Đường Hà theo Chu Nam Sinh đến cửa hàng, Tống chưởng quỹ đã sớm mở cửa.
Thật ra tiền công mỗi tháng của Tống chưởng quỹ không nhiều, mà Chu gia giờ cũng đầy đủ sức lao động, không nhất định cần ông hỗ trợ. Nhưng từ khi Chu gia mở cửa hàng làm ăn, đã mời Tống chưởng quỹ hỗ trợ, Tống chưởng quỹ làm ăn cả đời, chẳng những quen biết với các phú hộ trấn trên, còn giao thiệp mấy chục năm với thương nhân, có thể nói ban đầu nếu không có ông, cửa hàng Chu gia không được như hiện tại. Giờ làm ăn mặc dù ổn, ý lão gia tử là, Tống chưởng quỹ không khác gì bạn, tuyệt đối không tư lợi gì cho bản thân, huống chi, vạn nhất cho ông nghỉ, khách hàng có bị đưa đi không, cũng là vấn đề mạo hiểm.
Mặt trời càng lên cao, khách cũ đến càng nhiều, ba người đều loay hoay chân không chạm đất, Đường Hà tinh mắt, thấy có một phụ nhân nhìn vào trong cửa hàng, nàng nhìn chăm chú, thấy đúng là Thất bá nương Trương thị, vội vàng chào hỏi bà.
Trương thị đi vào trong cửa hàng, cười chào hỏi ba người bọn họ, hai tay xoa xoa vào nhau, hơi ngượng ngùng nói: “Các con làm ăn bận rộn, ta làm phiền các con rồi, Nam Sinh, trong cửa hàng con có chiếu không? Hay có đệm có thể trải trên mặt đất không?
Chu Nam sinh nghĩ sơ, đáp: “Có, hôm kia có chiếc chiếu cũ đắp trên kệ mới đổi xuống, nếu người không chê để con tìm cho người.”
“Được.”
Chu Nam Sinh quay người vào trong quầy tìm đồ, Trương thị giải thích với Đường Hà, “Hôm nay ta và hai tẩu tử con đi bán nến, chúng ta kê hai ghế nhỏ, gác tấm ván lên để bày hàng, chưa từng nghĩ làm ăn náo nhiệt vậy, gian hàng chật ních người, chúng ta bán hàng, thu tiền không kịp, có vài người không đợi được đã đi, tẩu tử con nói chia ra để bán, lúc nữa ta dùng chiếu trải trên mặt đất, lại bày nến ra, lại không phải có một nhánh làm ăn nữa sao.”
Đường Hà cười nói, “Làm ăn phát đạt như vậy, chúc mừng người.”
“Một chút vốn mà thôi, sao có thể so với nhà các con mở cửa hàng,” Trương thị phất tay, “Nhưng mà làm nến bán có thể kiếm tiền, dân bản địa chúng ta coi trọng tiết, nhiều người mua nhang đèn. Lúc trước Nhị tẩu con từ nhà mẹ đẻ tới, có tiếng là tay nghề giỏi, tới đây thủ nghệ, lúc trước cả nhà làm được một xe hàng, kéo tới đây đều đã bán hết, ta đây ngày ngày lo sợ lỗ vốn, rốt cục cũng đã hòa vốn rồi.”
Đang nói, Chu Nam Sinh mang đồ ra, Trương thị nhìn cảm thấy thích hợp, bà cám ơn bọn họ, cáo từ vội vàng đi làm ăn.
——
Chu Bắc Sinh rời tân nương tử, một mình đi học, ban ngày tàm tạm, cố gắng vùi đầu học, không để ý gì đến chuyện bên ngoài, đến đêm, trong chăn cô lạnh, nhớ đến tân nương tử mềm mại. Hắn mấy lần muốn về nhà xem một chút, nhưng ngày ngày cha vợ đều kiểm tra văn chương, đành phải dành thời gian cho việc học.
Đau khổ hơn nửa tháng, rốt cuộc thi xong, hắn không đợi đến tên mình, đã vội cáo từ cha vợ, gói đồ đơn giản, vòng đến cửa hàng nhà mình, tính đi cùng phu thê Chu Nam Sinh về nhà.
