Nhìn thấy Lê Khả Hân đột nhiên hô lên một tiếng, Lương Vĩnh Khang không khỏi chăm chú nhìn lại.
Khi hắn thấy cô chỉ tay vào một sợi dây chuyền bằng vàng, trạm ngọc vô cùng tinh tế đặt ở trong lồng kính, thì mới lên tiếng hỏi: “Cô đến đây là muốn mua thứ này?”
Trước sự kinh ngạc của Lương Vĩnh Khang, Lê Khả Hân bước tới quầy trang sức, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua sợi dây chuyền này, cô lấy nó cho tôi xem đi!”
Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy cô gái trước mặt dáng người xinh đẹp lại ăn mặc sang trọng, trong lòng liền biết đây hẳn là một vị khách quý.
Với lại, nhìn người đàn ông đi bên cạnh của cô, tuy bề ngoài ăn mặc rất bình thường, trên người cũng không có một chút đồ trang sức đáng tiền nào, nhưng nữ nhân viên vẫn có thể nhận ra được khí chất hơn người của hắn.
Huống hồ, khắc hàng vốn dĩ là thượng đế, cô không nhiệt tình cũng không được!
Lê Khả Hân thấy nữ nhân viên này đối với Lương Vĩnh Khang không có nhìn bằng ánh mắt xem thường, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu khen ngợi một cái.
Mà lúc được nữ nhân viên đưa sợi dây chuyền đến trước mặt, Lê Khả Hân cũng tự mình ướm lên trên cổ, rồi nhìn Lương Vĩnh Khang cười nói: “Anh thấy sợi dây chuyền này, tôi đeo lên có đẹp hay không?”
Lương Vĩnh Khang hơi nhìn qua một chút, rồi gật đầu đáp: “Sợi dây chuyền này rất hợp với cô!”
Hắn nói xong cũng chỉ nhìn quanh một hồi, không có nhìn đến cô nữa, làm cho cô không khỏi bất mãn hừ lên: “Hừ, anh không thể thật lòng khen tôi một chút được sao? Anh có biết sợi giây chuyền này có giá bao nhiêu không?”
Lương Vĩnh Khang lại nghe cô hỏi, thì khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nói: “Giá bao nhiêu?”
“Anh đúng là đồ không có thú vị!” Nhìn thái độ của Lương Vĩnh Khang đối với mình, Lê Khả Hân thật sự là rất bất mãn, cô buộc miệng nói ra một chút, sau đó mới quay sang nhìn nữ nhân viên bán hàng nói: “Cô nói cho anh ta biết, sợi dây chuyền này có giá bao nhiêu, đồng thời giới thiệu chi tiết về nó cho anh ta nghe, để anh ta biết giá trị thật sự của nó như thế nào?”
Nữ nhân viên bán hàng cũng không rõ tình hình của hai người, nhưng thân là một người bán hàng, cô không thể nào để ý đến chuyện riêng tư của khách, mà chỉ chăm chú vào yêu cầu phục vụ, rồi bắt đầu giới thiệu lên sản phẩm.
“Dạ thưa anh chị, sản phẩm này của công ty bọn em có giá ba mươi triệu đồng, nó hoàn toàn được làm bằng vàng ròng bốn số chín, nặng hơn hai mươi gam, ước tính vào khoảng năm lượng ba.
Bề mặt của sợi dây chuyền được làm bằng đá thạch anh màu trắng, thông qua chế tác tỉ mỉ của các thợ thủ công hàng đầu, thì chất lượng của bộ sản phẩm này được các nhà trang sức trong nước và quốc tế đánh giá rất cao.
Với lại, sợi dây chuyền này thật sự rất thích hợp với những người có làn da trắng như chị! Nếu như anh chị muốn mua sản phẩm này, em có thể gói lại cho anh chị ngay lập tức luôn ạ! Em tin tưởng, anh chị sau khi mua sản phẩm này về, bảo đảm không có một chút hối hận nào đâu! Em nói thật, nếu như không phải là em không đủ tiền, em cũng muốn mua một bộ như vậy về để khoe với bạn bè rồi!”
Nghe nữ nhân viên bán hàng này giới thiệu một hồi, Lê Khả Hân rất hài lòng gật đầu nói: “Không tệ lắm! Cô có vẻ như đối với sản phẩm lần này của công ty rất tâm đắc phải không?”
Nữ nhân viên bán hàng không hiểu vì sao Lê Khả Hân lại hỏi như vậy, nhưng theo thói quen phục vụ khách hàng của mình, cô vẫn lễ phép gật đầu, đáp: “Dạ, vâng ạ! Em nghe nói sản phẩm lần này là do tổng giám đốc của công ty chúng em tự tay thiết kế! Mà anh chị không biết đâu, tổng giám đốc của công ty chúng em mới vừa du học từ nước ngoài trở về, từng nhận được rất nhiều lời mời từ các nhà thiết kế phụ kiện thời trang hàng đầu thế giới.
