Editor: Linh Đang
Giọng nói ngả ngớn đầy chế nhạo kia, Vãn Hảo sẽ không ngốc đến mức thật sự cho là đối phương đang ghen, nói đến cùng thì thứ mà Đường Khải Sâm để ý cũng chỉ là quan hệ quá mức mập mờ của cô cùng Chu Tử Nghiêu mà thôi, vợ trước cùng bạn tốt, có lẽ là chạm đến lòng tự trọng đáng thương của anh ta.
Cô đứng trong bóng tối trầm mặc, cuối cùng mới thấp giọng nở nụ cười: “Là không đáng giá tiền, cho nên lúc ban đầu mới có thể thích anh.”
“...”
“Đường Khải Sâm, không phải Chu Tử Nghiêu thì có thể chứ?”
Ngón tay cô kiềm chế càng thu chặt lại, gần như đầu ngón tay đã bấu vào da thịt trong lòng bàn tay, anh cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại tức giận hỏi: “Em cùng anh ta, từ khi nào trở nên tốt vậy?”
Trên bàn cơm bộ dáng hai người mắt đi mày lại, cơm nước xong Chu Tử Nghiêu càng kiên trì đưa cô về nhà, vừa rồi ở dưới lầu anh cũng nhìn thấy, xe đã đi, vậy mà Khương Vãn Hảo còn ngu ngốc luyến tiếc phải rời đi. Cứ như vậy có thích không?
Lúc trước cô theo đuổi anh, thủ đoạn cũng không khác lúc đó cho lắm, trước hôn lễ cơ hội hai người gặp mặt đã ít lại càng ít, Khương Vãn Hảo vì cùng anh ăn bữa cơm mà như dùng hết các biện pháp. Đợi cơm nước xong anh rời đi, người phụ nữ kia như trúng sổ số liến tiếp vẫy tay từ biệt với anh, ngốc chết, không có chút khí chất nào!!
Nhưng vì cái gì vừa rồi nhìn thấy cô cùng Chu Tử Nghiêu như vậy, ý nghĩ đầu tiên của anh không phải là cảm thấy buồn cười, ngược lại là phẫn nộ?
Chắc là hai người kia đã sớm thân thiết, tại thời điểm anh không biết, hoặc là tại... trước lúc bọn họ ly hôn?
Đường Khải Sâm nghĩ tới đây tất cả đầu óc liền bị mất khống chế, lửa giận dưới đáy lòng càng thiêu đốt, đời này anh chưa từng bị người nào phản bội, càng không có ai làm anh không thoải mái như vậy.
Khương Vãn Hảo, tất cả đều là Khương Vãn Hảo!
Vãn Hảo lại đứng ở đó không nói một câu, tại nơi tĩnh mịch này như nghe được tiếng con tim mình vỡ vụn. Người đàn ông này hoàn toàn phá vỡ chút nhớ nhung cuối cùng của cô, lúc trước cô thật là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể yêu một người như vậy đến tận xương.
Thật là châm chọc!
Cô từng yêu anh như vậy, hoàn toàn nhượng bộ, nay bị anh nói móc nghi ngờ như vậy, thì ra một trái tim chân thành đặt trước mặt anh, thật sự chưa từng được người nghiêm túc thấy qua.
Nghĩ những thứ này, nhưng một giọt nước mắt của cô cũng chẳng chảy, vươn tay chống đỡ lồng ngực cứng rắn mà cường tráng của đối phương, lại nghiêng người nói nhỏ bên tai anh một câu: “Đừng như thế Đường Khải Sâm, cho rằng ai cũng đi trật khỏi đường ray hôn nhân như anh sao? Đừng lấy tiêu chuẩn đạo đức của anh mà so sánh tôi cùng Tử Nghiêu, chúng tôi không giống với anh.”
Chúng tôi...Anh...
Xưng hô phân biệt rõ ràng, Đường Khải Sâm nghe vào càng thêm chói tai. Anh bao phủ sau đầu cô chậm rãi dùng sức, một khắc kia lửa giận toàn thân như bị thiêu đốt tới cực điểm, một giây kế tiếp dường như là không cần suy nghĩ thêm, bỗng nhiên cúi đầu phủ trên môi của cô.
