Trong vườn thú, Lê Diệp dẫn Đoan Đoan đi vệ sinh, con bé rất ngoan, giải quyết xong, đi được hai bước, bỗng nhiên Đoan Đoan sờ sờ cổ, rồi nhìn cô, “Búp bê! Vòng búp bê!”
Lê Diệp ngồi xổm xuống, mới phát hiện ra chiếc vòng mẹ con mới tặng cho con bé ngày hôm qua không thấy đâu nữa.
Lúc vào công viên còn thấy mà. Lê Diệp quay đầu lại nhìn, chắc là vừa rồi đánh rơi lúc đi vệ sinh, vì khi vào, Đoan Đoan có va vào khung cửa.
Dẫn Đoan Đoan quay lại, con bé nhặng cả lên, giãy ra chạy nhanh về phía trước.
Lê Diệp vội vàng đi theo, “Đoan Đoan, chậm một chút, đừng chạy nữa!”
Thế nhưng, Đoan Đoan đang sốt ruột muốn tìm lại vòng, căn bản chẳng nghe thấy tiếng gọi của cô, vừa hòa vào dòng người là đã không thấy bóng dang đâu.
Lê Diệp đi lại chậm chạp, chống gậy đuổi không kịp con bé. Bên ngoài nhà vệ sinh đông kín người, không nhìn thấy con bé, cả đầu cô ướt rượt mồ hôi.
“Đoan Đoan!” Cất tiếng gọi con bé, Lê Diệp cố chịu đựng để khỏi ngã sấp xuống, bước chân hấp tấp vội vàng.
Chạy vào tới nhà vệ sinh, cô đẩy cửa ra, “Đoan Đoan!”
Nhưng bên trong không có bóng dáng con bé. Trong đầu cô vang lên tiếng ong ong nhức óc. Tìm một lượt, xác nhận không có con bé ở trong, tiếng gọi của cô khàn đi, rồi cô vội vàng ra phía ngoài.
Đang cầm kẹo đợi, Doãn Chính Đạc chợt thấy Lê Diệp vội vàng đi về phía mình, bên cạnh không hề có Đoan Đoan. Anh lập tức có phản ứng, sải bước tiến lên, “Đoan Đoan đâu?”
Nghe anh hỏi như vậy, tức là Đoan Đoan không hề chạy về tìm anh, Lê Diệp nắm chặt lấy cánh tay anh, giọng nói run rẩy, “Không thấy Đoan Đoan đâu cả!”
Doãn Chính Đạc đưa một tay đỡ cô, một tay dắt cô đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Lê Diệp tóm chặt lấy anh, “Vừa nãy… tôi đưa Đoan Đoan ra ngoài rồi, không thấy vòng cổ đâu nên con bé chạy vào trong tìm, tôi không đuổi kịp…”
Thấy hai mắt cô đỏ hồng, Doãn Chính Đạc không trách cô, khẽ vỗ về, “Tìm con bé trước đã.”
Lê Diệp tựa vào ngực anh, vòng tay vững chắc đó khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại một chút.
Tìm một vòng ở phía quanh đó, không thấy bóng dáng Đoan Đoan, Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Em ở đây chờ con bé, tôi đến phòng quản lý nhờ họ giúp, còn có thể đến trạm phát thanh để ra thông báo nữa.”
Lê Diệp gật đầu, anh liền quay đi.
Nếu Đoan Đoan đi lạc, thì có thể nhanh chóng tìm lại được, nhưng nếu bị người ta đưa đi, hậu quả này, cô không dám tưởng tượng đến.
“Đoan Đoan!” Giọng nói khàn khàn, Lê Diệp vẫn cố tìm kiếm hình bóng con bé trong đám đông. Nhìn thấy ai đi qua cô cũng hỏi thăm, hỏi đến khi giọng khản đặc, hai mắt ướt đẫm, không còn nhìn rõ mọi thứ nữa.
Cô là kẻ kém cỏi, một đứa nhỏ mà cũng không trông được. Nếu Đoan Đoan có chuyện gì, có chết cô cũng không đền tội được.
“Đoan Đoan!” Nhìn thấy những đứa bé khác vui đùa bên bố mẹ, tim cô như bị đao cắt. Phía trước, cách đó không xa, có một cô bé mặc chiếc váy hồng nhạt rất giống Đoan Đoan, cô lảo đảo chạy đến ôm chầm lấy đứa nhỏ, lại bị bố mẹ nó đẩy ra.
Lê Diệp đứng dậy, bốn phía như đang đảo lộn, trán cô đau nhức, hít thở cũng dần khó khăn.
Cũng giống như ngày ấy, mùa đông rét buốt, cô chạy đến nỗi gót chân dính đầy tuyết. Nửa đêm khuya khoắt, cô ôm Hi Hi đang sốt cao chạy quanh tìm bệnh viện.
Cô không có tiền, không chi nổi cho việc điều trị ở nơi danh tiếng. Không tìm được người giúp, cô nghĩ mọi cách, thậm chí là quay lại tìm người kia giúp đỡ, nhưng đều thất bại, cô bị dồn đến đường cùng.
Đến khi cô tìm được bệnh viện còn hoạt động, điều bác sĩ nhìn thấy là một thân thể nhỏ bé lạnh toát.
Đêm đó, cô ôm Hi Hi không hé một tiếng động, đón trận tuyết lớn nhất mấy chục năm qua, lê bước về nhà. Tuyết bay đầy trời, cô không mở nổi mắt ra, ngang qua một góc đường lại bị chiếc xe dọn tuyết đâm phải.
Cô chưa bao giờ oán hận việc đôi chân mình bị thương tích nặng nề đến tàn tật, cô cảm thấy đó là sự trừng phạt dành cho bản thân mình. Cô ích kỷ giữ lại sinh mệnh bé nhỏ kia, lại cho nó một cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp. Cô nhìn nó rời đi, mà không có cách nào hết.
Vết sẹo đã được che giấu lâu giờ bị phanh ra, nỗi đau giằng xé đến ngạt thở, không thể khống chế được. Lê Diệp ngã nhoài dưới đất, ôm mặt khóc nức nở.
“Mợ!” Bên tai bỗng truyền đến tiếng gọi sốt ruột của đứa trẻ.
Lê Diệp buông tay, đưa mắt nhìn qua màn lệ ướt đẫm, chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy về phía mình.
Lồng ngực hơi tưng tức, con bé nhào đến ôm cổ cô, giọng mếu máo, “Mợ ơi, Đoan Đoan sai rồi, mợ đừng khóc nữa…”
Lê Diệp kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong lòng mình. Cô nâng mặt con bé lên, cuống quýt lau nước mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ. Là Đoan Đoan, đúng là con bé rồi.
Cô ôm ghì lấy Đoan Đoan. Cùng lúc ấy, Doãn Chính Đạc cúi người, nâng Lê Diệp lên. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, anh trấn an, “Đừng khóc nữa, tìm được Đoan Đoan rồi mà… Con bé nhìn thấy người ta mặc đồ giống nhân vật hoạt hình, cứ thế là đi theo.”
Ôm Đoan Đoan thật chặt, như thể sợ đánh mất nó, Lê Diệp không khóc, nhưng những tiếng nấc lại nghe đau đớn đến lạ thường.