Lúc này mọi nhà trên thành trấn đã bắt đầu làm cơm tối, cửa hàng vắng khách, Tống chưởng quỹ và Đường Hà dọn hàng, Chu Nam Sinh nhìn sổ sách gảy bàn tính, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Chu Bắc Sinh đi vào, ngạc nhiên cười nói: “Tứ đệ, sao lại đến đây?”
Chu Bắc Sinh để đồ xuống, chào hỏi Tống chưởng quỹ, đáp: “Hôm nay thi xong, đệ muốn về nhà.” Thấy Chu Nam Sinh vẫn cúi đầu gảy bàn tính, hắn không khỏi thúc giục: “Tam ca, còn lâu nữa không?”
Đường Hà nghe vậy, nàng và Chu Nam Sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: “Sắc thái này của tiểu thúc, gọi là một lòng muốn về nhà.”
Chu Bắc Sinh: “…”
Không lâu lắm, ba người sắp xếp lên đường về nhà, Tống chưởng quỹ đi cuối khóa cửa.
Ba người đi gần nửa canh giờ, đi hết đường lớn, xe trâu rẽ vào hướng đường đất Chu gia thôn, lại bắt đầu xóc nảy, Đường bà bị bụi đất bay vào mặt, đành phải lấy khăn quàng cổ bịt mũi miệng.
Đi được một nửa, phía đối diện đi tới một chiếc xe trâu kéo đầy rau xanh, bọn họ đi dẹp vào bên cạnh, nhường đường cho đối phương.
“Đường thôn ta thật kém.” Chu Bắc Sinh cau mày nói.
“Đúng vậy, kéo xe chuyển hàng không dễ dàng.” Chu Nam Sinh đồng ý nói.
Đường Hà kéo khăn xuống, hít sâu, “Ai, muốn làm giàu, trước sửa đường.”
Chu Bắc Sinh nghe vậy, giật mình sững sờ, gật đầu nói: “Có đạo lý, Tam tẩu có kiến thức.”
Châm ngôn giống vậy còn có ‘mười năm trồng cây, trăm năm trồng người’… Đường Hà cười cười, không nói thêm.
Ba người nghiêng ngả trên đường đất gần nửa canh giờ, rốt cuộc đến nhà. Mới đến cửa viện, đụng phải thôn trưởng Chu Ngũ Gia, ba người giật mình, xuống xe trâu đứng nghiêm, cung kính vấn an ông, thôn trưởng cười híp mắt trả lời, trước khi đi có ý vỗ vỗ vai Chu Bắc Sinh nói: “Bắc Sinh thật có tiền đồ, nếu như phúc khí đủ, sau này hoạn lộ càng thêm rộng mở.”
Nói xong lời cũng không lưu lại, hướng cửa đi.
Ba người không nói gì, tự tản đi rửa mặt.
Chu Bắc Sinh về phòng, ra ngoài sảnh, chỉ thấy Chu lão gia tử ngồi trên ghế bành dao động, nghĩ ngợi xuất thần. Chu Bắc Sinh vấn an ông, ông mới tỉnh hồn, “Bắc Sinh đã về à?” Ông dừng một chút lại hỏi, “Mới vừa rồi gặp thôn trưởng không?”
“Có ạ.” Chu Bắc Sinh dừng lại.
“Thôn ta muốn tu sửa đường đất ,” lão gia tử nhàn nhạt nói, “Tiền sửa đường quan phủ cho một phần, trong thôn tự xoay sở một phần, tính đầu người chia ra, mỗi người nửa lượng. Chẳng qua người trong thôn khó khăn không ít, đoán chừng thu không đủ tiền, thôn trưởng tới nhà ta, hi vọng nhà ta tài trợ.” Lại hỏi cháu trai, “Con nói xem, con nghĩ thế nào?”
Chu Bắc Sinh do dự nói: “Từ xưa sửa đường xây cầu là chuyện tích phúc…”
Lão gia tử gật đầu, “Làm việc thiện, đoán chừng truyền tụng nhiều người. Ta đang suy nghĩ, danh tiếng này có giúp ích gì được cho kết quả thi của con không?”
