Sau khi xác định mối quan hệ, tình cảm như nước chảy thành sông. Giữa hai người tồn tại sự ăn ý lẫn ngọt ngào quanh quẩn.
Nụ cười trên môi Lương Trung Vũ không lúc nào tắt, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc của kẻ yêu đương lần đầu. Lẽo đẽo theo sau Thụy khanh như một cái đuôi lớn, cùng cô dọn bếp, cùng cô lên lầu lấy chăn ga ra phơi. Lúc Thụy Khanh thấy Lương Trung Vũ phơi ga giường xong liền cười tủm tỉm như kẻ ngốc thì không nhịn được nữa. Cô vỗ sau lưng anh một cái rồi nói:
– Anh không về nhà sao? Cũng không cần qua nhà bố mẹ à? Hôm nay phải làm cơn tất niên đấy.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh, cô mặc bộ len màu ghi sáng, cả người trẻ trung thoải mái. Chiếc ga giường vừa gợi nhớ chuyện đêm qua, giờ nhìn Thụy Khanh, Lương Trung Vũ không kìm được tưởng tượng thân thể cô dưới lớp quần áo. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Dù đã sinh hai đứa con, nhưng cơ thể Thụy Khanh không có gì thay đổi ngoại trừ vết mổ mờ mờ cắt ngang bụng dưới. Khuôn ngực đầy đặn căng tràn, không hề chảy sệ, bụng dưới phẳng lì không một vết rạn do mang thai. Không thể không nói, Thụy Khanh có một cơ thể đẹp mê người, khiến Lương Trung Vũ bình thường không phải là người ham muốn quá nhiều với tình d*c cũng hóa thân thành lang sói, một đêm không ngừng đòi hỏi.
Lương Trung Vũ cười thản nhiên che dấu ý nghĩ đen tối, anh nói:
– Anh vốn vô sư vô sách, không làm mấy vấn đề cúng bái bao giờ. Ở nhà thì có người lớn lo rồi, căn bản không phải đến lượt anh. Vả lại, cũng chẳng ai trông chờ.
Lương Trung Vũ sửa sang lại đồ phơi, nói chuyện bình thản:
– Anh còn chưa nói với em nhỉ, bố mẹ anh bỏ nhau từ lúc anh mới hơn hai tuổi.
Lương Trung Vũ thong thả kể chuyện nhà mình cho Thụy Khanh nghe. Giọng anh dửng dưng như kể chuyện thiên hạ, nhưng càng nghe, Thụy Khanh càng nhíu chặt mày. Để có sự thản nhiên ngày hôm nay, trong quá khứ đó anh đã bị dày vò bao nhiêu?
Một người mẹ kế thơn thớt nói cười, sau lưng chồng thì đối xử con chồng thậm tệ, Lương Trung Vũ còn nhỏ nên không biết phản kháng. Đến khi Lương Trung Vũ đã có nhận thức, biết được người mẹ này không phải mẹ ruột, biết được chính vì bà ta mà mẹ ruột mới không ở cùng mình thì sinh lòng căm ghét. Anh trở nên ngỗ ngược bất tuân khiến bố anh cũng phải đau đầu. Nhưng chẳng có biện pháp nào vì ông rất bận, không có thời gian để tìm hiểu tâm lý con trai mình. Cộng thêm Đinh Hường thổi gió nên có hơi phiền muộn đứa con này.
Năm Lương Trung Vũ mười tuổi thì mắc bệnh, nằm viện mấy ngày cũng chỉ Đinh Hường thỉnh thoảng ghé qua, dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn anh. Sau đó là ánh mắt hả hê xen lẫn ác ý, mà phải đến khi Lương Trung Vũ học đại học xong mới hiểu được sự hả hê và ác ý đó của bà ta có ý nghĩa gì. Bà ta nghe tin bác sĩ nói Lương Trung Vũ biến chứng, tuy vào viện kịp thời chưa đến nỗi teo tinh hoàn, nhưng khả năng sau này không thể có con. Cảm thấy thằng cháu đích tôn mà vô sinh thì coi như vứt, không lo Lương Trung Vũ có thể đè nặng con mình nữa, Đinh Hường mới bắn tin cho nhà ngoại Lương Trung Vũ.
Thương cháu nên ông bà ngoại xuống thủ đô, nói với Lương Minh Thuyên cho Lương Trung Vũ ở với ông bà một thời gian. Lương Minh Thuyên liền đồng ý, mong Lương Trung Vũ thay đổi môi trường sẽ ngoan hơn chút.
Sau lần nằm viện đó Lương Trung Vũ về quê ngoại ở hai năm. Đến khi mẹ anh công thành danh toại về nước mới được bà đón trở lại.
Mối quan hệ của Lương Minh Thuyên và Hà Ngọc Điệp cũng rất vi diệu. Sau khi Hà Ngọc Điệp về nước đã là tiến sĩ có tiếng, đồng thời cũng là một doanh nhân có tiền.
