Đúng một tuần, nhà mới hoàn công. Thụy Khanh dẫn hai con đến nghiệm thu.
Không làm cô thất vọng, mọi thứ sau khi lắp đặt thu được hiệu quả đúng như mong muốn. Nhỏ như thiết bị chiếu sáng đến lớn như thiết bị đồ điện tử trong nhà cô đều vừa lòng.
Căn nhà xây theo một mẫu chung với cả khu. Nhà Thụy Khanh lợi thế vì hai mặt giáp đường nên mặt bên có thêm thiết kế ban công đặc biệt hơn. 90m2 còn lại được kiến tạo thành sân vườn rất đẹp với cây cảnh, hoa cỏ xung quanh. Cổng nhà làm vòm khung sắt, tương lai cây hoa hồng leo sẽ biến khung cổng này trở nên rất thi vị. Vào trong nhà, phòng khách rộng, thoáng, lấy ánh sáng thiên nhiên đầy đủ. Bộ sofa màu kem mềm rộng đặt giữa phòng khách rất ấm áp mà sang trọng, rèm cửa màu trắng phối với hoa nhí màu tím, tạo cảm giác không gian rộng, lại nhẹ nhàng thoải mái. Mặt tường trang trí bằng những kệ gỗ, đèn nghệ thuật và bình hoa mang lại hiệu ứng thị giác.
“Căn bếp là thiên đường của phụ nữ” nói vậy chẳng sai khi Thụy Khanh nhìn thấy căn bếp trong nhà mới của mình, chỉ ba từ thôi: đẹp, sang và tiện. Lầu một có phòng khách, phòng bếp, một gara để xe cùng với một toilet, cầu thang bố chí hợp lý khiến ngôi nhà 90m2 trông rộng rãi thoáng đãng.
Phòng Thụy Khanh ở lầu 2, bên cạnh là phòng để quần áo có cửa thông với phòng tắm và phòng ngủ, rất tiện lợi. Trong phòng là bộ giường tân cổ điển màu trắng ngà, ga gối bằng chất liệu cotton lụa màu tím đậm, sờ vào cảm giác lành lạnh, trơn mềm, cạnh giường là bàn trang điểm. Tường phòng ngủ màu trắng, rèm cửa màu tím nhạt có hoa văn cúc trắng che đi ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ rộng. Theo sở thích của Thụy Khanh là sang trọng, trang nhã.
Phòng My Anh đối diện phòng Thụy Khanh, cấu tạo không khác mấy với phòng của mẹ, nhưng gam màu chủ đạo của phòng con bé là hồng và trắng, đúng như căn phòng của một công chúa, khiến con bé nhìn là thích, ríu rít muốn chuyển đến ở ngay. Vì My Anh còn chưa cần dùng đến phòng để quần áo nên Thụy Khanh sắp xếp phòng đó thành phòng làm việc cho mình, bên trong đã đầy đủ bàn ghế và các thiết bị cần thiết.
Phòng Lâm Anh ở trên lầu 3, cấu tạo tương tự như hai phòng ngủ dưới lầu, ở giữa là chiếc giường rộng có màn treo, cửa sổ sát đất bằng cả mặt tường đón ánh sáng rực rỡ cho cả căn phòng. Rèm che chống nắng màu xanh nhạt điểm hoa văn trúc.Tường sơn chủ đạo màu xanh trắng, đậm nhạt đan xen nhìn rất thoải mái, bàn học kèm giá sách rất phù hợp với thân thể nhỏ của cậu nhóc bây giờ. Ngoài ra còn có kệ để đồ chơi, tủ áo âm tường và vài món đồ trang trí lặt vặt khác.
Tầng 3 còn có một phòng giành riêng làm gian thờ cúng theo phong tục và một phòng nhỏ dùng chứa đồ lặt vặt.
Thụy Khanh rất vui lòng thanh toán cho công ty thiết kế lắp đặt nội thất này cả thảy 550 triệu. Sau đó chuẩn bị cho việc dọn nhà.
Thụy Khanh thông báo cho bố mẹ việc cô chuyển nhà mới, nhưng không nói đổi nhà mà chỉ nói cô bán chỗ cũ mua chỗ mới cho tiện việc học hành của con cái và đi lại của cô.
