Về đến nhà, Lương Vĩnh Khang liền nhìn thấy dì Châu đang ngồi ôm mặt khóc, tức thì làm cho hắn sợ đến hết hồn.
“Dì Châu, Nhã Kỳ, cô ấy làm sao rồi?” Chỉ vừa nghĩ đến tình huống tồi tệ nào đó xảy ra với Trương Nhã Kỳ, trái tim của Lương Vĩnh Khang lập tức thắt lại.
Mà dì Châu nhìn thấy Lương Vĩnh Khang trở về, cũng vội lau đi nước mắt, nói: “Cô chủ, cô ấy còn ở trong phòng làm việc, cô ấy không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cái gì cả? Cứ như vậy, tôi sợ là cô chủ sẽ gục ngã mất thôi!”
Nghe qua một hồi, Lương Vĩnh Khang mới biết là Trương Nhã Kỳ cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Nhưng dì Châu làm sao lại khóc quá lên như vậy? Không phải là đang dọa mình đấy chứ?
Nghĩ như vậy một hồi, Lương Vĩnh Khang cũng không có do dự nữa, hắn nhìn dì Châu một cái, rồi nói: “Dì, con đi lên xem Nhã Kỳ như thế nào đây, có gì dì ở phía dưới này chờ con một chút!”
Dì Châu lúc này đã thôi khóc, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang gật đầu, nói: “Ừ, cậu tranh thủ lên xem tình hình của cô chủ như thế nào đi, cậu phải khuyên cô chủ xuống nhà ăn cháo, uống thuốc đấy!”
Lúc này Lương Vĩnh Khang cũng không nói thêm lời nào, hắn lập tức đi vội lên trên phòng.
Thấy căn phòng làm việc của Trương Nhã Kỳ vẫn còn để điện sáng, Lương Vĩnh Khang nhất thời hơi do dự một chút.
Nhưng rồi, hắn vẫn nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Trương Nhã Kỳ lúc này đang bận làm việc ở trong phòng, khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền hơi khó chịu, nói: “Dì, con đã nói là con không ăn rồi, sao dì…”
Nói được ra nửa chừng, nhìn thấy người đi vào là Lương Vĩnh Khang, hai đầu lông mày của cô không khỏi nhíu chặt lại.
Cô nhìn hắn, nói: “Anh làm sao lại đi vào đây? Anh không nhớ là trong điều khoản hợp đồng giữa chúng ta đã ghi rõ những nội dung nào sao?”
Lương Vĩnh Khang cũng đáp lại: “Nhưng đây là phòng làm việc, cũng không phải là phòng ngủ của cô, tôi vào xem một chút không được sao?”
Thế nhưng đáp lại Lương Vĩnh Khang là một giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”
“Nhã Kỳ, tôi nghe dì Châu nói cô là bị sốt, tôi đến đây là để xem cô thế nào?” Tuy phải đối mặt với gương mặt lạnh lùng và không kiên nhẫn của cô, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh giải thích.
Nhưng, Trương Nhã Kỳ vẫn lạnh lùng nói: “Đừng để tôi nhắc lại thêm một lần nào nữa, đi ra ngoài!”
Chỉ có điều, Lương Vĩnh Khang đã đi đến trước mặt cô, hắn còn đưa tay lên trán của cô kiểm tra một hồi.
Vừa mới đặt lên một chút, hắn đã giật mình, vội rụt tay về lại, hơi kinh hãi nói: “Cô sốt cao như vậy, làm sao không chịu đi khám bác sĩ?!”
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Mau cút đi ra ngoài!” Trương Nhã Kỳ nhìn thấy hành động này của Lương Vĩnh Khang, tức thì nổi giận quát ầm lên.
May là căn phòng này được cách âm tương đối tốt, cho nên tiếng quát của cô chỉ có thể quanh quẩn vang lên trong phòng.
Lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, hắn lao tới, muốn đem cô đem ra khỏi phòng.
Thế nhưng, Trương Nhã Kỳ lại cực kỳ tức giận.
Từ trước đến giờ, chưa có bất kỳ một người đàn ông nào dám đụng vào người cô.
Kể cả đó có là người lớn trong nhà, cũng tuyệt đối không thể.
Vậy mà, tên khốn kiếp Lương Vĩnh Khang này dám chạm vào người cô, hắn cho rằng, hắn là ai cơ chứ.
Trong lòng nóng giận, khi thấy Lương Vĩnh Khang không những không lui lại, còn tiến tới tiếp cận mình.
