Editor: Cà Rốt Hồng
. . . . . .
Bà tử kia là người bên cạnh Vương thị, một phen nước mũi nước mắt nói: Sáng hôm nay Bát thiếu gia rất tốt. . . . . . Đại lão gia và Đại phu nhân xuất phủ rồi, di nãi nãi chúng nô tỳ mời đại phu đến. . . . . . Lúc này, thấy Bát thiếu gia đã, đã. . . . . .
Hỗn trướng, lúc sáng sớm đã làm gì? Lão thái gia mở trừng hai mắt, rống hỏi một câu.
Bà tử kia lau mắt trả lời: Vốn là chúng nô tỳ sơ sót, di nãi nãi cũng không ngờ tới Bát thiếu gia liền. . . . . .
Quảng Trì, cầm bái thiếp của ta nhanh đi mời Vu thái y chuyên trị bệnh cho trẻ con tới đây! Lão thái gia cũng không quay đầu lại phân phó nói.
Lão gia, người tạm thời đi vào ngồi một lát, bây giờ thiếp thân sẽ đích thân đi xem một chút! Lão phu nhân tiến lên đề nghị.
Lão thái gia gật đầu một cái, xoay người đi tới phòng của Lão phu nhân.
Lão phu nhân ngoắc gọi hai lão ma ma tới, vội vàng nhắn nhủ đôi câu.
Nội tổ mẫu! Tào Ngọc Di nhẹ giọng gọi một tiếng.
Ừhm, Tứ tỷ nhi! Các ngươi đi về trước đi! Lão phu nhân kịp phản ứng, nhíu mày một cái, dưới chân không ngừng đi ra ngoài.
Trong miệng Chu thị mắng khẽ một câu, một tay dắt Tào Ngọc Di một tay dắt Tào Vũ Huân bước nhanh đi tới viện của mình.
Tào Vũ Huân ở chỗ của Lão thái gia ước chừng một tháng, trở về viện của Chu thị, đầu tiên còn có chút sợ hãi, chờ Chu thị lấy một vài đồ chơi nhỏ và một thanh mộc đao nhóc chơi trước kia ra, trong mắt Tào Vũ Huân bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó lại chạy đến thư phòng nhỏ chọc cho Tào Vũ Đình rớt mấy giọt nước mắt, cả người liền hoàn toàn buông lỏng, mấy nha hoàn bà tử theo nhóc đi khắp sân hô to gọi nhỏ. . . . . .
Vừa rồi Chu thị mới vào viện liền phân phó Tiểu Mạn chuẩn bị mấy thứ đồ, gom vài món không bắt mắt vào trong túi vải, Chu thị đứng ở cửa phòng trông theo bước chân nhảy nhót trong phòng ngoài phòng của Tào Vũ Huân, rồi bước từng bước dẫn theo hai tiểu nha đầu ra khỏi viện, đi đến chỗ của Vương thị.
Tào Ngọc Di đưa Chu thị ra khỏi viện, tóm được Tào Vũ Huân trên trán đã đổ đầy mồ hôi, Các ngươi lui xuống một chút đi!
Hai bà tử được Lão thái gia phái tới không chút do dự lui đến đầu viện bên kia, còn lại người trong viện của Chu Thị thấy hai bà tử kia lui ra, cũng đều không do dự nữa, nhanh chóng lui về phía sau.
Ở chỗ đó của Nội tổ phụ có tốt hay không? Tào Ngọc Di hạ thấp giọng hỏi.
Tào Vũ Huân không thành thật xoay xoay thân thể, từ chỗ cánh tay Tào Ngọc Di nghiêng qua, muốn nhặt một cái lá khô trên mặt đất, Tốt á! Đệ còn cưỡi ngựa lớn đó . . . . . .
Tào Ngọc Di dứt khoát đưa tay lượm hai cái lá khô cho Tào Vũ Huân, bỏ vào trong tay nhóc, Nội tổ phụ có hung dữ hay không, đệ có ngoan ngoãn nghe lời hay không?
Ừhm, không có, Nội tổ phụ rất tốt, Vũ Huân rất nghe lời!
Có cái gì khác với nơi này của di nương không? Tào Ngọc Di cười tiếp tục hỏi.
Tào Vũ Huân đã vò hai cái lá khô nát bấy rồi, đang dùng sức muốn vứt xa hơn một chút, Nơi đó của Nội tổ phụ không có nha hoàn tỷ tỷ!
Tào Ngọc Di suýt nữa ôm không được, hai cánh tay không thể không dùng sức giữ chặt Tào Vũ Huân, Tốt lắm, Tiểu Vũ Huân nhớ lấy phải học võ công lợi hại có điều cũng rất mệt rất mệt đó, nhưng đệ sẽ đánh thắng đại cẩu cẩu (chó lớn) và cưỡi ngựa lớn nữa. . . . . .
Tào Vũ Huân gật đầu một cái, giùng giằng từ dưới cánh tay của Tào Ngọc Di chui ra, đánh tới một cái bông hoa đang rơi xuống, tựa
. . . . . .
