Tào Ngọc Di chỉ điểm Chu thị một câu, chờ Tào Ngọc Di chân trước vừa ra khỏi viện, chân sau Chu thị liền đi thăm hỏi Lý thị và Tào Ngọc Nga. . . . . .
Lúc Tào Ngọc Nga đi, Tào Ngọc Di theo thường lệ cùng Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Hà đưa người đến nhị môn, đối với Tào Ngọc Dao quả nhiên Đại phu nhân ngoan độc, lần này Tào Ngọc Nga trở lại, cũng không để cho Tào Ngọc Dao ra ngoài.
Các muội muội dừng bước đi! Tào Ngọc Nga xoay người hành nửa lễ, cười nói, trạng thái nhìn so với lúc mới trở về khá hơn nhiều, xem ra Chu thị và Lý thị đã bắt được điểm quan trọng.
Tào Ngọc Di đi theo phía sau Tào Ngọc Linh trả lại nửa lễ, có Tào Ngọc Linh ở đây, cũng không cần mở miệng.
Tứ muội muội, trước đó vài ngày thân thể muội muội khó chịu, đúng lúc Đại tỷ tỷ không thể phân thân, không thể trở về thăm muội muội một chút, chỗ Đại tỷ tỷ có mấy bài dược thiện tốt, đối với thể yếu rất là hữu hiệu, chờ mấy ngày nữa, Đại tỷ tỷ sai người đưa tới đây! Trước khi đi, đột nhiên Tào Ngọc Nga nói.
Tào Ngọc Di dừng lại một chút, Chu thị lôi kéo nhanh như vậy đã tạo nên tác dụng. . . . . .
Tạ Đại tỷ tỷ quan tâm!
Tào Ngọc Nga khẽ cười một cái, dưới sự dìu đỡ của hai bà tử lên nhuyễn kiệu. . . . . .
Lúc Tào Ngọc Di trở về phòng, thì thấy mấy bà tử chạm mặt vội vã đi qua, chỉ vội vã hành lễ một cái, ngay cả chào hỏi cũng không, liền đi về phía phòng của Đại phu nhân.
Tứ tiểu thư. . . . . . Hồng Nhi tiến lên nửa bước nhẹ giọng kêu lên.
Tào Ngọc Di khoát tay, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước . . . . . .
Phu nhân, Tôn ma ma, Vân ma ma tiền viện tới! Phương ma ma rón rén đi tới báo lại nói.
Đại phu nhân đang nhắm mắt chợp mắt nhíu mày một cái, chống trán ngồi dậy.
Phương ma ma lập tức tiến lên giúp Đại phu nhân sửa sang lại trang dung, có tiểu nha đầu cơ trí bưng một chậu nước nóng đi vào. . . . . .
Một đoạn thời gian trước, bởi vì chuyện Liễu Nhi, Đại phu nhân có một dạo xa lánh Phương ma ma, trọng dụng mấy bà tử khác, cuối cùng cũng không có từ bỏ bà vú thân thiết theo mình từ nhỏ đến lớn. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền khôi phục hình tượng đoan trang quý phái thường ngày.
Để cho hai vị ma ma vào đi! Sau khi Phương ma ma được Đại phu nhân ra hiệu, liền quay ra bên ngoài cất giọng kêu lên.
Phu nhân, Nhị quản gia Khai Quốc Quận Công Lý phủ mang theo dù đen tới, sợ là Lý phủ có tang. . . . . . Tôn ma ma có chút vội vàng nói.
Hiện tại Nhị quản gia Lý gia ở đâu? Đại phu nhân thẳng người lên hỏi.
Bẩm phu nhân, đã được nghênh đón đến tiền thính chiêu đãi. . . . . . Vân ma ma trả lời.
Đi, chúng ta đi qua! Đại phu nhân đứng lên phân phó nói.
Phương ma ma tiến lên nhẹ nhàng dìu đỡ Đại phu nhân. . . . . .
Đến buổi tối, Tào Ngọc Di cũng từ chỗ Thắng Nhi biết được tin tức, chính là đích tử Lý gia mất.
Lần này sợ là phủ Khai Quốc Quận Công lại không được yên ổn. . . . . . Vương ma ma cảm khái một câu.