Nhưng tổng giám đốc vẫn muốn về nước thay cha lập nghiệp.
Đối với sản phẩm lần này của chị ấy, chúng em thật sự rất là ngưỡng mộ.
Với lại đây cũng là mẫu hàng có giới hạn, chính vì vậy, anh chị nhanh tay chọn lựa đi ạ! Nếu không thì để người khác mua mất, thật sự sẽ rất đáng tiếc!”
Lê Khả Hân đương nhiên đến đây là để mua sợi dây chuyền này.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe qua một hồi, hắn rốt cuộc mới biết, hóa ra sản phẩm lần này là của Trương Nhã Kỳ thiết kế.
“Thế nào, bây giờ anh cảm thấy sợi dây chuyền này có đẹp hay không?” Qua một hồi, Lê Khả Hân vừa cười vừa nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói.
Mà Lương Vĩnh Khang vẫn một bộ hời hợt trả lời: “Sợi dây này tất nhiên là đẹp rồi, nhưng nó thì có liên quan gì đến tôi? Tôi đến đây chỉ để giúp cô mua đồ mà thôi, cũng không phải đến để trả tiền cho cô!”
Nghe Lương Vĩnh Khang trả lời dứt khoác như vậy, Lê Khả Hân có chút buồn bực trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn hừ lạnh nói: “Hừ, anh nghĩ tôi kêu anh đến đây chỉ để trả tiền thôi sao? Tôi còn không thiếu một chút tiền đó!”
Nói xong, cô còn thấp giọng mắng: “Hừ, đúng là quỷ keo kiệt!”
Tất nhiên, đây chẳng qua là ở trước mặt mọi người cô bị Lương Vĩnh Khang nói chuyện thẳng thừng như vậy, cho nên cô mới cảm thấy mất mặt mà tức giận thôi.
Chứ riêng về chuyện hắn giúp cha cô chữa trị, lại không lấy một đồng tiền công, cô đã mang ơn hắn rất lớn rồi.
Chứ nói chi là một sợi dây chuyền trị giá mấy chục triệu này.
Cho nên lúc này, cô nhìn cũng không thèm nhìn hắn, quay sang nói với nhân viên bán hàng ở trước mặt: “Được rồi, chị giúp tôi gói sợi dây chuyền này lại đi.
Tôi bây giờ sẽ đi thanh toán!”
Nhìn thấy Lê Khả Hân không một chút đắng đo liền mua xuống một bộ trang sức giá trị như vậy, trong lòng nữ nhân viên bán hàng vừa mừng rỡ vừa âm thầm hâm mộ không thôi.
Mừng là vì sản phẩm này sau khi được bán ra, cô sẽ được trích một chút phần trăm trong đó.
Tuy giá trị cũng không lớn, nhưng đủ để cô kiếm thêm một khoản ngày công rồi.
Mà hâm mộ, thì đơn giản bởi vì người ở trước mặt không những xinh đẹp lại còn giàu có như vậy, ai lại không ước ao hâm mộ kia chứ.
Sau khi sợi dây chuyền được nữ nhân viên bán hàng đem vào trong quầy chuẩn bị gói lại, lúc này đột nhiên từ phía bên ngoài có một gã đàn ông tai to mặt lớn, dẫn theo một người phụ nữ son phấn lòe loẹt, đi tới trước quầy hàng nhìn lên.
Mà gã đàn ông tai to mặt lớn này vừa trông thấy dáng người của Lê Khả Hân, hai mắt liền sáng rực lên.
Còn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt thì chỉ tay vào sợi dây chuyền ở trong tay của nữ nhân viên bán hàng, nói: “A, sợi dây chuyền này đẹp quá! Chồng ơi, mua sợi dây chuyền đó cho em đi!”
Gã đàn ông tai to mặt lớn này có tên là Lưu Minh, là một tay anh chi rất có tiếng ở đất Nha Trang.
Hắn sau khi nhìn thấy Lê Khả Hân xuất hiện ở trong này, đã có ý định lân la dòm ngó.
Nào ngờ người phụ nữ lòe loẹt bên cạnh lại đánh chủ ý đến sợi dây chuyền trong quầy trang sức.
Hắn nhất thời không khỏi kinh hỉ trong lòng, còn lặng lẽ âm thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi ả tình nhân một phen.
“Em yêu, em không cần phải gấp, để anh tới mua lấy sợi dây chuyền đó cho em!” Lưu Minh thân mật nắn lấy eo của ả tình nhân, rồi cười nói.