Khi ở ngước R học tập, Hà Ngọc Điệp đã phát huy tài năng kinh thương thiên bẩm, bà có sáng kiến hay cho một vài công ty trong khâu tiêu thụ nên rất được săn đón. Sau đó bà cùng vài người bạn thành lập một trang trại nuôi bò sữa, công việc phát triển thuận lợi dần thành một hãng sữa có tiếng ở nước bạn. Trong lúc sự nghiệp tiến triển tốt bà lại có ý định trở về nước, vì vẫn còn đau đáu đứa con trai của mình. Thế là với số tiền chuyển nhượng cổ phần cho bạn mình, Hà Ngọc Điệp mang tiền về nước đầu tư theo mô hình trang trại bò sữa ở nước R. Thành công cứ thế tiếp nối, giờ đây công ty sữa của bà đã là công ty nổi tiếng trong nước, xuất khẩu sang nước ngoài. Sẵn tiền bà đầu tư một hãng hàng không tư nhân, chiếm lĩnh dần thị phần trở thành một hãng hàng không đạt chuẩn, lợi nhuận hàng năm là con số khổng lồ. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Tuy rất chán ghét người chồng đã phản bội mình, nhưng trong công việc Hà Ngọc Điệp lại cần có nhiều tiếp xúc với Lương Minh Thuyên. Mà Lương Minh Thuyên thấy vợ cũ giỏi giang thành đạt, hào quang quanh bà đủ làm bất kỳ người đàn ông nào chói mắt thì không thể nào không động lòng. Nhưng Hà Ngọc Điệp lúc gần lúc xa, cơ bản ông ta chẳng chạm vào được góc áo bà thì lại càng thêm tiếc nuối. Muốn sửa chữa mối quan hệ nhưng quá khó, ông ta chỉ có thể mượn đứa con trai làm cầu nối, tranh thủ được chút tài nguyên để thăng tiến trong công việc của mình.
Hà Ngọc Điệp coi như lót đường làm ăn cho mình nên cũng ra sức giúp Lương Minh Thuyên thăng tiến, tất nhiên những việc bà làm đều trong khuôn khổ. Vậy là, hai người đã từng là vợ chồng ấy vẫn cứ hỗ trợ lẫn nhau trong sự nghiệp, mặc cho trong lòng họ nghĩ gì.
Đinh Hường thấy sự mập mờ của chồng với vợ cũ thì vô cùng cay cú, nhưng không dám làm gì ngu ngốc vì biết được lợi hại trong đó. Dần già, những ức chế ấy tích tụ lại được bà ta dồn lên người Lương Trung Vũ. Trong một lần mất khống chế, Đinh Hường đã nói ra chuyện Lương Trung Vũ vô sinh bằng giọng hả hê độc ác.
Sau chuyện đó, Lương Trung Vũ trở nên trầm lặng. Khi đó vừa học xong đại học, anh liền xin tự nguyện nhập ngũ, hai năm sau thì vào Nam lập nghiệp, tránh xa những con người mà anh cảm thấy đáng ghét.
Thụy Khanh nghe anh kể tóm tắt thôi mà thấy gai người, một người đàn ông như anh. Bề ngoài là một thiếu gia bóng bẩy, bố làm chức vụ to, mẹ giàu có bậc nhất, bản thân anh cũng là một đại gia chính hiệu, lại có một tuổi thơ dữ dội đến thế.
Lại càng không ngờ, hai người thường xuyên được truyền thông đề cập ấy lại là bố mẹ của anh. Họ nổi tiếng và quyền lực, nhưng lại chẳng cho được con mình có một cuộc sống viên mãn. Bất hạnh của anh đều là do bậc làm cha làm mẹ đó ban tặng. Lúc này, Thụy Khanh lại chẳng thấy sợ hãi gì gia đình anh nữa. Nếu họ muốn phản đối cô và anh, chỉ cần anh không từ bỏ, cô cũng không bao giờ từ bỏ anh.
So với anh, Thụy Khanh tự nhận mình đã quá hạnh phúc. Như nhận thấy nên chia cho anh chút may mắn ấy, Thụy Khanh liền đến ôm sau lưng anh, vòng tay siết chặt.
Lương Trung Vũ cảm nhận cơ thể mềm mại ấm áp sau lưng mình, liền trở người ôm chặt lấy Thụy Khanh. Hai người cùng đứng trên tầng thượng lộng gió, trao cho nhau ấm áp trong buổi sáng ngày cuối đông.
**
Lâm Anh gọi điện cho Thụy Khanh lúc 11h trưa, nói rằng ba bố con 2h chiều sẽ lên đường về. Lúc đó Thụy Khanh và Lương Trung Vũ đang ở ngôi biệt thự số 1 dọn dẹp. Lương Trung Vũ nói không biết thờ cúng, nhưng trong nhà vẫn có một ban thờ trên tầng thượng. Thụy Khanh tuy không quá duy tâm nhưng phong tục là vậy nên cô vẫn thúc giục Lương Trung Vũ về nhà dọn dẹp, chí ít cũng phải bày được đĩa hoa quả và thắp nén nhang trong mấy ngày tết. Lương Trung Vũ trực chờ, chèo kéo bằng được Thụy Khanh đi cùng. Cô cũng lo anh không thực sự để tâm nên đành đi theo.