Tào Ngọc Di hé miệng cười một cái, trong đầu hiện lên tiểu nam hài trốn ở bên bờ hồ lau nước mắt lúc lần đầu tiên đi ra ngoài tham gia yến hội kia. . . . . .
Bất kể như thế nào, Lý gia cũng chỉ là mất đi một tiểu bối, Tào gia để cho Tam lão gia dẫn theo một phần tang nghi (nghi thức đám tang) qua thắp nén nhang, cho dù sau này Lý gia sẽ phát sinh tranh chấp như thế nào, với Tào gia chuyện này như vậy coi như qua.
Buổi sáng đi nghe Vu ma ma dạy quy củ cho Tào Ngọc Linh, buổi chiều trở lại luyện tập sơ qua một phen, thời gian còn dư lại viết chữ, xem sách một chút, nửa năm rất nhanh liền trôi qua.
Trước khi Vu ma ma đi, Tào Ngọc Linh dựa theo toàn bộ quy củ hầu hạ Đại phu nhân dùng cơm một lần, cho dù là đi đứng ngồi hay là bố trí chén đĩa, bưng canh gắp thức ăn đều có một chút thành thạo, Tào Ngọc Di ngẫm nghĩ nếu không có trải qua huấn luyện, đến lúc đó nhất định là xảy ra ngoài ý muốn . . . . . .
Ha ha, ma ma quả nhiên là danh bất hư truyền! Đại phu nhân để muỗng nhỏ xuống, mỉm cười nói, hiển nhiên là hết sức hài lòng.
Phu nhân quá khen, vốn là Nhị tiểu thư quý phủ tư chất hơn người. . . . . . Vu ma ma cười khách sáo với Đại phu nhân.
Cuối cùng, Vu ma ma lại một mình nói với Tào Ngọc Linh mấy câu, liền có bà tử đi vào nói, xe ngựa Vương Phủ đã tới.
Đại phu nhân dẫn theo Tào Ngọc Linh tự mình đi tiễn Vu ma ma lên xe ngựa. . . . . .
Chỉ còn lại hai người Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Hà cùng nhau đi về phòng của mình.
Tứ tỷ tỷ, qua năm, muội muội sẽ phải đi học rồi, đến lúc đó kính xin tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn! Ở giao lộ đột nhiên Tào Ngọc Hà mở miệng nói.
Cái này thì đương nhiên, muội muội đi thong thả! Tào Ngọc Di trả lại nửa lễ, mĩm cười nói.
Tào Ngọc Hà khẽ cười rẽ vào một con đường khác.
Dựa theo quy cũ Tào phủ, cuối năm nay Tào Ngọc Linh có thể ngừng học rồi, Tào Ngọc Hà lại vừa đúng đến tuổi đi học.
Sau khi Vu ma ma đi, Đại phu nhân lại chuẩn bị lễ vật mời các sư phó dạy học trở lại, Tào Ngọc Di đã đi Thính Tuyết Hiên chờ đợi thật sớm.
Tứ muội muội tới thật là sớm nhỉ! Một giọng nói quen thuộc vang lên.
A, Tam tỷ tỷ tốt lành! Tào Ngọc Di có chút kinh ngạc đứng lên hoàn lễ.
Sáng hôm nay lúc đi thỉnh an Đại phu nhân, vẫn không có thấy Tào Ngọc Dao, chỉ có điều lúc này chẳng biết tại sao Đại phu nhân lại để cho Tào Ngọc Dao ra ngoài.
Cấm túc hơn nửa năm, Tào Ngọc Dao gầy đi không ít, gương mặt vốn có chút mượt mà đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, màu da trở nên tái nhợt, y phục mặc trên người cũng mộc mạc không ít, cũng có vài phần khí chất mỹ nhân mắc bệnh.
Hơn nửa năm này, Tào Ngọc Dao trừ không ra khỏi phòng, ngay cả mua sắm thêm y phục bốn mùa theo tiền lệ cũng bị Đại phu nhân hủy bỏ, càng không nói tới cái khác.
Tầm mắt của Tào Ngọc Dao nhìn sang trên người Tào Ngọc Di, dừng lại trên đầu một chút, rồi cười lạnh ngồi xuống.
