Lần này Đường Hà và Chu Nam Sinh nói chuyện không thống khổ.
Kiếp trước Đường Hà là người nhìn xa trông rộng, nàng nhìn bản chất sự việc so với Chu Nam Sinh càng thêm rõ ràng. Tình trạng trước mắt của Chu gia cố nhiên tốt hơn so với nông hộ khác, nhưng chẳng qua khá hơn một chút mà thôi, một cửa hàng nhỏ chẳng lẽ có thể chống đỡ ba gia đình huynh đệ bọn họ không lo áo cơm? Huống chi tuy là huynh đệ thân tình, cũng có thời điểm ý kiến không đồng nhất, huynh đệ không thể tính sổ công khai, ngược lại vì thân tình mà lại mai phục tai họa ngầm.
Kiến thức Chu Nam Sinh so với thanh niên nông thôn bên cạnh nhiều hơn chút, mơ hồ hiểu thê tử nói có đạo lý, nhưng kiến thức của hắn trước mắt có hạn, trên phương diện tình cảm, hắn càng tin tưởng cửa hàng nhà mình sau này càng ngày càng lớn, tiền kiếm được đủ để con cháu chi tiêu, có một ngày tiểu đệ làm quan, huynh đệ bọn họ sẽ không có tranh chấp. Đường Hà hay lo lắng vớ vẩn, chuyện đó sẽ không phát sinh.
Đường Hà hiểu rõ Chu Nam Sinh, hiểu biết của Chu Nam Sinh khác xa so với nàng. Vì vậy nàng cũng chỉ nói một chút rồi ngừng lại, cười nhẹ một tiếng, không cố chấp yêu cầu trượng phụ lập tức hiểu chuyện ngay.
——-
Người nông dân bận rộn mệt mỏi một năm, thán giêng là thời gian nhàn hạ hiếm có.
Chu gia trước mùng bảy tháng giêng không ra cửa hàng làm ăn, công việc nhà bọn họ ít hơn so với nhà bên cạnh, chỉ có một chút việc nhà, Đường Hà và Dương thị chia sẻ, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đối với Đại tẩu này, Đường Hà hơi cảm thấy thú vị. Kiếp trước nàng không có cơ hội gặp được người như vậy: Ngươi lùi một bước, ta tiến một bước, ngươi không nhượng bộ chút nào, ta cũng không ngoan cố chống chế, ngược lại thuận thế lui về phía sau, bất kể trong lòng tẩu ấy có khó chịu hay không, ít nhất trên mặt lúc nào cũng cười híp mắt, không có chút bộ dáng để bụng nào.
Dương thị bất động thanh sắc, chủ động ôm đồm chuyện nhà, Đường Hà lúc này giúp nàng trêu chọc Khoai Tây oa, tựa như dụ dỗ Đào Đào, kể cho bé nghe chuyện cổ tích. Dĩ nhiên đổ nước tiểu, tưới rau vẫn là Đường Hà làm.
Đường Hà không phải là tính cách so đo, chuyện nên làm nàng vẫn làm. Nàng và Dương thị chưa từng bộc phát cãi vã, sau này cũng không có ý định bộc phát. Chu lão và Từ thị, lão phu thê hai người nhìn thấy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Duy trì một đại gia đình, để cho mâu thuẫn biến mất không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Thê tử Tam nhi làm việc không tệ,” Chu lão nói với bạn già, “Trước kia ta cảm thấy Đại tẩu có chút tâm nhãn, lại chịu để khuôn mặt tươi cười với người, sau này đối với chị em dâu nhịn không được tính tình khó chịu. Hôm này vừa nhìn, Tam tẩu lại càng tính tình hiếm có, ta thử nghĩ một lần, thật đúng là chưa từng nghe con bé nói một câu nặng lời. Tam nhi thật là cưới đúng người.”
Từ thị cho là ông ‘ý hữu sở chỉ’, trên mặt có chút ngượng ngùng, năm trước bà đã nói với người nhà mẹ đẻ tình huống Trương Xuân Giang, Từ lão cảm thấy hôn sự này không có lợi gì, có chút không muốn, Từ thị hận, mắng ca tẩu cháu thông suốt, cuối cùng vẫn là bà đi nhìn Trương Xuân Giang, cảm thấy có thể, cố gắng chủ trương với Châu Nương, định ra cửa hôn sự với Trương Xuân Giang. Hôm nay đại thế đã định, Từ thị thở phào một cái, càm thấy cuối cùng đã tháo xuống một tảng đá lớn.
