Ngày hôm sau Đường Lý thị nói chuyện mang heo đến Chu gia tạ lễ với bọn tiểu bối.
Đường Hà biết phu thê Đường lão rất tiết kiệm, trong nhà mỗi người ăn một quả trứng gà đã làm cho Đường Lý thị đau lòng hồi lâu, lúc này hào phóng mang mười mấy cân thịt heo làm tạ lễ, thật làm người ta kinh ngạc, nhưng người dân nông thôn tâm tư thuần phác, đối với ân tình cứu mạng, tạ ơn lấy lễ trọng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đường Tiểu Sơn hơi bất an, vì mình mà cha mẹ hao tổn gia tài, nhưng thái độ người nhà với việc mình được cứu mừng rỡ nhiều hơn trách cứ gây họa. Hắn tâm tính thiếu niên, biết tuần trước người một nhà muốn đến nhà người ta, cái này có thể rời thôn đi chơi, lại biết rõ muốn gặp mặt Chu Nam Sinh cảm tạ, đau lòng rất nhanh không thấy, trong lòng chỉ còn lại mong đợi và mừng rỡ.
Đường Tống thị ở một bên cúi mặt, trong nhà quanh năm suốt tháng, gặp dịp mới có thể nhìn thấy thịt heo, một con heo nuôi hơn một năm, không nói xuất chuồng bán được nhiều bạc, chính là đại tràng và tiết heo, đã đủ trong nhà ăn mặn được nhiều ngày. Nuôi một con heo, muốn cắt cỏ cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo, người trong nhà dường như phải xoay như chong chóng, kết quả vì tiểu thúc ham chơi, nói không có là không có, trong ngực nàng nóng bỏng, rốt cục không nhịn được mở miệng phản đối: “Mẹ, heo quá đáng giá, bắt hai con gà mái làm tạ lễ, con thấy không khác nhau là mấy.”
Đường Tống thị người này, chăm chỉ làm lụng, không chanh chua, không giống người trong thôn nói chuyện thị phi, Đường Lý thị coi như hài lòng với nàng, nhưng nàng có một chút không tốt, chính là quá keo kiệt, đã ăn sâu vào máu, sẽ không thay đổi, Đường Lý thị cũng hẹp hòi, nhưng mà cái gì đáng phải bỏ thì bà cũng bỏ, mắt không nháy lấy một cái.
Đường Lý thị nhìn con dâu một cái, thản nhiên nói: “Ta đây đưa gà mái ra ngoài, ngày mai mười dặm tám thôn sẽ chê cười con ta, tính mạng chỉ giá trị hai con gà mái.”
Đường Tống thị nhất thời quẫn bách, thấy Đường Đại Sơn trợn mắt tức giận, nàng ấp úng giải thích: “Con không phải là ý tứ này…”
“Nếu là ngày thường ta cũng không bỏ được, chỉ là có lúc nên hào phóng, “Đường Lý thị dạy con dâu, “Sau này con muốn quản gia, trong lòng phải có suy tính mới được.”
“Vâng.” Đường Tống thị cúi đầu đáp ứng.
“Làm người phải biết báo đáp ân huệ, đây là lễ nghĩa căn bản.” Đường lão nói, “Ba huynh muội các con nhớ kỹ cho ta, làm người sống trên đời, phải biết thủ lễ. Nam Sinh có đại ân với chúng ta, chúng ta phải tạ ơn nó, kính nó.”
Mấy người Đường Hà lên tiếng đáp ứng.
“Chu gia là người nhà mẹ đẻ bà Tam, bà Tam là ân nhân lớn nhất của chúng ta, sau này các con phải coi bà như bà nội mà hiếu thuận dưỡng lão, cho nên việc tuần trước, cả đám các con đều có bộ dáng như tượng, có biết không?” Lại đem chuyện thời gian trước đáp ứng theo bà tam trở về nhặt hài cốt nói.
Đường Đại Sơn lớn nhất, chuyện cha và bà Tam nói vẫn nhớ tương đối, chần chừ hỏi: “Bà nói như thế nào?”
Đường lão phất tay một cái, “Cái này con không nên quan tâm, đã có ta và mẹ con lo.”
