Một nhà năm miệng thế nhưng ngủ thẳng đến thời gian cơm chiều, nếu cửa không truyền đến tiếng chuông, đánh thức Đỗ Nhược cùng Tề Thâm, bọn họ còn không biết ngủ tới khi nào.
Tề Thâm vuốt mặt, đứng dậy đi mở cửa. Đỗ Nhược xuống giường sửa sang lại quần áo, thuận tiện đi toilet rửa mặt, đem tóc ghim lên.
Không bao lâu bên ngoài liền truyền đến một trận âm thanh ầm ầm.
"Lão đại, có phải hay không chị dâu đến đây?" Một âm thanh vội vàng hỏi.
"Oa, nghe nói còn có ba bạn học nhỏ." Nghe ra hẳn là rất thích bé trai.
...
"Nghiêm" Tề Thâm phiền nhiễu, vừa mở cửa ra, đã bị đám người kia chen vào được, anh cũng ngăn không hết, còn ríu ra ríu rít không dứt, nếu đem khuê nữ đánh thức, là xong, Tề Thâm nhớ tới Duyệt Duyệt đáng sợ kia lúc rời giường còn có điểm run sợ trong lòng, theo lý thuyết, một đứa bé như vậy, tại sao có thể tức giận khi rời giường?
Lúc Đỗ Nhược đi ra, liền phát hiện mặt Tề Thâm đen lại nhìn một đám người đàn ông trước mặt đang đứng thẳng tắp, mấp máy môi, vẫn là nhịn cười không được, hình ảnh này rất có thiện cảm.
Nghe được âm thanh, Tề Thâm lập tức xoay người, mở miệng giới thiệu "Đây là vợ tôi", mọi người lớn tiếng chào "Chào chị dâu" "Em dâu".
"Chào các anh!" Đỗ Nhược rộng rãi gật đầu với mọi người. Tề Thâm oán thầm, đám tiểu tử này, thì ra lúc bình thường kêu lớn tiếng như vậy, cũng vẫn không có hết sức.
Ở bên trong quân khu trừ bỏ người nhà, cũng chỉ có bệnh viện còn có thể thấy vài phụ nữ, đám tiểu tử kia thấy Đỗ Nhược lại không như trước ngươi đẩy ta đẩy, nôn nôn nóng nóng, đều đứng nghiêm, tựa như chuẩn bị được thủ trưởng kiểm duyệt binh lính, Tề Thâm không phúc hậu nở nụ cười ra tiếng, cảm giác khí thế vợ mình thật đúng là cường đại, khụ khụ, trong lòng đắc ý, cũng chỉ có mình có thể chịu được.
Đỗ Nhược cũng không có biện pháp, loại tình huống này từ lúc Đỗ Nhược ở Mỹ đã phát giác, theo lý mà nói, Đỗ Nhược xinh đẹp tuy rằng không chịu được phụ nữ yêu thích, nhưng hẳn phải được đàn ông hoan nghênh, bất quá, người chung quanh đối với Đỗ Nhược sẽ luôn rất câu nệ, giống như là học sinh thấy giáo viên quy củ, nhưng thật ra phụ nữ khi tiếp xúc lâu với Đỗ Nhược thì sẽ cảm thấy tương đối dễ gần.
Tề Thâm không quen thấy bộ dạng ngu ngốc của đám tiểu tử này, "Sơn Tử, đừng đứng ngốc ở chỗ này, đến đây có chuyện gì a?" Tề Thâm đá đá chân người bên cạnh, bất mãn thúc giục.
"Báo cáo" Trần Hiểu Sơn cười hì hì bước ra khỏi hàng, Đỗ Nhược nghe âm thanh này biết là tiểu tử kia vừa mới hỏi, "Chúng tôi muốn mời chị dâu cùng các bạn học nhỏ ăn cơm ở căn tin."
"Cơm của các chú ăn thật ngon sao?" âm thanh mơ hồ, hồ đồ, lờ mờ lại mang theo một chút bập bẹ vang lên.
Thật hiển nhiên, hạ gục toàn bộ mọi người.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cửa phòng ngủ chính một bé trai rắng nõn nà đang đứng, một bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, móng vuốt nho nhỏ đang xoa hai mắt của mình, bởi vì ngủ quần áo tuột xuống, lộ ra một bên bả vai nhỏ thịt thịt, còn có một đôi chân trắng non mềm, ba chữ, thật dễ thương!
"Mẹ, ôm!" Tiểu Tề Tuyên không nhìn một đám người đang ngớ ngẩn, đi thẳng đến mẹ.