“Cháu xin lỗi mợ…” Thấy cô khóc đến độ thương tâm, Đoan Đoan cũng biết mình phạm lỗi nên cứ nhỏ giọng giải thích, lại không dám dựa sát vào cô. Con bé ôm cổ Doãn Chính Đạc, nhỏ giọng nài nỉ, “Cậu ơi, cậu nói với mợ đi, Đoan Đoan sai rồi…”
“Biết sai còn chạy lung tung?” Doãn Chính Đạc nhíu mày, đứa nhỏ lập tức úp mặt vào bả vai anh trốn tránh.
“Còn dám không nghe lời nữa là cậu để cháu lại vườn thú đấy, đến tối cho một mình cháu trong này.”
Đoan Đoan nghe thấy thế hẳn nhiên là rất sợ hãi, miệng mếu máo, “Cậu đừng vứt cháu đi…”
Lê Diệp mềm lòng, bế Đoan Đoan lại, vỗ về con bé, “Đoan Đoan, sau này đừng tự động chạy xa người lớn, biết chưa?”
Bị Doãn Chính Đạc mắng, Đoan Đoan ấm ức, méo sệch miệng, lại gật gật đầu, “Biết ạ, mợ ơi, cháu xin lỗi.”
Cô ôm con bé, như ôm một bảo bối đánh mất rồi tìm lại được.
Chẳng còn tâm trạng thăm quan vườn thú, Doãn Chính Đạc dẫn một lớn một nhỏ về nhà.
Con bé gây họa đã ngủ khì, nằm trong lòng Lê Diệp, khóe miệng nhếch lên như thể đang gặp mộng đẹp. Hai người lớn đáng thương, bị nó dọa đến mức hồn xiêu phách tán.
Chăm sóc một đứa trẻ không phải chuyện đơn giản, Doãn Chính Đạc liền đưa con bé về lại nhà. Chuyện hôm nay khiến anh vừa nghĩ đến đã thấy sợ, lại xảy ra sự cố gì nữa thì chắc anh không chịu nổi nữa, huống chi còn dọa đến cả Lê Diệp.
Đưa Đoan về, hai người cũng quay lại Hạm Bích Các luôn.
Ăn một bữa đơn giản, rồi Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp lên tầng nghỉ ngơi.
Cô vẫn còn trong cơn sợ hãi, đi tắm ra mà hai mắt đã sưng phù lên.
Doãn Chính Đạc ngồi ở mép giường, trên đùi đặt một hộp y tế, anh gọi cô, “Lại đây ngồi.”
Lê Diệp đi tới, ngồi bên mép giường.
Anh nâng chân cô đặt lên đùi mình, vén ống quần của cô lên, nhìn thấy ngay vết thương trên đầu gối…
Ở vườn thú, cô vừa chạy vừa gọi Đoan Đoan, lúc ngã sấp xuống là cứ thế khóc rưng rức.
Đổ một chút thuốc ra, anh bôi lên miệng vết thương của cô. Lê Diệp hơi đau, hai mày nhíu lại.
Nắm lấy cổ chân của cô, anh đẩy chân gập lại rồi hỏi, “Có động đến xương cốt không?”
Lê Diệp lắc đầu, cúi mặt xuống, không hiểu sao lại rơi nước mắt.
“Đau lắm hả?” Anh định đứng dậy đưa cô đi bệnh viện thì Lê Diệp bỗng giữ anh lại.
Anh ngồi lại, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hai vai cô run rẩy, rồi cô bắt đầu khóc nức nở.
“Sao thế?” Doãn Chính Đạc đưa tay lau hai má ướt rượt của cô, “Đã tìm được Đoan Đoan về rồi mà, tại con bé nghịch ngợm, em không phải tự trách mình.”
Lê Diệp lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh.
Anh thở dài, phụ nữ được tạo ra từ nước, câu này quả không sai, nếu không sao cứ khóc rồi là mãi không ngừng chứ.
“Tôi rất nhớ nó…” Bỗng nhiên cô nức nở nói.
Doãn Chính Đạc khó hiểu, “Ai cơ?”
Lê Diệp cúi đầu, giọng nói ẩn giấu nỗi bi thương khiến người nghe phải tan nát cõi lòng, “Tôi rất nhớ nó…”
Anh nâng mặt cô lên, cô đã khóc không thành tiếng, “Là tôi hại chết thằng bé, nó còn nhỏ như vậy, nó không hiểu cái gì cả, là tôi đưa nó đến thế giới này, đều là lỗi của tôi, tại sao người chết không phải là tôi chứ…”
Lời nói của cô khiến anh run lên, anh nghe không hiểu hết, nhưng dáng vẻ này của cô khiến anh thật sự đau lòng. Anh ôm cô, trầm giọng nói với cô, “Đừng nói lung tung.”
Lê Diệp gần như gào lên, đưa tay đánh anh, “Anh ở đâu! Ngày đó anh ở đâu!”
Anh ôm chặt cô, chỉ sợ di chứng bị thương kia của cô lại tái phát, anh ghì lấy cơ thể đang run rẩy, “Anh vẫn ở đây, Lê Diệp, anh ở đây.”
Lê Diệp gào khóc, “Anh không! Tôi gọi điện tìm anh, thư kí của anh nói anh mặc kệ, chúng tôi sống chết thế nào cũng không liên quan đến anh, anh nói anh không phải lo cho nó, tại sao anh lại tàn nhẫn đến thế…”
Doãn Chính Đạc càng nghe càng sốt ruột, anh nhìn cô, “Em đang nói gì vậy? Em gọi điện cho anh lúc nào, anh mặc kệ ai?”
Lê Diệp hận anh, cô đánh anh như để trút bỏ hết nỗi hận, nắm đấm hạ xuống chưa đủ, cô còn xông ra hung hăng cắn lên cánh tay anh.
Nhìn bộ dạng hung dữ này, chắc chắn chỉ khi vô cùng tức giận mới có.
Cô cắn rất ác, nhưng từ trước đến nay, nỗi đau thể xác chưa bao giờ có thể quật ngã anh.
Vuốt tóc cô, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ như đã phát điên, “Lê Diệp, có phải em có chuyện giấu anh không?”
Lê Diệp làm loạn đến mệt mỏi, cô chậm rãi nhả răng ra, ngả vào cánh tay anh, thở hổn hển.
Nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, đôi mắt mơ hồ, thất thần.
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” Anh lần theo lời nói vừa nghe được từ chính miệng cô, “Em nói ai còn nhỏ như vậy đã chết, là đứa bé em sinh ra?”
Lê Diệp run lên, giờ cô mới ý thức được mình vừa nói gì, liền vội vàng lắc đầu, “Tôi không nói gì hết…”
Anh không phải kẻ hồ đồ, nhìn cô chằm chằm, “Lúc đứa nhỏ qua đời, em gọi điện đến tìm anh? Có chuyện như vậy không?”
Lê Diệp bắt đầu kinh hãi, lui về phía sau, “Không! Tôi không nói như vậy!”
“Em có! Lê Diệp, vừa rồi rõ ràng em nói như vậy!” Doãn Chính Đạc cũng trở nên kích động, anh túm vạt áo cô, dữ dằn nói, “Nói cho tôi biết! Đứa nhỏ kia có quan hệ gì với tôi! Không phải nó chết vào lúc cô học đại học năm nhất sao! Lúc đó sao có thể có chuyện cô gọi điện thoại cho tôi chứ!”