Ông Vinh, bà Hòa nghĩ rằng con gái ở nhà cũ sẽ nhớ mãi chuyện đau khổ, chuyển nhà mới cũng tốt, không có bóng dáng của những thứ quen thuộc sẽ làm Thụy Khanh nhanh chóng quên đi. Thấy con gái nói sẽ nhanh chóng chuyển nhà, bà Hòa vội vàng tìm thầy phong thủy mình quen xem ngày giờ. Bà báo cho Thụy Khanh có thể chuyển nhà vào ngày 16 tháng 11 cùng chi tiết các lễ lạt phải sắm. Thụy Khanh thấy mẹ cẩn thận như vậy cũng chiều theo ý bà.
Những vật dụng trong nhà trừ những thứ đã dùng quen và quần áo ra, Thụy khanh không mang theo thứ gì. Tất cả đều để công ty đồ cũ mang đi thanh lý vì Anh Tuấn cũng đề nghị như vậy, cậu ấy nói sẽ bố chí căn nhà này phù hợp với yêu cầu tiện nghi của sếp cậu ấy. Tất nhiên vị đại gia kia sẽ không dùng lại đồ cũ rồi!.
Nhìn căn nhà trống trơn, Thụy Khanh có hơi thất lạc. Nơi đây đã từng là căn nhà hạnh phúc của cô, cô nuôi lớn Lâm Anh ở đây, sinh My Anh ở đây. Từng đồ, từng vật đều là năm tháng tích lũy dần mà có. Bao nhiêu tâm sức bỏ ra, nay bỏ đi hết cũng thật tiếc. Nhưng căn nhà mới nếu để đồ cũ sẽ lệch nhịp, cũng như cuộc sống mới này, nếu để những chuyện cũ tồn tại sẽ chẳng an. Đến lúc buông bỏ hết tất cả rồi, những vấn vương sót lại cũng theo tiếng thở dài mà tan đi hết. Sạch sẽ, thanh thản!.
**╭(╯^╰)╮**
Bà Hòa thuyết phục chồng đón thầy phong thủy xuống thủ đô để làm lễ đầy đủ cho con gái vào nhà mới. Ông Vinh không quá tin nhưng thấy con gái đã qua một lần đò, vợ lại nói toàn những điều cấm kị nếu mắc phải không tốt nên cũng xuôi theo. Sáng sớm hôm ấy cả hai ông bà cùng thầy phong thủy xuất phát.
Mất hơn một giờ chạy xe, đến nơi mới hơn 7h sáng, còn kịp ăn điểm tâm rồi vào làm lễ lúc 8h. Xong xuôi tất cả cũng đã 11h trưa, tất tả chạy đi chạy lại phục vụ khóa lễ khiến Thụy Khanh mệt phờ. Âu cũng là cầu cái an tâm vậy, an ủi bố mẹ già vất vả lo lắng cho cô.
Thụy Khanh giữ bà Hòa ở lại. Ông Vinh còn phải đưa thầy phong thủy về, hẹn 18 sẽ đưa cả nhà Thụy Nam xuống, vừa mừng vào nhà mới vừa đón sinh nhật Lâm Anh.
Ngày 18 tháng 11 hôm ấy, trời lạnh nhưng có nắng, ấm áp rực rỡ như nụ cười của Lâm Anh vậy. Cu cậu hôm nay mặc bộ comple màu lông chuột, bên trong mặc áo len đen cao cổ, tất trắng giày đen.
- Chà, rất oách!
Bà Hòa chậc chậc khen ngợi cháu ngoại, My Anh cũng xúm lại ôm cổ anh trai đòi hôn một cái làm bà Hòa và Thụy Khanh ôm bụng cười. Hôm nay My Anh cũng rất xinh đẹp, cô bé chọn cho mình chiếc váy trắng bằng voan xếp tầng, bồng bềnh xòe ra, khoác bên ngoài một chiếc áo lông trắng thân ngắn dài tay. Trên đầu còn đeo chiếc bờm có vương miện nhỏ xinh, tóc buộc hai bên, môi hồng răng trắng, mắt đen to tròn, thỉnh thoảng lúng liếng yêu không chịu được, như một cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Thụy Khanh bỗng có ý muốn chụp ảnh, Lấy điện thoại ra, đầu tiên là chụp toàn cảnh mặt tiền căn nhà mới, rồi nhờ một anh lao công đang làm công việc cắt tỉa cây gần đấy chụp cho bốn người một tấm. Rồi cô lại chụp cho hai đứa con mình, lại selfie nhí nhố với nhau. Đến lúc chụp hết các góc cạnh rồi xem lại mới thấy hóa ra cả nhà mình ai cũng ăn hình.