Đỗ Nhược ôm lấy con, ba tiểu gia hỏa rất thích đeo bám Đỗ Nhược, nhưng con trai nhỏ là người bám dữ nhất. Cô hôn trán con, "Chỉ có con tỉnh?"
"Ah...." Hai tay Tuyên Tuyên ôm cổ mẹ, còn không muốn xa rời, cọ xát vài cái, đem Tề Thâm bốc hoả, lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng, nhất định phải thúc giục người nhanh chóng đem đồ dùng gia đình tới, bằng không mấy tên nhóc kia tuyệt đối là chuyện xấu. Vợ không ở bên người còn chưa tính, giờ ở bên người còn ăn không được, đó không phải là rất bi thống sao?
Cảm giác được tầm mắt bên cạnh chăm chú nhìn mình nóng bừng, tai Đỗ Nhược không khỏi đỏ, nhớ tới nụ hôn ở gian phòng đứa nhỏ, nhịn không được cầu nguyện, đồ dùng gia đình đến chậm một chút. Cô yêu thương vỗ vỗ tóc mềm như nhung của Tuyên Tuyên, "Tuyên Tuyên, đi kêu anh chị rời giường."
Tuyên Tuyên từ trên người mẹ trượt xuống, ánh mắt quay tròn dạo qua một vòng, "Là muốn cùng các chú này đi ăn cơm sao?"
Tất cả mọi người gật đầu mạnh, chỉ sợ tiểu thiên sứ không đồng ý.
Nói là ăn cơm ở nhà ăn, đại khái là những tên kia cảm thấy huấn luyện vất vả, cũng thừa dịp này thoáng buông lỏng một chút, thoạt nhìn coi như là một bựa tiệc hoan nghênh đơn giản, tới đều là binh lính cùng người nhà quan quân trung đội ba của Tề Thâm.
Giây phút cả nhà Tề Thâm tới nhà ăn, lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Một nhà lớn nhỏ, Tề Thâm mặc quân phục thẳng đứng, vô cùng anh tuấn uy vũ, bên cạnh anh Đỗ Nhược một thân váy liền áo, bên ngoài là áo khoác, thanh nhã nhu hòa, ba tiểu gia hỏa càng không cần phải nói, bị Đỗ Nhược thu thập sạch sẽ, mặc quần áo nhỏ phấn nộn, phá lệ tinh linh đáng yêu.
Một vị mang quân hàm thiếu tá, khí chất lại rất nho nhã, đi đến trước mặt, cười đập một quyền vào ngực Tề Thâm, "Tề thiếu, thằng nhóc mày có hâm mộ chúng tao vẫn là quang côn không?" Ngô Học Văn và Tề Thâm ở cùng một đại viện lớn lên, mặc dù không thân thiết giống Trần Ngôn và Hướng Tinh cùng Tề Thâm, nhưng xem như là bạn lớn lên từ nhỏ với Tề Thâm. Bởi vậy lúc kết hôn Tề Thâm, anh cũng biết, nhưng còn chưa từng thấy qua ba bé cưng mà thôi.
Tề Thâm cũng không e lệ, vui tươi hớn hở cười hắc hắc, bày ra một biểu tình rắm thúi giống tiểu Hạo Hạo không có sai biệt, "Chuyện này, hâm mộ không đến." Rước lấy mấy cú đấm của mọi người.
Mọi người gặp Đỗ Nhược ôn hòa, cũng ào ào tiến lên chào hỏi.
Dương Khải Thành cùng Chu Thụy đem vợ mình tới chỗ Đỗ Nhược, giới thiệu quen biết.
"Chị dâu, đây là vợ của em." Dương Khải Thành chỉ vào vợ mình.
"Chị dâu, đây là vợ của em cùng đứa nhỏ." Chu Thụy ôm một bé cưng nhìn qua chỉ khoảng hai tuổi, còn nắm tay một người phụ nữ.
Đỗ Nhược cười nhìn Dương Tinh Tinh trang điểm thời thượng cùng Triệu Hiểu Mạn tự nhiên thanh thản, nhận ra hai người này là thành viên trong đám quân tẩu ở xế chiều hôm nay, "Chào các cô! Tôi vừa đến nơi đây, khả năng về sau còn cần các cô chiếu cố nhiều hơn."
"Ha ha, tất nhiên, lúc người đàn ông trong nhà được điều tới, chúng tôi cũng đã đi theo đến đây." Dương Tinh Tinh cười, khi Đỗ Nhược chưa đến, ở trung đội ba cô cùng Triệu Hiểu Mạn lớn nhất, hiện tại tự nhiên thấp hơn người ta một đầu, cảm giác thực không dễ chịu.
