Editor: Cà Rốt Hồng
Bên này Tào Ngọc Di ngắn gọn đẩy Tiểu Tú mà đại phu nhân mới cho cách xa mình ra. . . . . .
Bên kia Tào Ngọc Nga quay một vòng ở trong viện, mới về đến phòng.
Chi Đào, hôm nay đưa cơm trưa của ta đến chỗ của di nương đi. Tào Ngọc Nga tháo trâm cài nặng nề trên đầu và đồ trang sức đeo tay xuống, phân phó đại nha hoàn đang đứng ở phía sau.
Vâng! Chi Đào vừa nhận lấy đồ trang sức Tào Ngọc Nga tháo xuống để vào trong hộp nữ trang, vừa thấp giọng đáp.
Sau khi Tào Ngọc Nga chọn một bộ trang sức tương đối trong hộp trang sức đổi lại xong, căn dặn hai đại nha đầu trông nhà, dẫn theo hai nha đầu nhị đẳng đi tới viện của Lý thị.
Di nương, Đại tiểu thư đã tới! Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài hô một tiếng.
Ah, đại tỷ nhi, mau vào! Lý thị vui mừng để đồ trong tay xuống, đứng lên gọi.
Kể từ khi bị đại phu nhân níu lấy chuyện chạy đến viện của Tào Ngọc Nga gõ một lần về sau, Lý thị cũng rất ít lại đi tìm Tào Ngọc Nga, cứ như vậy số lần hai mẫu nữ gặp mặt ít đến đáng thương. . . . . .
Di nương, tại sao người lại thêu hà bao! Không phải là bảo người nghỉ ngơi ư, cẩn thận mắt! Tào Ngọc Nga thấy đồ thêu thùa để trên bàn thấp, mất hứng trách cứ.
Thêu mấy cái cho con lúc ra cửa dùng, qua mấy năm chỗ đại tỷ nhi của chúng ta dùng đến hà bao còn nhiều lắm! Lý thị cười híp mắt nói.
Những chuyện lặt vặt này bảo bọn nha đầu đi làm là được! Tào Ngọc Nga quệt mồm nói.
Được rồi, được rồi, tiểu Ngọc, ngươi đi ra bên ngoài canh chừng, ta và Đại tiểu thư trò chuyện một lát! Lý thị quay sang nói với nha đầu vừa cùng mình làm hà bao một tiếng, lôi kéo Tào Ngọc Nga ngồi xuống.
Vâng, di nương, nô tỳ cáo lui!
Ngọc Nhi là đại nha đầu nhị đẳng của Lý thị, cũng là tâm phúc của Lý thị.
Di nương, Biểu thiếu gia kia là ai vậy? Tào Ngọc Nga thân thiết ngồi chung một chỗ với Lý thị, thấp giọng hỏi.
Là Đại thiếu gia nhà mẹ của đại phu nhân, ừm, ta nghĩ. . . . . . Lý thị giúp Tào Ngọc Nga chỉnh lại một cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: Năm nay khoảng chừng mười tuổi thì phải, mấy năm trước hắn đã tới trong phủ chúng ta, đại phu nhân phòng hai mẫu nữ chúng ta giống như phòng cái thứ gì đó, sớm đã đẩy chúng ta ra xa, cho nên, con không biết cũng bình thường. . . . . .
Ừhm, tước vị nhà mẹ đại phu nhân cũng là tam đẳng. . . . . . Tào Ngọc Nga cau mày nói.
Tỷ nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến biểu thiếu gia đó, con cũng không phải không biết đại phu nhân là hạng người gì, có thể để cho chúng ta có chuyện tốt như vậy, một chuyện không tốt, cuộc đời của con coi như xong. . . . . . Lý thị vội vàng kéo Tào Ngọc Nga dặn dò nói.
Được rồi, di nương, con còn có thể không biết cái này, chỉ nói một chút thôi, hơn nữa biểu thiếu gia kia còn nhỏ hơn con vài tuổi đấy! Tào Ngọc Nga khinh thường nói.
Như vậy cũng tốt, tóm lại con cách xa biểu thiếu gia kia một chút, lão gia đã đồng ý với ta, lưu ý ở trong đợt sĩ tử lần này tìm vài người có tiền đồ cho con, đến lúc đó, dựa vào quan hệ của Tào phủ chúng ta, còn sợ cô gia không có tiền trình tốt hay sao, coi như trong nhà nghèo một chút, tích cóp những năm qua của di nương, còn có đồ cưới của con, coi như ăn mặc cả đời của các con cũng đủ rồi. . . . . . Lý thị nói liên miên đến chuyện hiện tại Tào Ngọc Nga quan tâm nhất.
Hừ, nếu không phải là đại phu nhân mọi cách chèn ép mẫu nữ chúng ta, cũng không chịu dẫn con đi lộ diện ở trước mặt các vị phu nhân, làm sao dẫn đến trình trạng này. . . . . . Tào Ngọc Nga giận dử nói.
