. Thím Chân là người tinh tường, lập tức hiểu ý, cười nói với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, viện là chúng ta thuê, tại sao chúng ta phải đi? Cứ an an ổn ổn ở lại đây, ai nhìn không vừa mắt, tự bỏ tiền ra thuê chỗ khác mà ở”.
Kế này của Lâm Y cực diệu, Lí Thư quả nhiên cao hứng, nói. “Ta thế nhưng quên, đây vốn là nhà của ta, đi hay ở do ta làm chủ, người khác không quản được”. Nói xong khoác tay Lâm Y, giữ nàng lại. “Vợ chồng em khó khăn đến một hồi, ăn cơm rồi hãy đi”.
Phương thị đang thương tích, vợ chồng Lâm Y quả thực không tiện đi ngay, liền đồng ý. Lí Thư sai tiểu nha hoàn. “Nói phòng bếp chuẩn bị hai bàn rượu, kêu gia nhân tới nha môn thông báo một tiếng cho Đại thiếu gia về sớm tiếp đón Nhị thiếu gia”.
Lí Thư thời con gái hẳn được chuyên môn dạy dỗ quản lí việc nhà, an bài mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, người hầu cũng thông minh vô cùng, vừa nghe nói cô không về nhà mẹ đẻ nữa, không cần ai sai bảo, lập tức ai nấy nhanh nhẹn sắp đặt hành lí đã gói ghém về lại vị trí cũ.
Lâm Y vừa quan sát, vừa âm thầm học hỏi, Lí Thư bị Phương thị nháo, thân mình mệt mỏi, ngồi tựa vào sạp, cười. “Em dâu chớ trách ta tướng ngồi không đoan chính”.
Lâm Y cười đáp. “Cũng không phải người ngoài, Đại tẩu muốn nằm thế nào thì cứ nằm thế ấy”.
Hai người ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm câu được câu không, chẳng quan tâm ai đang hầu hạ Phương thị. Non nửa canh giờ sau, Trương Bá Lâm đại khái đã nghe người báo tin tình hình trong nhà, vội vàng chạy về, anh ta sợ bị Phương thị quấn lấy, không dám đi thăm bà ta trước, lập tức về phòng hỏi Lí Thư. “Nương tử, nương tử không có việc gì chứ?”.
Lí Thư giơ ngón tay lên ra hiệu cho Thanh Liên đang định vén màn ngăn Trương Bá Lâm lại bên ngoài, nói. “Ta đã bị bỏ, Đại thiếu gia chưa biết ư? Nhị phu nhân muốn đuổi ta về Nhã Châu, ta bụng lớn đi không được, may mắn viện này do tiền hồi môn của ta thuê, hẳn là ở lại được”.
Ngụ ý, viện này, người nhà họ Trương ở không được, Trương Bá Lâm tiến thoái lưỡng nan, đứng như trời trồng tại đó. Thanh Liên đau lòng anh ta, cầu tình với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, là Nhị phu nhân đòi bỏ thiếu phu nhân, cũng không phải Đại thiếu gia, ngài giận dỗi thiếu gia làm chi?”.
Vợ cả có rộng lượng mấy đi nữa, trong lòng đều ẩn giấu một bầu giấm ghen tuông, huống chi Lí Thư cũng không phải thật giận, Thanh Liên làm trò bênh vực Trương Bá Lâm trước mặt cô, giống như con mèo không hiểu chuyện đánh đổ bình giấm ấy, vị chua bay nghẹt căn phòng. Trương Bá Lâm coi như thông minh, đoán được Lí Thư phải ghen, lập tức bắt lấy cánh tay Thanh Liên, đẩy ra ngoài, nói. “Ngươi là thân phận gì? Nơi này có chỗ cho cô nói sao?”.
Cẩm Thư bắt được cơ hội, lập tức bồi thêm một câu. “Xem ra còn chưa lãnh đủ gia pháp, thím Chân nên lấy thước lại đây”.
Thím Chân lão thành, không giống hai con nghé con chỉ biết nhảy nhót đá nhau, lúc này quay sang nháy mắt ra hiệu với Trương Bá Lâm, lại nói với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân nhà chúng tôi có cắt sẵn cho tiểu thiếu gia vài thước vải, cũng không biết cắt sao, có thể làm phiền Nhị thiếu phu nhân dời bước hỗ trợ nhìn xem?”.