Sắc mặt Triệu Hiểu Mạn khẽ biến, nhanh cứu chữa nói, "Chị dâu có chuyện gì cần hỗ trợ cứ việc lên tiếng nha."
Trong lòng mỉm cười, cô đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, Đỗ Nhược nói một tiếng cám ơn, đảo mắt nhìn nhìn bé cưng trong lòng Triệu Hiểu Mạn, vươn tay đụng gò má mềm mại một cái, cười nheo mắt, "Thật đáng yêu!"
Nghe được người khác khích lệ con mình, Triệu Hiểu Mạn cười, "Nơi nào bì kịp với các bé nhà chị!" Nói xong còn hâm mộ nhìn ba bé cưng một cái, Chu Thụy nhà cô rất thích trẻ con, đáng tiếc quân nhân chỉ có thể sinh một bé, cô áy náy cười với Đỗ Nhược, "Chị dâu, trong nhà anh chị còn chưa thu thập xong phải không? Có rảnh thì mang theo mấy bé đến trong nhà em ngồi một chút" Bé bé đều nuôi tốt như vậy, phải học tập người ta một chút, "Em có thể lấy kinh nghiệm từ chị."
Đỗ Nhược cười đáp ứng, chính là lúc này, Dương Tinh Tinh "Hừ" một tiếng xoay người rời đi. Triệu Hiểu Mạn nói tiếng xin lỗi với Đỗ Nhược, chạy đuổi theo cô, lưu lại Đỗ Nhược một người như có đăm chiêu nhìn bóng lưng Dương Tinh Tinh.
"Mẹ, mau tới đây!" Tề Duyệt Duyệt ngồi ở trong lòng ba ba, vui vẻ vẫy tay mẹ bé.
Lúc này trên đài Dương Khải Thành đang đọc diễn văn, Đỗ Nhược thấy Dương Tinh Tinh kiêu ngạo đứng bên cạnh chồng của cô.
"Sao vậy?" Thực ra là Tề Thâm lên đài, nhưng là anh tình nguyện nán lại ở bên người vợ mình, anh phát hiện vợ giống như vẫn luôn nhìn vợ Dương Khải Thành, không khỏi cau chặt mày, chẳng lẽ người phụ nữ kia khi dễ vợ mình?
Đỗ Nhược buồn cười nhìn người đàn ông khẩn trương, trong lòng lại bởi vì anh luôn có thể chú ý tới tâm tình biến hóa của cô mà cảm thấy ấm áp, "Không có việc gì." Không nhìn người kia nữa. Tuy rằng cô là bác sĩ, nhưng là cũng không có hứng thú gấp gáp chữa bệnh cho người khác. Nhìn kỹ hẵn nói.
Chú ý của cô rất nhanh đã bị ba tiểu gia hỏa hấp dẫn.
"Ba ba! Con muốn cái này." Tề Hạo giật nhẹ ống tay áo ba ba, chỉ vào điểm tâm nhỏ trên bàn.
"Được!" Tề ba ba nhị thập tứ hiếu nhanh chóng lấy cho con một miếng.
"Ba ba, con muốn..."
Tề Duyệt Duyệt cùng tiểu Tuyên Tuyên cũng tranh nhau muốn ba ba phục vụ. Đỗ Nhược cũng không hỗ trợ, cực kỳ buồn nôn nhìn người đàn ông luống cuống tay chân, có lẽ là bởi vì hồi lâu không thấy ba ba, ba bánh bao nhỏ cả một đêm đều dính tại bên người Tề Thâm, ngay cả mẹ yêu cũng không để ý. Bất quá, thật rõ ràng, Tề người nào đó bị nô dịch hết sức khoái hoạt.
Mọi người ở căn tin mở rộng tầm mắt, có vẻ như là không cách nào nhận ra một người đàn ông bình thường mặt lạnh hiện tại biểu hiện ra một bộ dáng vú em cùng thê nô. (nô lệ của vợ)
☻☻☻
Bởi vì ngày hôm sau còn phải huấn luyện, bữa tiệc hoan nghênh sớm kết thúc.
Trở về trong nhà, bánh bao nhỏ tắm rửa sạch sẽ, hứng thú còn chưa hết, ở trên giường sôi nổi, mặt Tề Thâm ấm ức nhìn ba tiểu gia hỏa, rồi nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng vừa yêu vừa hận.
