EDIT: JULIA
Nữ tháng sau đại hôn của Trần Vi thành,Triệu Hoằng Lâm thật không ngờ Vệ Lâm sẽ tìm đến.
Đối mặt với thanh niên tuấn lãng này, Triệu Hoằng ít nhiều cảm thấy xa lạ, vốn còn cho rằng sẽ không gặp người nọ nữa, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt, còn dưới tình huống này.
Trên mặt Vệ Lâm phong sương [gian nan vất vả], không cười, không giận, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì. Rất ung dung tìm đến hiệu thuốc Triệu thị, còn trực tiếp nói muốn tìm Triệu Hoằng Lâm nói chuyện
Đúng lúc Triệu Tương Nghi có mặt ở đó, nghe câu này,cúi đầu cười khổ, mặc kệ là Mạc Nhã Như hay Vệ Lâm, đều thích tìm người ta “Nói chuyện” mà.
Vệ Lâm không hy vọng ngoài Triệu Hoằng Lâm còn có người khác ở đây, Triệu Tương Nghi thức thời ly khai.
Chờ khi chỉ còn hai người, Vệ Lâm phương mới ngồi xuống, nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.
Triệu Hoằng Lâm mặc dù không hiểu, nhưng cũng không có đánh vỡ bầu không khí này, lẳng lặng ngồi đối diện Vệ Lâm, đợi hắn nói.
Thật lâu, Vệ cười khổ, sau không cười nữa, trấn định nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Chuyện của các hạ và Trần Vi, ta có biết. Đừng kinh ngạc, không phải ta đến cảnh cáo các hạ, mà có việc khác muốn nói.”
“Trước hết, xin hỏi các hạ một vấn đề.” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm chằm chằm không chớp mắt, “Các hạ thích phu nhân nhà ta?”
“Chưa từng.” Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt trả lời, đối mặt Vệ Lâm, không ghét cũng không thích.
“Tốt, chí ít thái độ của các hạ khiến khoảng cách giữa phu thê ta thu lại.” Vệ Lâm thiêu mi.
“Hôm nay nhân huynh đến đây muốn nói gì với ta?” Triệu Hoằng Lâm ngưng mi, có chút không nhịn được đứng lên, hiện tại hắn không thể đối mặt với chuyện tình cảm.
“Tề Uyển Dao, đúng không?” Vệ Lâm ra dấu tay, thấy sắc mặt Triệu Hoằng Lâm trầm xuống, liền nở nụ cười nói, “Ta nói sai tên?”
“Nhân huynh có quan hệ thế nào với nàng?” Triệu Hoằng Lâm cảnh giác.
“Ta không biết nàng.” Vệ Lâm nhún nhún vai, rõ ràng cảm giác lúc mình nói thế, Triệu Hoằng Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, chuyện gần đây của nàng, ta có hỏi thăm qua.” Vệ Lâm không bỏ qua từng tia kinh ngạc trên mặt Triệu Hoằng Lâm.
“Nàng sống hình như rất tốt, ở quan ngoại được nhiều người theo đuổi, tú nghệ tốt, tú phường mà hai huynh muội cùng mở sẽ nhanh khai trương, nên rất được hoan nghênh.” Vệ Lâm từ tốn nói, Triệu Hoằng Lâm nghe thế, thể xác và tinh thần đều buông lỏng.
Sống rất tốt sao?
Vậy là tốt rồi.
“Nhưng mà ——” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm, đột nhiên ngập ngừng, “Nàng vốn xinh đẹp, khó đảm bảo sẽ không bị những hán tử ở quan ngoại để mắt tới, người theo đuổi nhiều vô số kể.”
Thân hình Triệu Hoằng Lâm lay động, sắc mặt có chút trắng.
“Nghe nói...” Ngón tay Vệ Lâm gõ lên bàn, lòng Triệu Hoằng Lâm bị tiếng gõ làm phiền, “Tháng sau nàng sẽ thành thân, là một hán tử dị tộc ở quan ngoại.”
Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu, môi hơi mở, vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, môi khép lại, tim như bị gì đó đâm vào, ngày càng đau, khiến hắn hô hấp không được
Vệ Lâm thấy thế, hài lòng đứng lên, lúc đi tới trước mặt Triệu Hoằng Lâm, vỗ vai Triệu Hoằng Lâm: “Quan ngoại bên kia, không đi sẽ trễ.”