Trợ giúp đương nhiên có, đến lúc đó, thôn trang gần xa đều tán dương lão Chu gia. Chu Bắc Sinh, một thanh niên tú tài đương nhiên cũng được mọi người tán dương, tài danh nếu có thể vì vậy mà lan truyền, chờ kết quả thi của hắn, không phải quan chủ khảo cũng có vài phần kính trọng sao?
Chẳng qua Chu gia hơi có dư, cũng chỉ là nông hộ giàu có bình thường, nếu sau này quyên tiền sửa đường, nhà mình có thể tổn thương nguyên khí nặng nề. Vì vậy Chu Bắc Sinh do dự không đáp lời.
Chu lão gia tử phất tay, “Được rồi, chuyện này ta tự suy xét, con nhiều ngày không ở nhà, mẹ con ngày ngày nhắc đến con, mau đi tìm mẹ nói chuyện đi.”
“Vâng.”
Chu Bắc Sinh không gặp được Từ thị, Đại tẩu Dương thị nói bà ôm Ny Nhi, dẫn Khoai Tây oa đến nhà Thất bá nương mua nến. Hắn lại ấp úng hỏi sao không thấy thê tử mình ở nhà.
Dương thị nhìn hắn ngượng ngùng, cười trêu ghẹo nói: “Ôi, vừa vào cửa đã tìm thê tử, tiểu thúc qua nóng nảy nha.” Lại thấy Chu Bắc Sinh đỏ mặt, xoay người muốn đi, nàng vội vàng cười gọi lại, “Tứ tẩu đi ra ruộng hái rau, đệ chờ một chút, lất nữa muội ấy về.”
Chu Bắc Sinh không đợi được, đi ra vườn rau nhà mình tìm Lã thị.
Lã thị đang khom người nhổ cải trắng, vào đông trời lạnh, đất cứng, cải trắng ăn sâu rễ vào đất. Nàng ra sức, cây bật lên khỏi đất, người nàng cũng theo đà ngã ngửa ra sau.
Chu Bắc Sinh cuống quýt chạy mấy bước kéo nàng lên, “Nương tử, có đau không? Mắt đỏ hết lên rồi.”
Lã thị chớp chớp mắt, trên mặt vừa mừng vừa sợ, một tay còn đang nắm cải trắng, một tay nắm cánh tay hắn, “Chàng về rồi!”
Chu Bắc Sinh gật đầu, nhận lấy cái trắng trên tay nàng, bỏ vào giỏ xách, lại phủi đất trên người nàng, hai người dắt tay nhau về nhà, trên đường đi hỏi nàng, “Sao không mang dao đi? Cắt đứt trên mặt đất là được, nhổ lên không dễ dàng gì.”
“Ta không quen làm…” Lã thị ấp úng nói.
Chu Bác Sinh lại hỏi, “Sống chung với mọi người thế nào?”
“Cũng khá,” Lã thị vội vàng đáp, “Cha mẹ, huynh tẩu rất thân thiện với ta, chẳng qua là…” Chẳng qua là cuộc sống nơi này với nơi nàng sống, chênh lệch quá xa.
Chu Bắc Sinh chưa nghe hết lời nàng nói, dắt nàng trở về nhà, hắn học Tam ca giúp đỡ thê tử, kết quả Từ thị về nhà thấy được, đau lòng vội vàng đuổi hắn ra khỏi bếp.
———
Chu Bắc Sinh cũng chỉ ở nhà mấy ngày, hắn nhớ tới kết quả thi, lại phải tìm cha vợ có chút chuyện. Gặp Lã giáo dụ, được biết hắn lần này đứng đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Ta sớm đã nói, con không cần tự coi nhẹ mình.” Lã giáo dụ cười ha hả, vuốt chòm râu, “Lần này con có thể bổ sung thành tăng sinh, lần thi tiếp theo con đứng thứ nhất, lại được bổ sinh thành lẫm sinh, là có thể được hưởng bạc từ triều đình. Chỉ cần con kiên trì khổ luyện, tiền đồ tự nhiên chờ con ở phía trước.”