Xúc cảm mềm mại, thấm ướt bốn cánh môi, trong phút chốc khi mọi chuyện phát sinh, hai người đều vô cùng bối rối.
Đường Khải Sâm không biết mình làm sao nữa, rõ ràng anh rất chán ghét người phụ nữ này, cho nên đây là... Đây nhất định là ngoài ý muốn! Nhưng trước mắt nên kết thúc thế nào? Anh nhất thời mất năng lực tự hỏi, hương vị thuộc về Khương Vãn Hảo tràn đầy xoang mũi anh, những đêm khuya triền miên kia, ký ức về thân thể cô, bỗng nhiên không biết từ chỗ nào mà dồn hết vào đáy lòng.
Thế nhưng có chút, không muốn buông tay.
Anh thoáng dùng sức dùng sức mút môi cô, trọng lượng toàn bộ thân mình đều dồn vào. Vãn Hảo quá gầy, chế ngự cô hoàn toàn không cần thiết quá cố sức.
Cô luôn luôn phản kháng, lại làm cho anh cảm thấy thú vị, trước kia Khương Vãn Hảo quá thuận theo, trên giường cũng tận lực lấy lòng, bây giờ là cảm giác không giống như vậy. Đường Khải Sâm buộc chặt cánh tay cùng vòng eo của cô, lòng bàn tay cũng chu du chung quanh, dần dần hướng xuống.
***
Vãn Hảo ý thức được anh muốn làm cái gì, nhưng lại há miệng để anh đi vào.
Đường Khải Sâm có chút kinh ngạc, càng nhiều hơn là không khỏi đắc ý, quả nhiên trong lòng người phụ nữ này đang nhớ anh, thân thể phụ nữ không lừa được người, nhưng ngay khi đáy mắt anh dần dần tích tụ ý cười, đầu lưỡi bỗng nhiên vô cùng đau xót.
“Á——” người phụ nữ kia cũng dám cắn anh?!
Vãn Hảo có thể tự do, nhanh chóng chạy lên trên bậc thang vài bước, bởi vì tiếng bước chân gấp gáp của cô mà ngọn đèn được bật sáng, tất cả đều phơi bày trước ánh sáng.
Sắc mặt Đường Khải Sâm rất khó coi, so với lúc trước thì càng làm cho người ta sợ hãi.
Vãn Hảo xác nhận giữ vững khoảng cách an toàn với anh, lúc này mới nhìn xuống từ trên cao đối mặt với anh cười lạnh nói: “Đường Khải Sâm, anh thật ghê tởm, trong quá khứ nhất định là tôi điên rồi.”
Cô nói xong cũng quay người rời đi, bước chân rất gấp, nhưng Đường Khải Sâm không đuổi theo nữa. Anh đứng tại chỗ, trong đầu tất cả đều là ánh mắt vừa rồi của Khương Vãn Hảo, chán ghét, miệt thị, khinh thường... Cô đơn không có si mê.
Cho nên cô là... Thật sự không thích anh?
Xe bay nhanh trong bóng đêm, Đường Khải Sâm đạp cần ga, anh thừa nhận chính mình chịu chút kích thích, cho nên mới không đầu không não chạy đến tìm Khương Vãn Hảo. Anh vốn cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn từ chỗ cô biết một ít đáp án, ví dụ như cô không có cùng Chu Tử Nghiêu ở một chỗ, lại ví dụ như cô không có ——
Sắc mặt anh trở nên càng thêm lạnh lùng, ngón tay nắm tay lái cũng càng thu càng chặt, kinh mạch trên mu bàn tay đều tất hiện dữ tợn. Khương Vãn Hảo trở nên càng ngày càng làm người ta chán ghét, chẳng những cô không như ý nguyện của anh, còn làm cho tâm tình lúc này của anh trở nên tồi tệ.
Anh dừng xe tại ven đường, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi một cú điện thoại.