Cuối cùng nói thêm: “Nếu như ta gặp phu nhân nhà ta sớm hơn, thì tất cả sẽ không như hôm nay. Ta chỉ nói đến đây thôi, các hạ tự lựa chọn.”
“Có thể nhìn ra nhân huynh rất quan tâm Trần Vi.” Triệu Hoằng Lâm ngửa đầu, mỉm cười nhìn Vệ Lâm.
Vệ Lâm đờ người, sau mới mở miệng nói: “Đó là tự nhiên, tình yêu ta dành cho thê tử còn nhiều hơn tình yêu thê tử dành cho các hạ.”
“Chúc nhân huynh thành công.” Triệu Hoằng Lâm hiếm khi chúc phúc người khác.
“Cũng chúc các hạ thành công.” Vệ Lâm tao nhã chào tạm biệt, rồi ưu nhã rời khỏi hiệu thuốc.
Vệ Lâm đi rồi, Triệu Hoằng Lâm một mình ngồi ngơ ngác trong phòng rất lâu.
Loại tâm tình này không biết diễn tả thế nào?
Thật ra, chuyện Uyển Dao, là do thói quen ích kỷ của hắn đi?
Ngay từ lúc biết Tề Uyển Dao làm vậy với Trần Vi, Triệu Hoằng Lâm khó có thể tiếp nhận nổi, cực kỳ tức giận.. Cũng không phải bởi vì Tề Uyển Dao khi dễ Trần Vi hay gì đó, chỉ là bởi vì, ở trong lòng hắn, Tề Uyển Dao là một sự tồn tại tuyệt đẹp, Tề Uyển Dao đơn thuần, thiện lương, dịu dàng, hầu như phù hợp với yêu cầu về một thê tử của hắn.
Cho nên, khi biết chuyện Tề Uyển Dao làm, đã khiến Triệu Hoằng Lâm cực kỳ thất vọng, hoá ra Tề Uyển Dao cũng biết ghen, cũng biết sử dụng thủ đoạn, bây giờ đã vậy, sau này thì sao?
Lần cuối hai người cãi vả kịch liệt, trong lòng hắn cũng là đau.
Tim hắn tuy lạnh nhưng không phải là tảng băng, đoạn tình cảm này Triệu Hoằng Lâm hắn rất quý trọng, cho nên lúc vạch tần sự thật, hắn sao không đau được?
Vốn tưởng rằng, kiếp này, hắn sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Mà khi hắn biết được tin nàng tự sát, trong lòng sợ hãi, đối mặt với việc phải mất đi nàng vĩnh viễn, hắn không áp chế nỗi thống khổ
Tề Sâm nói đúng, hắn không thể trách Uyển Dao dùng thủ đoạn nhỏ đó, bởi vì nguyên nhân đều là do hắn
Uyển Dao tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải đố kị với Trần Vi?
Là bởi vì Triệu Hoằng Lâm hắn chưa bao giờ cho nàng cảm gíac an toàn, là bởi vì hắn chưa bao giờ quan tâm đến, cũng không biết cách biểu đạt.
Nếu như từng chủ động một chút, rút chút thời gian bồi nàng một chút, ít để ý đến sinh ý này, tính toán kế hoạch trả thù, có lẽ Uyển Dao sẽ không có như thế.
Hắn từng vạch ra những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống về sau, không phải Uyển Dao hủy diệt nó, mà người huỷ nó là hắn mới đúng?
Trải qua chuyện tình cảm này, hắn rốt cuộc cũng biết mình là người quá tàn nhẫn.
Lúc mất đi, mới biết quý trọng.
Trước khi Tề Uyển Dao tự sát, hắn còn tự tin cho rằng mình sẽ không hối hận vì quyết định ngày đó.
Nhưng vừa nghe nói nàng tự sát, hắn sợ hãi, một khắc kia, trong đầu trống rỗng, gương mặt, giọng nói Tề Uyển Dao hiện ra.
Cái loại tư vị giống như mất đi tất cả, không tốt hơn là bao.
Bây giờ, Tề Uyển Dao ở quan ngoại xa xôi, nàng hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn nhiều so với ở bên cạnh mình, hơn nữa, nàng sẽ thành thân với người khác.
Người kia chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ cho nàng cảm gíac an toàn, tốt hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
Hắn hẳn là chúc phúc cho Tề Uyển Dao, hắn hẳn là cảm thấy cả người buông lỏng, nhưng vì sao lúc này, tim hắn đau quá, không dừng lại được?