“Vâng.” Chu Bắc Sinh phục hồi tinh thần, trong lòng vui vẻ, “Toàn bộ con đều nghe cha dạy bảo.”
Hai người nói chút ít chuyện văn chương và chuyện tình trên phố, Chu Bắc Sinh nói đến chuyện thôn trưởng kêu gọi nhà hắn tài trợ cho Lã giáo dụ nghe.
“Đây là chuyện tốt, làm được!” Lã giáo dụ nói như chém đinh chặt sắt, “Con tuy có tài, nhưng so với những người khác truyền danh tú tài, căn cơ có vẻ hơi nông cạn, nếu có một ngày, mọi người truyền tụng công đức Chu gia sửa đường, đến lúc đó ta nói vài lời tiến cử con, kết quả thi cũng nắm chắc hơn mấy phần.”
“Con về nhà nói lại ý của người với tổ phụ.”
Lã giáo dụ gật đầu, nói mấy câu với Chu Bắc Sinh, rồi để hắn ra cửa. Sắp đến năm mới, Chu Bắc Sinh thu dọn quần áo, sách vở, đi tìm phu thê Chu Nam Sinh cùng nhau về nhà.
Lúc này trong cửa hàng chỉ có Chu Nam Sinh và Tống chưởng quỹ, Chu Bắc Sinh không khỏi kỳ quái hỏi: “Hôm nay Tam tẩu không đến cửa hàng sao?”
Chu Nam Sinh tay làm, miệng trả lời: “Tam tẩu đệ nói hôm nay không thoải mái, bực bội, khẩu vị không tốt, giờ đang đi lang trung bắt mạch.”
Đang nói chuyện thì Đường Hà trở lại, trên mặt nàng tựa như giật mình, tựa như vui vẻ, chẳng qua huynh đệ Chu Nam Sinh nói chuyện không để ý, thấy nàng tay không đi vào, Chu Nam Sinh không khỏi kỳ quái hỏi: “Lang trung nói thế nào? Sao không bốc thuốc?”
“Không có bệnh gì.” Đường Hà cười đáp, nhìn trong cửa hàng có Tống chưởng quỹ và Chu Bắc Sinh đang đứng, không nói thêm gì nữa, tranh thủ lúc không có ai nói với Chu Nam Sinh: “Lát nữa ta có chuyện nói cho chàng biết.”
Ba người đánh xe về nhà. Đường ở thôn vẫn xóc nảy, bụi đất dính khắp người, Đường Hà phủ khăn lên đầu, lên mặt, hai tay bịt chặt miệng mũi, không nói một lời.
Chu Bắc Sinh hỏi Chu Nam Sinh có biết chuyện sửa đường trong thôn không, Chu Nam Sinh gật đầu, nói: “Hai năm trước cũng đã nói, kéo dài đến giờ chưa có kết quả. Muốn ta nói, đường này thật sự bây giờ nên sửa rồi, người dân ra vào thật sự khó khăn.”
Chu Bắc Sinh như có điều suy nghĩ, về đến nhà sẽ nói ý tứ cha vợ với lão gia tử.
Buổi tối người một nhà ăn cơm trên bàn, Chu lão gia tử nói chuyện sửa đường và ý tứ thôn trưởng nói ra.
“Theo thôn trưởng nói, khoản tiền quan phủ cấp đã đến, động thổ cũng đã xong, qua tháng giêng sang năm sẽ bắt tay vào làm.”
“Thôn trưởng nói còn thiếu hai trăm lượng bạc, cửa cải nhà chúng tay xấp xỉ bằng vậy, ta vốn do dự có quyên hay không, sửa đường là chuyện tạo phúc tích đức, đối với công danh Bắc Sinh sau này là chuyện tốt, vì vậy ta xem xét hồi lâu, quyết định giúp. Đây là việc đại sự, ta thông báo với các con, các con có gì muốn nói không?”
Người một nhà dừng lại, một hồi lâu không ai nói chuyện.
Dương thị ngồi một cạnh bàn cho Ny Nhi ăn, không nhịn được, mở miệng nói: “Lão gia tử, con cả gan nói một câu, con không tán thành.”
