Editor: Cà Rốt Hồng
Sau khi Chu thị có cặp song sinh, lại cùng Lý thị chen chúc trong một cái viện cũng không thích hợp lắm, vốn theo quy củ của Tào phủ di nương không có tư cách một mình ở một viện, Vương thị là ở bên ngoài đứng đắn mang theo danh quý thiếp vào phủ, đương nhiên có chỗ không giống, Trần thị thì chen chúc trong viện của đại phu nhân, lúc trước Chu thị và Lý thị cũng chen chúc trong một tiểu viện nhỏ, nhưng hiện tại cặp song sinh ở cùng một chỗ với Chu thị, hai tiểu thiếu gia ở cùng một viện cũng không thích hợp, cho nên không đợi Chu thị tìm Đại lão gia lược thuật trọng điểm cầu xin, Đại lão gia đã lên tiếng trước, bởi vì lão phu nhân không thể rời bỏ cặp song sinh, cho nên thu dọn một tiểu viện không lớn không nhỏ ở bên cạnh viện của lão phu nhân cho Chu thị và cặp song sinh ở, cứ như vậy, Lý thị cũng được tiện nghi, một mình chiếm một cái viện, mấy thiếp thất Tam phòng cũng không có vận khí tốt như vậy, vẫn luôn chen chúc ở trong mấy gian phòng trong viện của Tam phu nhân. . . . . .
Trừ Chu ma ma và Triệu ma ma, lão phu nhân lại thưởng bốn nhị đẳng nha đầu đi hầu hạ cặp song sinh, mấy tiểu nha đầu đi theo Chu ma ma và Triệu ma ma vào viện mới của Chu thị, tiểu nha đầu và bà tử còn dư lại đều để tức phụ của quản sự an bài.
Di nương, di nương! Tào Ngọc Di mới vừa bước vào cửa viện liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn truyền đến từng trận, không khỏi bước nhanh hơn.
Tứ tỷ nhi tới đây, mau vào! Chu thị vừa chỉ huy các nha hoàn bà tử sắp xếp đồ, vừa lên tiếng.
Các tiểu đệ đệ làm sao vậy ạ? Tào Ngọc Di vừa đi thẳng về phía gian phòng truyền ra tiếng khóc, vừa nói.
Mới vừa tỉnh dậy thôi! Chu thị cười đáp.
Tào Ngọc Di đi vào trêu chọc cặp song sinh một hồi, nhìn tình hình rối loạn trong viện, nhẹ giọng nói với Chu thị: Di nương, con và các ma ma mang tiểu đệ đệ đi đến chỗ nội tổ mẫu chơi một lát nhé!
Chu thị khẽ nhíu mày, trước đó vài ngày chỉ là muốn lợi dụng thế lực lão phu nhân bảo vệ mình bình an sinh nở. . . . . .
Tào Ngọc Di nhìn bộ dạng của Chu thị, thầm than ở trong lòng, đây chính là khác biệt giữa nhi tử và nữ nhi, vì tương lai nữ nhi có một thanh danh tốt mà có thể nhẫn tâm vứt nữ nhi đến viện của đại phu nhân, nhưng đối với nhi tử thì thế nào cũng muốn giữ trong tay của mình . . . . . .
Chờ di nương thu dọn phòng xong, rồi tới đón con và các tiểu đệ đệ á! Tào Ngọc Di nâng lên nụ cười tiếp tục nói.
Di nương, những cái rương này phải đặt vào phòng nào? Hai bà tử mỗi người ôm một cái rương không nhỏ tới đây hỏi.
Hai người các ngươi cẩn thận một chút, trước đặt vào căn phòng thứ hai bên trái đi. . . . . . Chu thị quay đầu lại phân phó nói, cách đó không xa lại có hai bà tử khiêng một cái rương lớn đi về phía bên này. . . . . .
Di nương, chúng ta đi thôi! Tào Ngọc Di kéo ống tay áo Chu thị nhắc nhở.
Ừhm, Tứ tỷ nhi phải trông các tiểu đệ đệ thật tốt nhé! Chu thị gật đầu bất đắc dĩ, hiện tại vào lúc này đúng là không thể trông nom được.
Được rồi, Chu ma ma, Triệu ma ma! Tào Ngọc Di ngoắc tay hô.
Chiếu cố Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia cho thật tốt, dụng tâm nhiều thêm một chút! Chu thị nghiêm mặt phân phó nói.