Gần đây hắn mới phát hiện, mình có một thói xấu.
Lúc này, hắn rất nhớ cô gái đó. Phải nói là khi mất đi mới biết quý trọng mới đúng.
Sau lần đó nàng tự sát, lúc nàng đến quan ngoại, loại cảm gíac này càng cảm nhận sâu sắc hơn đó là loại cảm giác khi mất nàng, một lần nữa hắn xác định mình yêu nàng, thật sâu yêu nàng, đồng thời không kiềm chế được.
Ngày trước, hắn cũng để ý, rồi yêu nàng
Nhưng cái loại cảm giác yêu này, ngày càng hãm sâu vào, trước đó hắn để gửi gắm những gì tốt đẹp nhất vào Tề Uyển Dao, mong muốn cùng nàng có một tương lai tươi đẹp, hắn miệt mài làm việc chính là không muốn giống như mấy thân nhân nhà hắn, sau khi kết hôn thì hôn nhân sẽ nằm trong bầu không khí thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí tan vỡ.
Cho nên, khi biết những chuyện kia, tức giận, khó nhịn đan xen vào nhau, bởi vì chân tướng đó đã đánh nát ước mộng của hắn.
Khi Vệ Lâm nói đến tình hình gần đây của Tề Uyển Dao, hắn thật hối hận.
Nhớ lại lần cãi nhau đó, hắn đã làm gì với Uyển Dao?
Nàng đau đớn khóc lóc cầu xin hắn, cho nàng một cơ hội
Nàng đã trải qua những chuyện gì, hắn đã quên rồi sao? Tại sao không quan tâm đến nội tâm yếu đuối của nàng, lại cứ thế mà tổn thương nàng thật sâu.
Khi đó hắn sao lại có thể tàn nhẫn thế?
Hắn đã từng hứa hẹn với Tề Uyển Dao, vĩnh viễn đứng ở bên người nàng không buông tay, hoá ra lời hứa hẹn của Triệu Hoằng Lâm hắn lại rẻ mạt thế.
Mỗi ngày trôi qua, hắn sống trong hối hận và tự trách, nhất là khi hắn biết, không thể vãn hồi được nữa, cái loại cảm giác đó bùng lên, đi sâu vào cốt tuỷ, từng bước cắn nuốt tim hắn.
Có nên đến quan ngoại không?
Đến quan ngoại làm gì? Ngăn cản Uyển Dao và nam nhân kia thành thân, không quan tâm nh2in hôn lễ diễn ra, sau đó mang theo bi thương lặng lẽ ly khai?
Lúc nàng thấy hắn, liệu có còn vui vẻ như khi trước?
Không, cũng sẽ không.
Nếu tìm được hạnh phúc của mình, nàng sẽ cảm thấy may mắn mới đúng, may mắn vì chưa gả cho Triệu Hoằng Lâm này.
Một người nam nhân ngoan tâm vứt bỏ nàng, sẽ đáng gái để phó thác chung thân?
Triệu Hoằng Lâm xoa thái dương hơi đau, nằm trên mặt bàn lạnh băng.
Đưa tay sờ túi thơm màu xanh bên hông, đây làm mấy năm trước, lúc Tề Uyển Dao rơi khỏi Triệu gia thôn, đã đưa cho hắn, hắn không bỏ mà luôn mang theo bên người, giữ gìn rất kỹ, cho đến khi quá nhớ nàng, mới cắn môi lấy ra đeo bên hông, thời thời khắc khắc nhớ đến tâm ý của nàng.
Chết tiệt, từ bao giờ, hắn không bình tĩnh nổi, trở nên điên cuồng như thế?
Rốt cuộc có nên đến quan ngoại không?
Triệu Hoằng Lâm đột nhiên một đồng tiền, buồn cười, mặc niệm trong lòng, mặt phải thì đi, mặt trái thì tuỳ ý.
Ném đồng tiền lên, tiếp được, từ từ mở ra bàn tay... Thế nhưng vẫn nắm rất chặc, không dám mở ngay, tim đập thật nhanh.
—— Là mặt trái
Ném ba lần, hai lần giống nhau là được
Ném thêm hai lần nữa, vẫn là mặt trái
Ném năm lần, ba lần giống nhau có vẻ công bằng hơn…
Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm phiền não ném đồng tiền đi, đứng dậy rời khỏi hiệu thuốc.
