Dưới nhà.
Sự xuất hiện của Trần Oanh và Doãn Kính Lam không quá bất ngờ. Doãn Chính Đạc ngồi xuống sô pha, nhìn hai người ở phía đối diện, nhấp một ngụm trà, “Có ngăn con cũng không được đâu, thủ tục làm xong rồi.”
Trần Oanh ảo não nhìn con trai. Anh vốn ngang bướng như vậy, không ai có thể khuyên bảo được anh. Kết hôn là chuyện lớn, nhưng anh chỉ đưa người ta đến báo một tiếng, chẳng để tâm đến sự phản đối của mọi người trong nhà.
“A Đạc, có lẽ em có quyết định của em, em không nghe ai nói, nhưng phận làm con, em phải để tâm đến tình trạng sức khỏe của mẹ và ông, đừng để hai người chịu kích động.” Doãn Kính Lam nói không lại anh, đành giở chiêu tình cảm.
Doãn Chính Đạc dựa sang một bên, “Muốn con cam đoan cái gì?”
Trần Oanh nhìn con trai, “Con phải có chừng mực, không được tức giận quá, danh dự của con liên quan đến công ty, cũng liên quan đến sự kỳ vọng của cả nhà.”
Khóe miệng hơi nhếch lên, Doãn Chính Đạc nhìn hai người đối diện. Hai người đó nhìn anh như thể nhìn một tên sát nhân điên cuồng đang che giấu mình vậy.
“Yên tâm, con sẽ không gây ra án mạng đâu.” Doãn Chính Đạc cong khóe môi.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, không giống như có chút tàn nhẫn nào của anh, Trần Oanh tiếp tục nói, “Còn nữa, chuyện hai đứa lấy nhau, giấu kin kín vào, không được công khai, dù sao thì xuất thân của nó không tốt, sẽ ảnh hưởng đến con đấy.”
Đặt chén xuống, Doãn Chính Đạc điềm tĩnh, “Con tự có quyết định của con…Con lên đây.”
Thấy anh dứt khoát bước đi, Doãn Kính Lam thở dài, “Chỉ mong nó nhanh chơi chán, để Lê Diệp ở cạnh nó, thật sự là khiến người khác phải lo lắng.”
“Không biết phải ăn nói với người khác thế nào đây, với lại nhà họ Lê…” Trần Oanh nhức đầu vô cùng. Lúc trước, hai nhà đều đã ưng thuận chuyện hôn ước giữa Doãn Chính Đạc và Sơ Vũ, thậm chí người lớn hai bên đã giấu họ âm thầm bàn bạc. Mặc dù Sơ Vũ đã đi rồi, nhưng dù sao Doãn Chính Đạc vẫn còn trách nhiệm. Thời gian trôi qua đã lâu, không phải là anh không thể kết hôn, nhưng người được chọn lại chính là người gây nên tấn bi kịch, chuyện này thật khiến kẻ khác không thể tiếp nhận nổi.
Tuy rằng mọi người đều biết anh lấy Lê Diệp là xuất phát từ ý định trả thù, nhưng lại sợ anh thật sự ra tay nặng nề làm ảnh hưởng đến chính mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ anh định như thế nào.
Lên tầng, Doãn Chính Đạc đẩy cửa phòng ra. Người giúp việc đang xếp quần áo, quay đầu lại nhìn anh rồi nhỏ giọng nói, “Cô ấy ngủ rồi…”
Nhìn cô gái nhắm mắt nghỉ ngơi trên gối, Doãn Chính Đạc nhẹ nhàng giẫm xuống tấm thảm, bước đến gần.
Dém lại góc chăn, mới đi gần nửa tiếng, vậy mà cô đã ngủ rồi. Sắc mặt thật không tốt chút nào, mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, chắc cũng mệt rồi.
Anh nhìn cô giúp việc, “Bảo nhà bếp tối nay hầm ít canh gà.”
Chị giúp việc gật đầu lia lịa. Lúc đầu chị cũng đoán là Doãn Chính Đạc chỉ kết hôn chớp nhoáng, bởi vì trước nay chưa từng thấy anh đưa bạn gái về nhà, nhưng giờ chỉ nhìn thôi đã biết anh rất để tâm đến cô vợ mới cưới này…Phòng ngủ và phòng tắm đều đã bỏ hết chướng ngại vật, bậc thang không còn, trong nhà vệ sinh còn có thêm tay vịn cho người tàn tật.
Đồ dùng thường ngày đều đã được mang đến. Hai ngày nay không đến công ty, công việc dồn lại không ít, Doãn Chính Đạc đứng dậy rồi ngồi vào bàn làm việc.
Nhìn tài liệu kế toán, anh lại đưa mắt nhìn cô gái đang say ngủ, thấy sắc mặt cô hơi tái, anh đưa tay chỉnh điều hòa lên vài độ.
Trên chiếc bằng gỗ đàn hương có đặt một lọ hoa hồng, tấm rèm cửa sổ in hình một đôi tình nhân đang hôn nhau, chăn nệm mới tinh đậm màu tối, dù là đơn sắc nhưng ở góc lại thêu hình đôi long phượng bằng chỉ kim tuyến.
Thật ra, nếu nhìn kỹ, thì trong căn phòng này tràn ngập không khí vui vẻ.
