Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 24 - Chương 24

/66




Mời bà ấy đến phía trước ngồi một lát, ta sẽ ra gặp bà. Hà Hoa thở dài.

Kể từ khi Phùng di nương vào cửa, nhà của Đại cữu, Nhị cữu, Tam cữu đều có người tới viếng thăm, chăm chỉ nhất chính là Nhị cữu mẫu. Mỗi lần tới chủ đề chính đều là khuyên Hà Hoa cùng Quý Quân đề phòng Phùng di nương, coi chừng về sau tiểu tức phụ nuôi thành tiện nhân cùng huynh muội bọn họ tranh gia sản, một chuyện nữa chính là cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ đường biểu muội gia thế trong sạch, muội muội bà con xa... của bà ta tới làm vợ kế Quý Đồng, để tránh cho một mình Phùng di nương độc chiếm ức hiếp hai huynh muội Quý Quân. . . . . .

Hà Hoa nghe lần đầu tiên còn có thể cho rằng bà ta tốt bụng, nghe lần thứ hai chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, nghe lần thứ ba lần thứ tư cũng chỉ xem như tiếng muỗi kêu vo ve, vào tai trái ra tai phải. Bất quá, nghe nói gần đây Nhị cữu buôn bán rất có lời, Nhị cữu mẫu cũng rất lâu rồi không đến quan tâm ngoại sinh nữ rồi, hôm nay tại sao lại tới?

Tiểu thư, em đi dâng trà cho Nhị cữu nãi nãi. Tiểu Thư chủ động xin đi giết giặc.

Không cần, Tiểu Oản đi với ta. Ngươi đến phòng bếp phân phó một câu để bọn họ làm chút thịt kho tàu Nhị cữu mẫu thích đi. Hà Hoa trừng mắt nhìn nàng, đứng dậy.

Mấy lần Nhị Cữu mẫu tới đây, Tiểu Xảo đều tránh nàng. Tiểu Thư đã nghe được chuyện lúc trước Tiểu Xảo hóa trang thành người đàn bà đanh đá đó, trong lòng ngứa ngáy, nên khi đối mặt với Nhị cữu mẫu vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, thiếu chút nữa khai ra hết.

Tiểu Thư bẹt bẹt miệng ỉu xìu đi ra ngoài, Hà Hoa và Tiểu Oản đến tiền thính, nặn ra khuôn mặt tươi cười tới nói: Nhị cữu mẫu, hôm nay ngọn gió nào thổi người đến đây vậy?

Nhị cữu mẫu quan sát Hà Hoa vài lần, bỗng nhiên chạy tới trước mặt nàng, nâng tay của nàng lên kêu to: Ôi chao, Hà Hoa tay của con bị làm sao vậy?

Hà Hoa nhìn vết bầm trên tay mình, cười cười nói: Không có gì, lúc ở trù phòng nấu ăn không cẩn thận nên bị phỏng.

Mấy ngày nay Phùng di nương bận bịu chuyện Tang Viên, Hà Hoa thì lập quy cũ ở trong nhà lần nữa, đuổi hai người ngày thường xấu tính thích châm ngòi thổi gió đi ra ngoài, lại đề bạt một tức phụ làm việc lanh lẹ làm quản sự, nàng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Mỗi ngày chủ yếu là học tú công một hồi, sau đó đi trù phòng một lát.

Loại thêu thùa thủ công này nàng vì thích nên mới học làm, về phần trù nghệ, cho tới nay nàng cũng chỉ có thể làm vài món ăn đơn giản cho năm ba người trong gia đình mà thôi, điểm công phu ấy ở trong bếp thật ra cũng không tính là cái gì. Vừa khéo trong nhà có một trù nương trước kia có giúp người làm qua tiệc rượu, chuẩn bị hơn hai mươi món ăn cho hai ba bàn tiệc cũng không thành vấn đề, lúc Hà Hoa rãnh rỗi cũng muốn đi theo học một chút.

Phàm là ở trong phòng bếp, sẽ có các mối nguy như lửa nóng khói sặc dầu bắn tung tóe ..., tay Hà Hoa cũng là bưng chén đĩa không cẩn thận bị phỏng, cho dù làm rớt bể một chén canh sứ thanh hoa thượng hạng, ngón tay của nàng vẫn không tránh khỏi nổi lên mấy cái mụn nước. Sau khi mụn nước bể ra chỉ còn vệt đen trên da, không ngờ mắt của Nhị cữu mẫu tinh như vậy, liếc một cái liền nhìn thấy ngay.

