Chương 10.1: Khóc cái gì
Cảnh Bác Hiên nghiêm túc gật đầu: "Vậy à, vậy thảo nào lại căng thẳng. Cô Cảnh, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm thay cô đi!"
"A, sao lại không biết xấu hổ thế được tổng giám đốc Cảnh? Làm phiền anh quá rồi."
"Không phiền. Vốn hôm nay tôi định tới mời mọi người ăn cơm. Huống hồ Thiểu Khanh là thư ký của tôi. Có thế nào tôi cũng phải chăm sóc bạn học của bạn gái anh ta chứ, đúng không cô Lương?" Anh ta ngừng lại một chút rồi quay sang hỏi Mạc Thiếu Khanh: "Có đúng là cô Lương không?" Mạc Thiếu Khanh lập tức gật đầu: "Đúng đó tổng giám đốc."
Lương Đồng đấm một đấm vào bông, trong lòng lặng lẽ mắng Cảnh Bác Hiên là não tàn, trong họng như bị một tảng đá chặn lại.
Suýt chút nữa thì Cảnh Huyên bật cười. Cô nhấc mí mắt nhìn Lương Đồng, hơi cau mày khiến cô ta tức tới thở hổn hển.
Ngây thơ, thiếu kiên nhẫn, không có đầu óc, đây là tất cả đánh giá của cô với cô ta. Thực ra cô rất thương cô ta sau này không thể đi dài hơn trong giới, chỉ có thể làm bình hoa bày trong giới giải trí. Nhưng đáng tiếc là giới giải trí chưa bao giờ thiếu bình hoa.
Tranh trang trí và tranh cổ có sự khác nhau lớn nhất là một thứ để lâu nên bị hạ giá, một thứ để lâu thì tăng giá. Mà Lương Đồng chính là một bức tranh trang trí, đẹp thì có đẹp như không lâu dài.
Mạc Thiếu Khanh liếc Cảnh Huyên một cái. Anh ta nghe ra chút không tầm thường từ lời của tổng giám đốc Cảnh. Lúc này anh ta mới nhìn kỹ, bỗng trong đầu nảy ra một suy nghĩ điên khùng. Hình như tổng giám đốc Cảnh có một cô em gái?
Anh ta lập tức phủ nhận trong lòng. Với thực lực của tổng giám đốc Cảnh, em gái anh ta có đi tắt trong giới giải trí cũng không thành vấn đề, cần gì phải cẩn thận như thế. Vừa rồi anh ta nghe thấy tiếng mắng xong quanh, tuy không tới nỗi quá khó nghe nhưng cũng đủ khiến người ta tổn thương. Người mới cũng sống không dễ chịu gì.
Hay là anh ta vừa ý cô nhóc này rồi? Anh ta lại nhìn kỹ một chút, đúng là xinh đẹp, khuôn mặt này vô cùng sinh động.
Mắt anh ta quét qua người Lương Đồng, cau mày, lặng lẽ cảnh cáo cô ta im miệng đi!
Cảnh Huyên cúi người nói: "Vậy không làm phiền tổng giám đốc Cảnh nữa. Tôi đi trước đây."
"Ừ, đi đi!" Cảnh Bác Hiên nở nụ cười. Khuôn mặt nghiêm nghị hiếm khi thấy nụ cười ôn hòa nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường, mặt không thay đổi cúi xuống vuốt cái nhẫn lớn trên tay.
Qua khoảng hai phút, di động anh ta kêu lên. Anh ta lấy ra nhìn thì thấy là Cảnh Huyên.
"Anh, xin anh chừa chút mặt mũi, lúc không có người hãy dạy dỗ em được không? Lúc về em sẽ giải thích với anh ~" Phía sau có thêm một đống icon.
Anh ta giật giật môi, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt con nhóc này khi nói lời này. Từ bé cô đã như thế, làm sai chuyện gì thì làm nũng, mài người ta tới không giận nổi.
Nhưng dạy dỗ cô? Anh ta không có ý này...
Mắt anh ta quét qua người Khương Hàn, lập tức hiểu ra. Có lẽ Khương Hàn không nói cho cô biết nhà đầu tư là người có danh sách diễn viên đầu tiên. Sao con nhóc kia lại sợ anh ta tức!
Khi mới biết đúng là anh ta rất tức giận vì cô không nghe lời. Cô còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu. Giới này rất phức tạp, anh ta sợ cô bị thiệt thòi.
Nhưng có đôi khi quá mạnh mẽ lại phản tác dụng. Anh ta liên lạc với Khương Hàn, mong anh đóng vai nam chính. Một mặt là do công ty chế tác cũng mong Khương Hàn diễn vai này nhưng còn chưa nhận được câu trả lời chính xác. Mặt khác là lòng riêng của Cảnh Bác Hiên. Anh ta mong anh chăm sóc Cảnh Huyên. Có Khương Hàn dẫn dắt thì dù sao anh ta cũng yên tâm hơn.
Trời bỗng sầm xuống như sắp mưa, nửa bầu trời bị mây đen phủ kín.
Vu Tại Trung nhìn bầu trời một chút, lại đi xem dự báo thời tiết, cuối cùng quyết định: "Quay cảnh bảy mươi sáu trước đi! Trời sắp mưa, thừa dịp này quay luôn." Dứt lời, ông ta đi sắp xếp với người dàn cảnh và tổ đạo cụ.
Cảnh bảy mươi sáu là cảnh của Ôn Viện Viện và Khương Hàn, ở giữa có một đoạn của Cảnh Huyên.
Thừa dịp tổ đạo cụ chưa chuẩn bị xong, ba người đi thay quần áo, trang điểm lại, sau đó lật qua kịch bản chờ diễn.
Chốc lát sau, cả bầu trời tối đen, gió nổi lên. Vu Tại Trung ra hiệu có thể, sau đó bắt đầu quay.
/189
|