“Không câm không điếc không làm bà cô,” Chu lão nói, “Ta khổ sở, mệt mỏi cả đời, sau này cưới thê tử cho Bắc Sinh xong, nhiệm vụ đời này coi như hoàn thành. Bọn chúng mấy tiểu phu thê sống chung dưới một mái hiên, có gì va chạm để bọn chúng tự giải quyết đi, ta không có ý định quản, bà cũng không cần quản nhiều lắm. Chúng ta mất cả đời với bọn chúng, đã không làm bọn chúng thất vọng, nếu quan tâm nữa, bọn chúng còn ngại chúng ta xen vào việc người khác, không tốt.”
Từ thị do dự đáp: “… Được.”
Chu lão gia tử đối với Đường Hà cũng rất mãn ý, ban đầu hôn sự cháu trai khúc chiết, ông lo lắng nếu như hôn sự với Đường gia không được, khó tránh khỏi thông gia không thành lại thành kẻ thù, Từ gia mặc dù càn quấy, nhưng cũng là thân thích đứng đắn, nếu như Đường Hà không gả tới đây, vì danh tiếng Châu Nương, Nam Sinh nhất định phải cưới con bé. Lão gia tử khi nào thì chịu nổi thân thích như Từ lão và Từ Phúc Trụ? Lão gia tử còn suy nghĩ đến vấn đề dưỡng lão của tiểu muội trước lúc lâm chung, cố gắng kết thông gia với Đường gia là lựa chọn tốt nhất, vì vậy ông tự ra mặt thuyết phục Đường Hà. Lúc ấy đã cảm thấy nha đầu này là một người thông minh. Hiện tại ở chung một mái nhà quan sát xuống, thấy nàng rất có chừng mực: Vì bản thân mình tranh thủ nhất định, có thể nhượng bộ đúng lúc.
Chu lão gia tử tính toán hồi lâu, cảm thấy ban đầu hứa hẹn chuyện ở riêng với Đường Hà, có chút khó giải quyết. Nhà ai không hi vọng toàn bộ ‘kỉ đại đồng đường’ mọi người tu cự đại phúc khí? Chu lão gia tử cảm thấy, ông vẫn còn sống được nhiều năm, chuyện ở riêng chưa đến trước mặt, tạm thời cứ để đấy đã. Huống chi cứ nhìn việc trước mắt, coi như ở riêng, Đông Sinh một phòng, Nam Sinh một phòng, cuộc sống trôi qua không quá kém. Chỉ có Bắc Sinh… Chu lão gia tử mặc dù kí thác kỳ vọng với hắn, cũng mơ hồ hiểu nếu như hắn thi không được, mắt cao hơn đầu, không thích ứng được với cuộc sống hoa màu, cuộc sống có thể trôi qua không suôn sẻ, đến lúc đo chính là trưởng bối truyền thụ tư tưởng làm hại hắn.
Lão gia tử tìm đến cháu trai út, hỏi: “Bắc Sinh, đầu xuân chính là thi phủ thử, con nắm chắc mấy phần?”
Loại vấn đề này thật khó trả lời, nếu nói không nắm chắc, cố gắng của mình và người nhà bỏ ra được coi là gì? Nếu nói nắm chắc lớn, lại có cuồng vọng, đến lúc không được, mặt mũi để ở đâu đây? Chu Bắc Sinh chần chờ hồi lâu, chỉ có thể thấp giọng đáp: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
“Hết sức là được.”
——
Ban đầu Chu Nam Sinh ở nhà cũ, sau khi thành thân không ở đó nữa, Đường Hà sợ phòng ốc lâu không ai ở tan hoang, thỉnh thoảng qua quét dọn, kiểm tra tường có dấu hiệu thủng, nứt hay không.
Nhà cũ yên tĩnh cũ kỹ, chính là phòng ngoài qua một trận gió, khe hở trên mái le lói vài ánh mặt trời sẽ rơi đầy bụi bẩn.
