Lúc Lê Diệp tỉnh lại, sắc trời đã đặc một màu đen. Cô hơi mơ màng, ánh mắt mãi vẫn chưa có tiêu điểm.
Thím giúp việc trông cô, vừa thấy cô tỉnh lại liền vội vàng bước tới, gọi cô, “Phu nhân! Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!”
Một tiếng phu nhân khiến cô không phân rõ được là đang gọi ai, Lê Diệp chớp mắt, nghi hoặc nhìn tình huống trước mắt.
Một nơi trắng đến chói mắt. Cô nghe thấy có người gọi tên mình, ngọn đèn ngày càng sáng, mùi thuốc rất nồng, cổ tay rất đau…
Cô nhắm mắt. Khung cảnh sinh động này nhắc nhở cô, cô vẫn còn sống.
“Ôi, tạ ơn trời đất, cô không sao rồi…” Thím giúp việc vừa vỗ ngực vừa bước lại gần hơn, thấm chút nước lên đôi môi khô khốc của cô rồi thở dài, “Cô làm bọn tôi sợ quá đi, còn trẻ mà sao lại hành hạ mình thế chứ.”
Mặc dù người trước mặt rất thân thiện dễ gần, nhưng Lê Diệp không để ý đến ý tứ của thím cho lắm.
Cầm chiếc khăn lông thấm ít nước, thím giúp việc ngồi xuống một bên lau cánh tay cho Lê Diệp. Vết cắt chảy quá nhiều máu, bác sĩ nói, có thể sống sót là do mạng cô lớn.
Cấp cứu xong, chút máu khô dính trên tay. Trong lúc cô hôn mê, thím giúp việc không dám chạm vào cô, giờ thấy cô tỉnh lại rồi mới dám làm. Làn da trên cánh tay cô gần như trong suốt. Thím giúp việc nói, “Chắc cô không nhận ra tôi đâu nhỉ, mọi người đều gọi tôi là thím Kim, nếu không chê thì cô cũng gọi thế đi…”
Ánh mắt Lê Diệp rũ xuống, người sống lại, nhưng hồn phách như còn đang phiêu du tận đâu đó.
“Chắc cô không lớn hơn con gái tôi là mấy đâu. Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, có chuyện gì cũng không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cơ thể là bố mẹ ban cho, sao có thể dễ dàng hủy hoại được.”
Thím Kim khuyên nhủ cô, “Đời người chỉ có một lần, sao lại không quý trọng chứ. Sống tốt, sống vui, so với điều gì cũng là quan trọng hơn.”
Lê Diệp nhìn thím cứ nói mãi, vẫn không có phản ứng gì.
“Vừa rồi cô khiến cậu ấy sợ lắm đấy, cậu ấy truyền cho cô rất nhiều máu, chóng mặt không chịu được nên vừa mới đi nghỉ rồi.”
Điều thím Kim nói khiến Lê Diệp đột nhiên có phản ứng. Cô gắng gượng ngồi dậy, rút bỏ cây kim truyền trên tay ra.
Thím Kim sợ tái mặt, vội vàng ngăn cản cô, “Cô làm gì thế, phu nhân? Cơ thể cô vẫn còn yếu, mau nằm xuống đi!”
Như thể bị kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nhất, Lê Diệp cắn răng, ra sức giơ cánh tay bị thương lên để rút cây kim, nhưng cánh tay nặng như chì, làm cách nào cũng không nhấc lên được.
Thấy cô chật vật một hồi, người đàn ông đứng cạnh cửa lạnh lùng nói, “Tay chân đều hỏng hết rồi, giờ cô đến tranh cãi ở tòa nhất định phần thắng cực lớn, thẩm phán sẽ đồng cảm với cô lắm đấy.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn người đang từ từ đi vào, cắn chặt răng, hai mắt ngập tràn sự căm hận và chán ghét.
Anh đưa tay nắm cằm cô, cúi đầu nhìn cô chằm chặp, “Sao, nhận máu của tôi buồn nôn lắm à?”
Lê Diệp không che giấu đáp án khẳng định của mình. Nếu như cô có thể hoạt động được, cô sẽ cho mình một dao nữa để thải bỏ hết thứ nhơ bẩn đó ra.
Ngón cái lướt qua mặt cô, Doãn Chính Đạc lạnh lùng nói, “Muốn chết cũng dễ thôi, nhưng hình như tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu mà hành động thiếu suy nghĩ, người vô tội sẽ bị cô kéo xuống nước.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, con ngươi như muốn nứt ra.
“Cô chết rồi, tôi sẽ bỏ qua cho anh em họ Hạ, cô nghĩ thế sao?” Anh thong thả nói.
Gương mặt Lê Diệp nhăn lại, ngay cả sức để mắng anh cô cũng không có, cánh tay không có lực, ngoài hít thở và chớp mắt ra, cô chẳng làm được gì cả.