Từ nhà nội Lâm Anh về H thành chỉ mất 50 phút đi đường. Nghĩ đến hai đứa con sắp về khiến Thụy Khanh vui vẻ, mới có hai ngày thôi mà cô đã nhớ con lắm rồi.
Lương Trung Vũ cũng nghe thấy, ngoài vui với niềm vui của Thụy Khanh, anh còn có suy nghĩ, bắt đầu từ lúc này nên thể hiện chủ quyền của mình rồi. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Thấy Thụy Khanh dọn dẹp bày biện ban thờ tươm tất. Lương Trung Vũ không thể không công nhận, ngôi nhà cần phải có bàn tay phụ nữ. Thật may, anh đã có người phụ nữ của mình!
Nhẹ nhàng ôm lấy Thụy Khanh, tì cằm vào vai cô, Lương Trung Vũ nói:
– Có vợ thật khác biệt, từ nay ngôi nhà có hơi ấm rồi!
Thụy Khanh lườm anh:
– Đang ở đâu mà anh lại thế? Với lại, em là vợ anh lúc nào?
Lương Trung Vũ cười, buông Thụy Khanh ra, thuận tay nắm lấy bàn tay cô, phớt lờ lời cô nói:
– Đi thôi, giải quyết vấn đề bao tử rồi chuẩn bị đón con trai con gái về nào.
Thụy Khanh ngọt ngào cười, theo lực kéo của Lương Trung Vũ đi theo anh xuống lầu.
Bữa trưa hai người ăn đơn giản, ăn xong Lương Trung Vũ kéo Thụy Khanh vào phòng ngủ của mình để cô ngủ trưa. Thụy Khanh tối qua bị anh dày vò mấy bận, sáng nay lại dọn dẹp một chập từ nhà mình đến nhà anh nên có chút mệt mỏi. Mặc anh lôi kéo vào phòng.
Phòng ngủ của Lương Trung Vũ không có thiết kế gì quá đặc biệt. Phòng ngủ là nơi cần thoải mái, yên tĩnh nên không gian ấm cúng. Bên trong là chiếc giường cỡ lớn nằm giữa căn phòng, chăn ga một màu xanh đậm. Cửa sổ sát đất rộng bằng cả một bức tường, rèm che màu xám, cạnh cửa sổ có một chiếc ghế nằm, bên trên chỉ để một chiếc chăn mỏng gấp gọn gàng, có thể thấy Lương Trung Vũ là người ăn ở rất có nguyên tắc, anh chỉn chu trong nhiều việc.
Bức tường đối diện giường ngủ treo một chiếc ti vi màn hình phẳng khá lớn, nhưng không gian phòng ngủ rộng nên không bị choáng ngợp. Bên dưới ti vi đặt một chiếc kệ nhỏ, bày trang trí hai bên là hai lọ hoa cắm những bông hoa được trạm trổ tinh tế từ gỗ. Thụy Khanh trầm trồ một tiếng rồi bước đến xem, cảm thán tay nghề của thợ thủ công thật xuất sắc. Đưa mắt nhìn xuống, chợt Thụy Khanh thấy có một tập phác thảo bên trên có hình vẽ. Tò mò, Thụy Khanh cầm lên xem, hiện lên trong mắt cô là hình là một cô gái đang ngồi trong quán café, tay chống cằm, mặt ngẩng lên nhìn chăm chú vào điện thoại trên tay, không gian xung quanh đều lu mờ. Thụy Khanh thú vị phát hiện ra, hình phác thảo này vậy mà rất giống cô nha.
Lương Trung Vũ từ phòng tắm ra với một chiếc khăn bông trên tay, thấy Thụy Khanh đang nhìn tập phác họa của mình thì mỉm cười bước tới.
– Có thấy hình ảnh quen thuộc không?
Lương Trung Vũ hỏi, Thụy Khanh nhìn anh rồi gật đầu. Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh rồi nói:
– Đây là lần đầu tiên gặp em, lúc đó nhìn em rất đẹp! Không phấn son mà vẫn rực rỡ cuốn hút.
Thụy Khanh cười, cô trêu anh:
– Ngọt sâu răng em rồi!
Lương Trung Vũ cười thoải mái, tay anh cầm quyển phác họa rồi đặt xuống. Một tay giữ gáy Thụy Khanh, một tay anh cẩn thận dùng khăn ấm lau cho cô từ trán đến cằm, rồi cầm tay cô mà lau nhè nhẹ bàn tay, đến từng ngón. Vừa làm vừa nói:
– Có nhiều thời gian để xem, giờ vợ anh cần đi nghỉ ngơi đã.