Trợ lý bên kia có chút ồn ào, nhất thời không nghe rõ lời của anh: “Hồ sơ của ai?”
Đường Khải Sâm hung hăng cắn chặt răng, táo bạo nói ra cái tên đáng ghét kia: “Khương, Vãn, Hảo! Mẹ anh ở nơi nào, ồn chết.”
“Không phải anh để tôi, thay mặt anh xã giao với Tống tổng sao?” Trợ lý nơm nớp lo sợ trả lời, quả thực trong lòng muốn tạo phản, lão bản nói tục! Lão bản bình thường trầm ổn tự phụ thế nhưng lại nói tục!!
Đường Khải Sâm nhất thời bị nghẹn lại, vươn tay đè huyệt thái dương, toàn bộ rối loạn, không một chút hài lòng! Anh chỉ có thể tiếp tục lạnh mặt phân phó: “Bất luận kẻ nào có liên quan đến cô ta, đều phải điều tra, lập tức gửi đến hòm thư của tôi.”
“Phải phải.”
Trợ lý vội vàng không ngừng lên tiếng trả lời, lại ít nhiều có chút kỳ quái, không phải nói là người quen cũ sao? Tại sao lại muốn biết hồ sơ nhà người ta?
Đường Khải Sâm cầm điện thoại ném vào một bên ghế, nhìn cảnh đêm lóe lên ngoài cửa sổ, qua vài giây bỗng nhiên đưa tay sờ sờ miệng mình. Đến bây giờ đầu lưỡi vẫn còn hơi đau, nóng hừng hực như bị cảm, con ngươi anh trầm xuống, oán hận mắng câu: “ Nha đầu chết tiệt.”
***
Ngày hôm sau Vãn Hảo dậy rất sớm đi đến bệnh viện trước một chuyến, bệnh viêm dạ dày của Bắc Bắc đã sớm ổn, là Thạch Hiểu Tĩnh kiên trì muốn bé nằm lại viện quan sát, hôm nay cuối cùng có thể xuất viện, dù sao cô cũng phải tới xem.
Bắc Bắc đang ngồi trên giường chơi đồ chơi, thấy cô tiến vào liền một bước bước xuống giường, tiến lên vui vẻ ôm lấy đùi cô làm nũng: “Dì Khương, cuối cùng dì cũng đến, cháu đợi dì lâu lắm rồi.”
Vãn Hảo buồn cười xoa mặt nhỏ của bé: “Là chờ dì mua bữa sáng đúng không.”
Tiểu tử hì hì cười, nghiêng đầu vẻ mặt thành thật nói: “Đó cũng là chờ dì nha, chỉ có dì mới đối tốt với cháu như vậy, chạy xa như thế cũng mua bánh bao cho cháu ăn.”
Vãn Hảo nghe lời nói của đứa nhỏ, trong lòng mềm nhĩn thành một đoàn, mở hộp đồ ăn mang đến trong tay ra, hơi nóng cùng mùi thơm lập tức đầy ắp phòng bệnh.
“Quá tuyệt vời!”
Cánh tay đầy thịt của Bắc Bắc đã vươn ra một nửa, bị Vãn Hảo lưu loát bắt lấy: “Rửa tay trước, bằng không sau này lại sinh bệnh.”
Tiểu tử bĩu môi vào toilet, Thạch Hiểu Tĩnh vừa vặn đẩy cửa tiến vào, cười chào hỏi với cô: “Đến rồi? Em đi làm bận rộn như vậy, một mình chị là được rồi.”
Vãn Hảo thấy lúc này không có ai, vì thế đi qua đưa cho cô một phong thư, Thạch Hiểu Tĩnh vươn tay sờ liền biết đó là cái gì, nhất thời biến sắc: “Khương Vãn Hảo, còn như vậy chị sẽ tuyệt giao với em!”
“Không được, chị đã giúp em nhiều như vậy.” Cô kiên trì đưa gói tiền gói cẩn thận trong tay qua, “Hiểu Tĩnh, đừng làm cho em cảm thấy em đã bán đứa nhỏ —— “
Tay Thạch Hiểu Tĩnh cứng ngắc giữa không trung, nhìn cô một hồi, yên lặng thở dài: “Đứa ngốc, đâu ai nghĩ như thế đâu. Lúc trước vì bé thiếu chút nữa em mất nửa cái mạng, nếu không phải bất đắc dĩ, làm sao em bỏ được?”
