Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 61 - Chương 61

/66


Từ đại thiếu đối với các nơi ăn ngon vui chơi ở Huyện Định Giang thuộc nằm lòng, cả ba lập tức đến một chỗ cực kỳ phong nhã tiêu pha, gọi hai bầu rượu ngon, chút thức ăn, lại gọi ba bốn người tới đánh đàn hát khúc , y y a a uống rượu.

Ba người đều từng trải qua những cảnh này, liếc thấy muội muội xinh đẹp hát khúc cũng chỉ liếc mắt một cái, rồi ăn uống của mình. Ngược lại những cô nàng kia thấy thiếu niên lang phong độ như thế này, gọi bọn họ đến, thật sự chỉ là nghe hát, trong lòng cũng có chút không thăng bằng, buồn hơn là không vớt được bạc, thường ngày gặp khách đều phải ỡm ờ, dục cự hoàn nghênh một phen, lần này lại có người không nhịn được ôm tỳ bà phóng mị nhãn, sau đó khẩn thiết đi tới bên cạnh Từ đại thiếu, dịu dàng nói: Ba vị đại gia, có muốn nghe chút ca khúc mới không ạ?

Từ đại thiếu thuận thế rót cho nàng ta một ly rượu, cười to nói: Đình Chi, phong tình ở Giang Nam này so với phong quang ở phương Bắc như thế nào?

Tiểu Bảo lắc đầu, chép chép mồm nói: Nơi đó có người chuyên môn dạy dỗ tài nghệ Giang Nam, hơn nữa người phương bắc tính tình hào phóng, chậc chậc, rất có hương vị. . . . . .

Từ đại thiếu không nói vào nam ra bắc, cũng theo đội thuyền nhà mình đi ra ngoài nên đã biết, biết lời Tiểu Bảo nói ra không giả, tiện tay tiêu chút bạc vụn, liền bảo các nàng đi ra ngoài. Lưu Thành thấy thế, biết hai người bọn họ tất có chuyện muốn nói, sau khi uống hai chung rất thức thời đứng dậy cáo từ.

Từ đại thiếu liền thở dài nói: Hàng hóa Lục gia bên kia, mắt thấy càng ngày càng ít, hai năm qua các ngươi cũng không ở đây, trong cửa hàng thật là khó làm!

Tiểu Bảo vội vàng chắp tay: Nhờ có Nhị gia mấy năm này chiếu cố, sau này không thể thiếu còn phải nhờ Nhị gia phái người quản lý, ta liền làm mặt dày chỉ thu mấy phần lợi thôi.

Hai phu thê Hà Hoa nấn ná ở huyện thành ba bốn ngày, người nhà nên thăm đã thăm, cửa hàng nên kiểm tra đã kiểm tra, hôm nay liền lên đường trở về Quý gia thôn sớm.

Bởi vì Hà Hoa mang thai, không thể trải qua xóc nảy, bọn họ một đường đi được cũng rất chậm, nửa đường bị một chiếc xe đuổi theo. Quý quản gia qua hỏi thăm mấy câu, trở lại nói: Là Cầm di nãi nãi Kiều phủ gấp gáp trở về.

Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: Trước khi chúng ta ra ngoài có nghe nói Tam thúc nãi nãi bị bệnh, hiện tại sợ là. . . . . .Nhường đường cho bọn họ, để bọn họ đi trước đi.

Hà Hoa nghĩ tới chuyện đã trải qua, thổn thức nói: Toàn gia Tam thúc công lớn như vậy, chỉ mấy năm, hiện tại cũng biến thành cái thùng rỗng rồi. Ngược lại nghe nói nhi tử của Cầm di nương rất có tài, cuộc sống của bà ta ở Kiều phủ mới dần dần tốt hơn .

Tiểu Bảo cười khẽ: Con cháu chẳng ra gì, trong nhà Tam thúc công chỉ sợ sẽ có một cuộc náo nhiệt. Bây giờ nhìn lại, lúc trước Cầm di nương bị bán đi ngược lại sạch sẽ.

Hà Hoa cười lạnh: Chàng đối với Triệu di nương thế nào? Còn có mấy người trong viện của đại ca kia, chàng cảm thấy bọn họ yên tĩnh sao? Có thể coi là trôi qua ngày lành sao?

Tiểu Bảo ôm nữ nhi, chọc nàng chơi, một hồi lâu mới nói: Nàng đây là muốn ta đối xử với bọn họ tốt hơn một chút? Điều này cũng không tới phiên ta nói ra chứ?

Hà Hoa ngắt hắn một cái, nói: Ta muốn chàng đối xử với bọn họ tốt hơn chút hả? Để sau này chàng có cớ nạp thiếp, cũng yêu cầu ta đối xử tử tế với bọn họ đúng không?