Cô chọn ra mấy tấm rồi bấm đăng lên trang facebook của mình kèm theo một caption: [ Đi sau nên tụt lại rồi. Phải chạy thôi! chúc mừng sinh nhật con trai yêu của mẹ!! <3 ↖(^w^)↗ ] [hình ảnh] [hình ảnh]…
Đây là lần rất hiếm hoi cô đăng fb, trước đây lập cũng là theo phong trào cùng chị em, sau là phục vụ cho công việc. Nên trang cá nhân của cô gần như sạch sẽ, chỉ có vài bài tâm đắc trên mạng được cô chia sẻ về đọc. Vì vậy cô mới đăng một câu như thế, đã tụt so với mọi người nhiều thứ, thua thiệt thấy rõ rồi, đổi mới con người, đổi mới tư duy chút thôi.
Đăng bài xong, Thụy Khanh cất máy đi, dặn hai con chơi với nhau trong phòng khách để cô và mẹ vào bếp nấu ăn.
Thụy Khanh hôm nay chỉ mời sáu chị em cùng phòng kế toán, một nhà ba người Huyền Linh và bố mẹ cùng vợ chồng em trai mình. Thức ăn mua từ hôm trước, sơ chế và để bảo quản trong tủ lạnh. Tuy Thụy Khanh không biết nấu nhiều món lắm, nhưng món ăn cô nấu ra có hương vị khá tốt, ít ra cô thấy hai đứa con cô ăn rất nhiệt tình. Cô chuẩn bị làm mấy món đơn giản thuộc sở trường của mình như: Tôm chiên trứng muối; thịt bò lagu ăn kèm bánh mì; sườn xào chua ngọt; gà xé phay làm nộm chua ngọt ăn rất có khẩu vị, cộng thêm mấy món rau như súp lơ xanh luộc kèm cà rốt, canh khoai trứng, salat rau mầm cà chua bi.. không quá ngấy mỡ mà vẫn làm bữa ăn phong phú ngon miệng.
10h sáng mới thấy ông Vinh cùng vợ chồng Thụy Nam xuống đến nơi. Khỏi phải nói biểu cảm kinh ngạc của Thụy Nam lúc nhìn thấy chị gái mình. Nói là chòng mắt rơi ra cũng chẳng ngoa, mồm anh há hốc làm cả nhà cười ha hả. Thụy Khanh hôm nay mặc chiếc váy len dài đến gót chân màu đỏ rượu, tóc buộc cao, khuôn mặt không trang điểm vẫn đẹp bức người. Thân hình sau năm, sáu tháng giảm cân tích cực đã thon thả như thời con gái. Thụy Khanh nhìn thằng em biểu cảm thế kia cũng có chút kiêu ngạo, nó chê cô là bà bán thịt đó, cô không quên đâu.
Thụy Nam bỗng làm một hành động mà cả nhà bất ngờ. Anh bước từng bước đến trước mặt chị gái rồi dang hai tay ra ôm chầm lấy cô. Đã lâu rồi không có hành động thân mật với em trai, cô nhớ là từ ngày cô lấy chồng nó ôm cô một cái như thế, thật chặt mà chẳng nói gì, giờ lại có hành động này khiến mắt cô có chút cay cay. Một lúc lâu Thụy Nam mới buông ra nói:
- Chào mừng chị trở lại, chị gái xinh đẹp!
- Cảm ơn em trai!
Thụy Khanh cảm động nói.
- May quá chị đã trở lại thế này, không thì em sẽ nghi ngờ bố mẹ ôm nhầm con của bà bán thịt về mất.
Bao nhiêu cảm động tan biến hết, Thụy Khanh đen mặt hét “ Thằng ranh!”. Làm cho ông Vinh, bà Hòa và Phương Chi cũng phải lắc đầu. Hai chị em nhà này gặp nhau mà không chành chọe là không được.
Ông Vinh và Thụy Nam đi một vòng các phòng trong nhà rồi ngồi dưới trông lũ trẻ, ba người phụ nữ bận rộn dưới bếp. 11h khách khứa đến đủ, buổi tụ họp diễn ra vui vẻ, đầm ấm, các món ăn đưa lên được khen nhiệt tình, mấy chị em còn đua nhau hỏi công thức để về nấu cho gia đình mình ăn.
