Phu thê Chu Nam Sinh đối với việc làm một ngàn bảy trăm cây nến, vừa mừng vừa lo. Vui vì có đơn đặt hàng thì có lời, lo chính là đơn đặt hàng gia tăng mà nhân công và tiền vốn không có.
“Ngày mai ta đi vay tiền cha.” Chu Nam Sinh suy xét một lúc, nói. Hắn luôn cảm thấy tình cảm gia đình mình tốt. Mặc dù không được như lúc còn nhỏ, bọn họ thành gia, khó tránh khỏi so đo lợi ích, ngày thường chung đụng sẽ có va chạm, nhưng hỗ trợ lẫn nhau nhất định sẽ có. Trên đời này, lửa để luyện kim, tình cảm không cần thử nghiệm, Chu Nam Sinh dù ngoài miệng nói nhờ giúp đỡ dễ dàng, nhưng kỳ thực rất sợ mở miệng vay tiền, huynh đệ cha mẹ cự tuyệt hắn, đến lúc đó, không riêng thê tử oán hận, nội tâm của hắn sẽ bị tổn thương.
Đường Hà hiểu ý nghĩ của hắn, chỉ là bọn họ không đi vay người thân, trong nhà cũng không có gì đáng giá để đổi tiền, bọn họ lại trẻ tuổi, không có bằng hữu tri giao để mượn tiền, chỉ đành đánh chủ ý lên người thân, “Ngày mai ta đi với chàng, xe tình hình thế nào, nếu chưa đủ, chúng ta về nhà mẹ đẻ ta hỏi một câu.”
Vẻ mặt Chu Nam Sinh hàm chứa khổ sở, “Tiểu Hà, làm khó nàng rồi.”
“chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh này.” Đường Hà dựa vào bờ vai hắn, nhẹ nhàng nói.
Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, chuyện vay tiền phải đợi đến tối, người làm công về hết mới dễ bàn bạc, cho nên bọn họ bận rộn làm cây nến, kiểm kê nguyên liệu, thương lượng chuyện mời nhân công.
Thời điểm mặt trời lên đến bờ tường, có người trong thôn chuyển lời của Chu Bắc Sinh, bảo Chu Nam Sinh mau chóng vào thành một chuyến, có chuyện quan trọng. Chu Nam Sinh mê hoặc, muốn đẩy nhanh tốc độ làm gần hai ngàn cây nến, hắn thoát thân không ra, không hiểu được có chuyện gì gấp mà bảo hắn bất kể chính sự. Đang do dự, Đường Hà thúc giục hắn thay quần áo, mau chóng lên đường, “Ta đoán có lão bản muốn đặt hàng chúng ta, chàng đến cửa hàng hoa quả khô nhà ta đi.”
Chu Nam Sinh nghe xong, trong lòng tràn đầy hi vọng, vội vàng thay quần áo, ra cửa, lên đường, đến cửa hàng Chu gia, quả nhiên Chu lão và Chu Bắc Sinh vẻ mặt tươi cười chờ hắn.
Thì ra hôm qua, Chu Nam Sinh xã giao với thương nhân vùng khác, có một vị họ Vương, nhìn hàng mẫu của hắn, cảm thấy tốt, có lợi nhuận, suy tính cả đêm, sáng sớm hôm nay đi hỏi thăm, tìm được cửa hàng Chu gia.
“Ca, nghe nói vị Vương lão bản kia làm ăn rất lớn, một chuyến làm ăn bình thường, phải xuất nhập mười mấy lượng bạc.” Chu Bắc Sinh nói.
Số tiền đó phải có đơn đặt hàng hơn vạn cây nến mới kiếm được. Chu Nam Sinh mở to mắt.
“Nam Sinh, vị Vương lão bản ở khách điếm Long Môn chờ con, con đi cố gắng nói chuyện cho tốt.” Nhi tử làm ăn thịnh vượng, làm cha cao hứng vô cùng. Chu lão gói hai con vịt muối, giao cho hắn, “Lễ nhiều không ai trách, con mau đi đi.”
Chu Nam Sinh nửa hưng phấn, nửa thấp thỏm đi tìm vị Vương lão bản kia. Hai người gặp mặt, hắn nhìn đối phương là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa khôn khéo giỏi giang lại có phong thái phú quý, khó có được chính là thấy hắn trẻ tuổi mà không khinh mạn hắn, ngược lại khách khí nói một câu “Chu lão bản”. May mà Chu Nam Sinh thường gặp thương nhân các nơi, biết giao thiệp với người khác thế nào. Hắn gọi tiểu nhị, bảo dọn một bàn rượu và đồ ăn, hai người nâng ly cạn chén, thiên nam địa bắc hàn huyên vài tin đồn thú vị, không khí từng bước tiến vào chuyện cây nến ấn chữ, uống rượu thêm can đảm, mấy câu hùng hồn “Có một ngày sẽ thành đại thương nhân” mà cũng dám nói ra.