Lê Diệp bị anh quát, đầu óc vô cùng rối loạn, lại biết mình không thể nói thêm gì nữa, cô kiên quyết đáp, “Đứa nhỏ sinh ra lúc tôi học năm nhất, không lâu sau thì mất, tôi nói việc gọi điện thoại, là cho… Tùng Đào, anh nghe lầm rồi.”
Anh hận không thể cho cô hai cái tát, “Hạ Tùng Đào? Hắn là kẻ đầu đường xó chợ, kiếm đâu ra thư kí!”
Lê Diệp ấn lên thái dương đang giật nhưng nhức, “Tôi không nói thư kí gì cả, anh nghe nhầm rồi.”
Doãn Chính Đạc hận không thể bóp chết cô, hai mắt bùng lửa giận, “Lê Diệp, cô thử nói dối một câu nào nữa xem! Tôi sẽ lấy mạng cô!”
Lê Diệp từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ cô liêu, “Tôi nói thật, anh hiểu sai ý.”
Anh thở hổn hển. Người phụ nữ này đúng là biết cách chọc tức anh, cả đám lửa giận không chỗ phát ra, anh chỉ vào cô, nghiến răng nghiến lợi, “Lê Diệp… tôi sẽ điều tra ra manh mối, nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Nhìn thấy anh đạp cửa bỏ đi, Lê Diệp ôm hai cánh tay, trong lòng cười khổ…
Sống không bằng chết, cô đã như vậy lâu rồi, hiện tại vẫn như trước, cô còn sợ tình hình như tiếp tục đi xuống sao…
Nhìn hộp y tế ở bên cạnh, ánh mắt cô trầm xuống một cách ảm đạm…
Anh sẽ tra ra được cái gì? Hai năm cô ở nước ngoài, sống như chuột chạy trên đường, không thấy ánh sáng, rời xa đám đông. Cô như u hồn, ngày thường còn quên là mình đang sống…
***
Chinh Tín Xã.
Lỗ mãng đập một tập tiền xuống, Doãn Chính Đạc ngồi trên ghế xoay, nhìn người đối diện, “Điều tra một người cho tôi.”
Lư Diễn đang ở bên cạnh nghịch một chậu hoa mới đơm bông, thấy anh vung ra số tiền lớn như vậy thì cũng có chút kinh ngạc.
Đột nhiên anh chạy đến tìm anh ta, hỏi anh ta có cách điều tra người sống ở nước ngoài không, nghe vậy đã biết không phải chuyện dễ làm. Cậu hai nhà họ Doãn cũng có cách của chính mình, chuyện tầm thường anh có thể tự làm được.
Muốn ra nước ngoài điều tra một người, Lư Diễn nghĩ ngay đến Vương Mãnh của Chinh Tín Xã, bởi nếu muốn tra chi tiết thì phải tìm người chuyên nghiệp làm.
Biết anh có tiền, cũng biết anh đang vội, nhưng nhìn thấy số tiền kia, Lư Diễn vẫn không nhịn được mà phải bĩu môi.
Đưa ảnh và tư liệu cho người đối diện, Doãn Chính Đạc nói thẳng, “Điều tra từ lúc cô ấy học đại học, năm nhất cô ấy về vùng quê dưỡng bệnh, tôi muốn anh điều tra cho tôi, lấy tất cả ghi chép bệnh án của cô ấy trong thời gian đó. Còn nữa, sau khi tốt nghiệp cô ấy có ra nước ngoài, chuyện sau khi cô ấy sang đó, tôi cũng muốn biết chi tiết.”
“Wow, phi vụ không nhỏ đây.” Vương Mãnh nhìn ảnh, người phụ nữ trong ảnh có gương mặt thanh tú, không biết đã phạm phải chuyện gì mà lại chọc giận vị ngồi trước mặt đây, đến nỗi muốn khai quật hết chuyện cũ của cô ra.
Lại quẳng thêm một tập tiền nữa, Doãn Chính Đạc nhìn Vương Mãnh, “Tài liệu tôi muốn, một chữ cũng không được sai, một từ cũng không được sót… Lấy được thứ tôi muốn, tôi sẽ trả thêm cho anh gấp đôi.”
Vương Mãnh vội vàng thu tiền lại, “Được, được! Ông chủ yên tâm, tôi làm ăn nhiều năm, chưa từng thất bại! Mười ngày, tôi sẽ cho cậu tin tức!”
Rời khỏi Chinh Tín Xã, sắc mặt Doãn Chính Đạc vẫn tối như trước. Lư Diễn đi bên cạnh anh, liếc nhìn người đàn ông như sắp phát điên, “A Đạc, cậu bị cái gì kích thích vậy, tự nhiên lại đi điều tra Lê Diệp?”
Doãn Chính Đạc lên xe, không trả lời anh ta mà phóng đi luôn.
“Mẹ kiếp, cái thái độ gì thế không biết!” Lư Diễn mắng. Tên này sau khi kết hôn càng ngày càng cổ quái, chẳng những không cùng họ đi chơi, mà còn luôn quấn quanh người phụ nữ kia.
Chẳng trách người ta nói hương dịu dàng là mồ chôn anh hùng, đàn ông mà bị phụ nữ mê hoặc thì quả thực không còn là người nữa.
***
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống.
Lê Diệp tựa vào đầu giường, bất chợt di động đổ chuông.
Cô đưa mắt nhìn, là số lạ. Hiện giờ cô không dám nhận số điện thoại lạ, tên biến thái kia mỗi lần lại dùng một số khác để gọi cho cô.
Bắt máy, bên kia truyền đến giọng giòn tan của Đoan Đoan, “Mợ ơi, cháu là Đoan Đoan đây!”
Nghe thấy giọng của đứa nhỏ, cô thả lỏng mình, “Đã ăn tối chưa?”
Đoan Đoan cầm chiếc điện thoại còn to hơn cả bàn tay mình, “Mợ ơi, mợ đừng giận nhé!”
Sao Lê Diệp giận được, cô chỉ lo lắng cho con bé mà thôi.
Qua ống nghe, con bé liên tục hôn cô. Con bé Đoan Đoan này quả thực là rất quấn người, “Mợ ngoan nhé, không được giận đâu.”
“Mợ không giận, sau này Đoan Đoan đừng chạy lung tung dọa mợ mữa.”
“Được ạ!” Ngọt ngào nói lời cam đoan xong, bỗng dưng Đoan Đoan nói, “Mợ ơi, bố cháu nói chuyện với mợ này.”
Lê Diệp lập tức cảm thấy kinh tởm, đang định cúp máy thì gã ở đầu bên kia đã cười khẽ, “Em dâu, tốt nhất là cô đừng cúp máy, không là tôi gọi lại, để A Đạc nghe thì không tốt đâu.”
Lê Diệp nhịn không cúp máy, thấp giọng nói, “Trước mặt con gái anh, anh đừng có làm chuyện ghê tởm!”
