Editor: Cà Rốt Hồng
Đại phu bắt mạch cho Liễu Nhi kia để lại một đơn thuốc an thai bổ thân, Đại phu nhân dặn dò hai bà tử ở trù phòng (phòng bếp) mỗi ngày theo đơn thuốc sắc thuốc đưa qua.
Đương nhiên là tối hôm đó cũng không ngoại lệ.
Chờ sau khi Thuốc bổ đưa qua, Phương ma ma từ khúc quanh đi ra, kề bên tai hai bà tử tráng kiện đang ở canh giữ ở cửa khẽ nói mấy câu, hai bà tử gật đầu một cái, đi theo Phương ma ma vào phòng, trở tay đóng cửa lại. . . . . .
Liễu Nhi cô nương, ngươi cũng không cần oán người khác, trách cũng chỉ trách ngươi tự mình không biết điều. . . . . . Phương ma ma ra hiệu hai bên trái phải.
Hai bà tử hiểu ý tiến lên đè Liễu Nhi xuống.
Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra, mau buông ta ra. . . . . . Liễu Nhi đá hai chân la lên.
Hừ! Phương ma ma hừ lạnh một tiếng, Phu nhân có lòng tốt, cố ý phân phó trù phòng sắc thuốc bổ, Liễu Nhi cô nương lại không chịu uống thuốc cho tốt, như thế mỗi ngày một chén thuốc bổ cũng tốn hao không ít đấy. . . . . .
Phương ma ma bưng chén thuốc đen thùi lùi từ trên đầu giường qua, nắm cằm Liễu Nhi không chút do dự đổ xuống. . . . . .
Liễu Nhi cô nương nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta lui xuống trước! Phương ma ma bụm miệng Liễu Nhi, sau chừng một chung trà mới buông ra.
Hai bà tử đi theo Phương ma ma ra khỏi phòng, Cạch một tiếng, khóa cửa bên ngoài lại.
Liễu Nhi móc cổ họng, nôn khan hồi lâu, chỉ phun ra vài hớp nước bọt, ngay sau đó bụng dưới liền truyền đến đau đớn âm ĩ . . . . . .
Mở cửa, mở cửa nhanh, thả ta ra ngoài. . . . . . Liễu Nhi kinh hoảng vỗ cửa kêu lên.
Hai bà tử trông chừng ở bên ngoài liếc nhau một cái, bước nhanh đi ra ngoài.
Liễu Nhi vọt tới phía trước cửa sổ, dùng sức lắc lư mấy cái, cửa sổ cũng bị khóa chặt, Liễu Nhi ôm bụng ngã ngồi trên đất, trên đất là từng vũng máu, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn về phía xà ngang nóc nhà . . . . . .
Tào Ngọc Di tan học, đến chỗ Chu thị chơi cùng Tào Vũ Đình một lát, dẫn theo Thắng Nhi chậm rãi đi về.
Mới vừa vào chánh viện, Tào Ngọc Di liền cảm thấy không khí trong viện có cái gì đó không đúng, dừng ở cửa viện một chút, rồi bước nhanh đi vào phía trong.
Thắng Nhi tiến lên nửa bước muốn nói cái gì đó, Tào Ngọc Di giơ lên tay, ngăn Thắng Nhi lại.
Trong viện có tiếng huyên náo, hình như là tiếng một nữ nhân đang đau thấu tâm can kêu la cái gì đó.
Tào Ngọc Di men theo tiếng phát ra đi tới, thấy được tình cảnh tàn khốc mà cả đời này đều không thể quên được.
Cả người nha đầu kia toàn là máu, Tào Ngọc Di biết, là người trong phòng Đại phu nhân, mấy tháng trước cả viện đều biết Liễu Nhi gặp đại vận, mang thai con nối dòng của Đại lão gia, e rằng lại là một nha đầu muốn trở mình, nàng ta là một nha đầu thanh tú, vóc người đẫy đà hơn nha đầu bình thường, hai năm trước thường thấy nàng ta cùng một đám tiểu nha đầu tránh ở trong viện, cầm hoa cài lên đầu bôi hương trát phấn, sau khi cùng nhau ầm ĩ một trận, đợi trước khi Đại phu nhân trở lại thì rửa đi. . . . . .
. . . . . . Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ha ha, người đang làm ông trời cũng đang nhìn, ngươi cho rằng ngươi làm những thứ chuyện dơ bẩn kia, còn có thể có hồi báo tốt gì! Ha ha, ta và hài tử đáng thương của ta sẽ ở Địa ngục chờ ngươi, xem ngươi lên núi đao xuống chảo dầu, hàng đêm quấn lấy ngươi. . . . . . Liễu Nhi lung la lung lay đứng ở trên nóc nhà, máu thấm ướt cả váy, theo mái hiên nhỏ từng giọt xuống.
Tào Ngọc Di cũng hoài nghi trong cơ thể người làm sao có thể có nhiều máu như vậy.
Quát tháo một hồi, đột nhiên huyết nhân (người máu) trên nóc nhà thê lương hét to một tiếng, Tào Ngọc Di trơ mắt nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đã thành hình từ trên nóc nhà lăn xuống, khắp nơi đều là máu đỏ . . . . . .
Đại phu nhân dẫn theo người từ bên ngoài vội vả chạy trở về.
Liễu Nhi vẫn còn ở trên nóc nhà kêu gào. . . . . .
Tào Ngọc Di chỉ cảm thấy trong dạ dày từng trận sôi trào, bên tai vang ong ong, tiếng động quanh mình đều giống như cách rất xa.
Thắng Nhi nhìn Tào Ngọc Di có chút không thích hợp, dùng sức dìu Tào Ngọc Di thừa dịp không người chú ý rời đi.
Chuyện gì xảy ra? Vương ma ma ra đón sợ hết hồn, cuống quít hỏi.
Tứ tiểu thư mới vừa ở bên kia bị kinh sợ. . . . . . Thắng Nhi nhẹ giọng nói.
Tại sao lại để cho Tứ tiểu thư nhìn thấy chuyện dơ bẩn kia. . . . . . Vương ma ma nhận lấy Tào Ngọc Di, nửa ôm nửa đở vào phòng, vắt một cái khăn ấm lau mặt cho Tào Ngọc Di.
Lúc này Tào Ngọc Di mới có phản ứng, Oẹ một tiếng nôn ra.
Tứ tiểu thư, nếu không mời đại phu tới xem một chút? Vương ma ma vừa vỗ nhẹ sau gáy Tào Ngọc Di, vừa thấp giọng hỏi.
Thắng Nhi lanh lợi đưa một chén trà mát qua.
Không cần, ta không sao mà, hiện tại hơi rối loạn một chút! Tào Ngọc Di nhổ nước súc miệng ra, hữu khí vô lực (yếu ớt) nói.
Vương ma ma cũng biết lợi hại, nên không cần phải nhiều lời nữa.
Bên ngoài tới lúc nào thì yên tĩnh lại, Tào Ngọc Di cũng không biết, Vương ma ma sợ Tào Ngọc Di tinh thần không yên, tối nay cố ý trực đêm thay cho Tiểu Đào, hầu hạ Tào Ngọc Di rửa mặt lên giường nghỉ ngơi thật sớm.
Một đêm này, Tào Ngọc Di đều lăn qua lộn lại, tựa như mộng cũng không phải mộng giằng co một đêm, trước mắt đều toàn là máu đỏ, đứa trẻ sơ sinh còn chưa thành hình, vẻ mặt dử tợn của Liễu Nhi. . . . . . Thỉnh thoảng thoáng qua trong đầu. . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau rời giường liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Vương ma ma dùng tay thử một chút, kinh hô một tiếng, lại ấn Tào Ngọc Di trở về giường, Thật là nóng, Tứ tiểu thư, người phát sốt!