Thụy Khanh nhìn anh chăm chú phục vụ mình, biểu tình trân trọng đó khiến cô như có dòng nước ấm chảy qua tim. Người đàn ông này vậy mà cam nguyện phục vụ phụ nữ, thật đúng là khác hẳn hình tượng công tử nhà giàu như anh.
Hai người ngồi trên giường rồi Thụy Khanh mới nghĩ đến việc cô không có áo ngủ, cô không quen mặc đồ dày để ngủ. Lương Trung Vũ tìm cho cô chiếc áo thun cộc tay để cô thay. Nhưng nhất quyết không để cô vào phòng tắm thay mà anh đòi tự tay mình làm.
Mặt Thụy khanh đỏ bừng, không ngờ anh lại lưu manh như thế. Lương Trung Vũ thấy cô không phối hợp liền hôn cô. Đầu óc Thụy Khanh mịt mờ choáng váng, run giọng nói:
– Đừng, đừng mà anh!
Từ đầu Lương Trung Vũ không có ý định làm gì, chỉ nghĩ để cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng thấy cô ngồi trong phòng mình, trên giường của mình anh không sao kìm nổi nữa. Thằng đàn ông cấm d*c đã lâu, lúc nào cũng muốn hóa thành sói.
Lương Trung Vũ không an phận, nhỏ giọng tỏ vẻ đáng thương:
– Uhm, anh muốn em!
Thụy Khanh đánh nhẹ vào vai Lương Trung Vũ, nhỏ giọng giận dỗi:
– Anh đã nói là nghỉ ngơi.
– Anh không nhịn được, Thụy Khanh, chiều anh một lát, một lát thôi!
Bị cảm xúc của anh ảnh hưởng, Thụy Khanh lúc này không nghĩ được gì nữa, vong tình theo từng cảm xúc anh cho.
Hai mươi phút sau trên giường mới yên tĩnh lại. Thụy Khanh không còn sức, mặc anh dọn dẹp, trong hơi thở đàn ông đặc hữu cùng tiếng tim đập bình ổn bên tai, chìm dần vào giấc ngủ.
**
Thụy Khanh bị đánh thức bằng một nụ hôn sâu. Trong lúc cô lơ mơ, Lương Trung Vũ đã mặc xong quần áo cho cô rồi. Cảm thấy cả người sạch sẽ thoải mái, không thể không nói, có một người bạn trai như anh là niềm hạnh phúc to lớn, tất nhiên ngoại trừ ham muốn quá nhiều của anh.
Thấy mặt Thụy Khanh phụng phịu, Lương Trung Vũ cười nhận lỗi:
– Anh sai rồi! Nhưng trước em, dù anh có muốn làm thầy tu cũng phải phá giới.
Thụy Khanh lườm anh mà không kìm được nụ cười:
– Chỉ dẻo miệng, nói linh tinh.
– Ha ha, là sự thật. Thôi dậy đi, con sắp về rồi, anh đi cùng em đón con về nhé?
Thấy anh gọi “con” thuận miệng thế, Thụy Khanh cũng không nói gì mà ngầm đồng ý. Cô gật đầu rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Đồng hồ đã điểm 3h chiều, chỉ ngủ trưa thôi mà mất gần ba tiếng!!! Thụy Khanh thật muốn giơ tay che mặt. Cô cầm điện thoại lên vừa bấm gọi Lâm Anh vừa đi xuống tầng, Lương Trung Vũ đã quần áo tươm tất đứng ở phòng khách đợi cô. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Điện thoại thông, Lâm Anh nói ba bố con đã gần về đến cổng khu, bố làm thủ tục xong sẽ đưa thẳng hai anh em về đến nhà. Thụy Khanh nhíu mày, cô vốn muốn ra cổng đón con để không phải tiếp xúc quá nhiều với Hữu Văn, nhưng tình hình này chạm mặt là khó tránh khỏi rồi.
Thụy khanh đưa mắt nhìn Lương Trung Vũ, chợt muốn cười. Anh ăn mặc chỉn chu như đi dự tiệc vậy, đầu tóc gọn gàng, giày tây bóng lộn, áo khoác còn cẩn thận cài nút. Trong khi cô tềnh toàng trong bộ quần áo mặc nhà, nhìn thế nào cũng thấy lệch pha.
Nhưng có chút hiểu tâm lý của Lương Trung Vũ, Thụy Khanh lại chỉ thấy anh thật đáng yêu. Có thể đúng như anh nói, lần đầu tiên yêu nên có chút ngờ nghệch và tâm lý hơn thua thế chăng?
– Về thẳng nhà em thôi anh ạ, Lâm Anh nói đã về đến cổng khu rồi, đang chuẩn bị về đến nhà.
Lương Trung Vũ gật đầu, anh nắm lấy tay Thụy Khanh dắt cô ra cửa:
– Đi nào, đi đón con thôi.
