Mặc dù đại phu nhân bị bệnh liệt giường, một nhà Nhị lão gia trở lại cũng làm cho Tào phủ náo nhiệt một trận, chủ tử khắp nơi đều bái phỏng, tặng lễ, ôn chuyện với nhau. . . . . .
Dựa theo quy củ, một đám tiểu bối Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao và Tào Ngọc Di đều phải hầu hạ ở trước giường đại phu nhân, ngay cả Đại thiếu gia cũng nói trước từ trong thư viện trở lại, mỗi ngày phụng bồi ở trong phòng đại phu nhân.
Con của ta, con trở về đi, tránh bệnh lây sang! Đại phu nhân dựa vào nệm êm thật dầy, mỉm cười nói với Đại thiếu gia.
Bởi vì sợ lây bệnh, mỗi lần đại phu nhân đều vội vàng cho Đại thiếu gia và Tào Ngọc Linh rời đi trước, Tào Ngọc Hà còn nhỏ, sáng sớm liền miễn quy củ, Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao đều không có tốt số như vậy, coi như chỉ làm dáng một chút cũng phải hầu ở trước giường đại phu nhân cả ngày.
Mẫu thân, quanh năm con ở bên ngoài cầu học, lúc này ngay cả chuyện hầu hạ mẫu thân cũng không làm được, bảo con lấy mặt mũi nào đi gặp thế nhân! Đại thiếu gia nghiêm túc nói.
Tào Ngọc Dao đứng ở sau lưng Tào Ngọc Di mím chặc miệng, ép nụ cười xuống.
Mẫu thân, uống một ngụm trà ạ! Tào Ngọc Dao nhận lấy ly trà tiểu nha đầu bưng lên, tiến lên nói.
Để đó đi! Đại phu nhân thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Tào Ngọc Dao làm như cái gì cũng không thấy, tiếp tục khuyên nhủ: Con nghe rất nhiều ma ma lớn tuổi nói, trong ngày mùa đông cần phải uống nhiều trà mới được. . . . . .
Được rồi, ngươi để đó trước đi! Đại phu nhân cau mày nói.
Vậy mẫu thân ngàn vạn lần phải nhớ uống nhiều trà một chút! Tào Ngọc Dao phớt lờ không thèm để ý cười khanh khách đặt chén trà xuống, ôn nhu nói, bộ dạng lo lắng quan tâm đại phu nhân, ngay cả đám con ruột là Đại thiếu gia và Tào Ngọc Linh so ra cũng kém hơn.
Ta mệt mỏi, hôm nay các ngươi đều trở về đi thôi! Đại phu nhân khinh thường nhếch khóe miệng, từ từ nói.
Mẫu thân, con ở lại sắp xếp cho người nghỉ ngơi nhé! Đại thiếu gia nhẹ giọng nói.
Con của ta, làm sao để cho con làm những chuyện rườm rà này, nha hoàn bà tử một phòng còn đó, ta nhớ Trạch Văn vẫn đang chờ con kể chuyện ở thư viện cho nó nghe đấy, cũng đừng chậm trễ khách, mau trở về đi thôi! Trên mặt Đại phu nhân nở một nụ cười, từ ái nói.
Dạ, cẩn tuân mẫu thân dạy bảo, tối nay con lại tới! Đại thiếu gia hành lễ một cái, lui đi ra ngoài trước.
Sau khi Tào Ngọc Di đi theo Tào Ngọc Nga hành lễ cũng đi ra ngoài, Tào Ngọc Dao đi theo sát Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Linh chưa có hành động gì, nàng ta cũng coi như không có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh. . . . . .
Đại tỷ, tỷ đi thong thả, muội đi về trước. Tào Ngọc Di dẫn Vương ma ma và tiểu Đào lễ phép nói với Tào Ngọc Nga.
Tào Ngọc Nga cười ưng thuận, vội vã rời đi.
Đại tiểu
Dựa theo quy củ, một đám tiểu bối Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao và Tào Ngọc Di đều phải hầu hạ ở trước giường đại phu nhân, ngay cả Đại thiếu gia cũng nói trước từ trong thư viện trở lại, mỗi ngày phụng bồi ở trong phòng đại phu nhân.
Con của ta, con trở về đi, tránh bệnh lây sang! Đại phu nhân dựa vào nệm êm thật dầy, mỉm cười nói với Đại thiếu gia.
Bởi vì sợ lây bệnh, mỗi lần đại phu nhân đều vội vàng cho Đại thiếu gia và Tào Ngọc Linh rời đi trước, Tào Ngọc Hà còn nhỏ, sáng sớm liền miễn quy củ, Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao đều không có tốt số như vậy, coi như chỉ làm dáng một chút cũng phải hầu ở trước giường đại phu nhân cả ngày.
Mẫu thân, quanh năm con ở bên ngoài cầu học, lúc này ngay cả chuyện hầu hạ mẫu thân cũng không làm được, bảo con lấy mặt mũi nào đi gặp thế nhân! Đại thiếu gia nghiêm túc nói.
Tào Ngọc Dao đứng ở sau lưng Tào Ngọc Di mím chặc miệng, ép nụ cười xuống.
Mẫu thân, uống một ngụm trà ạ! Tào Ngọc Dao nhận lấy ly trà tiểu nha đầu bưng lên, tiến lên nói.
Để đó đi! Đại phu nhân thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Tào Ngọc Dao làm như cái gì cũng không thấy, tiếp tục khuyên nhủ: Con nghe rất nhiều ma ma lớn tuổi nói, trong ngày mùa đông cần phải uống nhiều trà mới được. . . . . .
Được rồi, ngươi để đó trước đi! Đại phu nhân cau mày nói.
Vậy mẫu thân ngàn vạn lần phải nhớ uống nhiều trà một chút! Tào Ngọc Dao phớt lờ không thèm để ý cười khanh khách đặt chén trà xuống, ôn nhu nói, bộ dạng lo lắng quan tâm đại phu nhân, ngay cả đám con ruột là Đại thiếu gia và Tào Ngọc Linh so ra cũng kém hơn.
Ta mệt mỏi, hôm nay các ngươi đều trở về đi thôi! Đại phu nhân khinh thường nhếch khóe miệng, từ từ nói.
Mẫu thân, con ở lại sắp xếp cho người nghỉ ngơi nhé! Đại thiếu gia nhẹ giọng nói.
Con của ta, làm sao để cho con làm những chuyện rườm rà này, nha hoàn bà tử một phòng còn đó, ta nhớ Trạch Văn vẫn đang chờ con kể chuyện ở thư viện cho nó nghe đấy, cũng đừng chậm trễ khách, mau trở về đi thôi! Trên mặt Đại phu nhân nở một nụ cười, từ ái nói.
Dạ, cẩn tuân mẫu thân dạy bảo, tối nay con lại tới! Đại thiếu gia hành lễ một cái, lui đi ra ngoài trước.
Sau khi Tào Ngọc Di đi theo Tào Ngọc Nga hành lễ cũng đi ra ngoài, Tào Ngọc Dao đi theo sát Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Linh chưa có hành động gì, nàng ta cũng coi như không có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh. . . . . .
Đại tỷ, tỷ đi thong thả, muội đi về trước. Tào Ngọc Di dẫn Vương ma ma và tiểu Đào lễ phép nói với Tào Ngọc Nga.
Tào Ngọc Nga cười ưng thuận, vội vã rời đi.
Đại tiểu
/87
|