Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 59 - Chương 59

/66


Bão tuyết hạ xuống, thiệt hại người chết do giá rét khắp nơi được báo lên, lại có phòng ốc sụp đổ, đường phố bị phong tỏa, giá cả gạo rau xanh tăng vọt, trữ hàng đầu cơ chờ đến sau thiên tai liên tục không ngừng, vốn nhân thủ huyện nha không nhiều, mỗi người đều bận rộn, loay hoay gà bay chó sủa.

Tiểu Bảo dẫn người đi ra ngoài, hoặc chỉ huy quét tuyết đường đi, hoặc trợ giúp cứu tế bệnh nhân, hoặc thống kê số người chết, phát vật phẩm chống lạnh, mỗi ngày chân không chạm đất. Hôm nay về đến nhà cả người cũng run lập cập, Hà Hoa vội vàng sai người lấy nước ấm cho hắn ngâm chân, lại nấu trà gừng xua đi lạnh giá. Vừa nhìn sang mới thấy, cái áo choàng trị giá hơn mấy chục lượng bạc trên người kia không còn.

Cho cầm cố rồi, nàng không thấy cả nhà kia, ba bốn đứa trẻ cũng cóng đến hôn mê. . . . . . Ta lấy áo choàng đổi chút quần áo lương thực cho bọn nó. Tiểu Bảo vừa chà tay, vừa nhảy mũi.

Hà Hoa dứt khoát cầm một cái chăn trên giường đắp lên trên người của hắn, giận trách: Chàng cũng không biết giữ một cái cho mình. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ phải nhờ ở trên giúp đỡ.

Tiểu Bảo nói: Đại ca đã viết sổ con trình lên rồi, chỉ là hiện tại đường không thông, ít nhất mười ngày mới có thể có thơ hồi âm.

Hai người lại nói qua loa đôi lời, bởi vì hôm sau Tiểu Bảo còn phải đi ra ngoài, nên nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau cho người cầm chút quần áo nửa mới nửa cũ gói thành một bao lớn để Tiểu Bảo mang đi ra ngoài, bởi vì A Tề Hách Học Khang đều mang người trong nha môn đi ra ngoài cứu tế, buổi tối cũng không chắc sẽ trở lại, chỉ để lại Thường Kiều - một đứa bé to xác, Hà Hoa không yên lòng, đi tìm Thường thị nói muốn gia tăng hộ vệ tuần tra, hơn nữa người gõ mõ cầm canh trực đêm không thể qua loa.

Ai ngờ Thường thị vậy mà lôi kéo Hoàn Ngọc đi ra ngoài, nói là muốn đích thân đi đến nơi phát cháo xem một chút, đến tối muộn mới toàn thân run rẩy nhếch nhác trở lại, nói ở trên đường bị người vây quanh, rất nhiều người gặp thiên tai quỳ xuống trước kiệu của nàng ta, cảm kích thiện tâm của Tri Huyện phu nhân, nhân tiện cầu xin các nàng trợ giúp nhiều hơn. Đám người vây quanh một đống, cỗ kiệu không qua được, lại có mấy kẻ xấu thừa dịp lộn xộn trộm đi trang sức trên người nha hoàn nàng ta, náo loạn hồi lâu mới có thể thoát thân.

Hà Hoa thấy nàng ta tự lo không xong, đành phải phân phó Quý quản gia gọi một vài người quen biết, để buổi tối gác cổng đóng cửa thật kỹ, người gác đêm nấu một nồi trà gừng lớn, không cho uống rượu, cũng không thể chỉ một mực vây quanh bên cạnh chậu than ngủ gà ngủ gật vân vân.

Lúc nửa đêm, Hà Hoa đứng lên cho đứa bé bú sữa, lúc điều chỉnh đèn sáng lên một chút, bỗng nhiên thấy ngoài cửa sổ có bóng đen thoáng qua, vội vàng đi gọi Tiểu Thư, đột nhiên lại nghe được có người kêu ta: Có ăn trộm ! Có ăn trộm ! Người đâu!

Trong nháy mắt khắp nơi kêu la.