Lương Trung Vũ anh từ nay có người để yêu, có người để lo. Nhân sinh đã có thay đổi rồi!!!
Nụ cười trên môi Lương Trung Vũ không lúc nào tắt, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc của kẻ yêu đương lần đầu. Lẽo đẽo theo sau Thụy khanh như một cái đuôi lớn, cùng cô dọn bếp, cùng cô lên lầu lấy chăn ga ra phơi. Lúc Thụy Khanh thấy Lương Trung Vũ phơi ga giường xong liền cười tủm tỉm như kẻ ngốc thì không nhịn được nữa. Cô vỗ sau lưng anh một cái rồi nói:
– Anh không về nhà sao? Cũng không cần qua nhà bố mẹ à? Hôm nay phải làm cơn tất niên đấy.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh, cô mặc bộ len màu ghi sáng, cả người trẻ trung thoải mái. Chiếc ga giường vừa gợi nhớ chuyện đêm qua, giờ nhìn Thụy Khanh, Lương Trung Vũ không kìm được tưởng tượng thân thể cô dưới lớp quần áo. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Dù đã sinh hai đứa con, nhưng cơ thể Thụy Khanh không có gì thay đổi ngoại trừ vết mổ mờ mờ cắt ngang bụng dưới. Khuôn ngực đầy đặn căng tràn, không hề chảy sệ, bụng dưới phẳng lì không một vết rạn do mang thai. Không thể không nói, Thụy Khanh có một cơ thể đẹp mê người, khiến Lương Trung Vũ bình thường không phải là người ham muốn quá nhiều với tình d*c cũng hóa thân thành lang sói, một đêm không ngừng đòi hỏi.
Lương Trung Vũ cười thản nhiên che dấu ý nghĩ đen tối, anh nói:
– Anh vốn vô sư vô sách, không làm mấy vấn đề cúng bái bao giờ. Ở nhà thì có người lớn lo rồi, căn bản không phải đến lượt anh. Vả lại, cũng chẳng ai trông chờ.
Lương Trung Vũ sửa sang lại đồ phơi, nói chuyện bình thản:
– Anh còn chưa nói với em nhỉ, bố mẹ anh bỏ nhau từ lúc anh mới hơn hai tuổi.
Lương Trung Vũ thong thả kể chuyện nhà mình cho Thụy Khanh nghe. Giọng anh dửng dưng như kể chuyện thiên hạ, nhưng càng nghe, Thụy Khanh càng nhíu chặt mày. Để có sự thản nhiên ngày hôm nay, trong quá khứ đó anh đã bị dày vò bao nhiêu?
Một người mẹ kế thơn thớt nói cười, sau lưng chồng thì đối xử con chồng thậm tệ, Lương Trung Vũ còn nhỏ nên không biết phản kháng. Đến khi Lương Trung Vũ đã có nhận thức, biết được người mẹ này không phải mẹ ruột, biết được chính vì bà ta mà mẹ ruột mới không ở cùng mình thì sinh lòng căm ghét. Anh trở nên ngỗ ngược bất tuân khiến bố anh cũng phải đau đầu. Nhưng chẳng có biện pháp nào vì ông rất bận, không có thời gian để tìm hiểu tâm lý con trai mình. Cộng thêm Đinh Hường thổi gió nên có hơi phiền muộn đứa con này.
Năm Lương Trung Vũ mười tuổi thì mắc bệnh, nằm viện mấy ngày cũng chỉ Đinh Hường thỉnh thoảng ghé qua, dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn anh. Sau đó là ánh mắt hả hê xen lẫn ác ý, mà phải đến khi Lương Trung Vũ học đại học xong mới hiểu được sự hả hê và ác ý đó của bà ta có ý nghĩa gì. Bà ta nghe tin bác sĩ nói Lương Trung Vũ biến chứng, tuy vào viện kịp thời chưa đến nỗi teo tinh hoàn, nhưng khả năng sau này không thể có con. Cảm thấy thằng cháu đích tôn mà vô sinh thì coi như vứt, không lo Lương Trung Vũ có thể đè nặng con mình nữa, Đinh Hường mới bắn tin cho nhà ngoại Lương Trung Vũ.
Thương cháu nên ông bà ngoại xuống thủ đô, nói với Lương Minh Thuyên cho Lương Trung Vũ ở với ông bà một thời gian. Lương Minh Thuyên liền đồng ý, mong Lương Trung Vũ thay đổi môi trường sẽ ngoan hơn chút.
Sau lần nằm viện đó Lương Trung Vũ về quê ngoại ở hai năm. Đến khi mẹ anh công thành danh toại về nước mới được bà đón trở lại.
Mối quan hệ của Lương Minh Thuyên và Hà Ngọc Điệp cũng rất vi diệu. Sau khi Hà Ngọc Điệp về nước đã là tiến sĩ có tiếng, đồng thời cũng là một doanh nhân có tiền.