Bà tử kia là người bên cạnh Vương thị, một phen nước mũi nước mắt nói: Sáng hôm nay Bát thiếu gia rất tốt. . . . . . Đại lão gia và Đại phu nhân xuất phủ rồi, di nãi nãi chúng nô tỳ mời đại phu đến. . . . . . Lúc này, thấy Bát thiếu gia đã, đã. . . . . .
Hỗn trướng, lúc sáng sớm đã làm gì? Lão thái gia mở trừng hai mắt, rống hỏi một câu.
Bà tử kia lau mắt trả lời: Vốn là chúng nô tỳ sơ sót, di nãi nãi cũng không ngờ tới Bát thiếu gia liền. . . . . .
Quảng Trì, cầm bái thiếp của ta nhanh đi mời Vu thái y chuyên trị bệnh cho trẻ con tới đây! Lão thái gia cũng không quay đầu lại phân phó nói.
Lão gia, người tạm thời đi vào ngồi một lát, bây giờ thiếp thân sẽ đích thân đi xem một chút! Lão phu nhân tiến lên đề nghị.
Lão thái gia gật đầu một cái, xoay người đi tới phòng của Lão phu nhân.
Lão phu nhân ngoắc gọi hai lão ma ma tới, vội vàng nhắn nhủ đôi câu.
Nội tổ mẫu! Tào Ngọc Di nhẹ giọng gọi một tiếng.
Ừhm, Tứ tỷ nhi! Các ngươi đi về trước đi! Lão phu nhân kịp phản ứng, nhíu mày một cái, dưới chân không ngừng đi ra ngoài.
Trong miệng Chu thị mắng khẽ một câu, một tay dắt Tào Ngọc Di một tay dắt Tào Vũ Huân bước nhanh đi tới viện của mình.
Tào Vũ Huân ở chỗ của Lão thái gia ước chừng một tháng, trở về viện của Chu thị, đầu tiên còn có chút sợ hãi, chờ Chu thị lấy một vài đồ chơi nhỏ và một thanh mộc đao nhóc chơi trước kia ra, trong mắt Tào Vũ Huân bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó lại chạy đến thư phòng nhỏ chọc cho Tào Vũ Đình rớt mấy giọt nước mắt, cả người liền hoàn toàn buông lỏng, mấy nha hoàn bà tử theo nhóc đi khắp sân hô to gọi nhỏ. . . . . .
Vừa rồi Chu thị mới vào viện liền phân phó Tiểu Mạn chuẩn bị mấy thứ đồ, gom vài món không bắt mắt vào trong túi vải, Chu thị đứng ở cửa phòng trông theo bước chân nhảy nhót trong phòng ngoài phòng của Tào Vũ Huân, rồi bước từng bước dẫn theo hai tiểu nha đầu ra khỏi viện, đi đến chỗ của Vương thị.
Tào Ngọc Di đưa Chu thị ra khỏi viện, tóm được Tào Vũ Huân trên trán đã đổ đầy mồ hôi, Các ngươi lui xuống một chút đi!
Hai bà tử được Lão thái gia phái tới không chút do dự lui đến đầu viện bên kia, còn lại người trong viện của Chu Thị thấy hai bà tử kia lui ra, cũng đều không do dự nữa, nhanh chóng lui về phía sau.
Ở chỗ đó của Nội tổ phụ có tốt hay không? Tào Ngọc Di hạ thấp giọng hỏi.
Tào Vũ Huân không thành thật xoay xoay thân thể, từ chỗ cánh tay Tào Ngọc Di nghiêng qua, muốn nhặt một cái lá khô trên mặt đất, Tốt á! Đệ còn cưỡi ngựa lớn đó . . . . . .
Tào Ngọc Di dứt khoát đưa tay lượm hai cái lá khô cho Tào Vũ Huân, bỏ vào trong tay nhóc, Nội tổ phụ có hung dữ hay không, đệ có ngoan ngoãn nghe lời hay không?
Ừhm, không có, Nội tổ phụ rất tốt, Vũ Huân rất nghe lời!
Có cái gì khác với nơi này của di nương không? Tào Ngọc Di cười tiếp tục hỏi.
Tào Vũ Huân đã vò hai cái lá khô nát bấy rồi, đang dùng sức muốn vứt xa hơn một chút, Nơi đó của Nội tổ phụ không có nha hoàn tỷ tỷ!
Tào Ngọc Di suýt nữa ôm không được, hai cánh tay không thể không dùng sức giữ chặt Tào Vũ Huân, Tốt lắm, Tiểu Vũ Huân nhớ lấy phải học võ công lợi hại có điều cũng rất mệt rất mệt đó, nhưng đệ sẽ đánh thắng đại cẩu cẩu (chó lớn) và cưỡi ngựa lớn nữa. . . . . .
Tào Vũ Huân gật đầu một cái, giùng giằng từ dưới cánh tay của Tào Ngọc Di chui ra, đánh tới một cái bông hoa đang rơi xuống, tựa
/87
|