“Tôi không làm chuyện ghê tởm, tôi đâu thể để con gái… thưởng thức tuyệt phẩm của Đường Na chứ, điều này hẳn là cô phải hiểu hơn ai hết chứ.” Hắn âm hiểm cười phá lên, “Yên tâm, tôi cũng không muốn cô đọc lời thoại cho tôi đâu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, thời gian còn lại của cô không nhiều nữa đâu, đừng do dự rồi lại bỏ lỡ cơ hội. Nếu để Doãn Chính Đạc phát hiện ra manh mối rồi cảnh giác thì chuyện sẽ khó làm đấy.”
Lê Diệp cắn răng, “Tôi không tìm thấy! Trong máy tính của anh ấy không có cái gì liên quan đến tập đoàn Tất Thắng cả!”
“Ồ?” Khang Đức Văn không tin, “Cô xem hết rồi?”
“Tôi xem rồi, không có hai chữ anh nói!” Lê Diệp nắm chặt tay.
Khang Đức Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Cô tìm loại văn kiện liên quan đến nguồn cung hàng hóa… Hoặc là, cô cóp hết dữ liệu trong máy nó thành một bản cho tôi.”
Lòng tham của hắn quả thực không đấy, Lê Diệp cắn răng cúp điện thoại rồi tắt máy.
Cô không muốn làm đồng bọn với hạng người này, mặc kệ quan hệ của cô và Doãn Chính Đạc ra sao, cô cũng không muốn làm chuyện xấu xa như vậy.
Đang nằm nghỉ thì phía dưới vọng lên tiếng xe chạy.
Cô nằm yên một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mở cửa vào nhà, Doãn Chính Đạc tìm áo ngủ chuẩn bị đi tắm. Anh không muốn liếc nhìn người phụ nữ kia một cái nào nữa, anh sợ mình không khống chế được rồi lại làm tổn thương cô…
Cô rất cứng rắn, cũng rất nhẫn tâm, chỉ cần có thể phân rõ ranh giới với anh, cô không cần nói gì cả.
Đang định tiến vào phòng tắm thì điện thoại của Doãn Chính Đạc đổ chuông. Anh bước đến, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn màn hình, anh nhíu mày lại.
Anh đưa tay mở ra. Bên trong truyền ra một giọng nói quái dị. Doãn Chính Đạc nhìn dãy số lạ, lại là nội dung rất cổ quái, cho là tin nhắn rác nên anh tiện tay quẳng điện thoại xuống.
Lê Diệp đang nằm trên giường thì lại hết sức căng thẳng. Cô ngồi bật dậy, bồn chồn nhìn anh.
Doãn Chính Đạc không nhìn cô, đi được hai bước rồi bỗng nhiên quay trở lại, cầm lấy di động, mở ra xem nội dung kia lần nữa.
Giọng nói đã qua xử lý, là chất giọng thô mà trầm, căn bản không rõ là ai nói. Nhưng nội dung thì lại không khó để nghe ra, người kia nói, “Tôi là Đường Na, cơ thể tôi tự do hơn linh hồn tôi.”
Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, cô ngồi đờ ra, không biết nên làm thế nào. Trong lúc bối rối, cô quờ tay phải cốc nước, để phát ra tiếng động loảng xoảng.
Doãn Chính Đạc bị cô phân tán sự chú ý, đưa tay xóa bỏ thứ đó đi, quẳng di động sang một bên rồi quay đầu vào nhà tắm.
Lê Diệp sợ hãi, vội vàng mở di động của mình ra. Máy khởi động xong liền xuất hiện tin nhắn, “Nếu tắt máy, tôi chỉ có thể nói chuyện với cậu hai.”
Lê Diệp gần như phát điên, đưa tay chống trán, “Anh đừng có quấy nhiễu tôi nữa!”
“Tôi chỉ muốn cô nhớ kĩ trước lúc nào nên làm gì thôi… Em dâu, đừng để tôi chờ sốt ruột, tôi rất nhàm chán, có thể sẽ làm chút chuyện khiến cô không vui đâu.”
Buông điện thoại xuống, Lê Diệp cảm thấy mất hết can đảm…
Cô không thoát khỏi Khang Đức Văn được, hắn ở nhà họ Doãn, hắn ở công ty, lúc nào hắn cũng có thể gặp Doãn Chính Đạc, lúc nào cũng có thể mài cô thành bụi phấn.
Cái Doãn Chính Đạc vừa nhận được, chính là lời thoại kinh điển nhất trong “Mùa xuân của bách hợp”. Lê Diệp cảm thấy vô cùng bẩn thỉu, cô cùng đường mới làm chuyện đó, nhất định nó sẽ là bóng ma đeo bám cô cả đời.
Có điều, cũng may là Doãn Chính Đạc không xem phim đó, anh không biết đằng sau câu nói đó là gì.
Điều này khiến Lê Diệp có thể thầm thở phào nhẹ nhõm đôi phần.Tất cả chuyện này, tốt nhất là anh không nên biết, nếu nhất định sẽ biết, cô hy vọng có thể muộn ngày nào hay ngày đó…
***
Một hôm sau, Doãn Chính Đạc phải đi công tác ngắn ngày. Anh không nói là mấy ngày sẽ về, Lê Diệp cũng không dám mở miệng hỏi.
Đêm cuối cùng ở nhà, anh làm việc đến tận khuya, lúc tắt máy tính lên giường ngủ thì cũng đã là rạng sáng.
Lê Diệp nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ ngay khi anh nằm xuống, cô mở mắt, ánh nhìn trong veo nhưng lạnh lùng.
Thật ra anh không hay ngáy, chỉ khi cực kỳ mệt mỏi mới như vậy.
Lê Diệp lắng nghe âm thanh có tiết tấu đó, bỗng dưng phát hiện, bản thân mình biết rất nhiều tập tính của anh, mà chính anh còn không biết.
Chẳng hạn như khi ngủ, anh hay để cánh tay trên đầu, hay khi ngủ say, anh không nằm hẳn trên gối mà nửa đầu vùi xuống dưới gối. Mấy lần cô phát hiện ra đều nâng đầu anh lên gối.
Ngồi dậy, rồi cô nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn làm việc.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang say ngủ, anh không tỉnh, anh ngủ thật sự rất say.
Mở máy tính ra, nhập mật mã, cô thuần thục mở kho dữ liệu của anh. Tìm một lúc, chốc chốc cô lại ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng bồn chồn không yên, nhưng cô không muốn lại bị tên biến thái kia quấy nhiễu nữa. Cô vốn không muốn nhớ đến chuyện đó, mà Khang Đức Văn vẫn cứ nhắc nhở cô, nhắc cô về vết nhơ bẩn của mình.
Ánh mắt lướt nhanh qua tập tài liệu, cô cắn răng nhắc mình không được từ bỏ…
Ngày mai anh đi rồi, không biết bao giờ sẽ về, có đợt anh đi lâu phải nửa tháng mới về. Kì hạn Khang Đức Văn ra quá gần, nếu hắn không cho thêm mấy ngày nữa, chắc chắn cô không lấy được thứ hắn muốn.
Anh sẽ mang máy tính đi theo, đêm nay là cơ hội cuối cùng.
