Song Ngư đang lấy đồ của mình ra thì Kim Ngưu vội vàng giúp đỡ. Anh quan tâm hỏi thăm:
- Bà xã mệt không? Để đó ông xã làm hết cho!
Song Ngư nín thở nhìn xung uqanh rồi lại gõ vào đầu mình cài cái xem mình có nghe nhầm hay tưởng tượng quá trớn không. Kim Ngưu buộc miệng cười:
- Bà xã Song Ngư! Bà xã không có nghe nhầm hay tưởng tượng đâu!
- Mé!? – Song Ngư ngạc nhiên rồi đỏ mặt – Chúng ta đã hết hôn đâu mà vợ với chồng thế?
Kim Ngưu cười đểu:
- 5 năm nữa là tớ với cậu sẽ kết hôn mà. Nhưng để tránh trường hợp cậu chán tớ chạy mất thì tớ sẽ làm hôn ước với cậu. Cậu gọi tớ là ông xã cho quen đi!
Song Ngư bĩu môi:
- Xí! Còn lâu…
Nghe vậy Kim Ngưu mỉm cười nguy hiểm. Anh lao vào nhấc bổng Song Ngư lên khiến cô ú ớ. Anh cười:
- Nếu cậu không đồng ý thì tớ sẽ quay vòng!
Nói rồi chưa chờ Ngư ngố phản ứng thì Kim Ngưu đã quay vòng tròn khiến cô bé lảo đảo. Cô ôm chặt vào anh và cứ hé lên với trò đùa của Kim Ngưu:
- Không không! Còn lau đi! Có chết cũng không đồng ý!
Kim Ngưu cười lớn:
- Chắc chứ? Vậy tớ ném cậu xuống sông cho cậu hội tụ với gia đình cá của cậu nhé.
- Ớ ớ! Không không… Tớ đổi ý… Tớ đồng ý! Tớ đồng ý làm vợ Kim Ngưu.
Càng quay thì Song Ngư càng ôm chặt lấy cổ Kim Ngưu. Cô vốn không thích xuống sông mà… Kim Ngưu cười khanh khách hét lên:
- Hahaha! Tớ yêu cậu… Tớ yêu cậu Song Ngư! Haha!
Lúc này Song Tử thở dài mỉm cười:
- Nhìn họ hạnh phúc chưa kìa!
Một vòng tay siết chặt cô từ đằng sau rồi thì thầm vào tai:
- Có phải cậu cũng muốn được như thế phải không?
Hóa ra là Thiên Bình. Song Tử chỉ cười nhẹ giữ lấy bàn tay của Thiên Bình, cô mở lời:
- Không! Chỉ cần có cậu là tớ vui rồi. Sức khỏe của cậu mà có làm sao thì tớ sống không được!
Giọng nói đó cứ ngày càng nghẹn lại, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống tay Thiên Bình. Thiên Bình nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô. Rồi anh hôn nhẹ lên má của cô:
- Đừng khóc! Tớ hiểu mà… Tớ yêu cậu! Thật sự rất yêu cậu Song Tử.
Song Tử ngả người ra đằng sau dựa vào anh, cô cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Nhân Mã từ xa nhìn thấy rồi từ từ thở ra một hơi thật dài. Anh có nên tiếp tục tranh giành cô ấy cới Thiên Bình hay là anh mặc kệ tất cả rồi yêu một người nào đó… Anh quay lưng đi, bước những bước thật nặng nè và cô đơn.
Thiên ết đưa bàn tay lạnh của mình nắm lấy bàn tay của Nhân Mã. Cô cười nhẹ khi thấy Nhân Mã quay lại. Nhân Mã định rụt tay lại nhưng Thiên Yết nắm chặt lấy nó không buông:
- Sao cậu lại ngu ngốc như vậy? Sao cậu lại để người mình yêu đem yêu thương trao cho người khác?
- Vì tôi biết điều đó làm cô ấy. Yêu Thiên Bình sẽ làm cô ấy hạnh phúc… Và tôi biết điều đó!
Nhân Mã lạnh lùng. Anh rụt tay lại, ôm lấy lồng ngực kìm lại những dòng nước mắt chỉ trực tuôn trào. Có vẻ Thiên Bình Yết cũng đã hiểu ra. Cô nún chặt nỗi lòng mình. Cô chạy đến ôm anh vào lòng. Tay cô ôm thật chặt như sợ anh tuột mất. Cô không còn để ý xung quanh nữa… cô hét lớn:
- Khi người ta say, tình cảm là thật nhất! Nhưng khi tỉnh lại thì điều đó chỉ còn là quá khứ! Đừng vùi mình vào quá khứ nữa… Hãy là cậu của ngày xưa đi! Nhân Mã!!!
