Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 105 - Chương 105: Hòa Ly Thành Công

/267


Edit: Thiên Âm

Trương Sâm cảm giác như đây là lần đầu tiên mình nhận thức Triệu Nguyệt Cầm, nhìn Triệu Nguyệt Cầm nói những lời kiên định như vậy, không thể tin được lắc đầu, nàng bây giờ và trước đây không giống nhau, có lẽ là do chính hắn từ trước đến giờ không có tìm hiểu kỹ về nàng?

Trước kia, mỗi lần nghe mẹ chồng mắng chửi nàng đã sợ run người, mỗi ngày đều rất thận trọng, cũng không cho phép mình phạm sai lầm, khi đó hắn cũng thường xuyên muốn giúp nàng, nhưng vì kiêng kỵ mẹ sẽ nói, đồng thời còn cho rằng đây là chuyện mà người vợ phải chịu, cho nên rất ít khi nói giúp thay nàng.

Hiện tại, nàng không còn bộ dáng nhu nhược, lo đông lo tây nữa, người nhát gan như nàng rốt cuộc vì cái gì mà có thay đổi lớn như thế, hắn cũng không rõ, chỉ biết người con gái trước mặt này không giống như ngày xưa, giống như lột xác thành người khác.

“Ta xem như là người đã chết qua một lần.” Triệu Nguyệt Cầm lờ mờ thấy được suy nghĩ của Trương Sâm, cố duy trì bình tĩnh nói,”Từ quỷ môn quan trở về, mới có thể nhận thức được cuộc sống này khắc nghiệt cỡ nào…Quay đầu lại nhìn con đường đã đi qua, ta cảm thấy có lỗi với chính mình, còn có những người đã quan tâm đến ta, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ sống vì mình, sống vì con, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi, ngươi đi đi, sau này có gặp lại ta sẽ làm như không quen biết ngươi.”

Nói hết ra thật tốt.

Triệu Tương Nghi nhìn tiểu cô cô kiên định nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Trương Sâm nghe, trong lòng rất thống khoái mặc dù nàng phát hiện hai tay của tiểu cô đang run rẩy, đủ chứng minh nội tâm của tiểu cô không giống như biểu hiện bình tĩnh bên ngoài, muốn tiểu cô phải mạnh mẽ ngay lập tức là không thể nào, tiểu cô chỉ là đang cố học tập, từng bước trở nên mạnh mẽ.

Song, biểu hiện lúc này của tiểu cô rất xuất sắc.

Mọi người trong nhà cực kỳ vui mừng nhìn biểu hiện rất tốt này của Triệu Nguyệt Cầm, Phương thị thì nhịn không được xoay đầu chỗ khác mà khóc.

“Nguyệt Cầm…Những lời nói này là thật ư?” Trương Sâm không dám tin tưởng những gì mình nghe.

Triệu Nguyệt Cầm không trả lời hắn, ngược lại còn tự thuật nói, dường như muốn đem tất cả cay đắng mà chính mình chịu nói ra vậy, cũng có thể là muốn trả lại cho Trương Sâm toàn bộ đau khổ mình nhận, coi như đã thanh toán xong tất cả món nợ giữa mình và hắn: “Ngày mười ba hôm đó, cả nhà các ngươi nghe cũng không chịu nghe ta năn nỉ, kéo nhau đến thôn bên ăn tiệc, để ta một mình ở lại trông nhà, khi đó ta khóc cầu các ngươi, nghìn vạn lần không nên để lại ta ở nhà một mình, vạn nhất ta cùng đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao nhưng các ngươi có nghe? Sau khi các ngươi đi không bao lâu, bụng ta liền đau, ta căn bản không kịp chạy ra ngoài gọi người đến giúp, ta khóc lớn như thế làm sao mà các ngươi nghe không được nhưng các ngươi lại ngoan tâm, ta kêu to như thế cũng không ngoái đầu nhìn lại…”

“Ta, ta thực sự không có nghe…Nhưng tiểu muội hình như nghe được, nhưng mẹ ta cứ nghĩ nàng đều giống như mấy lần trước đau bụng giả, cũng sẽ không sinh nhanh đến vậy, cũng không…” Trương Sâm nói đến đây dường như nhớ ra cái gì liền im lặng, nhưng mọi người nhìn hắn không dám nói tiếp cũng đoán được, chỉ thấy Trương Sâm lại nói,”Lúc đó nàng kêu lớn như vậy, tại sao, tại sao không có ai chạy đến giúp…”

Trương Sâm không hỏi thì thôi vừa hỏi đã làm cho Triệu Nguyệt Cầm kích động: “Ngươi còn hỏi ta là vì sao ư? Bốn phí xung quanh làm gì có hàng xóm, tất cả mọi người đều ở rất xa, hơn nữa tiết trời lạnh như vậy thì có ai muốn đi ra ngoài nữa bước, họ đều ở trong nhà sưởi ấm, nào có nghe được tiếng kêu khóc của ta mà có nghe được thì cũng cho rằng có người ở trong nhà giúp đỡ, nào có ai rãnh rỗi ra ngoài nhìn xem? Vì sao các ngươi không nghĩ đến điểm đó, cho người ở lại cùng với ta, cho dù không giúp được thì cũng có thể giúp ta đi gọi bà mụ hoặc mẹ ta đến.”

Triệu Nguyệt Cầm nói xong những lời này liền khóc rống lên: “Ta một người một mình căn ab3n không có kinh nghiệm, bụng đau như muốn nứt ra, không có cách nào khác phải nằm im trên giường cố nén nước mắt, ta rất sợ, ta còn cho rằng mình sẽ chết, khi đó ta đau đến mức không còn cảm giác, nhưng lúc hài tử ngọ nguậy, ta mới thanh tỉnh lại dùng hết sức lực sinh nó ra, ta muốn nó sống, ngươi có biết không.”

Triệu Nguyệt Cầm rống lên, sau đó che mặt khóc nức nở.

Mọi người đều kinh hãi, không ngừng phải vì Triệu Nguyệt Cầm nói ra sự thật này, mà bởi vì bọn họ đã thấy được bộ dáng kiên cường của Triệu Nguyệt Cầm, nhìn thấy chuyển biến lớn này của nàng cả nhà đều vui mừng và cảm thấy kiêu ngạo.

Trương Sâm muốn dang tay ôm lấy nàng, lại bị Phương thị đẩy ra, sau đó Phương thị tát hắn một cái rồi ôm chặc lấy Triệu Nguyệt Cầm: “Hảo hài tử, đừng nói nữa đừng nói nữa, đều đã qua rồi...Tất cả là do cha mẹ không tốt, là do cha mẹ không chăm sóc tốt cho con, gả con vào cái nhà như vậy…Đừng khóc, cha mẹ sau này không bao giờ…bỏ mặc con nữa.”

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.

/267

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status