Hốc mắt Vãn Hảo có chút hồng, cuối cùng lại cười, Thạch Hiểu Tĩnh nghiêng mắt liếc cô: “Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của em kìa, em cùng Bắc Bắc mới là giúp chị, em biết rõ, chị cùng Chung Gia Minh không có khả năng có đứa nhỏ...”
“Cháu rửa xong rồi.” Bắc Bắc đã vui mừng quên trời đất chạy đến, nhìn thấy hai người lớn đều nhìn mình chằm chằm, vì thế giơ hai tay lên ý bảo, “Rửa rất sạch sẽ, dùng xà phòng!”
Vãn Hảo cùng Thạch Hiểu Tĩnh đều bị bé đùa làm cho cười, Thạch Hiểu Tĩnh có chút cảm thán nói bên tai Vãn Hảo: “Dạng này, rất giống với em lúc trước.”
Hai người làm việc hiệu suất cao hơn rõ rệt, thủ tục xuất viện làm xong rất nhanh. Vãn Hảo ôm Bắc Bắc đi ra ngoài, Thạch Hiểu Tĩnh gọi cuộc điện thoại cho công ty, sau quay đầu nhìn cô: “Hai ngày nữa phải đi công tác, em chăm thằng bé vài ngày, có được hay không?”
Vãn Hảo tự nhiên cầu còn không được, nhưng ngẫm lại: “Chung gia bên kia ——” Quả thực ba mẹ Chung Gia Minh coi Bắc Bắc là bảo bối, một phút đều không rời.
“Không có việc gì, hai người già bọn họ muốn đi Thụy Sĩ thăm người thân, Gia Minh chắc sẽ không nói cái gì.”
Khương Vãn Hảo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng Bắc Bắc còn cao hứng hơn cả cô, ôm cổ cô cười híp mắt nói: “Con thích ngủ cùng dì Khương nhất, trên người dì Khương đều là mùi thơm.”
“Tiểu lưu manh, chẳng lẽ mẹ rất thối sao?” Thạch Hiểu Tĩnh vươn tay chọc bé.
Bắc Bắc cười trốn ra: “Ba ba luôn là người đoạt mẹ với con, không có người đoạt dì Khương với con.”
Vãn Hảo chán nản nhìn bé một cái: “Bắc Bắc... Con thật sự đang dỗ dì vui vẻ sao?”
Hai người lớn một trẻ con chỉ lo nói chuyện phiếm, đứng ở chỗ rẽ hành lang đụng phải người khác. Vãn Hảo vừa định nói “Xin lỗi”, nhưng bắt gặp ánh mắt đối phương, nhất thời biến sắc: “Tại sao anh lại ở đây?”
Đường Khải Sâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chết tiệt tối qua anh lại chưa ngủ đủ, hơn nữa thế nhưng trong mộng tất cả đều là Khương Vãn Hảo! Vốn tâm tình đang ấm ức tới cực điểm, thế nhưng sáng sớm lại gặp phải cô. Tại sao chỗ nào cũng có bóng dáng của người phụ nữ này? Quả thực không thể tránh khỏi xui xẻo.
Dưới tâm tình như thế, lại nghe xong cô lời nói này, nhất thời tức mà không biết nói sao, Đường Khải Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Vì sao tôi không thể ở đây? Ngược lại là em —— “
Vãn Hảo thấy anh bỗng nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm đứa nhỏ, cánh tay thu chặt hơn, đề phòng nói: “Mắc mớ gì tới anh, bệnh viện nhà anh mở?”
Khóe miệng Đường Khải Sâm nhếch lên, như là cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích, híp mắt giác chậm rãi trả lời: “Không khéo, thật đúng là tôi mở.”
“...” Cho nên Vãn Hảo mới nói, cô chán ghét nhất người có tiền!
