Chương 14.2: 囧!!!
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Cảnh Huyên xấu hổ kéo tay áo của anh, nói nhỏ: "Em không có bị thương, chỉ bị dọa thôi."
Anh xạm mặt, không nói không rằng ôm cô đặt vào ghế nghỉ ngơi của anh, bảo cô ngồi nghỉ một lát.
Đạo diễn Vu đến hỏi thăm cô, thuận tiện dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, thế là cô liền vô sỉ trốn ở đây làm một con sâu lười biếng.
Cuối tháng mười, khí trời đã mát mẻ, nhưng hôm nay trời rất nắng khiến người ta cảm thấy hơi nóng. Mẫn Hạo chân chó quạt quạt cho cô: "Cô Cảnh, cô cảm thấy thế nào, có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không! Hay là cô có muốn ăn gì không, tôi mua cho cô?"
Cảnh Huyên không rõ nhìn anh ta: "Vô sự mà ân cần, anh định làm gì? Có gì cứ nói, đừng làm như vậy, rất dọa người."
Mẫn Hạo mở một bình nước đưa cho cô, cười đến không thấy mặt trời: "Cô Cảnh thật biết nói đùa, tôi chăm sóc cô thay thầy Khương nha, vậy mới xứng với chức danh trợ lý, chuyện của thầy Khương chính là chuyện của tôi."
Cảnh Huyên cảm thấy nổi da gà: "Cảm ơn cảm ơn, không cần, tôi rất tốt, thật sự rất tốt." Trợ lý nhỏ này thật là..., Cảnh Huyên nghiêm túc đề nghị cho anh ta: "Chân chó như thế không tốt, chẳng lẽ thầy Khương đối xử tốt với nữ ngôi sao nào thì anh sẽ chạy tới nịnh bợ sao, sẽ làm con gái nhà người ta hiểu lầm, nhất là loại thu hút hoa đào như Khương Hàn, anh thấy có lý không?"
Mẫn Hạo tiêu hóa một lát, lại cười: "Không có nha, từ trước đến giờ thầy Khương vẫn một lòng với cô Cảnh, anh ấy luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ để ý đến chuyện của ngôi sao nữ nên tôi chưa có cơ hội nịnh nọt nha."
"Ồ!" Cảnh Huyên không nói gì, yên lặng đậu đen rau muống, đừng cười đến lộ răng trắng chói mắt như vậy. Hơn nữa, tại sao anh ta lại cười đến ý vị thâm trường như thế, cô đâu có làm gì Khương Hàn đâu nha.
Không biết qua bao lâu, lúc Cảnh Huyên lướt weibo, xóa tin nhắn và Trạm B*(Trạm B thường dùng để chỉ bilibili) xong thì cuối cùng Khương Hàn cũng quay xong, cô nghĩ cuối cùng mình cũng có cơ hội nói mình đã khỏe, có thể đi được.
Cảnh Huyên vừa đứng dậy, đi được một bước thì dừng lại, cảm thấy phía dưới hơi nóng, trời mẹ, hình như là...Đại! Dì! Mụ! Đến!(là rụng dâu đó)
Cô không hề có chuẩn bị vì rõ ràng vẫn chưa đến ngày mà.
Sau đó cô cảm thấy cả người không tốt lắm, nhất là hiện tại cô còn đang mặc quần áo của đoàn phim, làm bẩn thì thật sự 囧...Cô không cử động, cứ như vậy tràn ngập oán niệm nhìn chằm chằm vào Khương Hàn đang đi đến gần, anh ta cũng đang mặc đồ của trường quay, khoác một cái trường bào màu đen, mặt như ngọc, cơ thể như cây tùng, nếu như đổi cái bản mặt lạnh như tiền kia đi thì càng hoàn mỹ hơn.
Anh cởi áo ngoài ra cẩn thận đưa cho Mẫn Hạo, quay sang nhíu mày nhìn cô: "Còn chưa về?"
Cô lắc đầu, lại một đợt lũ trào, cô cảm thấy mặt mình nóng đến có thể luộc trứng gà, cô yên lặng tự hỏi nên nói uyển chuyển thế nào để anh hiểu.
Cô nhìn bốn phía một vòng, không có một phái nữ quen thuộc nào, hiện tại cô thật sự hiểu được tầm quan trọng của trợ lý.
Khương Hàn không biết cô đang nghĩ gì, nhìn thấy cô đỏ mặt thì nhấc tay sờ thử: "Sốt hả?"
Nếu sốt thì tốt rồi...
Cô vẫn lắc đầu, Cảnh Huyên cảm thấy đáy lòng của mình sắp sụp đổ.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết tâm liều mạng ghé vào lỗ tai của anh nói thật nhanh.
Sau đó hiếm khi thấy lỗ tai của ảnh đế đỏ lên, anh hơi mất tự nhiên ho một cái, ngoắc tay bảo Mẫn Hạo đi lấy quần áo, sau đó choàng áo lên người cô, không nói gì trực tiếp ôm cô đi.
Lúc này mọi người tan ca, quay về liền thấy một màn ảnh để ôm Cảnh Huyên ra khỏi phim trường.
"What? Tình huống gì đây?"
"Cảnh Huyên bị thương! Có điều không phải cô ấy đã nói mình ổn rồi sao? Lúc tôi đi ngang qua có xem xét tình hình một chút."
"Sao lại nồng nặc mùi gian tình thế này, còn nữa tôi cũng muốn được ôm công chúa nha, tôi cảm thấy hình như sắp mất chồng rồi..."
"..."
/189
|