Ưhm. . . . . . Tào Ngọc Di lắc lắc đầu, mê mang đáp
Đại phu bắt mạch cho Liễu Nhi kia để lại một đơn thuốc an thai bổ thân, Đại phu nhân dặn dò hai bà tử ở trù phòng (phòng bếp) mỗi ngày theo đơn thuốc sắc thuốc đưa qua.
Đương nhiên là tối hôm đó cũng không ngoại lệ.
Chờ sau khi Thuốc bổ đưa qua, Phương ma ma từ khúc quanh đi ra, kề bên tai hai bà tử tráng kiện đang ở canh giữ ở cửa khẽ nói mấy câu, hai bà tử gật đầu một cái, đi theo Phương ma ma vào phòng, trở tay đóng cửa lại. . . . . .
Liễu Nhi cô nương, ngươi cũng không cần oán người khác, trách cũng chỉ trách ngươi tự mình không biết điều. . . . . . Phương ma ma ra hiệu hai bên trái phải.
Hai bà tử hiểu ý tiến lên đè Liễu Nhi xuống.
Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra, mau buông ta ra. . . . . . Liễu Nhi đá hai chân la lên.
Hừ! Phương ma ma hừ lạnh một tiếng, Phu nhân có lòng tốt, cố ý phân phó trù phòng sắc thuốc bổ, Liễu Nhi cô nương lại không chịu uống thuốc cho tốt, như thế mỗi ngày một chén thuốc bổ cũng tốn hao không ít đấy. . . . . .
Phương ma ma bưng chén thuốc đen thùi lùi từ trên đầu giường qua, nắm cằm Liễu Nhi không chút do dự đổ xuống. . . . . .
Liễu Nhi cô nương nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta lui xuống trước! Phương ma ma bụm miệng Liễu Nhi, sau chừng một chung trà mới buông ra.
Hai bà tử đi theo Phương ma ma ra khỏi phòng, Cạch một tiếng, khóa cửa bên ngoài lại.
Liễu Nhi móc cổ họng, nôn khan hồi lâu, chỉ phun ra vài hớp nước bọt, ngay sau đó bụng dưới liền truyền đến đau đớn âm ĩ . . . . . .
Mở cửa, mở cửa nhanh, thả ta ra ngoài. . . . . . Liễu Nhi kinh hoảng vỗ cửa kêu lên.
Hai bà tử trông chừng ở bên ngoài liếc nhau một cái, bước nhanh đi ra ngoài.
Liễu Nhi vọt tới phía trước cửa sổ, dùng sức lắc lư mấy cái, cửa sổ cũng bị khóa chặt, Liễu Nhi ôm bụng ngã ngồi trên đất, trên đất là từng vũng máu, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn về phía xà ngang nóc nhà . . . . . .
Tào Ngọc Di tan học, đến chỗ Chu thị chơi cùng Tào Vũ Đình một lát, dẫn theo Thắng Nhi chậm rãi đi về.
Mới vừa vào chánh viện, Tào Ngọc Di liền cảm thấy không khí trong viện có cái gì đó không đúng, dừng ở cửa viện một chút, rồi bước nhanh đi vào phía trong.
Thắng Nhi tiến lên nửa bước muốn nói cái gì đó, Tào Ngọc Di giơ lên tay, ngăn Thắng Nhi lại.
Trong viện có tiếng huyên náo, hình như là tiếng một nữ nhân đang đau thấu tâm can kêu la cái gì đó.
Tào Ngọc Di men theo tiếng phát ra đi tới, thấy được tình cảnh tàn khốc mà cả đời này đều không thể quên được.
Cả người nha đầu kia toàn là máu, Tào Ngọc Di biết, là người trong phòng Đại phu nhân, mấy tháng trước cả viện đều biết Liễu Nhi gặp đại vận, mang thai con nối dòng của Đại lão gia, e rằng lại là một nha đầu muốn trở mình, nàng ta là một nha đầu thanh tú, vóc người đẫy đà hơn nha đầu bình thường, hai năm trước thường thấy nàng ta cùng một đám tiểu nha đầu tránh ở trong viện, cầm hoa cài lên đầu bôi hương trát phấn, sau khi cùng nhau ầm ĩ một trận, đợi trước khi Đại phu nhân trở lại thì rửa đi. . . . . .
. . . . . . Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ha ha, người đang làm ông trời cũng đang nhìn, ngươi cho rằng ngươi làm những thứ chuyện dơ bẩn kia, còn có thể có hồi báo tốt gì! Ha ha, ta và hài tử đáng thương của ta sẽ ở Địa ngục chờ ngươi, xem ngươi lên núi đao xuống chảo dầu, hàng đêm quấn lấy ngươi. . . . . . Liễu Nhi lung la lung lay đứng ở trên nóc nhà, máu thấm ướt cả váy, theo mái hiên nhỏ từng giọt xuống.
Tào Ngọc Di cũng hoài nghi trong cơ thể người làm sao có thể có nhiều máu như vậy.
Quát tháo một hồi, đột nhiên huyết nhân (người máu) trên nóc nhà thê lương hét to một tiếng, Tào Ngọc Di trơ mắt nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đã thành hình từ trên nóc nhà lăn xuống, khắp nơi đều là máu đỏ . . . . . .
Đại phu nhân dẫn theo người từ bên ngoài vội vả chạy trở về.
Liễu Nhi vẫn còn ở trên nóc nhà kêu gào. . . . . .
Tào Ngọc Di chỉ cảm thấy trong dạ dày từng trận sôi trào, bên tai vang ong ong, tiếng động quanh mình đều giống như cách rất xa.
Thắng Nhi nhìn Tào Ngọc Di có chút không thích hợp, dùng sức dìu Tào Ngọc Di thừa dịp không người chú ý rời đi.
Chuyện gì xảy ra? Vương ma ma ra đón sợ hết hồn, cuống quít hỏi.
Tứ tiểu thư mới vừa ở bên kia bị kinh sợ. . . . . . Thắng Nhi nhẹ giọng nói.
Tại sao lại để cho Tứ tiểu thư nhìn thấy chuyện dơ bẩn kia. . . . . . Vương ma ma nhận lấy Tào Ngọc Di, nửa ôm nửa đở vào phòng, vắt một cái khăn ấm lau mặt cho Tào Ngọc Di.
Lúc này Tào Ngọc Di mới có phản ứng, Oẹ một tiếng nôn ra.
Tứ tiểu thư, nếu không mời đại phu tới xem một chút? Vương ma ma vừa vỗ nhẹ sau gáy Tào Ngọc Di, vừa thấp giọng hỏi.
Thắng Nhi lanh lợi đưa một chén trà mát qua.
Không cần, ta không sao mà, hiện tại hơi rối loạn một chút! Tào Ngọc Di nhổ nước súc miệng ra, hữu khí vô lực (yếu ớt) nói.
Vương ma ma cũng biết lợi hại, nên không cần phải nhiều lời nữa.
Bên ngoài tới lúc nào thì yên tĩnh lại, Tào Ngọc Di cũng không biết, Vương ma ma sợ Tào Ngọc Di tinh thần không yên, tối nay cố ý trực đêm thay cho Tiểu Đào, hầu hạ Tào Ngọc Di rửa mặt lên giường nghỉ ngơi thật sớm.
Một đêm này, Tào Ngọc Di đều lăn qua lộn lại, tựa như mộng cũng không phải mộng giằng co một đêm, trước mắt đều toàn là máu đỏ, đứa trẻ sơ sinh còn chưa thành hình, vẻ mặt dử tợn của Liễu Nhi. . . . . . Thỉnh thoảng thoáng qua trong đầu. . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau rời giường liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Vương ma ma dùng tay thử một chút, kinh hô một tiếng, lại ấn Tào Ngọc Di trở về giường, Thật là nóng, Tứ tiểu thư, người phát sốt!
Ưhm. . . . . . Tào Ngọc Di lắc lắc đầu, mê mang đáp
/87
|