Trương Nhã Kỳ vừa sợ vừa giận, tiện tay, cô cầm lấy cây bút đang ghi chú ở trên bàn, đâm thẳng vào trước ngực của Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang thật sự không nghĩ đến Trương Nhã Kỳ thật sự lại ra tay hung ác đến như vậy.
Phải biết, với lực đạo và tốc độ lúc này của cô, nếu như hắn không tránh kịp, thì cây bút này có thể dễ dàng xuyên thủng ngực của hắn, hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ vừa nghĩ đến nhiêu đó thôi, trong lòng của Lương Vĩnh Khang đã không ngừng rét lạnh rồi.
Hắn âm thầm chửi trong bụng một câu: “Đồ đàn bà điên!”
Thế nhưng, động tác trên tay của hắn thì lại rất nhanh.
Hắn dễ dàng đem cánh tay của Trương Nhã Kỳ giữ chặt, rồi sau đó mới trừng mắt lên nhìn lấy cô, nói: “Cô bị điên sao? Cô muốn đâm chết tôi sao?”
“Anh đã vi phạm hợp đồng, tôi muốn anh phải trả giá!” Tuy cánh tay đã bị Lương Vĩnh Khang khống chế, nhưng thái độ của Trương Nhã Kỳ vẫn vô cùng hung hăng.
Nếu không phải nhìn thấy sắc mặt của cô vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như ngày thường, Lương Vĩnh Khang còn cho rằng cô bị sốt đến mức phát điên rồi đây?!
“Chuyện vi phạm hợp đồng tôi sẽ giải thích với cô sau.
Nhưng bây giờ, cô phải ngoan ngoãn theo tôi về phòng, tôi sẽ giúp cô châm cứu, hạ sốt!” Lương Vĩnh Khang tuy rằng trong lòng đang rất khó chịu, nhưng hắn vẫn thật sự rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô.
Hắn hoàn toàn không thể nào hiểu rõ được, một người bị sốt đến gần bốn mươi độ, làm sao lại còn nhiều sức lực đến như vậy? Cô tay không phải là một người máy đấy chứ?
Thế nhưng lần này Trương Nhã Kỳ không có đáp lại lời nói của Lương Vĩnh Khang, mà trực tiếp cúi thấp đầu xuống cắn mạnh lên trên vai của hắn.
Hắn thật sự là không nghĩ đến cô sẽ cắn mình, cho nên đã không có phòng bị, mà bị cô cắn xuống một ngụm, máu tươi thậm chí còn chảy hết cả ra ngoài.
“Điên, cô bị điên rồi sao? Mau há miệng ra, đừng có cắn nữa!” Lương Vĩnh Khang lúc này vừa đau vừa sợ, không khỏi vội vàng đem cái đầu của cô kéo ra sau.
Nhìn thấy dấu răng cùng với vết thương trên vai, Lương Vĩnh Khang nhất thời cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, trong lòng của cô, hoàn toàn không có coi hắn là chồng một chút nào.
Nếu không, cô ta cũng không có cắn đến mức khủng khiếp như vậy.
Rốt cuộc, Lương Vĩnh Khang cũng nhịn không được mà hét toáng lên: “Cô điên rồi sao? Cô không biết là trong miệng của cô có bao nhiêu vi khuẩn hay sao? Cô cán như vậy, vết thương của tôi sẽ bị nhiễm trùng đấy?”
Lúc này, trong đay mắt của Trương Nhã Kỳ hiện ra một tia hung ác, cô nhìn hắn với vẻ đầy khoái trá: “Đây là cái giá cho việc anh dám tự ý xông vào phòng làm việc của tôi, cùng với vi phạm nội dung bên trong hợp đồng!”
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, tự nhiên trong lòng của Lương Vĩnh Khang xông lên một trận hỏa khí.
Hắn tức giận túm lấy tay cô, rồi lạnh lùng nói: “Dù cô có nói gì đi chăng nữa, thì hôm nay tôi nhất định phải bắt cô nằm im để cho tôi châm cứu!”
Lần này nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đột nhiên nắm lấy tay mình, lồng ngực của Trương Nhã Kỳ nhất thời đánh thọt một cái.
Nhưng rồi, cô vẫn hung hăng hướng trên người của Lương Vĩnh Khang cắn một cái thật mạnh.
Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang sau một lần bị cắn đau, hắn đã không có dại dột gì mà để cô cắn thêm một lần nào nữa.
Vì vậy, sau khi cô vừa há miệng ra cắn xuống, hắn liền xoay đầu ngăn lại.