Sau đó hắn mới bước nhanh tới chỗ quay hàng, làm bộ như không hề nhìn thấy hai người Lương Vĩnh Khang và Lê Khả Hân, mà nhìn thẳng về phía nhân viên quầy hàng, nói: “Chào em, sợi dây chuyền kia anh muốn, em đem gói lại nó cho anh đi!”
Nữ nhân viên quầy hàng nhìn thấy Lưu Minh xuất hiện, trong lòng của cô không khỏi bất an.
Bởi vì cô nghe nói người này rất có danh tiếng, nhưng đó toàn bộ đều là tiếng xấu, không phải thứ tốt lành gì.
Nhưng với thân phận là một nhân viên bán hàng, cô vẫn cỗ hết sức bình tĩnh đáp: “Dạ thưa anh, sợi dây chuyền này đã được hai anh chị đây mua rồi! Xin lỗi, em hiện tại không thể đem nó bán cho anh được!”
Lưu Minh làm sao không biết sợi dây chuyền này đã được bán cho người khác.
Lúc đi tới hắn đã nhìn thấy, huống hồ nữ nhân viên bán hàng lúc này còn đang đóng gói, dù một kẻ ngốc ngếch đi chăng nữa cũng biết được chuyện này.
Thế nhưng Lưu Minh chính là cô ý như vậy, cho nên lúc này hắn mới giả vờ như ngạc nhiên mà “ồ” lên một tiếng.
“Vậy thì tiếc quá, xem ra tôi đã không có duyên với sợi dây chuyền này rồi!” Lưu Minh làm bộ thở dài xoay người rời đi.
Mà ả tình nhân đi theo bên cạnh gã, nhất thời gấp gáp hô lên: “Chồng ơi, chồng làm sao lại không mua nó cho em? Chẳng lẽ chồng không còn thương em nữa hay sao? Hô hô, có phải chồng chơi em già, em xấu rồi không?”
Lưu Minh tất nhiên biết rõ tính nết của ả đàn bà này, cho nên hắn vừa nghe ả chuẩn bị khóc bù lu bù loa lên, liền ra sức vỗ về nói: “Anh nào có, nào có! Chỉ là sợi dây chuyền đó đã bị người ta mua đi rồi.
Anh làm sao lại mua được cho em nữa? Hay là để dịp khác, anh lại mua sợi dây chuyền như vậy cho em được chưa?”
“Em ứ chịu đâu! Em không biết đâu, không biết đâu, anh làm sao thì làm, nhất định phải mua sợi dây chuyện đó cho em đấy!” Ả tình nhân càng nói, càng tỏ ra giãy nãy không chịu buông tha.
Mà Lưu Minh trầm mặt một hồi, rốt cuộc cũng nhịn không được, xoay đầu nói: “Được rồi, được rồi! Nếu em đã nhất quyết như vậy rồi, thì anh đi qua nói chuyện với người ta vậy!”
Lưu Minh một bộ rất là bất đắc dĩ đi tới, nhìn lấy hai người Lê Khả Hân và Lương Vĩnh Khang nói: “Ài, thật sự là ngại quá! Hai người cũng thấy rồi đấy, bạn gái của tôi cứ một mực đòi mua sợi dây chuyền đó cho bằng được! Nếu như hai người không ngại, thì có thể nhường nó lại cho tôi được không? Tôi nhất định sẽ đưa thêm tiền, hai người chỉ cần nói ra một cái giá đi!”
Tuy hai mắt của Lưu Minh đang hướng về phía Lương Vĩnh Khang nói chuyện, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc lên trên người của Lê Khả Hân đánh giá liên tục.
“Đẹp, quả nhiên là rất đẹp! So với con đàn bà lẳng lơ kia, thì thật sự là như thiên nga với vịt trời vậy, không có cách nào so sánh được! Khà khà khà, Lưu Minh ta hôm nay ra ngoài bằng chân phải, quả nhiên là may mắn mà!”
Trong lòng càng nghĩ, ánh mắt của Lưu Minh càng thêm sáng lên rực rỡ.
Mà Lê Khả Hân phát giác ra được chuyện này, nhất thời trong lòng khó chịu vô cùng.
Lương Vĩnh Khang cũng cười khẩy đáp: “Sợi dây chuyền này chúng tôi đã mua rồi, anh muốn mua thì chờ lần khác đi!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền quay sang quầy trang sức, nói: “Cô đem sợi dây chuyền đó gói lại cho tôi đi, hôm nay tôi sẽ trả tiền!”
Trong lúc nhất thời, nữ nhân viên bán hàng có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cũng gật đầu mà đáp lại.
Còn khuôn mặt của Lưu Minh lúc này thì cứ cứng đờ ra, hắn không nghĩ tới Lương Vĩnh Khang lại không cho hắn mặt mũi như vậy..
/71
|