Lúc ăn cơm xong ngồi nói chuyện ở phòng khách, Huyền Linh tính tình hoạt bát rất nhanh đã quen thuộc với hội chị em văn phòng của Thụy Khanh, nói chuyện cũng thoải mái.
Huyền Linh la hét cũng muốn ở ngôi nhà thế này, liền bị Thụy Khanh nói ẩn ý:
- Em chỉ cần gật đầu, chắc sẽ ở hẳn căn biệt thự đơn lập ở khu A có giá hơn mười tỷ ấy chứ. Đâu có như dân đen nhà chị.
Huyền Linh chẳng thấy ngại ngùng, cô thản nhiên nói:
- Chị nói đúng, có lẽ em nên cho thêm điều này vào lí do xuy xét.
Thụy Khanh buồn cười, con nhóc này nói nghe thản nhiên thế, chẳng biết suy nghĩ thật sự có phải như thế không?!
Liên Nhi nghe có mùi lạ nên xúm vào hóng, hai cô nàng này cùng tuổi, bắt sóng nhau rất nhanh, chẳng mấy đã chụm lại với nhau tâm sự, thỉnh thoảng lại cười ha hả.
Sau bữa liên hoan vui vẻ, khách và chủ đều hài lòng đưa tiễn nhau ra về.
___---___
Có một người ở Thành Nam xa xôi, lúc này mới có thời gian nghỉ một chút. Anh ta mở máy theo thói quen lướt qua facebook, nhàm chán đọc mấy cái tin, thấy vô vị, đang định thoát thì bỗng dừng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh trên màn hình [một ngôi nhà mới, khang trang đẹp đẽ] [một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước cửa nhà trong ánh nắng bình minh][một nhà ba mẹ con ôm nhau ấm áp].
Đây là facebook của Thụy Khanh!
Một tháng không gặp, cô ấy hoàn toàn trở lại hình ảnh người con gái mà anh ta khổ công theo đuổi hồi đại học, xinh đẹp, lạnh nhạt, kiêu sa. Lại khiến tim anh ta nhảy lên bang bang. Cùng hai đứa con mới mấy ngày trước anh ta còn gọi điện nói chuyện đang diện quần áo đẹp như công chúa, hoàng tử.
Kéo xuống đọc bình luận, thấy có mấy người bạn comt “ Chúc mừng người đẹp sang nhà mới.” “ Chúc mừng Lâm Anh tròn 7 tuổi” “ Trời ơi ba mẹ con nhà này khiến tôi gato quá đi, giá trị nhan sắc bậc nhất.” “…”…
Cô ấy chuyển nhà mới? Mấy hôm trước gọi video với con trai đâu có thấy nói gì, vẫn ở nhà cũ mà. Mà anh ta quên mất, hôm nay là sinh nhật của Lâm Anh. Ảo não vỗ trán, bận quá nên quên, anh ta muốn gọi điện thì thấy đã 10h15 rồi. Giờ này Thụy Khanh đã cho hai con đi ngủ. Đành nhịn đến hôm sau vậy.
Đang ngắm nhìn thì có người đến vỗ vai, hóa ra là cậu nhân viên làm cùng. Cậu ta nhìn thấy ảnh trên màn hình chợt hét lên:
- Oái, cô này đẹp thế, tưởng anh ngồi một mình làm gì hóa ra ngồi ngắm gái đẹp. Bạn gái anh à?
Cậu ta vồn vã hỏi một hồi, Hữu Văn giả vờ từ tốn nói:
- Bạn gái gì đâu, vợ con tôi đấy.
Cậu nhân viên trợn mắt, vừa như bất ngờ, vừa lại không tin:
- Thật hay giả vậy ạ, cô ấy trẻ thế đã có chồng có con rồi á?
Hữu Văn tức điên, đập cậu ta một cái:
- Cậu có nghe trọng tâm không thế hả? Đây là vợ tôi, con tôi, giả được sao?
Cậu nhân viên la hét lần nữa, vội gọi mấy anh em đang ngồi gần đó đến xem hình vợ con của sếp mình. Hữu Văn thấy mọi người xuýt xoa khen ngợi vợ con mình, lòng khấp khởi hãnh diện. Nhưng anh ta quên mất, anh ta ly hôn rồi.