Nhân Mã nhếch mép cười và ẩn Thiên Yết ra:
- Được thôi… Đừng sống trong quá khứ nữa! Vậy bạn cũng vậy nhé Thiên Yết… Đừng có sống trong quá khứ của ngày thơ ấu và đừng bắt tôi làm con người của ngày xưa!
Thiên Yết chợt hiểu ra, cô gục xuống. Hai hàng nước mắt cô bất giác tuôn ra. Trái tim cô như vỡ ra cả trăm mảnh. Ngay lúc này cô lại cần một vòng tay ôm lấy cô an ủi nhưng có lẽ giờ vòng tay ấy cũng đi xa cô mất rồi.
Cự Giải thấy nhói lắm. Anh không thể thốt nên lời nào được nữa rồi. Sự thật cuối cùng cũng được làm sáng tỏ với anh. Cái ngày mà anh mong đợi nhất chỉ là giả dối. Anh cười chua xót:
- Cô ấy chỉ lợi dụng mình thôi sao?Hóa ra cô ấy cũng chỉ đùa giỡn với tình cảm của mình.
Anh đứng đó, cười như một người mất hồn. Chỉ cười nhưng là một nụ cười vô hôn đáng sợ...
Đúng! Anh đang cười trước những giọt nước mắt của Thiên Yết. Anh cười vì giờ anh không thể khóc. Anh cười vì thương tiếc cho trái tim mình. Anh cười vì mọi chuyện cũng chưa đi quá giới hạn của nó. Dừng lại còn kịp!
Anh quay lưng. Bước những bước vô cùng nặng nề. Anh không biết mình nên đi đâu nữa, có nên trở lại thành phố? Phút chốc, nụ cười Sư Tử hiện lên trong tâm trí anh. Anh cũng bật cười theo nụ cười đó rồi nhanh như cắt, anh biết mình nên đi đâu. Có thể nói Sư Tử chính là cô bạn mà bây giờ anh cần…
- Bà xã mệt không? Để đó ông xã làm hết cho!
Song Ngư nín thở nhìn xung uqanh rồi lại gõ vào đầu mình cài cái xem mình có nghe nhầm hay tưởng tượng quá trớn không. Kim Ngưu buộc miệng cười:
- Bà xã Song Ngư! Bà xã không có nghe nhầm hay tưởng tượng đâu!
- Mé!? – Song Ngư ngạc nhiên rồi đỏ mặt – Chúng ta đã hết hôn đâu mà vợ với chồng thế?
Kim Ngưu cười đểu:
- 5 năm nữa là tớ với cậu sẽ kết hôn mà. Nhưng để tránh trường hợp cậu chán tớ chạy mất thì tớ sẽ làm hôn ước với cậu. Cậu gọi tớ là ông xã cho quen đi!
Song Ngư bĩu môi:
- Xí! Còn lâu…
Nghe vậy Kim Ngưu mỉm cười nguy hiểm. Anh lao vào nhấc bổng Song Ngư lên khiến cô ú ớ. Anh cười:
- Nếu cậu không đồng ý thì tớ sẽ quay vòng!
Nói rồi chưa chờ Ngư ngố phản ứng thì Kim Ngưu đã quay vòng tròn khiến cô bé lảo đảo. Cô ôm chặt vào anh và cứ hé lên với trò đùa của Kim Ngưu:
- Không không! Còn lau đi! Có chết cũng không đồng ý!
Kim Ngưu cười lớn:
- Chắc chứ? Vậy tớ ném cậu xuống sông cho cậu hội tụ với gia đình cá của cậu nhé.
- Ớ ớ! Không không… Tớ đổi ý… Tớ đồng ý! Tớ đồng ý làm vợ Kim Ngưu.
Càng quay thì Song Ngư càng ôm chặt lấy cổ Kim Ngưu. Cô vốn không thích xuống sông mà… Kim Ngưu cười khanh khách hét lên:
- Hahaha! Tớ yêu cậu… Tớ yêu cậu Song Ngư! Haha!
Lúc này Song Tử thở dài mỉm cười:
- Nhìn họ hạnh phúc chưa kìa!