Thím giúp việc trông cô, vừa thấy cô tỉnh lại liền vội vàng bước tới, gọi cô, “Phu nhân! Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!”
Một tiếng phu nhân khiến cô không phân rõ được là đang gọi ai, Lê Diệp chớp mắt, nghi hoặc nhìn tình huống trước mắt.
Một nơi trắng đến chói mắt. Cô nghe thấy có người gọi tên mình, ngọn đèn ngày càng sáng, mùi thuốc rất nồng, cổ tay rất đau…
Cô nhắm mắt. Khung cảnh sinh động này nhắc nhở cô, cô vẫn còn sống.
“Ôi, tạ ơn trời đất, cô không sao rồi…” Thím giúp việc vừa vỗ ngực vừa bước lại gần hơn, thấm chút nước lên đôi môi khô khốc của cô rồi thở dài, “Cô làm bọn tôi sợ quá đi, còn trẻ mà sao lại hành hạ mình thế chứ.”
Mặc dù người trước mặt rất thân thiện dễ gần, nhưng Lê Diệp không để ý đến ý tứ của thím cho lắm.
Cầm chiếc khăn lông thấm ít nước, thím giúp việc ngồi xuống một bên lau cánh tay cho Lê Diệp. Vết cắt chảy quá nhiều máu, bác sĩ nói, có thể sống sót là do mạng cô lớn.
Cấp cứu xong, chút máu khô dính trên tay. Trong lúc cô hôn mê, thím giúp việc không dám chạm vào cô, giờ thấy cô tỉnh lại rồi mới dám làm. Làn da trên cánh tay cô gần như trong suốt. Thím giúp việc nói, “Chắc cô không nhận ra tôi đâu nhỉ, mọi người đều gọi tôi là thím Kim, nếu không chê thì cô cũng gọi thế đi…”
Ánh mắt Lê Diệp rũ xuống, người sống lại, nhưng hồn phách như còn đang phiêu du tận đâu đó.
“Chắc cô không lớn hơn con gái tôi là mấy đâu. Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, có chuyện gì cũng không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cơ thể là bố mẹ ban cho, sao có thể dễ dàng hủy hoại được.”
Thím Kim khuyên nhủ cô, “Đời người chỉ có một lần, sao lại không quý trọng chứ. Sống tốt, sống vui, so với điều gì cũng là quan trọng hơn.”
Lê Diệp nhìn thím cứ nói mãi, vẫn không có phản ứng gì.
“Vừa rồi cô khiến cậu ấy sợ lắm đấy, cậu ấy truyền cho cô rất nhiều máu, chóng mặt không chịu được nên vừa mới đi nghỉ rồi.”
Điều thím Kim nói khiến Lê Diệp đột nhiên có phản ứng. Cô gắng gượng ngồi dậy, rút bỏ cây kim truyền trên tay ra.
Thím Kim sợ tái mặt, vội vàng ngăn cản cô, “Cô làm gì thế, phu nhân? Cơ thể cô vẫn còn yếu, mau nằm xuống đi!”
Như thể bị kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nhất, Lê Diệp cắn răng, ra sức giơ cánh tay bị thương lên để rút cây kim, nhưng cánh tay nặng như chì, làm cách nào cũng không nhấc lên được.
Thấy cô chật vật một hồi, người đàn ông đứng cạnh cửa lạnh lùng nói, “Tay chân đều hỏng hết rồi, giờ cô đến tranh cãi ở tòa nhất định phần thắng cực lớn, thẩm phán sẽ đồng cảm với cô lắm đấy.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn người đang từ từ đi vào, cắn chặt răng, hai mắt ngập tràn sự căm hận và chán ghét.
Anh đưa tay nắm cằm cô, cúi đầu nhìn cô chằm chặp, “Sao, nhận máu của tôi buồn nôn lắm à?”
Lê Diệp không che giấu đáp án khẳng định của mình. Nếu như cô có thể hoạt động được, cô sẽ cho mình một dao nữa để thải bỏ hết thứ nhơ bẩn đó ra.
Ngón cái lướt qua mặt cô, Doãn Chính Đạc lạnh lùng nói, “Muốn chết cũng dễ thôi, nhưng hình như tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu mà hành động thiếu suy nghĩ, người vô tội sẽ bị cô kéo xuống nước.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, con ngươi như muốn nứt ra.
“Cô chết rồi, tôi sẽ bỏ qua cho anh em họ Hạ, cô nghĩ thế sao?” Anh thong thả nói.
Gương mặt Lê Diệp nhăn lại, ngay cả sức để mắng anh cô cũng không có, cánh tay không có lực, ngoài hít thở và chớp mắt ra, cô chẳng làm được gì cả.
/556
|