Thật ra tiền công mỗi tháng của Tống chưởng quỹ không nhiều, mà Chu gia giờ cũng đầy đủ sức lao động, không nhất định cần ông hỗ trợ. Nhưng từ khi Chu gia mở cửa hàng làm ăn, đã mời Tống chưởng quỹ hỗ trợ, Tống chưởng quỹ làm ăn cả đời, chẳng những quen biết với các phú hộ trấn trên, còn giao thiệp mấy chục năm với thương nhân, có thể nói ban đầu nếu không có ông, cửa hàng Chu gia không được như hiện tại. Giờ làm ăn mặc dù ổn, ý lão gia tử là, Tống chưởng quỹ không khác gì bạn, tuyệt đối không tư lợi gì cho bản thân, huống chi, vạn nhất cho ông nghỉ, khách hàng có bị đưa đi không, cũng là vấn đề mạo hiểm.
Mặt trời càng lên cao, khách cũ đến càng nhiều, ba người đều loay hoay chân không chạm đất, Đường Hà tinh mắt, thấy có một phụ nhân nhìn vào trong cửa hàng, nàng nhìn chăm chú, thấy đúng là Thất bá nương Trương thị, vội vàng chào hỏi bà.
Trương thị đi vào trong cửa hàng, cười chào hỏi ba người bọn họ, hai tay xoa xoa vào nhau, hơi ngượng ngùng nói: “Các con làm ăn bận rộn, ta làm phiền các con rồi, Nam Sinh, trong cửa hàng con có chiếu không? Hay có đệm có thể trải trên mặt đất không?
Chu Nam sinh nghĩ sơ, đáp: “Có, hôm kia có chiếc chiếu cũ đắp trên kệ mới đổi xuống, nếu người không chê để con tìm cho người.”
“Được.”
Chu Nam Sinh quay người vào trong quầy tìm đồ, Trương thị giải thích với Đường Hà, “Hôm nay ta và hai tẩu tử con đi bán nến, chúng ta kê hai ghế nhỏ, gác tấm ván lên để bày hàng, chưa từng nghĩ làm ăn náo nhiệt vậy, gian hàng chật ních người, chúng ta bán hàng, thu tiền không kịp, có vài người không đợi được đã đi, tẩu tử con nói chia ra để bán, lúc nữa ta dùng chiếu trải trên mặt đất, lại bày nến ra, lại không phải có một nhánh làm ăn nữa sao.”
Đường Hà cười nói, “Làm ăn phát đạt như vậy, chúc mừng người.”
“Một chút vốn mà thôi, sao có thể so với nhà các con mở cửa hàng,” Trương thị phất tay, “Nhưng mà làm nến bán có thể kiếm tiền, dân bản địa chúng ta coi trọng tiết, nhiều người mua nhang đèn. Lúc trước Nhị tẩu con từ nhà mẹ đẻ tới, có tiếng là tay nghề giỏi, tới đây thủ nghệ, lúc trước cả nhà làm được một xe hàng, kéo tới đây đều đã bán hết, ta đây ngày ngày lo sợ lỗ vốn, rốt cục cũng đã hòa vốn rồi.”
Đang nói, Chu Nam Sinh mang đồ ra, Trương thị nhìn cảm thấy thích hợp, bà cám ơn bọn họ, cáo từ vội vàng đi làm ăn.
——
Chu Bắc Sinh rời tân nương tử, một mình đi học, ban ngày tàm tạm, cố gắng vùi đầu học, không để ý gì đến chuyện bên ngoài, đến đêm, trong chăn cô lạnh, nhớ đến tân nương tử mềm mại. Hắn mấy lần muốn về nhà xem một chút, nhưng ngày ngày cha vợ đều kiểm tra văn chương, đành phải dành thời gian cho việc học.
Đau khổ hơn nửa tháng, rốt cuộc thi xong, hắn không đợi đến tên mình, đã vội cáo từ cha vợ, gói đồ đơn giản, vòng đến cửa hàng nhà mình, tính đi cùng phu thê Chu Nam Sinh về nhà.