Cái gì bảo là không cẩn thận? Làm sao con còn phải xuống trù phòng làm việc? Nhị cữu mẫu làm giống như người bị thương ở tay không phải là Hà Hoa, mà là bảo bối của mình, mặt bà ta xót thương đứng lên: Trong nhà không phải có trù nương, nha hoàn còn có di nương sao? Các nàng đều là người chết hết cả sao? Có phải quả phụ không biết xấu hổ kia ức hiếp con phải không? Hà Hoa, Cữu mẫu đã sớm nói, hồ mị tử kia không có lòng tốt! Bây giờ còn là cái chưa lên được trên mặt bàn, liền dám sai sử ngáng chân làm con bị thương, sau này còn không biết sẽ làm hại con như thế nào nữa a! Cha con cũng hồ đồ, làm sao lại chỉ nghe hồ mị tử kia . . . . . .

Nghe Nhị cữu mẫu càng nói càng vô lý, Hà Hoa trầm mặt xuống, kêu một tiếng: Cữu mẫu!

Nhị cữu mẫu tỏ ra đau lòng vỗ tay Hà Hoa: Đáng thương, nương con mất sớm, uất ức cho con rồi! Nhị cữu mẫu nhất định sẽ không để cho người khác ức hiếp con đâu!

Cữu mẫu, chuyện nhà con con tự có tính toán. Hà Hoa không kiên nhẫn ngồi xuống một bên.

Nhị cữu mẫu nói hát đều làm, thấy Hà Hoa xem thường, đành phải ngượng ngùng ngồi ở bên kia, nghiêng thân qua hỏi: Hà Hoa, nghe nói di nương kia của con mua mấy trăm mẫu đất người ta không dùng được hả?

Thì ra là chuyện này, Hà Hoa để ly trà xuống, chậm rãi hỏi: Cữu mẫu, rốt cuộc người có chuyện gì?

Hà Hoa, nàng đây là phá hoại nha! Các ngươi tân tân khổ khổ kiếm bạc. . . . . .

Cữu mẫu, gia sản Quý gia đương nhiên sẽ không để Phùng di nương làm lụn bại. Còn nữa, chúng ta tân tân khổ khổ kiếm được chỉ có chút bạc, cữu cữu cùng người khác đánh cuộc vài cái là kiếm ra được, người cần gì phải lo lắng như thế?

Cũng không biết rốt cuộc Nhị cữu mẫu có hiểu được ý trong lời nói của Hà Hoa hay không, mà vẫn còn làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn nói: Hà Hoa, tiếp tục như vậy nữa, đồ cưới của con sẽ bị nàng tiêu phí hết. Trong nhà này vẫn nên có một nữ nhân quản mới được a!

Lại là muội muội gì đó của bà sao?

Hà Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng: Cữu mẫu, muội muội của người nếu gả cho cha con, về sau không phải lại xuất hiện thêm mấy đệ đệ muội muội cùng chúng ta tranh gia sản sao?

Nhị cữu mẫu không ngờ Hà Hoa lớn mật nói ra trắng trợn như vậy, há miệng cười gượng hai tiếng nói: Coi con nói kìa! Cữu mẫu có thể nào không thay con suy nghĩ? Tiểu hài tử chớ nói lung tung! Cữu mẫu lần này là. . . . . . Là đặc biệt tới tìm cha con đấy!

Nếu Cữu mẫu thật lòng thay con cùng ca ca suy nghĩ, thì không cần nghĩ tới làm mai cho cha con nữa. Còn nữa, hôm nay cha con không có ở nhà, ba ngày sau mới trở về. Cữu mẫu vẫn nên qua mấy ngày nữa hãy trở lại thôi. Hà Hoa liếc thấy ngoài cửa có bóng người thoáng qua, nhíu nhíu mày.

Tiểu Oản len lén lại gần nói: Vừa rồi Di nãi nãi đã đi qua đây.

Hà Hoa quay đầu lại nói với Nhị cữu mẫu: Cữu mẫu, đột nhiên con có chút việc gấp, người ngồi trước một lát.

Không đợi bà ta trả lời liền đi ra ngoài, phân phó người bày ra chút rượu và thức ăn cho Nhị cữu mẫu ăn, sau đó đưa bà ta trở về.

Hà Hoa không biết Phùng di nương nghe được bao nhiêu, nhưng những lời này, lúc trước ở Quý gia thôn Phùng di nương cũng đã nghe qua. Nàng vội vàng ra ngoài không phải vì Phùng di nương, mà là muốn cho mình khỏi nói nữa mà thôi.

Tiểu Xảo là một người linh hoạt, chuẩn bị cho Nhị cữu mẫu một chút rượu ngon, sai người vừa ăn vừa nói cười cùng với bà ta,

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status