Editor: Cà Rốt Hồng
Ngày hôm đó Tào Vũ Huân ở lại chỗ của Lão phu nhân nghỉ ngơi, ngày hôm sau liền có người đi đến chỗ Chu thị thu dọn đồ đạc, người tới là người ở chỗ của Lão phu nhân.
Chu thị nhét hai hà bao nặng đi ra ngoài, mới xem như nhận được tin tức xác thực.
Di nãi nãi, người cứ yên tâm, nô tỳ nhìn thấy Lục thiếu gia là người có phúc khí . . . . . . Bà tử kia ước lượng hà bao, tay vừa lật úp liền giấu vào trong tay áo, hi hi ha ha nói một tràng dài.
Chu thị miễn cưỡng ứng phó mấy câu, đuổi mấy người đó đi ra ngoài, mới lấy khăn che mũi khóc một trận.
Tào Vũ Huân bị Lão thái gia ôm đi, trong ngày thường ngay cả Lão phu nhân muốn gặp cũng phải sai người thông báo cho Lão thái gia.
Tào Ngọc Di nhận được tin tức, tan học liền đi thẳng đến chỗ của Chu thị.
Di nãi nãi, Tứ tiểu thư tới! Tiểu Mạn bưng mấy đĩa điểm tâm nhỏ tới, nhẹ giọng thông báo.
Chu thị dùng khăn xoa xoa khóe mắt, Mời Tứ tiểu thư vào đi!
Di nương! Tào Ngọc Di ngang nhiên xông qua ngồi xuống, Người đã nghĩ đúng!
Tứ tỷ nhi, Lục đệ đệ của con đi rồi! Chu thị thấp giọng nói.
Tào Ngọc Di ôm Chu thị vào trong ngực, không có nói tiếp.
Tứ tiểu thư, di nãi nãi, Đại phu nhân phái người tới đón Tứ tiểu thư trở về dùng cơm trưa! Tiểu Mạn ở ngoài cửa nói.
Chu thị nhíu mày, không khỏi lo lắng nhìn về phía Tào Ngọc Di.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm trước của Tào Vũ Huân, Đại phu nhân đang bận rộn đón Tôn Trạch Văn, chờ thái y được tiễn đi mới vội vã chạy tới, bị Lão phu nhân cầm thương mang côn nói đôi câu liền đuổi ra ngoài, trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái, mấy ngày nay đã bày ra sắc mặt không tốt, hôm nay bởi vì người của Lão phu nhân qua thu dọn đồ đạc, mới miễn cho Chu thị nửa ngày quy củ.
Đi qua liền! Tào Ngọc Di đứng lên lên tiếng.
Mời người vào đây! Chu thị đè Tào Ngọc Di lại, quay về phía bên ngoài phân phó nói.
Tiểu Mạn đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau, dẫn theo một bà tử đi vào.
Thỉnh an Tứ tiểu thư, thỉnh an di nãi nãi!
Ma ma, mau mời ngồi, thiệt là bọn nha đầu không hiểu chuyện, ngăn ma ma ở bên ngoài, vừa rồi Tứ tiểu thư ở trên đường làm tóc rối loạn, nên mới tới chỗ ta đây rửa mặt chải đầu, cũng nên phải đi về . . . . . . Chu thị nhét mấy đồng tiền qua, khẽ cười nói mấy câu.
Bà tử kia hiểu ý gật đầu một cái, Tứ tiểu thư vẫn nên nhanh một chút, phu nhân cũng phái người qua mời Tam tiểu thư, bây giờ sợ là đã đến!
Chu thị kéo Tào Ngọc Di qua, lại giúp nàng nâng cây trâm ngắn trên đầu lên, Mời ma ma đi trước, Tứ tiểu thư sẽ ra ngay!
Bà tử kia đứng lên lại hành lễ một cái, đáp một tiếng, lui ra ngoài cửa.