Giọng nói ngả ngớn đầy chế nhạo kia, Vãn Hảo sẽ không ngốc đến mức thật sự cho là đối phương đang ghen, nói đến cùng thì thứ mà Đường Khải Sâm để ý cũng chỉ là quan hệ quá mức mập mờ của cô cùng Chu Tử Nghiêu mà thôi, vợ trước cùng bạn tốt, có lẽ là chạm đến lòng tự trọng đáng thương của anh ta.
Cô đứng trong bóng tối trầm mặc, cuối cùng mới thấp giọng nở nụ cười: “Là không đáng giá tiền, cho nên lúc ban đầu mới có thể thích anh.”
“...”
“Đường Khải Sâm, không phải Chu Tử Nghiêu thì có thể chứ?”
Ngón tay cô kiềm chế càng thu chặt lại, gần như đầu ngón tay đã bấu vào da thịt trong lòng bàn tay, anh cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại tức giận hỏi: “Em cùng anh ta, từ khi nào trở nên tốt vậy?”
Trên bàn cơm bộ dáng hai người mắt đi mày lại, cơm nước xong Chu Tử Nghiêu càng kiên trì đưa cô về nhà, vừa rồi ở dưới lầu anh cũng nhìn thấy, xe đã đi, vậy mà Khương Vãn Hảo còn ngu ngốc luyến tiếc phải rời đi. Cứ như vậy có thích không?
Lúc trước cô theo đuổi anh, thủ đoạn cũng không khác lúc đó cho lắm, trước hôn lễ cơ hội hai người gặp mặt đã ít lại càng ít, Khương Vãn Hảo vì cùng anh ăn bữa cơm mà như dùng hết các biện pháp. Đợi cơm nước xong anh rời đi, người phụ nữ kia như trúng sổ số liến tiếp vẫy tay từ biệt với anh, ngốc chết, không có chút khí chất nào!!
Nhưng vì cái gì vừa rồi nhìn thấy cô cùng Chu Tử Nghiêu như vậy, ý nghĩ đầu tiên của anh không phải là cảm thấy buồn cười, ngược lại là phẫn nộ?
Chắc là hai người kia đã sớm thân thiết, tại thời điểm anh không biết, hoặc là tại... trước lúc bọn họ ly hôn?
Đường Khải Sâm nghĩ tới đây tất cả đầu óc liền bị mất khống chế, lửa giận dưới đáy lòng càng thiêu đốt, đời này anh chưa từng bị người nào phản bội, càng không có ai làm anh không thoải mái như vậy.
Khương Vãn Hảo, tất cả đều là Khương Vãn Hảo!
Vãn Hảo lại đứng ở đó không nói một câu, tại nơi tĩnh mịch này như nghe được tiếng con tim mình vỡ vụn. Người đàn ông này hoàn toàn phá vỡ chút nhớ nhung cuối cùng của cô, lúc trước cô thật là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể yêu một người như vậy đến tận xương.
Thật là châm chọc!
Cô từng yêu anh như vậy, hoàn toàn nhượng bộ, nay bị anh nói móc nghi ngờ như vậy, thì ra một trái tim chân thành đặt trước mặt anh, thật sự chưa từng được người nghiêm túc thấy qua.
Nghĩ những thứ này, nhưng một giọt nước mắt của cô cũng chẳng chảy, vươn tay chống đỡ lồng ngực cứng rắn mà cường tráng của đối phương, lại nghiêng người nói nhỏ bên tai anh một câu: “Đừng như thế Đường Khải Sâm, cho rằng ai cũng đi trật khỏi đường ray hôn nhân như anh sao? Đừng lấy tiêu chuẩn đạo đức của anh mà so sánh tôi cùng Tử Nghiêu, chúng tôi không giống với anh.”
Chúng tôi...Anh...
Xưng hô phân biệt rõ ràng, Đường Khải Sâm nghe vào càng thêm chói tai. Anh bao phủ sau đầu cô chậm rãi dùng sức, một khắc kia lửa giận toàn thân như bị thiêu đốt tới cực điểm, một giây kế tiếp dường như là không cần suy nghĩ thêm, bỗng nhiên cúi đầu phủ trên môi của cô.