Vì Chu Nam Sinh làm chuyện tích đức, nên Đường gia trịnh trọng toàn gia tới cửa, Chu gia tương đối coi trọng, Đường lão nhờ người mang thư đi, nhà bọn họ vừa đáp lời, hai bên qua lại truyền tin cùng nhau chọn lấy ngày đẹp. “Cách ngày chúng ta tới cửa còn vài ngày nữa, mẹ Tiểu Sơn cái gì nên chuẩn bị thì chuẩn bị đi.” Đường lão dặn dò, “Tiểu Hà đi hỏi bà Tam con, xem bà có muốn theo chúng ta trở về không. Nếu về thì con chuẩn bị cùng bà, không trở về cũng hỏi bà có gì muốn nhắn nhủ không.”
Đường lão dặn dò vài chuyện nữa. Sau đó người một nhà tản đi làm làm việc riêng của mình.
Đường Hà đến nhà Đường Chu thị, lão nhân đang ngồi ở phía trước cửa sổ, thừa dịp trời sáng thêu thùa may vá. Thấy Đường Hà, bà gọi nàng lại xem quần áo tiểu nhi đã làm được hơn phân nửa, “Làm cho Đào Đào, màu đỏ chót, cho con bé mặc vào lễ mừng năm mới,” vừa nói bản thân mình cũng vui rạo rực, “Đào Đào nhà ta mặc vào, bảo đảm chính là tranh tết tiểu nhi.”
Đường Hà nhìn lão nhân, tâm tư mềm mại, “Bà Tam, con muốn ôm người một chút.” Nàng không đợi bà đáp ứng, liền ôm lấy.
“Ai ai… Cẩn thận kim châm lại đau!” Đường chu thị giương hai tay, có chút luống cuống, “Đứa nhỏ này dính như hồ, không biết học điệu bộ này nơi nào.” Bà làm bộ giận trách, nhưng mặt lại cười thành một đóa hoa.
Đường Hà cười, buông bà ra, lại nhặt lên những thứ xiêm y khác trong giỏ xách nhìn. Đường may kỹ càng, đúng là một chân bản lĩnh. “May vá nhiều hại mắt, người không cần quá hao tâm tổn sức.” Đường Hà khuyên bà, “Đào Đào là một tiểu hài tử, giống mầm cây trong đất, một ngày một đêm lại biến dài ra, quần áo rất nhanh mặc không vừa, làm nhiều lãng phí.”
“Không có chuyện gì, ống quần, tay áo ở chỗ ta dư ra mấy tấc, áo dài sửa vừa hai bên là mặc được. “Đường Chu thị dừng thêu thắt chỉ, dùng hàm răng cắn đứt đầu chỉ, giơ quần áo lên so, hí mắt đánh giá một hồi, “Ta phải thêu đóa hoa trên vạt áo, nữ oa nhi mặc phải tươi đẹp mới đúng.”
“Người…”
“Thật không trở ngại gì, vài chục năm nay đã làm quen thuộc,” Đường Chu thị cười híp mắt cắt đứt lời khuyên giải của Đường Hà, “Cả ngày buồn bực, mấy cây rau trong vườn không mất bao nhiêu thời gian. Ta à, thích nhất làm xiêm y cho tiểu nhi. Tùy cơ ứng biến, một châm một đường thành hình, nghĩ tới trẻ oa mặc vào xinh đẹp, lòng ta vui mừng thoải mái.”
“Người đây là cưng chiều Đào Đào nhõng nhẽo đây.”
“Đào Đào là một tiểu nhi, ta không thương nó thì thương ai?” Đường Chu thị nói, “Mấy ‘đường cô’ (con gái bà tam) con, mặc dù gả gần, nhưng một năm chưa chắc trở lại nhìn ta một lần, trong nhà mình có con có cháu, nhưng váy áo bọn chúng không đến phiên ta làm.” Mặc dù bà không than thở, nhưng trong lời nói mẹ góa con côi, lão nhân vắng lạnh cũng không giấu được.
“Người chính là bà nội của ba huynh muội chúng con, nếu người nguyện ý, sau này người gả theo con.” Đường Hà an ủi.
“Con đứa nhỏ ngốc này, sau này con lập gia đình, dù cho ta là bà nội con, cũng không thể đi theo con đến nhà chồng được.” Bà Tam bật cười, “Đã đến tuổi làm mai rồi, còn trẻ con như vậy.”
Đường Hà xem thường, “Vẫn còn sớm.”
“Đại cô nương mười tám tuổi, không còn sớm, ta bằng tuổi con, đã sinh hạ Đại cô nương cho Tam gia rồi.”