Cô rũ bỏ tất cả suy nghĩ, chỉ chuyên tâm tìm kiếm…
Người đàn ông nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt. Ánh sáng từ máy tính hắt ra rọi xuống gương mặt tuấn tú của anh, khóe môi với đường cong rõ ràng, đang mím lại thành một đường lạnh lùng…
Lê Diệp ngồi xổm xuống, mới phát hiện ra chiếc vòng mẹ con mới tặng cho con bé ngày hôm qua không thấy đâu nữa.
Lúc vào công viên còn thấy mà. Lê Diệp quay đầu lại nhìn, chắc là vừa rồi đánh rơi lúc đi vệ sinh, vì khi vào, Đoan Đoan có va vào khung cửa.
Dẫn Đoan Đoan quay lại, con bé nhặng cả lên, giãy ra chạy nhanh về phía trước.
Lê Diệp vội vàng đi theo, “Đoan Đoan, chậm một chút, đừng chạy nữa!”
Thế nhưng, Đoan Đoan đang sốt ruột muốn tìm lại vòng, căn bản chẳng nghe thấy tiếng gọi của cô, vừa hòa vào dòng người là đã không thấy bóng dang đâu.
Lê Diệp đi lại chậm chạp, chống gậy đuổi không kịp con bé. Bên ngoài nhà vệ sinh đông kín người, không nhìn thấy con bé, cả đầu cô ướt rượt mồ hôi.
“Đoan Đoan!” Cất tiếng gọi con bé, Lê Diệp cố chịu đựng để khỏi ngã sấp xuống, bước chân hấp tấp vội vàng.
Chạy vào tới nhà vệ sinh, cô đẩy cửa ra, “Đoan Đoan!”
Nhưng bên trong không có bóng dáng con bé. Trong đầu cô vang lên tiếng ong ong nhức óc. Tìm một lượt, xác nhận không có con bé ở trong, tiếng gọi của cô khàn đi, rồi cô vội vàng ra phía ngoài.
Đang cầm kẹo đợi, Doãn Chính Đạc chợt thấy Lê Diệp vội vàng đi về phía mình, bên cạnh không hề có Đoan Đoan. Anh lập tức có phản ứng, sải bước tiến lên, “Đoan Đoan đâu?”
Nghe anh hỏi như vậy, tức là Đoan Đoan không hề chạy về tìm anh, Lê Diệp nắm chặt lấy cánh tay anh, giọng nói run rẩy, “Không thấy Đoan Đoan đâu cả!”
Doãn Chính Đạc đưa một tay đỡ cô, một tay dắt cô đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Lê Diệp tóm chặt lấy anh, “Vừa nãy… tôi đưa Đoan Đoan ra ngoài rồi, không thấy vòng cổ đâu nên con bé chạy vào trong tìm, tôi không đuổi kịp…”
Thấy hai mắt cô đỏ hồng, Doãn Chính Đạc không trách cô, khẽ vỗ về, “Tìm con bé trước đã.”
Lê Diệp tựa vào ngực anh, vòng tay vững chắc đó khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại một chút.
Tìm một vòng ở phía quanh đó, không thấy bóng dáng Đoan Đoan, Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Em ở đây chờ con bé, tôi đến phòng quản lý nhờ họ giúp, còn có thể đến trạm phát thanh để ra thông báo nữa.”
Lê Diệp gật đầu, anh liền quay đi.
Nếu Đoan Đoan đi lạc, thì có thể nhanh chóng tìm lại được, nhưng nếu bị người ta đưa đi, hậu quả này, cô không dám tưởng tượng đến.
“Đoan Đoan!” Giọng nói khàn khàn, Lê Diệp vẫn cố tìm kiếm hình bóng con bé trong đám đông. Nhìn thấy ai đi qua cô cũng hỏi thăm, hỏi đến khi giọng khản đặc, hai mắt ướt đẫm, không còn nhìn rõ mọi thứ nữa.
Cô là kẻ kém cỏi, một đứa nhỏ mà cũng không trông được. Nếu Đoan Đoan có chuyện gì, có chết cô cũng không đền tội được.
“Đoan Đoan!” Nhìn thấy những đứa bé khác vui đùa bên bố mẹ, tim cô như bị đao cắt. Phía trước, cách đó không xa, có một cô bé mặc chiếc váy hồng nhạt rất giống Đoan Đoan, cô lảo đảo chạy đến ôm chầm lấy đứa nhỏ, lại bị bố mẹ nó đẩy ra.
Lê Diệp đứng dậy, bốn phía như đang đảo lộn, trán cô đau nhức, hít thở cũng dần khó khăn.
Cũng giống như ngày ấy, mùa đông rét buốt, cô chạy đến nỗi gót chân dính đầy tuyết. Nửa đêm khuya khoắt, cô ôm Hi Hi đang sốt cao chạy quanh tìm bệnh viện.
Cô không có tiền, không chi nổi cho việc điều trị ở nơi danh tiếng. Không tìm được người giúp, cô nghĩ mọi cách, thậm chí là quay lại tìm người kia giúp đỡ, nhưng đều thất bại, cô bị dồn đến đường cùng.
Đến khi cô tìm được bệnh viện còn hoạt động, điều bác sĩ nhìn thấy là một thân thể nhỏ bé lạnh toát.
Đêm đó, cô ôm Hi Hi không hé một tiếng động, đón trận tuyết lớn nhất mấy chục năm qua, lê bước về nhà. Tuyết bay đầy trời, cô không mở nổi mắt ra, ngang qua một góc đường lại bị chiếc xe dọn tuyết đâm phải.
Cô chưa bao giờ oán hận việc đôi chân mình bị thương tích nặng nề đến tàn tật, cô cảm thấy đó là sự trừng phạt dành cho bản thân mình. Cô ích kỷ giữ lại sinh mệnh bé nhỏ kia, lại cho nó một cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp. Cô nhìn nó rời đi, mà không có cách nào hết.
Vết sẹo đã được che giấu lâu giờ bị phanh ra, nỗi đau giằng xé đến ngạt thở, không thể khống chế được. Lê Diệp ngã nhoài dưới đất, ôm mặt khóc nức nở.
“Mợ!” Bên tai bỗng truyền đến tiếng gọi sốt ruột của đứa trẻ.
Lê Diệp buông tay, đưa mắt nhìn qua màn lệ ướt đẫm, chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy về phía mình.
Lồng ngực hơi tưng tức, con bé nhào đến ôm cổ cô, giọng mếu máo, “Mợ ơi, Đoan Đoan sai rồi, mợ đừng khóc nữa…”
Lê Diệp kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong lòng mình. Cô nâng mặt con bé lên, cuống quýt lau nước mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ. Là Đoan Đoan, đúng là con bé rồi.
Cô ôm ghì lấy Đoan Đoan. Cùng lúc ấy, Doãn Chính Đạc cúi người, nâng Lê Diệp lên. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, anh trấn an, “Đừng khóc nữa, tìm được Đoan Đoan rồi mà… Con bé nhìn thấy người ta mặc đồ giống nhân vật hoạt hình, cứ thế là đi theo.”
Ôm Đoan Đoan thật chặt, như thể sợ đánh mất nó, Lê Diệp không khóc, nhưng những tiếng nấc lại nghe đau đớn đến lạ thường.