Vương lão bản cười híp mắt nhìn hắn, “Chu lão đệ quả nhiên chí hướng lớn, người trẻ tuổi phải mạnh dạn đi đầu mới phải, Uống…Uố…ng…!”
Chén rượu cầm trong tay, một hơi cạn sạch. Chu Nam Sinh rót đầy chén cho Vương lão bản, “Lão ca không chê cười ta không biết trời cao đất rộng, nhưng ta cũng hiểu được chuyện khó khăn, chỉ vì thê nhi, ta nhất định phải đạt được cái mục tiêu này.” Tiểu Hà đã nói, nói chuyện làm ăn trên bàn rượu, nhất định phải hàn huyên chút ít để nâng cao thân cận hai bên. Số tuổi hai người bọn họ chênh lệch lớn, quan điểm giống nhau không nhiều, nghĩ đến chủ đề giống nhau chính là gây dựng sự nghiệp khó khăn, hắn nói ra ước nguyện ban đầu vì cuộc sống người nhà mà phấn đấu.
Quả nhiên Vương lão bản nghe xong, thần sắc hơi động, “Lão đệ nói rất đúng, chúng ta bên ngoài dãi nắng dầm mưa, chính là để thê nhi thanh thanh thản thản mà sống…”
Hai người tán gẫu về thê tử mình, nói chút ít chủ đề về hài tử. Vương lão bản năm xưa vất vả cực nhọc, thương nhân trọng lợi khinh biệt ly, vì vậy Đại nhi tử ra đời muộn, năm nay ông bốn mươi hai tuổi, Đại nhi tử mới mười lăm tuổi, dưới có một nữ nhi, ấu tử chỉ có năm tuổi.
Chu Nam Sinh khen ông một câu ‘Nhân đinh hưng vượng, nhiều con nhiều phúc’. Vương lão bản càng vui vẻ, “Lão đệ còn trẻ, sau này hài tử so với ta còn nhiều hơn…”
Hai người trò truyện với nhau thật vui, Vương lão bản đánh xuống đơn đặt hàng năm ngàn cây nến.
Chu Bắc Sinh nói, tự mình quan sát Vương lão bản, thấy vẫn có chút khoảng cách. Nghĩ đến Vương lão bản là người làm ăn, cáo già, mặc dù trên bàn rượu nói tốt, nhưng không mù quáng, kết quả là nhập hàng ít, đại khái muốn thử, sau mới nói tiếp.
Nhưng Chu Nam Sinh đã thỏa mãn vô cùng, Sau khi hắn và Vương lão bản từ biệt, vui mừng và rượu hòa trộn, trên đường về nhà, hai chân tựa như dẫm lên mây, không bao lâu đã về đến nhà. Gặp mẹ hắn đang ôm nữ nhi, hắn cười toét miệng, chặn đứng mẹ mình, đoạt lấy Tiểu Tâm Ái, ném con thật cao rồi bắt trở về, “Tiểu Tâm Can, phụ thân làm ra tiền cho con mua đồ ăn ngon nha, sau này mua vị hôn phu về đây cho con…”
Từ thị nghe nhi tử nói kỳ cục, ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, nhìn hắn như điên, ném tiểu oa nhi lên không trung, sợ hãi mất đi nửa cái mạng, vội vàng đoạt lấy hài tử, trừng hắn một cái, “Uống rượu đến phát điên rồi!”
Đường Hà nghe có tiếng trong sân, đi ra nhìn. Chu Nam Sinh cười với nàng, “Tiểu Hà, có chuyện tốt ~”
Đường Hà cười, “Tốt, ta biết, chàng ngồi xuống đi, rửa mặt xong nói, có được không?”
Từ thị nhìn con dâu múc nước, lau mặt cho nhi tử, giống như dỗ dành tiểu hài tử, trong lòng hiện lên ý nghĩ ‘Hai người này dính như sam’, bà ho một tiếng, không muốn tiếp tục nhìn bọ họ không đứng đắn, giao cháu gái vào tay mẹ nó, chỉ chỉ cái rổ bà vừa mang tới, “Bên trong có cơm, có đồ ăn, các con mau ăn đi, để lâu nguội mất.”
“Vâng.” Đường Hà tiễn mẹ chồng, ôm nữ nhi, dụ dỗ trượng phu hai phần say, tám phần mừng vào trong phòng, nghe hắn kể lại đơn đặt hàng năm ngàn cây nến.
Cuối cùng, Chu Nam Sinh đỡ không lại rượu, chốc lát đã ngủ. Tiểu Tâm Ái a a một bên, lấy tay cào mặt hắn, cũng không cào tỉnh.