Lúc trước Đường Chu thị nghe cha mẹ Đường Hà nói, bọn họ coi trọng cháu trai ngoại Nam Sinh nhà mẹ đẻ bà, sau đối với nhân phẩm hắn khen không dứt miệng, nhưng ngược lại đối với hôn sự lại không đề cập nữa, hỏi mẹ Đường Hà, bà chỉ ấp úng.
Đường Chu thị mặc dù tiếc nuối, nhưng nghĩ lại mình không phải là bà nội chính thức, chỉ có thể để xuống không đề cập đến. Bây giờ nhìn thái độ Đường Hà đối với chuyện thành thân, bà bối rối: “Chúng ta là nữ nhi nhà nông, tấm lòng rộng rãi, trước khi làm mai thì phải hiểu công việc lúc thành thân, chẳng lẽ thường ngày mẹ con không nói cho con? Trong nhà chuyện sổ sách mua bán, khẩu phần lương thực, quần áo, mọi thứ đều phải nắm chắc, ngay cả may vá, từ khăn, đế giày cho đến áo choàng ngắn, mọi thứ đều phải biết làm.” Vừa nói xong liền để cho Đường Hà thêu thử mấy châm, Đường Hà khi nào thì làm qua cái này, vá nút cài cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đường Chu thị nóng nảy, “Mẹ con coi con là sức lao động cường tráng mà dùng, thêu thùa may vá xem ra hoàn toàn không để ý, như vậy đến nhà chồng, y phục nam nhân mình không làm được, sẽ bị xem thường!”
Đường Hà dĩ nhiên không nghĩ giá trị của mình cần làm y phục cho nam nhân mới có thể thể hiện, nhưng quan niệm khác biệt, không phải cãi cọ là có thể giải quyết, lập tức cười cười, muốn nói xong mục đích rồi bỏ chạy, kết quả Đường Chu thị hoàn toàn không để nàng có cơ hội, đưa châm tuyến vào trong tay nàng, bắt đầu thêu khăn, luyện một chút thủ nghệ. Đường Hà không có cách nào, đành phải quyết tâm, ở dưới trời sáng, xiêu xiêu vẹo vẹo ghép nhiều khối hình học.
Bà cháu hai người vừa thêu thùa, vừa trò chuyện, Đường Chu thị nghe Đường Hà truyền đạt lại ý tứ Đường lão, cao hứng trở lại, “Lão bà tử ta khó được ra cửa, nhà mẹ đẻ đã lâu không trở về, vừa lúc này các con đưa ta cùng đi.”
Lão nhân đi đứng bất lợi, bình thường chỉ hoạt động trong sân, chính là cơ hội nói chuyện với lão nhân cùng lứa không nhiều, cuộc sống hiển nhiên tịch mịch. “Bà Tam, hôm nào trời mưa xuống, không khí tốt, con đưa người đi ngắm hoa sen, còn có cả cầu vồng nữa!”
Đường Chu thị cười, đưa tay gạt tóc mai Đường Hà ra sau tai, “Tóc Tiểu Hà chúng ta vừa mềm vừa mịn, rõ ràng tâm địa mềm yếu.”
Đường Hà cười cười, bà cháu hai người tiếp tục, một hồi có, một hồi không tán gẫu.
Lúc Đường Hà từ nhà Đường Chu thị đi ra, đã là chạng vạng, trong thôn nhiều nhà đã lượn lờ khói bếp. Nàng tới trước vườn rau nhà mình hái chút ít thanh yên. Gần đây trời nóng, dễ dàng nóng trong người, vừa lúc hái lá thanh yên nấu canh. Đáng tiếc chính là không có thịt, nước canh sẽ có vị chát, xem ra phải cho vào một chút mỡ heo mới được.
Trong lòng suy nghĩ, không làm trở ngại cước bộ tăng nhanh. Đường Hà đi qua một hàng cây nhãn trong thôn, vừa mới vào rừng trúc, thấp thoáng chỗ sâu, nàng nghe được âm thanh nức nở của nữ nhân. Mặc dù biết quản nhiều chính là gây chuyện, nhưng Đường Hà được giáo dục, nàng không cách nào làm như không thấy, nên nghe theo thanh âm tìm tới, đụng vào mắt chính là một khuôn mặt sưng vù.
Tạ Tuyết Mai hốc mắt xanh đen, khóe miệng bị rách, mặt sưng vù, nàng ta và Đường Hà hai mắt nhìn nhau, theo bản năng cúi đầu muốn rời khỏi, vừa bước đi, mắt cá chân phải sưng đau làm nàng ta kinh hãi kêu thành tiếng.