Không làm cô thất vọng, mọi thứ sau khi lắp đặt thu được hiệu quả đúng như mong muốn. Nhỏ như thiết bị chiếu sáng đến lớn như thiết bị đồ điện tử trong nhà cô đều vừa lòng.
Căn nhà xây theo một mẫu chung với cả khu. Nhà Thụy Khanh lợi thế vì hai mặt giáp đường nên mặt bên có thêm thiết kế ban công đặc biệt hơn. 90m2 còn lại được kiến tạo thành sân vườn rất đẹp với cây cảnh, hoa cỏ xung quanh. Cổng nhà làm vòm khung sắt, tương lai cây hoa hồng leo sẽ biến khung cổng này trở nên rất thi vị. Vào trong nhà, phòng khách rộng, thoáng, lấy ánh sáng thiên nhiên đầy đủ. Bộ sofa màu kem mềm rộng đặt giữa phòng khách rất ấm áp mà sang trọng, rèm cửa màu trắng phối với hoa nhí màu tím, tạo cảm giác không gian rộng, lại nhẹ nhàng thoải mái. Mặt tường trang trí bằng những kệ gỗ, đèn nghệ thuật và bình hoa mang lại hiệu ứng thị giác.
“Căn bếp là thiên đường của phụ nữ” nói vậy chẳng sai khi Thụy Khanh nhìn thấy căn bếp trong nhà mới của mình, chỉ ba từ thôi: đẹp, sang và tiện. Lầu một có phòng khách, phòng bếp, một gara để xe cùng với một toilet, cầu thang bố chí hợp lý khiến ngôi nhà 90m2 trông rộng rãi thoáng đãng.
Phòng Thụy Khanh ở lầu 2, bên cạnh là phòng để quần áo có cửa thông với phòng tắm và phòng ngủ, rất tiện lợi. Trong phòng là bộ giường tân cổ điển màu trắng ngà, ga gối bằng chất liệu cotton lụa màu tím đậm, sờ vào cảm giác lành lạnh, trơn mềm, cạnh giường là bàn trang điểm. Tường phòng ngủ màu trắng, rèm cửa màu tím nhạt có hoa văn cúc trắng che đi ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ rộng. Theo sở thích của Thụy Khanh là sang trọng, trang nhã.
Phòng My Anh đối diện phòng Thụy Khanh, cấu tạo không khác mấy với phòng của mẹ, nhưng gam màu chủ đạo của phòng con bé là hồng và trắng, đúng như căn phòng của một công chúa, khiến con bé nhìn là thích, ríu rít muốn chuyển đến ở ngay. Vì My Anh còn chưa cần dùng đến phòng để quần áo nên Thụy Khanh sắp xếp phòng đó thành phòng làm việc cho mình, bên trong đã đầy đủ bàn ghế và các thiết bị cần thiết.
Phòng Lâm Anh ở trên lầu 3, cấu tạo tương tự như hai phòng ngủ dưới lầu, ở giữa là chiếc giường rộng có màn treo, cửa sổ sát đất bằng cả mặt tường đón ánh sáng rực rỡ cho cả căn phòng. Rèm che chống nắng màu xanh nhạt điểm hoa văn trúc.Tường sơn chủ đạo màu xanh trắng, đậm nhạt đan xen nhìn rất thoải mái, bàn học kèm giá sách rất phù hợp với thân thể nhỏ của cậu nhóc bây giờ. Ngoài ra còn có kệ để đồ chơi, tủ áo âm tường và vài món đồ trang trí lặt vặt khác.
Tầng 3 còn có một phòng giành riêng làm gian thờ cúng theo phong tục và một phòng nhỏ dùng chứa đồ lặt vặt.
Thụy Khanh rất vui lòng thanh toán cho công ty thiết kế lắp đặt nội thất này cả thảy 550 triệu. Sau đó chuẩn bị cho việc dọn nhà.
Thụy Khanh thông báo cho bố mẹ việc cô chuyển nhà mới, nhưng không nói đổi nhà mà chỉ nói cô bán chỗ cũ mua chỗ mới cho tiện việc học hành của con cái và đi lại của cô.