Xúc cảm mềm mại, thấm ướt bốn cánh môi, trong phút chốc khi mọi chuyện phát sinh, hai người đều vô cùng bối rối.
Đường Khải Sâm không biết mình làm sao nữa, rõ ràng anh rất chán ghét người phụ nữ này, cho nên đây là... Đây nhất định là ngoài ý muốn! Nhưng trước mắt nên kết thúc thế nào? Anh nhất thời mất năng lực tự hỏi, hương vị thuộc về Khương Vãn Hảo tràn đầy xoang mũi anh, những đêm khuya triền miên kia, ký ức về thân thể cô, bỗng nhiên không biết từ chỗ nào mà dồn hết vào đáy lòng.
Thế nhưng có chút, không muốn buông tay.
Anh thoáng dùng sức dùng sức mút môi cô, trọng lượng toàn bộ thân mình đều dồn vào. Vãn Hảo quá gầy, chế ngự cô hoàn toàn không cần thiết quá cố sức.
Cô luôn luôn phản kháng, lại làm cho anh cảm thấy thú vị, trước kia Khương Vãn Hảo quá thuận theo, trên giường cũng tận lực lấy lòng, bây giờ là cảm giác không giống như vậy. Đường Khải Sâm buộc chặt cánh tay cùng vòng eo của cô, lòng bàn tay cũng chu du chung quanh, dần dần hướng xuống.
***
Vãn Hảo ý thức được anh muốn làm cái gì, nhưng lại há miệng để anh đi vào.
Đường Khải Sâm có chút kinh ngạc, càng nhiều hơn là không khỏi đắc ý, quả nhiên trong lòng người phụ nữ này đang nhớ anh, thân thể phụ nữ không lừa được người, nhưng ngay khi đáy mắt anh dần dần tích tụ ý cười, đầu lưỡi bỗng nhiên vô cùng đau xót.
“Á——” người phụ nữ kia cũng dám cắn anh?!
Vãn Hảo có thể tự do, nhanh chóng chạy lên trên bậc thang vài bước, bởi vì tiếng bước chân gấp gáp của cô mà ngọn đèn được bật sáng, tất cả đều phơi bày trước ánh sáng.
Sắc mặt Đường Khải Sâm rất khó coi, so với lúc trước thì càng làm cho người ta sợ hãi.
Vãn Hảo xác nhận giữ vững khoảng cách an toàn với anh, lúc này mới nhìn xuống từ trên cao đối mặt với anh cười lạnh nói: “Đường Khải Sâm, anh thật ghê tởm, trong quá khứ nhất định là tôi điên rồi.”
Cô nói xong cũng quay người rời đi, bước chân rất gấp, nhưng Đường Khải Sâm không đuổi theo nữa. Anh đứng tại chỗ, trong đầu tất cả đều là ánh mắt vừa rồi của Khương Vãn Hảo, chán ghét, miệt thị, khinh thường... Cô đơn không có si mê.
Cho nên cô là... Thật sự không thích anh?
Xe bay nhanh trong bóng đêm, Đường Khải Sâm đạp cần ga, anh thừa nhận chính mình chịu chút kích thích, cho nên mới không đầu không não chạy đến tìm Khương Vãn Hảo. Anh vốn cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn từ chỗ cô biết một ít đáp án, ví dụ như cô không có cùng Chu Tử Nghiêu ở một chỗ, lại ví dụ như cô không có ——
Sắc mặt anh trở nên càng thêm lạnh lùng, ngón tay nắm tay lái cũng càng thu càng chặt, kinh mạch trên mu bàn tay đều tất hiện dữ tợn. Khương Vãn Hảo trở nên càng ngày càng làm người ta chán ghét, chẳng những cô không như ý nguyện của anh, còn làm cho tâm tình lúc này của anh trở nên tồi tệ.
Anh dừng xe tại ven đường, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi một cú điện thoại.
Trợ lý bên kia có chút ồn ào, nhất thời không nghe rõ lời của anh: “Hồ sơ của ai?”
