Dân bổn địa dũng mãnh, cộng thêm các thôn trang tụ cư, những việc đi săn bắn, đào mương, chặt cây trong rừng, có thể dẫn tới thôn dân thóa mạ nhau, kịch liệt nhất là động thủ đánh nhau. Bởi vậy năm này tháng nọ, hai thôn trang lân cận, luôn luôn có chút nói không rõ trở thành kẻ thù truyền kiếp. Vì vậy quan phủ đối với sự kiện dân quê tầm thường đả thương người, bình thường quan không truy xét thái độ, để cho tộc lão trong thôn làm người nắm quyền, để tránh xuất hiện sự việc nghiêm trọng như đánh chết người, các tộc lão sẽ ra mặt chủ trì hòa đàm, để dân hai thôn ngừng công kích nhau, tô son trát phấn ra một thời gian hòa bình ngắn ngủi.
Chu gia thôn và Trâu gia thôn thường xuyên tranh đấu. Người hai thôn đã quen mắt với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau, thôn dân cầm cuốc trong tay, phần lớn là giả bộ uy hiếp, không dám hạ thủ trên thân người, dù sao người hai thôn lân cận, ra vào cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hôm nay ta đả thương ngươi, ngày mai ngươi ngăn ở chỗ tối đả thương ta, oan oan tương báo không bao giờ kết thúc. Vì vậy ngày thường bọn họ đánh nhau, cho dù có người bị thương, cũng chỉ thương nhẹ. Sau khi đánh một trận xong, bình thường trở lại, bồi thường cho người ta chút tiền thuốc men, coi như chuyện bỏ qua không truy cứu—đời đời đều như vậy, lúc này cũng không ngoại lệ. Người hai thôn nghĩ như vậy.
Sau khi Chu Bắc Sinh rời nhà, đem văn chương mới làm cho cha vợ nhìn, bị hỏi sao lúc này lại vào thành, hắn kể lại chuyện Chu Trâu hai thôn tranh đấu, ai ngờ Lã giáo dụ nói: “Nếu chuyện không quá hung hiểm, con có thể đi khuyên một chút, dù sao người đọc sách thánh hiền, biết nhiều đạo lý, phải khuyên can người dân dĩ hòa vi quý, hiện tại người dân cầm vũ khí, con nên vì huyện thái gia trì hạ bình an mà xuất lực, sau này được ngài ấy tán dương một câu, đối với con là chuyện tốt.”
Lã giáo dụ thường ngày là thượng khách của huyện thái gia, nếu con rể ngăn cản được một cuộc huyên náo, sau này ông ở trước mặt huyện thái gia nhắc đến, rất có lợi đối với Chu Bắc Sinh.
Vì vậy Chu Bắc Sinh nói “Phải”.
Dĩ nhiên Lã giáo dụ nói xong ‘đại nghĩa lẫm nhiên’, không muốn con rể dấn thân vào chỗ nguy hiểm, nên để hắn ăn cơm trưa xong mới về, đám người hai thôn giằng co có vẻ mỏi mệt, lúc này hắn khuyên can ít câu có thể lập công to, nếu về trễ đám người tản đi là tốt nhất, như vậy Chu Bắc Sinh chỉ cần đi tìm thôn trưởng, khẩn thiết nói lên tầm quan trọng của việc hai bên hòa thuận, làm như thế vừa tốt, lại không cần mạo hiểm.
Chu Bắc Sinh nghe xong lời nhạc phụ trợn mắt há mồm. Một là hình tượng nhạc phụ – một danh sĩ cao thượng đột nhiên dính vào tục trần, làm hắn khó chịu, hai là những lời này không phù hợp với thực tế dân quê, trong lòng nhất thời bất kính xem thường, hắn sống ở quê, đương nhiên hiểu, chỉ bằng một lời nhiệt tình và mấy câu đạo lý không thể làm cho người dân lỗ mãng dễ dàng tin phục.
Chu Trâu hai thôn mấy đời gần đây không phải không có nhân tài đức cao vọng trọng, vì sao bọn họ không xóa bỏ được cừu hận hai thôn? Tất cả bởi vì lòng người táo bạo, cuộc sống khó khăn, người dân phàm là bị người ta đoạt đi một miếng cơm, cần phải rống hai tiếng, đánh vài lần mới chịu yên tĩnh. Chu Bắc Sinh là tú tài, thỉnh thoảng được khen đến phiêu diêu, nhưng lúc này cũng không nghĩ mình hết sức quan trọng trước mặt người dân.
Chu Bắc Sinh đứng nghiêm, bất kể chuyện này, chẳng qua hắn không muốn ngỗ nghịch cha vợ, chỉ cười nói “Sẽ gắng sức”.
Chu Bắc Sinh muốn kéo dài thời gian, cầm rất nhiều văn chương thỉnh giáo cha vợ. Chẳng qua buổi trưa ăn cơm xong, mẹ vợ tìm hắn nói chuyện, bảo hắn mau trở về nhà. Chuyện là thế này, Đại cữu ca Bắc Sinh công danh mặc dù kém hắn một bậc, nhưng là người nhiệt tình yêu thương sinh mạng, lúc trước đã thành công tạo ra một đôi nam nữ, không ngờ hôm nay lại tạo người thành công lần nữa. Mẹ vợ Tề thị vui rạo rực, bảo hắn đón Lã thị trở lại, “Ta muốn đưa Duyệt Đồng đến miếu vái lạy—Tống Tử nương nương linh thiêng lắm, Đại tẩu Duyệt Đồng lạy ba lần, ba lần đều trúng—các con đã thành thân non nửa năm, vẫn không thấy động tĩnh gì, phải đi cầu đi thôi. Hôm mùng sáu tháng giêng Duyệt Đồng trở về một lần, sau lần đó ta chưa gặp con bé, trong lòng thấy khó chịu.”