Đường Hà rất thích nơi này, chân tường nhiều năm rêu xanh, trong khe tường cây dương xỉ run rẩy, dưới xà ngang đường sảnh, tổ chim yến bỏ trống, song cửa gỗ khắc hoa, nàng đều thích.
Mấy ngày nay mặt trời ấm áp, Đường Hà thường mang ghế ra sân phơi nắng, mượn bút lông đã bị Chu Nam Sinh dùng gần hỏng, chấm nước trong thùng, ngồi trong sân, lấy đá phiến trơn bóng làm giấy, chống cổ tay luyện chữ.
Thời điểm Chu Bắc Sinh đến, nhìn thấy cảnh tượng nàng đang ngưng khí luyện chữ. Chữ viết bằng nước, một thời gian sẽ ngấm vào trong đã, không thì cũng bị mặt trời chiếu đến bốc hơi, nhưng điều này cũng để Chu Bắc Sinh thấy nàng viết chữ như gà bới.
Hắn không nhịn được “Xì” một tiếng.
Đường Hà sớm biết hắn đứng một bên, không tính để ý hắn, tiếp tục nghiêm túc, tiếp tục viết xuống.
Chu Bắc Sinh đợi một lúc, không thấy nàng lên tiếng chào hỏi, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi: “Tam tẩu, Tam ca đâu?”
“Sang nhà Ngũ cụ bà cách vách xin hai chén nước gạo nóng.” Đi một lúc rồi, đoán chừng bị lão nhân lôi kéo nói chuyện đâu đâu rồi.
Loại chuyện này không phải nữ nhân nên đi sao? Chu Bắc Sinh hé miệng, lại ngậm lại. Tam ca hắn căn bản rất tốt với thê tử, quả thực chả giống ai.
Hai người không nói, cứ như vậy trầm mặc.
Đường Hà tự giác luyện xong định mức một ngày, thu hồi thùng gỗ và bút lông, chuyển từ ghế nhỏ sang ghế băng lớn, thư thư phục phục đọc một quyển ‘Sơn Thủy du ký’.
Chu Bắc Sinh càng chờ càng phiền não, Đường Hà tự tại làm cho hắn bị đè nén, không nhịn được châm chọc nói: “Tam tẩu, sách này tẩu đọc hiểu sao?”
Đường Hà để sách xuống, nhìn hắn một cái.
Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhiều năm rồi nàng không chung đụng với thiếu niên cuồng vọng phản nghịch, chọn lựa phương pháp không để ý đến bọn họ là biện pháp không thích hợp sao?
“Cầm lấy.” Nàng đưa sách cho hắn.
Chu Bắc Sinh không giải thích được, “Làm gì?” Hắn nhận lấy.
“Mở sách ra, bắt đầu từ tờ thứ nhất đi.”
Đường Hà bình thản thuật lại, cho dù văn tự du ký nói nửa văn cổ, nhưng kiếp trước nàng kinh nghiệm đi thi vô số, cộng thêm cường độ công việc huấn luyện, không phải tán dương nhưng mà trí nhớ nàng đã đọc qua là không quên được, làm cho nàng đối với sự vật tạo thành một loại ấn tượng kiểu ngăn kéo: Chỉ cần xem qua, khi cần nhớ lại, thời điểm trình bày, trí nhớ trong đầu nàng giống như mở ngăn kéo, lấy đồ ra là được.
Sách du ký văn phong hào phóng, màu sắc đẹp đẽ, lôi cuốn ngoạn mục, Đường Hà đã đọc hai lần rồi, nàng tự nhận lần này thuật lại ít nhất được bảy tám phần.
Chu Bắc Sinh đợi nàng nói xong, đã ngây dại.
Đường Hà đứng lên. Chu Nam Sinh đi nhà Ngũ cụ bà quá lâu, nàng định đi tìm hắn.
“Chờ một chút!” Chu Bắc Sinh xiết chặt quyển du ký, gọi nàng lại, “Tẩu… Làm sao làm được?”
“Đọc hai lần thì nhớ chứ sao.”
“Tẩu? Không thể nào…” Chu Bắc Sinh càng thêm giật mình, hôm nay hắn bị vấn đề ông nội hỏi làm tâm tình sa sút, vốn là muốn tâm sự, trò truyện với Tam ca, kết quả hiện tại bị Tam tẩu làm cho kinh ngạc. Hắn tự hỏi hắn đọc hai lần còn không có biện pháp nhớ hết một quyển sách, thì ra là ngày thường hắn được khen đều là giả dối sao? Kỳ thật hắn không bằng một phụ nhân?