Dường như là cảm thấy ánh mắt ba ba ai oán, tiểu Tuyên Tuyên ngồi ở trên giường, ngẩng lên đầu nhìn ba ba, "Ba ba, ba muốn đi toilet?" Bình thường lúc Hạo Hạo muốn ừ ừ lại tìm không thấy toilet, đều là biểu tình như vậy.
"Ba ba, con biết, phía dưới còn có một toilet." Duyệt Duyệt lắc bím tóc, cùng ba ba chia sẽ chuyện bản thân mình mới phát hiện.
"Ba ba nhất định là đợi không kịp!" Hạo Hạo biểu tình "Các em không hiểu", "Ba ba, ba có thể đi vào cùng mẹ nói một tiếng, là có thể ừ ừ." Bình thường lúc bé muốn ừ ừ, ngay cả lúc Duyệt Duyệt đang tắm, cũng không có vấn đề gì.
Nhãn tình Tề Thâm sáng lên, vọt tới trước mặt Hạo Hạo, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ xinh của con, "Ba" hôn một cái, "Con quá tuyệt vời!" Lại vỗ vỗ hai cái đầu khác liền vào phòng tắm.
Bọn nhóc con đồng tình nhìn bóng dáng ba ba vội vã.
"Ba ba, thật đáng thương." Hạo Hạo dường như là thấu hiểu rất rõ liền gật gật đầu, khẳng định nhẫn thật sự vất vả.
"Mẹ thực thảm..." Duyệt Duyệt nhỏ giọng nói thầm, một bên tiểu Tuyên Tuyên tràn đầy đồng cảm liền gật gật đầu, mỗi lần Hạo Hạo ừ ừ khi bọn bé đang tắm rửa, đều rất thúi.
Tề Thâm vài bước đi đến cửa toilet, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, tiếng nước kia giống như móng vuốt mèo cào ngứa nội tâm anh, một trận một trận, tạo nên từng vòng gợn sóng, làm cho tâm trí người ta không khỏi thần đãng, miên man bất định.
Đang tắm khởi Đỗ Nhược nghe được tiếng mở cửa, xoay người kinh ngạc nhìn người đàn ông vào, nhìn khóa cửa phòng tắm, "Anh thế nào vào được?"
"Muốn là mở ra." khóe môi Tề Thâm gợi lên, mang theo một tia tươi cười không có hảo ý, lười nhác nhìn về phía vợ, trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Đỗ Nhược đang đứng dưới vòi hoa sen, dáng người yểu điệu, hai chân thon dài, trong suốt bạch khiết, như dương chi bạch ngọc ngưng tụ thành da thịt, khắc họa ra đường cong tao nhã tuyệt luân tuyệt vời, tràn đầy mị lực mê người, làm cho người ta hít thở không thông. Ánh mắt Tề Thâm càng u ám, anh không tự chủ được tiến lên một bước đem cả người vợ ôm vào trong lòng.
Đỗ Nhược nhất thời giống như tôm bị nấu chín, toàn thân biến hồng, "Anh, anh, anh không phải tắm sao?" Khẩn trương đến nỗi quên giãy giụa.
"Ha ha ha a" trong phòng tắm truyền đến tiếng cười sung sướng của Tề Thâm.
Ngón tay vuốt da thịt trắng mịn, Tề Thâm cúi đầu hôn vai trong suốt như ngọc một cái, dọc theo gáy chậm rãi hôn đi lên, khi hai tay ôm chặt eo của cô, hai chân Đỗ Nhược như nhũn ra.
"Ừm..." Đỗ Nhược biết đại thế đã mất, vươn tay ôm lấy đầu người đàn ông, đứt quãng nói "Con... Còn ở... Bên ngoài..."
"Chơi đùa mệt mỏi, bọn nó sẽ ngủ." Tề Thâm vội vàng hôn lên môi Đỗ Nhược, bất mãn vợ vào loại thời điểm này còn không chuyên tâm, ôm chặt thêm vài phần, khiến thân hình cô mềm mại xinh đẹp không hề có khe hở, dán chặt vào mình.
Trong phòng tắm, sương mù mênh mông, tươi đẹp mà hương thơm, phát ra tiếng thở gấp yêu kiều, tấu ra một khúc xuân ý dạt dào kiều diễm.
Đợi cho đến khi Tề Thâm ôm cả người Đỗ Nhược đỏ bừng, yếu đuối vô lực đi ra, ba bé cưng ở trên giường lớn đã sớm ngủ đến thiên hôn địa ám.
Tề Thâm nhìn người trong ngực, trên mặt xao động đầy nhu tình, đêm nay ngược lại thật sự là mệt chết cô, nghiêng thân thoả mãn hôn trán Đỗ Nhược một chút, đến khi truyền đến tiếng hít thở đều đều, mới tiến nhập mộng đẹp.