Chu Bắc Sinh sợ Tống Tử nương nương linh nghiệm, vạn nhất đưa tới liên tiếp cho hắn hai tiểu nha đầu thì sao? Chẳng qua Tề thị gặp hắn, càng nhìn càng ghét bỏ, hắn có chủ tâm lấy lòng thành thói quen, lúc này không dám làm trái lời bà, đành phải lên đưởng trở về Chu gia thôn.
Một chuyến này, có việc xảy ra.
Một ngày kia, ý kiến người dân Chu gia thôn và Trâu gia thôn không nhất trí—lúc trước có xung đột, hai bên liên tục cãi vã, đánh nhau, sau khi tộc lão ra mặt hiệp thương, chuyện mới được giải quyết. Nhưng đến giờ này, mặt trời từ từ lên cao, vẫn chưa có kết quả, rất nhiều người không nhịn được: Trong nhà rất nhiều việc phải làm.
Huynh đệ Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh cả quá trình không tham dự, bọn họ đứng phía sau đám người, nói chuyện ở riêng—cho dù năm xưa Chu Đông Sinh là thành viên tích cực trong những trường hợp này, nhưng giờ là cha hai đứa nhỏ, gánh nặng cuộc sống đặt trên vai, chuyện khàn giọng tranh đấu, hắn đã mất hết hứng thú, vì vậy chỉ theo sát đệ đệ than thở: “Đại tẩu đệ một lòng muốn chia nhà, nếu chia nhà, chúng ta vẫn làm việc trong cửa hàng, nhận tiền công từ cha mẹ, nhưng để mua củi gạo, mắm muối—so với hiện nay chưa chắc đã tốt hơn.”
Chu Nam Sinh không hơn hắn, “Nhà mình buôn bán, không có đạo lý đi nơi khác kiếm sống, nhưng sau khi ở riêng, lãi thu được từ cửa hàng sẽ chia theo đầu người, tiền trong tay chúng ta, ông nội không thể tùy ý chi phối.”
Chu Đông Sinh bừng tỉnh, “Tam đệ, đệ nói một lời với Đại ca, một năm chúng ta… Có thể được chia bao nhiêu?”
“Một năm… Cho dù cha mẹ ra vẻ, huynh đệ chúng ta phải được chia đều, khoảng hai ba mươi lượng.” Nếu như lão nhân nghiêng về phía tiểu đệ, vậy bọn họ sẽ phải ít đi chút.
Chu Đông Sinh cảm thấy thỏa mãn, “Mỗi tháng có tiền công, cuối năm được chia hoa hồng, một năm này, không chừng trở thành giàu có rồi, Đại tẩu đệ chắc mừng đến chết.” Hắn vui rạo rực trách móc, “Nữ nhân kia chắc bị tiền đâm mù mắt.”
Chu Nam Sinh cười. Trong lòng hắn gỡ xuống gánh nặng nâng đỡ đệ đệ, tự đáy lòng cảm thấy ở riêng mới có lợi: Ít nhất, thỉnh thoảng hắn có thể mua cho Đường Hà trâm cài, váy áo.
Biến cố phát sinh lúc này, thế hệ tuổi trẻ Chu gia thôn có biết bao táo bạo—theo như Đường Hà nói, thì những người đó trời sinh phản nhân cách, hậu sinh cãi vã từ sáng sớm và phơi mặt ngoài đường một ngày, rốt cục không nhịn được, động thủ đánh người.
Chừng hơn một trăm người sáp gần lại nhau, huyết khí dâng trào, một người động thủ, những người khác giống như nghe được quân lệnh, không hẹn mà cùng giơ tay giơ chân.
Nổi giận làm lòng người sinh lệ khí. Lệ khí làm người ta không làm chủ được bản thân, không hề để tâm đến giáo huấn tổ tông ngày xưa. Cảm giác hung bạo chảy trong máu, các hậu sinh đánh đến đỏ mắt, Trâu gia thôn hai người nằm trên mặt đất, đầu vỡ ra, máu chảy lênh láng trên mặt đất cũng không cản nổi mọi người.
Sau không biết người nào hô một câu: “Chết người rồi!”
Nhiệt huyết đang cuồn cuộn, đột nhiên im lặng mà run rẩy.
Đối với bọn Chu Đông Sinh, ẩu đả phát sinh làm bọn hắn không kịp chuẩn bị, kế tiếp không tránh khỏi tranh đấu: Coi như bọn họ không muốn đánh người, cũng phản kháng lại vì sợ người đánh.
Bọn họ vẫn ở bên ngoài, đối với hai người chết, bọn họ không đụng vào một sợi tóc, nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chu Đông Sinh run rẩy nói với đệ đệ, “Đệ, chết người rồi.” Từ xưa giết người đền mạng. Hắn mờ mịt mà bi ai hỏi: “Hài tử ta làm sao bây giờ?”
