Chu thị chỉ dặn dò một lát, liền vội vã rời đi, Tào Ngọc Di nắm túi tiền Chu thị để lại trầm tư một hồi, mới cất giọng gọi người đi vào.
Ma ma, mở cái rương tiền ra cho thêm các nha đầu bà tử trong phòng hai tháng tiền tháng, dặn dò bọn họ tiền này là ta tự mình thêm cho bọn họ, đừng đi ra ngoài nói lung tung, đánh mất thể diện của Đại phu nhân. . . . . .
Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết nên làm như thế nào! Vương ma ma cười lên tiếng.
Ừhm, gọi các tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng đi, sáng mai còn phải đi học nữa! Tào Ngọc Di đưa túi tiền trong tay cho Vương ma ma, Cái này ma ma cất đi!
Vương ma ma đáp một tiếng, hành lễ một cái, hai tay nhận lấy, đi xuống an bài.
Ngày hôm sau sau khi thỉnh an Đại phu nhân dùng điểm tâm xong, trên đường đi đến Thính Tuyết Hiên, Tào Ngọc Dao liền quăng sắc mặt một đường, cố ý lôi kéo Tào Ngọc Linh đông kéo tây xả nói không ngừng.
Nhị tỷ tỷ, đi nhanh chút đi, kẽo lại tới trễ! Tào Ngọc Dao lơ đễnh khẽ cười một cái, tiến lên thanh thúy nói.
Tào Ngọc Linh cau mũi, rút cánh tay bị Tào Ngọc Dao kéo ra, gật đầu một cái với Tào Ngọc Di, bước nhanh hơn.
Tào Ngọc Dao hơi ngớ ra, dừng lại hung hăng đụng Tào Ngọc Di một cái, mới mấy bước đuổi kịp Tào Ngọc Linh, lại nói liến thoắng.
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, quả nhiên là người không nhìn sắc mặt, lăn qua lộn lại mấy chuyện, không thấy Tào Ngọc Linh không nhịn được á . . . . . .
Năm trước Tào Ngọc Linh đã đến viện bên cạnh viện của Tào Ngọc Nga, thật ra Tào Ngọc Linh phải chuyển đến vào tháng tám, nhưng Đại phu nhân lấy cớ viện đó lâu năm không có tu sửa, cổ động sửa chữa một phen, cứng rắn kéo dài tới tháng chạp mới để cho Tào Ngọc Linh dời qua, còn đặc biệt cho Tào Ngọc Linh hai bà tử quản sự đắc lực, đại nha đầu nhất đẳng, nhị đẳng, trừ nha hoàn Ngọc Tử - nha hoàn nhị đẳng lúc trước theo bên cạnh Tào Ngọc Linh thăng lên nhất đẳng, còn lại tất cả đều là người Đại phu nhân tự mình chọn, tiểu nha đầu phía dưới, bà tử thô sử cũng đều là người thân thích với người trong phòng của Đại phu nhân mang sang, có thể nói cả viện đều nằm trong tay Đại phu nhân. Tào Ngọc Dao sinh vào tháng hai, nhỏ hơn Tào Ngọc Linh một tuổi rưỡi, dựa theo quy củ, năm nay qua mười một tuổi, cũng có thể phân viện, chỉ có điều Đại phu nhân không có lên tiếng, Tào Ngọc Dao cũng chỉ có thể chen chúc trong phòng Trần thị. . . . . .
Tào Ngọc Di lắc đầu, đuổi hết những thứ ngổn ngang trong đầu ra ngoài, cẩn thận nghe Dương sư phó đánh giá chữ to của Tào Ngọc Linh. . . . . .
Giờ học buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ra cửa bầu trời quang đãng, gần tới trưa trời lại âm u, các tiểu nha đầu rất nhanh tiến lên thắp nến lên, cả quá trình đều yên lặng, nếu không phải trong phòng đột nhiên sáng rỡ, gần như không cảm thấy được các tiểu nha đầu được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, bên ngoài thỉnh thoảng có mấy tiếng sấm vang lên.
Trời sắp mưa, ba vị tiểu thư trên đường trở về cẩn thận một chút! Lưu sư phó thu thước, nghiêm mặt dặn dò nói.
Tạ ơn sư phó quan tâm, sư phó đi thong thả! Tào Ngọc Linh đứng ra lên tiếng.
Lưu sư phó gật đầu một cái, dẫn theo một tiểu nha đầu mang đồ bước nhanh ra khỏi phòng.
Ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, Lưu sư phó là vị sư phó nghiêm khắc nhất trong tất cả các sư phó.
Tứ tiểu thư, người cẩn thận dưới chân. . . . . . Vương ma ma che một cái ô lớn màu xanh, trong miệng không ngừng dặn dò.