Vâng, di nương, chúng nô tỳ cáo lui! Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cẩn thận hành
Sau khi Chu thị có cặp song sinh, lại cùng Lý thị chen chúc trong một cái viện cũng không thích hợp lắm, vốn theo quy củ của Tào phủ di nương không có tư cách một mình ở một viện, Vương thị là ở bên ngoài đứng đắn mang theo danh quý thiếp vào phủ, đương nhiên có chỗ không giống, Trần thị thì chen chúc trong viện của đại phu nhân, lúc trước Chu thị và Lý thị cũng chen chúc trong một tiểu viện nhỏ, nhưng hiện tại cặp song sinh ở cùng một chỗ với Chu thị, hai tiểu thiếu gia ở cùng một viện cũng không thích hợp, cho nên không đợi Chu thị tìm Đại lão gia lược thuật trọng điểm cầu xin, Đại lão gia đã lên tiếng trước, bởi vì lão phu nhân không thể rời bỏ cặp song sinh, cho nên thu dọn một tiểu viện không lớn không nhỏ ở bên cạnh viện của lão phu nhân cho Chu thị và cặp song sinh ở, cứ như vậy, Lý thị cũng được tiện nghi, một mình chiếm một cái viện, mấy thiếp thất Tam phòng cũng không có vận khí tốt như vậy, vẫn luôn chen chúc ở trong mấy gian phòng trong viện của Tam phu nhân. . . . . .
Trừ Chu ma ma và Triệu ma ma, lão phu nhân lại thưởng bốn nhị đẳng nha đầu đi hầu hạ cặp song sinh, mấy tiểu nha đầu đi theo Chu ma ma và Triệu ma ma vào viện mới của Chu thị, tiểu nha đầu và bà tử còn dư lại đều để tức phụ của quản sự an bài.
Di nương, di nương! Tào Ngọc Di mới vừa bước vào cửa viện liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn truyền đến từng trận, không khỏi bước nhanh hơn.
Tứ tỷ nhi tới đây, mau vào! Chu thị vừa chỉ huy các nha hoàn bà tử sắp xếp đồ, vừa lên tiếng.
Các tiểu đệ đệ làm sao vậy ạ? Tào Ngọc Di vừa đi thẳng về phía gian phòng truyền ra tiếng khóc, vừa nói.
Mới vừa tỉnh dậy thôi! Chu thị cười đáp.
Tào Ngọc Di đi vào trêu chọc cặp song sinh một hồi, nhìn tình hình rối loạn trong viện, nhẹ giọng nói với Chu thị: Di nương, con và các ma ma mang tiểu đệ đệ đi đến chỗ nội tổ mẫu chơi một lát nhé!
Chu thị khẽ nhíu mày, trước đó vài ngày chỉ là muốn lợi dụng thế lực lão phu nhân bảo vệ mình bình an sinh nở. . . . . .
Tào Ngọc Di nhìn bộ dạng của Chu thị, thầm than ở trong lòng, đây chính là khác biệt giữa nhi tử và nữ nhi, vì tương lai nữ nhi có một thanh danh tốt mà có thể nhẫn tâm vứt nữ nhi đến viện của đại phu nhân, nhưng đối với nhi tử thì thế nào cũng muốn giữ trong tay của mình . . . . . .
Chờ di nương thu dọn phòng xong, rồi tới đón con và các tiểu đệ đệ á! Tào Ngọc Di nâng lên nụ cười tiếp tục nói.
Di nương, những cái rương này phải đặt vào phòng nào? Hai bà tử mỗi người ôm một cái rương không nhỏ tới đây hỏi.
Hai người các ngươi cẩn thận một chút, trước đặt vào căn phòng thứ hai bên trái đi. . . . . . Chu thị quay đầu lại phân phó nói, cách đó không xa lại có hai bà tử khiêng một cái rương lớn đi về phía bên này. . . . . .
Di nương, chúng ta đi thôi! Tào Ngọc Di kéo ống tay áo Chu thị nhắc nhở.
Ừhm, Tứ tỷ nhi phải trông các tiểu đệ đệ thật tốt nhé! Chu thị gật đầu bất đắc dĩ, hiện tại vào lúc này đúng là không thể trông nom được.
Được rồi, Chu ma ma, Triệu ma ma! Tào Ngọc Di ngoắc tay hô.
Chiếu cố Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia cho thật tốt, dụng tâm nhiều thêm một chút! Chu thị nghiêm mặt phân phó nói.
Vâng, di nương, chúng nô tỳ cáo lui! Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cẩn thận hành
/87
|