Chu Nam Sinh trước giờ đọc sách thánh hiền, từ giờ phút này, hắn tự biết cuộc sống và tín ngưỡng của hắn cùng nhau sụp đổ.
Vượt ra ngoài sinh mạng, đương nhiên không dễ dàng. Người Trâu gia thôn vây quanh người Chu gia thôn, không để cho chạy, người nào liều mạng chạy sẽ bị chém. Dù sao người của bọn họ chết, nên để người khác chôn cùng.
Chu gia thôn có nhiều người bị đánh đến đau nhức, thoát khỏi vòng vây chạy trốn.
Chu Nam Sinh kéo Đại ca lại, tính toán nói, “Ca, trốn được nhất thời không trốn được cả đời… Chúng ta có nhà, không thể trốn.” Nếu không bọn họ sẽ phải trốn cả đời, chỉ có gánh trách nhiệm, mới có thể về nhà.
Nhà của hắn, thê nhi hắn đang chờ. Hắn chưa lúc nào hối hận như lúc này, không nghe lời Đường Hà.
Trâu gia thôn chết hai người, vừa vặn là hai huynh đệ ruột, cũng là hai nam nhân duy nhất trong nhà. Sau khi cha mẹ bọn họ nghe tin dữ, cảm thấy cuộc đời này vô vọng, già rồi, không ai chăm sóc trước lúc lâm chung, vì vậy không chịu nghe tộc lão và Chu gia thôn khuyên, liều mạng kích động giống những thôn dân bị thương, mọi người đưa người bị thương, người chết lên huyện nha kêu oan.
Huyện thái gia từ phương Bắc đến nơi này nhậm chức, luôn luôn cảm thấy nơi đây hoang dã, người dân phía Nam không phục giáo hóa, lần này bất luận người chết hay hung thủ, làm ông hận đến cực điểm, nhưng mà những lời ‘gieo gió gặt bão’ nói ra, sẽ nhận được sự phẫn nộ của dân chúng.
Huyện thái gia lệnh cho nha dịch áp giải toàn bộ nghi phạm. Bị Trâu gia thôn vây khốn áp giải đến ngục, Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh không nói một lời, khoanh tay chịu trói.
Trên đường đi gặp chu Bắc Sinh, Đông Sinh, Nam sinh tâm thần run lên, không hẹn mà cùng quay mặt đi chỗ khác, không muốn bị đệ đệ nhân ra, tránh cho hắn bị liên lụy. Nhưng những người khác như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào Chu Bắc Sinh la lên: “Bắc Sinh, cứu mạng!” Lại rối rít cầu khần nha dịch: “Quan lão gia, đó là tú tài ca thôn ta, trên người hắn có công danh, ngài nhìn mặt mũi hắn, thả chúng ta về đi thôi.”
Người Trâu gia thôn sao chịu, bọn họ biết Chu gia có tiền, quyên một số lượng lớn tiền sửa đường, hơn nữa Chu lão gia tử nói, quyên hai lần nữa đều có thể. Hôm nay chết người, sẽ phải chờ bạc bồi thường, không đến nhà có tiền thì đến nhà ai? Vì vậy, người Trâu gia thôn vây quanh huynh đệ Chu Đông Sinh—bọn họ dĩ nhiên biết mặt hai huynh đệ này, bao nhiêu lần người chu gia thôn chỉ vào hai người bọn họ nói: “Gia đình đại thiên quyên ngân ở chỗ này, bọn họ sẽ bồi thường tiền thuốc cho đám các ngươi.”
Chu Bắc Sinh không kịp phản ứng, ánh mắt quét qua người trong thôn, mờ hồ nhìn ra hai ca ca bị trói hai cánh tay giống người khác, trên mặt ngạc nhiên, đã bị mấy đại hán Trâu gia thôn vây quanh, chỉ vào hắn, nói tội trạng chắc như đinh đóng cột: “Quan lão gia, tú tài ca mới vùa rồi cũng đánh người! Chính hắn đánh chết người!”
Người Trâu gia thôn nhận được chỉ thị, cũng rối rít xác nhận.
Chết người sao?! Chu Bắc Sinh giải thích, “Ta từ trấn trên trở lại, đi ngược đường với các ngươi, ta không tham dự ẩu đả.”
Trong lòng Chu Đông Sinh, Chu Nam Sinh lo sợ. Chu Bắc Sinh là kiêu ngạo và tương lai của cả nhà, là tiểu đệ đệ bọn họ. Chuyện này hung hiểm, nếu như nam nhân cuối cùng của Chu gia bị cuốn vào, cha mẹ sẽ bị đả kích đến mức nào? Bọn họ phải bảo vệ đệ đệ.
Bọn họ nhất tề quỳ trên mặt đất, dập đầu trên mặt đất, giải thích đệ đệ không liên quan đến chuyện này, Chu Nam Sinh thanh minh, quần áo Chu Bắc Sinh và giầy dính đầy bụi đất, phương hướng đi tới ngược vơi hướng bọn họ, nói hắn không cầm vũ khí, tay không dính máu, hắn trong sạch.
