Sớm có bà tử cơ trí đi đến trù phòng dặn dò, cố ý làm nhiều món ăn Đại lão gia thích ăn đưa qua.
Trong lòng Đại phu nhân tràn đầy vui mừng hầu hạ Đại lão gia dùng cơm, còn chưa kịp mở miệng giữ Đại lão gia ở lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
Chuyện gì xảy ra? Đại lão gia thả đũa xuống, nhíu mày hỏi.
Chắc là tiểu nha đầu không hiểu chuyện, Phương ma ma, bà đi ra ngoài xem một chút! Đại phu nhân vội vàng cười giải thích.
Nửa năm nay, bên cạnh Đại phu nhân trừ Phương ma ma, Lý ma ma cũng rất là thể diện, thậm chí có lúc lời nói còn có trọng lượng hơn Phương ma ma, nhất là tháng trước Đại phu nhân lại đặt tiểu nữ nhi của Lý ma ma vào trong phòng của Đại thiếu gia, chuyện như vậy lúc trước Tào Ngọc Di còn chưa có xuất giá đã đề cập tới một lần rồi, chỉ là bị Đại thiếu gia đẩy ra, hiện tại, Đại thiếu phu nhân đã sinh hạ trưởng tử, vì biểu hiện hiền huệ, đều nâng một nha đầu bồi giá của mình và Tiếu Nha kia vào . . . . .
Gọi người đi vào hỏi một chút đi! Đại lão gia không nhịn được phân phó nói.
Dạ! Đại phu nhân lòng đầy không muốn, cũng không dám nghịch ý Đại lão gia, cất giọng hỏi: Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Bẩm phu nhân. . . . . . Phương ma ma đi vào, hành lễ một cái, chần chờ một chút, mới tiếp tục nói, Là nha đầu bên cạnh Mị di nương cùng tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài nổi lên tranh chấp!
Mị Nhân là trước đó vài ngày cấp dưới của Đại lão gia hiếu kính, nghe nói là hồng bài Bách Hoa Lâu gì đó, dung mạo đẹp, lại quen làm nũng trêu đùa, ở trên giường càng thêm đa dạng chồng chất, làm Đại lão gia mê đến gần như không biết Nam Bắc, liên tiếp hơn nửa tháng đều nghĩ ở trong phòng nàng ta, càng bị dụ dỗ phải phá quy củ, Mị Nhân còn chưa có thân thể (có thai) liền nâng lên làm di nương, trong phủ này, trừ Vương thị xuất thân khá hơn một chút, thì đều giống như Lý thị xuất thân nha đầu có thân thể mới được sĩ phòng, chớ nói chi loại người xuất thân thấp như Mị Nhân! Đại lão gia tự mình lên tiếng, chính là có chút không hợp quy củ, Lão thái gia ở biên quan xa xôi, trong phủ này ai cũng không thể làm trái, Đại phu nhân chỉ đành phải cắn răng nhận lễ, uống trà. Bởi vì Mị Nhân từ nhỏ liền bị bán cho thanh lâu, cũng không nhớ họ gì, trên dưới trong phủ liền gọi là Mị di nương.
Tại sao nha đầu bên cạnh Mị Nhân tới đây? Còn không đợi Đại phu nhân mở miệng, Đại lão gia đã nói: Cho người vào đi!
Trong lòng Đại phu nhân biết không ổn, vừa muốn nói gì, bị Phương ma ma len lén kéo kéo tay áo, mới không có luống cuống.
Tất cả vào đi! Lão gia có lời muốn hỏi! Phương ma ma cao giọng hô.
Thỉnh an lão gia, phu nhân!
Hai nha đầu cùng nhau bái lạy.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đại phu nhân nghiêm nghị hỏi.
Bẩm phu nhân, hôm nay thân thể di nương chúng nô tỳ không khỏe, buổi tối cơm cũng dùng nhiều, cho nên phái nô tỳ tới đây bẩm phu nhân, muốn mời Ngô ma ma đi xem cho di nương chúng nô tỳ một chút. . . . . . Nha đầu Mị di nương cướp lời nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang trên người Đại lão gia.
Đại phu nhân nhìn dáng vẻ nha đầu kia, trong lòng phát hỏa, cao giọng quát lên: Cho dù như thế, ở ngoài chính phòng lăn tăn cái gì?
Di nương các ngươi thế nào? Bây giờ không phải là lúc hỏi loại chuyện nhỏ nhặt này, còn không mau mời ma ma đi qua xem một chút! Đại lão gia vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Đại phu nhân giận đến choáng váng đầu một hồi, lại thấy nha đầu của Mị di nương kia vội vàng niềm nở đón Đại lão gia đi, ngực càng thêm đau xót, đứng cũng đứng không vững.
Phu nhân! Phương ma ma tiến lên một bước đỡ lấy Đại phu nhân.
Ngươi còn đứng ở nơi này làm cái gì? Thành sự không có bại sự có thừa, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, ta lưu ngươi lại có ích lợi gì. . . . . . Đại phu nhân trực tiếp quăng cho nha đầu kia một cái tát, oán hận mắng.
Nha đầu kia chịu mọi ủy khuất cũng không dám nhiều lời, sợ khơi ra nhiều càng bị đánh chửi nhiều hơn, hành lễ một cái cuống quít lui ra ngoài.
Phu nhân, xin người bớt giận, vì thứ đề tử không lên được mặt bàn kia mà tức giận thì không đáng giá, thân thể của người quan trọng hơn. . . . . . Phương ma ma chỉ một mực khuyên Đại phu nhân bảo trọng thân thể, còn lại không nhiều lời.
Thật ra thì, Phương ma ma nhìn thông suốt, Đại phu nhân ngay cả tôn tử ruột thịt đều có rồi, trong phủ này phu nhân là người ai cũng không động được, cần gì cứ trông cậy vào Đại
/87
|