Tề Thâm vuốt mặt, đứng dậy đi mở cửa. Đỗ Nhược xuống giường sửa sang lại quần áo, thuận tiện đi toilet rửa mặt, đem tóc ghim lên.
Không bao lâu bên ngoài liền truyền đến một trận âm thanh ầm ầm.
"Lão đại, có phải hay không chị dâu đến đây?" Một âm thanh vội vàng hỏi.
"Oa, nghe nói còn có ba bạn học nhỏ." Nghe ra hẳn là rất thích bé trai.
...
"Nghiêm" Tề Thâm phiền nhiễu, vừa mở cửa ra, đã bị đám người kia chen vào được, anh cũng ngăn không hết, còn ríu ra ríu rít không dứt, nếu đem khuê nữ đánh thức, là xong, Tề Thâm nhớ tới Duyệt Duyệt đáng sợ kia lúc rời giường còn có điểm run sợ trong lòng, theo lý thuyết, một đứa bé như vậy, tại sao có thể tức giận khi rời giường?
Lúc Đỗ Nhược đi ra, liền phát hiện mặt Tề Thâm đen lại nhìn một đám người đàn ông trước mặt đang đứng thẳng tắp, mấp máy môi, vẫn là nhịn cười không được, hình ảnh này rất có thiện cảm.
Nghe được âm thanh, Tề Thâm lập tức xoay người, mở miệng giới thiệu "Đây là vợ tôi", mọi người lớn tiếng chào "Chào chị dâu" "Em dâu".
"Chào các anh!" Đỗ Nhược rộng rãi gật đầu với mọi người. Tề Thâm oán thầm, đám tiểu tử này, thì ra lúc bình thường kêu lớn tiếng như vậy, cũng vẫn không có hết sức.
Ở bên trong quân khu trừ bỏ người nhà, cũng chỉ có bệnh viện còn có thể thấy vài phụ nữ, đám tiểu tử kia thấy Đỗ Nhược lại không như trước ngươi đẩy ta đẩy, nôn nôn nóng nóng, đều đứng nghiêm, tựa như chuẩn bị được thủ trưởng kiểm duyệt binh lính, Tề Thâm không phúc hậu nở nụ cười ra tiếng, cảm giác khí thế vợ mình thật đúng là cường đại, khụ khụ, trong lòng đắc ý, cũng chỉ có mình có thể chịu được.
Đỗ Nhược cũng không có biện pháp, loại tình huống này từ lúc Đỗ Nhược ở Mỹ đã phát giác, theo lý mà nói, Đỗ Nhược xinh đẹp tuy rằng không chịu được phụ nữ yêu thích, nhưng hẳn phải được đàn ông hoan nghênh, bất quá, người chung quanh đối với Đỗ Nhược sẽ luôn rất câu nệ, giống như là học sinh thấy giáo viên quy củ, nhưng thật ra phụ nữ khi tiếp xúc lâu với Đỗ Nhược thì sẽ cảm thấy tương đối dễ gần.
Tề Thâm không quen thấy bộ dạng ngu ngốc của đám tiểu tử này, "Sơn Tử, đừng đứng ngốc ở chỗ này, đến đây có chuyện gì a?" Tề Thâm đá đá chân người bên cạnh, bất mãn thúc giục.
"Báo cáo" Trần Hiểu Sơn cười hì hì bước ra khỏi hàng, Đỗ Nhược nghe âm thanh này biết là tiểu tử kia vừa mới hỏi, "Chúng tôi muốn mời chị dâu cùng các bạn học nhỏ ăn cơm ở căn tin."
"Cơm của các chú ăn thật ngon sao?" âm thanh mơ hồ, hồ đồ, lờ mờ lại mang theo một chút bập bẹ vang lên.
Thật hiển nhiên, hạ gục toàn bộ mọi người.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cửa phòng ngủ chính một bé trai rắng nõn nà đang đứng, một bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, móng vuốt nho nhỏ đang xoa hai mắt của mình, bởi vì ngủ quần áo tuột xuống, lộ ra một bên bả vai nhỏ thịt thịt, còn có một đôi chân trắng non mềm, ba chữ, thật dễ thương!
"Mẹ, ôm!" Tiểu Tề Tuyên không nhìn một đám người đang ngớ ngẩn, đi thẳng đến mẹ.
Đỗ Nhược ôm lấy con, ba tiểu gia hỏa rất thích đeo bám Đỗ Nhược, nhưng con trai nhỏ là người bám dữ nhất. Cô hôn trán con, "Chỉ có con tỉnh?"