Trong lòng Tào Ngọc Di trầm xuống, xem ra dằn vặt hơn nửa năm nay chỉ làm cho Tào Ngọc
Lúc Tào Ngọc Nga đi, Tào Ngọc Di theo thường lệ cùng Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Hà đưa người đến nhị môn, đối với Tào Ngọc Dao quả nhiên Đại phu nhân ngoan độc, lần này Tào Ngọc Nga trở lại, cũng không để cho Tào Ngọc Dao ra ngoài.
Các muội muội dừng bước đi! Tào Ngọc Nga xoay người hành nửa lễ, cười nói, trạng thái nhìn so với lúc mới trở về khá hơn nhiều, xem ra Chu thị và Lý thị đã bắt được điểm quan trọng.
Tào Ngọc Di đi theo phía sau Tào Ngọc Linh trả lại nửa lễ, có Tào Ngọc Linh ở đây, cũng không cần mở miệng.
Tứ muội muội, trước đó vài ngày thân thể muội muội khó chịu, đúng lúc Đại tỷ tỷ không thể phân thân, không thể trở về thăm muội muội một chút, chỗ Đại tỷ tỷ có mấy bài dược thiện tốt, đối với thể yếu rất là hữu hiệu, chờ mấy ngày nữa, Đại tỷ tỷ sai người đưa tới đây! Trước khi đi, đột nhiên Tào Ngọc Nga nói.
Tào Ngọc Di dừng lại một chút, Chu thị lôi kéo nhanh như vậy đã tạo nên tác dụng. . . . . .
Tạ Đại tỷ tỷ quan tâm!
Tào Ngọc Nga khẽ cười một cái, dưới sự dìu đỡ của hai bà tử lên nhuyễn kiệu. . . . . .
Lúc Tào Ngọc Di trở về phòng, thì thấy mấy bà tử chạm mặt vội vã đi qua, chỉ vội vã hành lễ một cái, ngay cả chào hỏi cũng không, liền đi về phía phòng của Đại phu nhân.
Tứ tiểu thư. . . . . . Hồng Nhi tiến lên nửa bước nhẹ giọng kêu lên.
Tào Ngọc Di khoát tay, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước . . . . . .
Phu nhân, Tôn ma ma, Vân ma ma tiền viện tới! Phương ma ma rón rén đi tới báo lại nói.
Đại phu nhân đang nhắm mắt chợp mắt nhíu mày một cái, chống trán ngồi dậy.
Phương ma ma lập tức tiến lên giúp Đại phu nhân sửa sang lại trang dung, có tiểu nha đầu cơ trí bưng một chậu nước nóng đi vào. . . . . .
Một đoạn thời gian trước, bởi vì chuyện Liễu Nhi, Đại phu nhân có một dạo xa lánh Phương ma ma, trọng dụng mấy bà tử khác, cuối cùng cũng không có từ bỏ bà vú thân thiết theo mình từ nhỏ đến lớn. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền khôi phục hình tượng đoan trang quý phái thường ngày.
Để cho hai vị ma ma vào đi! Sau khi Phương ma ma được Đại phu nhân ra hiệu, liền quay ra bên ngoài cất giọng kêu lên.
Phu nhân, Nhị quản gia Khai Quốc Quận Công Lý phủ mang theo dù đen tới, sợ là Lý phủ có tang. . . . . . Tôn ma ma có chút vội vàng nói.
Hiện tại Nhị quản gia Lý gia ở đâu? Đại phu nhân thẳng người lên hỏi.
Bẩm phu nhân, đã được nghênh đón đến tiền thính chiêu đãi. . . . . . Vân ma ma trả lời.
Đi, chúng ta đi qua! Đại phu nhân đứng lên phân phó nói.
Phương ma ma tiến lên nhẹ nhàng dìu đỡ Đại phu nhân. . . . . .
Đến buổi tối, Tào Ngọc Di cũng từ chỗ Thắng Nhi biết được tin tức, chính là đích tử Lý gia mất.
Lần này sợ là phủ Khai Quốc Quận Công lại không được yên ổn. . . . . . Vương ma ma cảm khái một câu.
Tào Ngọc Di hé miệng cười một cái, trong đầu hiện lên tiểu nam hài trốn ở bên bờ hồ lau nước mắt lúc lần đầu tiên đi ra ngoài tham gia yến hội kia. . . . . .