Đường Hà nhìn sắc mặt biến ảo của hắn, thở dài, “Bắc Sinh, Tam ca đệ nói đệ vừa vào học, chính là người nổi bật trong đám đồng môn, bản thân đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, đệ cảm thấy phụ nhân chúng ta không có kiến thức, nhìn không thuận mắt có phải không? Chỉ là ta cảm thấy, một người không thể tất cả mọi thứ đều xuất sắc được, tỷ như Đại tẩu nấu cơm ngon, ta đào củ từ nhanh, không phải chuyện này đệ không sánh bằng chúng ta sao? Mỗi người tập trung tinh thần vào việc khác nhau, đương nhiên am hiểu không giống nhau, không thể so sánh với nhau được. Sau này ta hi vọng đệ không bởi vì ta không đi thi khoa cử mà khinh thị ta. Nếu không cuộc sống thật không thoải mái, cũng làm mệt mỏi tình cảm Tam ca đệ dành cho đệ, không phải sao?”
Nếu là thường ngày, Chu Bắc Sinh không nghĩ nàng có thể nói ra đạo lý lớn này, hoặc là nghe, cũng thẹn quá hóa giận. Chẳng qua hôm nay hắn bị kinh hãi, không tự chủ lẩm bẩm nói: “Tẩu biết không chỉ là đào củ từ…”
Coi như trong lời nàng có dưỡng khí, không chỉ đọc hai lần mới có thể thuộc lòng du ký, trí nhớ này, thật sự khó nói được. Mình ngay cả phụ nhân nông thôn cũng không bằng, còn nói gì đến khoa cử đây?
Đường Hà nhìn hắn sắc mặt xanh đen, biết hắn chấn kinh quá lớn, trong lòng bất đắc dĩ, sử dụng chiêu số ‘ngươi lợi hại ta còn lọi hại hơn, sau này ngươi khỏi huyên náo lớn lối’, nàng cũng có chút ngượng ngùng.
Kiếp trước Đường Hà là người nhìn xa trông rộng, nàng nhìn bản chất sự việc so với Chu Nam Sinh càng thêm rõ ràng. Tình trạng trước mắt của Chu gia cố nhiên tốt hơn so với nông hộ khác, nhưng chẳng qua khá hơn một chút mà thôi, một cửa hàng nhỏ chẳng lẽ có thể chống đỡ ba gia đình huynh đệ bọn họ không lo áo cơm? Huống chi tuy là huynh đệ thân tình, cũng có thời điểm ý kiến không đồng nhất, huynh đệ không thể tính sổ công khai, ngược lại vì thân tình mà lại mai phục tai họa ngầm.
Kiến thức Chu Nam Sinh so với thanh niên nông thôn bên cạnh nhiều hơn chút, mơ hồ hiểu thê tử nói có đạo lý, nhưng kiến thức của hắn trước mắt có hạn, trên phương diện tình cảm, hắn càng tin tưởng cửa hàng nhà mình sau này càng ngày càng lớn, tiền kiếm được đủ để con cháu chi tiêu, có một ngày tiểu đệ làm quan, huynh đệ bọn họ sẽ không có tranh chấp. Đường Hà hay lo lắng vớ vẩn, chuyện đó sẽ không phát sinh.
Đường Hà hiểu rõ Chu Nam Sinh, hiểu biết của Chu Nam Sinh khác xa so với nàng. Vì vậy nàng cũng chỉ nói một chút rồi ngừng lại, cười nhẹ một tiếng, không cố chấp yêu cầu trượng phụ lập tức hiểu chuyện ngay.
——-
Người nông dân bận rộn mệt mỏi một năm, thán giêng là thời gian nhàn hạ hiếm có.