"Ah...." Hai tay Tuyên Tuyên ôm cổ mẹ, còn không muốn xa rời, cọ xát vài cái, đem Tề Thâm bốc hoả, lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng, nhất định phải thúc giục người nhanh chóng đem đồ dùng gia đình tới, bằng không mấy tên nhóc kia tuyệt đối là chuyện xấu. Vợ không ở bên người còn chưa tính, giờ ở bên người còn ăn không được, đó không phải là rất bi thống sao?
Cảm giác được tầm mắt bên cạnh chăm chú nhìn mình nóng bừng, tai Đỗ Nhược không khỏi đỏ, nhớ tới nụ hôn ở gian phòng đứa nhỏ, nhịn không được cầu nguyện, đồ dùng gia đình đến chậm một chút. Cô yêu thương vỗ vỗ tóc mềm như nhung của Tuyên Tuyên, "Tuyên Tuyên, đi kêu anh chị rời giường."
Tuyên Tuyên từ trên người mẹ trượt xuống, ánh mắt quay tròn dạo qua một vòng, "Là muốn cùng các chú này đi ăn cơm sao?"
Tất cả mọi người gật đầu mạnh, chỉ sợ tiểu thiên sứ không đồng ý.
Nói là ăn cơm ở nhà ăn, đại khái là những tên kia cảm thấy huấn luyện vất vả, cũng thừa dịp này thoáng buông lỏng một chút, thoạt nhìn coi như là một bựa tiệc hoan nghênh đơn giản, tới đều là binh lính cùng người nhà quan quân trung đội ba của Tề Thâm.
Giây phút cả nhà Tề Thâm tới nhà ăn, lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Một nhà lớn nhỏ, Tề Thâm mặc quân phục thẳng đứng, vô cùng anh tuấn uy vũ, bên cạnh anh Đỗ Nhược một thân váy liền áo, bên ngoài là áo khoác, thanh nhã nhu hòa, ba tiểu gia hỏa càng không cần phải nói, bị Đỗ Nhược thu thập sạch sẽ, mặc quần áo nhỏ phấn nộn, phá lệ tinh linh đáng yêu.
Một vị mang quân hàm thiếu tá, khí chất lại rất nho nhã, đi đến trước mặt, cười đập một quyền vào ngực Tề Thâm, "Tề thiếu, thằng nhóc mày có hâm mộ chúng tao vẫn là quang côn không?" Ngô Học Văn và Tề Thâm ở cùng một đại viện lớn lên, mặc dù không thân thiết giống Trần Ngôn và Hướng Tinh cùng Tề Thâm, nhưng xem như là bạn lớn lên từ nhỏ với Tề Thâm. Bởi vậy lúc kết hôn Tề Thâm, anh cũng biết, nhưng còn chưa từng thấy qua ba bé cưng mà thôi.
Tề Thâm cũng không e lệ, vui tươi hớn hở cười hắc hắc, bày ra một biểu tình rắm thúi giống tiểu Hạo Hạo không có sai biệt, "Chuyện này, hâm mộ không đến." Rước lấy mấy cú đấm của mọi người.
Mọi người gặp Đỗ Nhược ôn hòa, cũng ào ào tiến lên chào hỏi.
Dương Khải Thành cùng Chu Thụy đem vợ mình tới chỗ Đỗ Nhược, giới thiệu quen biết.
"Chị dâu, đây là vợ của em." Dương Khải Thành chỉ vào vợ mình.
"Chị dâu, đây là vợ của em cùng đứa nhỏ." Chu Thụy ôm một bé cưng nhìn qua chỉ khoảng hai tuổi, còn nắm tay một người phụ nữ.
Đỗ Nhược cười nhìn Dương Tinh Tinh trang điểm thời thượng cùng Triệu Hiểu Mạn tự nhiên thanh thản, nhận ra hai người này là thành viên trong đám quân tẩu ở xế chiều hôm nay, "Chào các cô! Tôi vừa đến nơi đây, khả năng về sau còn cần các cô chiếu cố nhiều hơn."
"Ha ha, tất nhiên, lúc người đàn ông trong nhà được điều tới, chúng tôi cũng đã đi theo đến đây." Dương Tinh Tinh cười, khi Đỗ Nhược chưa đến, ở trung đội ba cô cùng Triệu Hiểu Mạn lớn nhất, hiện tại tự nhiên thấp hơn người ta một đầu, cảm giác thực không dễ chịu.