Đường Hà thấy là nàng ta, không muốn quản, nhưng nữ nhân trước mắt rõ ràng đã gặp phải bạo lực nghiêm trọng, nàng muốn tiến lên đỡ lấy nàng ta: “Chân bị gãy? Ai đánh ngươi?”
Tạ Tuyết Mai không cảm kích quan tâm của nàng, thấy người tới là nàng, trong mắt dấy lên lửa giận, mắng: “Cũng là ngươi… Cũng là lỗi của ngươi!”
Trương Thanh Trúc đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm, nàng cũng có cảm giác, chẳng qua nàng vạn lần không nghĩ tới hắn lại muốn bỏ thê tử.
Hôm đó mẹ chồng ở Đường gia bị sỉ nhục, trở về thêm dầu thêm mỡ với nhi tử, Trương Thanh Trúc mắt thấy tái giá với Đường Hà vô vọng, nhìn nàng thì càng không vừa mắt, thấy mẹ chồng nàng dâu lại vừa ầm ĩ, không giống ngày thường bảo vệ nàng. Mẹ chồng sớm đã nhìn thấu nhà mẹ đẻ nàng cha mẹ huynh đệ bỏ mặc nàng, hôm nay thấy nhi tử không can thiệp nàng tứ cố vô thân, càng muốn gây khó dễ, mắng cao hứng còn động thủ, Tạ Tuyết Mai khi nào bị hành hạ mà không đánh trả? Cho nên hai người đánh lẫn nhau làm một đoàn.
Trương Thanh Trúc không những không khuyên ngăn hai người, một tay giữ nàng giáng mấy cái tát. Hắn làm việc không thành thạo, nhưng đánh thê tử rất có khí lực.
Tạ Tuyết Mai bị đánh tay trái bị gãy rồi, chỉ có thể tìm cơ hội chạy đi. Trên đường đi bị trật mắt cá chân, chạy không nổi, đành phải núp trong rừng trúc khóc. Trên người nàng đau đến chịu không được, biết tay không chữa kịp sẽ bị hỏng.
Nàng biết bị người gặp phải, chuyện xấu trong nhà sẽ truyền ra ngoài, nhưng vốn đang sống dễ chịu, sau này bị tàn phế, nàng không chịu được. Cho nên nghe được thanh âm có người đi qua, trong lòng vui mừng, nhưng không nghĩ tới người này là Đường Hà, chính là vui mừng sau đó lại khó chịu, tức giận, giống như con thú bị thương khốn khổ táo bạo, “Thấy ta như vậy, ngươi rất đắc ý sao?”
“Ta không có suy nghĩ đó.” Đường Hà nhìn nàng ta vốn là trẻ tuổi mỹ mạo, mặt bị đánh biến dạng, cả người vô cùng chật vật yếu ớt, hết lần này tới lần khác còn nói ra lời ác độc. Cứu người là việc lớn, Đường Hà đè xuống chán ghét đối với nàng ta, không đặt thái độ giương nanh múa vuốt giống con cọp giấy của nàng ta vào trong mắt, chỉ tự nhiên thẳng thừng nói, “Chuyện ngươi và Trương Thanh Trúc không liên quan đến ta. Phàm là hắn còn tình cảm với ta, hắn sẽ không cưới ngươi.”
“Đó là bởi vì ta hơn ngươi!” Tạ Tuyết Mai mắt sưng chỉ còn một đường nhỏ, nhưng vẫn muốn trừng nàng.
“Phải, ngươi tốt hơn ta, đáng tiếc là không đủ, hay là Trương Thanh Trúc chê ngươi không đủ dịu dàng.” Nam nhân nội tâm càng mềm yếu, càng hi vọng phái nữ sùng bái hắn.
Nghe hiểu trong lời nói nàng có giấu giếm ý tứ, hoặc là đau đớn làm cho Tạ Tuyết Mai ngừng nghỉ một lúc, sau đó nàng ta lại bắt đầu khóc, “Ngươi nhất định chế giễu đi? Ta thiên tân vạn khổ đoạt nam nhân tính tình thế này, ngươi rất vui vẻ đi?”
“Ta có gì mà vui vẻ. Ta nói rồi, hai người các ngươi như thế nào đều không liên quan tới ta. Nhưng mà ta gặp phải ngươi, không thể làm bộ không thấy ngươi bị thương, đến đây,” Đường Hà ý muốn đỡ nàng ta, “Ta đưa ngươi đến lang trung.” Ai ngờ đụng phải tay nàng ta, nàng ta kêu đau như heo bị chọc tiết.