Lúc này mọi nhà trên thành trấn đã bắt đầu làm cơm tối, cửa hàng vắng khách, Tống chưởng quỹ và Đường Hà dọn hàng, Chu Nam Sinh nhìn sổ sách gảy bàn tính, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Chu Bắc Sinh đi vào, ngạc nhiên cười nói: “Tứ đệ, sao lại đến đây?”
Chu Bắc Sinh để đồ xuống, chào hỏi Tống chưởng quỹ, đáp: “Hôm nay thi xong, đệ muốn về nhà.” Thấy Chu Nam Sinh vẫn cúi đầu gảy bàn tính, hắn không khỏi thúc giục: “Tam ca, còn lâu nữa không?”
Đường Hà nghe vậy, nàng và Chu Nam Sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: “Sắc thái này của tiểu thúc, gọi là một lòng muốn về nhà.”
Chu Bắc Sinh: “…”
Không lâu lắm, ba người sắp xếp lên đường về nhà, Tống chưởng quỹ đi cuối khóa cửa.
Ba người đi gần nửa canh giờ, đi hết đường lớn, xe trâu rẽ vào hướng đường đất Chu gia thôn, lại bắt đầu xóc nảy, Đường bà bị bụi đất bay vào mặt, đành phải lấy khăn quàng cổ bịt mũi miệng.
Đi được một nửa, phía đối diện đi tới một chiếc xe trâu kéo đầy rau xanh, bọn họ đi dẹp vào bên cạnh, nhường đường cho đối phương.
“Đường thôn ta thật kém.” Chu Bắc Sinh cau mày nói.
“Đúng vậy, kéo xe chuyển hàng không dễ dàng.” Chu Nam Sinh đồng ý nói.
Đường Hà kéo khăn xuống, hít sâu, “Ai, muốn làm giàu, trước sửa đường.”
Chu Bắc Sinh nghe vậy, giật mình sững sờ, gật đầu nói: “Có đạo lý, Tam tẩu có kiến thức.”
Châm ngôn giống vậy còn có ‘mười năm trồng cây, trăm năm trồng người’… Đường Hà cười cười, không nói thêm.
Ba người nghiêng ngả trên đường đất gần nửa canh giờ, rốt cuộc đến nhà. Mới đến cửa viện, đụng phải thôn trưởng Chu Ngũ Gia, ba người giật mình, xuống xe trâu đứng nghiêm, cung kính vấn an ông, thôn trưởng cười híp mắt trả lời, trước khi đi có ý vỗ vỗ vai Chu Bắc Sinh nói: “Bắc Sinh thật có tiền đồ, nếu như phúc khí đủ, sau này hoạn lộ càng thêm rộng mở.”
Nói xong lời cũng không lưu lại, hướng cửa đi.
Ba người không nói gì, tự tản đi rửa mặt.
Chu Bắc Sinh về phòng, ra ngoài sảnh, chỉ thấy Chu lão gia tử ngồi trên ghế bành dao động, nghĩ ngợi xuất thần. Chu Bắc Sinh vấn an ông, ông mới tỉnh hồn, “Bắc Sinh đã về à?” Ông dừng một chút lại hỏi, “Mới vừa rồi gặp thôn trưởng không?”
“Có ạ.” Chu Bắc Sinh dừng lại.
“Thôn ta muốn tu sửa đường đất ,” lão gia tử nhàn nhạt nói, “Tiền sửa đường quan phủ cho một phần, trong thôn tự xoay sở một phần, tính đầu người chia ra, mỗi người nửa lượng. Chẳng qua người trong thôn khó khăn không ít, đoán chừng thu không đủ tiền, thôn trưởng tới nhà ta, hi vọng nhà ta tài trợ.” Lại hỏi cháu trai, “Con nói xem, con nghĩ thế nào?”
Chu Bắc Sinh do dự nói: “Từ xưa sửa đường xây cầu là chuyện tích phúc…”
Lão gia tử gật đầu, “Làm việc thiện, đoán chừng truyền tụng nhiều người. Ta đang suy nghĩ, danh tiếng này có giúp ích gì được cho kết quả thi của con không?”