Nha dịch chần chờ, Chu Bắc Sinh ngược hướng bọn họ, nói là từ trấn trên trở lại, cứ cho là thật, mà Chu Bắc Sinh có công danh trong người, bọn họ một kẻ tiểu nhân, không nguyện ý nhục mạ một thiếu niên có tiền đồ, chẳng qua người Trâu gia thôn muôn miệng một lời ấn định Chu Bắc sinh động thủ, nếu bọn họ dễ dàng thả hắn đi, sẽ không biết phải khai báo với huyện thái gia thế nào. Nhất thời không biết phải làm sao.
Chu Bắc Sinh nhìn hai ca ca dập đầu đến chảy máu , sợ hãi và đau lòng xông lên não, hắn xông lên kéo hai người bọn họ, “Ca, đừng dập đầu nữa…”
Hai huynh đệ Đông Sinh giục hắn mau đi, tiếp sau đó lại tiếp tục dập dầu với ba nha dịch đang vây quanh bọn họ.
Người Chu gia thôn biết mình gây họa, nhưng một số người trong lòng ác độc, cho nên im lặng, chỉ có rất ít người vì Chu Bắc Sinh mở miệng.
Chu Bắc Sinh mờ mịt nhìn chung quanh, biết chuyện này không tránh thoát.
“Đại ca, đệ đi cùng hai huynh,” Chu Bắc Sinh bình tĩnh nói, “Thanh giả tự thanh, ta vộ tội. Hai vị ca ca ta không phải người quát tháo so dũng khí, không có khả năng đả thương người khác. Huyện thái gia anh minh, ta tin tưởng ngài ấy sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Cũng bớt việc, bọn nha dịch liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Ngươi cùng đi, mọi người nói ngươi có công danh, chúng ta không trói ngươi, tránh cho nhục một thư sinh văn nhã.”
Sau sợ hãi là buồn bã, nước mắt Chu Đông Sinh chảy xuống gò má, “Ông nội và cha mẹ phải làm sao bây giờ…”
Chu Nam Sinh cũng lẩm bẩm nói: “Không nên đi, không nên đi…”
Chu Bắc Sinh cố nén nước mắt, nha dịch không chịu tháo dây trên tay hai ca ca, hắn chỉ có thể móc khăn ra, lảo đảo lau nước mắt cho bọn họ, “Ca, sẽ không có chuyện gì.”
Lời này đúng là lừa mình dối người. Hắn đọc đủ thứ thi thư, sao lại không rõ, người đọc sách bị bỏ tù có thể chiếm được mỹ danh, vì quát tháo, tổn thương nhân mạng, người đọc sách bị bỏ tù sẽ gặp phải gièm pha và kiếp nạn.
Chẳng qua đều là mệnh. Hết lần này tới lần khác nhà thê tử có hỉ, hết lần này tới lần khác hắn nghe lời mẹ vợ. Hết lần này tới lần khác hắn trở về đúng lúc này.
—-
Kế tiếp chính là thương lượng khó khăn.
Người Chu gia ngay từ lúc nghe được, đã bị đả kích khổng lồ. Lão gia tử sau khi nghe xong bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, một chân hoàn toàn mất tri giác, nhưng khi nhìn thấy người nhà hoảng sợ, cố cắn răng chống quải trượng đi tìm thôn trưởng và tộc trưởng thương nghị.
Chu lão và Từ thị sau một đêm bạc đầu. Dương thị ôm tiểu nữ nhi khóc rống, Khoai Tây oa dựa vào người nàng đã hiểu được nhân sự, nhìn muội muội mắt đen vô tội, cố nén nước mắt an ủi mẫu thân. Lã thị vốn gầy yếu, sau một đêm, càng giống đóa hoa đầu xuân lắc lư đơn độc trong gió lạnh.
Mà Đường Hà, trong nội tâm mờ mịt bi thương.
Kiếp trước, nàng cảm thấy một tội phạm, chia ra tha thứ hoặc không thể tha thứ. Tỷ như trốn thuế, là một người chống đối quốc gia—tội hay không tội, vẫn có ý kiến trái ngược nhau. Nhưng cố ý tổn thương hoặc giết người, tự cổ chí kim là tội không thể tha thứ. Một người, có quyền gì mà làm thương tổn hay đi sát hại người khác đây?
Cho nên nàng luôn xem thường những người thân thuộc luôn bao che cho hung thủ trong phim truyền hình hay tin tức: Một người trưởng thành sơ suất hoặc hung tàn sẽ phải trả giá cho những gì mình gây ra. Cho dù là thân nhân, cũng nên thuận theo pháp luật.
Chẳng qua khi trượng phu nàng trở thành người bị tình nghi đả thương người, trong lòng nàng không ngừng biện bạch: Chàng không phải người như vậy, chàng sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định chàng vô tội.
Hoặc coi như chàng đả thương người… Nàng cực độ đè nén nội tâm, giáo dục không phù hợp với thế giới này mà kỳ vọng: Coi như chàng làm, cũng làm cho chàng tránh được trừng phạt đi…
Lý trí và tình cảm giày vò thân thể nàng. Hơn ba tháng mang thai, ăn uống đầy đủ, vốn nàng đã hơi chút đẫy đà, mấy ngày nay nàng gầy đi nhanh chóng, nổi bật lên đôi mắt vừa đen vừa trầm.
Cả thôn trang lâm vào tuyệt vọng.