Đường Hà mỉm cười, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, tự nhủ: “Tình hình thật tốt, bingo. Nhưng vẫn chưa đủ, còn có thể tốt hơn.”
“Ngày mai ta đi vay tiền cha.” Chu Nam Sinh suy xét một lúc, nói. Hắn luôn cảm thấy tình cảm gia đình mình tốt. Mặc dù không được như lúc còn nhỏ, bọn họ thành gia, khó tránh khỏi so đo lợi ích, ngày thường chung đụng sẽ có va chạm, nhưng hỗ trợ lẫn nhau nhất định sẽ có. Trên đời này, lửa để luyện kim, tình cảm không cần thử nghiệm, Chu Nam Sinh dù ngoài miệng nói nhờ giúp đỡ dễ dàng, nhưng kỳ thực rất sợ mở miệng vay tiền, huynh đệ cha mẹ cự tuyệt hắn, đến lúc đó, không riêng thê tử oán hận, nội tâm của hắn sẽ bị tổn thương.
Đường Hà hiểu ý nghĩ của hắn, chỉ là bọn họ không đi vay người thân, trong nhà cũng không có gì đáng giá để đổi tiền, bọn họ lại trẻ tuổi, không có bằng hữu tri giao để mượn tiền, chỉ đành đánh chủ ý lên người thân, “Ngày mai ta đi với chàng, xe tình hình thế nào, nếu chưa đủ, chúng ta về nhà mẹ đẻ ta hỏi một câu.”
Vẻ mặt Chu Nam Sinh hàm chứa khổ sở, “Tiểu Hà, làm khó nàng rồi.”
“chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh này.” Đường Hà dựa vào bờ vai hắn, nhẹ nhàng nói.
Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, chuyện vay tiền phải đợi đến tối, người làm công về hết mới dễ bàn bạc, cho nên bọn họ bận rộn làm cây nến, kiểm kê nguyên liệu, thương lượng chuyện mời nhân công.
Thời điểm mặt trời lên đến bờ tường, có người trong thôn chuyển lời của Chu Bắc Sinh, bảo Chu Nam Sinh mau chóng vào thành một chuyến, có chuyện quan trọng. Chu Nam Sinh mê hoặc, muốn đẩy nhanh tốc độ làm gần hai ngàn cây nến, hắn thoát thân không ra, không hiểu được có chuyện gì gấp mà bảo hắn bất kể chính sự. Đang do dự, Đường Hà thúc giục hắn thay quần áo, mau chóng lên đường, “Ta đoán có lão bản muốn đặt hàng chúng ta, chàng đến cửa hàng hoa quả khô nhà ta đi.”
Chu Nam Sinh nghe xong, trong lòng tràn đầy hi vọng, vội vàng thay quần áo, ra cửa, lên đường, đến cửa hàng Chu gia, quả nhiên Chu lão và Chu Bắc Sinh vẻ mặt tươi cười chờ hắn.
Thì ra hôm qua, Chu Nam Sinh xã giao với thương nhân vùng khác, có một vị họ Vương, nhìn hàng mẫu của hắn, cảm thấy tốt, có lợi nhuận, suy tính cả đêm, sáng sớm hôm nay đi hỏi thăm, tìm được cửa hàng Chu gia.
“Ca, nghe nói vị Vương lão bản kia làm ăn rất lớn, một chuyến làm ăn bình thường, phải xuất nhập mười mấy lượng bạc.” Chu Bắc Sinh nói.
Số tiền đó phải có đơn đặt hàng hơn vạn cây nến mới kiếm được. Chu Nam Sinh mở to mắt.
“Nam Sinh, vị Vương lão bản ở khách điếm Long Môn chờ con, con đi cố gắng nói chuyện cho tốt.” Nhi tử làm ăn thịnh vượng, làm cha cao hứng vô cùng. Chu lão gói hai con vịt muối, giao cho hắn, “Lễ nhiều không ai trách, con mau đi đi.”
Chu Nam Sinh nửa hưng phấn, nửa thấp thỏm đi tìm vị Vương lão bản kia. Hai người gặp mặt, hắn nhìn đối phương là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa khôn khéo giỏi giang lại có phong thái phú quý, khó có được chính là thấy hắn trẻ tuổi mà không khinh mạn hắn, ngược lại khách khí nói một câu “Chu lão bản”. May mà Chu Nam Sinh thường gặp thương nhân các nơi, biết giao thiệp với người khác thế nào. Hắn gọi tiểu nhị, bảo dọn một bàn rượu và đồ ăn, hai người nâng ly cạn chén, thiên nam địa bắc hàn huyên vài tin đồn thú vị, không khí từng bước tiến vào chuyện cây nến ấn chữ, uống rượu thêm can đảm, mấy câu hùng hồn “Có một ngày sẽ thành đại thương nhân” mà cũng dám nói ra.
