Chương 12.1: Chỉ bán nghệ, không bán thân
Mọi người an vị, có người cầm thực đơn, có người nói chuyện phiếm, bên kia phòng khách chỉ có Cảnh Bác Hiên và Lương Đồng, vô cùng cay mắt.
Cảnh Huyên thật sự đau lòng thay Mạc Thiếu Khanh.
Khương Hàn bị Dịch Minh Lãng kêu đi, Cảnh Huyên tìm một khu ít người ngồi xuống, quyết định chỉ ăn không nói. Mạc Thiếu Khanh ý vị thâm trường nhìn Cảnh Huyên một cái, Cảnh Huyên sửng sốt nhìn lại, bạn gái của anh thông đồng với ông chủ của anh, anh nhìn tôi làm gì?
Bên kia, Lương Đồng muốn dụ dỗ Cảnh Bác Hiên, có điều Cảnh Bác Hiên vẫn luôn một bộ xa cách nhạt nhẽo, toàn thân từ đầu đến chân như tản ra khí lạnh.
Cô ta hơi không hiểu Cảnh Bác Hiên gọi cô ta đến đây làm gì, vừa rồi cô ngồi xe của Mạc Thiếu Khanh đến, trên đường Mạc Thiếu Khanh đã cảnh cáo cô ta, lời không nên nói đừng nói, không thấy tổng giám đốc Cảnh có thiện cảm với cô Cảnh sao?
Cô ta cảm thấy bực bội, tại sao luôn là Cảnh Huyên, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác lại là cô ta! Sau khi bực bội xong thì thấy tức giận, tức giận Mạc Thiếu Khanh kém cỏi!
Cô ta vô cùng khát vọng có một người đàn ông mạnh mẽ để mình dựa vào, mạnh đến nỗi cô ta không cần phải nhìn sắc mặt ai, giống như Cảnh Bác Hiên vậy.
Kết quả vừa vào phòng khách, Cảnh Bác Hiên đã gọi cô ta đến: "Cô Lương, có thể tâm sự chút với cô không?" Anh ta ngồi trên ghế sofa, trên người mặc đồ tây màu xám, tóc ngắn nhẹ nhàng, lúc nhìn cô ta thì cô ta liền cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình như sống lại.
Cô ta đã lên giường của rất nhiều đàn ông từ khi mới vào nghiệp diễn viên. Tình yêu của cô ta dần dần bị hao mòn dưới dục vọng không chịu nổi của đàn ông, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được nhịp tim của mình đập bất thường.
"Đương nhiên có thể." Cô ta dùng giọng điệu mềm mại nhất cuộc đời của mình trả lời anh ta, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười nịnh nọt.
Sau đó anh ta ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, cô ta ưỡn ẹo tới gần anh ta, phát hiện anh ta không có thái độ kháng cự thì mới thở phào, cười đến ngọt ngào. Cô ta hiểu rõ, đàn ông và phụ nữ rất khác biệt, đa số phụ nữ trọng tình, muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với người mình yêu, còn đàn ông thì khác, họ tùy thời tùy chỗ đều muốn ép phụ nữ dưới thân, chỉ muốn người phụ nữ của mình phải thật xinh đẹp, chiều theo dục vọng của họ.
Cô ta rất có lòng tin với khuôn mặt và dáng người của mình.
Anh ta hỏi cô ta đóng vai gì trong phim, rồi trò chuyện một chút về những bộ phim trước kia cô ta đóng, bày ra tư thế nói chuyện phiếm. Cô ta không hiểu ý của anh ta nên chỉ có thể cẩn thận ngồi tiếp.
Thỉnh thoảng hất tóc dài của mình một cái, uốn éo người, phô bày bắp đùi, cô ta đã dùng hết tất cả bộ phận trên cơ thể ám chỉ cho anh, nhưng anh ta không hề liếc một cái, cũng không cho cô ta tín hiệu gì, chuyện này làm cô ta hơi không rõ, chẳng lẽ chỉ tìm mình nói chuyện phiếm thôi sao? Chuyện này không có khả năng!
"Cô Lương vẫn là học sinh?"
"Dạ, đúng vậy, học trong trường sân khấu điện ảnh, đang học đại học năm ba, có điều từ năm thứ hai thì tôi đã được xem như đã ra mắt rồi."
"Cô Lương lợi hại như vậy có lẽ đã ký hợp đồng với công ty quản lý?"
"Vâng, đã ký với Tinh Hoa, vừa mới ký năm nay."
"Vậy thì hơi tiếc, hiện tại Huyễn Ảnh rất thiếu máu mới, tôi còn tưởng rằng sẽ có cơ hội hợp tác với cô!"
Lương Đồng cảm thấy vừa vui vừa hối hận, hối hận vì mình ký hợp đồng quá sớm!
"Nếu như tôi biết tổng giám đốc muốn hợp tác thì tôi sẽ cân nhắc giữa anh và Tinh Hoa, nhưng bây giờ thật sự tiếc quá, chờ khi tôi hết hạn hợp đồng tôi nhất định sẽ nghĩ đến Huyễn Ảnh trước, chỉ xem đến lúc đó tổng giám đốc Cảnh có còn muốn tôi hay không thôi." Lúc cô ta nói liền vứt cho anh ta một ánh mắt mờ ám, câu dẫn.
/189
|