Ông Vinh, bà Hòa nghĩ rằng con gái ở nhà cũ sẽ nhớ mãi chuyện đau khổ, chuyển nhà mới cũng tốt, không có bóng dáng của những thứ quen thuộc sẽ làm Thụy Khanh nhanh chóng quên đi. Thấy con gái nói sẽ nhanh chóng chuyển nhà, bà Hòa vội vàng tìm thầy phong thủy mình quen xem ngày giờ. Bà báo cho Thụy Khanh có thể chuyển nhà vào ngày 16 tháng 11 cùng chi tiết các lễ lạt phải sắm. Thụy Khanh thấy mẹ cẩn thận như vậy cũng chiều theo ý bà.
Những vật dụng trong nhà trừ những thứ đã dùng quen và quần áo ra, Thụy khanh không mang theo thứ gì. Tất cả đều để công ty đồ cũ mang đi thanh lý vì Anh Tuấn cũng đề nghị như vậy, cậu ấy nói sẽ bố chí căn nhà này phù hợp với yêu cầu tiện nghi của sếp cậu ấy. Tất nhiên vị đại gia kia sẽ không dùng lại đồ cũ rồi!.
Nhìn căn nhà trống trơn, Thụy Khanh có hơi thất lạc. Nơi đây đã từng là căn nhà hạnh phúc của cô, cô nuôi lớn Lâm Anh ở đây, sinh My Anh ở đây. Từng đồ, từng vật đều là năm tháng tích lũy dần mà có. Bao nhiêu tâm sức bỏ ra, nay bỏ đi hết cũng thật tiếc. Nhưng căn nhà mới nếu để đồ cũ sẽ lệch nhịp, cũng như cuộc sống mới này, nếu để những chuyện cũ tồn tại sẽ chẳng an. Đến lúc buông bỏ hết tất cả rồi, những vấn vương sót lại cũng theo tiếng thở dài mà tan đi hết. Sạch sẽ, thanh thản!.
**╭(╯^╰)╮**
Bà Hòa thuyết phục chồng đón thầy phong thủy xuống thủ đô để làm lễ đầy đủ cho con gái vào nhà mới. Ông Vinh không quá tin nhưng thấy con gái đã qua một lần đò, vợ lại nói toàn những điều cấm kị nếu mắc phải không tốt nên cũng xuôi theo. Sáng sớm hôm ấy cả hai ông bà cùng thầy phong thủy xuất phát.
Mất hơn một giờ chạy xe, đến nơi mới hơn 7h sáng, còn kịp ăn điểm tâm rồi vào làm lễ lúc 8h. Xong xuôi tất cả cũng đã 11h trưa, tất tả chạy đi chạy lại phục vụ khóa lễ khiến Thụy Khanh mệt phờ. Âu cũng là cầu cái an tâm vậy, an ủi bố mẹ già vất vả lo lắng cho cô.
Thụy Khanh giữ bà Hòa ở lại. Ông Vinh còn phải đưa thầy phong thủy về, hẹn 18 sẽ đưa cả nhà Thụy Nam xuống, vừa mừng vào nhà mới vừa đón sinh nhật Lâm Anh.
Ngày 18 tháng 11 hôm ấy, trời lạnh nhưng có nắng, ấm áp rực rỡ như nụ cười của Lâm Anh vậy. Cu cậu hôm nay mặc bộ comple màu lông chuột, bên trong mặc áo len đen cao cổ, tất trắng giày đen.
- Chà, rất oách!
Bà Hòa chậc chậc khen ngợi cháu ngoại, My Anh cũng xúm lại ôm cổ anh trai đòi hôn một cái làm bà Hòa và Thụy Khanh ôm bụng cười. Hôm nay My Anh cũng rất xinh đẹp, cô bé chọn cho mình chiếc váy trắng bằng voan xếp tầng, bồng bềnh xòe ra, khoác bên ngoài một chiếc áo lông trắng thân ngắn dài tay. Trên đầu còn đeo chiếc bờm có vương miện nhỏ xinh, tóc buộc hai bên, môi hồng răng trắng, mắt đen to tròn, thỉnh thoảng lúng liếng yêu không chịu được, như một cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Thụy Khanh bỗng có ý muốn chụp ảnh, Lấy điện thoại ra, đầu tiên là chụp toàn cảnh mặt tiền căn nhà mới, rồi nhờ một anh lao công đang làm công việc cắt tỉa cây gần đấy chụp cho bốn người một tấm. Rồi cô lại chụp cho hai đứa con mình, lại selfie nhí nhố với nhau. Đến lúc chụp hết các góc cạnh rồi xem lại mới thấy hóa ra cả nhà mình ai cũng ăn hình.