Bất kể như thế nào, Lý gia cũng chỉ là mất đi một tiểu bối, Tào gia để cho Tam lão gia dẫn theo một phần tang nghi (nghi thức đám tang) qua thắp nén nhang, cho dù sau này Lý gia sẽ phát sinh tranh chấp như thế nào, với Tào gia chuyện này như vậy coi như qua.
Buổi sáng đi nghe Vu ma ma dạy quy củ cho Tào Ngọc Linh, buổi chiều trở lại luyện tập sơ qua một phen, thời gian còn dư lại viết chữ, xem sách một chút, nửa năm rất nhanh liền trôi qua.
Trước khi Vu ma ma đi, Tào Ngọc Linh dựa theo toàn bộ quy củ hầu hạ Đại phu nhân dùng cơm một lần, cho dù là đi đứng ngồi hay là bố trí chén đĩa, bưng canh gắp thức ăn đều có một chút thành thạo, Tào Ngọc Di ngẫm nghĩ nếu không có trải qua huấn luyện, đến lúc đó nhất định là xảy ra ngoài ý muốn . . . . . .
Ha ha, ma ma quả nhiên là danh bất hư truyền! Đại phu nhân để muỗng nhỏ xuống, mỉm cười nói, hiển nhiên là hết sức hài lòng.
Phu nhân quá khen, vốn là Nhị tiểu thư quý phủ tư chất hơn người. . . . . . Vu ma ma cười khách sáo với Đại phu nhân.
Cuối cùng, Vu ma ma lại một mình nói với Tào Ngọc Linh mấy câu, liền có bà tử đi vào nói, xe ngựa Vương Phủ đã tới.
Đại phu nhân dẫn theo Tào Ngọc Linh tự mình đi tiễn Vu ma ma lên xe ngựa. . . . . .
Chỉ còn lại hai người Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Hà cùng nhau đi về phòng của mình.
Tứ tỷ tỷ, qua năm, muội muội sẽ phải đi học rồi, đến lúc đó kính xin tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn! Ở giao lộ đột nhiên Tào Ngọc Hà mở miệng nói.
Cái này thì đương nhiên, muội muội đi thong thả! Tào Ngọc Di trả lại nửa lễ, mĩm cười nói.
Tào Ngọc Hà khẽ cười rẽ vào một con đường khác.
Dựa theo quy cũ Tào phủ, cuối năm nay Tào Ngọc Linh có thể ngừng học rồi, Tào Ngọc Hà lại vừa đúng đến tuổi đi học.
Sau khi Vu ma ma đi, Đại phu nhân lại chuẩn bị lễ vật mời các sư phó dạy học trở lại, Tào Ngọc Di đã đi Thính Tuyết Hiên chờ đợi thật sớm.
Tứ muội muội tới thật là sớm nhỉ! Một giọng nói quen thuộc vang lên.
A, Tam tỷ tỷ tốt lành! Tào Ngọc Di có chút kinh ngạc đứng lên hoàn lễ.
Sáng hôm nay lúc đi thỉnh an Đại phu nhân, vẫn không có thấy Tào Ngọc Dao, chỉ có điều lúc này chẳng biết tại sao Đại phu nhân lại để cho Tào Ngọc Dao ra ngoài.
Cấm túc hơn nửa năm, Tào Ngọc Dao gầy đi không ít, gương mặt vốn có chút mượt mà đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, màu da trở nên tái nhợt, y phục mặc trên người cũng mộc mạc không ít, cũng có vài phần khí chất mỹ nhân mắc bệnh.
Hơn nửa năm này, Tào Ngọc Dao trừ không ra khỏi phòng, ngay cả mua sắm thêm y phục bốn mùa theo tiền lệ cũng bị Đại phu nhân hủy bỏ, càng không nói tới cái khác.
Tầm mắt của Tào Ngọc Dao nhìn sang trên người Tào Ngọc Di, dừng lại trên đầu một chút, rồi cười lạnh ngồi xuống.
Trong lòng Tào Ngọc Di trầm xuống, xem ra dằn vặt hơn nửa năm nay chỉ làm cho Tào Ngọc
/87
|