Một vòng tay siết chặt cô từ đằng sau rồi thì thầm vào tai:
- Có phải cậu cũng muốn được như thế phải không?
Hóa ra là Thiên Bình. Song Tử chỉ cười nhẹ giữ lấy bàn tay của Thiên Bình, cô mở lời:
- Không! Chỉ cần có cậu là tớ vui rồi. Sức khỏe của cậu mà có làm sao thì tớ sống không được!
Giọng nói đó cứ ngày càng nghẹn lại, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống tay Thiên Bình. Thiên Bình nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô. Rồi anh hôn nhẹ lên má của cô:
- Đừng khóc! Tớ hiểu mà… Tớ yêu cậu! Thật sự rất yêu cậu Song Tử.
Song Tử ngả người ra đằng sau dựa vào anh, cô cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Nhân Mã từ xa nhìn thấy rồi từ từ thở ra một hơi thật dài. Anh có nên tiếp tục tranh giành cô ấy cới Thiên Bình hay là anh mặc kệ tất cả rồi yêu một người nào đó… Anh quay lưng đi, bước những bước thật nặng nè và cô đơn.
Thiên ết đưa bàn tay lạnh của mình nắm lấy bàn tay của Nhân Mã. Cô cười nhẹ khi thấy Nhân Mã quay lại. Nhân Mã định rụt tay lại nhưng Thiên Yết nắm chặt lấy nó không buông:
- Sao cậu lại ngu ngốc như vậy? Sao cậu lại để người mình yêu đem yêu thương trao cho người khác?
- Vì tôi biết điều đó làm cô ấy. Yêu Thiên Bình sẽ làm cô ấy hạnh phúc… Và tôi biết điều đó!
Nhân Mã lạnh lùng. Anh rụt tay lại, ôm lấy lồng ngực kìm lại những dòng nước mắt chỉ trực tuôn trào. Có vẻ Thiên Bình Yết cũng đã hiểu ra. Cô nún chặt nỗi lòng mình. Cô chạy đến ôm anh vào lòng. Tay cô ôm thật chặt như sợ anh tuột mất. Cô không còn để ý xung quanh nữa… cô hét lớn:
- Khi người ta say, tình cảm là thật nhất! Nhưng khi tỉnh lại thì điều đó chỉ còn là quá khứ! Đừng vùi mình vào quá khứ nữa… Hãy là cậu của ngày xưa đi! Nhân Mã!!!
Nhân Mã nhếch mép cười và ẩn Thiên Yết ra:
- Được thôi… Đừng sống trong quá khứ nữa! Vậy bạn cũng vậy nhé Thiên Yết… Đừng có sống trong quá khứ của ngày thơ ấu và đừng bắt tôi làm con người của ngày xưa!
Thiên Yết chợt hiểu ra, cô gục xuống. Hai hàng nước mắt cô bất giác tuôn ra. Trái tim cô như vỡ ra cả trăm mảnh. Ngay lúc này cô lại cần một vòng tay ôm lấy cô an ủi nhưng có lẽ giờ vòng tay ấy cũng đi xa cô mất rồi.
Cự Giải thấy nhói lắm. Anh không thể thốt nên lời nào được nữa rồi. Sự thật cuối cùng cũng được làm sáng tỏ với anh. Cái ngày mà anh mong đợi nhất chỉ là giả dối. Anh cười chua xót:
- Cô ấy chỉ lợi dụng mình thôi sao?Hóa ra cô ấy cũng chỉ đùa giỡn với tình cảm của mình.
Anh đứng đó, cười như một người mất hồn. Chỉ cười nhưng là một nụ cười vô hôn đáng sợ...
Đúng! Anh đang cười trước những giọt nước mắt của Thiên Yết. Anh cười vì giờ anh không thể khóc. Anh cười vì thương tiếc cho trái tim mình. Anh cười vì mọi chuyện cũng chưa đi quá giới hạn của nó. Dừng lại còn kịp!
Anh quay lưng. Bước những bước vô cùng nặng nề. Anh không biết mình nên đi đâu nữa, có nên trở lại thành phố? Phút chốc, nụ cười Sư Tử hiện lên trong tâm trí anh. Anh cũng bật cười theo nụ cười đó rồi nhanh như cắt, anh biết mình nên đi đâu. Có thể nói Sư Tử chính là cô bạn mà bây giờ anh cần…
/80
|