Khi ở ngước R học tập, Hà Ngọc Điệp đã phát huy tài năng kinh thương thiên bẩm, bà có sáng kiến hay cho một vài công ty trong khâu tiêu thụ nên rất được săn đón. Sau đó bà cùng vài người bạn thành lập một trang trại nuôi bò sữa, công việc phát triển thuận lợi dần thành một hãng sữa có tiếng ở nước bạn. Trong lúc sự nghiệp tiến triển tốt bà lại có ý định trở về nước, vì vẫn còn đau đáu đứa con trai của mình. Thế là với số tiền chuyển nhượng cổ phần cho bạn mình, Hà Ngọc Điệp mang tiền về nước đầu tư theo mô hình trang trại bò sữa ở nước R. Thành công cứ thế tiếp nối, giờ đây công ty sữa của bà đã là công ty nổi tiếng trong nước, xuất khẩu sang nước ngoài. Sẵn tiền bà đầu tư một hãng hàng không tư nhân, chiếm lĩnh dần thị phần trở thành một hãng hàng không đạt chuẩn, lợi nhuận hàng năm là con số khổng lồ. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Tuy rất chán ghét người chồng đã phản bội mình, nhưng trong công việc Hà Ngọc Điệp lại cần có nhiều tiếp xúc với Lương Minh Thuyên. Mà Lương Minh Thuyên thấy vợ cũ giỏi giang thành đạt, hào quang quanh bà đủ làm bất kỳ người đàn ông nào chói mắt thì không thể nào không động lòng. Nhưng Hà Ngọc Điệp lúc gần lúc xa, cơ bản ông ta chẳng chạm vào được góc áo bà thì lại càng thêm tiếc nuối. Muốn sửa chữa mối quan hệ nhưng quá khó, ông ta chỉ có thể mượn đứa con trai làm cầu nối, tranh thủ được chút tài nguyên để thăng tiến trong công việc của mình.
Hà Ngọc Điệp coi như lót đường làm ăn cho mình nên cũng ra sức giúp Lương Minh Thuyên thăng tiến, tất nhiên những việc bà làm đều trong khuôn khổ. Vậy là, hai người đã từng là vợ chồng ấy vẫn cứ hỗ trợ lẫn nhau trong sự nghiệp, mặc cho trong lòng họ nghĩ gì.
Đinh Hường thấy sự mập mờ của chồng với vợ cũ thì vô cùng cay cú, nhưng không dám làm gì ngu ngốc vì biết được lợi hại trong đó. Dần già, những ức chế ấy tích tụ lại được bà ta dồn lên người Lương Trung Vũ. Trong một lần mất khống chế, Đinh Hường đã nói ra chuyện Lương Trung Vũ vô sinh bằng giọng hả hê độc ác.
Sau chuyện đó, Lương Trung Vũ trở nên trầm lặng. Khi đó vừa học xong đại học, anh liền xin tự nguyện nhập ngũ, hai năm sau thì vào Nam lập nghiệp, tránh xa những con người mà anh cảm thấy đáng ghét.
Thụy Khanh nghe anh kể tóm tắt thôi mà thấy gai người, một người đàn ông như anh. Bề ngoài là một thiếu gia bóng bẩy, bố làm chức vụ to, mẹ giàu có bậc nhất, bản thân anh cũng là một đại gia chính hiệu, lại có một tuổi thơ dữ dội đến thế.
Lại càng không ngờ, hai người thường xuyên được truyền thông đề cập ấy lại là bố mẹ của anh. Họ nổi tiếng và quyền lực, nhưng lại chẳng cho được con mình có một cuộc sống viên mãn. Bất hạnh của anh đều là do bậc làm cha làm mẹ đó ban tặng. Lúc này, Thụy Khanh lại chẳng thấy sợ hãi gì gia đình anh nữa. Nếu họ muốn phản đối cô và anh, chỉ cần anh không từ bỏ, cô cũng không bao giờ từ bỏ anh.
So với anh, Thụy Khanh tự nhận mình đã quá hạnh phúc. Như nhận thấy nên chia cho anh chút may mắn ấy, Thụy Khanh liền đến ôm sau lưng anh, vòng tay siết chặt.
Lương Trung Vũ cảm nhận cơ thể mềm mại ấm áp sau lưng mình, liền trở người ôm chặt lấy Thụy Khanh. Hai người cùng đứng trên tầng thượng lộng gió, trao cho nhau ấm áp trong buổi sáng ngày cuối đông.
**
Lâm Anh gọi điện cho Thụy Khanh lúc 11h trưa, nói rằng ba bố con 2h chiều sẽ lên đường về. Lúc đó Thụy Khanh và Lương Trung Vũ đang ở ngôi biệt thự số 1 dọn dẹp. Lương Trung Vũ nói không biết thờ cúng, nhưng trong nhà vẫn có một ban thờ trên tầng thượng. Thụy Khanh tuy không quá duy tâm nhưng phong tục là vậy nên cô vẫn thúc giục Lương Trung Vũ về nhà dọn dẹp, chí ít cũng phải bày được đĩa hoa quả và thắp nén nhang trong mấy ngày tết. Lương Trung Vũ trực chờ, chèo kéo bằng được Thụy Khanh đi cùng. Cô cũng lo anh không thực sự để tâm nên đành đi theo.