Tỷ nhi ngoan, những thứ đại hộ nhà cao cửa rộng kia có cái gì tốt, con đó, cô gia thương con thì tốt, nếu không không biết phải chịu bao nhiêu cơn tức, tìm một sĩ tử xuất thân trong sạch, bằng thế lực của Tào gia, tiểu môn tiểu hộ ai dám cho con sắc mặt. . . . . . Lý thị đè Tào Ngọc Nga lại tận tình khuyên nhủ.
Con biết, di nương hao tâm rồi. . . . . . Tào Ngọc Nga bình tĩnh lại, thấp giọng nói.
Đại tỷ nhi nói cái gì vậy, cả đời này của di nương còn không phải trông cậy vào con sao, sao không tính toán cho con được chứ. . . . . . Lý thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
. . . . . .
Đại phu nhân ngàn trông vạn trông biểu ca trên danh nghĩa kia, ngày hôm sau lúc Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân thì gặp được rồi.
Thỉnh an cô mẫu!
Sau khi Tào Ngọc Di thỉnh an đại phu nhân như bình thường, liền buông mắt ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao đang sôi nổi có chút thái quá, liền nghe được một giọng nói trong trẻo, còn có một chuyện chính là Tào Ngọc Dao đột nhiên yên tĩnh lại. . . . . .
Con đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm cái gì, gọi cô mẫu! Đại phu nhân khuôn mặt tràn đầy nụ cười, thân thiết nói.
Vâng, cô mẫu!
Tới bên này, để cho cô mẫu nhìn thật kỹ nào, đều lớn như vậy rồi! Đại phu nhân kéo tiểu nam hài kia qua cao hứng nói.
Cô mẫu, cô phụ và biểu đệ đâu ạ? Con muốn đi chào hỏi bọn họ!
Tối hôm qua con mới đến, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, không vội! Đại phu nhân để cho tiểu nam hài ngồi ở bên cạnh mình, cười nói.
Cô mẫu, về tình về lý con đều phải thỉnh an cô phụ trước, tối ngày hôm qua sợ quấy rầy cô phụ nghỉ ngơi. . . . . .
Đứa bé ngoan, hôm nay không khéo, cô phụ con đã thượng triều rồi, chờ ông ấy trở lại, cô mẫu liền dẫn con đi gặp ông ấy. Đại phu nhân kiên nhẫn giải thích.
Biểu đệ đâu ạ? Về sau
Bên này Tào Ngọc Di ngắn gọn đẩy Tiểu Tú mà đại phu nhân mới cho cách xa mình ra. . . . . .
Bên kia Tào Ngọc Nga quay một vòng ở trong viện, mới về đến phòng.
Chi Đào, hôm nay đưa cơm trưa của ta đến chỗ của di nương đi. Tào Ngọc Nga tháo trâm cài nặng nề trên đầu và đồ trang sức đeo tay xuống, phân phó đại nha hoàn đang đứng ở phía sau.
Vâng! Chi Đào vừa nhận lấy đồ trang sức Tào Ngọc Nga tháo xuống để vào trong hộp nữ trang, vừa thấp giọng đáp.
Sau khi Tào Ngọc Nga chọn một bộ trang sức tương đối trong hộp trang sức đổi lại xong, căn dặn hai đại nha đầu trông nhà, dẫn theo hai nha đầu nhị đẳng đi tới viện của Lý thị.
Di nương, Đại tiểu thư đã tới! Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài hô một tiếng.
Ah, đại tỷ nhi, mau vào! Lý thị vui mừng để đồ trong tay xuống, đứng lên gọi.
Kể từ khi bị đại phu nhân níu lấy chuyện chạy đến viện của Tào Ngọc Nga gõ một lần về sau, Lý thị cũng rất ít lại đi tìm Tào Ngọc Nga, cứ như vậy số lần hai mẫu nữ gặp mặt ít đến đáng thương. . . . . .
Di nương, tại sao người lại thêu hà bao! Không phải là bảo người nghỉ ngơi ư, cẩn thận mắt! Tào Ngọc Nga thấy đồ thêu thùa để trên bàn thấp, mất hứng trách cứ.
Thêu mấy cái cho con lúc ra cửa dùng, qua mấy năm chỗ đại tỷ nhi của chúng ta dùng đến hà bao còn nhiều lắm! Lý thị cười híp mắt nói.
Những chuyện lặt vặt này bảo bọn nha đầu đi làm là được! Tào Ngọc Nga quệt mồm nói.
Được rồi, được rồi, tiểu Ngọc, ngươi đi ra bên ngoài canh chừng, ta và Đại tiểu thư trò chuyện một lát! Lý thị quay sang nói với nha đầu vừa cùng mình làm hà bao một tiếng, lôi kéo Tào Ngọc Nga ngồi xuống.
Vâng, di nương, nô tỳ cáo lui!