Đường Khải Sâm hung hăng cắn chặt răng, táo bạo nói ra cái tên đáng ghét kia: “Khương, Vãn, Hảo! Mẹ anh ở nơi nào, ồn chết.”
“Không phải anh để tôi, thay mặt anh xã giao với Tống tổng sao?” Trợ lý nơm nớp lo sợ trả lời, quả thực trong lòng muốn tạo phản, lão bản nói tục! Lão bản bình thường trầm ổn tự phụ thế nhưng lại nói tục!!
Đường Khải Sâm nhất thời bị nghẹn lại, vươn tay đè huyệt thái dương, toàn bộ rối loạn, không một chút hài lòng! Anh chỉ có thể tiếp tục lạnh mặt phân phó: “Bất luận kẻ nào có liên quan đến cô ta, đều phải điều tra, lập tức gửi đến hòm thư của tôi.”
“Phải phải.”
Trợ lý vội vàng không ngừng lên tiếng trả lời, lại ít nhiều có chút kỳ quái, không phải nói là người quen cũ sao? Tại sao lại muốn biết hồ sơ nhà người ta?
Đường Khải Sâm cầm điện thoại ném vào một bên ghế, nhìn cảnh đêm lóe lên ngoài cửa sổ, qua vài giây bỗng nhiên đưa tay sờ sờ miệng mình. Đến bây giờ đầu lưỡi vẫn còn hơi đau, nóng hừng hực như bị cảm, con ngươi anh trầm xuống, oán hận mắng câu: “ Nha đầu chết tiệt.”
***
Ngày hôm sau Vãn Hảo dậy rất sớm đi đến bệnh viện trước một chuyến, bệnh viêm dạ dày của Bắc Bắc đã sớm ổn, là Thạch Hiểu Tĩnh kiên trì muốn bé nằm lại viện quan sát, hôm nay cuối cùng có thể xuất viện, dù sao cô cũng phải tới xem.
Bắc Bắc đang ngồi trên giường chơi đồ chơi, thấy cô tiến vào liền một bước bước xuống giường, tiến lên vui vẻ ôm lấy đùi cô làm nũng: “Dì Khương, cuối cùng dì cũng đến, cháu đợi dì lâu lắm rồi.”
Vãn Hảo buồn cười xoa mặt nhỏ của bé: “Là chờ dì mua bữa sáng đúng không.”
Tiểu tử hì hì cười, nghiêng đầu vẻ mặt thành thật nói: “Đó cũng là chờ dì nha, chỉ có dì mới đối tốt với cháu như vậy, chạy xa như thế cũng mua bánh bao cho cháu ăn.”
Vãn Hảo nghe lời nói của đứa nhỏ, trong lòng mềm nhĩn thành một đoàn, mở hộp đồ ăn mang đến trong tay ra, hơi nóng cùng mùi thơm lập tức đầy ắp phòng bệnh.
“Quá tuyệt vời!”
Cánh tay đầy thịt của Bắc Bắc đã vươn ra một nửa, bị Vãn Hảo lưu loát bắt lấy: “Rửa tay trước, bằng không sau này lại sinh bệnh.”
Tiểu tử bĩu môi vào toilet, Thạch Hiểu Tĩnh vừa vặn đẩy cửa tiến vào, cười chào hỏi với cô: “Đến rồi? Em đi làm bận rộn như vậy, một mình chị là được rồi.”
Vãn Hảo thấy lúc này không có ai, vì thế đi qua đưa cho cô một phong thư, Thạch Hiểu Tĩnh vươn tay sờ liền biết đó là cái gì, nhất thời biến sắc: “Khương Vãn Hảo, còn như vậy chị sẽ tuyệt giao với em!”
“Không được, chị đã giúp em nhiều như vậy.” Cô kiên trì đưa gói tiền gói cẩn thận trong tay qua, “Hiểu Tĩnh, đừng làm cho em cảm thấy em đã bán đứa nhỏ —— “
Tay Thạch Hiểu Tĩnh cứng ngắc giữa không trung, nhìn cô một hồi, yên lặng thở dài: “Đứa ngốc, đâu ai nghĩ như thế đâu. Lúc trước vì bé thiếu chút nữa em mất nửa cái mạng, nếu không phải bất đắc dĩ, làm sao em bỏ được?”