Sắc mặt Triệu Hiểu Mạn khẽ biến, nhanh cứu chữa nói, "Chị dâu có chuyện gì cần hỗ trợ cứ việc lên tiếng nha."
Trong lòng mỉm cười, cô đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, Đỗ Nhược nói một tiếng cám ơn, đảo mắt nhìn nhìn bé cưng trong lòng Triệu Hiểu Mạn, vươn tay đụng gò má mềm mại một cái, cười nheo mắt, "Thật đáng yêu!"
Nghe được người khác khích lệ con mình, Triệu Hiểu Mạn cười, "Nơi nào bì kịp với các bé nhà chị!" Nói xong còn hâm mộ nhìn ba bé cưng một cái, Chu Thụy nhà cô rất thích trẻ con, đáng tiếc quân nhân chỉ có thể sinh một bé, cô áy náy cười với Đỗ Nhược, "Chị dâu, trong nhà anh chị còn chưa thu thập xong phải không? Có rảnh thì mang theo mấy bé đến trong nhà em ngồi một chút" Bé bé đều nuôi tốt như vậy, phải học tập người ta một chút, "Em có thể lấy kinh nghiệm từ chị."
Đỗ Nhược cười đáp ứng, chính là lúc này, Dương Tinh Tinh "Hừ" một tiếng xoay người rời đi. Triệu Hiểu Mạn nói tiếng xin lỗi với Đỗ Nhược, chạy đuổi theo cô, lưu lại Đỗ Nhược một người như có đăm chiêu nhìn bóng lưng Dương Tinh Tinh.
"Mẹ, mau tới đây!" Tề Duyệt Duyệt ngồi ở trong lòng ba ba, vui vẻ vẫy tay mẹ bé.
Lúc này trên đài Dương Khải Thành đang đọc diễn văn, Đỗ Nhược thấy Dương Tinh Tinh kiêu ngạo đứng bên cạnh chồng của cô.
"Sao vậy?" Thực ra là Tề Thâm lên đài, nhưng là anh tình nguyện nán lại ở bên người vợ mình, anh phát hiện vợ giống như vẫn luôn nhìn vợ Dương Khải Thành, không khỏi cau chặt mày, chẳng lẽ người phụ nữ kia khi dễ vợ mình?
Đỗ Nhược buồn cười nhìn người đàn ông khẩn trương, trong lòng lại bởi vì anh luôn có thể chú ý tới tâm tình biến hóa của cô mà cảm thấy ấm áp, "Không có việc gì." Không nhìn người kia nữa. Tuy rằng cô là bác sĩ, nhưng là cũng không có hứng thú gấp gáp chữa bệnh cho người khác. Nhìn kỹ hẵn nói.
Chú ý của cô rất nhanh đã bị ba tiểu gia hỏa hấp dẫn.
"Ba ba! Con muốn cái này." Tề Hạo giật nhẹ ống tay áo ba ba, chỉ vào điểm tâm nhỏ trên bàn.
"Được!" Tề ba ba nhị thập tứ hiếu nhanh chóng lấy cho con một miếng.
"Ba ba, con muốn..."
Tề Duyệt Duyệt cùng tiểu Tuyên Tuyên cũng tranh nhau muốn ba ba phục vụ. Đỗ Nhược cũng không hỗ trợ, cực kỳ buồn nôn nhìn người đàn ông luống cuống tay chân, có lẽ là bởi vì hồi lâu không thấy ba ba, ba bánh bao nhỏ cả một đêm đều dính tại bên người Tề Thâm, ngay cả mẹ yêu cũng không để ý. Bất quá, thật rõ ràng, Tề người nào đó bị nô dịch hết sức khoái hoạt.
Mọi người ở căn tin mở rộng tầm mắt, có vẻ như là không cách nào nhận ra một người đàn ông bình thường mặt lạnh hiện tại biểu hiện ra một bộ dáng vú em cùng thê nô. (nô lệ của vợ)
☻☻☻
Bởi vì ngày hôm sau còn phải huấn luyện, bữa tiệc hoan nghênh sớm kết thúc.
Trở về trong nhà, bánh bao nhỏ tắm rửa sạch sẽ, hứng thú còn chưa hết, ở trên giường sôi nổi, mặt Tề Thâm ấm ức nhìn ba tiểu gia hỏa, rồi nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng vừa yêu vừa hận.
Dường như là cảm thấy ánh mắt ba ba ai oán, tiểu Tuyên Tuyên ngồi ở trên giường, ngẩng lên đầu nhìn ba ba, "Ba ba, ba muốn đi toilet?" Bình thường lúc Hạo Hạo muốn ừ ừ lại tìm không thấy toilet, đều là biểu tình như vậy.