“Cháu xin lỗi mợ…” Thấy cô khóc đến độ thương tâm, Đoan Đoan cũng biết mình phạm lỗi nên cứ nhỏ giọng giải thích, lại không dám dựa sát vào cô. Con bé ôm cổ Doãn Chính Đạc, nhỏ giọng nài nỉ, “Cậu ơi, cậu nói với mợ đi, Đoan Đoan sai rồi…”
“Biết sai còn chạy lung tung?” Doãn Chính Đạc nhíu mày, đứa nhỏ lập tức úp mặt vào bả vai anh trốn tránh.
“Còn dám không nghe lời nữa là cậu để cháu lại vườn thú đấy, đến tối cho một mình cháu trong này.”
Đoan Đoan nghe thấy thế hẳn nhiên là rất sợ hãi, miệng mếu máo, “Cậu đừng vứt cháu đi…”
Lê Diệp mềm lòng, bế Đoan Đoan lại, vỗ về con bé, “Đoan Đoan, sau này đừng tự động chạy xa người lớn, biết chưa?”
Bị Doãn Chính Đạc mắng, Đoan Đoan ấm ức, méo sệch miệng, lại gật gật đầu, “Biết ạ, mợ ơi, cháu xin lỗi.”
Cô ôm con bé, như ôm một bảo bối đánh mất rồi tìm lại được.
Chẳng còn tâm trạng thăm quan vườn thú, Doãn Chính Đạc dẫn một lớn một nhỏ về nhà.
Con bé gây họa đã ngủ khì, nằm trong lòng Lê Diệp, khóe miệng nhếch lên như thể đang gặp mộng đẹp. Hai người lớn đáng thương, bị nó dọa đến mức hồn xiêu phách tán.
Chăm sóc một đứa trẻ không phải chuyện đơn giản, Doãn Chính Đạc liền đưa con bé về lại nhà. Chuyện hôm nay khiến anh vừa nghĩ đến đã thấy sợ, lại xảy ra sự cố gì nữa thì chắc anh không chịu nổi nữa, huống chi còn dọa đến cả Lê Diệp.
Đưa Đoan về, hai người cũng quay lại Hạm Bích Các luôn.
Ăn một bữa đơn giản, rồi Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp lên tầng nghỉ ngơi.
Cô vẫn còn trong cơn sợ hãi, đi tắm ra mà hai mắt đã sưng phù lên.
Doãn Chính Đạc ngồi ở mép giường, trên đùi đặt một hộp y tế, anh gọi cô, “Lại đây ngồi.”
Lê Diệp đi tới, ngồi bên mép giường.
Anh nâng chân cô đặt lên đùi mình, vén ống quần của cô lên, nhìn thấy ngay vết thương trên đầu gối…
Ở vườn thú, cô vừa chạy vừa gọi Đoan Đoan, lúc ngã sấp xuống là cứ thế khóc rưng rức.
Đổ một chút thuốc ra, anh bôi lên miệng vết thương của cô. Lê Diệp hơi đau, hai mày nhíu lại.
Nắm lấy cổ chân của cô, anh đẩy chân gập lại rồi hỏi, “Có động đến xương cốt không?”
Lê Diệp lắc đầu, cúi mặt xuống, không hiểu sao lại rơi nước mắt.
“Đau lắm hả?” Anh định đứng dậy đưa cô đi bệnh viện thì Lê Diệp bỗng giữ anh lại.
Anh ngồi lại, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hai vai cô run rẩy, rồi cô bắt đầu khóc nức nở.
“Sao thế?” Doãn Chính Đạc đưa tay lau hai má ướt rượt của cô, “Đã tìm được Đoan Đoan về rồi mà, tại con bé nghịch ngợm, em không phải tự trách mình.”
Lê Diệp lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh.
Anh thở dài, phụ nữ được tạo ra từ nước, câu này quả không sai, nếu không sao cứ khóc rồi là mãi không ngừng chứ.
“Tôi rất nhớ nó…” Bỗng nhiên cô nức nở nói.
Doãn Chính Đạc khó hiểu, “Ai cơ?”
Lê Diệp cúi đầu, giọng nói ẩn giấu nỗi bi thương khiến người nghe phải tan nát cõi lòng, “Tôi rất nhớ nó…”
Anh nâng mặt cô lên, cô đã khóc không thành tiếng, “Là tôi hại chết thằng bé, nó còn nhỏ như vậy, nó không hiểu cái gì cả, là tôi đưa nó đến thế giới này, đều là lỗi của tôi, tại sao người chết không phải là tôi chứ…”
Lời nói của cô khiến anh run lên, anh nghe không hiểu hết, nhưng dáng vẻ này của cô khiến anh thật sự đau lòng. Anh ôm cô, trầm giọng nói với cô, “Đừng nói lung tung.”
Lê Diệp gần như gào lên, đưa tay đánh anh, “Anh ở đâu! Ngày đó anh ở đâu!”
Anh ôm chặt cô, chỉ sợ di chứng bị thương kia của cô lại tái phát, anh ghì lấy cơ thể đang run rẩy, “Anh vẫn ở đây, Lê Diệp, anh ở đây.”
Lê Diệp gào khóc, “Anh không! Tôi gọi điện tìm anh, thư kí của anh nói anh mặc kệ, chúng tôi sống chết thế nào cũng không liên quan đến anh, anh nói anh không phải lo cho nó, tại sao anh lại tàn nhẫn đến thế…”
Doãn Chính Đạc càng nghe càng sốt ruột, anh nhìn cô, “Em đang nói gì vậy? Em gọi điện cho anh lúc nào, anh mặc kệ ai?”
Lê Diệp hận anh, cô đánh anh như để trút bỏ hết nỗi hận, nắm đấm hạ xuống chưa đủ, cô còn xông ra hung hăng cắn lên cánh tay anh.
Nhìn bộ dạng hung dữ này, chắc chắn chỉ khi vô cùng tức giận mới có.
Cô cắn rất ác, nhưng từ trước đến nay, nỗi đau thể xác chưa bao giờ có thể quật ngã anh.
Vuốt tóc cô, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ như đã phát điên, “Lê Diệp, có phải em có chuyện giấu anh không?”
Lê Diệp làm loạn đến mệt mỏi, cô chậm rãi nhả răng ra, ngả vào cánh tay anh, thở hổn hển.
Nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, đôi mắt mơ hồ, thất thần.
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” Anh lần theo lời nói vừa nghe được từ chính miệng cô, “Em nói ai còn nhỏ như vậy đã chết, là đứa bé em sinh ra?”
Lê Diệp run lên, giờ cô mới ý thức được mình vừa nói gì, liền vội vàng lắc đầu, “Tôi không nói gì hết…”
Anh không phải kẻ hồ đồ, nhìn cô chằm chằm, “Lúc đứa nhỏ qua đời, em gọi điện đến tìm anh? Có chuyện như vậy không?”
Lê Diệp bắt đầu kinh hãi, lui về phía sau, “Không! Tôi không nói như vậy!”
“Em có! Lê Diệp, vừa rồi rõ ràng em nói như vậy!” Doãn Chính Đạc cũng trở nên kích động, anh túm vạt áo cô, dữ dằn nói, “Nói cho tôi biết! Đứa nhỏ kia có quan hệ gì với tôi! Không phải nó chết vào lúc cô học đại học năm nhất sao! Lúc đó sao có thể có chuyện cô gọi điện thoại cho tôi chứ!”