Trợ giúp đương nhiên có, đến lúc đó, thôn trang gần xa đều tán dương lão Chu gia. Chu Bắc Sinh, một thanh niên tú tài đương nhiên cũng được mọi người tán dương, tài danh nếu có thể vì vậy mà lan truyền, chờ kết quả thi của hắn, không phải quan chủ khảo cũng có vài phần kính trọng sao?
Chẳng qua Chu gia hơi có dư, cũng chỉ là nông hộ giàu có bình thường, nếu sau này quyên tiền sửa đường, nhà mình có thể tổn thương nguyên khí nặng nề. Vì vậy Chu Bắc Sinh do dự không đáp lời.
Chu lão gia tử phất tay, “Được rồi, chuyện này ta tự suy xét, con nhiều ngày không ở nhà, mẹ con ngày ngày nhắc đến con, mau đi tìm mẹ nói chuyện đi.”
“Vâng.”
Chu Bắc Sinh không gặp được Từ thị, Đại tẩu Dương thị nói bà ôm Ny Nhi, dẫn Khoai Tây oa đến nhà Thất bá nương mua nến. Hắn lại ấp úng hỏi sao không thấy thê tử mình ở nhà.
Dương thị nhìn hắn ngượng ngùng, cười trêu ghẹo nói: “Ôi, vừa vào cửa đã tìm thê tử, tiểu thúc qua nóng nảy nha.” Lại thấy Chu Bắc Sinh đỏ mặt, xoay người muốn đi, nàng vội vàng cười gọi lại, “Tứ tẩu đi ra ruộng hái rau, đệ chờ một chút, lất nữa muội ấy về.”
Chu Bắc Sinh không đợi được, đi ra vườn rau nhà mình tìm Lã thị.
Lã thị đang khom người nhổ cải trắng, vào đông trời lạnh, đất cứng, cải trắng ăn sâu rễ vào đất. Nàng ra sức, cây bật lên khỏi đất, người nàng cũng theo đà ngã ngửa ra sau.
Chu Bắc Sinh cuống quýt chạy mấy bước kéo nàng lên, “Nương tử, có đau không? Mắt đỏ hết lên rồi.”
Lã thị chớp chớp mắt, trên mặt vừa mừng vừa sợ, một tay còn đang nắm cải trắng, một tay nắm cánh tay hắn, “Chàng về rồi!”
Chu Bắc Sinh gật đầu, nhận lấy cái trắng trên tay nàng, bỏ vào giỏ xách, lại phủi đất trên người nàng, hai người dắt tay nhau về nhà, trên đường đi hỏi nàng, “Sao không mang dao đi? Cắt đứt trên mặt đất là được, nhổ lên không dễ dàng gì.”
“Ta không quen làm…” Lã thị ấp úng nói.
Chu Bác Sinh lại hỏi, “Sống chung với mọi người thế nào?”
“Cũng khá,” Lã thị vội vàng đáp, “Cha mẹ, huynh tẩu rất thân thiện với ta, chẳng qua là…” Chẳng qua là cuộc sống nơi này với nơi nàng sống, chênh lệch quá xa.
Chu Bắc Sinh chưa nghe hết lời nàng nói, dắt nàng trở về nhà, hắn học Tam ca giúp đỡ thê tử, kết quả Từ thị về nhà thấy được, đau lòng vội vàng đuổi hắn ra khỏi bếp.
———
Chu Bắc Sinh cũng chỉ ở nhà mấy ngày, hắn nhớ tới kết quả thi, lại phải tìm cha vợ có chút chuyện. Gặp Lã giáo dụ, được biết hắn lần này đứng đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Ta sớm đã nói, con không cần tự coi nhẹ mình.” Lã giáo dụ cười ha hả, vuốt chòm râu, “Lần này con có thể bổ sung thành tăng sinh, lần thi tiếp theo con đứng thứ nhất, lại được bổ sinh thành lẫm sinh, là có thể được hưởng bạc từ triều đình. Chỉ cần con kiên trì khổ luyện, tiền đồ tự nhiên chờ con ở phía trước.”