Hốc mắt Vãn Hảo có chút hồng, cuối cùng lại cười, Thạch Hiểu Tĩnh nghiêng mắt liếc cô: “Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của em kìa, em cùng Bắc Bắc mới là giúp chị, em biết rõ, chị cùng Chung Gia Minh không có khả năng có đứa nhỏ...”
“Cháu rửa xong rồi.” Bắc Bắc đã vui mừng quên trời đất chạy đến, nhìn thấy hai người lớn đều nhìn mình chằm chằm, vì thế giơ hai tay lên ý bảo, “Rửa rất sạch sẽ, dùng xà phòng!”
Vãn Hảo cùng Thạch Hiểu Tĩnh đều bị bé đùa làm cho cười, Thạch Hiểu Tĩnh có chút cảm thán nói bên tai Vãn Hảo: “Dạng này, rất giống với em lúc trước.”
Hai người làm việc hiệu suất cao hơn rõ rệt, thủ tục xuất viện làm xong rất nhanh. Vãn Hảo ôm Bắc Bắc đi ra ngoài, Thạch Hiểu Tĩnh gọi cuộc điện thoại cho công ty, sau quay đầu nhìn cô: “Hai ngày nữa phải đi công tác, em chăm thằng bé vài ngày, có được hay không?”
Vãn Hảo tự nhiên cầu còn không được, nhưng ngẫm lại: “Chung gia bên kia ——” Quả thực ba mẹ Chung Gia Minh coi Bắc Bắc là bảo bối, một phút đều không rời.
“Không có việc gì, hai người già bọn họ muốn đi Thụy Sĩ thăm người thân, Gia Minh chắc sẽ không nói cái gì.”
Khương Vãn Hảo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng Bắc Bắc còn cao hứng hơn cả cô, ôm cổ cô cười híp mắt nói: “Con thích ngủ cùng dì Khương nhất, trên người dì Khương đều là mùi thơm.”
“Tiểu lưu manh, chẳng lẽ mẹ rất thối sao?” Thạch Hiểu Tĩnh vươn tay chọc bé.
Bắc Bắc cười trốn ra: “Ba ba luôn là người đoạt mẹ với con, không có người đoạt dì Khương với con.”
Vãn Hảo chán nản nhìn bé một cái: “Bắc Bắc... Con thật sự đang dỗ dì vui vẻ sao?”
Hai người lớn một trẻ con chỉ lo nói chuyện phiếm, đứng ở chỗ rẽ hành lang đụng phải người khác. Vãn Hảo vừa định nói “Xin lỗi”, nhưng bắt gặp ánh mắt đối phương, nhất thời biến sắc: “Tại sao anh lại ở đây?”
Đường Khải Sâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chết tiệt tối qua anh lại chưa ngủ đủ, hơn nữa thế nhưng trong mộng tất cả đều là Khương Vãn Hảo! Vốn tâm tình đang ấm ức tới cực điểm, thế nhưng sáng sớm lại gặp phải cô. Tại sao chỗ nào cũng có bóng dáng của người phụ nữ này? Quả thực không thể tránh khỏi xui xẻo.
Dưới tâm tình như thế, lại nghe xong cô lời nói này, nhất thời tức mà không biết nói sao, Đường Khải Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Vì sao tôi không thể ở đây? Ngược lại là em —— “
Vãn Hảo thấy anh bỗng nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm đứa nhỏ, cánh tay thu chặt hơn, đề phòng nói: “Mắc mớ gì tới anh, bệnh viện nhà anh mở?”
Khóe miệng Đường Khải Sâm nhếch lên, như là cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích, híp mắt giác chậm rãi trả lời: “Không khéo, thật đúng là tôi mở.”
“...” Cho nên Vãn Hảo mới nói, cô chán ghét nhất người có tiền!
/75
|