Lê Diệp bị anh quát, đầu óc vô cùng rối loạn, lại biết mình không thể nói thêm gì nữa, cô kiên quyết đáp, “Đứa nhỏ sinh ra lúc tôi học năm nhất, không lâu sau thì mất, tôi nói việc gọi điện thoại, là cho… Tùng Đào, anh nghe lầm rồi.”
Anh hận không thể cho cô hai cái tát, “Hạ Tùng Đào? Hắn là kẻ đầu đường xó chợ, kiếm đâu ra thư kí!”
Lê Diệp ấn lên thái dương đang giật nhưng nhức, “Tôi không nói thư kí gì cả, anh nghe nhầm rồi.”
Doãn Chính Đạc hận không thể bóp chết cô, hai mắt bùng lửa giận, “Lê Diệp, cô thử nói dối một câu nào nữa xem! Tôi sẽ lấy mạng cô!”
Lê Diệp từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ cô liêu, “Tôi nói thật, anh hiểu sai ý.”
Anh thở hổn hển. Người phụ nữ này đúng là biết cách chọc tức anh, cả đám lửa giận không chỗ phát ra, anh chỉ vào cô, nghiến răng nghiến lợi, “Lê Diệp… tôi sẽ điều tra ra manh mối, nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Nhìn thấy anh đạp cửa bỏ đi, Lê Diệp ôm hai cánh tay, trong lòng cười khổ…
Sống không bằng chết, cô đã như vậy lâu rồi, hiện tại vẫn như trước, cô còn sợ tình hình như tiếp tục đi xuống sao…
Nhìn hộp y tế ở bên cạnh, ánh mắt cô trầm xuống một cách ảm đạm…
Anh sẽ tra ra được cái gì? Hai năm cô ở nước ngoài, sống như chuột chạy trên đường, không thấy ánh sáng, rời xa đám đông. Cô như u hồn, ngày thường còn quên là mình đang sống…
***
Chinh Tín Xã.
Lỗ mãng đập một tập tiền xuống, Doãn Chính Đạc ngồi trên ghế xoay, nhìn người đối diện, “Điều tra một người cho tôi.”
Lư Diễn đang ở bên cạnh nghịch một chậu hoa mới đơm bông, thấy anh vung ra số tiền lớn như vậy thì cũng có chút kinh ngạc.
Đột nhiên anh chạy đến tìm anh ta, hỏi anh ta có cách điều tra người sống ở nước ngoài không, nghe vậy đã biết không phải chuyện dễ làm. Cậu hai nhà họ Doãn cũng có cách của chính mình, chuyện tầm thường anh có thể tự làm được.
Muốn ra nước ngoài điều tra một người, Lư Diễn nghĩ ngay đến Vương Mãnh của Chinh Tín Xã, bởi nếu muốn tra chi tiết thì phải tìm người chuyên nghiệp làm.
Biết anh có tiền, cũng biết anh đang vội, nhưng nhìn thấy số tiền kia, Lư Diễn vẫn không nhịn được mà phải bĩu môi.
Đưa ảnh và tư liệu cho người đối diện, Doãn Chính Đạc nói thẳng, “Điều tra từ lúc cô ấy học đại học, năm nhất cô ấy về vùng quê dưỡng bệnh, tôi muốn anh điều tra cho tôi, lấy tất cả ghi chép bệnh án của cô ấy trong thời gian đó. Còn nữa, sau khi tốt nghiệp cô ấy có ra nước ngoài, chuyện sau khi cô ấy sang đó, tôi cũng muốn biết chi tiết.”
“Wow, phi vụ không nhỏ đây.” Vương Mãnh nhìn ảnh, người phụ nữ trong ảnh có gương mặt thanh tú, không biết đã phạm phải chuyện gì mà lại chọc giận vị ngồi trước mặt đây, đến nỗi muốn khai quật hết chuyện cũ của cô ra.
Lại quẳng thêm một tập tiền nữa, Doãn Chính Đạc nhìn Vương Mãnh, “Tài liệu tôi muốn, một chữ cũng không được sai, một từ cũng không được sót… Lấy được thứ tôi muốn, tôi sẽ trả thêm cho anh gấp đôi.”
Vương Mãnh vội vàng thu tiền lại, “Được, được! Ông chủ yên tâm, tôi làm ăn nhiều năm, chưa từng thất bại! Mười ngày, tôi sẽ cho cậu tin tức!”
Rời khỏi Chinh Tín Xã, sắc mặt Doãn Chính Đạc vẫn tối như trước. Lư Diễn đi bên cạnh anh, liếc nhìn người đàn ông như sắp phát điên, “A Đạc, cậu bị cái gì kích thích vậy, tự nhiên lại đi điều tra Lê Diệp?”
Doãn Chính Đạc lên xe, không trả lời anh ta mà phóng đi luôn.
“Mẹ kiếp, cái thái độ gì thế không biết!” Lư Diễn mắng. Tên này sau khi kết hôn càng ngày càng cổ quái, chẳng những không cùng họ đi chơi, mà còn luôn quấn quanh người phụ nữ kia.
Chẳng trách người ta nói hương dịu dàng là mồ chôn anh hùng, đàn ông mà bị phụ nữ mê hoặc thì quả thực không còn là người nữa.
***
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống.
Lê Diệp tựa vào đầu giường, bất chợt di động đổ chuông.
Cô đưa mắt nhìn, là số lạ. Hiện giờ cô không dám nhận số điện thoại lạ, tên biến thái kia mỗi lần lại dùng một số khác để gọi cho cô.
Bắt máy, bên kia truyền đến giọng giòn tan của Đoan Đoan, “Mợ ơi, cháu là Đoan Đoan đây!”
Nghe thấy giọng của đứa nhỏ, cô thả lỏng mình, “Đã ăn tối chưa?”
Đoan Đoan cầm chiếc điện thoại còn to hơn cả bàn tay mình, “Mợ ơi, mợ đừng giận nhé!”
Sao Lê Diệp giận được, cô chỉ lo lắng cho con bé mà thôi.
Qua ống nghe, con bé liên tục hôn cô. Con bé Đoan Đoan này quả thực là rất quấn người, “Mợ ngoan nhé, không được giận đâu.”
“Mợ không giận, sau này Đoan Đoan đừng chạy lung tung dọa mợ mữa.”
“Được ạ!” Ngọt ngào nói lời cam đoan xong, bỗng dưng Đoan Đoan nói, “Mợ ơi, bố cháu nói chuyện với mợ này.”
Lê Diệp lập tức cảm thấy kinh tởm, đang định cúp máy thì gã ở đầu bên kia đã cười khẽ, “Em dâu, tốt nhất là cô đừng cúp máy, không là tôi gọi lại, để A Đạc nghe thì không tốt đâu.”
Lê Diệp nhịn không cúp máy, thấp giọng nói, “Trước mặt con gái anh, anh đừng có làm chuyện ghê tởm!”