Cũng không biết là do hắn vô tình hay cố ý, mà lúc này đôi môi của Trương Nhã Kỳ vừa hạ xuống, môi của hắn cũng đáp lên.
Nhất thời, cơ thể của Trương Nhã Kỳ trở nên cứng đờ lại, mà Lương Vĩnh Khang cũng giật mình không thôi.
Chỉ là, ngay sau đó, Lương Vĩnh Khang đột nhiên kinh hãi mà la toáng lên: “Cô là chó hay sao? Làm sao cứ thích cắn người như vậy?”
Nhìn thấy đôi môi của Lương Vĩnh Khang bị mình cắn đến chạy máu, trong lòng của Trương Nhã Kỳ âm thầm vui vẻ không thôi.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn lạnh lùng như tiền, ánh mắt nhìn về phía hắn hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.
“Khốn nạn, lần này tôi muốn nhìn xem cô làm sao còn có thể cắn tôi được nữa!” Lương Vĩnh Khang tức giận gầm lên một tiếng.
Sau đó, hắn liền cúi thấp người xuống, đem cô nhấc bỗng lên, rồi bế cô đi thẳng ra ngoài.
Trương Nhã Kỳ lúc này đã thật sự hốt hoảng, cô vừa giãy giụa, vừa vung tay lên đánh trên ngực của Lương Vĩnh Khang “thùm thụp, thùm thụp”, miệng còn không ngừng há ra, muốn cắn cho hắn mấy miếng.
Nhưng Lương Vĩnh Khang lúc này lại giở trò vô lại, mỗi lần cô muốn cắn hắn, hắn liền chu miệng ra để cản cô lại, làm cô chỉ có thể vung tay lên đánh mạnh trên người hắn mà thôi.
Dì Châu lúc này đang còn ở dưới lầu, sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đem Trương Nhã Kỳ từ trong phòng làm việc bế vào phòng riêng của cô, hai mắt của dì Châu không ngừng trợn tròn lên.
Thậm chí, dì Châu còn đưa tay lên xoa xoa liên tục.
Khi thấy chính xác là Lương Vĩnh Khang đang bế Trương Nhã Kỳ trên tay, dì Châu mới âm thầm hô lên một tiếng: “Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây rồi sao?”
Vì là người nuôi dưỡng Trương Nhã Kỳ từ nhỏ, nên dì Châu rất hiểu tính tình của Trương Nhã Kỳ.
Bà ấy biết, Trương Nhã Kỳ từ trước đến nay đều rất ghét đàn ông, cho dù là cha cô, cũng không được phép chạm vào người cô, huống hồ là một người đàn ông như Lương Vĩnh Khang.
Tuy rằng dì Châu cũng biết hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng trước đến giờ bà ấy cũng không thấy Trương Nhã Kỳ có chút thân mật nào với Lương Vĩnh Khang.
Còn bây giờ, nhìn hai người bọn họ kìa, lại còn tình tứ hôn gió lẫn nhau, thật sự là mắc cỡ chết đi được!
Nếu như Trương Nhã Kỳ mà biết được tình cảnh của mình lúc này lọt vào trong mắt của dì Châu, không biết là cô có nổi điên lên giết chết Lương Vĩnh Khang hay là không? Thế nhưng bây giờ cô đã bị Lương Vĩnh Khang nắm ở trong tay, mặc cho cô đánh đấm như thế nào, thì hắn vẫn một mực không chịu buông tay.
Đây có phải là do lực đánh của cô không đủ mạnh, hay da của Lương Vĩnh Khang quá dày rồi đây?
Sau khi đưa được Trương Nhã Kỳ vào phòng, Lương Vĩnh Khang mới nhấn người cô nằm im xuống giường, rồi mở miệng ra nói: “Bây giờ cô nằm im đó cho tôi, tôi sẽ giúp cô châm cứu để hạ sốt!”
Thế nhưng ngay lúc Lương Vĩnh Khang vừa mới buông lỏng tay ra, Trương Nhã Kỳ đã đột nhiên vùng dậy, vung thẳng chân đá mạnh vào dưới hạ bộ của hắn.
Trong căn phòng văng lên một tiếng răng rắc, như là một lớp vỏ trứng vừa mới bị bóp vỡ vậy!
Lương Vĩnh Khang mặt mày tái mét, một tay nắm lấy đũng quần, một tay chỉ thẳng về phía Trương Nhã Kỳ nói: “Cô!”.
/71
|