Sự xuất hiện của Trần Oanh và Doãn Kính Lam không quá bất ngờ. Doãn Chính Đạc ngồi xuống sô pha, nhìn hai người ở phía đối diện, nhấp một ngụm trà, “Có ngăn con cũng không được đâu, thủ tục làm xong rồi.”
Trần Oanh ảo não nhìn con trai. Anh vốn ngang bướng như vậy, không ai có thể khuyên bảo được anh. Kết hôn là chuyện lớn, nhưng anh chỉ đưa người ta đến báo một tiếng, chẳng để tâm đến sự phản đối của mọi người trong nhà.
“A Đạc, có lẽ em có quyết định của em, em không nghe ai nói, nhưng phận làm con, em phải để tâm đến tình trạng sức khỏe của mẹ và ông, đừng để hai người chịu kích động.” Doãn Kính Lam nói không lại anh, đành giở chiêu tình cảm.
Doãn Chính Đạc dựa sang một bên, “Muốn con cam đoan cái gì?”
Trần Oanh nhìn con trai, “Con phải có chừng mực, không được tức giận quá, danh dự của con liên quan đến công ty, cũng liên quan đến sự kỳ vọng của cả nhà.”
Khóe miệng hơi nhếch lên, Doãn Chính Đạc nhìn hai người đối diện. Hai người đó nhìn anh như thể nhìn một tên sát nhân điên cuồng đang che giấu mình vậy.
“Yên tâm, con sẽ không gây ra án mạng đâu.” Doãn Chính Đạc cong khóe môi.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, không giống như có chút tàn nhẫn nào của anh, Trần Oanh tiếp tục nói, “Còn nữa, chuyện hai đứa lấy nhau, giấu kin kín vào, không được công khai, dù sao thì xuất thân của nó không tốt, sẽ ảnh hưởng đến con đấy.”
Đặt chén xuống, Doãn Chính Đạc điềm tĩnh, “Con tự có quyết định của con…Con lên đây.”
Thấy anh dứt khoát bước đi, Doãn Kính Lam thở dài, “Chỉ mong nó nhanh chơi chán, để Lê Diệp ở cạnh nó, thật sự là khiến người khác phải lo lắng.”
“Không biết phải ăn nói với người khác thế nào đây, với lại nhà họ Lê…” Trần Oanh nhức đầu vô cùng. Lúc trước, hai nhà đều đã ưng thuận chuyện hôn ước giữa Doãn Chính Đạc và Sơ Vũ, thậm chí người lớn hai bên đã giấu họ âm thầm bàn bạc. Mặc dù Sơ Vũ đã đi rồi, nhưng dù sao Doãn Chính Đạc vẫn còn trách nhiệm. Thời gian trôi qua đã lâu, không phải là anh không thể kết hôn, nhưng người được chọn lại chính là người gây nên tấn bi kịch, chuyện này thật khiến kẻ khác không thể tiếp nhận nổi.
Tuy rằng mọi người đều biết anh lấy Lê Diệp là xuất phát từ ý định trả thù, nhưng lại sợ anh thật sự ra tay nặng nề làm ảnh hưởng đến chính mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ anh định như thế nào.
Lên tầng, Doãn Chính Đạc đẩy cửa phòng ra. Người giúp việc đang xếp quần áo, quay đầu lại nhìn anh rồi nhỏ giọng nói, “Cô ấy ngủ rồi…”
Nhìn cô gái nhắm mắt nghỉ ngơi trên gối, Doãn Chính Đạc nhẹ nhàng giẫm xuống tấm thảm, bước đến gần.
Dém lại góc chăn, mới đi gần nửa tiếng, vậy mà cô đã ngủ rồi. Sắc mặt thật không tốt chút nào, mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, chắc cũng mệt rồi.
Anh nhìn cô giúp việc, “Bảo nhà bếp tối nay hầm ít canh gà.”
Chị giúp việc gật đầu lia lịa. Lúc đầu chị cũng đoán là Doãn Chính Đạc chỉ kết hôn chớp nhoáng, bởi vì trước nay chưa từng thấy anh đưa bạn gái về nhà, nhưng giờ chỉ nhìn thôi đã biết anh rất để tâm đến cô vợ mới cưới này…Phòng ngủ và phòng tắm đều đã bỏ hết chướng ngại vật, bậc thang không còn, trong nhà vệ sinh còn có thêm tay vịn cho người tàn tật.
Đồ dùng thường ngày đều đã được mang đến. Hai ngày nay không đến công ty, công việc dồn lại không ít, Doãn Chính Đạc đứng dậy rồi ngồi vào bàn làm việc.
Nhìn tài liệu kế toán, anh lại đưa mắt nhìn cô gái đang say ngủ, thấy sắc mặt cô hơi tái, anh đưa tay chỉnh điều hòa lên vài độ.
Trên chiếc bằng gỗ đàn hương có đặt một lọ hoa hồng, tấm rèm cửa sổ in hình một đôi tình nhân đang hôn nhau, chăn nệm mới tinh đậm màu tối, dù là đơn sắc nhưng ở góc lại thêu hình đôi long phượng bằng chỉ kim tuyến.
Thật ra, nếu nhìn kỹ, thì trong căn phòng này tràn ngập không khí vui vẻ.
/556
|