Nữ tháng sau đại hôn của Trần Vi thành,Triệu Hoằng Lâm thật không ngờ Vệ Lâm sẽ tìm đến.
Đối mặt với thanh niên tuấn lãng này, Triệu Hoằng ít nhiều cảm thấy xa lạ, vốn còn cho rằng sẽ không gặp người nọ nữa, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt, còn dưới tình huống này.
Trên mặt Vệ Lâm phong sương [gian nan vất vả], không cười, không giận, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì. Rất ung dung tìm đến hiệu thuốc Triệu thị, còn trực tiếp nói muốn tìm Triệu Hoằng Lâm nói chuyện
Đúng lúc Triệu Tương Nghi có mặt ở đó, nghe câu này,cúi đầu cười khổ, mặc kệ là Mạc Nhã Như hay Vệ Lâm, đều thích tìm người ta “Nói chuyện” mà.
Vệ Lâm không hy vọng ngoài Triệu Hoằng Lâm còn có người khác ở đây, Triệu Tương Nghi thức thời ly khai.
Chờ khi chỉ còn hai người, Vệ Lâm phương mới ngồi xuống, nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.
Triệu Hoằng Lâm mặc dù không hiểu, nhưng cũng không có đánh vỡ bầu không khí này, lẳng lặng ngồi đối diện Vệ Lâm, đợi hắn nói.
Thật lâu, Vệ cười khổ, sau không cười nữa, trấn định nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Chuyện của các hạ và Trần Vi, ta có biết. Đừng kinh ngạc, không phải ta đến cảnh cáo các hạ, mà có việc khác muốn nói.”
“Trước hết, xin hỏi các hạ một vấn đề.” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm chằm chằm không chớp mắt, “Các hạ thích phu nhân nhà ta?”
“Chưa từng.” Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt trả lời, đối mặt Vệ Lâm, không ghét cũng không thích.
“Tốt, chí ít thái độ của các hạ khiến khoảng cách giữa phu thê ta thu lại.” Vệ Lâm thiêu mi.
“Hôm nay nhân huynh đến đây muốn nói gì với ta?” Triệu Hoằng Lâm ngưng mi, có chút không nhịn được đứng lên, hiện tại hắn không thể đối mặt với chuyện tình cảm.
“Tề Uyển Dao, đúng không?” Vệ Lâm ra dấu tay, thấy sắc mặt Triệu Hoằng Lâm trầm xuống, liền nở nụ cười nói, “Ta nói sai tên?”
“Nhân huynh có quan hệ thế nào với nàng?” Triệu Hoằng Lâm cảnh giác.
“Ta không biết nàng.” Vệ Lâm nhún nhún vai, rõ ràng cảm giác lúc mình nói thế, Triệu Hoằng Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, chuyện gần đây của nàng, ta có hỏi thăm qua.” Vệ Lâm không bỏ qua từng tia kinh ngạc trên mặt Triệu Hoằng Lâm.
“Nàng sống hình như rất tốt, ở quan ngoại được nhiều người theo đuổi, tú nghệ tốt, tú phường mà hai huynh muội cùng mở sẽ nhanh khai trương, nên rất được hoan nghênh.” Vệ Lâm từ tốn nói, Triệu Hoằng Lâm nghe thế, thể xác và tinh thần đều buông lỏng.
Sống rất tốt sao?
Vậy là tốt rồi.
“Nhưng mà ——” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm, đột nhiên ngập ngừng, “Nàng vốn xinh đẹp, khó đảm bảo sẽ không bị những hán tử ở quan ngoại để mắt tới, người theo đuổi nhiều vô số kể.”
Thân hình Triệu Hoằng Lâm lay động, sắc mặt có chút trắng.
“Nghe nói...” Ngón tay Vệ Lâm gõ lên bàn, lòng Triệu Hoằng Lâm bị tiếng gõ làm phiền, “Tháng sau nàng sẽ thành thân, là một hán tử dị tộc ở quan ngoại.”
Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu, môi hơi mở, vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, môi khép lại, tim như bị gì đó đâm vào, ngày càng đau, khiến hắn hô hấp không được
Vệ Lâm thấy thế, hài lòng đứng lên, lúc đi tới trước mặt Triệu Hoằng Lâm, vỗ vai Triệu Hoằng Lâm: “Quan ngoại bên kia, không đi sẽ trễ.”