Từ nhà nội Lâm Anh về H thành chỉ mất 50 phút đi đường. Nghĩ đến hai đứa con sắp về khiến Thụy Khanh vui vẻ, mới có hai ngày thôi mà cô đã nhớ con lắm rồi.
Lương Trung Vũ cũng nghe thấy, ngoài vui với niềm vui của Thụy Khanh, anh còn có suy nghĩ, bắt đầu từ lúc này nên thể hiện chủ quyền của mình rồi. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Thấy Thụy Khanh dọn dẹp bày biện ban thờ tươm tất. Lương Trung Vũ không thể không công nhận, ngôi nhà cần phải có bàn tay phụ nữ. Thật may, anh đã có người phụ nữ của mình!
Nhẹ nhàng ôm lấy Thụy Khanh, tì cằm vào vai cô, Lương Trung Vũ nói:
– Có vợ thật khác biệt, từ nay ngôi nhà có hơi ấm rồi!
Thụy Khanh lườm anh:
– Đang ở đâu mà anh lại thế? Với lại, em là vợ anh lúc nào?
Lương Trung Vũ cười, buông Thụy Khanh ra, thuận tay nắm lấy bàn tay cô, phớt lờ lời cô nói:
– Đi thôi, giải quyết vấn đề bao tử rồi chuẩn bị đón con trai con gái về nào.
Thụy Khanh ngọt ngào cười, theo lực kéo của Lương Trung Vũ đi theo anh xuống lầu.
Bữa trưa hai người ăn đơn giản, ăn xong Lương Trung Vũ kéo Thụy Khanh vào phòng ngủ của mình để cô ngủ trưa. Thụy Khanh tối qua bị anh dày vò mấy bận, sáng nay lại dọn dẹp một chập từ nhà mình đến nhà anh nên có chút mệt mỏi. Mặc anh lôi kéo vào phòng.
Phòng ngủ của Lương Trung Vũ không có thiết kế gì quá đặc biệt. Phòng ngủ là nơi cần thoải mái, yên tĩnh nên không gian ấm cúng. Bên trong là chiếc giường cỡ lớn nằm giữa căn phòng, chăn ga một màu xanh đậm. Cửa sổ sát đất rộng bằng cả một bức tường, rèm che màu xám, cạnh cửa sổ có một chiếc ghế nằm, bên trên chỉ để một chiếc chăn mỏng gấp gọn gàng, có thể thấy Lương Trung Vũ là người ăn ở rất có nguyên tắc, anh chỉn chu trong nhiều việc.
Bức tường đối diện giường ngủ treo một chiếc ti vi màn hình phẳng khá lớn, nhưng không gian phòng ngủ rộng nên không bị choáng ngợp. Bên dưới ti vi đặt một chiếc kệ nhỏ, bày trang trí hai bên là hai lọ hoa cắm những bông hoa được trạm trổ tinh tế từ gỗ. Thụy Khanh trầm trồ một tiếng rồi bước đến xem, cảm thán tay nghề của thợ thủ công thật xuất sắc. Đưa mắt nhìn xuống, chợt Thụy Khanh thấy có một tập phác thảo bên trên có hình vẽ. Tò mò, Thụy Khanh cầm lên xem, hiện lên trong mắt cô là hình là một cô gái đang ngồi trong quán café, tay chống cằm, mặt ngẩng lên nhìn chăm chú vào điện thoại trên tay, không gian xung quanh đều lu mờ. Thụy Khanh thú vị phát hiện ra, hình phác thảo này vậy mà rất giống cô nha.
Lương Trung Vũ từ phòng tắm ra với một chiếc khăn bông trên tay, thấy Thụy Khanh đang nhìn tập phác họa của mình thì mỉm cười bước tới.
– Có thấy hình ảnh quen thuộc không?
Lương Trung Vũ hỏi, Thụy Khanh nhìn anh rồi gật đầu. Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh rồi nói:
– Đây là lần đầu tiên gặp em, lúc đó nhìn em rất đẹp! Không phấn son mà vẫn rực rỡ cuốn hút.
Thụy Khanh cười, cô trêu anh:
– Ngọt sâu răng em rồi!
Lương Trung Vũ cười thoải mái, tay anh cầm quyển phác họa rồi đặt xuống. Một tay giữ gáy Thụy Khanh, một tay anh cẩn thận dùng khăn ấm lau cho cô từ trán đến cằm, rồi cầm tay cô mà lau nhè nhẹ bàn tay, đến từng ngón. Vừa làm vừa nói:
– Có nhiều thời gian để xem, giờ vợ anh cần đi nghỉ ngơi đã.