Thất bá nương Trương thị đến nhà bọn họ khóc rống, hai hài tử nhà bà cũng bị bỏ tù, những người còn lại trong gia đình đều phải đối mặt với tan vỡ, bà tới cầu khẩn Chu lão gia tử: “Nhà bá là độc nhất trong mấy thôn, bá ra ngoài nói vài lời, nhất định bọn họ sẽ cho bá mặt mũi.”
Lão nhân nghe vậy, lộ ra vô hạn bi ai.
Chu gia thôn và Trâu gia thôn thường xuyên tranh đấu. Người hai thôn đã quen mắt với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau, thôn dân cầm cuốc trong tay, phần lớn là giả bộ uy hiếp, không dám hạ thủ trên thân người, dù sao người hai thôn lân cận, ra vào cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hôm nay ta đả thương ngươi, ngày mai ngươi ngăn ở chỗ tối đả thương ta, oan oan tương báo không bao giờ kết thúc. Vì vậy ngày thường bọn họ đánh nhau, cho dù có người bị thương, cũng chỉ thương nhẹ. Sau khi đánh một trận xong, bình thường trở lại, bồi thường cho người ta chút tiền thuốc men, coi như chuyện bỏ qua không truy cứu—đời đời đều như vậy, lúc này cũng không ngoại lệ. Người hai thôn nghĩ như vậy.
Sau khi Chu Bắc Sinh rời nhà, đem văn chương mới làm cho cha vợ nhìn, bị hỏi sao lúc này lại vào thành, hắn kể lại chuyện Chu Trâu hai thôn tranh đấu, ai ngờ Lã giáo dụ nói: “Nếu chuyện không quá hung hiểm, con có thể đi khuyên một chút, dù sao người đọc sách thánh hiền, biết nhiều đạo lý, phải khuyên can người dân dĩ hòa vi quý, hiện tại người dân cầm vũ khí, con nên vì huyện thái gia trì hạ bình an mà xuất lực, sau này được ngài ấy tán dương một câu, đối với con là chuyện tốt.”
Lã giáo dụ thường ngày là thượng khách của huyện thái gia, nếu con rể ngăn cản được một cuộc huyên náo, sau này ông ở trước mặt huyện thái gia nhắc đến, rất có lợi đối với Chu Bắc Sinh.
Vì vậy Chu Bắc Sinh nói “Phải”.
Dĩ nhiên Lã giáo dụ nói xong ‘đại nghĩa lẫm nhiên’, không muốn con rể dấn thân vào chỗ nguy hiểm, nên để hắn ăn cơm trưa xong mới về, đám người hai thôn giằng co có vẻ mỏi mệt, lúc này hắn khuyên can ít câu có thể lập công to, nếu về trễ đám người tản đi là tốt nhất, như vậy Chu Bắc Sinh chỉ cần đi tìm thôn trưởng, khẩn thiết nói lên tầm quan trọng của việc hai bên hòa thuận, làm như thế vừa tốt, lại không cần mạo hiểm.
Chu Bắc Sinh nghe xong lời nhạc phụ trợn mắt há mồm. Một là hình tượng nhạc phụ – một danh sĩ cao thượng đột nhiên dính vào tục trần, làm hắn khó chịu, hai là những lời này không phù hợp với thực tế dân quê, trong lòng nhất thời bất kính xem thường, hắn sống ở quê, đương nhiên hiểu, chỉ bằng một lời nhiệt tình và mấy câu đạo lý không thể làm cho người dân lỗ mãng dễ dàng tin phục.
Chu Trâu hai thôn mấy đời gần đây không phải không có nhân tài đức cao vọng trọng, vì sao bọn họ không xóa bỏ được cừu hận hai thôn? Tất cả bởi vì lòng người táo bạo, cuộc sống khó khăn, người dân phàm là bị người ta đoạt đi một miếng cơm, cần phải rống hai tiếng, đánh vài lần mới chịu yên tĩnh. Chu Bắc Sinh là tú tài, thỉnh thoảng được khen đến phiêu diêu, nhưng lúc này cũng không nghĩ mình hết sức quan trọng trước mặt người dân.
Chu Bắc Sinh đứng nghiêm, bất kể chuyện này, chẳng qua hắn không muốn ngỗ nghịch cha vợ, chỉ cười nói “Sẽ gắng sức”.
Chu Bắc Sinh muốn kéo dài thời gian, cầm rất nhiều văn chương thỉnh giáo cha vợ. Chẳng qua buổi trưa ăn cơm xong, mẹ vợ tìm hắn nói chuyện, bảo hắn mau trở về nhà. Chuyện là thế này, Đại cữu ca Bắc Sinh công danh mặc dù kém hắn một bậc, nhưng là người nhiệt tình yêu thương sinh mạng, lúc trước đã thành công tạo ra một đôi nam nữ, không ngờ hôm nay lại tạo người thành công lần nữa. Mẹ vợ Tề thị vui rạo rực, bảo hắn đón Lã thị trở lại, “Ta muốn đưa Duyệt Đồng đến miếu vái lạy—Tống Tử nương nương linh thiêng lắm, Đại tẩu Duyệt Đồng lạy ba lần, ba lần đều trúng—các con đã thành thân non nửa năm, vẫn không thấy động tĩnh gì, phải đi cầu đi thôi. Hôm mùng sáu tháng giêng Duyệt Đồng trở về một lần, sau lần đó ta chưa gặp con bé, trong lòng thấy khó chịu.”