Cuối cùng nói thêm: “Nếu như ta gặp phu nhân nhà ta sớm hơn, thì tất cả sẽ không như hôm nay. Ta chỉ nói đến đây thôi, các hạ tự lựa chọn.”
“Có thể nhìn ra nhân huynh rất quan tâm Trần Vi.” Triệu Hoằng Lâm ngửa đầu, mỉm cười nhìn Vệ Lâm.
Vệ Lâm đờ người, sau mới mở miệng nói: “Đó là tự nhiên, tình yêu ta dành cho thê tử còn nhiều hơn tình yêu thê tử dành cho các hạ.”
“Chúc nhân huynh thành công.” Triệu Hoằng Lâm hiếm khi chúc phúc người khác.
“Cũng chúc các hạ thành công.” Vệ Lâm tao nhã chào tạm biệt, rồi ưu nhã rời khỏi hiệu thuốc.
Vệ Lâm đi rồi, Triệu Hoằng Lâm một mình ngồi ngơ ngác trong phòng rất lâu.
Loại tâm tình này không biết diễn tả thế nào?
Thật ra, chuyện Uyển Dao, là do thói quen ích kỷ của hắn đi?
Ngay từ lúc biết Tề Uyển Dao làm vậy với Trần Vi, Triệu Hoằng Lâm khó có thể tiếp nhận nổi, cực kỳ tức giận.. Cũng không phải bởi vì Tề Uyển Dao khi dễ Trần Vi hay gì đó, chỉ là bởi vì, ở trong lòng hắn, Tề Uyển Dao là một sự tồn tại tuyệt đẹp, Tề Uyển Dao đơn thuần, thiện lương, dịu dàng, hầu như phù hợp với yêu cầu về một thê tử của hắn.
Cho nên, khi biết chuyện Tề Uyển Dao làm, đã khiến Triệu Hoằng Lâm cực kỳ thất vọng, hoá ra Tề Uyển Dao cũng biết ghen, cũng biết sử dụng thủ đoạn, bây giờ đã vậy, sau này thì sao?
Lần cuối hai người cãi vả kịch liệt, trong lòng hắn cũng là đau.
Tim hắn tuy lạnh nhưng không phải là tảng băng, đoạn tình cảm này Triệu Hoằng Lâm hắn rất quý trọng, cho nên lúc vạch tần sự thật, hắn sao không đau được?
Vốn tưởng rằng, kiếp này, hắn sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Mà khi hắn biết được tin nàng tự sát, trong lòng sợ hãi, đối mặt với việc phải mất đi nàng vĩnh viễn, hắn không áp chế nỗi thống khổ
Tề Sâm nói đúng, hắn không thể trách Uyển Dao dùng thủ đoạn nhỏ đó, bởi vì nguyên nhân đều là do hắn
Uyển Dao tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải đố kị với Trần Vi?
Là bởi vì Triệu Hoằng Lâm hắn chưa bao giờ cho nàng cảm gíac an toàn, là bởi vì hắn chưa bao giờ quan tâm đến, cũng không biết cách biểu đạt.
Nếu như từng chủ động một chút, rút chút thời gian bồi nàng một chút, ít để ý đến sinh ý này, tính toán kế hoạch trả thù, có lẽ Uyển Dao sẽ không có như thế.
Hắn từng vạch ra những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống về sau, không phải Uyển Dao hủy diệt nó, mà người huỷ nó là hắn mới đúng?
Trải qua chuyện tình cảm này, hắn rốt cuộc cũng biết mình là người quá tàn nhẫn.
Lúc mất đi, mới biết quý trọng.
Trước khi Tề Uyển Dao tự sát, hắn còn tự tin cho rằng mình sẽ không hối hận vì quyết định ngày đó.
Nhưng vừa nghe nói nàng tự sát, hắn sợ hãi, một khắc kia, trong đầu trống rỗng, gương mặt, giọng nói Tề Uyển Dao hiện ra.
Cái loại tư vị giống như mất đi tất cả, không tốt hơn là bao.
Bây giờ, Tề Uyển Dao ở quan ngoại xa xôi, nàng hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn nhiều so với ở bên cạnh mình, hơn nữa, nàng sẽ thành thân với người khác.
Người kia chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ cho nàng cảm gíac an toàn, tốt hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
Hắn hẳn là chúc phúc cho Tề Uyển Dao, hắn hẳn là cảm thấy cả người buông lỏng, nhưng vì sao lúc này, tim hắn đau quá, không dừng lại được?