Chu gia trước mùng bảy tháng giêng không ra cửa hàng làm ăn, công việc nhà bọn họ ít hơn so với nhà bên cạnh, chỉ có một chút việc nhà, Đường Hà và Dương thị chia sẻ, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đối với Đại tẩu này, Đường Hà hơi cảm thấy thú vị. Kiếp trước nàng không có cơ hội gặp được người như vậy: Ngươi lùi một bước, ta tiến một bước, ngươi không nhượng bộ chút nào, ta cũng không ngoan cố chống chế, ngược lại thuận thế lui về phía sau, bất kể trong lòng tẩu ấy có khó chịu hay không, ít nhất trên mặt lúc nào cũng cười híp mắt, không có chút bộ dáng để bụng nào.
Dương thị bất động thanh sắc, chủ động ôm đồm chuyện nhà, Đường Hà lúc này giúp nàng trêu chọc Khoai Tây oa, tựa như dụ dỗ Đào Đào, kể cho bé nghe chuyện cổ tích. Dĩ nhiên đổ nước tiểu, tưới rau vẫn là Đường Hà làm.
Đường Hà không phải là tính cách so đo, chuyện nên làm nàng vẫn làm. Nàng và Dương thị chưa từng bộc phát cãi vã, sau này cũng không có ý định bộc phát. Chu lão và Từ thị, lão phu thê hai người nhìn thấy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Duy trì một đại gia đình, để cho mâu thuẫn biến mất không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Thê tử Tam nhi làm việc không tệ,” Chu lão nói với bạn già, “Trước kia ta cảm thấy Đại tẩu có chút tâm nhãn, lại chịu để khuôn mặt tươi cười với người, sau này đối với chị em dâu nhịn không được tính tình khó chịu. Hôm này vừa nhìn, Tam tẩu lại càng tính tình hiếm có, ta thử nghĩ một lần, thật đúng là chưa từng nghe con bé nói một câu nặng lời. Tam nhi thật là cưới đúng người.”
Từ thị cho là ông ‘ý hữu sở chỉ’, trên mặt có chút ngượng ngùng, năm trước bà đã nói với người nhà mẹ đẻ tình huống Trương Xuân Giang, Từ lão cảm thấy hôn sự này không có lợi gì, có chút không muốn, Từ thị hận, mắng ca tẩu cháu thông suốt, cuối cùng vẫn là bà đi nhìn Trương Xuân Giang, cảm thấy có thể, cố gắng chủ trương với Châu Nương, định ra cửa hôn sự với Trương Xuân Giang. Hôm nay đại thế đã định, Từ thị thở phào một cái, càm thấy cuối cùng đã tháo xuống một tảng đá lớn.
“Không câm không điếc không làm bà cô,” Chu lão nói, “Ta khổ sở, mệt mỏi cả đời, sau này cưới thê tử cho Bắc Sinh xong, nhiệm vụ đời này coi như hoàn thành. Bọn chúng mấy tiểu phu thê sống chung dưới một mái hiên, có gì va chạm để bọn chúng tự giải quyết đi, ta không có ý định quản, bà cũng không cần quản nhiều lắm. Chúng ta mất cả đời với bọn chúng, đã không làm bọn chúng thất vọng, nếu quan tâm nữa, bọn chúng còn ngại chúng ta xen vào việc người khác, không tốt.”
Từ thị do dự đáp: “… Được.”
Chu lão gia tử đối với Đường Hà cũng rất mãn ý, ban đầu hôn sự cháu trai khúc chiết, ông lo lắng nếu như hôn sự với Đường gia không được, khó tránh khỏi thông gia không thành lại thành kẻ thù, Từ gia mặc dù càn quấy, nhưng cũng là thân thích đứng đắn, nếu như Đường Hà không gả tới đây, vì danh tiếng Châu Nương, Nam Sinh nhất định phải cưới con bé. Lão gia tử khi nào thì chịu nổi thân thích như Từ lão và Từ Phúc Trụ? Lão gia tử còn suy nghĩ đến vấn đề dưỡng lão của tiểu muội trước lúc lâm chung, cố gắng kết thông gia với Đường gia là lựa chọn tốt nhất, vì vậy ông tự ra mặt thuyết phục Đường Hà. Lúc ấy đã cảm thấy nha đầu này là một người thông minh. Hiện tại ở chung một mái nhà quan sát xuống, thấy nàng rất có chừng mực: Vì bản thân mình tranh thủ nhất định, có thể nhượng bộ đúng lúc.
