Buổi tối Lý Húc Diệp trở lại mới biết được chuyện này, hưng phấn ôm lấy Tào Ngọc Di quay một vòng trong phòng.
Tào Ngọc Di dưới sự thất kinh ôm thật chặc cổ của Lý Húc Diệp, Chàng làm gì thế? Mau buông ta xuống!
Lúc hai người Lý Húc Diệp và Tào Ngọc Di nói chuyện luôn đuổi nha hoàn bà tử đi ra ngoài, cho nên nhất thời cũng không có ai tiến lên ngăn cản.
Ngọc Di, ta, ta thật cao hứng? Nàng có cảm thấy như thế nào hay không? Tại sao không sớm nói ra. . . . . . Lý Húc Diệp hỏi dồn dập.
Ta cũng mới xác định hôm nay! Tào Ngọc Di nhẹ giọng lên tiếng.
Lý Húc Diệp ôm Tào Ngọc Di cũng không cỡi giày, trèo lên trên giường, hai người xúm lại thấp giọng nói chuyện.
Nàng yên tâm, qua ít ngày ta cầu xin Thánh thượng ra ngoài làm việc, đến lúc đó nàng theo ta cùng đi nhậm chức, phu nhân sẽ không thể làm khó dễ nàng nữa. . . . . . Lý Húc Diệp chậm rãi nói.
Ừhm. Tào Ngọc Di đáp lại, trong lòng buông lỏng, mặc dù không phải là không thể ứng phó Lý phu nhân, nhưng dù sao trôi qua cuộc sống như thế cũng không thư thản.
Lần này chúng ta thành thân, hoàng thượng ân chuẩn cho nghỉ ba tháng, cũng nhanh thôi! Lý Húc Diệp đặt tay ở trên bụng hoàn toàn chưa có thay đổi gì của Tào Ngọc Di.
Nếu Thánh thượng không chuẩn, chàng cũng không cần miễn cưỡng! Tào Ngọc Di dặn dò.
Cái này không cần nàng quan tâm, chỉ cần chiếu cố mình thật tốt, muốn ăn muốn dùng cái gì, sai các bà tử đi tìm tới là được, nếu bạc không đủ, thì sai người nói với ta một tiếng. . . . . .
Tào Ngọc Di đồng ý từng việc, trong lòng từ từ nổi lên rung động. . . . . .
Bởi vì lần ngất xỉu kia, nên Lý phu nhân miễn quy củ cho Tào Ngọc Di, Tào Ngọc Di nghỉ ngơi hai ngày, rồi vẫn đi đến chỗ của Lão phu nhân và Lý phu nhân thỉnh an.
Thỉnh an mẫu thân! Tào Ngọc Di hành lễ một cái, thả chậm ngữ điệu nói.
Đứng lên đi, trước mắt thân thể không tốt, thì ở trong phòng tịnh dưỡng cho tốt đi! Lý phu nhân không mặn không lạt nói.
Con dâu tạ ơn mẫu thân quan tâm, hôm nay cảm thấy đã dễ chịu hơn một chút, nên tới đây thỉnh an mẫu thân! Tào Ngọc Di cung kính đáp.
Khó cho ngươi có phần tâm này, ngồi xuống nói chuyện đi! Lý phu nhân nhấp một ngụm trà nóng, giọng nói vẫn nhàn nhạt.
Tào Ngọc Di đáp một tiếng, hành lễ một cái, ngồi xuống nửa bên cái ghế đôn ở bên cạnh giường.
Lý phu nhân nhặt chuyện râu ria tán gẫu cùng Tào Ngọc Di mấy câu, lại kéo đề tài câu chuyện đến trong phòng Lý Húc Diệp.
Hai ngày trước con dâu đã hỏi qua ý của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia nói không vội, nên chuyện như vậy trước hết dằn xuống! Tào Ngọc Di đứng lên đáp.
Chẳng lẽ là nhìn không thuận mắt mấy nha đầu trong phòng ngươi, chỗ này của ta có hai nha đầu rất là tốt, không bằng ngươi chọn một người trở về! Lý phu nhân cười nói.
Tạ mẫu thân có hảo ý, con dâu chỉ sợ Nhị thiếu gia có ý gì khác, chắc phải hỏi qua ý của Nhị thiếu gia trước. Tào Ngọc Di cúi thấp đầu đáp.
Hừ, buổi tối gọi Nhị thiếu gia các ngươi tới đây, ta sẽ đích thân nói cùng hắn! Trên mặt Lý phu nhân lập tức lạnh xuống, Ngươi trở về nghỉ cho khỏe đi, tránh trời nóng lại choáng váng đầu, kinh động Lão phu nhân. . . . . .
Tào Ngọc Di thấp giọng đáp lại, hành lễ một cái lui ra ngoài, trong lòng một đợt buồn nôn, không muốn nán lại nhiều ở trong chính viện này.
Buổi tối, Lý Húc Diệp vào cửa sắc mặt có cái gì đó không đúng lắm.
Lão gia, người làm sao vậy? Tào Ngọc Di nghênh đón hỏi.
Các ngươi đều lui xuống đi! Lý Húc Diệp nhìn thoáng qua cất cao giọng phân phó nói.
Tào Ngọc Di đè nỗi lo lắng xuống, ôn nhu nói: Ngồi xuống uống chén trà trước đi!
Lý Húc Diệp theo lời ngồi xuống, bưng chén trà lên nhưng cũng không uống, chần chờ nói: Hôm nay Thánh thượng triệu ta vào cung . . . . . .
Tào Ngọc Di an tĩnh ngồi ở một bên, chờ Lý Húc Diệp tự mình nói ra.
Nam Cương nổi lên chiến sự, Tào Lão thái gia bị thụ thương, Thánh thượng muốn phái ta qua đó, sợ là không thể nhìn thấy nhi tử nữ nhi chúng ta ra đời rồi. . . . . . Lý Húc Diệp khom người qua cầm lấy tay Tào Ngọc Di, Nàng chớ hoảng sợ, tình huống cụ thể Thánh thượng còn đang đè xuống, tình hình của Tào Lão thái gia cũng không rõ lắm, về phần ta, mấy ngày nay xem chừng sẽ có thánh chỉ tới. . . . . .
Tào Ngọc Di hít sâu một hơi, nói không sợ là gạt người, chiến trường không phải là nơi chơi đùa, huống hồ hiện tại ngay loại thời điểm này, thời đại này cuộc sống của quả phụ nơi đại hộ trôi qua không dễ dàng. . . . . . Tào Ngọc Di sững sờ một lúc mới định thần nói: Buổi trưa mẫu thân lại nói tới chuyện nha đầu, bảo chàng buổi tối sang đó một chuyến!
Lý Húc Diệp nhíu mày, Chuyện như vậy nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ như mong
/87
|