Gần đây hắn mới phát hiện, mình có một thói xấu.
Lúc này, hắn rất nhớ cô gái đó. Phải nói là khi mất đi mới biết quý trọng mới đúng.
Sau lần đó nàng tự sát, lúc nàng đến quan ngoại, loại cảm gíac này càng cảm nhận sâu sắc hơn đó là loại cảm giác khi mất nàng, một lần nữa hắn xác định mình yêu nàng, thật sâu yêu nàng, đồng thời không kiềm chế được.
Ngày trước, hắn cũng để ý, rồi yêu nàng
Nhưng cái loại cảm giác yêu này, ngày càng hãm sâu vào, trước đó hắn để gửi gắm những gì tốt đẹp nhất vào Tề Uyển Dao, mong muốn cùng nàng có một tương lai tươi đẹp, hắn miệt mài làm việc chính là không muốn giống như mấy thân nhân nhà hắn, sau khi kết hôn thì hôn nhân sẽ nằm trong bầu không khí thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí tan vỡ.
Cho nên, khi biết những chuyện kia, tức giận, khó nhịn đan xen vào nhau, bởi vì chân tướng đó đã đánh nát ước mộng của hắn.
Khi Vệ Lâm nói đến tình hình gần đây của Tề Uyển Dao, hắn thật hối hận.
Nhớ lại lần cãi nhau đó, hắn đã làm gì với Uyển Dao?
Nàng đau đớn khóc lóc cầu xin hắn, cho nàng một cơ hội
Nàng đã trải qua những chuyện gì, hắn đã quên rồi sao? Tại sao không quan tâm đến nội tâm yếu đuối của nàng, lại cứ thế mà tổn thương nàng thật sâu.
Khi đó hắn sao lại có thể tàn nhẫn thế?
Hắn đã từng hứa hẹn với Tề Uyển Dao, vĩnh viễn đứng ở bên người nàng không buông tay, hoá ra lời hứa hẹn của Triệu Hoằng Lâm hắn lại rẻ mạt thế.
Mỗi ngày trôi qua, hắn sống trong hối hận và tự trách, nhất là khi hắn biết, không thể vãn hồi được nữa, cái loại cảm giác đó bùng lên, đi sâu vào cốt tuỷ, từng bước cắn nuốt tim hắn.
Có nên đến quan ngoại không?
Đến quan ngoại làm gì? Ngăn cản Uyển Dao và nam nhân kia thành thân, không quan tâm nh2in hôn lễ diễn ra, sau đó mang theo bi thương lặng lẽ ly khai?
Lúc nàng thấy hắn, liệu có còn vui vẻ như khi trước?
Không, cũng sẽ không.
Nếu tìm được hạnh phúc của mình, nàng sẽ cảm thấy may mắn mới đúng, may mắn vì chưa gả cho Triệu Hoằng Lâm này.
Một người nam nhân ngoan tâm vứt bỏ nàng, sẽ đáng gái để phó thác chung thân?
Triệu Hoằng Lâm xoa thái dương hơi đau, nằm trên mặt bàn lạnh băng.
Đưa tay sờ túi thơm màu xanh bên hông, đây làm mấy năm trước, lúc Tề Uyển Dao rơi khỏi Triệu gia thôn, đã đưa cho hắn, hắn không bỏ mà luôn mang theo bên người, giữ gìn rất kỹ, cho đến khi quá nhớ nàng, mới cắn môi lấy ra đeo bên hông, thời thời khắc khắc nhớ đến tâm ý của nàng.
Chết tiệt, từ bao giờ, hắn không bình tĩnh nổi, trở nên điên cuồng như thế?
Rốt cuộc có nên đến quan ngoại không?
Triệu Hoằng Lâm đột nhiên một đồng tiền, buồn cười, mặc niệm trong lòng, mặt phải thì đi, mặt trái thì tuỳ ý.
Ném đồng tiền lên, tiếp được, từ từ mở ra bàn tay... Thế nhưng vẫn nắm rất chặc, không dám mở ngay, tim đập thật nhanh.
—— Là mặt trái
Ném ba lần, hai lần giống nhau là được
Ném thêm hai lần nữa, vẫn là mặt trái
Ném năm lần, ba lần giống nhau có vẻ công bằng hơn…
Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm phiền não ném đồng tiền đi, đứng dậy rời khỏi hiệu thuốc.
/267
|