Tiểu Bảo cười hì hì một tiếng: Chẳng lẽ không đúng sao?

Hà Hoa cười càng thêm vui vẻ: Không sai, sau này chàng nạp thiếp, ta nhất định cầm hưu thư mỗi ngày tới cửa cầu kiến, vừa uống trà ăn điểm tâm vừa nhìn các nàng ngươi tranh ta đoạt vì một người phụ tình hao hết tất cả tâm sức.

Tiểu Bảo vẻ mặt đau khổ nói: Vậy ta vẫn nên đi theo nàng uống trà ăn điểm tâm thôi.

Hà Hoa hừ hừ hai tiếng, Nếu chàng muốn hậu viện của mình cũng giống như đại ca vậy, nếu muốn cô nương thông minh thanh tú cũng đừng trách chủ mẫu kêu đánh kêu mắng, nếu chàng cảm thấy sau này Tiểu Ly tỷ đối xử với tiểu thiếp cũng thờ ơ, thì chàng cứ nạp thiếp đi.

Tiểu Bảo suy nghĩ mình đối xử với thiếp thất kia của phụ thân như thế nào, đối xử với Anh tỷ nhi như thế nào, nhìn lại nữ nhi chớp mắt to vui vẻ phun bong bóng nước miếng về phía mình, liền vội vàng lắc đầu: Tuyệt đối không!

Hà Hoa vén rèm lên một chút, nhìn quang cảnh bên ngoài, nhớ tới một chuyện, nói: Từ đại thiếu ngày đó tìm chàng uống rượu, không có chuyện gì khác sao?

Tiểu Bảo nói: Lúc trước chúng ta chỉ ra cửa hàng, bỏ vào hai ngàn lượng bạc, phần lớn đều là Từ gia chiếm. Hôm nay Lục gia cùng Từ gia cũng đã thân quen, quản sự kia ta thấy cũng không có gì đặc biệt, chúng ta. . . . . . Hay là ít nhúng tay vào cái cửa hàng đó thôi.

Hà Hoa cau mày: Chưởng quỹ kia là người của Từ gia, người lúc trước chúng ta tìm bởi vì trong nhà xảy ra biến cố nên nghĩ. Chàng đừng nhìn hắn ngày đó biểu hiện hết sức lo sợ, người ta thành tinh rồi đó. Ta xem qua sổ sách, tất cả trương mục đều rõ ràng. Chàng cũng biết chúng ta chỉ mới bỏ vào hai ngàn lượng bạc ở bên trong, Từ gia hoàn toàn không nhìn vào mắt, bọn họ ở trên trương mục làm chút tay chân là có thể xóa đi, tội gì vì ăn một mình mà xúc phạm chàng chứ?

Tiểu Bảo lắc đầu nói: Hiện giờ đại ca nhàn phú ở nhà, lấy thực lực Từ gia, không thể nào không biết chân tướng đại ca bị giáng chức khiển trách. Mặc dù Thường đại nhân đang thăng tiến, cho dù điều động, huyền quan bất như hiện quản (*), Từ gia hiện tại quả thật không cần thiết bán mặt mũi chúng ta, huống chi ngay cả chưởng quỹ cũng đổi người.

(*) Chỉ gặp phải vấn đề, tìm lãnh đạo ở tầng cao, không bằng tìm người phụ trách trực tiếp thực tế hơn.

Hà Hoa biết chuyện kinh doanh kiếm tiền này, nhất định sẽ đưa tới không ít người mơ ước, quả thật Từ gia cũng có thể sớm hất bọn họ ra làm một mình. Nhưng Hách gia cũng coi là thân thích của bọn họ, Từ đại thiếu đắc tội nàng, chẳng lẽ không sợ nàng làm khó Từ Thi Viện sao?

Tỉ mỉ hỏi lại đoạn đối thoại ngày đó giữa Tiểu Bảo cùng Từ đại thiếu, trong lòng vẫn không rõ ràng, liền nói: Từ gia làm ăn trọng một chữ tín, chuyện này chỉ sợ còn có điều kỳ hoặc. Bây giờ chúng ta cũng không đi quản xem bọn họ muốn làm gì, chỉ cần chờ huê hồng là được. Nếu bọn họ thật sự có ý đó, sớm một chút lui ra ngoài cũng được, tránh cho dây dưa không rõ.

Theo ý của Hà Hoa, chính là huynh đệ ruột cũng phải phân rõ ràng, huống chi nơi này dính tới người của ba nhà. Bọn họ cũng không thiếu tiền dùng, không cần thiết vì chút vật ngoài thân dẫn đến cả nhà không thoải mái, nhưng cũng không có nghĩa đần độn u mê mà buông tha bạc tới tay.