Vương lão bản cười híp mắt nhìn hắn, “Chu lão đệ quả nhiên chí hướng lớn, người trẻ tuổi phải mạnh dạn đi đầu mới phải, Uống…Uố…ng…!”
Chén rượu cầm trong tay, một hơi cạn sạch. Chu Nam Sinh rót đầy chén cho Vương lão bản, “Lão ca không chê cười ta không biết trời cao đất rộng, nhưng ta cũng hiểu được chuyện khó khăn, chỉ vì thê nhi, ta nhất định phải đạt được cái mục tiêu này.” Tiểu Hà đã nói, nói chuyện làm ăn trên bàn rượu, nhất định phải hàn huyên chút ít để nâng cao thân cận hai bên. Số tuổi hai người bọn họ chênh lệch lớn, quan điểm giống nhau không nhiều, nghĩ đến chủ đề giống nhau chính là gây dựng sự nghiệp khó khăn, hắn nói ra ước nguyện ban đầu vì cuộc sống người nhà mà phấn đấu.
Quả nhiên Vương lão bản nghe xong, thần sắc hơi động, “Lão đệ nói rất đúng, chúng ta bên ngoài dãi nắng dầm mưa, chính là để thê nhi thanh thanh thản thản mà sống…”
Hai người tán gẫu về thê tử mình, nói chút ít chủ đề về hài tử. Vương lão bản năm xưa vất vả cực nhọc, thương nhân trọng lợi khinh biệt ly, vì vậy Đại nhi tử ra đời muộn, năm nay ông bốn mươi hai tuổi, Đại nhi tử mới mười lăm tuổi, dưới có một nữ nhi, ấu tử chỉ có năm tuổi.
Chu Nam Sinh khen ông một câu ‘Nhân đinh hưng vượng, nhiều con nhiều phúc’. Vương lão bản càng vui vẻ, “Lão đệ còn trẻ, sau này hài tử so với ta còn nhiều hơn…”
Hai người trò truyện với nhau thật vui, Vương lão bản đánh xuống đơn đặt hàng năm ngàn cây nến.
Chu Bắc Sinh nói, tự mình quan sát Vương lão bản, thấy vẫn có chút khoảng cách. Nghĩ đến Vương lão bản là người làm ăn, cáo già, mặc dù trên bàn rượu nói tốt, nhưng không mù quáng, kết quả là nhập hàng ít, đại khái muốn thử, sau mới nói tiếp.
Nhưng Chu Nam Sinh đã thỏa mãn vô cùng, Sau khi hắn và Vương lão bản từ biệt, vui mừng và rượu hòa trộn, trên đường về nhà, hai chân tựa như dẫm lên mây, không bao lâu đã về đến nhà. Gặp mẹ hắn đang ôm nữ nhi, hắn cười toét miệng, chặn đứng mẹ mình, đoạt lấy Tiểu Tâm Ái, ném con thật cao rồi bắt trở về, “Tiểu Tâm Can, phụ thân làm ra tiền cho con mua đồ ăn ngon nha, sau này mua vị hôn phu về đây cho con…”
Từ thị nghe nhi tử nói kỳ cục, ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, nhìn hắn như điên, ném tiểu oa nhi lên không trung, sợ hãi mất đi nửa cái mạng, vội vàng đoạt lấy hài tử, trừng hắn một cái, “Uống rượu đến phát điên rồi!”
Đường Hà nghe có tiếng trong sân, đi ra nhìn. Chu Nam Sinh cười với nàng, “Tiểu Hà, có chuyện tốt ~”
Đường Hà cười, “Tốt, ta biết, chàng ngồi xuống đi, rửa mặt xong nói, có được không?”
Từ thị nhìn con dâu múc nước, lau mặt cho nhi tử, giống như dỗ dành tiểu hài tử, trong lòng hiện lên ý nghĩ ‘Hai người này dính như sam’, bà ho một tiếng, không muốn tiếp tục nhìn bọ họ không đứng đắn, giao cháu gái vào tay mẹ nó, chỉ chỉ cái rổ bà vừa mang tới, “Bên trong có cơm, có đồ ăn, các con mau ăn đi, để lâu nguội mất.”
“Vâng.” Đường Hà tiễn mẹ chồng, ôm nữ nhi, dụ dỗ trượng phu hai phần say, tám phần mừng vào trong phòng, nghe hắn kể lại đơn đặt hàng năm ngàn cây nến.
Cuối cùng, Chu Nam Sinh đỡ không lại rượu, chốc lát đã ngủ. Tiểu Tâm Ái a a một bên, lấy tay cào mặt hắn, cũng không cào tỉnh.
Đường Hà mỉm cười, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, tự nhủ: “Tình hình thật tốt, bingo. Nhưng vẫn chưa đủ, còn có thể tốt hơn.”
/117
|