Tào Ngọc Linh dĩ nhiên là được người
Ma ma, mở cái rương tiền ra cho thêm các nha đầu bà tử trong phòng hai tháng tiền tháng, dặn dò bọn họ tiền này là ta tự mình thêm cho bọn họ, đừng đi ra ngoài nói lung tung, đánh mất thể diện của Đại phu nhân. . . . . .
Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết nên làm như thế nào! Vương ma ma cười lên tiếng.
Ừhm, gọi các tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng đi, sáng mai còn phải đi học nữa! Tào Ngọc Di đưa túi tiền trong tay cho Vương ma ma, Cái này ma ma cất đi!
Vương ma ma đáp một tiếng, hành lễ một cái, hai tay nhận lấy, đi xuống an bài.
Ngày hôm sau sau khi thỉnh an Đại phu nhân dùng điểm tâm xong, trên đường đi đến Thính Tuyết Hiên, Tào Ngọc Dao liền quăng sắc mặt một đường, cố ý lôi kéo Tào Ngọc Linh đông kéo tây xả nói không ngừng.
Nhị tỷ tỷ, đi nhanh chút đi, kẽo lại tới trễ! Tào Ngọc Dao lơ đễnh khẽ cười một cái, tiến lên thanh thúy nói.
Tào Ngọc Linh cau mũi, rút cánh tay bị Tào Ngọc Dao kéo ra, gật đầu một cái với Tào Ngọc Di, bước nhanh hơn.
Tào Ngọc Dao hơi ngớ ra, dừng lại hung hăng đụng Tào Ngọc Di một cái, mới mấy bước đuổi kịp Tào Ngọc Linh, lại nói liến thoắng.
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, quả nhiên là người không nhìn sắc mặt, lăn qua lộn lại mấy chuyện, không thấy Tào Ngọc Linh không nhịn được á . . . . . .
Năm trước Tào Ngọc Linh đã đến viện bên cạnh viện của Tào Ngọc Nga, thật ra Tào Ngọc Linh phải chuyển đến vào tháng tám, nhưng Đại phu nhân lấy cớ viện đó lâu năm không có tu sửa, cổ động sửa chữa một phen, cứng rắn kéo dài tới tháng chạp mới để cho Tào Ngọc Linh dời qua, còn đặc biệt cho Tào Ngọc Linh hai bà tử quản sự đắc lực, đại nha đầu nhất đẳng, nhị đẳng, trừ nha hoàn Ngọc Tử - nha hoàn nhị đẳng lúc trước theo bên cạnh Tào Ngọc Linh thăng lên nhất đẳng, còn lại tất cả đều là người Đại phu nhân tự mình chọn, tiểu nha đầu phía dưới, bà tử thô sử cũng đều là người thân thích với người trong phòng của Đại phu nhân mang sang, có thể nói cả viện đều nằm trong tay Đại phu nhân. Tào Ngọc Dao sinh vào tháng hai, nhỏ hơn Tào Ngọc Linh một tuổi rưỡi, dựa theo quy củ, năm nay qua mười một tuổi, cũng có thể phân viện, chỉ có điều Đại phu nhân không có lên tiếng, Tào Ngọc Dao cũng chỉ có thể chen chúc trong phòng Trần thị. . . . . .
Tào Ngọc Di lắc đầu, đuổi hết những thứ ngổn ngang trong đầu ra ngoài, cẩn thận nghe Dương sư phó đánh giá chữ to của Tào Ngọc Linh. . . . . .
Giờ học buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ra cửa bầu trời quang đãng, gần tới trưa trời lại âm u, các tiểu nha đầu rất nhanh tiến lên thắp nến lên, cả quá trình đều yên lặng, nếu không phải trong phòng đột nhiên sáng rỡ, gần như không cảm thấy được các tiểu nha đầu được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, bên ngoài thỉnh thoảng có mấy tiếng sấm vang lên.
Trời sắp mưa, ba vị tiểu thư trên đường trở về cẩn thận một chút! Lưu sư phó thu thước, nghiêm mặt dặn dò nói.
Tạ ơn sư phó quan tâm, sư phó đi thong thả! Tào Ngọc Linh đứng ra lên tiếng.
Lưu sư phó gật đầu một cái, dẫn theo một tiểu nha đầu mang đồ bước nhanh ra khỏi phòng.
Ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, Lưu sư phó là vị sư phó nghiêm khắc nhất trong tất cả các sư phó.
Tứ tiểu thư, người cẩn thận dưới chân. . . . . . Vương ma ma che một cái ô lớn màu xanh, trong miệng không ngừng dặn dò.
Tào Ngọc Linh dĩ nhiên là được người
/87
|