Thụy Khanh nhìn anh chăm chú phục vụ mình, biểu tình trân trọng đó khiến cô như có dòng nước ấm chảy qua tim. Người đàn ông này vậy mà cam nguyện phục vụ phụ nữ, thật đúng là khác hẳn hình tượng công tử nhà giàu như anh.
Hai người ngồi trên giường rồi Thụy Khanh mới nghĩ đến việc cô không có áo ngủ, cô không quen mặc đồ dày để ngủ. Lương Trung Vũ tìm cho cô chiếc áo thun cộc tay để cô thay. Nhưng nhất quyết không để cô vào phòng tắm thay mà anh đòi tự tay mình làm.
Mặt Thụy khanh đỏ bừng, không ngờ anh lại lưu manh như thế. Lương Trung Vũ thấy cô không phối hợp liền hôn cô. Đầu óc Thụy Khanh mịt mờ choáng váng, run giọng nói:
– Đừng, đừng mà anh!
Từ đầu Lương Trung Vũ không có ý định làm gì, chỉ nghĩ để cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng thấy cô ngồi trong phòng mình, trên giường của mình anh không sao kìm nổi nữa. Thằng đàn ông cấm d*c đã lâu, lúc nào cũng muốn hóa thành sói.
Lương Trung Vũ không an phận, nhỏ giọng tỏ vẻ đáng thương:
– Uhm, anh muốn em!
Thụy Khanh đánh nhẹ vào vai Lương Trung Vũ, nhỏ giọng giận dỗi:
– Anh đã nói là nghỉ ngơi.
– Anh không nhịn được, Thụy Khanh, chiều anh một lát, một lát thôi!
Bị cảm xúc của anh ảnh hưởng, Thụy Khanh lúc này không nghĩ được gì nữa, vong tình theo từng cảm xúc anh cho.
Hai mươi phút sau trên giường mới yên tĩnh lại. Thụy Khanh không còn sức, mặc anh dọn dẹp, trong hơi thở đàn ông đặc hữu cùng tiếng tim đập bình ổn bên tai, chìm dần vào giấc ngủ.
**
Thụy Khanh bị đánh thức bằng một nụ hôn sâu. Trong lúc cô lơ mơ, Lương Trung Vũ đã mặc xong quần áo cho cô rồi. Cảm thấy cả người sạch sẽ thoải mái, không thể không nói, có một người bạn trai như anh là niềm hạnh phúc to lớn, tất nhiên ngoại trừ ham muốn quá nhiều của anh.
Thấy mặt Thụy Khanh phụng phịu, Lương Trung Vũ cười nhận lỗi:
– Anh sai rồi! Nhưng trước em, dù anh có muốn làm thầy tu cũng phải phá giới.
Thụy Khanh lườm anh mà không kìm được nụ cười:
– Chỉ dẻo miệng, nói linh tinh.
– Ha ha, là sự thật. Thôi dậy đi, con sắp về rồi, anh đi cùng em đón con về nhé?
Thấy anh gọi “con” thuận miệng thế, Thụy Khanh cũng không nói gì mà ngầm đồng ý. Cô gật đầu rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Đồng hồ đã điểm 3h chiều, chỉ ngủ trưa thôi mà mất gần ba tiếng!!! Thụy Khanh thật muốn giơ tay che mặt. Cô cầm điện thoại lên vừa bấm gọi Lâm Anh vừa đi xuống tầng, Lương Trung Vũ đã quần áo tươm tất đứng ở phòng khách đợi cô. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Điện thoại thông, Lâm Anh nói ba bố con đã gần về đến cổng khu, bố làm thủ tục xong sẽ đưa thẳng hai anh em về đến nhà. Thụy Khanh nhíu mày, cô vốn muốn ra cổng đón con để không phải tiếp xúc quá nhiều với Hữu Văn, nhưng tình hình này chạm mặt là khó tránh khỏi rồi.
Thụy khanh đưa mắt nhìn Lương Trung Vũ, chợt muốn cười. Anh ăn mặc chỉn chu như đi dự tiệc vậy, đầu tóc gọn gàng, giày tây bóng lộn, áo khoác còn cẩn thận cài nút. Trong khi cô tềnh toàng trong bộ quần áo mặc nhà, nhìn thế nào cũng thấy lệch pha.
Nhưng có chút hiểu tâm lý của Lương Trung Vũ, Thụy Khanh lại chỉ thấy anh thật đáng yêu. Có thể đúng như anh nói, lần đầu tiên yêu nên có chút ngờ nghệch và tâm lý hơn thua thế chăng?
– Về thẳng nhà em thôi anh ạ, Lâm Anh nói đã về đến cổng khu rồi, đang chuẩn bị về đến nhà.
Lương Trung Vũ gật đầu, anh nắm lấy tay Thụy Khanh dắt cô ra cửa:
– Đi nào, đi đón con thôi.
Lương Trung Vũ anh từ nay có người để yêu, có người để lo. Nhân sinh đã có thay đổi rồi!!!
/39
|