Đường Hà biết phu thê Đường lão rất tiết kiệm, trong nhà mỗi người ăn một quả trứng gà đã làm cho Đường Lý thị đau lòng hồi lâu, lúc này hào phóng mang mười mấy cân thịt heo làm tạ lễ, thật làm người ta kinh ngạc, nhưng người dân nông thôn tâm tư thuần phác, đối với ân tình cứu mạng, tạ ơn lấy lễ trọng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đường Tiểu Sơn hơi bất an, vì mình mà cha mẹ hao tổn gia tài, nhưng thái độ người nhà với việc mình được cứu mừng rỡ nhiều hơn trách cứ gây họa. Hắn tâm tính thiếu niên, biết tuần trước người một nhà muốn đến nhà người ta, cái này có thể rời thôn đi chơi, lại biết rõ muốn gặp mặt Chu Nam Sinh cảm tạ, đau lòng rất nhanh không thấy, trong lòng chỉ còn lại mong đợi và mừng rỡ.
Đường Tống thị ở một bên cúi mặt, trong nhà quanh năm suốt tháng, gặp dịp mới có thể nhìn thấy thịt heo, một con heo nuôi hơn một năm, không nói xuất chuồng bán được nhiều bạc, chính là đại tràng và tiết heo, đã đủ trong nhà ăn mặn được nhiều ngày. Nuôi một con heo, muốn cắt cỏ cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo, người trong nhà dường như phải xoay như chong chóng, kết quả vì tiểu thúc ham chơi, nói không có là không có, trong ngực nàng nóng bỏng, rốt cục không nhịn được mở miệng phản đối: “Mẹ, heo quá đáng giá, bắt hai con gà mái làm tạ lễ, con thấy không khác nhau là mấy.”
Đường Tống thị người này, chăm chỉ làm lụng, không chanh chua, không giống người trong thôn nói chuyện thị phi, Đường Lý thị coi như hài lòng với nàng, nhưng nàng có một chút không tốt, chính là quá keo kiệt, đã ăn sâu vào máu, sẽ không thay đổi, Đường Lý thị cũng hẹp hòi, nhưng mà cái gì đáng phải bỏ thì bà cũng bỏ, mắt không nháy lấy một cái.
Đường Lý thị nhìn con dâu một cái, thản nhiên nói: “Ta đây đưa gà mái ra ngoài, ngày mai mười dặm tám thôn sẽ chê cười con ta, tính mạng chỉ giá trị hai con gà mái.”
Đường Tống thị nhất thời quẫn bách, thấy Đường Đại Sơn trợn mắt tức giận, nàng ấp úng giải thích: “Con không phải là ý tứ này…”
“Nếu là ngày thường ta cũng không bỏ được, chỉ là có lúc nên hào phóng, “Đường Lý thị dạy con dâu, “Sau này con muốn quản gia, trong lòng phải có suy tính mới được.”
“Vâng.” Đường Tống thị cúi đầu đáp ứng.
“Làm người phải biết báo đáp ân huệ, đây là lễ nghĩa căn bản.” Đường lão nói, “Ba huynh muội các con nhớ kỹ cho ta, làm người sống trên đời, phải biết thủ lễ. Nam Sinh có đại ân với chúng ta, chúng ta phải tạ ơn nó, kính nó.”
Mấy người Đường Hà lên tiếng đáp ứng.
“Chu gia là người nhà mẹ đẻ bà Tam, bà Tam là ân nhân lớn nhất của chúng ta, sau này các con phải coi bà như bà nội mà hiếu thuận dưỡng lão, cho nên việc tuần trước, cả đám các con đều có bộ dáng như tượng, có biết không?” Lại đem chuyện thời gian trước đáp ứng theo bà tam trở về nhặt hài cốt nói.
Đường Đại Sơn lớn nhất, chuyện cha và bà Tam nói vẫn nhớ tương đối, chần chừ hỏi: “Bà nói như thế nào?”
Đường lão phất tay một cái, “Cái này con không nên quan tâm, đã có ta và mẹ con lo.”
Vì Chu Nam Sinh làm chuyện tích đức, nên Đường gia trịnh trọng toàn gia tới cửa, Chu gia tương đối coi trọng, Đường lão nhờ người mang thư đi, nhà bọn họ vừa đáp lời, hai bên qua lại truyền tin cùng nhau chọn lấy ngày đẹp. “Cách ngày chúng ta tới cửa còn vài ngày nữa, mẹ Tiểu Sơn cái gì nên chuẩn bị thì chuẩn bị đi.” Đường lão dặn dò, “Tiểu Hà đi hỏi bà Tam con, xem bà có muốn theo chúng ta trở về không. Nếu về thì con chuẩn bị cùng bà, không trở về cũng hỏi bà có gì muốn nhắn nhủ không.”