“Vâng.” Chu Bắc Sinh phục hồi tinh thần, trong lòng vui vẻ, “Toàn bộ con đều nghe cha dạy bảo.”
Hai người nói chút ít chuyện văn chương và chuyện tình trên phố, Chu Bắc Sinh nói đến chuyện thôn trưởng kêu gọi nhà hắn tài trợ cho Lã giáo dụ nghe.
“Đây là chuyện tốt, làm được!” Lã giáo dụ nói như chém đinh chặt sắt, “Con tuy có tài, nhưng so với những người khác truyền danh tú tài, căn cơ có vẻ hơi nông cạn, nếu có một ngày, mọi người truyền tụng công đức Chu gia sửa đường, đến lúc đó ta nói vài lời tiến cử con, kết quả thi cũng nắm chắc hơn mấy phần.”
“Con về nhà nói lại ý của người với tổ phụ.”
Lã giáo dụ gật đầu, nói mấy câu với Chu Bắc Sinh, rồi để hắn ra cửa. Sắp đến năm mới, Chu Bắc Sinh thu dọn quần áo, sách vở, đi tìm phu thê Chu Nam Sinh cùng nhau về nhà.
Lúc này trong cửa hàng chỉ có Chu Nam Sinh và Tống chưởng quỹ, Chu Bắc Sinh không khỏi kỳ quái hỏi: “Hôm nay Tam tẩu không đến cửa hàng sao?”
Chu Nam Sinh tay làm, miệng trả lời: “Tam tẩu đệ nói hôm nay không thoải mái, bực bội, khẩu vị không tốt, giờ đang đi lang trung bắt mạch.”
Đang nói chuyện thì Đường Hà trở lại, trên mặt nàng tựa như giật mình, tựa như vui vẻ, chẳng qua huynh đệ Chu Nam Sinh nói chuyện không để ý, thấy nàng tay không đi vào, Chu Nam Sinh không khỏi kỳ quái hỏi: “Lang trung nói thế nào? Sao không bốc thuốc?”
“Không có bệnh gì.” Đường Hà cười đáp, nhìn trong cửa hàng có Tống chưởng quỹ và Chu Bắc Sinh đang đứng, không nói thêm gì nữa, tranh thủ lúc không có ai nói với Chu Nam Sinh: “Lát nữa ta có chuyện nói cho chàng biết.”
Ba người đánh xe về nhà. Đường ở thôn vẫn xóc nảy, bụi đất dính khắp người, Đường Hà phủ khăn lên đầu, lên mặt, hai tay bịt chặt miệng mũi, không nói một lời.
Chu Bắc Sinh hỏi Chu Nam Sinh có biết chuyện sửa đường trong thôn không, Chu Nam Sinh gật đầu, nói: “Hai năm trước cũng đã nói, kéo dài đến giờ chưa có kết quả. Muốn ta nói, đường này thật sự bây giờ nên sửa rồi, người dân ra vào thật sự khó khăn.”
Chu Bắc Sinh như có điều suy nghĩ, về đến nhà sẽ nói ý tứ cha vợ với lão gia tử.
Buổi tối người một nhà ăn cơm trên bàn, Chu lão gia tử nói chuyện sửa đường và ý tứ thôn trưởng nói ra.
“Theo thôn trưởng nói, khoản tiền quan phủ cấp đã đến, động thổ cũng đã xong, qua tháng giêng sang năm sẽ bắt tay vào làm.”
“Thôn trưởng nói còn thiếu hai trăm lượng bạc, cửa cải nhà chúng tay xấp xỉ bằng vậy, ta vốn do dự có quyên hay không, sửa đường là chuyện tạo phúc tích đức, đối với công danh Bắc Sinh sau này là chuyện tốt, vì vậy ta xem xét hồi lâu, quyết định giúp. Đây là việc đại sự, ta thông báo với các con, các con có gì muốn nói không?”
Người một nhà dừng lại, một hồi lâu không ai nói chuyện.
Dương thị ngồi một cạnh bàn cho Ny Nhi ăn, không nhịn được, mở miệng nói: “Lão gia tử, con cả gan nói một câu, con không tán thành.”
/117
|