Một phòng của các nàng, Tiểu Thư cùng nàng và đứa bé ngủ ở phòng trong, Tiểu Bàn Tiểu Điệp ở bên ngoài, nghe la lên như vậy, từng người bị sợ đến hoảng loạn lên. Hà Hoa đang muốn đi ra xem một chút, Tiểu Thư liều mạng lôi kéo nàng nói: Tiểu thư ngàn vạn lần không được mạo hiểm, có người bên ngoài !

Lúc này đứa bé lại khóc lên, Hà Hoa vội vàng ôm lấy nó dỗ ê a, Tiểu Thư sai Tiểu Bàn Tiểu Điệp dời bàn ghế chận cửa, đi khắp nơi trong phòng tìm cây gậy gỗ thích hợp, bình hoa, còn vớ lấy một cái ghế đẩu nhỏ ở trong tay, ba người tay cầm Vũ khí , vây thật chặt ở bên cạnh Hà Hoa, như lâm đại địch.

Nhị nãi nãi, có muốn tắt đèn hay không? Đây không phải là chỉ đường cho ăn trộm sao? Tiểu Bàn run rẩy hỏi.

Nói bậy! Tắt đèn có người đi vào cũng không thấy được, không phải nguy hiểm hơn sao? Tiểu Thư trợn to hai mắt, cầm gậy gỗ gõ mạnh lên mép giường hai cái, nói: Kẻ nào dám đi vào ta sẽ đánh kẻ đó!

Tiểu Điệp giơ cái ghế đẩu nhỏ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: Ngộ nhỡ bọn chúng mang theo dao găm làm thế nào? Muội nghe nói kẻ trộm nào cũng cao chín thước, bộ mặt dữ tợn, võ nghệ cao cường, vô cùng hung ác, còn thích. . . . . . Còn thích bắt trẻ con đi nấu ăn. . . . . .

Hà Hoa mặt nghiêm, quát lớn: Nói bậy! Nơi này là hậu viện nha môn Tri Huyện, làm sao kẻ tặc dám làm loạn! Nói không chừng là ai phao tin lầm rồi!

Trong lúc nhất thời lại nghe được một chút tiếng vang, sau đó hắc nha đầu cùng nương tử Quý quản gia tới gõ cửa nói: Nhị nãi nãi, bắt được hai kẻ trộm, còn lại chạy trốn đến thượng phòng rồi, thê tử Chu Lâm mời Nhị nãi nãi qua đấy.

Tiểu Thư cách cửa kêu to: Lúc này sao có thể đi ra ngoài? Kẻ trộm còn ở thượng phòng, nếu quay trở lại thì làm sao?

Hà Hoa cách cửa cửa sổ nhìn ra, hiển nhiên bên ngoài đèn đuốc đã sáng choang, đoán kẻ trộm cũng không dám trở lại sanh sự, Thường thị là người không được việc, liền giao đứa bé cho Tiểu Thư, bảo các nàng ở trong phòng coi chừng thật tốt, theo nương tử Qúy quản gia đi ra ngoài.

Một đường đi qua, nhiều người trong nhà nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, nương tử Quý quản gia nói: Kẻ trộm dùng thuốc mê, chó ở cửa sau cũng bị đánh ngã, mấy người gác đêm kia cũng bị đánh ngất, đại nãi nãi bên kia thiệt hại rồi. Bên chúng ta. . . . . . Có một cánh cửa bị cạy khóa, cũng không có mất đồ.

Chờ đến chỗ của Thường thị, chỉ thấy rất nhiều người quỳ trên mặt đất cầu xin liên tục, Thường thị tóc tai bù xù, đang nổi giận đùng đùng nói: Đều trói lại, sau khi trời sáng đưa đến trong nha môn thẩm vấn!

Hoàn Bội cũng ở trong đó, thấy Hà Hoa tới, vội quay đầu quỳ xuống nói: Nhị nãi nãi khai ân, chuyện thật sự không liên quan đến nô tỳ!

Hà Hoa thấy cửa sổ phòng ốc bị phá hư, trong phòng rương tủ bị mở ra, loạn thành một đoàn, vội đi qua trấn an Thường thị nói: Đại tẩu trước đừng tức giận,

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status