Đường lão dặn dò vài chuyện nữa. Sau đó người một nhà tản đi làm làm việc riêng của mình.
Đường Hà đến nhà Đường Chu thị, lão nhân đang ngồi ở phía trước cửa sổ, thừa dịp trời sáng thêu thùa may vá. Thấy Đường Hà, bà gọi nàng lại xem quần áo tiểu nhi đã làm được hơn phân nửa, “Làm cho Đào Đào, màu đỏ chót, cho con bé mặc vào lễ mừng năm mới,” vừa nói bản thân mình cũng vui rạo rực, “Đào Đào nhà ta mặc vào, bảo đảm chính là tranh tết tiểu nhi.”
Đường Hà nhìn lão nhân, tâm tư mềm mại, “Bà Tam, con muốn ôm người một chút.” Nàng không đợi bà đáp ứng, liền ôm lấy.
“Ai ai… Cẩn thận kim châm lại đau!” Đường chu thị giương hai tay, có chút luống cuống, “Đứa nhỏ này dính như hồ, không biết học điệu bộ này nơi nào.” Bà làm bộ giận trách, nhưng mặt lại cười thành một đóa hoa.
Đường Hà cười, buông bà ra, lại nhặt lên những thứ xiêm y khác trong giỏ xách nhìn. Đường may kỹ càng, đúng là một chân bản lĩnh. “May vá nhiều hại mắt, người không cần quá hao tâm tổn sức.” Đường Hà khuyên bà, “Đào Đào là một tiểu hài tử, giống mầm cây trong đất, một ngày một đêm lại biến dài ra, quần áo rất nhanh mặc không vừa, làm nhiều lãng phí.”
“Không có chuyện gì, ống quần, tay áo ở chỗ ta dư ra mấy tấc, áo dài sửa vừa hai bên là mặc được. “Đường Chu thị dừng thêu thắt chỉ, dùng hàm răng cắn đứt đầu chỉ, giơ quần áo lên so, hí mắt đánh giá một hồi, “Ta phải thêu đóa hoa trên vạt áo, nữ oa nhi mặc phải tươi đẹp mới đúng.”
“Người…”
“Thật không trở ngại gì, vài chục năm nay đã làm quen thuộc,” Đường Chu thị cười híp mắt cắt đứt lời khuyên giải của Đường Hà, “Cả ngày buồn bực, mấy cây rau trong vườn không mất bao nhiêu thời gian. Ta à, thích nhất làm xiêm y cho tiểu nhi. Tùy cơ ứng biến, một châm một đường thành hình, nghĩ tới trẻ oa mặc vào xinh đẹp, lòng ta vui mừng thoải mái.”
“Người đây là cưng chiều Đào Đào nhõng nhẽo đây.”
“Đào Đào là một tiểu nhi, ta không thương nó thì thương ai?” Đường Chu thị nói, “Mấy ‘đường cô’ (con gái bà tam) con, mặc dù gả gần, nhưng một năm chưa chắc trở lại nhìn ta một lần, trong nhà mình có con có cháu, nhưng váy áo bọn chúng không đến phiên ta làm.” Mặc dù bà không than thở, nhưng trong lời nói mẹ góa con côi, lão nhân vắng lạnh cũng không giấu được.
“Người chính là bà nội của ba huynh muội chúng con, nếu người nguyện ý, sau này người gả theo con.” Đường Hà an ủi.
“Con đứa nhỏ ngốc này, sau này con lập gia đình, dù cho ta là bà nội con, cũng không thể đi theo con đến nhà chồng được.” Bà Tam bật cười, “Đã đến tuổi làm mai rồi, còn trẻ con như vậy.”
Đường Hà xem thường, “Vẫn còn sớm.”
“Đại cô nương mười tám tuổi, không còn sớm, ta bằng tuổi con, đã sinh hạ Đại cô nương cho Tam gia rồi.”
Lúc trước Đường Chu thị nghe cha mẹ Đường Hà nói, bọn họ coi trọng cháu trai ngoại Nam Sinh nhà mẹ đẻ bà, sau đối với nhân phẩm hắn khen không dứt miệng, nhưng ngược lại đối với hôn sự lại không đề cập nữa, hỏi mẹ Đường Hà, bà chỉ ấp úng.