Thím Chân nhắc tới “tiểu thiếu gia”, là đứa con trai thiếp sinh – Trương Tuấn Minh, thím Chân nói như vậy hàm ý hai nghĩa, mục đích chủ yếu là dẫn Lâm Y đi, để không gian lại cho vợ chồng Lí Thư; mục đích thêm vào là nói cho Trương Bá Lâm biết, Lí Thư hiền lành cỡ nào, bản thân mang bầu con vợ cả, còn mua sắm đồ mới cho con thiếp sinh, thế mà Phương thị muốn bỏ Lí Thư, thực kém sáng suốt cực điểm, cố tình gây sự cực điểm.
Lâm Y thầm khen bà vú tri kỷ, đứng dậy theo bà ra ngoài, mới nói. “Chuyện cắt may ta không rành lắm, thím Chân vẫn nên ra phố tìm thợ may giỏi, đừng chậm trễ thêm quần áo mới cho Tuấn Minh”.
Thím Châm biết Lâm Y thể nào cũng nhận ra dụng ý của mình, đoạn cười. “Tôi sợ Đại thiếu gia da mặt mỏng, Nhị thiếu phu nhân thứ lỗi”.
Lâm Y cũng cười. “Ta không phải người ngu dốt”.
Cả hai tách ra hai hướng, Lâm Y quay về phòng ngủ của Phương thị, Trương Trọng Vi và Trương Bát nương đang vây quanh giường bà ta, dốc toàn lực dỗ bà ta vui vẻ. Phương thị thấy Lâm Y đi vào, vội vàng hỏi. “Lí thị đã động chân chưa?”.
Lâm Y nói dối. “Người thì chưa động, nhưng thai khí thì động mấy phần”.
Trương Bát nương lập tức nhảy dựng lên. “Ai trời ơi, đây là đích trưởng tôn của nhà họ Trương, con phải đi nhìn một cái”.
Phương thị cũng tin lời Lâm Y, sợ tới mức kinh hoàng bạt vía, bà ta ra rả phải bỏ Lí Thư chẳng qua vì muốn phô trương thanh thế, dễ tạo áp lực lên nhà họ Lí thôi, cái tát kia cũng chỉ là một mồi châm lửa, không phải thực sự muốn đuổi Lí Thư ngàn dặm xa xôi về lại Nhã Châu, lúc này nghe nàng nói Lí Thư động thai khí, vừa hối hận vừa sợ hãi, sợ Trương Lương biết chuyện, gấp gáp trở về đánh chết mình.
Lâm Y nhìn hết thần sắc của bà ta, khinh thường, nếu đã biết sợ sao phải diễn màn kịch kia, khiến chính mình lọt hố.
Trương Bát nương gặp Phương thị cũng sửng sốt, tưởng bà ta ngầm đồng ý cho mình đi thăm Lí Thư, liền xoay người vội đi.
Lúc này Trương Bá Lâm đang ở trong phòng dỗ Lí Thư, không thể để người ngoài quấy rầy, Lâm Y vội nháy mắt với Trương Bát nương, ý bảo cô yên tâm, lại nói. “Đại tẩu bảo rằng muốn giữ chúng ta lại ăn cơm, thấy bên ấy đang vội lắm, chúng ta đừng thêm phiền”.
Trương Trọng Vi nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối muộn, chàng rất muốn lưu lại hầu hạ Phương thị, bất đắc dĩ ngày mai còn phải đi Hàn Lâm viện làm việc, liền cáo từ chuẩn bị về nhà.
Trương Bát nương nói. “Em ở lại chăm sóc mẹ, hai người mau nhanh quay về thôi, mùa đông trời tối nhanh, đừng chậm trễ lộ trình”.
Phương thị sợ làm Lí Thư động thai khí bị Trương Lương về đánh tiếp, nghĩ muốn giữ Trương Trọng Vi và Lâm Y lại làm khách, vội nói. “Trọng Vi, các con ở lại một đêm, sáng mai hãy về”.
Từ chỗ này đến Đông Kinh không xa, sáng mai chạy tới Hàn Lâm viện cũng được, Trương Trọng Vi do dự, nhìn về phía Lâm Y. Lâm Y đoán trước được viện này sẽ còn xảy ra một hồi đại náo, mới không cần ở lại dính vào hỗn độn, chỉ nói. “Cháu dâu thực ra nguyện ý ở lại, chỉ là không biết sẽ nghỉ ngơi chỗ nào?”.