Ngọc Nhi là đại nha đầu nhị đẳng của Lý thị, cũng là tâm phúc của Lý thị.
Di nương, Biểu thiếu gia kia là ai vậy? Tào Ngọc Nga thân thiết ngồi chung một chỗ với Lý thị, thấp giọng hỏi.
Là Đại thiếu gia nhà mẹ của đại phu nhân, ừm, ta nghĩ. . . . . . Lý thị giúp Tào Ngọc Nga chỉnh lại một cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: Năm nay khoảng chừng mười tuổi thì phải, mấy năm trước hắn đã tới trong phủ chúng ta, đại phu nhân phòng hai mẫu nữ chúng ta giống như phòng cái thứ gì đó, sớm đã đẩy chúng ta ra xa, cho nên, con không biết cũng bình thường. . . . . .
Ừhm, tước vị nhà mẹ đại phu nhân cũng là tam đẳng. . . . . . Tào Ngọc Nga cau mày nói.
Tỷ nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến biểu thiếu gia đó, con cũng không phải không biết đại phu nhân là hạng người gì, có thể để cho chúng ta có chuyện tốt như vậy, một chuyện không tốt, cuộc đời của con coi như xong. . . . . . Lý thị vội vàng kéo Tào Ngọc Nga dặn dò nói.
Được rồi, di nương, con còn có thể không biết cái này, chỉ nói một chút thôi, hơn nữa biểu thiếu gia kia còn nhỏ hơn con vài tuổi đấy! Tào Ngọc Nga khinh thường nói.
Như vậy cũng tốt, tóm lại con cách xa biểu thiếu gia kia một chút, lão gia đã đồng ý với ta, lưu ý ở trong đợt sĩ tử lần này tìm vài người có tiền đồ cho con, đến lúc đó, dựa vào quan hệ của Tào phủ chúng ta, còn sợ cô gia không có tiền trình tốt hay sao, coi như trong nhà nghèo một chút, tích cóp những năm qua của di nương, còn có đồ cưới của con, coi như ăn mặc cả đời của các con cũng đủ rồi. . . . . . Lý thị nói liên miên đến chuyện hiện tại Tào Ngọc Nga quan tâm nhất.
Hừ, nếu không phải là đại phu nhân mọi cách chèn ép mẫu nữ chúng ta, cũng không chịu dẫn con đi lộ diện ở trước mặt các vị phu nhân, làm sao dẫn đến trình trạng này. . . . . . Tào Ngọc Nga giận dử nói.
Tỷ nhi ngoan, những thứ đại hộ nhà cao cửa rộng kia có cái gì tốt, con đó, cô gia thương con thì tốt, nếu không không biết phải chịu bao nhiêu cơn tức, tìm một sĩ tử xuất thân trong sạch, bằng thế lực của Tào gia, tiểu môn tiểu hộ ai dám cho con sắc mặt. . . . . . Lý thị đè Tào Ngọc Nga lại tận tình khuyên nhủ.
Con biết, di nương hao tâm rồi. . . . . . Tào Ngọc Nga bình tĩnh lại, thấp giọng nói.
Đại tỷ nhi nói cái gì vậy, cả đời này của di nương còn không phải trông cậy vào con sao, sao không tính toán cho con được chứ. . . . . . Lý thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
. . . . . .
Đại phu nhân ngàn trông vạn trông biểu ca trên danh nghĩa kia, ngày hôm sau lúc Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân thì gặp được rồi.
Thỉnh an cô mẫu!
Sau khi Tào Ngọc Di thỉnh an đại phu nhân như bình thường, liền buông mắt ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao đang sôi nổi có chút thái quá, liền nghe được một giọng nói trong trẻo, còn có một chuyện chính là Tào Ngọc Dao đột nhiên yên tĩnh lại. . . . . .
Con đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm cái gì, gọi cô mẫu! Đại phu nhân khuôn mặt tràn đầy nụ cười, thân thiết nói.
Vâng, cô mẫu!
Tới bên này, để cho cô mẫu nhìn thật kỹ nào, đều lớn như vậy rồi! Đại phu nhân kéo tiểu nam hài kia qua cao hứng nói.
Cô mẫu, cô phụ và biểu đệ đâu ạ? Con muốn đi chào hỏi bọn họ!
Tối hôm qua con mới đến, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, không vội! Đại phu nhân để cho tiểu nam hài ngồi ở bên cạnh mình, cười nói.
Cô mẫu, về tình về lý con đều phải thỉnh an cô phụ trước, tối ngày hôm qua sợ quấy rầy cô phụ nghỉ ngơi. . . . . .
Đứa bé ngoan, hôm nay không khéo, cô phụ con đã thượng triều rồi, chờ ông ấy trở lại, cô mẫu liền dẫn con đi gặp ông ấy. Đại phu nhân kiên nhẫn giải thích.
Biểu đệ đâu ạ? Về sau
/87
|