"Ba ba, con biết, phía dưới còn có một toilet." Duyệt Duyệt lắc bím tóc, cùng ba ba chia sẽ chuyện bản thân mình mới phát hiện.
"Ba ba nhất định là đợi không kịp!" Hạo Hạo biểu tình "Các em không hiểu", "Ba ba, ba có thể đi vào cùng mẹ nói một tiếng, là có thể ừ ừ." Bình thường lúc bé muốn ừ ừ, ngay cả lúc Duyệt Duyệt đang tắm, cũng không có vấn đề gì.
Nhãn tình Tề Thâm sáng lên, vọt tới trước mặt Hạo Hạo, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ xinh của con, "Ba" hôn một cái, "Con quá tuyệt vời!" Lại vỗ vỗ hai cái đầu khác liền vào phòng tắm.
Bọn nhóc con đồng tình nhìn bóng dáng ba ba vội vã.
"Ba ba, thật đáng thương." Hạo Hạo dường như là thấu hiểu rất rõ liền gật gật đầu, khẳng định nhẫn thật sự vất vả.
"Mẹ thực thảm..." Duyệt Duyệt nhỏ giọng nói thầm, một bên tiểu Tuyên Tuyên tràn đầy đồng cảm liền gật gật đầu, mỗi lần Hạo Hạo ừ ừ khi bọn bé đang tắm rửa, đều rất thúi.
Tề Thâm vài bước đi đến cửa toilet, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, tiếng nước kia giống như móng vuốt mèo cào ngứa nội tâm anh, một trận một trận, tạo nên từng vòng gợn sóng, làm cho tâm trí người ta không khỏi thần đãng, miên man bất định.
Đang tắm khởi Đỗ Nhược nghe được tiếng mở cửa, xoay người kinh ngạc nhìn người đàn ông vào, nhìn khóa cửa phòng tắm, "Anh thế nào vào được?"
"Muốn là mở ra." khóe môi Tề Thâm gợi lên, mang theo một tia tươi cười không có hảo ý, lười nhác nhìn về phía vợ, trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Đỗ Nhược đang đứng dưới vòi hoa sen, dáng người yểu điệu, hai chân thon dài, trong suốt bạch khiết, như dương chi bạch ngọc ngưng tụ thành da thịt, khắc họa ra đường cong tao nhã tuyệt luân tuyệt vời, tràn đầy mị lực mê người, làm cho người ta hít thở không thông. Ánh mắt Tề Thâm càng u ám, anh không tự chủ được tiến lên một bước đem cả người vợ ôm vào trong lòng.
Đỗ Nhược nhất thời giống như tôm bị nấu chín, toàn thân biến hồng, "Anh, anh, anh không phải tắm sao?" Khẩn trương đến nỗi quên giãy giụa.
"Ha ha ha a" trong phòng tắm truyền đến tiếng cười sung sướng của Tề Thâm.
Ngón tay vuốt da thịt trắng mịn, Tề Thâm cúi đầu hôn vai trong suốt như ngọc một cái, dọc theo gáy chậm rãi hôn đi lên, khi hai tay ôm chặt eo của cô, hai chân Đỗ Nhược như nhũn ra.
"Ừm..." Đỗ Nhược biết đại thế đã mất, vươn tay ôm lấy đầu người đàn ông, đứt quãng nói "Con... Còn ở... Bên ngoài..."
"Chơi đùa mệt mỏi, bọn nó sẽ ngủ." Tề Thâm vội vàng hôn lên môi Đỗ Nhược, bất mãn vợ vào loại thời điểm này còn không chuyên tâm, ôm chặt thêm vài phần, khiến thân hình cô mềm mại xinh đẹp không hề có khe hở, dán chặt vào mình.
Trong phòng tắm, sương mù mênh mông, tươi đẹp mà hương thơm, phát ra tiếng thở gấp yêu kiều, tấu ra một khúc xuân ý dạt dào kiều diễm.
Đợi cho đến khi Tề Thâm ôm cả người Đỗ Nhược đỏ bừng, yếu đuối vô lực đi ra, ba bé cưng ở trên giường lớn đã sớm ngủ đến thiên hôn địa ám.
Tề Thâm nhìn người trong ngực, trên mặt xao động đầy nhu tình, đêm nay ngược lại thật sự là mệt chết cô, nghiêng thân thoả mãn hôn trán Đỗ Nhược một chút, đến khi truyền đến tiếng hít thở đều đều, mới tiến nhập mộng đẹp.
/35
|