Chu Bắc Sinh sợ Tống Tử nương nương linh nghiệm, vạn nhất đưa tới liên tiếp cho hắn hai tiểu nha đầu thì sao? Chẳng qua Tề thị gặp hắn, càng nhìn càng ghét bỏ, hắn có chủ tâm lấy lòng thành thói quen, lúc này không dám làm trái lời bà, đành phải lên đưởng trở về Chu gia thôn.
Một chuyến này, có việc xảy ra.
Một ngày kia, ý kiến người dân Chu gia thôn và Trâu gia thôn không nhất trí—lúc trước có xung đột, hai bên liên tục cãi vã, đánh nhau, sau khi tộc lão ra mặt hiệp thương, chuyện mới được giải quyết. Nhưng đến giờ này, mặt trời từ từ lên cao, vẫn chưa có kết quả, rất nhiều người không nhịn được: Trong nhà rất nhiều việc phải làm.
Huynh đệ Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh cả quá trình không tham dự, bọn họ đứng phía sau đám người, nói chuyện ở riêng—cho dù năm xưa Chu Đông Sinh là thành viên tích cực trong những trường hợp này, nhưng giờ là cha hai đứa nhỏ, gánh nặng cuộc sống đặt trên vai, chuyện khàn giọng tranh đấu, hắn đã mất hết hứng thú, vì vậy chỉ theo sát đệ đệ than thở: “Đại tẩu đệ một lòng muốn chia nhà, nếu chia nhà, chúng ta vẫn làm việc trong cửa hàng, nhận tiền công từ cha mẹ, nhưng để mua củi gạo, mắm muối—so với hiện nay chưa chắc đã tốt hơn.”
Chu Nam Sinh không hơn hắn, “Nhà mình buôn bán, không có đạo lý đi nơi khác kiếm sống, nhưng sau khi ở riêng, lãi thu được từ cửa hàng sẽ chia theo đầu người, tiền trong tay chúng ta, ông nội không thể tùy ý chi phối.”
Chu Đông Sinh bừng tỉnh, “Tam đệ, đệ nói một lời với Đại ca, một năm chúng ta… Có thể được chia bao nhiêu?”
“Một năm… Cho dù cha mẹ ra vẻ, huynh đệ chúng ta phải được chia đều, khoảng hai ba mươi lượng.” Nếu như lão nhân nghiêng về phía tiểu đệ, vậy bọn họ sẽ phải ít đi chút.
Chu Đông Sinh cảm thấy thỏa mãn, “Mỗi tháng có tiền công, cuối năm được chia hoa hồng, một năm này, không chừng trở thành giàu có rồi, Đại tẩu đệ chắc mừng đến chết.” Hắn vui rạo rực trách móc, “Nữ nhân kia chắc bị tiền đâm mù mắt.”
Chu Nam Sinh cười. Trong lòng hắn gỡ xuống gánh nặng nâng đỡ đệ đệ, tự đáy lòng cảm thấy ở riêng mới có lợi: Ít nhất, thỉnh thoảng hắn có thể mua cho Đường Hà trâm cài, váy áo.
Biến cố phát sinh lúc này, thế hệ tuổi trẻ Chu gia thôn có biết bao táo bạo—theo như Đường Hà nói, thì những người đó trời sinh phản nhân cách, hậu sinh cãi vã từ sáng sớm và phơi mặt ngoài đường một ngày, rốt cục không nhịn được, động thủ đánh người.
Chừng hơn một trăm người sáp gần lại nhau, huyết khí dâng trào, một người động thủ, những người khác giống như nghe được quân lệnh, không hẹn mà cùng giơ tay giơ chân.
Nổi giận làm lòng người sinh lệ khí. Lệ khí làm người ta không làm chủ được bản thân, không hề để tâm đến giáo huấn tổ tông ngày xưa. Cảm giác hung bạo chảy trong máu, các hậu sinh đánh đến đỏ mắt, Trâu gia thôn hai người nằm trên mặt đất, đầu vỡ ra, máu chảy lênh láng trên mặt đất cũng không cản nổi mọi người.
Sau không biết người nào hô một câu: “Chết người rồi!”
Nhiệt huyết đang cuồn cuộn, đột nhiên im lặng mà run rẩy.
Đối với bọn Chu Đông Sinh, ẩu đả phát sinh làm bọn hắn không kịp chuẩn bị, kế tiếp không tránh khỏi tranh đấu: Coi như bọn họ không muốn đánh người, cũng phản kháng lại vì sợ người đánh.
Bọn họ vẫn ở bên ngoài, đối với hai người chết, bọn họ không đụng vào một sợi tóc, nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chu Đông Sinh run rẩy nói với đệ đệ, “Đệ, chết người rồi.” Từ xưa giết người đền mạng. Hắn mờ mịt mà bi ai hỏi: “Hài tử ta làm sao bây giờ?”
Chu Nam Sinh trước giờ đọc sách thánh hiền, từ giờ phút này, hắn tự biết cuộc sống và tín ngưỡng của hắn cùng nhau sụp đổ.
Vượt ra ngoài sinh mạng, đương nhiên không dễ dàng. Người Trâu gia thôn vây quanh người Chu gia thôn, không để cho chạy, người nào liều mạng chạy sẽ bị chém. Dù sao người của bọn họ chết, nên để người khác chôn cùng.