Cô chọn ra mấy tấm rồi bấm đăng lên trang facebook của mình kèm theo một caption: [ Đi sau nên tụt lại rồi. Phải chạy thôi! chúc mừng sinh nhật con trai yêu của mẹ!! <3 ↖(^w^)↗ ] [hình ảnh] [hình ảnh]…
Đây là lần rất hiếm hoi cô đăng fb, trước đây lập cũng là theo phong trào cùng chị em, sau là phục vụ cho công việc. Nên trang cá nhân của cô gần như sạch sẽ, chỉ có vài bài tâm đắc trên mạng được cô chia sẻ về đọc. Vì vậy cô mới đăng một câu như thế, đã tụt so với mọi người nhiều thứ, thua thiệt thấy rõ rồi, đổi mới con người, đổi mới tư duy chút thôi.
Đăng bài xong, Thụy Khanh cất máy đi, dặn hai con chơi với nhau trong phòng khách để cô và mẹ vào bếp nấu ăn.
Thụy Khanh hôm nay chỉ mời sáu chị em cùng phòng kế toán, một nhà ba người Huyền Linh và bố mẹ cùng vợ chồng em trai mình. Thức ăn mua từ hôm trước, sơ chế và để bảo quản trong tủ lạnh. Tuy Thụy Khanh không biết nấu nhiều món lắm, nhưng món ăn cô nấu ra có hương vị khá tốt, ít ra cô thấy hai đứa con cô ăn rất nhiệt tình. Cô chuẩn bị làm mấy món đơn giản thuộc sở trường của mình như: Tôm chiên trứng muối; thịt bò lagu ăn kèm bánh mì; sườn xào chua ngọt; gà xé phay làm nộm chua ngọt ăn rất có khẩu vị, cộng thêm mấy món rau như súp lơ xanh luộc kèm cà rốt, canh khoai trứng, salat rau mầm cà chua bi.. không quá ngấy mỡ mà vẫn làm bữa ăn phong phú ngon miệng.
10h sáng mới thấy ông Vinh cùng vợ chồng Thụy Nam xuống đến nơi. Khỏi phải nói biểu cảm kinh ngạc của Thụy Nam lúc nhìn thấy chị gái mình. Nói là chòng mắt rơi ra cũng chẳng ngoa, mồm anh há hốc làm cả nhà cười ha hả. Thụy Khanh hôm nay mặc chiếc váy len dài đến gót chân màu đỏ rượu, tóc buộc cao, khuôn mặt không trang điểm vẫn đẹp bức người. Thân hình sau năm, sáu tháng giảm cân tích cực đã thon thả như thời con gái. Thụy Khanh nhìn thằng em biểu cảm thế kia cũng có chút kiêu ngạo, nó chê cô là bà bán thịt đó, cô không quên đâu.
Thụy Nam bỗng làm một hành động mà cả nhà bất ngờ. Anh bước từng bước đến trước mặt chị gái rồi dang hai tay ra ôm chầm lấy cô. Đã lâu rồi không có hành động thân mật với em trai, cô nhớ là từ ngày cô lấy chồng nó ôm cô một cái như thế, thật chặt mà chẳng nói gì, giờ lại có hành động này khiến mắt cô có chút cay cay. Một lúc lâu Thụy Nam mới buông ra nói:
- Chào mừng chị trở lại, chị gái xinh đẹp!
- Cảm ơn em trai!
Thụy Khanh cảm động nói.
- May quá chị đã trở lại thế này, không thì em sẽ nghi ngờ bố mẹ ôm nhầm con của bà bán thịt về mất.
Bao nhiêu cảm động tan biến hết, Thụy Khanh đen mặt hét “ Thằng ranh!”. Làm cho ông Vinh, bà Hòa và Phương Chi cũng phải lắc đầu. Hai chị em nhà này gặp nhau mà không chành chọe là không được.
Ông Vinh và Thụy Nam đi một vòng các phòng trong nhà rồi ngồi dưới trông lũ trẻ, ba người phụ nữ bận rộn dưới bếp. 11h khách khứa đến đủ, buổi tụ họp diễn ra vui vẻ, đầm ấm, các món ăn đưa lên được khen nhiệt tình, mấy chị em còn đua nhau hỏi công thức để về nấu cho gia đình mình ăn.