Tiểu viện Nhị phòng đang ở thuê ấn theo đầu người, nửa gian cũng không dư, thậm chí Trương Bát nương ở lại cũng chưa chắc có chỗ ngủ. Phương thị sợ bọn họ vì thế đi về, vội chỉ xuống sàn đất. “Có nhiều chăn nệm lắm, hai đứa trải ra đất ngủ ở đây này”.
Lâm Y hỏi. “Chúng cháu ngủ ở phòng thím, vậy thúc thúc ngủ ở đâu?”.
Phương thị giật mình, viện này cũng không sắp đặt thư phòng, ngoại trừ phòng ngủ Trương Lương không có nơi khác để đi. Bà ta từng vì thế mà vui vẻ một trận, không ngờ hôm nay lại thành vật cản. Ngay lúc bà ta đang ngây người, mành bị nhấc lên, Trương Lương đi vào, thấy cả nhà Trương Trọng Vi đang ở, ngạc nhiên hỏi. “Hôm nay sao các con lại đến đầy đủ hết? Trọng Vi không cần làm việc, vợ Trọng Vi không cần mở điếm hả?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Nghe nói thím bị thương, chúng con tới thăm”. Phương thị có không phải mấy đi nữa cũng là mẹ ruột của Trương Trọng Vi, bởi vậy chàng có chút giận Trương Lương ra tay quá nặng, gằn giọng hai chữ “bị thương” thật nặng.
Trương Lương lại cho rằng Phương thị bị trừng phạt đúng tội, xứng đáng ăn đòn, nghiêm mặt nói. “Trước khi ta rời nhà, bà ta vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, thương ở đâu? Mau về hết đi, ai làm việc thì làm việc, ai mở điếm thì mở điếm, chớ ở đây chậm trễ thời gian”.
Phương thị sợ gia đình Trương Trọng Vi đi mất, ôm trán rên rỉ. “Đổ cả máu còn nói không bị thương?”.
Lâm Y cũng cho rằng Phương thị ăn đòn lại tự mình tìm, đặc biệt cái tát bà ta đánh Lí Thư cũng nên để Trương Lương trả cả vốn lẫn lời, đòi lại công bằng cho Lí Thư.
Trương Lương nghe Phương thị lầm bầm, giơ tay lên làm bộ đánh, Phương thị sợ quá rụt cổ lại, không dám hó hé nữa.
Trương Lương xoay người, đuổi ba người nhà Trương Trọng Vi ra khỏi cổng, bảo rằng Phương thị không bệnh tật gì hết, không cần bọn họ tới thăm nom. Trương Trọng Vi nhìn cổng lớn bị Trương Lương đóng chặt, cảm giác thực là hoang đường, chàng tới thăm mẹ ruột trọng thương, lại bị cha ruột đuổi ra, Lâm Y thì nghĩ người hầu của Lí Thư ai nấy đều tinh ý, hẳn là không bao lâu nữa chuyện của Lí Thư sẽ lọt vào tai Trương Lương, Phương thị chuẩn bị gieo gió gặt bão đi là vừa.
Phương thị lúc đánh Lí Thư chẳng lẽ không tưởng tượng được phản ứng của Trương Lương? Lâm Y cảm thấy bà ta biết hết, chẳng qua bà ta quên mất Lí Thư không phải Trương Bát nương, sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí âm thầm phản kích bà ta một phen.
Lâm Y chán ghét thái độ làm người của Phương thị, đồng thời cũng bội phục bà ta, bà ta vì gìn giữ nhà mẹ đẻ, cam nguyện mạo hiểm tính mạng, phần dũng khí đó mấy ai có được?
Lâm Y muốn tâm sự, nhưng Trương Trọng Vi buồn bực Trương Lương, Trương Bát nương lo lắng Phương thị, đường về lặng ngắt.
Về đến nhà, cước điếm và chỗ bán cơm đĩa đều đã đóng cửa, thím Dương và Thanh Miêu ra đón, hỏi. “Nhị phu nhân không sao chứ?”.
Trương Trọng Vi và Trương Bát nương đều không có tâm trạng, ngay cả lên tiếng trả lời cũng không, Lâm Y nhìn thím Dương và Thanh Miêu, nói. “Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa, mau xào hai món bưng lên”.
Thanh Miêu đáp. “Em đoán mọi người hẳn sẽ đói bụng, sớm bảo thím Dương làm rồi, hâm nóng lên là được”.
/268
|