Đường Chu thị mặc dù tiếc nuối, nhưng nghĩ lại mình không phải là bà nội chính thức, chỉ có thể để xuống không đề cập đến. Bây giờ nhìn thái độ Đường Hà đối với chuyện thành thân, bà bối rối: “Chúng ta là nữ nhi nhà nông, tấm lòng rộng rãi, trước khi làm mai thì phải hiểu công việc lúc thành thân, chẳng lẽ thường ngày mẹ con không nói cho con? Trong nhà chuyện sổ sách mua bán, khẩu phần lương thực, quần áo, mọi thứ đều phải nắm chắc, ngay cả may vá, từ khăn, đế giày cho đến áo choàng ngắn, mọi thứ đều phải biết làm.” Vừa nói xong liền để cho Đường Hà thêu thử mấy châm, Đường Hà khi nào thì làm qua cái này, vá nút cài cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đường Chu thị nóng nảy, “Mẹ con coi con là sức lao động cường tráng mà dùng, thêu thùa may vá xem ra hoàn toàn không để ý, như vậy đến nhà chồng, y phục nam nhân mình không làm được, sẽ bị xem thường!”
Đường Hà dĩ nhiên không nghĩ giá trị của mình cần làm y phục cho nam nhân mới có thể thể hiện, nhưng quan niệm khác biệt, không phải cãi cọ là có thể giải quyết, lập tức cười cười, muốn nói xong mục đích rồi bỏ chạy, kết quả Đường Chu thị hoàn toàn không để nàng có cơ hội, đưa châm tuyến vào trong tay nàng, bắt đầu thêu khăn, luyện một chút thủ nghệ. Đường Hà không có cách nào, đành phải quyết tâm, ở dưới trời sáng, xiêu xiêu vẹo vẹo ghép nhiều khối hình học.
Bà cháu hai người vừa thêu thùa, vừa trò chuyện, Đường Chu thị nghe Đường Hà truyền đạt lại ý tứ Đường lão, cao hứng trở lại, “Lão bà tử ta khó được ra cửa, nhà mẹ đẻ đã lâu không trở về, vừa lúc này các con đưa ta cùng đi.”
Lão nhân đi đứng bất lợi, bình thường chỉ hoạt động trong sân, chính là cơ hội nói chuyện với lão nhân cùng lứa không nhiều, cuộc sống hiển nhiên tịch mịch. “Bà Tam, hôm nào trời mưa xuống, không khí tốt, con đưa người đi ngắm hoa sen, còn có cả cầu vồng nữa!”
Đường Chu thị cười, đưa tay gạt tóc mai Đường Hà ra sau tai, “Tóc Tiểu Hà chúng ta vừa mềm vừa mịn, rõ ràng tâm địa mềm yếu.”
Đường Hà cười cười, bà cháu hai người tiếp tục, một hồi có, một hồi không tán gẫu.
Lúc Đường Hà từ nhà Đường Chu thị đi ra, đã là chạng vạng, trong thôn nhiều nhà đã lượn lờ khói bếp. Nàng tới trước vườn rau nhà mình hái chút ít thanh yên. Gần đây trời nóng, dễ dàng nóng trong người, vừa lúc hái lá thanh yên nấu canh. Đáng tiếc chính là không có thịt, nước canh sẽ có vị chát, xem ra phải cho vào một chút mỡ heo mới được.
Trong lòng suy nghĩ, không làm trở ngại cước bộ tăng nhanh. Đường Hà đi qua một hàng cây nhãn trong thôn, vừa mới vào rừng trúc, thấp thoáng chỗ sâu, nàng nghe được âm thanh nức nở của nữ nhân. Mặc dù biết quản nhiều chính là gây chuyện, nhưng Đường Hà được giáo dục, nàng không cách nào làm như không thấy, nên nghe theo thanh âm tìm tới, đụng vào mắt chính là một khuôn mặt sưng vù.
Tạ Tuyết Mai hốc mắt xanh đen, khóe miệng bị rách, mặt sưng vù, nàng ta và Đường Hà hai mắt nhìn nhau, theo bản năng cúi đầu muốn rời khỏi, vừa bước đi, mắt cá chân phải sưng đau làm nàng ta kinh hãi kêu thành tiếng.