Chu lão gia tử tính toán hồi lâu, cảm thấy ban đầu hứa hẹn chuyện ở riêng với Đường Hà, có chút khó giải quyết. Nhà ai không hi vọng toàn bộ ‘kỉ đại đồng đường’ mọi người tu cự đại phúc khí? Chu lão gia tử cảm thấy, ông vẫn còn sống được nhiều năm, chuyện ở riêng chưa đến trước mặt, tạm thời cứ để đấy đã. Huống chi cứ nhìn việc trước mắt, coi như ở riêng, Đông Sinh một phòng, Nam Sinh một phòng, cuộc sống trôi qua không quá kém. Chỉ có Bắc Sinh… Chu lão gia tử mặc dù kí thác kỳ vọng với hắn, cũng mơ hồ hiểu nếu như hắn thi không được, mắt cao hơn đầu, không thích ứng được với cuộc sống hoa màu, cuộc sống có thể trôi qua không suôn sẻ, đến lúc đo chính là trưởng bối truyền thụ tư tưởng làm hại hắn.
Lão gia tử tìm đến cháu trai út, hỏi: “Bắc Sinh, đầu xuân chính là thi phủ thử, con nắm chắc mấy phần?”
Loại vấn đề này thật khó trả lời, nếu nói không nắm chắc, cố gắng của mình và người nhà bỏ ra được coi là gì? Nếu nói nắm chắc lớn, lại có cuồng vọng, đến lúc không được, mặt mũi để ở đâu đây? Chu Bắc Sinh chần chờ hồi lâu, chỉ có thể thấp giọng đáp: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
“Hết sức là được.”
——
Ban đầu Chu Nam Sinh ở nhà cũ, sau khi thành thân không ở đó nữa, Đường Hà sợ phòng ốc lâu không ai ở tan hoang, thỉnh thoảng qua quét dọn, kiểm tra tường có dấu hiệu thủng, nứt hay không.
Nhà cũ yên tĩnh cũ kỹ, chính là phòng ngoài qua một trận gió, khe hở trên mái le lói vài ánh mặt trời sẽ rơi đầy bụi bẩn.
Đường Hà rất thích nơi này, chân tường nhiều năm rêu xanh, trong khe tường cây dương xỉ run rẩy, dưới xà ngang đường sảnh, tổ chim yến bỏ trống, song cửa gỗ khắc hoa, nàng đều thích.
Mấy ngày nay mặt trời ấm áp, Đường Hà thường mang ghế ra sân phơi nắng, mượn bút lông đã bị Chu Nam Sinh dùng gần hỏng, chấm nước trong thùng, ngồi trong sân, lấy đá phiến trơn bóng làm giấy, chống cổ tay luyện chữ.
Thời điểm Chu Bắc Sinh đến, nhìn thấy cảnh tượng nàng đang ngưng khí luyện chữ. Chữ viết bằng nước, một thời gian sẽ ngấm vào trong đã, không thì cũng bị mặt trời chiếu đến bốc hơi, nhưng điều này cũng để Chu Bắc Sinh thấy nàng viết chữ như gà bới.
Hắn không nhịn được “Xì” một tiếng.
Đường Hà sớm biết hắn đứng một bên, không tính để ý hắn, tiếp tục nghiêm túc, tiếp tục viết xuống.
Chu Bắc Sinh đợi một lúc, không thấy nàng lên tiếng chào hỏi, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi: “Tam tẩu, Tam ca đâu?”
“Sang nhà Ngũ cụ bà cách vách xin hai chén nước gạo nóng.” Đi một lúc rồi, đoán chừng bị lão nhân lôi kéo nói chuyện đâu đâu rồi.
Loại chuyện này không phải nữ nhân nên đi sao? Chu Bắc Sinh hé miệng, lại ngậm lại. Tam ca hắn căn bản rất tốt với thê tử, quả thực chả giống ai.
Hai người không nói, cứ như vậy trầm mặc.
Đường Hà tự giác luyện xong định mức một ngày, thu hồi thùng gỗ và bút lông, chuyển từ ghế nhỏ sang ghế băng lớn, thư thư phục phục đọc một quyển ‘Sơn Thủy du ký’.
Chu Bắc Sinh càng chờ càng phiền não, Đường Hà tự tại làm cho hắn bị đè nén, không nhịn được châm chọc nói: “Tam tẩu, sách này tẩu đọc hiểu sao?”