“Tôi không làm chuyện ghê tởm, tôi đâu thể để con gái… thưởng thức tuyệt phẩm của Đường Na chứ, điều này hẳn là cô phải hiểu hơn ai hết chứ.” Hắn âm hiểm cười phá lên, “Yên tâm, tôi cũng không muốn cô đọc lời thoại cho tôi đâu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, thời gian còn lại của cô không nhiều nữa đâu, đừng do dự rồi lại bỏ lỡ cơ hội. Nếu để Doãn Chính Đạc phát hiện ra manh mối rồi cảnh giác thì chuyện sẽ khó làm đấy.”
Lê Diệp cắn răng, “Tôi không tìm thấy! Trong máy tính của anh ấy không có cái gì liên quan đến tập đoàn Tất Thắng cả!”
“Ồ?” Khang Đức Văn không tin, “Cô xem hết rồi?”
“Tôi xem rồi, không có hai chữ anh nói!” Lê Diệp nắm chặt tay.
Khang Đức Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Cô tìm loại văn kiện liên quan đến nguồn cung hàng hóa… Hoặc là, cô cóp hết dữ liệu trong máy nó thành một bản cho tôi.”
Lòng tham của hắn quả thực không đấy, Lê Diệp cắn răng cúp điện thoại rồi tắt máy.
Cô không muốn làm đồng bọn với hạng người này, mặc kệ quan hệ của cô và Doãn Chính Đạc ra sao, cô cũng không muốn làm chuyện xấu xa như vậy.
Đang nằm nghỉ thì phía dưới vọng lên tiếng xe chạy.
Cô nằm yên một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mở cửa vào nhà, Doãn Chính Đạc tìm áo ngủ chuẩn bị đi tắm. Anh không muốn liếc nhìn người phụ nữ kia một cái nào nữa, anh sợ mình không khống chế được rồi lại làm tổn thương cô…
Cô rất cứng rắn, cũng rất nhẫn tâm, chỉ cần có thể phân rõ ranh giới với anh, cô không cần nói gì cả.
Đang định tiến vào phòng tắm thì điện thoại của Doãn Chính Đạc đổ chuông. Anh bước đến, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn màn hình, anh nhíu mày lại.
Anh đưa tay mở ra. Bên trong truyền ra một giọng nói quái dị. Doãn Chính Đạc nhìn dãy số lạ, lại là nội dung rất cổ quái, cho là tin nhắn rác nên anh tiện tay quẳng điện thoại xuống.
Lê Diệp đang nằm trên giường thì lại hết sức căng thẳng. Cô ngồi bật dậy, bồn chồn nhìn anh.
Doãn Chính Đạc không nhìn cô, đi được hai bước rồi bỗng nhiên quay trở lại, cầm lấy di động, mở ra xem nội dung kia lần nữa.
Giọng nói đã qua xử lý, là chất giọng thô mà trầm, căn bản không rõ là ai nói. Nhưng nội dung thì lại không khó để nghe ra, người kia nói, “Tôi là Đường Na, cơ thể tôi tự do hơn linh hồn tôi.”
Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, cô ngồi đờ ra, không biết nên làm thế nào. Trong lúc bối rối, cô quờ tay phải cốc nước, để phát ra tiếng động loảng xoảng.
Doãn Chính Đạc bị cô phân tán sự chú ý, đưa tay xóa bỏ thứ đó đi, quẳng di động sang một bên rồi quay đầu vào nhà tắm.
Lê Diệp sợ hãi, vội vàng mở di động của mình ra. Máy khởi động xong liền xuất hiện tin nhắn, “Nếu tắt máy, tôi chỉ có thể nói chuyện với cậu hai.”
Lê Diệp gần như phát điên, đưa tay chống trán, “Anh đừng có quấy nhiễu tôi nữa!”
“Tôi chỉ muốn cô nhớ kĩ trước lúc nào nên làm gì thôi… Em dâu, đừng để tôi chờ sốt ruột, tôi rất nhàm chán, có thể sẽ làm chút chuyện khiến cô không vui đâu.”
Buông điện thoại xuống, Lê Diệp cảm thấy mất hết can đảm…
Cô không thoát khỏi Khang Đức Văn được, hắn ở nhà họ Doãn, hắn ở công ty, lúc nào hắn cũng có thể gặp Doãn Chính Đạc, lúc nào cũng có thể mài cô thành bụi phấn.
Cái Doãn Chính Đạc vừa nhận được, chính là lời thoại kinh điển nhất trong “Mùa xuân của bách hợp”. Lê Diệp cảm thấy vô cùng bẩn thỉu, cô cùng đường mới làm chuyện đó, nhất định nó sẽ là bóng ma đeo bám cô cả đời.
Có điều, cũng may là Doãn Chính Đạc không xem phim đó, anh không biết đằng sau câu nói đó là gì.
Điều này khiến Lê Diệp có thể thầm thở phào nhẹ nhõm đôi phần.Tất cả chuyện này, tốt nhất là anh không nên biết, nếu nhất định sẽ biết, cô hy vọng có thể muộn ngày nào hay ngày đó…
***
Một hôm sau, Doãn Chính Đạc phải đi công tác ngắn ngày. Anh không nói là mấy ngày sẽ về, Lê Diệp cũng không dám mở miệng hỏi.
Đêm cuối cùng ở nhà, anh làm việc đến tận khuya, lúc tắt máy tính lên giường ngủ thì cũng đã là rạng sáng.
Lê Diệp nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ ngay khi anh nằm xuống, cô mở mắt, ánh nhìn trong veo nhưng lạnh lùng.
Thật ra anh không hay ngáy, chỉ khi cực kỳ mệt mỏi mới như vậy.
Lê Diệp lắng nghe âm thanh có tiết tấu đó, bỗng dưng phát hiện, bản thân mình biết rất nhiều tập tính của anh, mà chính anh còn không biết.
Chẳng hạn như khi ngủ, anh hay để cánh tay trên đầu, hay khi ngủ say, anh không nằm hẳn trên gối mà nửa đầu vùi xuống dưới gối. Mấy lần cô phát hiện ra đều nâng đầu anh lên gối.
Ngồi dậy, rồi cô nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn làm việc.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang say ngủ, anh không tỉnh, anh ngủ thật sự rất say.
Mở máy tính ra, nhập mật mã, cô thuần thục mở kho dữ liệu của anh. Tìm một lúc, chốc chốc cô lại ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng bồn chồn không yên, nhưng cô không muốn lại bị tên biến thái kia quấy nhiễu nữa. Cô vốn không muốn nhớ đến chuyện đó, mà Khang Đức Văn vẫn cứ nhắc nhở cô, nhắc cô về vết nhơ bẩn của mình.
Ánh mắt lướt nhanh qua tập tài liệu, cô cắn răng nhắc mình không được từ bỏ…
Ngày mai anh đi rồi, không biết bao giờ sẽ về, có đợt anh đi lâu phải nửa tháng mới về. Kì hạn Khang Đức Văn ra quá gần, nếu hắn không cho thêm mấy ngày nữa, chắc chắn cô không lấy được thứ hắn muốn.
Anh sẽ mang máy tính đi theo, đêm nay là cơ hội cuối cùng.
Cô rũ bỏ tất cả suy nghĩ, chỉ chuyên tâm tìm kiếm…
Người đàn ông nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt. Ánh sáng từ máy tính hắt ra rọi xuống gương mặt tuấn tú của anh, khóe môi với đường cong rõ ràng, đang mím lại thành một đường lạnh lùng…
/556
|