Chu gia thôn có nhiều người bị đánh đến đau nhức, thoát khỏi vòng vây chạy trốn.
Chu Nam Sinh kéo Đại ca lại, tính toán nói, “Ca, trốn được nhất thời không trốn được cả đời… Chúng ta có nhà, không thể trốn.” Nếu không bọn họ sẽ phải trốn cả đời, chỉ có gánh trách nhiệm, mới có thể về nhà.
Nhà của hắn, thê nhi hắn đang chờ. Hắn chưa lúc nào hối hận như lúc này, không nghe lời Đường Hà.
Trâu gia thôn chết hai người, vừa vặn là hai huynh đệ ruột, cũng là hai nam nhân duy nhất trong nhà. Sau khi cha mẹ bọn họ nghe tin dữ, cảm thấy cuộc đời này vô vọng, già rồi, không ai chăm sóc trước lúc lâm chung, vì vậy không chịu nghe tộc lão và Chu gia thôn khuyên, liều mạng kích động giống những thôn dân bị thương, mọi người đưa người bị thương, người chết lên huyện nha kêu oan.
Huyện thái gia từ phương Bắc đến nơi này nhậm chức, luôn luôn cảm thấy nơi đây hoang dã, người dân phía Nam không phục giáo hóa, lần này bất luận người chết hay hung thủ, làm ông hận đến cực điểm, nhưng mà những lời ‘gieo gió gặt bão’ nói ra, sẽ nhận được sự phẫn nộ của dân chúng.
Huyện thái gia lệnh cho nha dịch áp giải toàn bộ nghi phạm. Bị Trâu gia thôn vây khốn áp giải đến ngục, Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh không nói một lời, khoanh tay chịu trói.
Trên đường đi gặp chu Bắc Sinh, Đông Sinh, Nam sinh tâm thần run lên, không hẹn mà cùng quay mặt đi chỗ khác, không muốn bị đệ đệ nhân ra, tránh cho hắn bị liên lụy. Nhưng những người khác như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào Chu Bắc Sinh la lên: “Bắc Sinh, cứu mạng!” Lại rối rít cầu khần nha dịch: “Quan lão gia, đó là tú tài ca thôn ta, trên người hắn có công danh, ngài nhìn mặt mũi hắn, thả chúng ta về đi thôi.”
Người Trâu gia thôn sao chịu, bọn họ biết Chu gia có tiền, quyên một số lượng lớn tiền sửa đường, hơn nữa Chu lão gia tử nói, quyên hai lần nữa đều có thể. Hôm nay chết người, sẽ phải chờ bạc bồi thường, không đến nhà có tiền thì đến nhà ai? Vì vậy, người Trâu gia thôn vây quanh huynh đệ Chu Đông Sinh—bọn họ dĩ nhiên biết mặt hai huynh đệ này, bao nhiêu lần người chu gia thôn chỉ vào hai người bọn họ nói: “Gia đình đại thiên quyên ngân ở chỗ này, bọn họ sẽ bồi thường tiền thuốc cho đám các ngươi.”
Chu Bắc Sinh không kịp phản ứng, ánh mắt quét qua người trong thôn, mờ hồ nhìn ra hai ca ca bị trói hai cánh tay giống người khác, trên mặt ngạc nhiên, đã bị mấy đại hán Trâu gia thôn vây quanh, chỉ vào hắn, nói tội trạng chắc như đinh đóng cột: “Quan lão gia, tú tài ca mới vùa rồi cũng đánh người! Chính hắn đánh chết người!”
Người Trâu gia thôn nhận được chỉ thị, cũng rối rít xác nhận.
Chết người sao?! Chu Bắc Sinh giải thích, “Ta từ trấn trên trở lại, đi ngược đường với các ngươi, ta không tham dự ẩu đả.”
Trong lòng Chu Đông Sinh, Chu Nam Sinh lo sợ. Chu Bắc Sinh là kiêu ngạo và tương lai của cả nhà, là tiểu đệ đệ bọn họ. Chuyện này hung hiểm, nếu như nam nhân cuối cùng của Chu gia bị cuốn vào, cha mẹ sẽ bị đả kích đến mức nào? Bọn họ phải bảo vệ đệ đệ.
Bọn họ nhất tề quỳ trên mặt đất, dập đầu trên mặt đất, giải thích đệ đệ không liên quan đến chuyện này, Chu Nam Sinh thanh minh, quần áo Chu Bắc Sinh và giầy dính đầy bụi đất, phương hướng đi tới ngược vơi hướng bọn họ, nói hắn không cầm vũ khí, tay không dính máu, hắn trong sạch.
Nha dịch chần chờ, Chu Bắc Sinh ngược hướng bọn họ, nói là từ trấn trên trở lại, cứ cho là thật, mà Chu Bắc Sinh có công danh trong người, bọn họ một kẻ tiểu nhân, không nguyện ý nhục mạ một thiếu niên có tiền đồ, chẳng qua người Trâu gia thôn muôn miệng một lời ấn định Chu Bắc sinh động thủ, nếu bọn họ dễ dàng thả hắn đi, sẽ không biết phải khai báo với huyện thái gia thế nào. Nhất thời không biết phải làm sao.