Lúc ăn cơm xong ngồi nói chuyện ở phòng khách, Huyền Linh tính tình hoạt bát rất nhanh đã quen thuộc với hội chị em văn phòng của Thụy Khanh, nói chuyện cũng thoải mái.
Huyền Linh la hét cũng muốn ở ngôi nhà thế này, liền bị Thụy Khanh nói ẩn ý:
- Em chỉ cần gật đầu, chắc sẽ ở hẳn căn biệt thự đơn lập ở khu A có giá hơn mười tỷ ấy chứ. Đâu có như dân đen nhà chị.
Huyền Linh chẳng thấy ngại ngùng, cô thản nhiên nói:
- Chị nói đúng, có lẽ em nên cho thêm điều này vào lí do xuy xét.
Thụy Khanh buồn cười, con nhóc này nói nghe thản nhiên thế, chẳng biết suy nghĩ thật sự có phải như thế không?!
Liên Nhi nghe có mùi lạ nên xúm vào hóng, hai cô nàng này cùng tuổi, bắt sóng nhau rất nhanh, chẳng mấy đã chụm lại với nhau tâm sự, thỉnh thoảng lại cười ha hả.
Sau bữa liên hoan vui vẻ, khách và chủ đều hài lòng đưa tiễn nhau ra về.
___---___
Có một người ở Thành Nam xa xôi, lúc này mới có thời gian nghỉ một chút. Anh ta mở máy theo thói quen lướt qua facebook, nhàm chán đọc mấy cái tin, thấy vô vị, đang định thoát thì bỗng dừng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh trên màn hình [một ngôi nhà mới, khang trang đẹp đẽ] [một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước cửa nhà trong ánh nắng bình minh][một nhà ba mẹ con ôm nhau ấm áp].
Đây là facebook của Thụy Khanh!
Một tháng không gặp, cô ấy hoàn toàn trở lại hình ảnh người con gái mà anh ta khổ công theo đuổi hồi đại học, xinh đẹp, lạnh nhạt, kiêu sa. Lại khiến tim anh ta nhảy lên bang bang. Cùng hai đứa con mới mấy ngày trước anh ta còn gọi điện nói chuyện đang diện quần áo đẹp như công chúa, hoàng tử.
Kéo xuống đọc bình luận, thấy có mấy người bạn comt “ Chúc mừng người đẹp sang nhà mới.” “ Chúc mừng Lâm Anh tròn 7 tuổi” “ Trời ơi ba mẹ con nhà này khiến tôi gato quá đi, giá trị nhan sắc bậc nhất.” “…”…
Cô ấy chuyển nhà mới? Mấy hôm trước gọi video với con trai đâu có thấy nói gì, vẫn ở nhà cũ mà. Mà anh ta quên mất, hôm nay là sinh nhật của Lâm Anh. Ảo não vỗ trán, bận quá nên quên, anh ta muốn gọi điện thì thấy đã 10h15 rồi. Giờ này Thụy Khanh đã cho hai con đi ngủ. Đành nhịn đến hôm sau vậy.
Đang ngắm nhìn thì có người đến vỗ vai, hóa ra là cậu nhân viên làm cùng. Cậu ta nhìn thấy ảnh trên màn hình chợt hét lên:
- Oái, cô này đẹp thế, tưởng anh ngồi một mình làm gì hóa ra ngồi ngắm gái đẹp. Bạn gái anh à?
Cậu ta vồn vã hỏi một hồi, Hữu Văn giả vờ từ tốn nói:
- Bạn gái gì đâu, vợ con tôi đấy.
Cậu nhân viên trợn mắt, vừa như bất ngờ, vừa lại không tin:
- Thật hay giả vậy ạ, cô ấy trẻ thế đã có chồng có con rồi á?
Hữu Văn tức điên, đập cậu ta một cái:
- Cậu có nghe trọng tâm không thế hả? Đây là vợ tôi, con tôi, giả được sao?
Cậu nhân viên la hét lần nữa, vội gọi mấy anh em đang ngồi gần đó đến xem hình vợ con của sếp mình. Hữu Văn thấy mọi người xuýt xoa khen ngợi vợ con mình, lòng khấp khởi hãnh diện. Nhưng anh ta quên mất, anh ta ly hôn rồi.
/39
|