Đường Hà thấy là nàng ta, không muốn quản, nhưng nữ nhân trước mắt rõ ràng đã gặp phải bạo lực nghiêm trọng, nàng muốn tiến lên đỡ lấy nàng ta: “Chân bị gãy? Ai đánh ngươi?”
Tạ Tuyết Mai không cảm kích quan tâm của nàng, thấy người tới là nàng, trong mắt dấy lên lửa giận, mắng: “Cũng là ngươi… Cũng là lỗi của ngươi!”
Trương Thanh Trúc đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm, nàng cũng có cảm giác, chẳng qua nàng vạn lần không nghĩ tới hắn lại muốn bỏ thê tử.
Hôm đó mẹ chồng ở Đường gia bị sỉ nhục, trở về thêm dầu thêm mỡ với nhi tử, Trương Thanh Trúc mắt thấy tái giá với Đường Hà vô vọng, nhìn nàng thì càng không vừa mắt, thấy mẹ chồng nàng dâu lại vừa ầm ĩ, không giống ngày thường bảo vệ nàng. Mẹ chồng sớm đã nhìn thấu nhà mẹ đẻ nàng cha mẹ huynh đệ bỏ mặc nàng, hôm nay thấy nhi tử không can thiệp nàng tứ cố vô thân, càng muốn gây khó dễ, mắng cao hứng còn động thủ, Tạ Tuyết Mai khi nào bị hành hạ mà không đánh trả? Cho nên hai người đánh lẫn nhau làm một đoàn.
Trương Thanh Trúc không những không khuyên ngăn hai người, một tay giữ nàng giáng mấy cái tát. Hắn làm việc không thành thạo, nhưng đánh thê tử rất có khí lực.
Tạ Tuyết Mai bị đánh tay trái bị gãy rồi, chỉ có thể tìm cơ hội chạy đi. Trên đường đi bị trật mắt cá chân, chạy không nổi, đành phải núp trong rừng trúc khóc. Trên người nàng đau đến chịu không được, biết tay không chữa kịp sẽ bị hỏng.
Nàng biết bị người gặp phải, chuyện xấu trong nhà sẽ truyền ra ngoài, nhưng vốn đang sống dễ chịu, sau này bị tàn phế, nàng không chịu được. Cho nên nghe được thanh âm có người đi qua, trong lòng vui mừng, nhưng không nghĩ tới người này là Đường Hà, chính là vui mừng sau đó lại khó chịu, tức giận, giống như con thú bị thương khốn khổ táo bạo, “Thấy ta như vậy, ngươi rất đắc ý sao?”
“Ta không có suy nghĩ đó.” Đường Hà nhìn nàng ta vốn là trẻ tuổi mỹ mạo, mặt bị đánh biến dạng, cả người vô cùng chật vật yếu ớt, hết lần này tới lần khác còn nói ra lời ác độc. Cứu người là việc lớn, Đường Hà đè xuống chán ghét đối với nàng ta, không đặt thái độ giương nanh múa vuốt giống con cọp giấy của nàng ta vào trong mắt, chỉ tự nhiên thẳng thừng nói, “Chuyện ngươi và Trương Thanh Trúc không liên quan đến ta. Phàm là hắn còn tình cảm với ta, hắn sẽ không cưới ngươi.”
“Đó là bởi vì ta hơn ngươi!” Tạ Tuyết Mai mắt sưng chỉ còn một đường nhỏ, nhưng vẫn muốn trừng nàng.
“Phải, ngươi tốt hơn ta, đáng tiếc là không đủ, hay là Trương Thanh Trúc chê ngươi không đủ dịu dàng.” Nam nhân nội tâm càng mềm yếu, càng hi vọng phái nữ sùng bái hắn.
Nghe hiểu trong lời nói nàng có giấu giếm ý tứ, hoặc là đau đớn làm cho Tạ Tuyết Mai ngừng nghỉ một lúc, sau đó nàng ta lại bắt đầu khóc, “Ngươi nhất định chế giễu đi? Ta thiên tân vạn khổ đoạt nam nhân tính tình thế này, ngươi rất vui vẻ đi?”
“Ta có gì mà vui vẻ. Ta nói rồi, hai người các ngươi như thế nào đều không liên quan tới ta. Nhưng mà ta gặp phải ngươi, không thể làm bộ không thấy ngươi bị thương, đến đây,” Đường Hà ý muốn đỡ nàng ta, “Ta đưa ngươi đến lang trung.” Ai ngờ đụng phải tay nàng ta, nàng ta kêu đau như heo bị chọc tiết.
/117
|