Đường Hà để sách xuống, nhìn hắn một cái.
Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhiều năm rồi nàng không chung đụng với thiếu niên cuồng vọng phản nghịch, chọn lựa phương pháp không để ý đến bọn họ là biện pháp không thích hợp sao?
“Cầm lấy.” Nàng đưa sách cho hắn.
Chu Bắc Sinh không giải thích được, “Làm gì?” Hắn nhận lấy.
“Mở sách ra, bắt đầu từ tờ thứ nhất đi.”
Đường Hà bình thản thuật lại, cho dù văn tự du ký nói nửa văn cổ, nhưng kiếp trước nàng kinh nghiệm đi thi vô số, cộng thêm cường độ công việc huấn luyện, không phải tán dương nhưng mà trí nhớ nàng đã đọc qua là không quên được, làm cho nàng đối với sự vật tạo thành một loại ấn tượng kiểu ngăn kéo: Chỉ cần xem qua, khi cần nhớ lại, thời điểm trình bày, trí nhớ trong đầu nàng giống như mở ngăn kéo, lấy đồ ra là được.
Sách du ký văn phong hào phóng, màu sắc đẹp đẽ, lôi cuốn ngoạn mục, Đường Hà đã đọc hai lần rồi, nàng tự nhận lần này thuật lại ít nhất được bảy tám phần.
Chu Bắc Sinh đợi nàng nói xong, đã ngây dại.
Đường Hà đứng lên. Chu Nam Sinh đi nhà Ngũ cụ bà quá lâu, nàng định đi tìm hắn.
“Chờ một chút!” Chu Bắc Sinh xiết chặt quyển du ký, gọi nàng lại, “Tẩu… Làm sao làm được?”
“Đọc hai lần thì nhớ chứ sao.”
“Tẩu? Không thể nào…” Chu Bắc Sinh càng thêm giật mình, hôm nay hắn bị vấn đề ông nội hỏi làm tâm tình sa sút, vốn là muốn tâm sự, trò truyện với Tam ca, kết quả hiện tại bị Tam tẩu làm cho kinh ngạc. Hắn tự hỏi hắn đọc hai lần còn không có biện pháp nhớ hết một quyển sách, thì ra là ngày thường hắn được khen đều là giả dối sao? Kỳ thật hắn không bằng một phụ nhân?
Đường Hà nhìn sắc mặt biến ảo của hắn, thở dài, “Bắc Sinh, Tam ca đệ nói đệ vừa vào học, chính là người nổi bật trong đám đồng môn, bản thân đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, đệ cảm thấy phụ nhân chúng ta không có kiến thức, nhìn không thuận mắt có phải không? Chỉ là ta cảm thấy, một người không thể tất cả mọi thứ đều xuất sắc được, tỷ như Đại tẩu nấu cơm ngon, ta đào củ từ nhanh, không phải chuyện này đệ không sánh bằng chúng ta sao? Mỗi người tập trung tinh thần vào việc khác nhau, đương nhiên am hiểu không giống nhau, không thể so sánh với nhau được. Sau này ta hi vọng đệ không bởi vì ta không đi thi khoa cử mà khinh thị ta. Nếu không cuộc sống thật không thoải mái, cũng làm mệt mỏi tình cảm Tam ca đệ dành cho đệ, không phải sao?”
Nếu là thường ngày, Chu Bắc Sinh không nghĩ nàng có thể nói ra đạo lý lớn này, hoặc là nghe, cũng thẹn quá hóa giận. Chẳng qua hôm nay hắn bị kinh hãi, không tự chủ lẩm bẩm nói: “Tẩu biết không chỉ là đào củ từ…”
Coi như trong lời nàng có dưỡng khí, không chỉ đọc hai lần mới có thể thuộc lòng du ký, trí nhớ này, thật sự khó nói được. Mình ngay cả phụ nhân nông thôn cũng không bằng, còn nói gì đến khoa cử đây?
Đường Hà nhìn hắn sắc mặt xanh đen, biết hắn chấn kinh quá lớn, trong lòng bất đắc dĩ, sử dụng chiêu số ‘ngươi lợi hại ta còn lọi hại hơn, sau này ngươi khỏi huyên náo lớn lối’, nàng cũng có chút ngượng ngùng.
/117
|