Một đường tán gẫu đến trong thôn, nhà Tam thúc công đã bày linh đường, treo khăn tang trắng, tiếng kêu rên buồn bã.

Hà Hoa dù sao cũng có thai, trừ thỉnh an cùng dẫn theo trẻ con, lúc muốn trộm lười hoặc là ngại phiền liền lấy buồn nôn làm cớ, nên không có quản nhiều như vậy. Ngược lại Trương thị cùng Thường thị cũng theo như lễ tiết cùng tập tục đi qua một chuyến.

Ầm ĩ lên mấy ngày, chuyện Tam thúc nãi nãi cuối cùng chấm dứt, lại bùng nổ ra Tam thúc công đi. Những vai lứa con cháu trong nhà ông ta kia ngay từ lúc lo hậu sự cho Tam thúc nãi nãi liền phát hiện Tam thúc công không chống đỡ được mấy ngày, nháo muốn phân gia (ở riêng), hoàn toàn không có mấy người đi trông nom Tam thúc công.

Chờ Tam thúc công hai chân đạp một cái đi theo đuôi bạn già, rương tủ trong nhà cũng bị lật tung rồi, dưới sàng, cạnh góc tường cũng bị đào lồi lõm. Bọn hậu bối một số vội vàng đưa linh cữu Tam thúc công đi ra ngoài, một số chận cửa kêu la muốn ở linh tiền trông nom sản nghiệp, tránh khỏi có người thôn tính tài sản không kính trọng trưởng bối, càn quấy lo chuyện hỉ sự.

Cầm di nương là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không được chia tài sản trong nhà cũng không nói được, Kiều phủ càng không thể nào vì một thiếp thất tới trêu chọc những thứ tanh tưởi này. Đáng thương Tam thúc công cả đời tính toán chi li sĩ diện hảo, quay đầu lại cũng là thi thể mục nát vẫn không thể nhập thổ vi an, đám con cháu vì đồng tiền hoàn toàn không thấy thi thể rửa nát tanh hôi, ở trước linh tiền của ông ta tranh cãi lật trời.

Vẫn là Cầm di nương khóc cầu xin Tộc trưởng, thật vất vả mới thu xếp xong hậu sự của Tam thúc công.

Không ngờ ngày cuối cùng đó lúc mấy hòa thượng đang làm phép, không cẩn thận đá rơi mấy cái chụp đèn, vốn mùa hè khô ráo, trong linh đường còn nhiều giấy tiền vàng bạc chờ mang đi an táng, hỏa hoạn thiêu cháy rất nhanh. Cũng may mặc dù người gác đêm đều buồn ngủ, rốt cuộc nhiều người sức lớn, không có xảy ra án mạng cũng không có liên lụy đến nhà người khác. Chỉ có một phòng được chia cho nhà cũ của Tam thúc công kia thầm mắng xúi quẩy.

Quý Đồng cũng trở về Quý gia thôn, trải qua chuyện này, cũng nói với Hà Hoa chuyện phân gia, Hà Hoa nói: Chuyện này đối với ca ca có tốt cũng có xấu, tuy nói là cha tự mình nói ra, người khác không biết rõ nội tình sẽ nói huynh ấy bất hiếu, cha vẫn nên cùng ca ca bàn bạc ạ. Huống chi, di nương chưa chắc sẽ nguyện ý phân gia.

Mặc dù phân gia có thể làm cho Phùng di nương không bị nhiều cản trở như vậy, nhưng con của bà ấy vẫn muốn dựa vào Quý Quân. Tính tình Quý Đồng thành thật như vậy, nhất định là một người cha từ ái mà không thể có bao nhiêu giúp đỡ đối với tiền đồ của các nữ nhi. Nếu Phùng di nương chỉ có một mình Tiểu Niếp Niếp thì sẽ bằng lòng, nhưng bây giờ bà ấy sinh hai đứa con trai, nếu muốn bình an qua cả đời, không phân gia cũng không sao, nếu muốn vinh quang cửa nhà, hiện tại phải dựa vào Quý Quân. Nếu là Hách Đại Hải hoặc là Trương thị nói phân gia, Hà Hoa nhất định giơ hai tay đồng ý. Nhưng nhà mẹ mình, nghĩ tới lần trở về gần đây, Phùng di nương dường như thay đổi rất nhiều, ngẫm lại tình trạng mấy người trong nhà, Hà Hoa nhất thời cũng nói không ra tư vị gì, chỉ đành phải dặn dò Quý Đồng nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt.

Ngược với một trận rối ren ở nơi này, Hà Hoa biết được, Thường

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status