Chu Bắc Sinh nhìn hai ca ca dập đầu đến chảy máu , sợ hãi và đau lòng xông lên não, hắn xông lên kéo hai người bọn họ, “Ca, đừng dập đầu nữa…”
Hai huynh đệ Đông Sinh giục hắn mau đi, tiếp sau đó lại tiếp tục dập dầu với ba nha dịch đang vây quanh bọn họ.
Người Chu gia thôn biết mình gây họa, nhưng một số người trong lòng ác độc, cho nên im lặng, chỉ có rất ít người vì Chu Bắc Sinh mở miệng.
Chu Bắc Sinh mờ mịt nhìn chung quanh, biết chuyện này không tránh thoát.
“Đại ca, đệ đi cùng hai huynh,” Chu Bắc Sinh bình tĩnh nói, “Thanh giả tự thanh, ta vộ tội. Hai vị ca ca ta không phải người quát tháo so dũng khí, không có khả năng đả thương người khác. Huyện thái gia anh minh, ta tin tưởng ngài ấy sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Cũng bớt việc, bọn nha dịch liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Ngươi cùng đi, mọi người nói ngươi có công danh, chúng ta không trói ngươi, tránh cho nhục một thư sinh văn nhã.”
Sau sợ hãi là buồn bã, nước mắt Chu Đông Sinh chảy xuống gò má, “Ông nội và cha mẹ phải làm sao bây giờ…”
Chu Nam Sinh cũng lẩm bẩm nói: “Không nên đi, không nên đi…”
Chu Bắc Sinh cố nén nước mắt, nha dịch không chịu tháo dây trên tay hai ca ca, hắn chỉ có thể móc khăn ra, lảo đảo lau nước mắt cho bọn họ, “Ca, sẽ không có chuyện gì.”
Lời này đúng là lừa mình dối người. Hắn đọc đủ thứ thi thư, sao lại không rõ, người đọc sách bị bỏ tù có thể chiếm được mỹ danh, vì quát tháo, tổn thương nhân mạng, người đọc sách bị bỏ tù sẽ gặp phải gièm pha và kiếp nạn.
Chẳng qua đều là mệnh. Hết lần này tới lần khác nhà thê tử có hỉ, hết lần này tới lần khác hắn nghe lời mẹ vợ. Hết lần này tới lần khác hắn trở về đúng lúc này.
—-
Kế tiếp chính là thương lượng khó khăn.
Người Chu gia ngay từ lúc nghe được, đã bị đả kích khổng lồ. Lão gia tử sau khi nghe xong bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, một chân hoàn toàn mất tri giác, nhưng khi nhìn thấy người nhà hoảng sợ, cố cắn răng chống quải trượng đi tìm thôn trưởng và tộc trưởng thương nghị.
Chu lão và Từ thị sau một đêm bạc đầu. Dương thị ôm tiểu nữ nhi khóc rống, Khoai Tây oa dựa vào người nàng đã hiểu được nhân sự, nhìn muội muội mắt đen vô tội, cố nén nước mắt an ủi mẫu thân. Lã thị vốn gầy yếu, sau một đêm, càng giống đóa hoa đầu xuân lắc lư đơn độc trong gió lạnh.
Mà Đường Hà, trong nội tâm mờ mịt bi thương.
Kiếp trước, nàng cảm thấy một tội phạm, chia ra tha thứ hoặc không thể tha thứ. Tỷ như trốn thuế, là một người chống đối quốc gia—tội hay không tội, vẫn có ý kiến trái ngược nhau. Nhưng cố ý tổn thương hoặc giết người, tự cổ chí kim là tội không thể tha thứ. Một người, có quyền gì mà làm thương tổn hay đi sát hại người khác đây?
Cho nên nàng luôn xem thường những người thân thuộc luôn bao che cho hung thủ trong phim truyền hình hay tin tức: Một người trưởng thành sơ suất hoặc hung tàn sẽ phải trả giá cho những gì mình gây ra. Cho dù là thân nhân, cũng nên thuận theo pháp luật.
Chẳng qua khi trượng phu nàng trở thành người bị tình nghi đả thương người, trong lòng nàng không ngừng biện bạch: Chàng không phải người như vậy, chàng sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định chàng vô tội.
Hoặc coi như chàng đả thương người… Nàng cực độ đè nén nội tâm, giáo dục không phù hợp với thế giới này mà kỳ vọng: Coi như chàng làm, cũng làm cho chàng tránh được trừng phạt đi…
Lý trí và tình cảm giày vò thân thể nàng. Hơn ba tháng mang thai, ăn uống đầy đủ, vốn nàng đã hơi chút đẫy đà, mấy ngày nay nàng gầy đi nhanh chóng, nổi bật lên đôi mắt vừa đen vừa trầm.
Cả thôn trang lâm vào tuyệt vọng.
Thất bá nương Trương thị đến nhà bọn họ khóc rống, hai hài tử nhà bà cũng bị bỏ tù, những người còn lại trong gia đình đều phải đối mặt với tan vỡ, bà tới cầu khẩn Chu lão gia tử: “Nhà bá là độc nhất trong mấy thôn, bá ra ngoài nói vài lời, nhất định bọn họ sẽ cho bá mặt mũi.”
Lão nhân nghe vậy, lộ ra vô hạn bi ai.
/117
|