Chu thị quay về phía gương vội vã sửa sang lại tóc, lại thoa một chút phấn lên trên mặt,
Ngày hôm đó Tào Vũ Huân ở lại chỗ của Lão phu nhân nghỉ ngơi, ngày hôm sau liền có người đi đến chỗ Chu thị thu dọn đồ đạc, người tới là người ở chỗ của Lão phu nhân.
Chu thị nhét hai hà bao nặng đi ra ngoài, mới xem như nhận được tin tức xác thực.
Di nãi nãi, người cứ yên tâm, nô tỳ nhìn thấy Lục thiếu gia là người có phúc khí . . . . . . Bà tử kia ước lượng hà bao, tay vừa lật úp liền giấu vào trong tay áo, hi hi ha ha nói một tràng dài.
Chu thị miễn cưỡng ứng phó mấy câu, đuổi mấy người đó đi ra ngoài, mới lấy khăn che mũi khóc một trận.
Tào Vũ Huân bị Lão thái gia ôm đi, trong ngày thường ngay cả Lão phu nhân muốn gặp cũng phải sai người thông báo cho Lão thái gia.
Tào Ngọc Di nhận được tin tức, tan học liền đi thẳng đến chỗ của Chu thị.
Di nãi nãi, Tứ tiểu thư tới! Tiểu Mạn bưng mấy đĩa điểm tâm nhỏ tới, nhẹ giọng thông báo.
Chu thị dùng khăn xoa xoa khóe mắt, Mời Tứ tiểu thư vào đi!
Di nương! Tào Ngọc Di ngang nhiên xông qua ngồi xuống, Người đã nghĩ đúng!
Tứ tỷ nhi, Lục đệ đệ của con đi rồi! Chu thị thấp giọng nói.
Tào Ngọc Di ôm Chu thị vào trong ngực, không có nói tiếp.
Tứ tiểu thư, di nãi nãi, Đại phu nhân phái người tới đón Tứ tiểu thư trở về dùng cơm trưa! Tiểu Mạn ở ngoài cửa nói.
Chu thị nhíu mày, không khỏi lo lắng nhìn về phía Tào Ngọc Di.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm trước của Tào Vũ Huân, Đại phu nhân đang bận rộn đón Tôn Trạch Văn, chờ thái y được tiễn đi mới vội vã chạy tới, bị Lão phu nhân cầm thương mang côn nói đôi câu liền đuổi ra ngoài, trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái, mấy ngày nay đã bày ra sắc mặt không tốt, hôm nay bởi vì người của Lão phu nhân qua thu dọn đồ đạc, mới miễn cho Chu thị nửa ngày quy củ.
Đi qua liền! Tào Ngọc Di đứng lên lên tiếng.
Mời người vào đây! Chu thị đè Tào Ngọc Di lại, quay về phía bên ngoài phân phó nói.
Tiểu Mạn đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau, dẫn theo một bà tử đi vào.
Thỉnh an Tứ tiểu thư, thỉnh an di nãi nãi!
Ma ma, mau mời ngồi, thiệt là bọn nha đầu không hiểu chuyện, ngăn ma ma ở bên ngoài, vừa rồi Tứ tiểu thư ở trên đường làm tóc rối loạn, nên mới tới chỗ ta đây rửa mặt chải đầu, cũng nên phải đi về . . . . . . Chu thị nhét mấy đồng tiền qua, khẽ cười nói mấy câu.
Bà tử kia hiểu ý gật đầu một cái, Tứ tiểu thư vẫn nên nhanh một chút, phu nhân cũng phái người qua mời Tam tiểu thư, bây giờ sợ là đã đến!
Chu thị kéo Tào Ngọc Di qua, lại giúp nàng nâng cây trâm ngắn trên đầu lên, Mời ma ma đi trước, Tứ tiểu thư sẽ ra ngay!
Bà tử kia đứng lên lại hành lễ một cái, đáp một tiếng, lui ra ngoài cửa.
Chu thị quay về phía gương vội vã sửa sang lại tóc, lại thoa một chút phấn lên trên mặt,
/87
|